Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 73

73,

Địa điểm chúng tôi tiến vào thế giới xám kia cách mép Vân Mộng Hoắc Tiểu Ngọc thường xuyên trồi lên mặt nước lên bờ rất gần, chúng tôi trốn sau một gốc cây khô, tôi nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay một chút, rạng sáng 12:47. Bình thường tôi chưa bao giờ đeo đồng hồ, chẳng qua điện thoại di động tới thế giới khác này sẽ mất đi tất cả công năng, không có tín hiệu, không có sóng, cho nên không hiển thị được thời gian của "thượng giới". Tôi cũng từng cố dùng máy chụp ảnh, chụp ra được chỉ là một mảnh tối om. Lục Hổ từng mang một cái máy ảnh số, nhưng mặc dù đèn flash loang loáng, chụp được vẫn chỉ là một mảnh đen kịt, dường như núi non cỏ cây nơi này cũng chỉ là ảo giác.

Lục Hổ hỏi: "Đêm hôm khuya khoắc, Hoắc Tiểu Ngọc có đến không?" Băn khoăn của cậu ấy không phải không có lý, vài lần trước đó nhìn thấy Hoắc Tiểu Ngọc, đều là buổi sáng, giữa trưa và chạng vạng giờ Bắc Kinh. Đây đều tại tôi lần trước bị thầy Đỗ gõ chuông cảnh báo, sau đó không dám ra ngoài nửa đêm nữa. (Hôm nay tình huống đặc thù, tôi ngày hôm qua ở ngay ký túc xá tuyên cáo tình trạng thân thể cực kém, cần đến nhà tiểu cô Âu Dương San của tôi tu dưỡng một ngày, xin nghỉ cả ngày 28)

Tôi nói: "Vấn đề là, Hoắc Tiểu Ngọc là con nửa người nửa quỷ, cần ngủ sao? Phải biết rằng tất cả ma quỷ trong truyện ma đều ra ngoài ban đêm . . . Lần trước chỗ Mễ Lung pha nơi Cố Chí Hào bị hại, tôi cùng cô ta lần đầu tiên tiếp xúc thân mật là vào buổi tối." Tôi lại vô thức sờ cổ, tiếp tục nhìn chằm chằm mảng sương mù dày đặc vĩnh viễn không tan được phía trên Vân Mộng kia.

Khoảng nửa giờ sau, khi mí mắt tôi bắt đầu nặng trĩu, Lục Hổ đột nhiên nói: "Có người đang đi về phía chúng ta!"

"Bạn có chắc là 'người' không?" Tôi cố gắng xua đi cơn buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn về phía hắc ám.

Lại là người quen cũ! Chỉ thấy từ đằng xa bay tới ba bóng trắng —— sở dĩ có thể xác định là bóng trắng, hoàn toàn là vì vầng sáng xung quanh ba cái bóng kia, trong màn đêm gần như đen kịt này, cơ hồ là ba ngọn đèn sáng —— Là ba bộ trường bào trắng thuần, ba mái tóc đen như thác, ba dáng người duyên dáng đáp gió mà đi chúng tôi gặp mấy ngày trước.

Đáng tiếc lần này, tôi vẫn không thể này thấy rõ dung nhan của họ, vẫn không biết họ là nam hay nữ, xinh đẹp hay xấu xí. Bởi vì tốc độ lướt qua của họ thật sự quá nhanh, góc quan sát của tôi cũng cực kỳ không như ý. Bóng họ rất nhanh chìm vào đám sương trên Vân Mộng, không có tiếng nước truyền đến, cũng không biết họ chui vào nước, hay đạp nước vượt hồ, tới bờ đối diện, tiếp tục phi hành.

Họ là ai?

Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, trong đầu tôi cẩn thận chải chuốt lại tất cả về thế giới cổ quái này, chuẩn bị soạn chút kịch bản viết "Địa Tâm Du Ký" của Âu Dương Phi.

Đầu tiên là một bãi tha ma cơ hồ vô cùng tận, mặc dù nhìn như hoang vu bỏ hoang, kỳ thật linh hồn dưới mộ phần vẫn có sức sống như cũ, họ thậm chí còn tổ chức có kỷ luật, sau khi gõ chuông hội nghị, họ sẽ từ trong mồ bò ra, đến dưới chuông tập hợp. Họ nhìn qua thích hòa bình, cho nên khi họ phát hiện dấu vết của Công Điệt, những thi thể khó hiểu, cảm thấy xã khu yên bình đã kết thúc. Khi một người đầu lĩnh của họ là Địch Nhân Kiệt bị hại, họ dường như biến mất, dù chuông vang lên, họ cũng không xuất hiện nữa, vô luận là ai hại Địch Nhân Kiệt, chắc chắn cũng đã uy hiếp được đông đảo sự sống của các linh hồn khác.

Họ hiển nhiên đã trốn, trốn ở đâu?

Ngoài bãi tha ma, sau khi bôn ba một đoạn, bạn sẽ nhìn thấy đại trạch Vân Mộng này, chúng tôi ở đây từng gặp một thủy quái cổ dài, căn cứ đầu mối của Địch Nhân Kiệt, cũng đã phát hiện Hoắc Tiểu Ngọc. Hoắc Tiểu Ngọc là một oán quỷ, nhưng tại sao bất hòa với đông đảo oán quỷ cùng sống trong bãi tha ma kia? Trong Vân Mộng này, ngoại trừ quái vật kia và Hoắc Tiểu Ngọc, còn có "sinh vật" nào khác không? Còn có oán quỷ nào cùng loại với Hoắc Tiểu Ngọc không? Rất khó tưởng tượng thân hình đơn bạc này của Hoắc Tiểu Ngọc có thể chiếm lấy hồ Vân Mộng to như thế, trong hồ hơn phân nửa có các hộ gia đình thích bơi lội khác, nhưng chúng đâu rồi? Tại sao đến một con cũng không nhìn thấy?

Ba bóng trắng phá sương mà ra kia bỗng chốc lại biến mất, họ là ai? Là hộ gia đình ở Vân Mộng, hay là người qua đường bình thường, vội vã lướt qua, hay chạy đi làm việc?

Anh Tiểu Hổ ở bên cạnh đột nhiên nói: "Sớm biết thế đã uống nhiều cafe hơn."

Tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn là đêm nay lúc ca hát vừa nhảy vừa hát rất khổ cực rồi, giờ phút này mí mắt bắt đầu díu rồi, vì vậy dịu dàng nói: "Bạn buồn ngủ à, tôi trông cho, có tình huống gì sẽ đánh thức bạn."

Lục Hổ gật đầu nói (tôi không nhìn rõ cậu ấy gật đầu, chỉ đoán):"Được thôi, tôi chợp mắt trước đây, đợi lát nữa tôi đổi cho bạn."

Rất nhanh, Tiểu Hổ dựa vào rể cây phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Chẳng biết qua bao lâu, mọi nơi vẫn là yên tĩnh, mí mắt tôi cũng bắt đầu bỏ cuộc giữa đường. Tôi lại nhìn đồng hồ đeo tay, 2:23.

Tôi đang chuẩn bị đánh thức Lục Hổ đổi ca, cô ta đã xuất hiện.