Thứ Tư, 30 tháng 5, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.13

13 - Bắt tay hợp tác

Ngày 26 tháng 9 nhiều mây chuyển mưa.

Rốt cuộc, chỉ còn cách y một bước nữa, mặc dù tôi từng hỏi những người xung quanh, tất cả mọi người đều không chú ý ai đã vào phòng làm việc của tôi sau khi tôi rời đi, nhưng tôi đã cực kỳ chắc chắn!!

Cuối cùng ta xem như có thể mặt đối mặt gặp ngươi rồi, Chu Thành Tổ, sát thủ đùa giỡn xoay tôi vòng vòng!

-- Chuyện thợ làm vườn chỉ có Chu Thành Tổ và Lưu Gia Kiệt biết, mà Lưu Gia Kiệt là bác sĩ trực đêm, nếu gã xuất hiện ban ngày cùng tiến vào phòng làm việc của tôi, tất phải khiến cho cảnh viên xung quanh chú ý, kể từ đó thân phận của kẻ thần bí liền tập trung tại Chu Thành Tổ!!

Nhưng đây chỉ là căn cứ suy đoán và suy luận để cho ra kết luận, không hề có chứng cứ gì, càng không thể vạch trần tận mặt y.

Hiện giờ tôi ngược lại không muốn xung đột trực diện với y, tôi lại muốn biết y đã làm thế nào hơn. Cho tới nay tôi đều tưởng rằng sát thủ liên hoàn là sản phẩm của quốc gia phương tây, dù sao do khác biệt giáo dục gia đình, giáo dục quốc dân, các quốc gia phương tây dễ dàng xuất hiện những loại tội phạm này hơn, mà nước ta từ xưa đến nay tuân giữ đạo Trung Dung, chuẩn mực đạo lý, quan niệm ý thức quần thể và gia đình còn mạnh hơn, cho dù cuộc sống cực kỳ không như ý, cũng hiếm có người dùng phương thức giết người để phát tiết, huống chi đây còn là sát thủ kiểu sứ mạng hiếm hoi!

(Tiêu: đạo Trung Dung là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.)

Nếu những người y giết chết đều là kẻ có tội, tạm thời không cản trở cũng không tạo thành tổn thất gì cho xã hội, chẳng bằng nhân cơ hội này nghiên cứu rõ hành vi phạm tội của y, thuận tiện thu gom chứng cứ phạm tội của y.

Đầu tiên phải xác định y chọn lựa người bị hại như thế nào? Bản thân y có gia đình, làm sao y thoát được tầm mắt của vợ và con để tiến hành phạm tội? Họ chưa từng nghi ngờ y sao?

Tiếp theo là địa điểm y cắt xác và vứt xác, tôi tin y không dám làm việc này trong nhà hoặc sở cảnh sát, nhất định còn có một địa điểm bí mật chỉ y biết, đó cũng là phần quan trọng nhất, chỉ có điều tra được những bí mật này mới có thể căn bản kết nối y cùng các vụ mưu sát!

Cuối cùng là thăm dò mục đích thực sự của y, y một mặt tự cho mình là tiền bối, mặt khác khi tôi chủ động tiếp xúc với y, y lại tránh né xa cách, là sợ hãi? Hay có nguyên nhân nào khác mà tôi không nhận thấy được?!

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.12

12 - Khóa mục tiêu

Ngày 21 tháng 9, mưa nhỏ.

Nguyên tắc sát thủ điều thứ 4: Không có xác, không có mưu sát, bừng tỉnh tất cả như mơ.

Y lại một lần nữa dùng hành động của y chứng minh sự thảm bại của tôi!

Tôi thật sự đã đánh giá y quá thấp!!

Hiện giờ về cơ bản tôi đã nhớ ra tất cả những chuyện xảy ra đêm đó, những hình ảnh này tựa như dấu vết khắc lên người tôi, không lau được, không thể quên được!

Chẳng qua lần này tiếp xúc gần gũi với y khiến tôi càng hiểu rõ y hơn:

Đầu tiên, y có hiểu biết tương đối về y học, hẳn là làm công việc pháp y tại bộ Chi Viện, mỗi sở cảnh sát có hai đến ba pháp y và năm trợ lý pháp y.

Bản thân trợ lý pháp y cũng không có đủ kiến thức pháp y chuyên nghiệp lắm, họ chỉ phụ trách các loại công việc đơn giản như khiêng xác về, tẩy rửa, khâu thi thể và đưa gia đình nạ nhân đến nhận xác, có thể nói là giúp các pháp y làm một ít tạp vụ, hơn nữa tuổi khá trẻ, phần lớn là thực tập sinh của viện y học, tạm thời loại trừ.

Thời gian làm việc của nhóm pháp y khá linh hoạt, thậm chí có bác sĩ lâm sàng của bệnh viện nổi tiếng đến sở cảnh sát kiêm chức, ngọai trừ hai nữ giới ra, còn lại tất cả đều là nam giới, tuổi đều khoảng ba mươi tới bốn mươi, cho nên trước mắt còn có bảy kẻ tình nghi, đáng tiếc tất cả thuốc, dụng cụ y sử dụng đều là những thứ bình thường đến không thể bình thường hơn, không thể nào từ đó tiết lộ thân phận khác, đó cũng là ý y muốn dùng hành động thực tế nói cho tôi biết đừng sử dụng bất cứ thứ gì làm chứng cứ dẫn hướng về phía mình!

Tiếp theo, y có bệnh sạch sẽ, trong căn phòng kia không hề ngửi được chút mùi máu nào, sau khi cắt rời xong, y sẽ tẩy rửa hiện trường; trong quá trình cắt rời, tâm trạng của y ổn định, ánh mắt lạnh lùng, không cảm giác được khoái cảm khi giết chóc, dường như tất cả những việc này chỉ là công việc của y, với y mà nói, giống như làm một cuộc phẫu thuật ngoại khoa bình thường vậy. Y muốn dùng hành động nói cho tôi biết, y chỉ đang hoàn thành sứ mạng của mình?!

Cuối cùng có thể xác định chính là, y hết lần này tới lần khác tỏ rõ lập trường của hữu nghị của y với tôi, nhất định có mục đích khác! Không phải chỉ đơn giản là giúp đỡ hoặc kết bạn!!

Không biết được, tại sao lại chọn tôi? Cũng vì tôi đã giành trước giết người y muốn giết??

Hành vi của y có nhiều điều không thể dùng lẽ thường giải thích, nhất định là có nguyên nhân tôi còn chưa nhận thấy được!

Hôm nay kẻ tình nghi chỉ còn lại bảy người, tìm được y là chuyện sớm hay muộn!!

Mưa đầu thu lúc rơi lúc ngừng, gió thu nổi lên bốn phía, báo hiệu ngày hè đã gần kết thúc. Bách Hạo Lâm đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn hàng liễu rủ run bần bật trong gió lạnh dưới lầu, không bao lâu sau, bầu trời mờ mịt bắt đầu thút thít, những giọt mưa thật nhỏ bắt đầu vẽ lên cửa kính từng đường sợi tinh tế.

