Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 33

Chương 33 - Luân Hồi

Sau mấy ngày mưa dầm liên tiếp, thời tiết rốt cuộc bắt đầu chuyển biến tốt. Vào buổi sớm nay, ánh nắng hiếm hoi gian nan xuyên thấu tầng mây, chiếu vào tận đáy dãy núi rộng lớn. Trên đám cây cối xanh um vẫn còn vươn vài giọt nước chưa khô, long lanh ánh mai, màu xanh biếc lấp lánh lay động, một cảnh tượng hiên ngang sức sống.

Tâm trạng của các tộc nhân Cáp Ma cũng như thời tiết, bàng hoàng và sợ hãi đè nén trong lòng họ nửa năm qua đã tan thành mây khói. Tất cả tộc nhân giờ phút này đều tụ họp trên sân thờ cúng, ánh mắt chuyên chú nhìn hai người trên đài hiến tế.

Ông già đứng bên trái thân hình gầy gò, tướng mạo thanh quắc, chính là Đại tế ti Tác Đồ Lan. Ông đang hợp tay phải trước ngực, nhìn lên trời cao lớn tiếng nói: "Thần linh vĩnh viễn bảo vệ tộc nhân Cáp Ma dũng cảm thiện lương. Chúng ta sống trên mảnh đất này, an cư lạc nghiệp, không màng thế sự, nhưng chúng ta tuyệt không e ngại thứ tà ác nào. Hào quang thánh chiến truyền thừa qua các thế hệ, A Lực Á và Hách Lạp Y vĩ đại, hồn thiêng của họ cùng tồn tại với chúng ta, tinh thần và dũng khí của người Cáp Ma vĩnh viễn không mất đi!"

Trong những lời nói đầy tính cổ động này, cảm giác tự hào dân tộc của người Cáp Ma được kích phát lên hết mức. Họ ngẩng cao đầu, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo và tự tin, có vài chàng trai còn quơ cánh tay, không cầm lòng nổi bộc phát ra một tràn tiếng hoan hô.

Tác Đồ Lan giang rộng hai tay, lòng bàn tay đè xuống, trên sân thờ cúng nhanh chóng lại khôi phục yên tĩnh. Lúc này sắc mặt Tác Đồ Lan đã có chút nghiêm trọng, khi lời của ông lại vang lên, bên trong đã có thêm vài phần cảm giác bi thương: "Ác ma đã hại chết chiến sĩ dũng cảm nhất tộc Cáp Ma chúng ta, hậu duệ của A Lực Á, thủ lĩnh An Mật vĩ đại. Ngài là vì bộ lạc mà chết, ngài sẽ trở thành anh hùng của tộc Cáp Ma vĩnh viễn."

Cũng là kẻ tử nạn, Tác Đồ Lan lại không hề nhắc tên Địch Nhĩ Gia. Kỳ thật trong lòng ông, địa vị Nhã Khố Mã và Thủy Di Điệt phải cao hơn hẳn Địch Nhĩ Gia. Mà hành vi tố cáo của Địch Nhĩ Gia đã trực tiếp dẫn đến cái chết của Nhã Khố Mã, cho nên dù sau này Địch Nhĩ Gia cực kỳ được An Mật tin tưởng, Tác Đồ Lan đối xử với người này vẫn luôn lạnh nhạt.

Đương nhiên, về Địch Nhĩ Gia, có rất nhiều tình hình ông vẫn còn chưa biết.

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

Đêm Mưa Tử Thần - Đoạn Kết


Sau khi phục chức, đã hơn một tháng không gặp được con trai Cường Cường. Thứ bảy này, Hạng Hạo Nhiên bỏ hết tất cả công việc trong tay, về nhà gặp con trai và ba mẹ, giống như Hàn Ấn nói mấy hôm trước, đừng xem bản thân mình quá quan trọng, thiếu ai đó thì trái đất vẫn quay.

Hạng Hạo Nhiên đi chợ trước mua chút hải sản tươi và rau cải, kế hoạch ban ngày đưa con ra ngoài chơi, tối tự mình xuống bếp hiếu kính ba mẹ.

Về đến nhà, mẹ nhận đồ trong tay Hạng Hạo Nhiên, rồi thúc giục Cường Cường mau chóng thay đồ ra ngoài chơi với ba. Thằng bé dường như tâm trạng không vui lắm, còn nhớ mỗi lần cùng ba ra ngoài chơi chẳng vui gì cả, ba luôn chơi một lát thì nhận điện thoại rồi chở nó về.

Trên xe của Hạng Hạo Nhiên, Cường Cường dẩu cái miệng nhỏ nhắn hỏi Hạng Hạo Nhiên: "Ba à, ba thật sự chắc chắn hôm nay ba có thời gian chơi với con không?"

Hạng Hạo Nhiên vừa cười vừa giúp thằng bé cài đai an toàn, cam đoan: "Yên tâm đi, hôm nay ba không làm gì nữa, chỉ chơi với con của ba thôi."

"Thật không? Ba sẽ không chơi được nửa nghe điện thoại xong thì chở con về chứ." Thằng nhóc vẫn không yên lòng.

"Không đâu, không đâu, con thấy điện thoại di động ba tắt rồi nè." Hạng Hạo Nhiên làm trò trước mặt Cường Cường tắt điện thoại di động.

Thằng bé lúc này mới yên tâm, hàng lông mày nhỏ rốt cuộc giãn ra, la hét muốn ăn hamburger. Hiếm khi mới đưa con đi chơi một lần, Hạng Hạo Nhiên hận không thể bồi đắp tất cả áy náy, đồ ăn nhanh nước ngoài y cũng không ăn thường xuyên, cũng không biết gọi gì, dứt khoát mua hết, đầy tràn cả một khay, khiến thằng bé hết hồn.

Nhìn dáng vẻ Cường Cường ăn như hổ đói, Hạng Hạo Nhiên dặn nó ăn từ từ, còn rất nhiều không đủ thì mua thêm, còn hỏi con trai, "Ông bà nội không đưa con ra ngoài ăn hamburger à?"

"Có ạ, thường dẫn con đi ăn! Nhưng mà đi cùng, con thấy ăn ngon hơn hẳn." Thằng bé hít hít mũi, đặc biệt nghiệm túc nói, "Con biết ba bận rộn, con cũng không yêu cầu nhiều, ba chỉ cần mỗi tháng đi cùng một lần được không?"

Con mình hiểu chuyện như vậy, Hạng Hạo Nhiên nghe những lời này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vội vàng xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ.

"Ba ơi, sao ba khóc?"

"Ba không khóc, máy lạnh thổi lớn quá, mắt ba khó chịu." Hạng Hạo Nhiên đưa mu bàn tay lên lau mắt.

Cường Cường nhìn thấy trên lòng bàn tay của Hạng Hạo Nhiên có một vết sẹo thật sâu, đau lòng nói: "Ba ơi, trên tay ba, là lúc bắt kẻ xấu để lại sao? Đau không?"

"Không đau."

"Con lớn lên cũng sẽ làm cảnh sát giống ba, làm anh hùng."

"Vậy từ bây giờ con phải học thật giỏi đó, đừng làm chuyện xấu, nếu không tương lai coi như không làm nổi cảnh sát đâu."

"Dạ, con muốn làm cảnh sát, bắt Lý béo lớp tụi con, nó là đứa bé hư, luôn bắt nạt các bạn nữ lớp con."

"Thầy của con không làm gì sao?"

"Thầy nói ba của nó tên Lý gì đó, là một quan lớn lắm, thầy cũng không dám quản nó."

"Vậy chờ Cường Cường làm cảnh sát rồi hãy bắt nó nhé."

"Dạ, con muốn như ba đó, bắt hết kẻ xấu lại, ba, có phải tất cả kẻ xấu trên thế giới này đều sẽ bị bắt không?"

Hạng Hạo Nhiên bỗng ngơ ngẩn, nếu là trước đây, y có lẽ sẽ không cần nghĩ ngợi gì đáp "Đúng vậy", nhưng y lại không thể đáp "Không phải", con còn nhỏ, không thích hợp tiếp nhận hiện thực tàn khốc đến thế, việc đó sẽ tổn hại đến giá trị quan của một đứa bé nhỏ. Hạng Hạo Nhiên có chút khó xử, cũng may con y chỉ thuận miệng hỏi thế, không để ý y có trả lời hay không, nhưng không biết sao, trước mắt Hạng Hạo Nhiên đột nhiên hiện lên khuôn mặt quỷ dị của Tá Cần Tư dán lên song sắt —— Họa phúc vô môn, chỉ tự mình mời, thiện ác chi báo, như bóng với hình!

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 32

Chương 32 - Quyết Chiến

Hồ treo nổ tung tạo thành một cơn lũ bộc phát đáng sợ, hồ nước đầy tràn từ trên vách núi lao thẳng xuống, khí thế tuyệt đối không thua gì thiên quân vạn mã gầm thét! Hồng thủy mang theo sức mạnh không thể kháng cự, tất cả những chướng ngại vật xuất hiện trên đường đi của nó đều bị sức mạnh này nuốt chửng, biến mất không thấy tăm hơi.

La Phi từng được nhìn thấy sự lợi hại của lũ quét ở trại Di Hoằng, mà lần đó quy mô của lũ quét so sánh với lần trước mắt này, không khác gì suối chảy so với sông Lan Thương.

Hồng thủy rít gào này nếu đổ vào trong thôn trại tộc nhân Cáp Ma, chắc chắn sẽ là một trận tai ương ngập đầu, tất cả thôn dân ven hồ đều không một ai may mắn thoát khỏi!

Thế nước sau khi dần dần ngơi nghỉ, tiếng nổ chấn động lòng người vẫn còn mãi quanh quẩn trong hẻm núi, tuy đã đi xa nhưng hồi lâu không dứt.

Đám người La Phi kinh ngạc đứng đó, mắt nhìn phía vách núi bị nổ tung phía sau cùng với hẻm núi biến mất giữa hồng thủy, vẻ mặt thảng thốt, tựa như vẫn còn trong mộng.

Đúng vậy, họ vừa trải qua một giấc mộng, một cơn ác mộng ước hẹn với tử thần!

Song tử thần lại như đùa giỡn, sau khi gật đầu chào họ, thì vội vã xẹt qua người, biến mất tăm.

Hồ treo cũng không hề lập úp xuống đầu tộc nhân Cáp Ma, phần lớn lũ quét đã lướt qua núi thấp chỗ Hẻm Núi Kinh Hoàng, hướng về phía nam hẻm núi.

Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này biểu cảm trên mặt ngoại trừ hoảng sợ là kinh ngạc, phần lớn những người trong số họ dường như vẫn chưa hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Trăm ngàn năm qua, nước chảy xuống từ đỉnh hồ treo luôn là xuôi theo vách đá chảy xuống, rơi vào hồ núi phía bắc núi thấp, nhưng tối nay, sau khi vách đá bị nổ tung, tại sao nước lại có thể đổ xuống vượt qua ngọn núi thấp?

Sau khi thấy cả quá trình lũ quét tràn lên, trong lòng La Phi đã sáng tỏ như gương: Thế năng! Là bản thân hồ treo chứa thế năng khiến thôn trại Cáp Ma tránh thoát kiếp nạn này.

Sau khi vách núi nổ tung, nước hồ tràn ra, trong quá trình đổ xuống, thế năng hấp dẫn nhanh chóng chuyển hóa thành vận tốc chảy, mà bên dưới này, vừa vặn lại là một đoạn hình vòng cung trơn nhẵn, lũ quét vốn đi xuống sau khi chảy qua đoạn vách núi này, vận tốc ban đầu theo phương nằm ngang tương xứng, chính vận tốc ban đầu theo này đã khiến cho hồng thủy sau khi tách khỏi vách núi, vẫn có thể nhảy vọt ra thật xa phía trước, cuối cùng lướt qua núi thấp, rơi vào bên kia hẻm núi.

Đạo lý này gần giống với ống cao su hình cung gấp khúc trên vòi nước. Khi vặn khóa thật nhỏ, tia nước mảnh, thế năng của nước ma sát trong lúc với thành ống bị tiêu hao, cho nên cuối cùng nước từ trong ống cao su chảy ra vận tốc ban đầu rất nhỏ, chỉ có thể nhỏ giọt xuống dưới miệng ống; Ngược lại, nếu vặn lớn khóa, nước từ trong ống chảy ra sẽ có thể mượn thế tưới đến rất nhiều chỗ xa phía trước.

An Mật mặc dù không có tri thức vật lý học giống La Phi, nhưng hắn đại khái cũng đã nhìn thấu cách thức trong đó. Tâm tình kinh sợ ban đầu thoáng ổn định, từ đáy lòng hắn dâng lên một nỗi vui sướng sau khi thoát nạn, hắn không cầm nổi lòng mà dùng ngôn ngữ Cáp Ma hô lớn: "Lũ quét đã chảy về bên kia 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' rồi! Ác ma muốn đánh chìm thôn trại chúng ta, nhưng thần linh vĩ đại phù hộ tộc Cáp Ma, kế hoạch tà ác nhất định phải thất bại!"

Đông đảo tộc nhân lúc này cũng như choàng tỉnh mộng, họ phụ họa theo lời thủ lĩnh, bộc phát ra một tràn hoan hô.

Nhạc Đông Bắc đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy ra trên cái đầu bóng lưỡng, liên thanh thì thầm: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa vứt luôn cái mạng già ở đây rồi!"

Hứa Hiểu Văn vừa rồi cũng bị dọa đến trắng bệch mặt, giờ phút này thoáng lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện hai tay mình chẳng biết khi nào đã nắm chặt lấy cánh tay La Phi. Khuôn mặt cô gái nổi 'phừng' lên một vệt đỏ ửng, cũng may lúc đó ai cũng thấy bất an, không ai chú ý tới hành động này của cô, cô vội vàng rụt tay về, đồng thời dùng khóe mắt lén nhìn La Phi.

Lực chú ý của La Phi dường như đang tập trung ở vài chỗ khác. Anh nhíu mày trầm ngâm một lát, đột nhiên như nhớ tới gì đó, vội vàng đưa tay vào trong áo, lấy ra tờ giấy phát hiện trong hang núi kia.

"Đại tế ti, nhờ ông xem, phía trên này viết gì thế?" La Phi hỏi Tác Đồ Lan.

Tác Đồ Lan nhận tờ giấy nhìn lướt qua, sau đó lập tức chuyển đến tay An Mật: "An Mật đại nhân, đây là viết cho ngài."

An Mật nhanh chóng đọc nội dung trên tờ giấy, sắc mặt hắn thay đổi, hai đường nhìn lạnh lùng bắn về phía La Phi: "Ai đưa cho anh thứ này?"

"Không ai đưa cho tôi cả." La Phi thành thật trả lời, "Tôi phát hiện nó trong hang núi."

An Mật không nói lời nào, chỉ đánh giá La Phi, vẻ mặt có hơi không tin tưởng.

"An Mật đại nhân, chúng ta hẳn phải tin tưởng người bạn đến từ phương xa này." Hứa Hiểu Văn rốt cuộc nhịn không được nói, "Nếu anh ta không phải thật lòng muốn giúp chúng ta, vừa rồi sao lại mạo hiểm tính mạng đến nói chúng ta biết chuyện hồ treo bị nổ vậy chứ?"

An Mật đương nhiên biết Hứa Hiểu Văn nói có lý, nhưng sự kiện Nhã Khố Mã đã thắt một khúc mắc cực kỳ sâu trong lòng hắn, hắn hờ hững "hừ" một tiếng, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyển lực chú ý về phía tờ giấy kia.

Lúc này đây hắn đọc rất tỉ mỉ, hơn nữa vẻ mặt chuyên chú, dường như đang tự hỏi gì đó. Một lát sau, hắn ngẩng đầu hỏi Tác Đồ Lan: "Đại tế ti, ông cho rằng ta nên làm thế nào đây?"

Tác Đồ Lan ở bên cạnh đã thấy rõ nội dung trên tờ giấy, sau một lúc lâu suy nghĩ, ông chậm rãi lắc đầu: "Hơn phân nửa là một cái bẫy, không đi thì tốt hơn."

An Mật mỉm cười, thình lình hắn xoay người lại, giơ lên cao tờ giấy kia, lớn tiếng nói với các tộc nhân mình: "Mọi người nhớ rõ thanh niên nửa năm trước đã trộm thánh vật không? Hắn chính là hậu duệ của ác ma Lý Định Quốc! Bây giờ hắn lại trở về, hơn nữa đưa thư khiêu chiến ta!"

Trong tộc nhân xôn xao một trận, mọi người hoặc kinh ngạc, hoặc tức giận, thì thầm với nhau, nhỏ to nghị luận.

Lại thấy An Mật bày tờ giấy trước mắt, đọc lên nội dung phía trên: "Thủ lĩnh tộc Cáp Ma, An Mật: Tôi là hậu duệ của anh hùng Lý Định Quốc, Lý Đình Huy, ân oán thế hệ chúng ta hơn ba trăm năm cần chấm dứt. Sau đại biến tối nay, tôi sẽ chờ anh ở Hẻm Núi Kinh Hoàng, anh chỉ có thể đến một mình, chúng ta cùng nhau vào hang núi kia, tôi sẽ cho anh thua tâm phục khẩu phục."

Trong tộc nhân vang lên một tràn tiếng chửi rủa, có người hô lớn: "Anh hùng là vinh dự thần linh tưởng thưởng cho dũng sĩ tộc chúng ta, ác ma tâm như rắn rết, sao có tư cách tự xưng anh hùng!"

An Mật phất tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh lại, sau đó hắn nói tiếp: "Địch nhân hẹn ta quyết chiến tại Hẻm Núi Kinh Hoàng, Đại tế ti Tác Đồ Lan nói không thể đi. Nhưng ta là hậu nhân của A Lực Á, chẳng lẽ ta lại e ngại sức mạnh của ác ma sao? Ta sẽ đi nói cho hắn biết, thế nào mới là anh hùng chân chính!"

An Mật lần này nói đến âm vang hùng hồn, nhất thời các tộc nhân đều phấn chấn theo. Bốn tùy tùng nọ còn rút đao cầm trên tay, cùng hô lớn: "Đại nhân, chúng tôi cùng đi với ngài!"

An Mật lại khoát tay: "Không! Ta đi một mình. Đối phương chỉ có một người, nếu chúng ta dựa vào đa số để thắng, khó tránh khỏi sẽ bị người ngoài chế giễu. Hơn nữa. . ." Hắn lại "hừ" cười, "Nếu hắn bị dũng sĩ chúng ta dọa sợ mất mật, không chịu xuất hiện, thế chẳng phải phiền lắm sao? Rừng rậm lớn như vậy, nếu hắn thật sự trốn đi, sẽ không dễ dàng tìm được hắn đâu."

Tộc nhân cũng cười theo, trong mắt họ, thủ lĩnh chắc chắn là dũng sĩ cường hãn nhất thế gian, bất cứ kẻ địch nào nếu xuất hiện trước mặt hắn, chắc chắn sẽ gặp phải vận mệnh bị diệt.

Hứa Hiểu Văn và Tác Đồ Lan thoáng cau mày, tỏ vẻ lo lắng với sự tự tin của An Mật.

An Mật đã chú ý tới biểu cảm của hai người này, hắn quay đầu, nhìn Tác Đồ Lan nói: "Đại tế ti, xin ông thu hồi sầu lo không cần thiết, việc ông phải làm bây giờ là dâng rượu ngon đưa tiễn. Sau đó, ông cứ chậm rãi đợi tin tôi thắng lợi trở về đi."

Rất nhanh, rượu ngon đã được bưng lên. Tác Đồ Lan rót cho An Mật một ly lớn đầy tràn. An Mật uống một hơi cạn sạch, trên mặt ánh đỏ trán hiện, càng tăng thêm vài phần hào khí. Sau đó hắn quăng vỡ ly rượu trên mặt đất, quay về phía các tộc nhân nói: "Các dũng sĩ Cáp Ma, sau khi ta đi, thủ vệ thôn trại sẽ giao cho các ngươi, các ngươi nhất định phải xốc lại mười phần tinh thần, không thể để cho địch nhân giảo hoạt thừa dịp lẻn vào."

Thấy mọi người cùng hô ăn ý, An Mật hài lòng gật đầu, sau đó hắn gọi bốn gã tùy tùng qua, sau một phen rù rì, lại nhìn La Phi: "La, rất nhiều chuyện trước khi có kết quả, vẫn phải để anh oan ức một chút."

La Phi hiểu ý trong lời nói của đối phương, không nhịn được lắc đầu cười khổ, bốn gã tùy tùng đi tới, lại một lần nữa trói hai ta anh ra sau lưng.

An Mật lúc này mới xem như nhẹ lòng, hắn nhận lấy một cây đuốc, trong ánh mắt kính sợ và chờ mong của các tộc nhân, bước lên lộ trình đi tới Hẻm Núi Kinh Hoàng.

Trong thánh chiến hơn ba trăm năm trước, A Lực Á đắc thủ trong cuộc tập kích Lý Định Quốc, về sau lại tự mình cắt lấy đầu của đối phương, thu được hoàn thắng của trận giao chiến kia. Thời gian thấm thoắt biến thiên, dưới sự xếp đặt của vận mệnh, hậu duệ của họ lại triển khai một vòng giao tranh sống chết mới.

Mà lúc này đây, ai sẽ trở thành người thắng lợi cuối cùng?

An Mật ngẩng đầu ưỡn ngực, tay trái cầm đuốc, tay phải gắt gao đặt trên chuôi dao bên hông, bước tiến của hắn trầm ổn, ánh mắt kiên định. Khi bạn nhìn thấy hắn, bạn sẽ cảm thấy toàn thân hắn đều tràn ngập một loại khí thế, một loại khí phách không thể ngăn cản.

Dũng mãnh, trí tuệ, phẫn nộ, tinh thần trọng nghĩa, cảm giác vinh dự, cảm giác trách nhiệm, hắn hầu như có đủ điều kiện để trở thành một anh hùng dựa vào giành thắng lợi, hắn có đủ lý do để mang theo kiêu ngạo và tin tưởng đi đối mặt với trận chiến cuối cùng sắp đến kia.

Ai có thể biết được, nhân vật chính của trận chiến, người thanh niên từng bị giam trong bệnh viện tâm thần Côn Minh kia, hậu nhân của Lý Định Quốc, Lý Đình Huy, giờ phút này y sẽ có trạng thái và tâm tình thế nào?

Ngoại trừ những dũng sĩ được sắp xếp ra ngoài đi tuần giữ thôn trại ra, cơ hồ tất cả các tộc nhân Cáp Ma lúc này đều tự tập trên sân thờ cúng, họ đang đợi chờ thủ lĩnh của mình chiến thắng trở về. Thánh nữ đã khỏe lại, "Ác Ma" sống dậy cũng sắp bị đánh bại, sợ hãi và bất an tích góp nửa năm qua rốt cuộc đã có cơ hội tan thành mây khói trong tối nay.

Bọn họ quá cần trận thắng này. Các tộc nhân này lớn lên trong câu chuyện về truyền thuyết thánh chiến, câu chuyện sử thi anh hùng bộ lạc đã trở thành trụ cột tinh thần vinh quang nhất trong sinh mệnh họ, nếu trụ cột này sụp đổ, vậy với những người đến nay luôn sinh sống trong khu rừng già này mà nói, sẽ thế nào đây?

Mông Sa cũng có trong đám người ở thời khắc này, hắn cũng có nhận thức tương tự về vấn đề này. Do đó, khi hắn nhìn về phía con đường thông giữa núi rừng và cửa thôn trại, vẻ mặt càng thêm thành kính, trong ánh mắt cũng càng thêm vài phần khẩn thiết.

La Phi cũng đang đợi. Anh vì bệnh án xảy ra ở thành phố Long Châu mà đến, nhưng bị quấn vào vòng ân oán hơn trăm năm ở nơi này. Anh vốn cho rằng mình đã biết rõ đại khác mạch lạc trước sau, nhưng tất cả xảy ra đêm nay lại cho thấy, bản thân anh đối với mức độ phức tạp của ân oán này vẫn còn đánh giá quá thấp. Nó như một vòng xoáy thật lớn đã sớm hình thành, bạn có thể cảm nhận được nó, thậm chí hòa vào trong đó, nhưng bạn không có sức ngăn cản nó tiếp tục xoay tròn, không có sức giữ lại những thứ sắp bị hủy diệt giữa vòng xoáy này.

Loại cảm giác này trong những lần phá án trước đây của La Phi chưa từng trải qua, anh thậm chí vì thế mà cảm thấy một tia bất đắc dĩ và bi ai. Việc bây giờ anh có khả năng làm, có lẽ chỉ là cố hết sức bảo vê những người vốn vô tội này, không để họ bị vòng xoáy đáng sợ kia thôn tính.

Nhã Khố Mã, Bạch Kiếm Ác, Địch Nhĩ Gia, Tiết Minh Phi, Ngô Quần, Triệu Lập Văn. . .Người chết đã nhiều lắm rồi, mà người sống sẽ gặp phải vận mệnh thế nào đây?

Ánh mắt La Phi đảo qua những người tộc Cáp Ma, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Hiểu Văn. Đối phương vừa vặn cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người gặp nhau, Hứa Hiểu Văn lập tức lộ ra nụ cười trấn an và tin tưởng. Thế nhưng nụ cười này lại khiến lòng La Phi đau xót, anh lờ mờ có loại dự cảm không rõ, một loại dự cảm tình thế sắp thoát khỏi khống chế của mình.

Tâm tình của La Phi đã sinh ra chút biến hóa kỳ diệu. Trong lòng anh, loại tò mò bẩm sinh này lần đầu tiên bị một loại tâm trạng khác áp chế. Anh đột nhiên hy vọng An Mật chuyến này có thể giải quyết tất cả vấn đề, để tất cả chấm dứt từ đây, dù cho những bí ẩn chưa giải khai này vì vậy mà vĩnh viễn bị chôn vùi.

Trong lúc tâm trạng mọi người như thế, trải qua thời gian chờ đời dài đằng đẵng, An Mật rốt cuộc đã trở lại.

Lúc này đêm đã khuya, gió núi thê lãnh, trên bầu trời tối tăm không thấy một ánh sao. An Mật tay cầm đuốc, từ giữa rừng rậm chui ra, từng bước đi về hướng mọi người. Bước đi của hắn rất chậm, thoạt nhìn cực kỳ uể oải, nhưng tư thế đi lại coi như bình thường, không giống dáng vẻ của người mang thương tích.

"An Mật đại nhân đã trở lại!" Không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng, các tộc nhân lập tức reo mừng, tình hình vốn căng thẳng giờ phút này đều thả lỏng, ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Ai cũng nghĩ rằng, nếu An Mật bình an trở về, vậy hắn chắc chắn đã giành được thắng lợi trong trận quyết chiến cùng "Ác Ma".

An Mật mắt điếc tai ngơ với tiếng hoan hô của các tộc nhân, hắn như trước chậm rãi đi tới, hơi cúi đầu, rũ mắt, chỉ nhìn mặt đất cách ba bốn thước trước người. Ngoại trừ hai chân đang luân phiên bước đi, trên dưới hắn không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác, như một con rối chỉ biết bước đi. Khi hắn càng đi càng gần, rốt cuộc đi tới sân thờ cúng, đám người nhốn nháo yên tĩnh trở lại, nụ cười đông cứng trên mặt mọi người, vì ai cũng đã cảm nhận được một loại không khí khác thường.

An Mật bình an trở về, nhưng đây chỉ là về mặt thể xác của hắn. Trong tinh thần hắn có rất nhiều thứ đã biến mất tăm, kiêu ngạo, tin tưởng, dũng khí, thậm chí tôn nghiêm, tất cả đã không còn liên quan gì đến hắn. Hắn như gã tù nhân thấp hèn cong lưng, nét mặt đờ đẫn, so với khí phách oai hùng lúc rời khỏi sơn trại, đã hoàn toàn như hai người tách biệt hẳn.

"An Mật đại nhân?" Tác Đồ Lan tiến lên trước đón, thấp thỏm bất an gọi một tiếng.

An Mật dừng bước, ngẩng đầu hoảng hốt nhìn Tác Đồ Lan, một lát sau, hắn lại đảo mắt quanh các tộc nhân, ánh mắt hắn trống rỗng, không hề có chút hào quang nào, những con dân nhận sự quan ái của hắn dường như đột ngột đều đã thành người xa lạ.

"An Mật, anh làm sao vậy? Anh đã gặp hắn chưa?" La Phi ý thức được sự việc không ổn lắm, lớn tiếng hỏi.

Tiếng quát này dường như khiến An Mật thoáng tỉnh táo lại một ít, hắn xoay đầu, nói với các tùy tùng đang trông giữ La Phi: "Thả anh ta ra. . .Cái chết của Địch Nhĩ Gia không liên quan tới anh ta, hơn nữa, vốn dĩ đó là một kẻ đáng chết."

Các tùy tùng vội vàng mở dây trói cho La Phi, người nọ vừa bị siết đến đau nhức cổ tay, vừa đầy bụng nghi ngờ nhìn thủ lĩnh tộc Cáp Ma đại biến cách đó không xa.

Mọi người ở đây lúc này đầu đều đầy sương mù, các tộc dân bình thường ngại thân phận không dám nhiều lời, chỉ có thể thấp thỏm bất an chờ đợi. Tác Đồ Lan hồi lâu sau, lại cất bước đi về phía trước, giúp mọi người đưa ra câu hỏi giấu trong lòng: "Đại nhân, ác ma kia. . .Ngài, đã đánh bại hắn chưa?"

Thân thể An Mật run lên, dường như bị vật gì đánh trúng chỗ đâu trong tâm hồn, hắn không trả lời câu hỏi của đối phương, thì thào lẩm bẩm: "Ác ma. . .Đánh bại hắn?"

Thình lình, hắn "phụt" cười, từng tiếng tiếp từng tiếng, liên miên không dứt, nhưng trong tiếng cười lại không hề có cảm giác sung sướng, mà tràn ngập bi ai và giễu cợt. Hơn thế nữa, hắn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tác Đồ Lan, truyền đạt tâm tình vô cùng tuyệt vọng.

Tác Đồ Lan bị hắn nhìn chòng chọc đến mức trong lòng hoảng sợ, rung sợ truy hỏi: "Đại nhân, ngài. . .Ngài cười cái gì?"

An Mật không nói lời nào, chỉ càng cười càng lớn tiếng, đồng thời cũng càng cười càng bi thương. sau cùng, tiếng cười kia đã không khác gì tiếng kêu rên đau đớn. Các tộc nhân xung quanh lúc này rốt cuộc đã nhịn không được, họ bắt đầu rì rầm nghị luận, phần lên trên mặt mọi người đều biểu hiện vẻ hoảng sợ.

Thủy Di Điệt nhìn thấy cục diện này, nhịn không được nhíu mày, hắn tiến lên hai bước, quát to một tiếng: "An Mật đại nhân!" Tiếng quát này của hắn mười phần trung khí, hiện trường mặc dù hỗn loại ầm ĩ, nhưng những âm thanh khác đều bị hắn đè xuống.

Tiếng cười của An Mật cũng tắt nghẽn, hắn không cảm xúc nhìn Thủy Di Điệt, như đã mất đi linh hồn.

Thủy Di Điệt lễ phép không loạn, hắn cong lưng, tay đặt trên ngực nói: "Đại nhân tại sao lại như vậy? Mặc dù ngài thất bại, tộc Cáp Ma trăm ngàn dũng sĩ còn đây, tinh thần Thánh Chiến truyền thừa qua các thế hệ còn đây, A Lực Á và Hách Lạp Y vĩ đại vẫn sẽ chúc phúc và phù hộ chúng ta, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta, ác ma kia cũng sẽ như tổ tiên hắn, bị trừng phạt vì tội ác hắn gây ra."

Thủy Di Điệt nói những lời này đầy hùng hồn đanh thép, tâm trạng các tộc nhân đã tạm thời được trấn an, tất cả họ đều im thin thít, đứa mắt nhìn về phía An Mật, cùng đợi câu trả lời của thủ lĩnh.

An Mật đứng như trời trồng, chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.

"Đại nhân, xin hạ lệnh đi!" Thủy Di Điệt lại cao giọng nói: "Chỉ cần ngài vung đao hô một tiếng, Thủy Di Điệt tôi nhất định là người đầu tiên xông lên Hẻm Núi Kinh Hoàng, dù cho máu có cạn, cũng phải quyết một trận tử chiến với ác ma kia!"

Trên quảng trường vang lên một tràn tiếng vô rung trời, cũng có không ít tộc nhân đã rút ra đao ngang hông, xem như hưởng ứng lời Thủy Di Điệt.

An Mật cuối cùng cũng có phản ứng, hắn vứt bỏ cây đuốc, hai tay rút ra loan đao của mình.

Đây là đao anh hùng đời đời tương truyền, A Lực Á năm đó đã dùng nó để chặt bỏ đầu của Lý Định Quốc.

An Mật tay cầm đao quan sát hồi lâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó hắn đột ngột quay ngược mũi dao, dùng mũi dao nhọn kề ngay tim mình, cổ tay phát lực, "bụp" một tiếng đâm thẳng vào.

Một màn này thật sự ngoài dự liệu của mọi người. Hiện trường nhất thời đại loạn, tiếng kinh hô bi thương liên tục không ngừng. Tác Đồ Lan nhất thời không chấp nhận được, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, muốn té ngã. thủy Di Điệt thấy lời nói của mình lại tạo thành hậu quả như thế, càng sợ đến mức lạy rạp trên đất: "An Mật đại nhân!"

La Phi cũng giật mình không nhỏ, anh cách đó khá gần, phản ứng cũng nhanh, hai bước đã chạy tới, đỡ An Mật lung lay sắp đổ vào lòng. Bốn tùy tùng theo sát tới, hoang mang lo sợ quỳ lạy dưới chân An Mật.

Rất nhanh, Hứa Hiểu Văn cũng chạy tới, trên mặt cô tràn ngập lo lắng, liên tục nức nở: "An Mật đại nhân, ngài. . .Tại sao ngài lại như vậy?"

An Mật nghe thấy tiếng kêu của Hứa Hiểu Văn, giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm, trong ánh mắt tuyệt vọng đột nhiên hiện lên một tia sinh cơ, hắn giãy giụa đẩy La Phi ra, quỳ xuống trước mặt Hứa Hiểu Văn.

Hứa Hiểu Văn vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ lấy vai đối phương: "An Mật đại nhân. . .Ngài. . ."

An Mật nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Hiểu Văn: "Thánh nữ vĩ đại, nàng. . .Nàng nhất định phải hứa với ta."

"Hứa gì?"

"Cứu vớt. . ." An mẬt đưa mắt chuyển hướng đám đông đang kinh hoàng thất thố này, "Cứu vớt các tộc nhân của chúng ta."

Dưới tình thế lúc này, đã không cho phép Hứa Hiểu Văn suy nghĩ nhiều nữa, nàng không cần nghĩ ngợi trả lời: "Tôi hứa với ngài, tôi nhất định sẽ làm thế, chỉ cần tôi có thể làm được."

"Nàng có thể. . .Chỉ có nàng có thể làm được." Trên mặt An Mật lộ ra nụ cười trấn an, hắn đã không còn chống đỡ được thân hình trọng thương của mình nữa, mềm oặt ngã vào lòng Hứa Hiểu Văn.

Máu tươi chảy ra từ ngực An Mật đã nhuộm đỏ bộ áo trắng tinh của Hứa Hiểu Văn. Người nọ vừa gọi tên An Mật, vừa dùng ánh mắt cầu trợ nhìn La Phi bên cạnh.

"Chu Lập Vĩ!" La Phi giúp Hứa Hiểu Văn đỡ lấy An Mật, đồng thời hô lớn, "Còn không mau tới cứu người!"

Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc lúc này cũng chạy sang, đầu tiên là xem xét sơ một lược thương thế của An Mật, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

"Không, đừng cứu ta." An Mật đẩy tay Chu Lập Vĩ, hắn thành kính nhìn Hứa Hiểu Văn, "Thánh nữ tôn kính, xin người tha thứ. . .Tha thứ cho sự yếu đuối của ta, ta, ta không có can đảm. . .Để gánh chịu. . ."

Giọng hắn càng ngày càng thấp, hiển nhiên đã không chống đỡ được nữa.

"Gánh chịu cái gì?" La Phi vội vàng truy hỏi.

"Gian khổ. . ." An Mật đột nhiên bắt lấy tay Hứa Hiểu Văn, dùng hết một tia khí lực cuối cùng nói, "Xin nàng, xin nàng nhất định phải gánh nhận, gian khổ truyền thừa của thánh nữ. . ."

Nói xong lời này, hơi thở của An Mật đã không thoát ra nổi nữa, nhưng hắn vẫn trừng to hai mắt, gắt gao nhìn Hứa Hiểu Văn. Mãi đến khi Hứa Hiểu Văn dùng sức gật đầu, hắn mới như đạt thành tâm nguyện, sau khi thở ra một hơi dài, chậm rãi khép hai mắt.

"An Mật đại nhân!" Tác Đồ Lan lão lệ tung hoành, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cơ thể ngã xuống đất, Thủy Di Điệt ở bên cạnh vội vàng đứng dậy đỡ lấy ông. Mà lúc này trên quảng trường, tiếng khóc đã vang vọng khắp nơi. Chiến sĩ dũng cảm nhất tộc Cáp Ma, thủ lĩnh An Mật được mọi người kính yêu đã chết, mà đại địch còn đang trước mắt, tâm trạng tuyệt vọng nháy mắt bao trùm trái tim mỗi tộc nhân ở đây.

Kết quả của trận quyết đấu này khiến La Phi không chuẩn bị kịp. Trong ba bốn tiếng An Mật rời đi, đối phương hiển nhiên đã đả kích chí mạng vào thế giới tinh thần của hắn. Đả kích này khiến An Mật tự tin gần như tự ngạo của cuối cùng dùng tự sát để kết thúc tính mạng mình.

Nó thoạt nhìn mâu thuẫn, nhưng kỳ thật lại hợp lý. Người càng kiêu ngạo, khi trụ cột tinh thần nguồn gốc của niềm tin này bị đãnh gãy, sẽ càng dễ sinh ra sụp đổ hoàn toàn.

Mấu chốt của vấn đề là, đến tột cùng cái gì có thể đủ sức đánh gãy trụ cột tinh thần của An Mật, tước đạot tất cả vinh quang và tôn nghiêm của hắn?

La Phi vừa suy nghĩ vấn đề này, vừa kiểm tra thi thể An Mật, trừ một đao hắn tự sát ra, quanh người không tìm được bất kỳ vết thương nào, thậm chí ngay cả dấu vết vật lộn cũng không có.

Vậy, quyết đấu từng xảy ra vừa rồi là dùng phương thức gì để tiến hành chứ?

Có một chỗ bất thường khiến La Phi chú ý: Trong lòng bàn tay phải của An Mật, vẫn siết chặt một món đồ, thậm chí khi hắn rút đao tự vẫn, vật kia cũng chưa từng bị buông ra.

Cơ thể người chết chưa cứng, La Phi nhẹ nhàng gỡ các ngón tay, lấy thứ đồ đó ra.

Đó chế phẩm da, màu trắng ố vàng. Ngay trước khi An Mật rời đi, La Phi còn từng nhìn thấy nó, đó chính là bản đồ da dê phát hiện trên thi thể Địch Nhĩ Gia.

Bản đồ này là Lý Diên Huy để lại sao? Hắn có ý gì? La Phi mở rộng bản đồ trước mắt, tỉ mỉ nhìn.

Bản đồ này mặc dù anh đã xem qua hai lần, nhưng đều xem một cách vội vã, bây giờ sau khi trải qua một loạt sự việc, xem xét lại có mục đích một lần nữa, rất nhanh liền có phát hiện mới.

Trên bản đồ vẽ địa hình dáng núi của khu vực Hẻm Núi Kinh Hoàng, trong đó có mấy khu vực đặc biệt dùng bút đỏ đánh dấu. Ở cuối phía bắc trên bản đồ, chấm tròn màu đỏ gần hồ núi kia, không thể nghi ngờ, chính là đại biểu cho thôn trại của tộc nhân Cáp Ma; Điểm đỏ trên sườn núi nam phần chính giữa núi thấp chính là vị trí của Hẻm Núi Kinh Hoàng, đại biểu cho địa điểm đồn trú của quân đội Lý Định Quốc; Mà tiếp tục hướng về phía nam, sau khi ra khỏi Hẻm Núi Kinh Hoàng, kẹp giữa hai ngọn núi thành một sơn ải hẹp, nơi này địa thế hiểm ác, giống như cánh cổng lớn, là lối ra duy nhất của Hẻm Núi Kinh Hoàng thông với ngoại giới phương bắc.

Giữa sơn ải cũng đánh dấu một chấm đỏ, đây là chỗ doanh trại quân Thanh năm đó. Quân đội Ngô Tam Quế đã bảo vệ "Cánh Cổng" này, vây khốn tàn quân Lý Định Quốc trong Hẻm Núi Kinh Hoàng.

Một mặt khác trên bản đồ khu vực ký hiệu màu đỏ là vị trí chỗ hồ treo. Khác với chấm đỏ khác, ký hiệu này được vẽ thành một ngọn lửa màu đỏ, hàm nghĩa trong đó La Phi trước đây đã ngộ ra: Đây là chỗ lúc đầu Lý Định Quốc chôn thuốc nổ hồ.

Mà bắt đầu từ hồ treo, có một đường cong kỳ quái uốn lượng về phía bắc, đường con này dùng màu đen vẽ thành, theo thế núi gấp khúc mà đi, dọc đường xuyên qua Hẻm Núi Kinh Hoàng, cuối cùng chỉ về hướng đại doanh quân Thanh giữa sơn ải.

Đây là hướng chảy của lũ quét! Trong lòng La Phi chấn động, trong vụ nổ vừa xảy ra mới đây, nước đầy hồ chính là chảy theo đường cong này, chảy về hướng bắc!

Chỗ trống trên địa đồ, viết rất nhiều thứ kỳ quái, trong đó có văn tự, cũng có số liệu, nhiều hơn là ký hiệu, chi chít nhưng rất ngay ngắn thẳng hàng. La Phi không nhận ra những ký hiệu này, nhưng khi anh thấy rõ bản phác thảo chen lẫn trong đó, đầu anh thoáng cái sáng tỏ.

Đó là hai đường kẻ thẳng tắp, chính giữa dùng một vòng tròn phẳng nối liền, cùng với địa mạo của đoạn vách núi chỗ hồ treo tương hợp.

Những thứ này là công thức toán cổ đại! La Phi gần như nhịn không được muốn kêu thành tiếng, hồng thủy bị vụ nổ băng qua núi thấp, chảy về hướng sơn ải phía bắc, đó không hề là may mắn của tộc nhân Cáp Ma, mà là kết quả đã sớm được tính toán, hơn nữa kết quả này hơn ba trăm năm trước đã được nhà quân sự Lý Định Quốc vẽ trên bản đồ!

Lý Định Quốc xếp đặt thuốc nổ tại hồ treo, chắc chắn không phải muốn cho nổ thôn trại Cáp Ma, mà là đại doanh quân Thanh trong sơn ải phương bắc!

Lý Diên Huy cho nổ hồ treo, hơn nữa trước khi nổ còn để lại bản đồ trong thôn trại, chẳng lẽ là muốn chứng minh chuyện này sao?

Đúng vậy, phân tích về mặt thời gian trước sau, tất cả đều hợp logic. Bản đồ phải xuất hiện trước vụ nổ hồ, mới có sức thuyết phục không thể phản bác, mà Lý Diên Huy sớm biết rằng hồ nước không có khả năng đổ xuống thôn trại Cáp Ma, nên trước khi cho nổ hồ đã ra quyết định hẹn "quyết đấu" cũng hợp tình hợp lý.

La Phi ngạc nhiên ngẩng đầu, anh vừa phát hiện một bí mật động trời, bí mật này đã bị phong tồn mấy trăm năm; Mà những người trước mắt anh lúc này đây, vẫn còn bị lừa gạt che đậy khỏi bí mật này.

A Lực Á đã giết oan Lý Định Quốc! Nếu sự thật quả là như thế, vậy thánh chiến mà các thế hệ tộc Cáp Ma ca tụng chẳng những vô nghĩa, hơn nữa còn là nỗi nhục cả bộ lạc khó có thể rửa sạch!

Đầu óc La Phi có chút nhức nhối, anh biết mình không thể nói ra bí mật này. Bí mật này với anh mà nói có lẽ chỉ là một đoạn lịch sử bị xuyên tạc, nhưng đối với các tộc nhân Cáp Ma, lại liên quan đến tín ngưỡng và sức mạnh tinh thần truyền thừa mấy trăm năm của cả bộ lạc. Nếu họ tin suy đoán của anh, vậy chắc chắn mọi người đều sẽ giống An Mật, trong nháy mắt mất đi tất cả cảm giác vinh quan bộ tộc và dũng khí tiếp tục chiến đấu.

La Phi dùng một loại ánh mắt phức tạp quét nhìn các tộc nhân Cáp Ma xung quanh, anh thấy được Mông Sa, thấy được các tùy tùng của An Mật, thấy được Tác Đồ Lan, thấy được Thủy Di Điệt, cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại trên người Hứa Hiểu Văn.

Hứa Hiểu Văn đã buông thi thể An Mật xuống, cô ngồi ngay ngắn một bên, đang nhận một bức thư bọc da dê từ tay Thủy Di Điệt.

Từ tỉ lệ đến xem, đó hiển nhiên cũng là thứ đã rất nhiều năm. La Phi biết rõ, đây là gian khổ truyền thừa các đời thánh nữ, anh thậm chí đã mơ hồ đoán được nội dung trong đó.

Từ Tác Đồ Lan trở xuống, tất cả tộc nhân lúc này đều cung kính lui sang bên, vẻ mặt trang nghiêm. Chỉ có Thủy Di Điệt luôn canh giữ bên cạnh Hứa Hiểu Văn. Người nọ lúc này mở da dê lấy bức thư ra, đưa đến trước mắt mình.

"Đừng, đừng nên đọc." La Phi vô thức hô một tiếng, đồng thời đứng dậy, đi về phía trước hai bước.

Hứa Hiểu Văn quay đầu, mở to hai mắt nhìn La Phi, cô lại nhớ tới những lời Nhã Khố Mã nhờ Thủy Di Điệt truyền cho cô: "Thánh nữ phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý. Một khi em đã chọn mở ra bức thư, em phải một mình gánh chịu gian khổ của cả bộ lạc, từ nay về sau không còn đường quay đầu lại nữa."

Thủy Di Điệt rút đao ở thắt lưng ra, ngăn trước người La Phi, thần sắc của hắn cực kỳ uy nghiêm, lẫm liệt không thể xâm phạm.

"La, mời anh lui ra." Tác Đồ Lan nghiêm nghị nói, "Tộc quy các thế hệ tộc Cáp Ma, khi thánh nữ đọc Gian Khổ, chỉ có vệ sĩ thánh nữ mới có thể thủ hộ bên người nàng, bất luận ai khác cũng không thể tới gần quấy rầy."

La Phi cười khổ lắc đầu. Đúng rồi, Gian Khổ dùng tiếng Hán viết thành, thánh nữ phải hiểu Hán ngữ, mà vệ sĩ thánh nữ lại nghiêm cấm học Hán ngữ, cho nên nội dung của Gian Khổ mới có thể tương trường đời đời trong thánh nữ, đồng thời mấy trăm năm qua chưa hề tiết lộ ra ngoài.

Hứa Hiểu Văn nhìn La Phi, trong lòng xẹt qua một tia do dự, mà khi cô đưa mắt xa hơn, lại thấy được các tộc nhân của mình. Họ mang đầy vẻ sợ hãi, những biến cố bất ngờ vừa xảy ra đã chạm tới điểm mấu chốt trong tâm lý phòng ngự của họ. Hiện giờ, trong tất cả mọi người kể cả Tác Đồ Lan đều mang đầy trông mong nhìn cô, cô đã thành hy vọng duy nhất còn sót lại của họ.

Cuối cùng, cô hạ quyết định, sau khi nhàn nhạt cười với La Phi, cô mở thư ra, bắt đầu đọc nội dung phía trên.

Cô lẳng lặng đọc, những chữ viết xinh đẹp trên thư mang cô về trận thị phi hơn ba trăm năm trước. Cô cảm thụ được ân oán trong đó, cảm thụ được cao cả và ghê tởm trong đó, tâm linh một lần lại một lần bị chấn động. Một lát sau, hai giọt nước mắt trong suốt tuôn ra hốc mắt cô, theo gò má cô trượt xuống.

Đọc xong nội dung trên bức thư, Hứa Hiểu Văn đứng dậy. Gió núi thổi qua, thổi tung mái tóc dài của cô. Khi nước mắt trên khóe mắt cô đã khô, cơ thể cô thẳng tắp, vẻ mặt cũng đã kiên nghị hơn nhiều.

La Phi cách đó không xa sửng sốt với những biến hóa này của không trong khoảng thời gian ngắn. Cô đã từ một học sinh rạng ngời thanh xuân lột xác thành thánh nữ chân chính, gánh vác trách nhiệm, gian khổ cùng với vận mệnh bộ lạc, thánh nữ vĩ đại.

Khóe miệng La Phi có chút đắng chát.

Thánh nữ dùng ánh mắt kiên định mà quan ái quét nhìn các tộc nhân của nàng, mọi người khi chạm vào mắt nàng, đều cảm thấy được một loại sức mạnh ấm áp, vinh quang và dũng khí của mọi người lại dần dần tụ họp lại quanh sức mạnh này.

"Chúng ta xuất phát thôi. Cùng 'Ác Ma' trong hẻm núi kia làm một dấu chấm dứt." Cuối cùng cô nhìn Thủy Di Điệt bên cạnh, trang nghiêm nói.