Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

Nhật ký sát thủ 1.6

6 - Bố Cục

Ngày 28 tháng 7

Hôm nay là 10 ngày kỵ của Văn Trạch, tôi sẽ nhanh chóng dâng cho anh phần tế phẩm đầu tiên.

Ngoài cụm biệt thự Tây Giao thành phố TMX

Bách Hạo Lâm ngồi trong xe, không hề nhúc nhích nhìn nghiêng về phía cánh cổng cụm biệt thự đối diện.

Đây đã là ngày thứ ba anh thủ tại chỗ này, căn cứ vào phân tích tâm lý của anh về Lý Vọng Long, hắn gần đây chắc chắn sẽ lại ra tay -- Văn Trạch đã chết, bản thân anh thì kêu trời trời không đáp, hắn chắc chắn sẽ cho rằng sự việc đã lắng lại, hơn nữa hắn đè nén xúc động giết người trong lòng mình đã hơn một tháng, hẳn đã sớm không kịp đợi nữa rồi nhỉ?

Khoảng 3 giờ chiều, xe của Lý Vọng Long lái khỏi cổng biệt thự, Bách Hạo Lâm theo sát phía sau.

Thời gian vườn trẻ tan học buổi chiều thường đều vào khoảng 3 giờ rưỡi, nếu phụ huynh không có thời gian đón con, vườn trẻ sẽ tạm thời trông đến 5 giờ rưỡi, hiện tại ra ngoài lúc này, vừa vặn có thể thừa dịp giờ cao điểm vườn trẻ trả học sinh, thầy cô bận rộn không trông nổi, thừa loạn bắt cóc con nít.

Đúng như dự đoán, xe của Lý Vọng Long đậu bên ngoài một nhà trẻ tên Thiên Sứ, hắn xuống xe, lẫn vào trong đám phụ huynh đang chờ vườn trẻ mở cửa đón con.

Bách Hạo Lâm đậu xe ở phố đối diện, bấm 110, rất nhanh, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nữ:

"Xin chào, đây là 110, tôi có thể giúp gì được ngài."

"Lúc trước tôi đã đánh mất một chiếc SUV, bây giờ tôi đang ở phụ cận vườn trẻ Thiên Sứ số 45 đường Đông Vĩ nhìn thấy một chiếc xe rất giống của tôi, phiền các cô phái tuần cảnh đến xem một chút." Bách Hạo Lâm kéo giọng, để cho giọng mình nghe trầm, khàn hơn.

"Xin ngài cho biết số báo động."

"Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua đây thì nhìn thấy, lúc ra cửa không ghi lại số báo động, chuỗi số đó thật sự quá dài," Bách Hạo Lâm tràn ngập áy náy nói, "Hay là tôi lập tức trở về lấy, có thể phiền cô phái người xem trước được không?"

"Tôi sẽ mời tuần cảnh phụ cận hiệp tra trước, xin ngài cứ ở yên đó."

"Tốt, cám ơn."

Cúp điện thoại, Bách Hạo Lâm ngồi trong xe chờ xem kịch vui.

Khoảng chừng 5 phút sau, một tuần cảnh lái một chiếc mô tô cảnh sát chạy tới, sau khi hắn xuống xe đi một vòng quanh chiếc SUV, cẩn thận xem xét, Lý Vọng Long đứng trước cửa vườn trẻ chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào, thấy thế hơi khẩn trương, hắn đi qua đó còn chưa nói gì, tuần cảnh đã chú ý tới vẻ mặt khác thường của hắn, hỏi:

"Xe này của anh?"

"Của tôi."

"Có người báo cảnh sát nói xe này giống chiếc ngài ấy bị mất, để loại trừ hiềm nghi anh mua xe lậu, xin mời anh xuất trình giấy tờ liên quan."

"Xe này là tôi tự mua!" Lý Vọng Long nổi giận.

"Vậy xin mời xuất trình giấy tờ." Tuần cảnh trừng trắng mắt với Lý Vọng Long, giọng điệu càng thêm cứng rắn.

"Mày là người của khâu nào? Tao dựa vào cái gì phải đưa giấy tờ cho mày xem?" Lý Vọng Long từ nhỏ đã lớn lên trong tiếng a dua nịnh hót, chưa từng chịu cơn cáu gắt vô lối này, huống chi dưới cái nhìn của hắn, rõ ràng tuần cảnh này đang cố ý gây khó dễ cho hắn.

"Nếu anh không phối hợp, tôi có thể dùng tội cản trở công vụ để tạm giam anh." Tuần cảnh cũng phát hỏa.

"Tốt thôi, mày chờ đó!" Lý Vọng Long tức giận lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Đào: "Anh Bành, tôi là Vọng Long, bây giờ tôi đang ở số 45 đường Đông Vĩ gặp chút phiền toái, anh tới giúp tôi xử lý đi."

Chuyện của Lý Vọng Long chẳng phải là chuyện của Lý Ưng sao? Chưa tới 10 phút, Bành Đào đã chạy tới, mặc dù đường Đông Vĩ không thuộc quản hạt của sở cảnh sát Bạch Hổ, nhưng nội bộ cảnh sát có một quy tắc ngầm, chỉ cần có nhân sĩ nội bộ ra trận, tình hình chung đều sẽ mở một mặt lưới, sau khi Bành Đào đến, tuần cảnh cũng không làm khó Lý Vọng Long nữa, nhanh chóng rời đi.

(Tiêu: thành ngữ Mở Một Mặt Lưới được dùng để chỉ lòng thương xót, khoan hồng độ lượng của một người, bằng việc giúp người phạm lỗi có một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình, xuất phát từ điển cố Thương Thang nói với người đàn ông bắt chim rằng cách làm của ông ta quá tàn nhẫn vì ông không tha cho con chim nào thoát được dưới tấm lưới của mình, và rằng ông nên để lại ít nhất một mặt lưới mở.)

Tuần cảnh đi rồi, Bành Đào lúc này mới chú ý tới trang phục Lý Vọng Long không bình thường, hơn nữa sau lưng hắn là một khu nhà trẻ, có vết xe đổ, Bành Đào cảnh giác hỏi:

"Vọng Long, cậu làm gì ở đây?"

"Không có gì, chỉ ngao du khắp nơi thôi." Lý Vọng Long mặt không đổi sắc.

"À, đi dạo tới vườn trẻ," Bành Đào không vạch trần thẳng mặt hắn, "Sự việc vừa mới lắng xuống không lâu, động tác quá nhanh sẽ không tốt đâu?"

Lý Vọng Long cười lạnh: "Tôi đi đây, chuyện vừa rồi tôi sẽ nói cho ba tôi, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho anh."

Lý Vọng Long lái chiếc SUV của hắn rời đi xong, Bành Đào lúc này mới lộ ra vẻ bất mãn.

Bách Hạo Lâm thấy hai người mỗi người đi một ngã, lấy di động ra, gọi đến điện thoại của Cung Đình:

"Phu nhân Cung phải không? Chào bà, tôi là bác sĩ Hà, chiều thứ năm tôi có việc, có thể đổi thời gian hội chẩn sang ngày mai không? Ừm, được, hai giờ chiều ngày mai tôi chờ bà ở phòng khám, tạm biệt."

Chiều ngày kế, viện tư vấn tâm lý.

Bách Hạo Lâm như trước sau khi nghe một đống lớn nghi ngờ Bành Đào bất trung của Cung Đình, nói:

"Phu nhân Cung, bà có từng thử bắt tay vào từ phía con bà để chữa trị mối quan hệ giữa hai người chưa?"

"Đương nhiên từng thử, chúng tôi thỉnh thoảng còn mang con đến ngoại ô du lịch, nhưng cũng chỉ trước mặt con bầu không khí giữa chúng tôi mới có thể tạm hòa dịu." Cung Đình lắc đầu cười khổ.

"Có thể vì quý phủ trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải biến cố trọng đại, chồng bà cảm thấy hạnh phúc tới quá dễ dàng, đương nhiên sẽ không quý trọng." Bách Hạo Lâm trầm ngâm nói.

"Bây giờ tôi phải làm sao?" Cung Đình vội vàng hỏi.

"Việc này --" Bách Hạo Lâm kéo dài giọng, "Tôi sẽ không đưa kiến nghị phi pháp cho bà. Nhưng mà tôi từng nghe kể về một vụ án, tương tự với tình hình của quý phủ, hai vợ chồng đã được rất nhiều cố vấn hôn nhân tư vấn nhưng không chuyển biến tốt đẹp, về sau cô vợ dứt khoát bày ra vụ bắt cóc con mình, sau đó cùng chồng tìm kiếm ba ngày ba đêm, hai người trong mấy ngày đó nâng đỡ nhau, đến khi đứa con an toàn trở về, ông chồng phát giác cô vợ và con mình mới là bảo tàng cả đời của hắn, liền chặt đứt liên lạc với cô gái mình ngoại tình."

"Chồng của cô ta biết cô ta làm vậy không?" Cung Đình dường như thấy được hy vọng, vội hỏi.

"Tôi cũng không biết, tôi nghĩ cho dù anh chồng biết cũng sẽ tha thứ cho vợ." Bách Hạo Lâm nhún vai, tựa hồ thật sự chỉ đang kể một câu chuyện cũ.

Cung Đình khẽ cắn môi dưới, hai tay đặt trên đầu gối hơi siết, hai mí mắt rũ xuống, như có điều suy nghĩ.

Bách Hạo Lâm nhìn bà ta, hé miệng cười khẽ, nhưng không nói lời nào.

Cung Đình sau khi rời khỏi viện tư vấn tâm lý, một mực suy xét câu nói cuối cùng của Bách Hạo Lâm.

Bắt cóc con mình? Không, việc này với bà mà nói là không được, bản thân Bành Đào là cảnh sát, một khi bị điều tra ra, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, không bằng lừa ông ấy? Giả vờ như con bị bắt?

Đúng! "Trò đùa" giữa hai vợ chồng không thể cấu thành phạm tội, chỉ cần nói với giáo viên vườn trẻ, họ hẳn có thể phối hợp với mình nói dối thiện ý!

Cung Đình hạ quyết tâm, bước nhanh về phía vườn trẻ con mình học.

Ban 5 trinh sát hình sự, sở cảnh sát Bạch Hổ TMX

Bành Đào buông cốc cafe đã uống cạn xuống, duỗi lưng uể oải, ánh mắt rơi xuống đống tài liệu chất hỗn độn trên bàn, khẽ thở dài, bắt đầu chỉnh sửa lại tài liệu đáng lẽ đã phải chỉnh sửa từ một tháng trước.

"Lão Bành, mấy ngày nữa sẽ có một người mới đến bổ khuyết vào chỗ trống của Văn Trạch, cần gì anh tự sửa nữa?" Cảnh viên ngồi hàng trước gã nhắc nhở.

"Nói đến gã mới ấy à," Cảnh viên ngồi xéo phía trước xoay người lại, nói với họ, "Tôi nghe bạn ở sở cảnh sát Thanh Long nói, đầu óc hắn hình như có chút không bình thường."

"Không bình thường thế nào?" Cảnh viên hàng trước ngạc nhiên nói.

"Nghe nói có chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt."

"Có lầm không? Chỗ chúng ta là sở cảnh sát, đâu phải bệnh viện tâm thần, người sở cảnh sát Thanh Long không cần thì điều đến sở chúng ta à?" Tên còn lại bên cạnh nghe được họ nói chuyện, nói xen vào.

"Được rồi, trước khi người ta tới đừng nói mò." Bành Đào chặn lại nói, họ cũng đành hậm hực ngậm miệng.

Bành Đào hít một hơi, tiếp tục chỉnh sửa lại tài liệu, nếu là bình thường, gã đã sớm tìm người hẹn đi chơi, nhưng hôm qua sau khi gã nhìn thấy Lý Vọng Long lại xuất hiện ở vườn trẻ, tâm tình tụt hứng, dự định gì cũng mất cả.

Dưới đủ kiểu nhàm chán, Bành Đào bắt đầu lần lượt sắp xếp các vụ án đã phá hoạch, gã xử lý phần lớn là một vài vụ án nhỏ, khi gã chỉnh sửa đến một vụ, một túi văn kiện thật dày tiến vào tầm mắt gã, đây là vụ án của Lý Vọng Long.

Bành Đào do dự một chút, mở túi văn kiện ra, cho tới bây giờ, gã mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào vụ đại án mình tự lo liệu này.

Trong túi văn kiện chứa rất nhiều ảnh, phản ánh chân thật tình hình lúc đó, Bành Đào lật xem ảnh, nhìn thấy trên những khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, hồn nhiên dính đầy máu đen bẩn thỉu, nhìn cơ thể non nớt của chúng không còn trọn vẹn đầy đủ, nhìn tròng mắt vốn phải sáng ngời trong suốt của chúng bị người ta đặt trong bình thủy tinh, trong lòng Bành Đào có tư vị nói không nên lời.

Trước ngày hôm nay, Bành Đào chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của việc mình thả Lý Vọng Long sẽ thế nào, khi đó trong đầu gã chỉ có công danh lợi lộc, lương tâm, lòng trách nhiệm gì đó đã sớm bị gã quẳng sau đầu, nhưng hiện giờ, nhìn bọn nhỏ xấp xỉ tuổi con gã, vốn phải hưởng thụ tuổi thơ, hôm nay lại bị Lý Vọng Long dùng thủ pháp biến thái, tàn bạo đến cùng cực sát hại.

Bành Đạo chợt cảm thấy sợ hãi, nếu Lý Vọng Long thương tổn con gã, gã sẽ có tâm tình thế nào? Trong thế giới của gã, con trai chính là tất cả của gã, hiện giờ tất cả những điều gã làm đều là để con gã sau này có thể có cuộc sống thật tốt, gã hy vọng cuộc sống của nó tốt đẹp, hy vọng nó có thể phát triển khỏe mạnh, gã tin mỗi một người làm cha mẹ đều hy vọng như thế, kể cả những bậc cha mẹ có con bị hại này.

Mặc dù giấc mộng đơn giản là thế, lại bị ma trảo của Lý Vọng Long xé nát, hắn thậm chí không cảm thấy mình đã làm gì sai, càng đáng sợ là hắn căn bản không có ý định thu tay!!

Bành Đào không còn dám xem tiếp nữa, gã nhanh chóng xếp lại túi văn kiện, vội vàng bỏ vào ngăn tủ "Đã phá án", dường như muốn trốn tránh vấn đề gã đã biết rõ đáp án.

Ngay khi tâm tình Bành Đào phiền muộn không thôi, di động của gã vang lên, màn hình điện thoại cho thấy là Cung Đình gọi, Bành Đào vứt điện thoại lên bàn làm việc, không muốn để ý tới.

Điện thoại di động chấp nhất thực hiện chức trách của nó, vang lên chừng 3 phút, khiến Bành Đào thật sự phiền lòng, lúc đang chuẩn bị tắt máy, điện thoại di động đột nhiên không vang nữa, ngay sau đó gã nhận được một tin nhắn:

"Con mất tích rồi!"

Vốn đã cực kỳ bực mình Bành Đào chợt giật bắn, vội vàng bấm nút gọi lại cho Cung Đình, nghe bà nhận điện thoại, phủ đầu là một loạt chất vấn:

"Xảy ra chuyện gì!! Bà làm cái gì thế? Không phải bảo bà trông con sao?"

"Tôi, tôi không biết. . ." Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của Cung Đình, "Xế chiều tôi đón con, giáo viên nói đã có người đón con đi rồi."

"Là ai! Mẹ nó, dám động thổ trên đầu Thái Tuế!!" Bành Đào mắng, nhưng trong lòng có một loại dự cảm cực kỳ không rõ.

"Anh Bành, sao vậy?" Cảnh sát phía trước nghe thấy Bành Đào quát mắng, hỏi.

Bành Đào đang muốn bật thốt lên nói đầu đuôi sự việc, nhưng lời đến bên miệng, lại miễn cưỡng nuốt trở vào, gã chợt nhớ tới ngày hôm qua Lý Vọng Long chờ trước cửa một vườn trẻ, gã đương nhiên biết hắn muốn làm gì, cũng rõ ràng hắn là hạng người nào, chẳng lẽ là hắn?!

Nếu như quả thực là Lý Vọng Long bắt con mình, ngược lại không thể lộ ra, dù sao án giết trẻ đã cáo phá, nếu truyền ra ngoài, không chỉ có Lý Ưng phải chịu liên can, quan trọng hơn là chức quan của mình cũng khó giữ được, e rằng ngay cả tính mạng cũng đáng quan ngại!

Bành Đào trấn tĩnh lại, nói với cảnh viên:

"Không có gì, con anh đánh nhau với mấy đứa khác, mặt bị cào rách, anh về xem sao."

Bành Đào sau khi rời khỏi sở cảnh sát, gấp gáp chạy về nhà, gã vừa mới tiến tới cửa chính, còn chưa kịp mở miệng, Cung Đình thấy gã liền khóc như mưa, thấy bà khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, Bành Đào mềm lòng, giọng cũng dịu đi một ít:

"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

"Chiều, chiều em đi đón con, giáo viên lại nói, lại nói có người đã đón con đi mất rồi." Cung Đình ngừng khóc, nức nở nói.

"Là ai?"

"Không rõ lắm, hình như là một nam thanh niên, lúc ấy vừa vặn là giờ cao điểm đưa đón, các giáo viên cũng bận rộn quá chừng." Cung Đình nhớ lại chuyện biến thái giết hại trẻ em trước đó TV đưa tin, theo đó soạn nên.

Chẳng lẽ thật sự là Lý Vọng Long?! Trong lòng Bành Đào "lộp bộp" một cái, gã không khỏi nhớ tới thảm trạng của những đứa bé rơi vào tay hắn, trong lòng càng lo lắng, gã giận dữ đứng dậy, bấm gọi điện thoại cho Lý Vọng Long.

"Tút ----, tút ----, tút ----" một tràng tiếng máy chờ, sau tiết tít thong thả, điện thoại di động của Lý Vọng Long chuyển đến  hộp thư thoại.

Bành Đào lộ vẻ căm hận, lao vụt ra khỏi nhà, "Ầm" một tiếng đóng cửa thật mạnh, chỉ để lại Cung Đình đang lo ngại:

"Sao, sao. . ." Bà ta vốn tưởng rằng Bành Đào sẽ như những ông chồng bình thường an ủi bà, cùng bà chung thuyền tát nước, cùng nhau vượt qua ải khó, nhưng gã nán lại nhà chưa đến 5 phút đã nghênh ngang bỏ đi, là đi đâu? Đi tìm tình nhân của gã? Chẳng lẽ đã không còn con nữa, gã ngay cả nhìn bà một tí cũng không muốn liếc mắt sao?

Cung Đình ngồi phịch trên sofa, nước mắt lã chã rơi xuống, chẳng lẽ ngày xưa ân ái của họ, hôm nay đã đi vào cùng đường mạt lộ? Kế tiếp gã sẽ làm gì? Đưa đơn ly hôn cho bà?!

Đầu óc Cung Đình hiện ra một màn bà không muốn nhìn thấy nhất, cũng không muốn tiếp nhận nhất, bà đột nhiên cắn tay mình, không để cho mình khóc thành tiếng, miệng lại phát ra tiếng nức nở khó nghe, giống như con sư tử cái đang bảo vệ con mình.

Công viên rừng rậm quốc gia núi Bình Hổ thành phố TMX

Bành Đào lái xe vào con đường nhỏ duy nhất dẫn tới nhà gỗ, đường mới đi một nửa, lại phát hiện phía trước bị một đống đá lớn ngăn cản, gã lúc này mới nhớ mình đã dặn dò thủ hạ đặt chướng ngại vật trên đường, để ngừa có người xông lầm tới.

"Chết tiệt!" Bành Đào thấp giọng nguyền rủa, đành phải dừng lại đi bộ.

Bây giờ đã 7 giờ tối, ánh chiều tà đang lặng lẽ từ trút bỏ mảnh đất chưa từng bị người chinh phục này, màn đêm dần lan tràn, Bành Đào lấy súng ra, bước nhanh về phía nhà gỗ.

Đi bộ khoảng 10 phút, đối với Bành Đào mà nói còn dài hơn cả chạy marathon, gã một mực suy nghĩ nếu Lý Vọng Long thật sự bắt con gã thì làm sao đây? Nếu hắn thật sự đã dùng nó để cử hành nghi thức đáng sợ kia của hắn thì. . .

Trước mắt Bành Đào hiện ra hình ảnh Lý Vọng Long giơ cao con dao quái dị kia muốn đâm mũi dao nhọn vào trong ngực đứa bé.

Không --! ! ! ! Trong lòng Bành Đào gào thét, cũng bất chấp con đường gập ghềnh dưới chân, chạy nhanh hơn.

Rốt cuộc có thể nhìn thấy ngọn đèn mờ mịt phía trước, cách nhà gỗ còn chưa tới trăm mét, nhưng trong lòng Bành Đào càng thấp thỏm, gã thật sự rất sợ, rất sợ chứng kiến cái chết thảm của con mình, chạm đến thi thể lạnh giá của nó.

Lý Vọng Long, nếu mày dám thương tổn con tao, tao nhất định sẽ không cho mày chết tử tế!!! Bành Đào hung hăng thề.

Nhà gỗ đã gần ngay trước mắt, ánh đỏ yêu dị xuyên thấu qua khe cửa tràn ra, Bành Đào gần như tiến lên không chút do dự phá cửa gỗ.

Chốt cửa gỗ không hề khóa, bởi vì dùng sức quá mạnh, Bành Đào lảo đảo cả người, nhưng gã nhanh chóng đứng thẳng lại, phát hiện Lý Vọng Long đang nằm trên mặt đất, trên tay phải của hắn còn cầm một con dao dính đầy máu tươi, trong phòng chỉ có bóng dáng của đứa bé là không thấy đâu, Bành Đào không biết có phải Lý Vọng Long đang giở trò gian trá không, gã đi qua đó, nặng nề đá hắn.

Lý Vọng Long mở mắt, thấy Bành Đào đang dùng súng chỉa vào mình, nhất thời tức giận:

"Mẹ nó mày có ý gì??"

"Lời này hẳn là tao hỏi mày mới đúng, mày làm gì con tao rồi?"

"Con mày cái gì?" Lý Vọng Long đứng lên, nhìn Bành Đào hầm hầm, như nạn nhân là hắn chứ không phải Bành Đào.

"Bớt giả bộ! Đứa bé bị bắt có chiều nay!!" Bành Đào cả giận nói, "Tao nói cho mày biết, nếu mày dám tổn thương đến một sợi lông của nó, mày sẽ chết khó coi lắm đó!!"

"Hừ!" Lý Vọng Long cười lạnh nói, "Mày cho rằng mày là ai? Mày chỉ là một con chó bên cạnh cha tao!! Dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bổn thiếu gia, nói thật cho mày biết, đứa bé kia đã bị tao băm thành mảnh nhỏ rồi!"

"Mày!" Bành Đào chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, gã cầm báng súng hung hăng bạt vào tai Lý Vọng Long một cái.

Lý Vọng Long không ngờ Bành Đào thật sự dám động thủ với mình, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, dường như cả xương cũng bị vỡ mất rồi, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu lễ ngộ bậc này, hơn nữa còn là Bành Đào ngày thường cúi đầu khom lưng, a dua nịnh hót mình!!

"Mẹ nó mày chán sống rồi!!" Lý Vọng Long rít gào đâm đầu về phía Bành Đào, ôm chặt lấy eo gã, xô gã về phía tường gỗ.

Bành Đào lấy khuỷu tay hung hăng nện vào lưng Lý Vọng Long, nhưng vẫn không thể làm hắn dừng lại, gã túm tóc Lý Vọng Long kéo lên, đồng thời nâng đầu gối đánh úp về phía bụng hắn.

Lý Vọng Long dù sao chỉ là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, nào chịu được mấy cú ra thúc nặng nề của Bành Đào, hắn buông lỏng tay, ngã nhào trên đất, Bành Đào thấy hắn liều mạng như vậy, càng thêm chắc chắn con mình bị hắn bắt cóc, cũng càng thêm chắc chắn con mình đã chịu độc thủ bi thảm! Gã dùng sức đá Lý Vọng Long, Lý Vọng Long "hộc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng miệng vẫn không chút dịu đi:

"Bành, Bành Đào, mày là thằng cẩu tạp chủng! Cha tao mà biết, mẹ nó mày sẽ không có kết cục tốt!!"

"Bây giờ người không có kết cục tốt là mày!!" Bành Đào hổn hển rống giận, "Mẹ nó mày căn bản không phải người!! Mày ngay cả trẻ con cũng không tha!!"

"Ha, tao không phải người? Vậy mày là người?" Lý Vọng Long cười nhạo nói, "Tao còn phải cám ơn mày, nếu không nhờ mày, tao đã sớm ngồi tù, mày cầm bao nhiêu chỗ tốt từ cha tao rồi?"

Bành Đào không muốn nghe tiếp nữa, gã túm lấy Lý Vọng Long, tay trái xách áo hắn, vung tay phải xuống đánh vào bụng Lý Vọng Long, Lý Vọng Long chẳng còn tí sức nào chống trả, chỉ phải từng bước lui về sau, mà Bành Đào từng bước ép sát, đấm tay gã như tảng đá nổi điên, đánh vào người hắn như mưa trút, mãi đến khi đẩy ngã hắn lên tường, mãi đến khi miệng Lý Vọng Long phun máu tươi.

Sưu Quỷ Thực Lục 74

74,

Hoắc Tiểu Ngọc, mặc thân áo bào trắng, hai chân trần, xuất hiện bên bờ hồ. Hôm nay, cô ta trái lại có chút khác lạ, tóc dài bó lại phía sau, có vẻ trang trọng hơn. Chẳng lẽ, biểu thị cô ta đã sắp chính thức ra tay rồi?

Cô ta đi về phía tôi!

Diệt trừ đám bám đuôi trước, sau đó đi làm "Chính sự".

Hiện giờ đánh thức Lục Hổ đã không còn kịp nữa, khoảng cách đã càng ngày càng gần, vừa nhúc nhích chắc chắn sẽ bại lộ thân phận cây giả của tôi. Tôi siết chặt nắm tay, chuẩn bị lúc cô ta đi ngang qua người sẽ tiên phát chế nhân cho cô ta một quyền.