Bách Hạo Lâm thở dài, đang chuẩn bị pha cho mình một ly cafe, lại nghe được có người gõ cửa, anh lên tiếng, Trần Hạo đẩy cửa vào:

"Hạo Lâm." Hắn đã rất thân thuộc với Bách Hạo Lâm, cho nên gọi thẳng tên riêng.

"Vụ án kia có đầu mối rồi?" Bách Hạo Lâm buông cafe, hỏi.

"Cậu còn nhớ mấy ngày hôm trước chúng ta mang về một gã tội phạm thuốc phiện thẩm vấn tên Viên Kiến không? Trần Hạo không hề quanh co lòng vòng, nói thẳng.

"Ừ." Bách Hạo Lâm gật đầu, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng kinh khủng khi Viên Kiến bị cắt rời, anh đưa tách cafe đến bên miệng, muốn mượn thứ này cắt đứt hồi tưởng của mình.

"Hôm nay chúng tôi định đưa hắn quay lại thẩm vấn, lại phát hiện hắn đã mất tích." Trần Hạo nói.

"Trùng hợp thế?" Bách Hạo Lâm không nghĩ ngợi nói.

"Đúng thế, cho nên khả năng hắn sợ tội bỏ trốn rất lớn!" Trần Hạo tưởng rằng Bách Hạo Lâm nghĩ giống mình, "Tôi chuẩn bị phát lệnh truy nã toàn quốc, nhưng mà muốn hỏi ý kiến cậu một chút."

"Ý kiến của tôi?" Bách Hạo Lâm cúi đầu lẩm bẩm lặp lại.

"Ừ, cậu cũng nên biết, nói là lệnh truy nã, nhưng có bao nhiêu quốc dân sẽ thật sự nhìn đến? Đừng nói chi là nhớ kỹ hình dáng kẻ phạm tội truy nã!" Trần Hạo nói ra hiện thực tàn khốc.

"Anh muốn làm cho mọi người chú trọng hơn?" Bách Hạo Lâm hiểu ý của Trần Hạo, "Rất đơn giản, có trọng thưởng tất có dũng phu."

"Đây chỉ là vụ bọn tội phạm thuốc phiện tàn sát lẫn nhau, phía trên sẽ không bỏ nhiều kinh phí đâu." Trần Hạo bất đắc dĩ nói.

"Thế à --" Bách Hạo Lâm nghĩ một lát, nói, "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sau khi tin đồn qua đi, hắn nhất định sẽ ngựa quen đường cũ, cho nên không cần gióng trống khua chiêng mà phát lệnh truy nã, từ giờ trở đi, chỉ cần nói cho những kẻ buôn thuốc phiện và kẻ hít thuốc phiện bị bắt, nếu có thể cung cấp đầu mối về hắn, có thể từ nhẹ phán phạt, tin rằng với họ mà nói là một sự hấp dẫn không tồi."

"Không tồi, cứ làm như thế!" Trần Hạo tiếp nhận kiến nghị của Bách Hạo Lâm, "Hạo Lâm, cám ơn cậu, cậu lại giúp tôi một đại ân."

"Khách khí rồi, tôi cũng đâu làm gì." Bách Hạo Lâm khiêm tốn nói.

Sau khi Trần Hạo đi rồi, Bách Hạo Lâm âm thầm tự hỏi:

Xem ra kẻ thần bí đang truyền thụ kinh nghiệm cho mình, đồng thời cũng đã tự mình giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, đây căn bản có lẽ là kế một mũi tên hạ hai con chim của y.

Chẳng qua nó cũng cho thấy, khả năng kẻ thần bí kia đang ở sở cảnh sát Bạch Hổ cực lớn, nếu không y làm sao hiểu rõ hướng đi của cảnh sát như thế? Vừa vặn ba vị pháp y của sở cảnh sát Bạch Hổ đều là nam giới! Chẳng lẽ y nằm trong đó?!

Bách Hạo Lâm vội vàng tìm tư liệu sao lưu của vụ án Trương Huy, sau cột kiểm nghiệm pháp y nhìn thấy chữ ký của pháp y:

Chu Thành Tổ.

Bởi vì lúc trước từng điều tra bộ Chi Viện, Bách Hạo Lâm có chút ấn tượng với hắn.

Chu Thành Tổ năm nay 43 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành bệnh lý học đại học Y Khoa, bốn năm trước cả nhà chuyển đến thành phố TMX, cũng từ sở cảnh sát ở thành phố trước điều đến nơi này, chỉ bốn năm đã quang vinh thăng lên làm trưởng ban pháp y của sở cảnh sát Bạch Hổ. Mọi người đánh giá hắn là thận trọng, chuyên nghiệp, cũng không biết nhiều về đời tư của hắn, chỉ biết hắn có hôn nhân hạnh phúc, có một con trai đang học trong nước.

Chẳng lẽ là hắn? Nhưng trong đặc tả của kẻ thần bí có một mục tiêu chuẩn rất quan trọng là độc thân, mà Chu Thành Tổ có gia đình, hắn rất khó giết nhiều người như vậy trong vòng 5 năm dưới tình huống không bị người nhà phát hiện.

Bách Hạo Lâm không dám chắc, anh tìm ra tư liệu của hai gã pháp y khác tiến hành so sánh:

Phạm Quốc Mậu, 38 tuổi, góa vợ không con, 12 năm trước trong một vụ tai nạn xe hắn mất đi người vợ đang mang thai của mình, cũng mất đi chân trái hoàn chỉnh, hiện giờ hắn bước đi cần dựa vào gậy chống, có lẽ vì vậy, tính cách hắn hướng nội, không muốn tiếp xúc với ai.

Lưu Gia Kiệt, 31 tuổi, là bác sĩ khoa ngoại tim bệnh viện TMX, kiêm trực đêm tại sở cảnh sát, do thời gian hắn tiếp xúc với các cảnh viên khác không nhiều lắm, cũng không biết nhiều về cuộc sống riêng của hắn, chỉ là, các cảnh viên đều cho rằng hắn lầm lì ít nói, cử chỉ cũng có chút ngạo mạn, không dễ ở chung.

Trong ba người ngoại trừ Phạm Quốc Mậu do có thiếu hụt cơ thể rõ ràng có thể hoàn toàn loại trừ, Chu Thành Tổ và Lưu Gia Kiệt không thể hoàn toàn loại bỏ tình nghi, xem ra chắc chắn phải đích thân gặp mặt họ!

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 85

85,

"Ý các cô là. . ." Tôi không tin mình lại cho ra một kết luận hoang đường như vậy, "Ngay ngày con ra đời, Âu Dương Cẩn đã ở bên cạnh con!" Tôi lập tức nhớ đến vẻ mặt quẫn bách của Dương Song Song khi nhắc đến Âu Dương Cẩn, nhớ đến Hồ Già khi nhắc tới Âu Dương Cẩn thì vẻ mặt như muốn sụp đổ, tôi cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên.

"Có lầm không! Âu Dương Cẩn đã chết mấy trăm năm rồi!"

Âu Dương San cười lạnh nói: "Cô nghĩ con đã công khai kế thừa quỷ duyên truyền thống của Âu Dương gia rồi."

"Con lại kế thừa, cũng khó tin à, bức ảnh này nhất định là mấy cô giở trò PS!"

Âu Dương Thiến nói: "Phi Phi, chẳng lẽ con không tin cô? Không tin, cô có số điện thoại của Du Thư Lượng, con có thể tự mình đi hỏi. . .Âu Dương Cẩn đã chết mấy trăm năm không sai, đó là vì sao, sự xuất hiện của cô ta, không ai cảm giác, chỉ là bị bức ảnh chụp được, kiểu in bình thường còn không hiện ra được, cần xử lý đặc biệt xong mới lộ ra. Đây chỉ có thể chứng tỏ, cô ta là dùng một loại hình tượng xuất hiện đặc thù. . ."

"Nhưng mà, các cô làm sao biết cô gái này chính là Âu Dương Cẩn?"

Âu Dương Thiến không trả lời ngay, hỏi lại tôi: "Con ngẫm lại xem, làm sao con biết Âu Dương Cẩn?"

Tôi ngẩn ra, lập tức sáng tỏ thông suốt: "Uông Lan San!"

Uông Lan San chiếm được bức vẽ của Âu Dương Cẩn, trước khi lâm chung giao cho Hồ Già. Cũng giống vậy trước khi lâm chung, bà ta đã kể cho Diệp Hinh bí mật của thế giới kia, cũng nhắc tới câu chuyện của Âu Dương Cẩn. Diệp Hinh và Âu Dương Thiến là bạn thân tình như thủ túc, bí mật của Diệp Hinh Âu Dương Thiến nhất định biết rất nhiều, hơn nữa Âu Dương Cẩn này là "danh nhân" của Âu Dương thế gia, Diệp Hinh đương nhiên sẽ đem chuyện về cô ta nói cho Âu Dương Thiến, thậm chí là diện mạo của Âu Dương Cẩn.

Âu Dương Thiến gật đầu nói: "Diệp Hinh đã sao chép bức họa của Âu Dương Cẩn cho cô, cho nên cô biết diện mạo của cô ta." Cô dừng một chút, tựa như đang sầu muộn có nên nói ra câu kế tiếp không, "Cô thậm chí tìm được Hồ Già. . .Chính là người cho con bức họa này. . .Cô tìm Hồ Già lấy bản gốc của bức vẽ Âu Dương Cẩn, nhưng ông ta kiên trì không cho, nói Uông Lan San đã dặn dò, bức vẽ này, không thể cho người khác, chỉ có thể để lại cho một cô gái đời sau có diện mạo giống hệt Âu Dương Cẩn."

Tôi có thể cảm giác được bốn đường nhìn nóng bỏng đang chăm chú tia trên mặt tôi.

Tôi đã hiểu được tất cả: Hóa ra hai cô tiểu quỷ này đã sớm biết "ngọn nguồn" của tôi và Âu Dương Cẩn, bóng ma của Âu Dương Cẩn xuất hiện trên hình chụp khi tôi ra đời cũng không ngẫu nhiên, hơn nữa sau khi tôi trưởng thành giống như bản sao của Âu Dương Cẩn, do đó khó trách tôi hỏi câu chuyện của Âu Dương Cẩn, Âu Dương San lại giật mình đánh rơi đĩa trong tay, rồi do do dự dự không nói cho tôi. . .

"Vậy các cô nhất định biết câu chuyện của Âu Dương Cẩn, các cô không cần giấu giếm con nữa, kỳ thật con nhiều ít đã biết một chút, câu chuyện của Âu Dương Cẩn, tuyệt đối không phải tình cảnh hài kịch."

Âu Dương San nói: "Bọn cô khi còn bé, từng được truyền bá một ít thứ gọi là lịch sử của Âu Dương gia, Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt, đều là truyền lại như thế, chuyện của Âu Dương Cẩn, từng nghe kể đứt quãng, nói bà ta là vi phạm tín nhiệm của mọi người, làm chuyện trái với nhân luân, chuyện đổi trắng thay đen, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều người rơi vào đồ sát của tà quỷ ác ma, kể cả người trong gia tộc Âu Dương. . .Thân nhân. . . Thân nhân của bà ta đều lần lượt chết đi, càng về sau mọi người phát hiện, bà ta chính là người đạo diễn tất cả thảm kịch này, là đại BOSS."

"Bà ta đâu?"

"Đương nhiên đã sớm chết rồi, bà ta sống vào cuối đời Minh đầu đời nhà Thanh, cũng phải bốn trăm năm trước rồi."

Tôi nhớ rõ Dương Song Song nói Âu Dương Cẩn là nhân vật hơn ba trăm năm trước, nghe thì có chút chênh lệch, nhưng ba trăm, bốn trăm, với tôi mà nói đều không sai biệt lắm, dù sao đã là quá khứ xa xôi. Nhưng điều này sao có thể? Âu Dương Cẩn nữ quỷ có lịch sử kinh hoàng xưa lắc này, tại sao theo dõi tôi?

Chẳng lẽ, đại danh của tôi may mắn được vinh đăng trong 12 mộ bia, cũng là liên quan đến Âu Dương Cẩn sao?

Đương nhiên có liên quan, dưới bia mộ tôi, đè nặng bức ảnh của Âu Dương Cẩn!

Là ai làm chứ? Mục đích là gì?

Cửa khuê phòng của Âu Dương San bị thô bạo đẩy ra, bé bạch tuộc con trai của Âu Dương Thiến xuất hiện ở cửa: "Ba dì chơi trốn tìm à? Tìm được các dì rồi!"

Ngày 3 tháng 10

Cha mẹ sợ nhất các thân thích phiền toái ở Giang Kinh, vốn đã đặt xong khách sạn, nhưng không đỡ được nhiệt tình của bà hai Lương Chỉ Quân (mẹ của Âu Dương Thiến), vì khuê phòng ngày xưa của nhà Âu Dương Thiến vẫn trống, cho nên ba mẹ tôi như bị trói lại đi theo bà hai về nhà, một lần ở tận ba ngày.

Ngày hôm qua cùng mẹ đi dạo quảng trường Đằng Long, tay không mà đi, tay không mà về. Chúng tôi kỳ thật cũng không thích mua sắm, nhưng đi dạo cửa hàng là thời cơ tốt nhất để hai nữ giới trao đổi tình cảm và hứng thú thẩm mỹ. Cơm tối chúng tôi đã "hú" ba, một nhà ba người ở một nhà hàng thức ăn Hồ Nam tôi đã quên mất tên, ngồi xuống một mạch tận ba tiếng, đem cuộc sống một tháng này của tôi trở lại bình dị mộc mạc. Ngẫm lại thật sự quá đáng buồn, phần đặc sắc nhất trong đời tôi, cũng không thể nói cho họ biết.

Tối hôm qua sau khi trở lại ký túc xá, Dương Song Song chiếu lệ gọi điện thoại tới, chiếu lệ cảnh cáo tôi thời gian thi giữa kỳ chỉ còn 5 tuần nữa, tôi bảo sao bạn ấy làm mất hứng vậy, bạn ấy nói đây là trách nhiệm thần thánh của mình.

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 84

84,

Âu Dương San cười nói: "Con muốn đánh đòn phủ đầu à, đừng vờ vịt với cô. Bọn cô chỉ muốn quan tâm chút, bí mật này của con. . ."

"Cô đã nói con có thể không nói mà!" Tôi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện với cô cách đây không lâu.

"Đương nhiên rồi, bọn cô muốn biết bí mật của con làm gì cơ chứ." Hai cô nhỏ nhìn nhau, tưởng rằng tôi không nhìn ra, "Thẳng thắn nói đi, chủ yếu là cô sợ con cuốn vào chuyện gì nguy hiểm." Biểu cảm trên mặt Âu Dương San, là một loại ân cần mang theo khẩn trương.

"Không đâu, cô nhìn xem không phải con vẫn ổn, ngay cả vết sẹo cũng không có lấy một cái." Tôi lại vô thức sờ vết bóp sớm đã lành trên cổ. Nguy hiểm thật! Nếu ba mẹ đến sớm một tuần, nhìn thấy dấu vết đánh nhau để lại trên cổ, mẹ sẽ ngất xỉu mất.

Âu Dương Thiến nói: "Nhưng nhìn qua dáng vẻ con cực kỳ mệt mỏi gầy gò, San San còn nói con thường xuyên gặp gỡ Ba Du Sinh của cục cảnh sát thành phố, cho nên cô lo lắng, con gặp chuyện nguy hiểm." Đúng vậy, gặp gỡ Ba Du Sinh chính là tiếp xúc với tội phạm hình sự, không nguy hiểm mới là lạ.

Tôi đành phải nói: "Dạ đúng là có liên quan đến phá án, nhưng cảm giác cá nhân con không nguy hiểm lắm." Chỉ cần tôi ngoan ngõan đợi đến ngày 16 tháng 6, kỳ thật không có gì nguy hiểm cả.

Đúng thế, tôi liên tiếp gặp nạn, đều là vì cùng Lục Hổ mù quáng qua lại giữa hai thế giới, cố gắng ngăn cản lời tiên đoán trên bia mộ thành hiện thực. Nhưng nếu chúng tôi giả vờ không hề biết gì, thành thành thật thật đợi đến ngày chung cuộc, cuộc sống như thế có thể dễ dàng hơn chăng?

Âu Dương Thiến nói: "Con đừng trách bọn cô xen vào việc người khác, cô nhỏ San San của con và cô, đều từng bị cuốn vào vụ án mưu sát, đều cảm thụ được sự kinh khủng, bây giờ ngẫm lại, liên lụy đến an nguy sinh mệnh, tuyệt đối không hề 'thú vị' như trong tiểu thuyết miêu tả, dù sao bên cạnh chúng ta, còn có nhiều người thân như vậy. . ."

"Các cô yên tâm đi, con sẽ cực kỳ cẩn thận, không để cuốn vào vụ án mưu sát." Tôi thật sự muốn thẳng thắn với họ, hằng đêm tôi lang thang bên ngoài, chính là để ngăn cản án mưu sát xảy ra, chính bởi vì tôi luyến tiếc mạng sống tốt đẹp, cùng những người thân yêu tôi và tôi yêu này.

Âu Dương San nói: "Con có thể không nói cho bọn cô biết bí mật của con, nhưng khi con cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ đến chị Tiểu Thiến và cô đầu tiên nhé."

Tôi cười cười nói: "Người đầu tiên nhớ tới, đến tột cùng là cô, hay là cô Tiểu Thiến?"

"Đầu tiên như nhau." Âu Dương San nói.

"Dung lượng não của con nhỏ, một lần chỉ có thể nhớ được một người." Tôi bắt đầu chơi xấu.

Âu Dương San cười lạnh nói: "Còn chơi xấu nữa, có muốn cô đem một ít chuyện 'Không ba chẳng bốn' của con kể ra không."

Tôi nhảy dựng lên: Hóa ra mình thật sự bị điều tra rồi. Không ba chẳng bốn chính là 3.5, chính là tên ban nhạc của Lục Hổ.

"Được rồi, không làm khó các cô nữa." Tôi ra vẻ rộng lượng, "Nhưng con cũng có thể hỏi các cô một vấn đề nghiêm túc không?"

Âu Dương San lầm bầm nói: "Cô hình như biết con sẽ hỏi vấn đề gì."

"Vậy con sẽ không khách khí nữa. . .Âu Dương Cẩn là ai?"

Im lặng. Ngoài phòng là tiếng ồn ào của đại gia đình Âu Dương tụ họp vượt quá ngưỡng người thường có thể thừa nhận, trong phòng, lại là sự im lặng của ba Âu Dương không cách nào thừa nhận.

Tôi từ trong túi quần jean lấy tờ giấy mở ra, vuốt bằng phẳng, dán bên tai tôi, người trên bức vẽ, song song cùng mặt của tôi: "Các cô đừng ngại nữa, chỉ cần nói ra thôi, 'con' đây, tới cùng có lai lịch gì?"

12 bức ảnh mang về từ thế giới lòng đất, tôi đều để cho Ba Du Sinh tạm thời bảo quản. Tên cuồng máy tính 'ông già' Trương Sinh gần như lập tức bắt đầu đối xứng hình vẽ, dưới yêu cầu của tôi, Hoàng Hải sau khi phóng đại bức vẽ của Âu Dương Cẩn lên biết bao nhiêu lần, xử lý một chút, sau khi in ra một bức đặc tả mặt, đưa tôi làm kỷ niệm.

Đương nhiên, Hoàng Hải chỉ tưởng rằng, bức vẽ của Âu Dương Cẩn, chỉ là ai đó dùng tôi làm người mẫu, chế thành bức vẽ này. Hắn đoán hơn phân nửa sẽ mang đi tung lên mạng.

Trên mặt Âu Dương Thiến và Âu Dương San tràn ngập kinh ngạc, nhưng không biết tại sao, tôi cảm giác họ cũng không kinh ngạc vì Âu Dương Cẩn giống tôi như tưởng tượng, tôi thậm chí nghi ngờ họ sớm đã biết Âu Dương Cẩn và tôi như là chị em sinh đôi cách mấy trăm năm, họ kinh ngạc, là vì tôi thế mà đã đến gần Âu Dương Cẩn như vậy.

Chẳng biết qua bao lâu, trong tiếng gọi "Ăn cơm đi" của bà hai, Âu Dương Thiến rốt cuộc mở miệng: "Con từ đâu có được bức tranh này?"

Tôi ăn ngay nói thật: "Một bệnh nhân già của viện tâm thần tổng hợp. Xem ra, các cô đều từng thấy bức vẽ này?"

Âu Dương Thiến lắc đầu liên tục: "Bức vẽ này, sau khi ra đời không lâu thì biến mất —— Câu chuyện cô nghe được là, bức vẽ này ra đời không lâu thì bị xé khỏi gia phả của Âu Dương thế gia, thiêu thành tro tàn."

Có lẽ trên thế giới này, bức vẽ ấy đã biến mất, nhưng trong thế giới kia, bức vẽ vẫn lưu hành khắp nơi. Nói ra cũng không kỳ lạ, trong Âm Dương giới luôn có thể tìm được thứ mất tích trong thế giới hiện thực.

"Nhưng con vẫn không rõ, các cô nếu chưa từng thấy bức họa này, làm sao có thể nhận ra đây là Âu Dương Cẩn?"

Âu Dương Thiến cắn môi, im lặng chốc lát, Âu Dương San vài lần muốn mở miệng, nhưng hiển nhiên cảm thấy nhiệm vụ này gian nan, cần phải để cho chị họ, cũng nhịn xuống không mở miệng.

Bà hai đã gọi "ăn cơm đi" lần thứ ba. Âu Dương Thiến rốt cuộc nói: "San San, em lấy nó ra đi."

Âu Dương San gật đầu, khom lưng từ dưới giường lấy ra một cái vali màu tím. Mở vali ra, bên trong là một vài thứ đồ lưu niệm như quyển nhật ký nhỏ xinh đẹp, khung ảnh, hình du lịch, cô từ bên trong lấy ra một quyển nhật ký, mở ra, trong quyển nhật ký không hề có một câu chuyện tâm tình của Âu Dương San —— Tôi không cách nào tưởng tượng được Âu Dương San có tính cách hướng ngoại giống tôi sẽ có thói quen ghi nhật ký —— chỉ có một bức ảnh.

Bức ảnh được đưa tới tay tôi, tôi nhìn thoáng qua, trên ảnh là một đám người quen thuộc thân thiết, vây quanh giường bệnh một vị sản phụ, trong lòng sản phụ ôm một bé sơ sinh: "Đây, con cho là bức ảnh này có gì thần bí đâu, bức ảnh này con đã sớm xem rồi, không phải là khi con ra đời, mọi người tới thăm con và mẹ chụp lại sao? Đây là bà hai, đây là bà ba, đây là cô nhỏ San San nè, cô khi đó còn là hoa hậu giảng đường của vườn trẻ các cô nè. . .Cô Tiểu Thiến, cô không có trong ảnh. . .Vì ảnh là cô chụp!"

Âu Dương Thiến gật đầu nói: "Những gì con nói đều đúng, nhưng con nhìn kỹ xem bức ảnh này, có chỗ nào kỳ lạ?"

Tôi nhìn kỹ bức ảnh kia, cũng không phát hiện chỗ gì đặc biệt. . .A! Bên cạnh mẹ tôi, cũng chính là bên cạnh tôi, có một vệt bóng trắng nhàn nhạt, hình như lúc chụp ảnh có vấn đề phơi sáng quá độ. Tôi hỏi: "Chẳng lẽ, các cô là chỉ phần trắng lóa này, có phải vấn đề lúc chụp ảnh không?"

Âu Dương Thiến nói: "Khi ấy cô không biết dùng máy, tự động chỉnh nét, tự động chỉnh sáng, theo lý thuyết, ảnh phải khá nhất trí, cho nên khi rửa bức ảnh ấy ra, cô phát hiện đám bóng trắng này thì nổi lên chút nghi ngờ. Giúp cô rửa ảnh là hội trưởng hội chụp ảnh trong trường khi ấy, đồng hương của Diệp Hinh bạn thân cô, tên Du Thư Lượng. Cô chỉ ra vấn đề đám bóng trắng này với cậu ấy, nhờ cậu ấy xem phim gốc có vấn đề không. Hai bọn cô cùng nghiên cứu cuộn phim gốc, con biết sắc thái của phim gốc hư thật trái ngược với ảnh, bọn cô phát hiện trên phim gốc, vị trí của bóng trắng này không phải là cái bóng của một cụm đen xám trên lý luận, mà là. . .Con chờ chút." Cô lấy  di động ra, bấm vài cái, đưa cho tôi xem: "Tóm lại, Du Thư Lượng lại thay cô in một lần nữa, lúc này đây, cậu ấy dùng một ít thuốc thử hóa học đặc thù, nói chỉ để thử xem sao, kết quả thật sự để cậu ấy tìm được, rửa ra bức ảnh thế này."

Trên điện thoại di động, là bức ảnh cô Âu Dương Thiến chuyển ra, không hệt bức ảnh kẹp trong quyển nhật ký của cô Âu Dương San, chỉ có điều, trên bức ảnh này, ngay vị trí của đám bóng trắng kia, là một hình người rõ ràng, mặc dù còn chút mờ, nhưng đã có thể nhận ra rõ ràng, áo trắng thắng tuyết, khuôn mặt quen thuộc kia, chính là khuôn mặt trên bức vẽ trong tay tôi, chính là Âu Dương Cẩn!

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 2.11

11 - Sát Thủ Máu Lạnh

Ngày 4 tháng 9, mưa nhỏ.

Nguyên tắc sát thủ điều thứ hai: Cảm phiền hãy nhớ tới nỗi sợ giờ phút này, hơn nữa vĩnh viễn đừng để nó xảy ra lần nữa.

Giống như y chỉ đang chơi đùa với tôi một cách thiện chí.

Tôi muốn cười, nhưng cười không nổi, ván này tôi đã thua hoàn toàn!

Bây giờ tôi mới hiểu được, Trương Huy căn bản là một con cờ y tỉ mỉ chọn cho tôi, y cố ý để lại dấu tay của gã tại nhà, để tôi tưởng rằng Trương Huy chính là y, sau đó thừa dịp lúc tôi đậu xe giết chết gã rồi thoát khỏi hiện trường, dùng nó để trêu tôi! Hiện giờ y chắc chắn đã hoàn toàn dựa vào một loạt hành động của tôi trước đây để phân tích phương thức tư duy và hành động của tôi, tất cả những việc này đều nằm trong tay y!!

Quá ngu dốt!! Tôi thật sự quá ngu dốt!! Quá ngu dốt!! Quá ngu dốt!!!

Tôi đã hoàn toàn đánh giá thấp người này, hoàn toàn không ngờ y lại làm việc như thế!! Y thật sự quá thông minh!!! Tôi thậm chí phải dùng "thiên tài" để hình dung y!!

So ra, tôi thật sự quá ngốc!! Cứ thế để lại sơ hở rõ ràng như vậy!!

Y nói đúng, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ khoảnh khắc nhục nhã này trong lòng, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không để nó xảy ra lần nữa!!

Sự việc tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy thôi, một ván này y tạm thời dẫn trước, nhưng y càng làm ra nhiều chuyện, thông tin bại lộ cũng sẽ càng nhiều hơn!!

Hiện giờ cần một lần nữa viết đặc tả nhân cách y:

Là người thích đuổi bắt phần tử nguy hiểm từ lâu, chưa bao giờ quan tâm mọi thứ xung quanh, cho nên tính cách y quái gở, không giỏi giao tiếp; Vì "công việc" dài hạn đặc thù này, thể trạng y to lớn, hơn nữa rất chú ý vẻ ngoài của mình, một là sạch sẽ, hai là bình thường, y sẽ tìm mọi cách ẩn mình trong đám đông, cho nên trong hiện thực y rất có khả năng là một người rất bình thường, hơn nữa là người gây cảm giác không tồn tại.

Một dao y đâm vào tim Trương Huy vừa chuẩn lại vừa hiểm, thủ pháp thành thạo, chứng tỏ có khả năng cũng là phương thức giết người thường ngày của y; Trương Huy mở to mắt, cơ thể không có dấu hiệu di chuyển, nói cách khác trước khi bị giết gã không phát hiện có người tiến vào, có khả năng đã bị gây mê.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 83

83,

Đầu tiên một trong cặp song sinh, ngực hiện ra một đoạn mũi kiếm; Sau đó là vị mỹ nữ mặc kimono kia, ngực cũng bị đâm thủng từ phía sau; Sau đó là một hán tử cường tráng má đầy râu mỏng, hình vẽ hắn từng xuất hiện dưới mộ của Thư Đào, giờ phút này, đầu của hắn đã lưu lạc giữa đám hài cốt đầy đất. . .

Đồng thời, tôi đã thấy rõ diện mục của sát thủ, một khuôn mặt lúc tôi soi gương mỗi ngày đều nhìn thấy.

Âu Dương Cẩn!

Cũng chính khoảnh khắc tôi kêu lên hai tiếng sợ hãi, mười hai cố nhân trong hình vẽ, chỉ còn lại Âu Dương Cẩn, tay mang theo trường kiếm nhỏ máu. Mặc dù tự tay đâm mười một người chỉ trong chớp mắt, dáng người cô ta vẫn duyên dáng như vậy, cô ta nhẹ nhàng uyển chuyển như tiên.

Tôi dùng hết sức lực toàn thân, rốt cuộc nói ra miệng: "Âu Dương Cẩn, hóa ra cô thật sự như những gì họ nói, là một kẻ vừa khủng bố vừa đáng hận! Tôi rốt cuộc đã hiểu được, tại sao Song Song không dám nói cho tôi biết công tích vĩ đại của cô. . ."

Cô ta đi lên trước, cuối cùng không một kiếm chọc thủng tâm can tôi, ngược lại dùng một loại ánh mắt yêu thương nhìn tôi, như người mẹ nhìn đứa con còn bọc trong tã lót, yêu thương biến thành thương xót, thương xót biến thành thê lương, tựa như càng nhìn tôi, càng cảm thấy một đứa trẻ đáng yêu như tôi kỳ thật là một bi kịch to lớn. Cô ta nói: "Có một ngày con sẽ hiểu rõ, con người đôi khi phải đưa ra lựa chọn gian nan cực độ."

Sau đó cô ta giơ kiếm lên, dịu dàng đâm vào ngực tôi.

Tiếng kêu thảm thiết của tôi vang tận mây xanh.

Cũng vang vọng cả khu ký túc xá số 13.

Một tràn tiếng đập cửa đánh thức tôi dậy từ cơn ác mộng, tôi vuốt ngực, mò lấy khuy áo ngủ, không sờ được máu tươi hay một đoạn thân kiếm.

Lại là một cơn ác mộng.

Phải nói gần đây ác mộng không tính là ít, chia đều mỗi ngày hai ba cái, còn chưa tính là mơ giữa ban ngày đâu đấy, nhưng những giấc mộng này mang đến cho tôi cảm thụ vô cùng sâu sắc, khiến tôi run rẩy hồi lâu, thế nên tiếng đập cửa đã đạt tới cảnh giới kinh thiên động địa, tôi vẫn chậm chạp chưa phản ứng.

"Phi Phi! Mở cửa! Con sao vậy!"

Thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng dường như rất xa xôi, có chút không quen.

Sao lại là họ!

Tôi ba chân bốn cẳng bò xuống giường, phát hiện trong ký túc xá không có ai, họ chắc chắn đều đã nghỉ lễ Quốc Khánh ra ngoài chơi bời rồi. Mở cửa, tôi nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ không, đứng ở cửa, là hai người sớm chiều làm bạn với tôi mười tám năm nay, ba và mẹ tôi.

Tôi và mẹ ôm chặt lấy nhau chẳng biết đã bao lâu, nhiệt độ cơ thể mẹ rốt cuộc khiến tôi hoàn toàn ra khỏi cảnh mộng tàn khốc. Tôi hỏi: "Ba mẹ lên đây như thế nào?"

Ba tôi ở bên nói: "Đi lên thôi."

"Con là nói. . ." Tôi biết ba đang vòng vo với tôi, "Ba mẹ làm thế nào qua được gác cửa? Ba mẹ đâu có thẻ?"

Mẹ tôi nói: "Nhờ cô đó."

Cô nhỏ Âu Dương San từ nhà vệ sinh đi tới, nói: "Dì gác cửa còn nhớ cô từng ở đây đấy, hôm nay nghỉ lễ tâm trạng dì ấy tốt, lại rất quen với con, cho nên không quấy rầy con, để các cô lên đây, cho con ngủ thêm 3 phút nữa."

Tôi nghĩ, nếu mọi người lên sớm 3 phút thì tốt quá, nói không chừng tôi sẽ không bị Âu Dương Cẩn một kiếm xuyên tim. Ngoài miệng lại nói: "Mọi người đường xa tới Giang Kinh, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa, sáng sớm như vậy đã chạy tới. . ."

Mẹ nói: "Bây giờ đã 11h30 rồi. . ." Bà thương tiếc nghiên cứu từng milimet trên mặt tôi, lại xoa bóp cẳng tay lộ ra ngoài áo ngủ của tôi, "Sao con càng ngủ càng gầy vậy? Khai giảng mới một tháng, đã gầy thành thế này rồi? Để mẹ nhìn con xem nào." Bà đứng lên, làm ra tư thế kiểm tra sức khỏe toàn thân cho tôi.

Tôi nói: "Mẹ đừng lo lắng, con ăn được ngủ ngon, ngoại hiệu Âu Dương Heo, hình thể mảnh khảnh là thiên phú của mẹ cho con, cũng không phải kết quả của tự mình con."

Ba ở một bên vô thưởng vô phạt nói: "Hiện tại mấy con bé này chỉ biết giảm cân, không phải các con đang đọ giảm cân đó chứ? Đoạt quán quân rồi hả? Thật đáng mừng."

Âu Dương San có lẽ sợ tôi đỡ không nổi, nói: "Bài vở học kỳ 1 của viện Y Học đặc biệt nặng, Phi Phi gầy, chứng tỏ con bé chắc chắn đang liều mình học, em lúc vừa vào học, trong một học kỳ gầy mất 10 ký đấy."

Ba liếc nhìn cô em họ Âu Dương San của ông một cái nói: "Em khoa trương quá đấy, em chừng ấy ký, lại gầy thêm 10 ký nữa sẽ gầy chết đó."

Mẹ bắt đầu nhìn quanh bốn phía, kiểm tra hoàn cảnh ký túc xá của chúng tôi. Một tháng trước, dưới sự cầu xin của tôi, sau khi tôi xác nhận lại Giang Kinh có ít nhất một trăm bảy mươi họ hàng thân thích nhà chúng tôi, bà mới không đưa tôi đến thẳng ký túc xá Giang Y, chỉ ở trạm xe lửa trào nước mắt. Sau đó bà gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại vạn lần quấy rầy các cô Âu Dương Thiến, Âu Dương San, không cần tôi đếm cũng có thể đoán được đại khái.

"Sao cửa sổ này thấp như vậy, nguy hiểm quá. . .Con ngủ trên giường tầng, thanh ray thấp như vậy, nguy hiểm quá. . .Sàn nhà các con cũng thật là, trơn bóng, nguy hiểm quá. . .Hai công tắc điện này sao lồ lộ như vậy, nguy hiểm quá. . .Kệ sách này tại sao không cố định trên tường, nếu động đất thì nguy hiểm quá. . ."

Trong hai phút, mẹ một hơi vạch ra bốn mươi mấy hạng mục về hoàn cảnh nguy hiểm của ký túc xá. Tôi và ba, Âu Dương San bèn nhìn nhau cười.

Không thể hoàn toàn trách mẹ tôi, ai bảo tôi khi còn bé còn nghịch ngợm hơn 99% bọn con trai chứ. Mười tám năm nay, tôi đã huấn luyện bà thành chủ tịch Ủy ban kiểm tra an ninh có thể đến bất cứ nơi nào trên thế giới nhận chức.

Như là đột nhiên bị một cái búa tạ đập vào ngực, tôi không khỏi nhớ tới hiện thực tàn khốc mỗi ngày cần đối mặt, nếu cha mẹ yêu thương tôi sâu sắc biết "tử kỳ" của tôi, một "tử kỳ" chuẩn xác đã trải qua ba lần nghiệm chứng, họ sẽ chịu đựng được không?

Tâm trạng tôi đột nhiên buồn bực hẳn, cảnh mộng vừa rồi càng như hồng thủy mãnh thú kéo tới, gần như muốn đẩy tôi trụ không nổi chân, tôi ngã ngồi trên giường tầng dưới.

"Phi Phi, con sao vậy?" Mẹ lập tức phát hiện.

"Không có gì ạ." Tôi xốc lại tinh thần.

Âu Dương San vội nói: "Chắc là đói rồi, chị xem đã mấy giờ rồi này, Phi Phi chắc chắn chưa ăn sáng đâu. Mau, mặc xong quần áo, cùng nhau đến nhà em ăn cơm trưa thôi, mẹ em có lẽ đã sốt ruột rồi."

Tại nhà Âu Dương San, như là cửa hàng vào dịp lễ Quốc Khánh đương nhiên hôm nay đích thật là lễ Quốc Khánh khắp nơi đều là người, ngoại trừ hai gia đình chúng tôi, còn có gia đình ông hai bà hai Âu Dương Thiến, ông nội bà nội và gia đình chú hai, hơn mười người cùng nhau bắt đầu nói chuyện, nhất là bà hai Lương Chỉ Quân và bà ba đấu võ mồm, Âu Dương Thiến và Âu Dương San nói bậy nói bạ, cam đoan cho bạn ba tháng không dám tới siêu thị nữa.

Duy chỉ có tôi là tịch mịch.

Tôi cũng đã từng là một trong các thành viên ríu ra ríu rít như vậy, nói về đề tài gì cũng đều phải phát biểu chút ý kiến, nhưng hôm nay, tôi như là gái ngoan vâng lời nhất thiên hạ, lẳng lặng ngồi bên cạnh mẹ tôi, dường như muốn đem sự dịu dàng mười tám năm qua không có trả lại cho mẹ, trong một ngày ngắn ngủi này trao hết cho bà.

Tôi nhớ về anh bạn rocker Lục Hổ nhìn qua như không màng sự đời, sau khi biết "tử kỳ" của mình, phản ứng đầu tiên chính là đau đớn gọi "mẹ ơi". Cậu ấy sợ sau khi mình bị hại, không còn ai chăm sóc mẹ cậu ấy nữa.

Đợi ngày 16 tháng 6 sang năm qua đi, nếu tôi dựa theo dự định đi "lên bảng đếm số", ai sẽ chăm sóc mẹ tôi? Ba mẹ xem tôi như viên minh châu trong tay, nhưng họ có thể vứt bỏ cả một rương trân châu, cũng không chịu mất đi một đứa con nghịch ngợm như tôi.

Mẹ khác xa kiểu mạnh mẽ như bà hai bà ba, mà là kiểu dịu dàng tuyệt đối, bà cười cùng nhóm cô bảy dì tám trò chuyện xã giao, nhưng đã sớm thu "khác thường" hôm nay của tôi vào đáy mắt. Thừa dịp không ai chú ý, bà nhẹ giọng hỏi tôi: "Phi Phi, rốt cuộc con sao vậy? Sao im lặng thế?"

Mẹ đáng thương của tôi, bà tưởng rằng không ai chú ý, cho nên câu hỏi của bà lập tức bị bà hai đón lấy: "Con không biết sao, con bé ngoan như vậy đã một tháng rồi. Tôi còn tưởng nó bị bài thi giày vò hỏng mất."

Cha tôi kỳ thật mới là ngây thơ thật sự, ông nói: "Chúng ta sinh sống ở tỉnh lẻ mà, thi đỗ đại học Giang Kinh phải gian nan dữ lắm."

Ông hai lập tức lộ ra vẻ mặt ông tám: "Chúng tôi đoán Phi Phi đang yêu. . .Hơi sớm. . .Cũng coi như bình thường mà, đúng không?"

"Tôi trừng mắt với ông hai, thiếu chút nữa nói: "Mạng nhỏ sắp không còn rồi, yêu cái đầu ông." Nhịn được, kêu oan: "Không có đâu, hoàn toàn là tin đồn."

Mẹ hỏi: "Phi Phi, có thật không?" Lời đồn cứ thế biến thành bản tin CCTV.

Tôi dứt khoát nói: "Là thật."

Trong nháy mắt yên lặng, lúc này một cây tăm rơi xuống đất cũng vang tựa tiếng sấm. Cả phòng mấy trăm người nhất thời đều ngừng miệng, dựng tai lên.

"Sao. . .Sao con không nói ba mẹ biết. . ."

"Không kịp rồi, con thoáng cái đã yêu anh ấy mất rồi, cùng anh ấy như hình với bóng, mỗi tối đều ôm. . ."

Cha tôi tiến lên bịt miệng tôi: "Từ từ nói, Phi Phi con từ từ nói, tình tiết phát triển hơi nhanh quá."

Mặt mẹ bắt đầu đỏ lên, giống như người bị tố giác yêu đương chính là bà: "Cậu ta. . .Họ gì?"

"Cao, họ cao, cao trong cao lớn."

"Tên là gì?"

"Cao Số, cao của cao lớn, số của số học."

(Tiêu: Cao Số là Toán Cao Cấp)

Người đầu tiên cười phá lên là Âu Dương San, có lẽ cô đã sớm ngờ tới tôi sẽ dùng chiêu ấy. Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng cười, kỳ thật người trong nhà phần lớn đều hiểu tính nết của tôi, không mấy ngạc nhiên. Mẹ thở dài một hơi, vỗ nhẹ lên vai tôi, nói: "Cái con bé này, chẳng biết đây là đâu cứ nói hươu nói vượn."

Tôi nói: "Con không nói hươu nói vượn thì mọi người lại cho rằng con không bình thường."

Bà hai nói: "Hay lắm, Phi Phi cuối cùng cũng đã sống lại."

Chờ lực chú ý của mọi người dời khỏi tôi, Âu Dương San nhẹ giọng nói: "Đến phòng ngủ của cô chút, cô có chuyện muốn nói riêng với con."

Tôi đi theo Âu Dương San, rời khỏi đám đông ầm ĩ, đi vào cảng tránh gió của cô.

Nhưng tôi vừa vào cửa, đã muốn trốn ra ngoài!

Bên trong đã có một vị mỹ nữ đang ngồi, là cô nhỏ Âu Dương Thiến.

Muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi, Âu Dương San xoay tay đóng cửa lại.

Tôi nhìn tình thế không ổn, đành phải chủ động xuất kích: "Hai cô muốn làm gì nha, sao có chút cảm giác tam đường hội thẩm vậy?" Hai vị cô tiểu quỷ này cũng đủ khiến lòng bàn tay bàn chân tôi cùng đổ mồ hôi, thêm một tam đường nữa chẳng phải khiến tôi nhồi máu cơ thể mất sao.

(Tiêu: Tam Đường Hội Thẩm tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án. Ngày nay, ba ngành đó là: công an, kiểm sát, pháp viện. Những vụ án này đều là trọng án, hoặc có đề cập tới vấn đề nhạy cảm)

Âu Dương Thiến rất mẫu tính cười nói: "Con không phải sợ, chỉ tâm sự bâng quơ với con thôi." Tôi có loại cảm giác, cuộc sống của bé bạch tuộc con trai cô sau khi gây họa sẽ rất khổ sở.

"Vậy. . .ờm ờm . . . Vậy thì được rồi." Tôi muốn tin tưởng "tâm sự bâng quơ" của cô, đây không có kinh nghiệm đối địch đấu tranh lắm." Tán gẫu gì chứ? À đúng rồi, cô nhỏ San San, con cũng sắp xuất giá rồi, sao cô còn chưa đem một anh đẹp trai về nhà nữa? Thừa dịp quốc khánh, gia đình tụ họp, gặp mặt cho tiện!"

Âu Dương San cười nói: "Con muốn đánh đòn phủ đầu à, đừng vờ vịt với cô. Bọn cô chỉ muốn quan tâm chút, bí mật này của con. . ."

"Cô đã nói con có thể không nói mà!" Tôi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện với cô cách đây không lâu.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 82

82,

Không ngoài dự đoán, phía dưới bia mộ tôi cũng có một túi da kín mít toàn bộ. Nhào nắn, hình như cũng không có món đồ gì.

Lục Hổ lấy dao găm ra, cắt mở túi da.

"Không thể nào!" Tôi kêu lên.

Trong túi là một tờ giấy cũ kỹ, mềm mại, đại khái là giấy Tuyên Thành, trên giấy là bức họa tiên nữ áo trắng. Bức họa của tôi.

Đến lúc này chắc hẳn bạn đã biết, mỹ nữ cổ đại áo trắng như tuyết này là ai.

"Không thể cái gì?" Lục Hổ chưa từng nghe nói tới cái tên Âu Dương Cẩn khiến người ta liền biến sắc này. "Quào, đây là ảnh của bạn à! Sao mặt mũi giống bạn vậy!"

"Khiêm nhường chút được không? Bạn nhìn xem bức tranh này niên đại bao nhiêu, phải là tôi giống cô ấy mới đúng nha." Tôi tức giận nói.

Bức vẽ này hoàn toàn giống với bức vẽ trong gia phả Âu Dương thế gia, nếu không phải mấy trăm năm trước mà có máy photocopy, thì chắc chắn là có người liên tục vẽ hai bức giống nhau rồi. Tôi hỏi Lục Hổ: "Người cổ đại có thể sao chép tranh không?"

Lục Hổ suy nghĩ một chút nói: "Đương nhiên không phải không có khả năng, hình như trong lịch sử trung học từng học, dùng bản khắc để in, chính là khắc trước bức tranh vào trên bản gỗ. . ."

"Đúng là bản khắc, hai bức vẽ giống nhau như đúc." Tôi thì thầm.

"Bạn từng thấy bức vẽ này?"

"Hình như là một người nổi tiếng trước kia của Âu Dương gia chúng tôi." Tôi lắc đầu hết cách, chuyển chủ đề. "Xem thử dưới bia mộ cậu là ảnh của mỹ nữ nào đi."

"Là nam!" Một lát sau Lục Hổ từ trong túi da dưới bia mộ của cậu ấy lấy ra một bức họa cho tôi xem, là một anh đẹp trai cổ đại, hơn nữa hơi giống dân tộc thiểu số, trên đầu đội nón lông chồn, sau lưng là kiến trúc như lều Mông Cổ vậy. Hắn mang giày ống, trong tay cũng cầm một thanh trường kiếm, hai mắt lấp lánh, dáng vẻ đầy tinh thần, giống như sẽ nhảy dựng lên như mấy anh rocker khi biểu diễn vậy.

Tôi kề sát mặt Lục Hổ quan sát một hồi, nhìn đến mức anh Tiểu Hổ phải ngượng ngùng, nói: "Nhìn gì chứ?"

"Mặt hắn thật là giống cậu."