Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Luyến Thu Ly - Vĩ Thanh

Vĩ thanh

"Ưm. . .A. . .Ưm, đừng. . .Nhanh lên chút. . ."

"Đừng nhanh lên, là muốn chậm lại sao?"

"Đáng ghét, ngươi mau nhanh lên, ta sắp chịu không được nữa. . . A. . ."

Phụ cận vương cung của vương thành nước Tây Di, có một dinh trạch, tục truyền là chỗ ở họ ngoại của một Vương phi được sủng ái có quyền thế nhất Tây Di, mỗi lần đến đêm khuya người vắng, sẽ luôn truyền ra vài tiếng vang mập mờ không rõ, hoặc bên trong phòng, hoặc ở hoa viên. Dinh trạch tuy lớn, nhưng bên trong ở không nhiều người, cũng rất ít thấy có người ra ra vào vào. Người đi ngang qua đây đều muốn thò đầu nhìn xem đến tột cùng, nhưng mỗi lần đều bị thủ vệ hung thần ác sát trước cửa dọa chạy mất.



Ánh trăng sáng tỏ như nước, lẳng lặng chiếu vào trong hậu hoa viên xinh đẹp của dinh trạch này, thấp thoáng trong bụi hoa của hòn non bộ trơn nhẵn thấp bé, bị từng đợt hương hoa nhuộm đến một mảng phấn hồng. Trên núi đá, một mỹ nhân đang nằm phía trên tắm ánh trăng, mái tóc đen thật dài rối tung trên da thịt lõa lồ trắng nõn như ngọc của y, chiếu trường sam đỏ đậm nửa mắc trên người cái gì cũng không che được, có vẻ mê hoặc lại thần bí. Mỹ nhân mở rộng hai chân, ngón tay siết chặt lấy vạt áo, vẻ mặt có chút thống khổ. Tiếng rên rỉ của y và hương thơm tản mát từ cơ thể thổi loạn lý trí người khác, mà người khác kia, giờ phút này đang khoát hai chân cao cao của y lên vai mình, tấm lưng nhấp nhô dài đẹp mà cường tráng, ra vào trong cơ thể mỹ nhân.

"Sao ngươi còn chưa dừng tay!" Khóe mắt mỹ nhân ngấn lệ, cong cái miệng nhỏ nhắn ai oán nhìn hắn, "Tên quái vật này, nhanh lên chút cho ta ra, hu. . .Người ta nhịn không nổi nữa!" Nói xong, bàn tay vốn cầm vạt áo chạm vào phân thân của mình đang bị người vững vàng khóa trong lòng bàn tay cương đến đau đớn.

"Còn chưa đâu, phải chờ cùng ta, chúng ta đã nói rồi!" Va chạm càng thêm mạnh mẽ, mỗi một lần rút ra, phân thân cứng rắn tráng kiện nọ sẽ kéo vách thịt hồng nhạt mềm mại ấm áp kia ra một ít, rồi mới hung hăng đẩy vào, dẫn đến một tràn tiếng thở dốc dồn dập dưới thân.

"Ngươi lâu ra muốn chết, ưm a. . .Ta khó chịu quá!" Mỹ nhân ngấn lệ cuối cùng nổi bão, "Đã gần một canh giờ rồi, ngươi muốn chơi chết ta sao? Lần sau ta không bao giờ cho ngươi chạm vào ngươi ta nữa, hu. . ."

"Ngoan, không khóc, sắp xong rồi!" Bị người chỉ trích hắn cũng không hề có chút hối hận, ngược lại còn chút cảm giác đắc ý dạt dào. Va chạm càng lúc càng nhanh, như giông tố vậy, tiếng kêu yêu kiều mị nhân kia cũng đã trở nên sắc nhọn, ngón chân như bạch ngọc căng chặt, cơ thể cũng cong về phía trước. Theo tiếng gầm rống, phân thân bị trói chặt đột ngột được giải phóng, trong tiếng gầm, một dòng chất lỏng trắng đục phun ra, bắn vào trên bụng và trước ngực người hãy còn đang không ngừng va chạm kia.

Giữa hoa viên bí mật và phân thân hùng vĩ kia, theo một lần vào ra mang theo không ít chất lỏng màu trắng, mùi nồng đậm gắt gao bao bọc lấy hai người, một giọt yêu dịch cuối cùng phun trong cơ thể mềm mại của người yêu, thanh niên ngã vào trên người y mới thở hổn hển lưu luyến không thôi rút phân thân đã thoáng mềm của mình ra.

"Ngươi muốn chết người hả, Nam Cung Thu Thực, ta sắp bị ngươi ép đến chết. Tảng đá kia cứng biết chừng nào, cộm đau cả lưng ta." Khóe mắt đỏ hồng chứa đầy xuân ý, ánh mắt cũng vì mệt mỏi mà trở nên ôn hòa thanh tao.

