Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Nhật Ký Sát Thủ - 5.22

5.22 - Công Chính Của Tội Ác

Ngày 2 tháng 1, tuyết lớn

Hậu sự của Phạm Quốc Mậu đã xử lý xong, không ngờ y lại để lại tất cả di sản cho tôi, kể cả quyền sở hữu căn mật thất kia cùng với một két bảo hiểm ngân hàng. Trong két bảo hiểm ngân hàng chỉ đặt một bức thư, bên trong là quyển sách da đen trước đó y đã muốn giao cho tôi. Không ngoài dự đoán của tôi, trong sách da đen ghi lại tường tận kiến thức giải phẫu, kỹ xảo mở khóa vân vân. . ., còn có vị trí và phương pháp vứt xác tốt nhất mà Phạm Quốc Mậu đã tổng kết được, rất có ý nghĩa để tôi kế thừa y bát.

Đáng tiếc tôi không hề định theo dấu chân y, dù sao sức một người có hạn, bất kể có giết hại bao nhiêu kẻ đáng chết, cũng không thể thay đổi hoàn cảnh của toàn xã hội, thành phố này như trước tràn ngập mùi thối mốc meo, hủ bại, tôi muốn dùng phương pháp của mình loại bỏ đám dơ bẩn này.

Ngày hôm qua tôi quay về sở cảnh sát dùng ID của Tổng Cảnh Giám tiến vào hệ thống cảnh vụ, cho dù dùng quyền hạn của Tổng Cảnh Giám tiến vào, vụ án ba tôi bị giết vẫn trong sạch như tuyết trong hệ thống, mặc kệ là ai làm, tôi không thể không thừa nhận thủ pháp của hắn sạch sẽ triệt để. Nhưng quyền hạn của Tổng Cảnh Giám không chỉ có thể tra được tên của cảnh viên phá án có liên quan, còn có chữ ký cảnh quan ra lệnh kết án cùng với tên của kiểm sát trưởng và thẩm phán.

Nhưng kỳ lạ là, trong hệ thống chỉ có thể đọc được cảnh viên phụ trách vụ án này là Bành Đào, cột quan chức phụ trách ký tên ra lệnh kết án, kiểm sát trưởng cùng thẩm phán tất cả đều bỏ trống, mà thông tin này trong các vụ án khác lại đầy đủ, xem ra có người cố ý xóa bỏ tên của họ, chính là để phòng ngừa có người điều tra vụ án này.

Đầu mối duy nhất là, người cuối cùng có mã PD10013 tiến hành bảo vệ hệ thống tài liệu vụ án này. Mặc dù trong hệ thống không điều tra được chủ nhân của mã này, nhưng bản thân mã chính là dấu hiệu phân biệt thân phận cảnh viên. Số vị trí thứ nhất đại biểu cho chức cấp, thấp nhất là cảnh viên bình thường, mã của họ đều bắt đầu bằng 7, cảnh trưởng là 6, dựa vào thứ tự này, vậy mã 1 chính là cấp bậc Tổng Cảnh Giám! Mà mã của Tổng Cảnh Giám này là PD10014, tức là nói, là Tổng Cảnh Giám tiền nhiệm!!

Tổng Cảnh Giám tiền nhiệm tên Hình Hồng Minh, hắn là đầu mối duy nhất hiện giờ của tôi, nhưng sáu năm trước hắn đã nghỉ hưu di dân tới Canada, muốn nói chuyện nào có dễ vậy?

Cái chết năm đó của ba tôi đến tột cùng ẩn chứa chân tướng thế nào?!

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2019

Sưu Quỷ Thực Lục 115

115,

"Dựa vào miêu tả của Phi Phi, đầm Vân Mộng dường như là một căn cứ của Quỷ Vương. Bọn chúng đang xây dựng "Đàn" gì đó, hiển nhiên có liên quan đến cúng bái hoặc nghi lễ nào đó; Đầu mối quan trọng nhất, là kết cục của người được chọn sau khi chết -- bọn họ bị Quỷ Vương ăn. Quỷ Vương vì sao muốn ăn người ứng cử Sưu Quỷ Sử? Sau đây chính là một suy đoán rất lớn của ta. Ngay cả bộ hạ của Quỷ Vương cũng thừa nhận, người ứng cử Sưu Quỷ Sử đều là người trẻ tuổi tư chất phi phàm, cho nên ta suy đoán, Quỷ Vương đang hút tinh hoa của người ứng cử, dùng để nâng cao công lực của bản thân. Mục đích cuối cùng Quỷ Vương ăn người là gì? Hãy trở lại động cơ của Doanh Chính, hắn hao tổn tâm huyết săn lùng người ứng cử Sưu Quỷ Sử, đưa vào Âm Linh Giới 'hiếu kính' Quỷ Vương, dựa theo hiểu biết của ta với hắn, động cơ 'đơn thuần' lắm, chính là hy vọng có thể một lần nữa thu được quyền lực. Việc này chứng tỏ sau khi Quỷ Vương ăn người, công lực tiến bộ, thì có hy vọng trọng sinh phục hoạt. Một khi Quỷ Vương trở về nhân gian, cũng chính là lúc thiên hạ đại loạn, cơ hội cho Doanh Chính cũng đến. Hắn và Quỷ Vương, nhất định có ước hẹn, đến lúc đó được trao quyền hành. Bởi vì Doanh Chính không trực tiếp tranh đoạt giang sơn, cho nên không tính vi phạm ước hẹn trường sinh năm đó, vậy là cuộc đời hắn sẽ hoàn mỹ, vừa được vĩnh sinh, lại có thể cầm quyền."

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, tôi và Dương Song Song đều đang yên lặng tiêu hóa thiên phương dạ đàm của thầy Phùng.

Một lát sau, tôi phá tan im lặng nói: "Tôi tổng kết lại một chút giáo trình của ngài giáo sư Phùng -- Quỷ Vương muốn ăn thịt Đường Tăng của 12 người ứng cử chúng tôi, như vậy là có thể trọng sinh, phục hoạt? Hắn sau khi trở về nhân thế, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn. Doanh Chính vì vậy có thể làm hoàng đế lần nữa? Cho nên Doanh Chính cùng Quỷ Vương liên minh, cung cấp cho hắn cơm trưa miễn phí?"

Thầy Phùng gật đầu nói: "Đại khái chính là ý này."

"Nhưng tại sao phải quyết định những ngày tháng này... Cho dù ngày tháng không chuẩn xác, ít nhất là tuần tự tiến hành. Tại sao không làm một cuộc đột kích, bắt một lượt mười hai đồng nam đồng nữ về Âm Linh Giới, để Quỷ Vương ăn no một lần?" Tôi hỏi.

Thầy Phùng lắc đầu nói: "Thật sự nên để cho trò Song Song làm một khóa bổ túc căn bản tu chân của trò."

"Còn nhớ lần trước thầy từng dặn dò bọn em không được mê tín hủ lậu!" Tôi vẫn phản bác.

"Cái trò này, ngoại trừ miệng lợi hại, chính là miệng lợi hại. Ta cho trò biết nhé, suy đoán của ta là, công lực của Quỷ Vương giờ phút này còn khá kém -- đương nhiên mục đích hắn hút tinh túy của người ứng cử chính là để nâng cao công lực -- lúc công lực kém, giống như bệnh nhân thân thể suy yếu, uống thuốc là chắc chắn, nhưng không thể đột ngột uống thuốc mạnh, nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Từ góc nhìn của một giáo viên y già dặn ta đây, người ứng cử Sưu Quỷ Sử, đều có gen của những tổ tiên Sưu Quỷ Sử; Nhưng từ góc nhìn của tiểu thanh niên mê tín như Song Song, trên người của người ứng cử Sưu Quỷ Sử, nhất định có tinh hoa của tổ tiên nhưng Sưu Quỷ Sử này bảo lưu lại. cho nên mỗi một người ứng cử Sưu Quỷ Sử, đối với Quỷ Vương công lực còn thấp mà nói, đều là một liều thuốc mạnh, hắn chỉ có thể lần lượt ăn, lần lượt tiêu hóa. Đó là tại sao, hắn chỉ có thể lần lượt ăn từng các người, nếu không, trò cho rằn hắn sẽ có kiên nhẫn này?"

Một vấn đề khác của tôi nối gót đi tới: "Vậy tại sao không sớm bắt bọn em lại, nhốt trong phòng giam của đầm Vân Mộng, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc nấy? Như vậy cũng không cần Doanh Chính cùng bọn em, cùng cảnh sát, chơi trò như mèo vờn chuột."

Tự mình cảm giác được, tôi kỳ thật cảm thụ sâu sắc vấn đề này, nhưng không ngờ tới, thầy Phùng đột nhiên cười rộ lên. Đầu tiên phải thanh minh, trong khoảng thời gian tiếp xúc không lâu với ông ấy, chưa từng thấy ông ấy cười, cũng không cho rằng lão tiên sinh cả đời tiếp xúc với người chết này còn có năng lực cười (nhất định là cái giá phải trả của người nhận được vĩnh sinh), cho nên lời tôi nói tất nhiên là câu nói hài hước nhất hai ngàn năm qua, mới có thể khiến vị "Vĩnh Sinh Bất Tiếu Giả" này ôm bụng cười. Mặt khác, tiếng cười của ông già này có chút giống tiếng kêu của cú mèo, có thể đánh thức tất cả thi thể và linh kiện thi thể trong tòa nhà giải phẫu, đứng dậy tiếp tục tập thể dục theo đài.

"Buồn cười vậy à?!"

Thầy Phùng rốt cuộc ngừng cười, khôi phục bình thường, hỏi: "Trò, cùng Lục Hổ, bất luận là ai, có từng du lịch ở Âm Linh Giới quá 24 giờ chưa?"

Tôi thoáng sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Không có, thật đúng là không có. Tôi về ký túc xá muộn chút thôi, còn bị thầy Đỗ chúng tôi bắt hiện hình, muốn rời khỏi nhân thế quá một ngày, cả Giang Y cũng sẽ sôi trào."

Thầy Phùng theo thói quen lắc đầu, thì thầm nói: "Bản thân trò cảm giác không thể làm gì khác hơn, không hơn được nữa." Còn nói: "Ta vừa rồi không phải cười trò không biết gì...Mặc dù trò quả thật không biết gì... Mà là đang cười ta, đại khái là sống quá lâu, thật sự già hồ đồ rồi, thế mà quên nói cho trò biết một chút thường thức cơ bản rất quan trọng: Những người có thể đi vào Âm Linh Giới các trò, thời gian ở lại Âm Linh Giới, không thể quá một ngày một đêm. Sau khi quá một ngày một đêm, thân thể các trò sẽ xuất hiện khó chịu, da các trò bắt đầu nhăn nheo, cơ thể các trò sẽ héo rút, tinh thần các trò sẽ ủ rũ, tiếp tục qua một ngày đêm nữa, tinh khí thần có thể thích ứng nhân gian của các trò sẽ biến mất hầu như không còn, có lẽ các trò còn chưa được xem là đã 'chết', nhưng khẳng định không quay về được Thượng Giới nữa, trở thành một du hồn của Âm Linh Giới. Đạo lý ở phương diện này kỳ thật cũng rất đơn giản: các trò mặc dù thiên phú dị bẩm, có thể tiến vào Âm Linh Giới, nhưng Âm Linh Giới dù sao cũng không thích hợp cho người dương thế sinh sống, điều kiện sinh thái hoàn toàn không giống nhau. Cùng một đạo lý, như người trong bức họa của Hoắc Tiểu Ngọc, bị quỷ linh dùng 'Hệ Hồn' thuật, mặc dù có thể xuyên vào nhân thế, nhưng thời gian lâu, cũng sẽ xuất hiện tình huống cơ thể khó chịu."

Tôi vỗ ngực: "May mà con không định mua nhà ở Âm Linh Giới...Nói như vậy, vị Uông Lan San kia, cũng không có khả năng giống như Hồ Già nói, tiến vào Âm Linh Giới mười ngày nửa tháng không ra, nhất định cũng sẽ thường xuyên trở lại nhân gian, hít thở lấy hơi, lặn xuống lần nữa... Cũng khó trách bà ấy càng ngày càng trở nên mất trí, cũng là do thời gian lưu lại Âm Linh Giới lâu gây ra!"

Thầy Phùng gật đầu nói: "Chúc mừng, trò càng ngày càng thông suốt rồi." Trong giọng nói lại không có một chút ý chúc mừng, "Đương nhiên, còn có một ngoại lệ."

Tôi lập tức hiểu ra: "Sưu Quỷ Sử!"

"Không sai. Sưu Quỷ Sử có thể liên tục ở Âm Linh Giới suốt một tháng, chẳng qua, một tháng qua đi, khi ánh trăng tròn khuyết ở cùng mức độ, nếu hắn còn chưa trở về nhân gian, trên cơ thể sẽ bắt đầu xuất hiện kịch biến." Thầy Phùng nhìn chằm chằm tôi nói, "Đương nhiên, hiện tại cân nhắc việc này hãy còn sớm. Hiện tại, trò có thể tiếp tục nói cho ta biết, ngoại trừ báo cáo công tác của trò ra, còn có gì cần ta làm nữa?"

Ông già mãi không chết này sắc bén! Ông ấy làm sao biết trong hồ lô của tôi còn rất nhiều thuốc chưa bán? Tôi nói: "Nếu thầy nhiệt tình như vậy, con cũng không khách khí nữa. Tôi muốn nhờ thầy hỗ trợ... Tính thử...Tính thử tử kỳ của bọn con."

Thầy Phùng sửng sốt, khóe miệng giật vài cái, suýt nữa tôi che lỗ tai lại, sơ tiếng cười to còn khó nghe hơn tiếng cú mèo khóc kia lại lần nữa vang lên. Ông ấy sau cùng nhịn được, giả vờ rất ngầu nói: "Ta lớn chừng này rồi, kẻ 'chán sống' thật sự giống như trò, quả thật chưa thấy nhiều lắm. Các trò không phải đã có tử kỳ rồi sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Xem ra thầy vừa rồi nghe giảng không chuyên tâm, bọn con lần này đến Vân Mộng, lấy được tin tức quan trọng nhất, chính là những ngày tháng trên bia mộ này, có thể là giả!"

Thầy Phùng nói: "Ta đã nghe trò kể rồi, nhưng không chứng tỏ trò đúng! Nếu thời gian trên bia mộ là giả, sao trò giải thích được thời gian chuẩn xác ba người được ứng cử trước bị hại? Trò dựa vào cái gì nói bia mộ và những ngày tháng đã định chỉ là ngụy trang?"

"Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào đám Quỷ Vương kia cũng không phải bọn đần độn, sẽ không vô duyên vô cớ viết thời gian chuẩn xác lên bảng hiệu hoan nghênh người ứng cử Sưu Quỷ Sử đến xem tử kỳ của mình!"

Thầy Phùng lại bắt đầu im lặng, xem ra lời tôi nói cũng không buồn cười lắm. "Được rồi, coi như trò có lý, vậy trò nói xem, ta làm sao có thể giúp trò xem 'tử kỳ' của các trò?"

Tôi nói: "Chính như lời thầy nói, Quỷ Vương ăn bọn con, có một quá trình tuần tự tiến hành. Cho nên con suy đoán, 'tử kỳ' đã định vẫn tồn tại, chẳng qua không giống trên bia mộ viết. Đến tột cùng là thời gian nào, bọn con có một đầu mối rất tốt, chính là ba tử kỳ đã xảy ra. Lục Sắc, Cố Chí Hào và Thư Đào đều bị giết dựa trên ngày tháng trên bia mộ, nếu chúng ta có thể phân tích ra, những thời gian đó có đặc điểm gì, có lẽ có thể suy đoán ra ngày tháng thật sự người ứng cử có khả năng bị hại."

Thầy Phùng nói: "Cách suy đoán thế nào?"

Tôi nói: "Nhưng mà thầy biết đó, con người con là đoàn trưởng đoàn bất học vô thuật..."

"Ha! Vậy thì tốt quá, chúng ta cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ thôi." Thầy Phùng hiển nhiên không tin sự khiêm nhường của tôi.

"Nhưng con còn có chút suy nghĩ thế này, còn lại, cần thầy và Song Song hỗ trợ suy đoán. Chút linh cảm của con, đến từ ngục giam ở Vân Mộng, nhìn thấy trong lồng sắt giam giữ Linh Lung Cung Nga, trên mặt đất có một phúc đồ, vẽ càn khôn bát quái, thiên can địa chi gì đó. Con khi ấy nghĩ ngay, Linh Lung Cung Nga có lẽ nào chính là thông qua phúc đồ này, để đoán được tử kỳ của bọn con? Trước mắt đầu mối của chúng ta chỉ có tử kỳ của ba người ứng cử trước, vì vậy con đã thỉnh giáo Song Song."