Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Đêm Mưa Tử Thần 2.a

Chương 2 - Diệu Thủ Tàn Đao (1)

Buổi sáng hôm nay Hàn Ấn thức dậy trễ hơn bình thường một chút, trên đường lại gặp kẹt xe, vội vàng chạy tới đội, vẫn trễ hơn mười phút. Tuy nói muộn giờ không sao cả, nhưng nhìn lại không hay lắm, cho nên Hàn Ấn đi trong hành lang nhiều ít có chút khó xử.

Còn chưa đi được mấy bước, đối diện nhìn thấy Phương Vũ, Từ Thiên Thành và một vài cảnh viên tổ trọng án vùn vụt lao ra ngoài, hơn nữa sắc mặt hai người nghiêm trọng, chỉ dùng ánh mắt chào hỏi Hàn Ấn. Tiếp theo Hạng Hạo Nhiên cũng vội vã đi qua bên cạnh, khi tới cửa y đột nhiên xoay người, ngoắc ngón tay với Hàn Ấn, nói: "Cậu cũng đi theo đi."

Hàn Ấn có chút không rõ ra sao, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

Sưu Quỷ Thực Lục 42

42,

11:39:00 24/02/2011

Không phải tất cả mọi người có thể nhìn thấy ảo giác này (chỉ có tôi và Lục Sắc có thể nhìn thấy bóng dáng của nữ quỷ tóc dài ở hành lang bệnh viện), bởi vì chút ảo tưởng này do nữ quỷ tóc dài biểu diễn ở thế giới kia, chẳng qua thị lực mắt âm dương của chúng tôi nhìn qua đó không ổn định lắm, cảnh tượng của thế giới kia sẽ chồng chéo vào thế giới hiện thực. Tổng hợp lại, Lục Sắc, Lục Hổ, tôi, có lẽ Cố Chí Hào, những tên xui xẻo sinh vào ngày mười sáu tháng sáu này, những cái tên trên mộ bia này, vừa vặn đều có thể "gặp quỷ". Đây chính là "Khác với người thường" mà tôi nói.

Khổ Liên Trà cũng nhìn thấy bóng dáng đã chết của Cố Chí Hào, thậm chí nhận được hai viên cốt châu Cố Chí Hào để lại cho cô ấy, nhưng cô ấy từ đầu đến cuối không thấy rõ mặt Cố Chí Hào, cũng không thể trao đổi với hắn. Càng có khả năng là sau khi bị hại, Cố Chí Hào đã rất nỗ lực trở về nhìn Khổ Liên Trà lần cuối.

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

Sưu Quỷ Thực Lục 41

41,

12:10:00 23/02/2011

"Tôi. . .Tôi không biết mất khi nào." Tôi có loại cảm giác muốn lau nước mắt, tôi đã làm mất "đứa cô nhi" mà người ta ủy thác lúc lâm chung rồi! Trong mấy giờ vừa qua, tôi mặc dù từng kiểm tra hai lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhìn thừng nhựa còn đó không, có đồ gì xuyên ở đó không, nhưng bởi ánh sáng, chưa từng thật sự lấy hộp gỗ ra nhìn.

Ba Du Sinh tỉnh rụi nói: "Nói thế, hộp gỗ đó có thể đã mất trong vụ đột nhập phòng ăn trộm tối qua, cũng có khả năng đã sớm bị cầm đi. . .Càng có khả năng, tối hôm trước nữa đã bị trộm, vì hiện trường phạm tội tối qua hiển nhiên là một người mù mịt không manh mối tạo ra, kẻ chân chính đắc thủ sẽ cố gắng bảo trì khiêm tốn."

"Nhưng mà, tôi vẫn không hiểu kẻ trộm làm sao tìm được, tôi giấu rất khá mà!" Còn vẫn cứ phủ nhận thất bại của mình, biết rõ, vấn đề không phải là giấu được hay không, mà là phán đoán xem ai đã trộm được hộp gỗ.

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.8

Chương 8 - Tạm biệt Anh Hùng

Thành phố Lục Cảng cách thành phố Thái Bình khoảng chừng 500km, thời gian vận hành toàn bộ hành trình tàu cao tốc bình thường là hai tiếng rưỡi, chuyến tàu đầu tiên vào 6 giờ 8 phút sáng. Đại diện cục và phía đường sắt đã liên lạc, đưa Tống Kim Thành và Đỗ Anh Hùng lên xe trước sau đó mua vé bổ sung, trưởng tàu cũng cực kỳ săn sóc, cung cấp cho họ hai vé ngồi ghế mềm hạng nhất.

Sáng sớm người đi tàu không đông lắm, ngồi toa hạng nhất càng ít, liên tục vài ngày không nghiêm túc chợp mắt, tinh lực và thể lực hai người đều cạn kiệt nghiêm trọng, lúc này cũng bất chấp hình tượng, dứt khoát nằm trên ghế mềm. Tống Kim Thành dặn dò Đỗ Anh Hùng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chăm sóc tinh thần, kế tiếp lại phải bôn ba chạy cả ngày.

Đỗ Anh Hùng nghe lời nhắm mắt lại, nhưng hồi lâu sau cũng không buồn ngủ, có lẽ trong khoảng thời gian này thức quá nhiều rồi, đồng hồ sinh học có chút hỗn loạn, càng mệt ngược lại càng ngủ không yên. Cậu cố gắng gượng trong chốc lát, nhưng không được, bất đắc dĩ mở mắt, thấy Tống Kim Thành cũng không ngủ, mở điện thoại di động lên. Không cần hỏi, chắc chắn lại đang xem ảnh con trai bảo bối của ông, xem xét tư thái hận không thể gặm vài cái lên màn hình di động.