"A Ly, đề nghị muốn đến đây làm tình chính là ngươi mà, lần trước chẳng phải ngươi còn chê ta thời gian ngắn sao? Lần này ta đương nhiên biểu hiện tốt cho ngươi thật hứng thú, hài lòng mà về rồi." Nam Cung Thu Thực nằm trên người Tiêu Nhược Ly cười hì hì nói, "Như vậy ngươi chẳng phải rất 'tính' phúc sao?"

"'Tính' cái đầu quỷ nhà ngươi!" Tiêu Nhược Ly đưa tay khẽ vỗ một cái lên đầu Nam Cung Thu Thực, trên mặt lại ửng lên hai rạng mây hồng. "Mặc kệ, phạt ngươi ba ngày không cho chạm vào ta."

"Được!" Nam Cung Thu Thực thế mà đồng ý vô cùng dứt khoát.

Hả? Tiêu Nhược Ly có chút kinh ngạc nhìn hắn, có chút bất mãn với việc hắn chấp nhận "xử phạt" của mình nhanh như vậy.

"Ta không tin ngươi có thể chịu được ba ngày." Nam Cung Thu Thực cười giảo hoạt như hồ ly, "Ta dám cam đoan, ngươi qua một canh giờ nữa chắc chắn sẽ bò lên giường ta yêu cầu ta thêm lần nữa."

"Bớt chảnh đi!"

"Phụ thân, cha, hai người đang làm gì thế?" Hoa ảnh lay động, hai đứa bé nắm tay nhau dụi mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

"Tiêu Hiểu? Ức Thu? Sao trễ rồi các con còn chưa ngủ?" Vung tay lên, Tiêu Nhược Ly dùng trường sam đỏ thẫm dưới thân bọc lấy hạ thể lõa lồ của hai người kín đáo, Nam Cung Thu Thực nhìn hai đứa bé còn buồn ngủ có chút khó xử hỏi.

"Ha ha, là hai đứa tiểu quỷ đầu các con, không đi ngủ chạy ra hoa viên làm gì?" Tiêu Nhược Ly dựng nửa người dậy, cười hỏi hai đứa bé chỉ hơn ba tuổi, một nam một nữ hai búp bê này là trẻ mồ côi họ mới nhận nuôi gần đây, xinh đẹp và trí tuệ vẹn toàn, mới có tư cách làm con của Tiêu Nhược Ly y và Nam Cung Thu Thực, đây là kiên trì của Tiêu Nhược Ly. Cho nên Nam Cung Ức Thu và Tiêu Hiểu đều là loại trẻ con làm người ta gặp rồi sẽ thương yêu đến tận xương tủy.

"Con và tỷ tỷ không ngủ được, hơi sợ, cho nên muốn ngủ cùng cha và phụ thân!" Tiêu Hiểu kéo tay Nam Cung Ức Thu có chút sợ hãi nói.

"Nhưng mà cha ơi, hai người đang làm gì thế? Đang chơi sao? Tụi con cũng muốn chơi!" Hai tròng mắt Nam Cung Ức Thu sáng lên.

"Không được đâu, đây là trò người lớn mới được chơi." Tiêu Nhược Ly dịu dàng nói với chúng, "Ngoan, vào phòng trước, cha và phụ thân lập tức vào ngay."

Hai đứa bé không tình nguyện lắm cuối cùng cũng đi, nhìn Nam Cung Thu Thực vẫn dán lên người mình, Tiêu Nhược Ly "phụt" cười thành tiếng.

"Ngươi cười gì?" Nam Cung Thu Thực hỏi.

"Ngươi ấy, ngươi thế này thật mắc cười!" Tiêu Nhược Ly lấy ngón tay chọt chọt ngực hắn, "Trần trùng trục, thật thú vị!"

"Chẳng phải ngươi cũng trần trùng trục? Không biết xấu hổ còn cười ta." Nam Cung Thu Thực cũng nhịn không được nở nụ cười.

"A Ly, tìm một ngày, chúng ta quay về Giang Nam một chuyến nhé."

"Tại sao?" Tiêu Nhược Ly hiển nhiên không bằng lòng lắm.

"Ông ngoại ta sắp mừng thọ rồi, hơn nữa, ta muốn để cha mẹ gặp Ức Thu và Tiêu Hiểu, họ nhất định sẽ thích hai đứa trẻ này."

"Là con của chúng ta!" Tiêu Nhược Ly tăng giọng nhắc nhở Nam Cung Thu Thực, "Chúng cũng không phải của mình ngươi đâu."

"Ta biết, ta biết."

"Ừ. . ." Tiêu Nhược Ly chui đầu vào lòng Nam Cung Thu Thực, "Được rồi, chúng ta về, đã lâu không gặp Hạ Thụ, ta cũng rất nhớ hắn."

Đường đến tương lai, chúng ta còn phải cùng nhau nắm tay bước đi.

Ngươi sẽ ở đó, trên đường cùng ta.

Mãi đến vĩnh viễn của vĩnh viễn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét