Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 3.6

Chương 6 - Tàn thi hiện thân

Không ngoài dự liệu, kết quả so sánh DNA và dấu tay cho thấy, John Magnotta thật sự là hung thủ giết chết Tống Nam.

Chứng cứ vô cùng xác thực, qua phía hàng không và bộ phận quản lý xuất nhập cảnh xác nhận, kẻ tình nghi John Magnotta còn trong nước. Xét thấy tính bạo lực và nguy hại cực độ này, cảnh sát Vân Hải và tổ chi viện thảo luận quyết định, thông báo tình tiết vụ án và ảnh của kẻ tình nghi cho xã hội, nhắc nhở đông đảo thị dân đề cao cảnh giác, chú ý an toàn. Đồng thời qua phê duyệt của bộ quản lý cấp cao, John Magnotta bị liệt vào tội phạm quốc tế cấp A, triển khai toàn cảnh lực đuổi bắt.

Điện thoại di động của John Magnotta đã tắt máy, không cách nào định vị, cảnh sát điều tra lịch sử tin nhắn, phát hiện tin nhắn qua lại với nghi phạm không nhiều, đáng lưu ý chính là vài cuộc điện thoại từ điện thoại cố định, cảnh sát truy xét ngọn nguồn, phát hiện đều là từ điện thoại thẻ từ trên phố, vì vậy suy đoán đây là phương thức liên lạc của hắn và đồng bọn, xem ra đám đồng bọn này cực kỳ cẩn thận, có kinh nghiệm phản điều tra nhất định, cho thấy có tiền án.



Trong lịch sử tin nhắn còn có một điểm đáng ngờ, vào khoảng 7h sáng ngày 31 tháng 10, cũng chính là mấy giờ sau khi John Magnotta vứt cánh tay của Tống Nam đến cổng cục cảnh sát, từng nói chuyện với một số di động, cũng là lần trò chuyện cuối cùng của hắn trước khi tắt máy. Thông qua số truy xét đến chủ máy, chính là chủ nhà của nghi phạm, cảnh sát lập tức mời chủ nhà đến đội hình cảnh trả lời câu hỏi.

"Sáng ngày 31 tháng 10, ông và John Magnotta nói gì trong điện thoại?" Một cảnh viên phá án hỏi.

"Ừm, sự việc là thế này." Chủ nhà bình tĩnh nói, "Người nước ngoài thuê nhà của tôi tiền thuê đã trả đến cuối năm, ngày đó hắn đột nhiên gọi cho tôi, nói không thuê nhà nữa, bảo tôi trả lại hắn hai tháng tiền thuê. Tôi khi ấy đang ở vùng khác, liền bảo hắn chờ vài ngày, chờ tôi về sẽ trả lại cho hắn, sau đó hắn tắt điện thoại."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Khi ấy anh đang ở đâu?" Cảnh viên nhìn chằm chằm chủ nhà hỏi.

"Tôi ở thành phố Phú Dương!" Chủ phòng nói ra tên thành phố xung quanh cách thành phố Vân Hải hơn 200km.

"Anh làm gì ở đó?" Cảnh viên hỏi tiếp.

"Tôi bán hàng ở một công ty vật liệu xây dựng, một khách hàng ở Phú Dương nợ chúng tôi tiền, công ty bảo tôi đi giục nợ." Chủ nhà cố gắng nhấn mạnh nói, "Tôi ở bên kia đã đợi hơn nửa tháng, mãi đến hôm qua mới về, việc này công ty có thể chứng minh cho tôi."

"Anh hiểu bao nhiêu về khách thuê nhà?" Cảnh viên hỏi.

"Căn bản chưa từng tiếp xúc. . ." Chủ nhà nói.

Khi chủ nhà và cảnh viên đối thoại, Hàn Ấn và Cố Phi Phi cùng với Cao Tiến, một mực xem xét cẩn thận ở phòng quan sát phía sau tấm kính một chiều. câu hỏi còn chưa chấm dứt, Hàn Ấn đột nhiên nhẹ giọng nói với Cao Tiến: "Kiểm tra thông tin bối cảnh của chủ nhà, xem hắn có tiền án không."

"Sao, cậu hoài nghi hắn là đồng bọn?" Cao Tiến phản ứng rất nhanh.

"Chưa chắc được." Hàn Ấn nhàn nhạt nói.

Hàn Ấn ậm ờ đáp lại, khiến Cao Tiến chẳng hiểu ra sao, ông ta hoài nghi đánh giá Hàn Ấn, xoay người ra khỏi phòng quan sát. Chẳng mấy chốc, liền trở về, đưa một bản báo cáo cho Cố Phi Phi, sau đó nói: "Thầy Hàn đã đoán đúng, thằng oắt này từng vì ăn trộm phán 7 năm tù, năm ngoái mới mãn hạn tù được thả ra."

Hàn Ấn nhìn thoáng qua báo cáo trên tay Cố Phi Phi, liền quay đầu trầm ngâm nhìn chằm chằm chủ nhà đang tiếp nhận câu hỏi. Suy tư chốc lát, anh hừ mũi, nói với Cao Tiến: "Trước hết cho hắn đợi ở đây, đừng vội thả hắn, tôi nghĩ tôi biết thi thể Tống Nam ở đâu rồi!"

Tiểu khu Thiên Ba, đối diện hiện trường phát hiện án, cửa phòng 701.

Hàn Ấn ngồi xổm người, ánh mắt chuyên chú trên khóa cửa, giây lát trên mặt anh hiện lên nụ cười, nói với Cao Tiến bên cạnh: "Đội trưởng Cao, anh xem ổ khóa này hẳn từng bị 'động' qua rồi đúng không?"

Cao Tiến gật đầu không lên tiếng, đứng thẳng người quay đầu ra hiệu cho phía sau, một nhân viên khám nghiệm lập tức hiểu ý, bắt đầu tiến hành lấy vật chứng từ cửa phòng.

Sau khi lấy vật chứng, mở cửa phòng, phả vào là một mùi lạ khó ngửi, có chút mùi mốc, còn kèm theo mùi tanh tanh, mọi người bịt mũi đánh giá bốn phía. . .
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Đây là một căn nhà chống gánh hướng nam bắc hai phòng một sảnh, chính giữa cuối hành lang đối diện cửa phòng chính là phòng vệ sinh. Khả nghi là, cửa gỗ màu trắng của phòng vệ sinh đóng chặt, bốn phía khe cửa bị băng dính rộng dán kín, dường như có người cố gắng không để cho mùi bên trong lọt ra khỏi khe cửa, xem ra trong phòng rửa tay này nhất định có che giấu gì đó! Dường như cũng đã xác minh phán đoán của Hàn Ấn: Chủ nhà 701 từng có tiền án ăn trộm, nhất định là hắn cạy mở cửa phòng, đem tàn thi của Tống Nam, từ nhà 701 chuyển đến phòng vệ sinh của căn nhà này. Song Hàn Ấn tuyệt đối không ngờ, cảnh tượng kế tiếp anh nhìn thấy sẽ như thế nào.

Mở băng dính rộng, vặn mở cửa phòng vệ sinh, mới hơi mở hé, một luồng mùi tanh tưởi khiến người ta choáng váng liền xông mạnh ra, ngay sau đó một tiếng "phịch" từ bên trong, cửa phòng bị đâm ra. . .Hai con vật mình loang lỗ máu, cơ thể tròn trịa dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt ra, chúng xuyên qua chân mọi người, ở phòng khách mất phương hướng xoay vài vòng cực nhanh, ngay sau đó nhằm phía cửa chính hé mở, thoắt cái đã mất dạng —— Đó là hai con chuột cống cơ thể dính đầy máu, được tàn thi lấp đầy bụng, giống như hai con mèo nhỏ.

Trong nháy mắt, mọi người thiếu chuẩn bị tâm lý đồng loạt phát ra tiếng kêu sợ hãi, cơ thể theo bản năng tránh sang một bên, mà nhân viên khám nghiệm gần chỗ tay nắm cửa nhất, bị dọa đến đặt mông ngồi phịch trên đất, trừng to mắt, mặt xám như tro tàn. . .

Nhìn dấu móng hai con chuột cống lưu lại trên mặt đất, mọi người vuốt ngực thở hổn hển hồi lâu, mới chuyển mắt về phía phòng vệ sinh —— trong không gian sáu bảy mét vuông, khắp nơi đều có dấu móng máu như của chuột lưu lại trong phòng khách, còn có một vài vụn quần áo hẳn là bị chuột cắn xé. Trong bồn tắm lớn màu trắng ngà loang lỗ vết máu, một cái xác nữ trần truồng không đầu, thiếu một bên cánh tay đang nằm đó, thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, xung quanh bụng che kín đốm xanh, lượng lớn giòi chen chúc trên mặt, phần ngực và đùi có nhiều vết thương bị vật sắt chém, chung quanh cũng đều bị chuột gặm đến da tróc thịt bong máu thịt nhoe nhoét. Vị trí chính giữa bồn tắm lớn và bồn cầu có một cái đầu lâu còn dính cổ, da thịt từ bên trái cổ đến mặt rồi đến mí mắt toàn bộ đều bị mất, lộ ra mạch máu không trọn vẹn và xương cốt trắng hếu, mũi cũng khuyết hai phần ba, hẳn là đều bị chuột gặm sạch. . .Nắp cống thoát nước không biết đã đi đâu mất, phỏng chừng chuột theo đường thoát nước bò lên.

Qua Cố Phi Phi và pháp y Lý cùng xác nhận, thi thể quả thực là của Tống Nam, là bị siết cổ chết, thời gian tử vong khoảng 10 ngày trước, tách rời thi thể là xảy ra sau khi Tống Nam chết, có dấu hiệu cưỡng xác sau khi chết.

Lại trở về phòng quan sát.

Cách tấm thủy tinh một chiều, Hàn Ấn nhìn thấy chủ nhà một mình ngồi trong phòng thẩm vấn, đầu không nhịn được hết nhìn đông tới nhìn tây, một chân còn bất giác run đùi, thoạt nhìn dáng vẻ rất nôn nóng.

Một lát sau, trong tay Cao Tiến cầm một bức ảnh đi vào phòng thẩm vấn, "bộp" một tiếng ném ảnh trên mặt bàn trước mặt chủ nhà, giọng lạnh lùng nói: "Nhìn kiệt tác của mày đi!"

"Cái này. . .Cái này có liên quan gì tới tôi chứ?" Chủ nhà nhìn bức ảnh ghi lại thảm trạng của thi thể Tống Nam vài lần, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, cơ thể không khỏi lui về phía sau, giả vờ vô tội, nhưng vẫn không nhịn được bối rối, giọng run rẩy.

Cao Tiến cười lạnh một tiếng, từ trong xấp ảnh lấy ra một bức, nói: "Đây là khóa cửa phòng 702 đối diện nhà mày, phía trên có dấu vết bị nạy, bọn tao đã so sánh dữ liệu phạm tội của mày lúc trước, cùng một thủ pháp, mày còn gì để nói?"

"Cái này. . ." Chủ nhà gãi đầu, úp úp mở mở nói không ra lời.

Cao Tiến vỗ mạnh bàn, nâng cao giọng ép hỏi: "Đừng giả bộ nữa, thành thật khai ra, tại sao mày lại cùng khách thuê nước ngoài giết chết nữ sinh viên đại học này?"

Cao Tiến liên tục dùng tư thế đàn áp từng bước ép sát, hiệu quả nhận được rất tốt, vừa nghe cảnh sát liệt hắn vào hàng ngũ đồng bọn phạm tội giết người, chủ nhà lập tức luống cuống, từ trên ghế nhảy bắn lên, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, liều mạng xua tay, miệng la hét: "Không, không, không, giết người không liên quan tới tôi, tôi chỉ di chuyển xác, khi tôi về, cô gái kia đã bị giết, gã điên kia cũng đã sớm không thấy bóng dáng."

"Đứng lên, ngồi xuống, nói cụ thể hơn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Cao Tiến vẫn lạnh mặt, nghiêm khắc chỉ vào ghế nói.

"Kỳ thật sáng sớm ngày đó, người nước ngoài bỏ lại một câu như vầy trong điện thoại 'Tôi phải đi, trong phòng có để lại cho anh một phần quà đặc biệt, anh nhất định sẽ thích!', lại cười âm trầm vài tiếng rồi cúp máy." Chủ nhà run lẩy bẩy, mò mẫm ngồi vào trên ghế, gục đầu xuống, ủ rũ nói, "Lúc ấy tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lo gã nước ngoài trước khi đi gây tổn thất cho nhà cửa, liền vội vàng bắt một chuyến ô tô đường dài nhanh chóng trở lại. Sau đó, tôi liền nhìn thấy cả nhà đều là máu, trên sàn phòng khách có một con dao phay dính máu, một người phụ nữ không đầu còn thiếu một cánh tay, trần truồng nằm trên giường phòng ngủ của tôi, đầu bị vứt dưới giường, mặt thiếu một nửa, trên cổ còn có dấu răng, không biết có phải tên điên kia đã gặm sống nửa cái đầu không. . .Tôi khi ấy liền sợ choáng váng, nghĩ ngàn vạn lần không thể để người khác biết chỗ tôi ở xảy ra án mạng, bằng không nhà chắc chắn không cho thuê được nữa, mà bán cũng bán không được bao nhiêu tiền, liền nảy ra ý mua thuốc tẩy về rửa sạch phòng hoàn toàn. Sau đó tôi nhớ ra nhà đối diện sớm đã dọn đi, liền cạy mở cửa, ném thi thể vào phòng vệ sinh. Trước khi trở lại Phú Dương, tôi ném dao phay trong nhà vệ sinh công cộng của bến xe đường dài. . ." Chủ nhà vừa nói, đầu xấu hổ càng cúi càng thấp, rồi lại đột nhiên ngẩng đầu, dồn dập nói, "Những lời tôi nói đều là sự thật, các anh đến nhà khách tôi ở tại Phú Dương điều tra sẽ rõ, sáng sớm cùng ngày tôi nhận điện thoại xong còn đến quầy tiếp tân hỏi lịch xe chạy! Còn chuyện di chuyển thi thể, các anh cũng có thể hiểu mà, người từng ngồi tù như tôi, tìm việc làm khó khăn lắm, bây giờ công việc này nói là làm bán hàng, kỳ thật chính là thay công ty đòi nợ, không có lương căn bản chỉ có trích phần trăm, thường xuyên mấy tháng liền không có được một phân tiền, phải dựa vào chút tiền nhà sinh sống, nếu nhà tiếp tục không có người thuê, tôi có thể sẽ không còn đường sống nữa!"

"Nói thật tôi có thể hiểu được quẫn cảnh của cậu, nhưng cậu ném xác vào nhà người khác, không nghĩ rằng người ta sẽ thế nào à?"

Đối mặt với chủ nhà câm nín không còn gì chống đỡ, Cao Tiến khinh miệt trừng mắt, xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Thế nào, thằng nhóc này nói thật không?" Cao Tiến từ phòng thẩm vấn chuyển tới phòng quan sát hỏi.

"Ừ, cú điện thoại vừa ấy đã chứng thực, người này khi ấy đúng là ở Phú Dương." Cố Phi Phi theo sát bước Cao Tiến nói.

"Vậy đồng bọn gây án đó, có thể loại bỏ không?" Cao Tiến nhìn chằm chằm Hàn Ấn hỏi.

"Hẳn là có thể rồi." Hàn Ấn đáp lại nói.

"Còn nữa, Issei Sagawa kia không có vấn đề gì nữa đúng không? Bảo Tiểu Đỗ rút lui nhé!" Cao Tiến vừa nói chuyện, người đã ra khỏi phòng thẩm vấn.

Hàn Ấn yên lặng gật đầu với bóng lưng của Cao Tiến, tiếp tục suy ngẫm, điều này làm cho Cố Phi Phi cảm giác anh dường như còn chút băn khoăn, liền hỏi: "Anh không có cùng suy nghĩ đó?"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Không phải." Hàn Ấn nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi có vài điểm nghĩ không thông, tại sao John Magnotta lại có nhiều cuộc trò chuyện đến từ buồng điện thoại công cộng như vậy, tên bạn từng cùng hắn về chỗ ở là ai chứ?"

"Có thể là gái hầu rượu hắn tìm được không?" Cố Phi Phi suy nghĩ một chút nói, "Còn nữa, tôi chú ý, lịch sử điện thoại giữa hắn và điện thoại thẻ, toàn bộ tập trung vào nửa năm trước, phỏng chừng không liên quan gì với vụ án!"

"Có lẽ thế!" Hàn Ấn ngoài miệng đáp lời, nhưng trên mặt vẫn có chút nghi hoặc, xem ra Cố Phi Phi cũng không thuyết phục được anh.

"Đúng rồi, làm sao anh liên hệ được chủ nhà với thi thể?"

"Anh chỉ đoán, mới đầu khi tiếp nhận câu hỏi, tâm trạng hắn biểu hiện quá mức bình thản, nếu nhà mình biến thành nhà ma, anh chắc chắn sẽ lo lắng tức giận!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét