Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Luyến Thu Ly - Chương 8

Chương 8

Không cần thêm nhiều lời nữa, đôi môi hai người xa cách từ lâu ngọt ngào dính liền với nhau. Tham lam chiếm đoạt hơi thở của đối phương, như muốn đòi lại tất cả nhớ nhung ly biệt từ lâu.

"A Ly, ta muốn ngươi!" Trong hô hấp hỗn loạn, Nam Cung Thu Thực không chỉ một lần nức nở bên tai Tiêu Nhược Ly.

"Ta biết, Tiểu Thu, ta cũng muốn ngươi!" Mỗi một lần hưởng ứng, Tiêu Nhược Ly đều ôm Nam Cung Thu Thực càng chặt hơn, dường như muốn hòa cơ thể hai người thành một thể.

Da thịt trần trụi truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, Nam Cung Thu Thực bị hòa tan đốt tẫn giữa nhiệt độ say lòng người này, huyết dịch của người vì sung sướng mà sôi trào trong cơ thể tả xung hữu đột khát vọng phát tiết. Da thịt của hắn vẫn trơn nhẵn mà co giãn như trong trí nhớ, giống như có sức hấp dẫn cường đại đưa ngón tay thấm hút, làm người ta tham lam muốn càng nhiều hơn mà không nỡ buông tay. Xúc cảm và nhiệt độ này cùng với hương thơm trên người y tràn ngập cánh mũi, tất cả tất cả, đều chân thật hơn cảnh mộng gấp trăm lần. Hôn mồ hôi hột tinh mịn chảy trên thái dương Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Thu Thực rất dễ dàng xáo trộn giữa cảnh mộng và hiện thực.



"Đừng đi, đừng đi nữa!" Khát vọng càng cảm thụ sâu sắc hơn sự hiện hữu của y, Nam Cung Thu Thực cơ hồ không kịp đợi chuẩn bị trước, trực tiếp gác hai chân Tiêu Nhược Ly lên vai mình.

"Chờ một chút!" Còn chưa chờ Tiêu Nhược Ly nói xong ba chữ kia, trường thương sớm giữ thế chờ phát động kia đã nện thẳng Hoàng Long. Không được bôi trơn và nới lỏng trước, chỗ kín còn chưa mở ra hoàn toàn liền chịu trùng kích mãnh liệt. Lối đi khô ráp sao có thể thừa nhận tập kích mãnh liệt như thế? Tiêu Nhược Ly kêu thảm một tiếng, hai hàng lông mày vì đau mà cau chặt vào nhau.

(Tiêu: Hoàng Long là đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ nơi hiểm yếu của địch)

Nam Cung Thu Thực cũng đau đến gầm nhẹ một tiếng, cơ thể khựng lại nửa đường, vào, vào không được, lui, lui không xong, chỉ chốc lát sau, người tựa như tắm trong mồ hôi ướt đẫm. Mắt thấy vẻ mặt đau đớn của Tiêu Nhược Ly dưới người, Nam Cung Thu Thực vừa đau lòng vừa hối hận, dục vọng bất giác cũng dịu đi một ít. Tiêu Nhược Ly hít sâu vài hơi, điều chỉnh tốt tư thế của cơ thể, dùng chân nhẹ nhàng gõ lưng Nam Cung Thu Thực, mặc dù cơ thể rất đau, nhưng giọng vẫn rất dịu dàng.

"Ta không sao, Tiểu Thu, ngươi chậm chút, vào chậm chút thôi."

Nam Cung Thu Thực cúi người xuống, vươn lưỡi khẽ liếm cánh môi của Tiêu Nhược Ly, miệng thì thào nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta lại làm ngươi bị thương."

"Tiểu Thu, đừng tự trách," Hai tay Tiêu Nhược Ly nâng mặt Nam Cung Thu Thực, để hai tròng mắt hắn đối diện với mình, "Nếu muốn xin lỗi ta, vậy tối nay ngươi hãy cho ta vui sướng khôn cùng đi."

Được thôi, tuân mệnh, tình yêu của ta!

Nam Cung Thu Thực hôn đôi môi anh đào của Tiêu Nhược Ly, thân thể dần dần đóng sâu vào trong, mãi đến chỗ sâu nhất của y. Hai người đồng thời thở phào một cái, từ chỗ kết hợp truyền đến từng đợt sóng nhiệt liêu nhân, đốt đỏ gò má của họ. Hai mắt nhìn sâu vào nhau, tựa hồ không chỉ là kết hợp thân thể, còn có linh hồn giấu sâu bên trong thân thể, vui sướng và thỏa mãn phát ra từ sâu trong nội tâm, so với lần giao hợp trước kia càng làm cho lòng người say đắm, càng làm cho người ta trao cả linh hồn.

Thân hình bất động bắt đầu chậm rãi di chuyển theo quy luật, mỗi một va chạm giống như một lần đụng vào chỗ sâu nhất của y. Mồ hôi chảy xuôi, hô hấp đan xen, hai tay nắm chặt, cùng cơ thể vũ động tận tình theo nhịp điệu nguyên thủy dung hợp thành bài vũ nhạc ngọt ngào lay động nhân tâm.

Trong đầu Nam Cung Thu Thực trống rỗng, ngoại trừ cơ thể lắc lư theo bản năng, cả tâm linh hắn đều bị đôi mắt thấm đẫm tình dục kia của Tiêu Nhược Ly chiếm đầy, đầy đến mức không để lại một khe hở, đầy đến mức cơ hồ lan tràn ra ngoài. Khoái cảm không cách nào tả nổi từ ngón chân chạy thẳng đến ngọn tóc, ào ạt lao vút đi gần như không có điểm dừng, mãi đến một khắc cuối cùng kia tới, Nam Cung Thu Thực luôn nghĩ bản thân dường như trong cơn sóng dữ của bể dục nặng nề di động di động, cảm thụ được loại khoái cảm chí mạng khi không cách nào thở nổi này.

Đem nỗi nhớ nhung của mình với Tiêu Nhược Ly từng đợt từng đợt như sóng phun trào trong cơ thể ấm áp mềm dẻo của y, Nam Cung Thu Thực thở phì phò nằm trên người y, cảm thụ được từng đợt dư âm thỏa mãn bộc phát trong cơ thể A Ly.

Dưới làn da thấm đẫm mồ hôi, nhịp tim thúc giục mạnh mẽ mà dồn dập, Nam Cung Thu Thực dán tai bên ngực Tiêu Nhược Ly lẳng lặng nghe thanh âm giống như tiếng trời này, hắn không hề phát hiện, phía trên ngực, vết sẹo thoạt nhìn mới vừa khép miệng không lâu dưới ánh nến lấp lánh màu phấn hồng.

"Thật ấm áp!" Nam Cung Thu Thực từ từ nhắm hai mắt nhẹ giọng nói, "Ta thật muốn ở bên trong ngươi, vĩnh viễn không rời ra."

"Đồ ngốc!" Trong lúc mơ màng, Nam Cung Thu Thực dường như nghe được Tiêu Nhược Ly nói thế. Trên đầu cảm nhận được vuốt ve mềm nhẹ, đó là tay Tiêu Nhược Ly đang vuốt đầu hắn, Nam Cung Thu Thực hạnh phúc cười. Cười rồi từng đợt mỏi mệt vọt tới, bất giác hắn đã nằm trên người Tiêu Nhược Ly nặng nề ngủ say.

Nam Cung thế gia trên dưới một mảnh hỗn loạn, đó là vì Nam Cung Thu Thực đã biến mất. Không ai biết hắn biến mất lúc nào, cũng không ai nhìn thấy hắn biến mất ra sao, bởi vì không ai có thể đuổi kịp bước tiến của Nam Cung Thu Thực, họ chỉ biết, khi ngồi xổm tại góc xó xỉnh của thành Kim Lân như mọi ngày chờ bình minh, tiếng thét ầm ĩ thảm thiết của thiếu gia đột nhiên biến mất. Một hạ nhân khôn khéo phát hiện tình hình không đúng, lập tức hồi phủ báo cáo, sau khi đổi lấy một trận mắng chửi ập xuống, toàn phủ Nam Cung thế gia trên dưới gần ngàn người cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng lục tung thành Kim Lân. Thế nhưng, Nam Cung Thu Thực như bốc hơi vào không khí vậy.

Sáng sớm, Nam Cung Hiệt Anh lê cơ thể uể oải trở về nhà, chờ đón ông ta chính là thê tử cũng lo lắng bất an cả đêm chưa chợp mắt, nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của bà, Nam Cung Hiệt Anh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Nó có thể đi đâu chứ?" Nhan Như Hi sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, thiếu chút nữa đứng không vững.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Hay nó tự về trước rồi?" Nam Cung Hiệt Anh ôm một tia hy vọng hỏi.

Nhan Như Hi lắc đầu: "Tôi luôn chờ trong phòng nó, Thu Thực căn bản không quay về." Nói xong, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

Nam Cung Hiệt Anh nản lòng đỡ vợ đi vào phóng, đi vài chục bước, đột nhiên, bước chân của ông ta ngừng lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Nhan Như Hi nghi hoặc nhìn ông ta.

"Tôi nhớ, Thu Thực đã sắp xếp cho thằng nhóc kia một tiểu viện một cửa một căn, bình thường không cho ai tiếp cận, ngay sân chếch bên cạnh. . ." Còn chưa dứt lời, Nam Cung Hiệt Anh nhấc vạt trường sam chạy như bay về phía sau. Nhan Như Hi nhấc váy, cũng liều mình chạy bên cạnh chồng.

"Thu Thực!" Nam Cung Hiệt Anh một cước đá văng cửa sân, trực tiếp phóng vào phòng ngủ. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, đồ đạc đều đặt rất chỉnh tề. Trên bàn, giá nến đồng bám đầy sáp nến màu đỏ, trên giá nến còn lưu lại non nửa khúc nến. Nhan Như Hi theo sát nhảy vào trong phòng, nhìn thấy trượng phu đứng đó sững sờ, liền theo ánh mắt ông ta nhìn qua.

Nam Cung Thu Thực đang nằm trên giường ngủ say, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở kéo dài, bên môi còn mang theo một nụ cười thích thú. Chẳng biết đã bao lâu không thấy con trai ngủ ngon ngọt ngào như thế, trong lòng Nhan Như Hi đau xót, thiếu chút nữa lại rơi lệ.

Hai vợ chồng đuổi hết hạ nhân ra, tự mình lần lượt ngồi đầu giường đuôi giường nhìn Nam Cung Thu Thực. Nắm lấy tay nhau, khi ngẩng đầu trao đổi ánh mắt, nhìn con trai trên giường ngủ như đứa trẻ, trong lòng hai người dâng lên ngọt ngào, hình như lại nhớ tới quang cảnh khi Nam Cung Thu Thực còn là đứa trẻ sơ sinh.

Nam Cung Hiệt Anh nhìn thê tử mấy ngày nay đã tiều tụy đi nhiều nhưng vẫn xinh đẹp như trước, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má bà, trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ rồi lại không thể nào lên tiếng. Nhan Như Hi dịu dàng nhìn chăm chú trượng phu, mặt hiện lên chút đỏ ửng. Một nhà ba người có thể lẳng lặng bên nhau như vậy, vừa ấm áp lại ngọt ngào.

Nam Cung Thu Thực tỉnh dậy. Hắn mở hai mắt, có chút mê man nhìn khắp nơi, vẫn chưa giống trước đây không nói không cười như tượng gỗ, mà quay về phía phụ mẫu gọi một tiếng rất nhỏ nhưng rõ ràng: "Cha, mẹ!"

Nam Cung Hiệt Anh và Nhan Như Hi nắm chặt tay con trai, kích động gần như nói không ra lời. Con trai cuối cùng đã tỉnh táo, cuối cùng đã khôi phục! Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngấn lệ cười thành tiếng.

Nhưng kinh hỉ và phấn khởi vẫn chưa duy trì bao lâu, câu nói tiếp theo của Nam Cung Thu Thực lại đánh nát hy vọng của họ.

"Hôm qua A Ly đã tới, y đã ở bên con," Mặt Nam Cung Thu Thực hiện lên nụ cười như mộng ảo, "Y nói, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi con nữa, bảo con cũng vĩnh viễn đừng khời khỏi y."

Nụ cười rút khỏi mặt hai phu thê, tim họ thoáng cái lại rơi vào đáy cốc.

"Thu Thực, có phải con đã nằm mơ không?" Nhan Như Hi ấp úng nói, "Tiêu công tử đã chết, hắn sẽ không trở về nữa, khi nào con mới có thể tỉnh ra được đây!"

Nam Cung Thu Thực dường như không hề nghe thấy gì, như trước nằm trên giường cười.

Nam Cung Hiệt Anh đau lòng nhìn con trai, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

"Đưa nó đi thôi." Im lặng hồi lâu Nhan Như Hi cuối cùng cũng mở miệng, "Đưa nó đến nơi thật xa, cách nơi này thật xa, vứt xuống hết tất cả những chuyện này!" Hai tay Nhan Như Hi che lấy mắt. "Tôi phải nhìn nó biến thành như vậy, tôi tình nguyện vĩnh viễn không nhìn thấy nó!"

"Như Hi, bình tĩnh chút, bình tĩnh chút!" Ôm thê tử không khống chế được vào lòng, Nam Cung Hiệt Anh nhắm hai mắt lại, "Lời bà nói, tôi đều hiểu cả. Chúng ta, ngày mai sẽ đưa nó đi."

Ban đêm, Nam Cung Thu Thực thành thật canh giữ trong tiểu viện trước đây Tiêu Nhược Ly ở, một bước cũng không dám rời đi. Từ khi thắp đèn đợi đến canh hai, Tiêu Nhược Ly vẫn không xuất hiện. Nam Cung Thu Thực nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt tán loạn, sắc mặt trắng bệch. Chẳng lẽ Tiêu Nhược Ly sẽ không tới? Không, không đâu, y rõ ràng đã đồng ý với mình sẽ đến gặp mỗi ngày.

Đúng rồi! Nam Cung Thu Thực đột nhiên ngừng bước, hung hăng vỗ đầu mình. A Ly rõ ràng đã nói, đó là một giấc mơ! Nói cách khác, A Ly sẽ chỉ xuất hiện trong mơ, mình không đi ngủ làm sao mơ được? Không mơ sao có A Ly xuất hiện chứ? Nam Cung Thu Thực vội vàng thổi tắt nến, nhào lên giường.

Nằm chưa được bao lâu, cửa sổ bên cạnh mở ra tựa hồ có một cơn gió nhẹ thổi đến, ngay sau đó, hơi thở quen thuộc liền bao bọc sâu lấy Nam Cung Thu Thực.

"A Ly, là ngươi sao?" Nam Cung Thu Thực từ từ nhắm hai mắt run giọng hỏi.

"Đúng thế, Tiểu Thu, ta tới rồi đây." Thanh âm của Tiêu Nhược Ly dịu dàng vang lên, trộn lẫn với hương thơm nhè nhẹ ngọt ngào mê người, trên đôi môi của Nam Cung Thu Thực đã chụp lên vật thể mềm mại mà có chút ẩm ướt.

Nam Cung Thu Thực phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, mở đôi môi cùng vói lưỡi vào nhảy múa. Hô hấp trộn lẫn vào nhau, không cách nào phân rõ. Khi hôn đến mức sắp hít thở không thông, hai cánh môi dính liền mới thoáng buông ra, hai người ôm lấy nhau thở hổn hển đồng thời đều chú ý tới vật nóng của đối phương đang gắng gượng đặt trước bụng mình.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Tiểu Thu, ngươi thật là. . .đáng yêu quá. . ." Tiêu Nhược Ly cười khẽ, tháo xuống y phục trên người Nam Cung Thu Thực.

Kế tiếp, không hề mở miệng, chỉ có va chạm kịch liệt và thở dốc nặng nề, cả bốn phía trong phòng tỏa khắp mùi vị dâm mị. Trong trời đất dường như ngoại trừ hai người họ không còn gì tồn tại nữa. Chẳng những là vui sướng trên cơ thể, tinh thần cũng cùng nhịp điệu với cơ thể, hưởng thụ mùi vị sung sướng vô thượng.

Tham luyến, tham luyến, tham luyến! Không cách nào rời tay mình của khỏi cơ thể đối phương, thầm muốn có thể nhào nặn hắn vào trong thịt, nhào nặn vào tận xương, chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại ở một khắc này, để cơ thể cùng gắn bó chặt chẽ thành một.

Sau khi nghênh đón khoái cảm cực hạn kia, Nam Cung Thu Thực vẫn gắt gao ôm Tiêu Nhược Ly, một phút cũng không nỡ buông tay. Tiếng thở dốc dần bình ổn, nhịp tim cũng chậm rãi khôi phục bình thường. Hai người cứ thế im lặng ôm nhau, nhưng lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

"A Ly, sau này ngươi sẽ xuất hiện trong giấc mơ của ta mỗi ngày chứ?" Vuốt mái tóc dài đen bóng kia, Nam Cung Thu Thực hỏi.

"Tiểu Thu. . ." Tiêu Nhược Ly im lặng chốc lát, "Có lẽ vài ngày nữa ta sẽ không tới."

"Tại sao?!" Nam Cung Thu Thực kinh hoảng hỏi, "Ngươi không cần ta nữa sao? Ngươi còn giận ta sao?"

"Không phải, không phải, đương nhiên không phải!" Tiêu Nhược Ly vỗ vỗ Nam Cung Thu Thực đang kích động, nhẹ giọng trấn an, "Tiểu Thu, bệnh của ngươi quá nặng. Ta trước kia từng nói ở Miêu Cương, trong giáo của chúng ta có một vị trưởng lão tiền nhiệm, ông ấy tinh thông vu thuật, am hiểu nhất là trị liệu cho người thất hồn ly phách. Tính toán thời gian, hai ngày nay phải tới rồi, ta muốn đón ông ta đến chiêu hồn cho ngươi."

"Ta không bị bệnh!" Nam Cung Thu Thực cau mày kháng nghị, "Ai nói ta bị bệnh? Ngươi xem chẳng phải ta rất khỏe sao! Ta không muốn ngươi rời khỏi ta, ngươi đi rồi, nói không chừng sẽ không về nữa!"

"Tiểu Thu, ngươi yên tâm, ta đi nhiều nhất ba, bốn ngày sẽ trở về." Tiêu Nhược Ly khẽ thở dài, "Ngươi phải nghe lời, nếu không sau này ta sẽ thật sự không trở lại nữa."

Nam Cung Thu Thực há hốc miệng, có chút tủi thân nhắm mắt lại.

"Chờ chút thôi, Tiểu Thu, ba ngày sẽ qua đi rất nhanh!" Tiêu Nhược Ly chôn đầu trong lòng Nam Cung Thu Thực, khẽ hôn nhẹ lồng ngực ẩm mồ hôi của hắn, "Chờ bệnh của ngươi trị khỏi, chúng ta có thể chân chính bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."

"Chân chính bên nhau? A Ly, ngươi đang nói gì thế? Tại sao ta nghe không hiểu?" Nam Cung Thu Thực mê hoặc hỏi.

". . ." Tiêu Nhược Ly ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Thu Thực ánh mắt có chút lờ đờ, "Tiểu Thu, ngủ đi, mau ngủ đi thôi. . ."

Vợ chồng Nam Cung Hiệt Anh cuối cùng đau lòng hạ quyết tâm, phải đưa Nam Cung Thu Thực đi. Nhan Như Hi tự tay viết một phong thư gửi cho tiểu muội Nhan Như Ngọc ở nước Tây Di xa xôi, phái người ngày đêm thần tốc đưa đi, theo sau đó, lại thu dọn xe ngựa hành lý thỏa đáng, phái vài tên lão bộc già giặn thành thục đáng tin cậy một đường hộ tống Nam Cung Thu Thực.

Lo lắng nhất là Nam Cung Thu Thực tới ban đêm sẽ không nghe lời, mà mấy người hầu kia hiển nhiên không phải đối thủ của hắn. Cho nên suy nghĩ mãi, Nhan Như Hi chỉ có thể lấy "Thiên nhật túy" mình cất giấu ra trộn vào trong thức ăn cho Nam Cung Thu Thực ăn. Thuốc tên "Thiên nhật túy" đương nhiên sẽ không say nghìn ngày, chẳng qua sau khi ăn thuốc này, người sẽ rơi vào trạng thái bán hôn mê, chịu sự chi phối, ăn uống cũng phải do người chăm sóc, nói trắng ra, giống như một đứa trẻ mới sinh, ngoại trừ bản năng sinh mệnh của con người, những việc còn lại không phải do mình làm chủ. Thuốc này dược tính quá ư bá đạo và mãnh liệt, Nhan Như Hi vốn mười hai vạn phần không nỡ dùng trên người con trai, nhưng lần đi Tây Di này, đường sá xa xôi, nếu không dùng nó khống chế, vạn nhất Nam Cung Thu Thực phát điên, vậy hậu quả có thể không lường được. Cho nên rút kinh nghiệm xương máu, Nhan Như Hi cũng đành phải thế.

Sau khi ngàn dặn vạn dò, Nhan Như Hi và Nam Cung Hiệt Anh nhìn người ta nâng Nam Cung Thu Thực lên xe, ngấn lệ nhìn xe ngựa từ cửa hông lén lút rời đi thẳng về hướng tây, mãi đến khi chút bóng lưng cuối cùng biến mất dưới chiều tà, hai người mới nặng nề trở về nội sảnh.

Nhan Như Ngọc bọc một thân áo lông cáo tuyết trắng dày tựa trên tháp quý phi sửa móng tay. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng, phiếm ra ánh nhạt óng ánh. Trên da thịt trắng nõn thắng tuyết còn có lớp lông nhung nhạt màu, tản ra ánh nắng rét lạnh thành vầng sáng ấm áp, càng tôn lên hàng mi đen nhánh kia khi rủ xuống hai mắt vừa dày lại vừa dài kia. Mười đầu ngón tay nhọn của nàng, trên móng sơn đậu khấu hồng nhạt, tay trái cầm một cái giũa kim cương, hết sức chăm chú giũa móng tay duyên dáng. Giũa một lát, nàng nâng tay phải lên bên đôi môi anh hồng, hơi thở như lan nhẹ nhàng thổi, lại đưa tay phải ra xa, híp đôi mắt hạnh đón ánh mặt trời tinh tế nhìn tỉ mỉ, rồi mới hài lòng gật đầu, tiếp theo giũa sang móng thứ hai.

Khi Nam Cung Thu Thực mở mắt, liền nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như thế mặc áo lông cáo quý giá nhàn nhã giũa móng tay dưới cửa sổ. Đồng thời, phía sau nữ nhân kia còn đứng bốn thiếu nữ thoạt nhìn như là nha hoàn, trang phục lại khác biệt rất lớn với nha hoàn trong nhà. Nữ nhân giũa móng tay dường như toàn bộ tinh thần đều đặt trên hai tay nàng, đầu không hề ngẩng lại đột nhiên nói: "Con tỉnh rồi à!" Tiếp theo, nàng như trước giũa móng tay, miệng dặn dò: "Các ngươi bưng bánh ngọt bên ngoài vào, ngâm một bình trà sữa nóng, còn nữa, dặn dò phòng ăn chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, đừng nhiều dầu mỡ quá, thêm vào rau dưa. Hắn hiện giờ chắc hẳn có thể nuốt cả một con trâu nhỏ."

Rốt cuộc đã chỉnh xong một cái móng tay cuối cùng, Nhan Như Ngọc cảm thấy thỏa mãn buông giũa xuống, chân nghiêng qua, lập tức có thị nữ đỡ lấy nàng, cẩn thận nâng nàng xuống. Nam Cung Thu Thực lúc này mới nhìn thấy, nữ nhân xinh đẹp lại quý khí này hóa ra còn mang một cái bụng to, xem ra là người đang mang thai.

"Ta ở đây đợi con đã một ngày, thật là mệt mỏi quá à." Phất tay, lập tức có người bưng một cái ghế đặt đầu giường Nam Cung Thu Thực, lại bỏ thêm một tấm đệm mềm giữa ghế. Nhan Như Ngọc ngồi lên ghế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nam Cung Thu Thực. "Thật là, tam tỷ tưởng rằng tùy tiện bịa một lý do có thể gạt ta sao? Tốt xấu gì ta cũng là Vương phi Tây Di, có quyền điều động cơ sở ngầm của Tây Di ở Trung Nguyên. Chuyện của con ta vẫn biết rất rõ ràng."

"Nghe nói con điên rồi, còn điên rất dữ dội, ta phải cẩn thận chút, đừng để con đụng tới bảo bối tâm can trong bụng ta. Đúng rồi, Nam Cung Thu Thực. . .Con vẫn chưa nhận ra ta sao?"

Không chút bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Nam Cung Thu Thực, Nhan Như Ngọc khẽ thở dài: "Ta là tiểu di Nhan Như Ngọc của con đây, chúng ta từ nhỏ đã chơi cùng nhau đến lớn. . .Hóa ra ngay cả ta con cũng quên rồi."

"Mặc dù cảm thấy chuyện con làm có chút bẽ mặt, song có bẽ mặt mấy cũng là bẽ mặt của Nam Cung gia. Mặc kệ nói thế nào, con dù sao cũng là đứa cháu trai đáng yêu của ta, cha mẹ con cảm thấy bẽ mặt ném con đến chỗ ta, ta không thể mặc kệ con. Cho nên Thu Thực, con an tâm ở lại Tây Di, ta sẽ mời thái y giúp con xem bệnh, nhất định sẽ làm con khỏe hơn."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Nhan Như Ngọc để lại mấy thị nữ thân thiết chăm sóc Nam Cung Thu Thực im lìm, tao nhã ngáp quay về tẩm cung của mình. Dược tính của Thiên Nhật Túy lợi hại, mặc dù Nam Cung Thu Thực đã tỉnh dậy, nhưng hắn cách tỉnh táo thật sự còn một khoảng thời gian nữa, mình phải hồi cung nghỉ ngơi cho tốt, tương lai mới có sức đối phó nó. Nhan Như Ngọc than thầm, Nam Cung Thu Thực vốn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi. . .

"Bảo bối, tương lai con ra đời ngàn vạn lần đừng bắt chước nó!" Khẽ vỗ cái bụng to của mình, trên mặt Nhan Như Ngọc lộ ra vẻ hạnh phúc rực rỡ. "Con chính là người tương lai sẽ làm Đại vương Tây Di đấy!"

Khi sắc trời dần tối, Nam Cung Thu Thực đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, kinh động đến các thị nữ ở bên cạnh đồng loạt xông tới.

"Công tử, ngài muốn uống trà không?"

"Công tử, rửa mặt trước được không?"

". . ."

"A Ly đâu? A Ly ở đâu?" Nam Cung Thu Thực mở to hai mắt, nhìn những thiếu nữ xa lạ trước mặt này, "Tại sao A Ly lại biến thành các người?"

"Công tử ngài đang nói gì thế? Chúng tôi là do Vương phi phái tới chăm sóc ngài, trong chúng tôi không có ai tên A Ly cả!"

"A Ly?" Nam Cung Thu Thực đẩy người trước mặt ra, vọt tới trước cửa sổ, ngoài cửa sổ, một vầng băng nguyệt đã tà tà dâng lên. "Ta không phải đang nằm mơ sao? Vì sao A Ly còn chưa hiện ra?"

"Công tử, ngài ngủ đến lú lẩn rồi. Mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng từ khi ngài tới đây thì ngủ suốt, bây giờ chắc đã tỉnh lắm!" Các thiếu nữ che miệng cười.

"Gạt người! Ta không hề mơ thấy A Ly, sao có khả năng ngủ suốt. . ." Ánh mắt Nam Cung Thu Thực từ kích động biến thành mê võng, nhìn cây khô xào xạc ngoài phòng, hắn sửng sốt hồi lâu mới chỉ ngoài cửa sổ hỏi, "Tại sao hiện giờ lá cây đều đã rụng sạch, chẳng phải vừa hết hè sao?"

"Phụt," Công tử anh tuấn trước mắt này thật sự rất đáng yêu, mặc dù dáng vẻ thoạt nhìn có chút ngốc, một thị nữ trong đó trả lời hắn, "Công tử, vào thu đã lâu rồi, ngài từ nhà đến Tây Di có lẽ đều ngủ suốt, mới không biết biến hóa thời tiết." Mọi người cùng nhau cười.

Nam Cung Thu Thực sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Vậy đã qua một thời gian rất dài rồi, tại sao A Ly vẫn chưa từng xuất hiện chứ? Chẳng lẽ y. . .Đã làm trái lời thề, vứt bỏ mình rồi?

"A!" Một tiếng rít thê thảm vang lên từ cổ họng ngửa cao của Nam Cung Thu Thực, cả phòng bị chấn đến loạn lạc, trên nóc rơi xuống vài miếng ngói xanh nát vụn trên mặt đất.

"A! A!" Chúng thị nữ sợ đến co cụm thành một khối, cùng nhau la hét.

Vừa nãy còn có chút ngớ ngẩn, thanh niên tuấn mỹ đột nhiên thay đổi, tóc bị hắn xé tán, mặt mũi cũng trở nên dữ tợn, mặt tái nhợt vặn vẹo lộ ra hàm răng trắng ởn. Dáng vẻ hắn như một con dã thú tách đàn bị chọc giận, phát ra tiếng rên rĩ tuyệt vọng, trong ánh mắt có chút đờ đẫn hàn quang lập lòe, trong khoảnh khắc đồng tử trở nên đỏ bừng.

Các thị nữ đang ôm đầu kinh hoàng la hét, Nhan Như Ngọc một cước đá văng cửa phòng.

"Xảy ra chuyện gì? Các ngươi la hét thành thế này, quả thực là không còn thể thống gì!"

Nhìn thấy Nhan Như Ngọc, đám thị nữ khiếp sợ quá độ mặt không còn hột máu giống như thấy cứu tinh, lăn qua nhào tới dưới chân nàng, lấy tay chỉ vào Nam Cung Thu Thực nói: "Nương nương, cứu mạng! Công tử kia hắn phát cuồng rồi, giống như muốn giết người vậy, đáng sợ lắm, đáng sợ lắm!"

"Chút việc nhỏ ấy có thể dọa các ngươi thành thế này. Các ngươi mau ra ngoài, đừng ở đây vướng chân vướng tay."

"Dạ, dạ, nô tỳ ra ngoài, nô tỳ ra ngoài!"

"Nương nương cũng ra ngoài thôi, bọn nô tỳ đi gọi thị vệ đến hộ giá!" Lúc rời đi, còn có hai thị nữ kéo ống tay áo của Nhan Như Ngọc, "Hay là đi gọi Đại vương tới?"

"Đừng gây thêm chuyện cho ta!" Nhan Như Ngọc hất tay thị nữ xuống, "Kín miệng chút, ai cũng không được nói, ta đến nói chuyện với hắn."

Đóng cửa, Nhan Như Ngọc cẩn thận đi về phía Nam Cung Thu Thực.

"Thu Thực, con ngoan chút, nghe lời, trong lòng có chuyện gì có thể nói với tiểu di, đám tỳ nữ của ta nhát gan, con như vậy sẽ dọa hỏng bọn họ."

"A Ly, A Ly!" Nam Cung Thu Thực nắm tóc mình, trong miệng chỉ biết gọi tên Tiêu Nhược Ly, lời Nhan Như Ngọc nói một câu cũng không truyền tới tai hắn.

Mày Nhan Như Ngọc nhíu lại, nhìn Nam Cung Thu Thực thế này, điên đến mức nhìn không ra nữa.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Không thấy A Ly đâu, ta phải đi tìm y!" Giống như chợt nghĩ ra, cơ thể Nam Cung Thu Thực như gió lao đi. Cơ thể Nhan Như Ngọc khẽ động, người đã chắn trước cửa.

"Thu Thực, con muốn đi đâu? Trời đã tối rồi, muốn tìm A Ly của con ban ngày tìm cũng được, ta có thể phái rất nhiều người giúp con tìm!"

Những lời này ngược lại như được Nam Cung Thu Thực nghe thấy, hắn nhìn Nhan Như Ngọc, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Dì không biết, A Ly chỉ xuất hiện buổi tối, chỉ có con mới thấy y. Mọi người đừng tới quấy rối nữa, y nhìn thấy người lạ sẽ không đến!"

"Thu Thực con đừng hồ đồ! Ngoan ngoãn lên giường nằm cho ta. Tam tỷ đưa con đến đây, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, mặt mũi ta phải để đâu!"

Ánh mắt Nam Cung Thu Thực trở nên hung hăng, biểu cảm như muốn cắn người nói: "Các người, đều là các người, là các người giấu y rồi đúng không? Trả A Ly lại cho ta, trả lại cho ta!"

Điên rồi, hắn thật sự điên rồi! Nhan Như Ngọc biết nói hắn cũng không hiểu, cho nên trực tiếp ra tay, ngọc thủ thon thon thoạt nhìn mềm mại không xương giờ phút này lại biến thành một món lợi khí đả thương người, ngón tay như gió hướng về phía huyệt linh đài của Nam Cung Thu Thực. Nam Cung Thu Thực dù điên thì điên, võ công nửa điểm cũng không bị tổn thương. Nếu là trước đây, công kích của Nhan Như Ngọc có lẽ sẽ làm hắn luống cuống tay chân một chút, nhưng lúc này Nam Cung Thu Thực lại chẳng còn là Ngô hạ A Mông ngày đó nữa!

(Tiêu: Ngô hạ A Mông nghĩa là không còn là Lữ Mông năm đó ở đất Ngô nữa, cái này có nghĩa học vấn và tri thức đã tiến bộ , không còn giống như trước nữa, nằm trong "Tam quốc chí")

Nhan Như Ngọc cơ hồ không thấy rõ được Nam Cung Thu Thực bỏ chạy dưới công kích của nàng như thế nào, nếu như là vậy, động tác của Nam Cung Thu Thực cũng không tránh khỏi quá nhanh rồi. Ngón tay Nhan Như Ngọc còn chưa đụng tới cơ thể Nam Cung Thu Thực, mục tiêu đã biến mất khỏi tầm mắt nàng. Một trận áp lực cường đại truyền đến từ bên hông hắn, làm cho nàng thiếu chút nữa bay đi. Vì bảo vệ hài tử trong bụng, Nhan Như Ngọc chỉ có thể chật vật lăn một vòng trên mặt đất, vừa phá tan luồng sức mạnh kia, chẳng qua chỉ tránh một lần như vậy, trên người Nhan Như Ngọc đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm. Nàng rốt cuộc không ngờ, chưa đến một năm rưỡi không gặp, công lực của Nam Cung Thu Thực đã biến hóa lớn như vậy, đừng nói mình, chỉ sợ Tam tỷ phu Nam Cung Hiệt Anh cũng chưa chắc là đối thủ của con ông ta.

Nhìn cửa phòng không một bóng người bị kình phong lắc lư không thôi, Nhan Như Ngọc ngồi dưới đất không ngừng vỗ nhẹ bụng mình, vừa vỗ, vừa kinh hồn chưa định nhẹ giọng nỉ non: "Bảo bối đừng sợ, bảo bối đừng sợ."

Cũng không lâu sau, trong gió mơ hồ truyền đến một tiếng kêu thê lương nào đó.

"A Ly, A Ly! Ngươi ở đâu? Ở đâu hả?"

Thình lình chóp mũi cay cay, từ nhỏ đến lớn kiên cường lại tự tin, chưa bao giờ biết khóc là gì, trong mắt Nhan Như Ngọc lại có bọt nước nóng hổi không ngừng liên miên rơi xuống. Nhan Như Ngọc vội lấy mu bàn tay lau, lại chẳng biết sao càng lau càng nhiều.

"Thằng bé ngốc. . .Con thật là. . .Quá ngốc. . ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét