Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 2.7

Chương 7 - Công xưởng xác

"Tiêu bản cơ thể người thông qua sinh vật tố hóa chế thành còn gọi là 'Tố hóa nhân', nguyên lý này là chọn dùng các loại cao phân tử hoạt tính multipolymer như silicone, nhựa êpôxi, tiến hành thay thế cho chất lỏng và chất béo trong tiêu bản xác, do đó hình thành tiêu bản người vô vị, không độc, vừa bảo trì khô ráo lại có độ bền nhất định. Mục kỹ thuật này do con cháu Đảng quốc xã Đức phát minh đầu tiên, sau đó qua người Mỹ cải tiến, kỹ thuật càng thành thục hiệu suất cao. Tiêu bản người chế thành được dùng nhiều để triển lãm lưu động khắp nơi trên thế giới, có cái tên đẹp đẽ khác là Phổ cập khoa học kết cấu tổ chức cơ thể người, kỳ thật chẳng qua là thông qua nó gây nên hiệu ứng vang dội để kiếm lấy món lãi kếch sù mà thôi, nói trắng ra là ngụy trang khai sáng y học, kiếm tiền từ xác người. Vì vậy họ sẽ tiến hành tạo hình đủ loại tư thế cho tiêu bản, ví dụ như tiêu bản trên tay Phùng Căn, tạo hình hẳn là theo như tổ trưởng Cố đã đề cập lúc trước, bắt chước chân dung của 'Bartholomew' một trong 12 môn đồ của Jesus." Hàn Ấn vì có cơ hội ra nước ngoài, từng đến thăm triển lãm "Cơ thể người thế giới", cho nên phương diện này hiểu rất tường tận.



"Đêm quỷ lễ, em và Tiểu Mỹ nhìn thấy, chắc chắn chính là tiêu bản cơ thể này rồi!" Hàn Ấn vừa dứt lời, Đỗ Anh Hùng trừng mắt, gấp gáp khó dằn nổi mà ồn ào nói. Tiếp theo lại kề sát vào thằng ngốc Phùng, giả vờ cả giận nói, "Đêm hôm cậu cố ý dọa tôi sợ đúng không?"

Thằng ngốc Phùng không đáp lời, dùng sức ôm sát tiêu bản vào lòng, con mắt thỉnh thoảng liếc trộm Đỗ Anh Hùng, cười thầm một phen, lắp bắp nói: "Cùng ba. . .Đánh mày. . .Mày là người xấu. . ."

Hàn Ấn cười cười, từ bên cạnh nói: "Ối chà, tôi biết rồi, nhất định lần đó cậu đá người ta đau, người ta mang hận, đặc biệt mai phục ven đường đến nhà trưởng thôn hù dọa cậu."

"Ơ, cậu cũng một bụng mưu trí đấy! Cậu làm tôi sợ vậy, phải bồi thường phí tổn thất tinh thần nha!" Đỗ Anh Hùng xụ mặt, cố ý chọc thằng ngốc Phùng.

"Thôi đi, đừng chọc người ta nữa, anh hẳn nên cảm tạ người ta mới đúng, anh lái xe gây họa chính người ta báo tin đấy!" Ngải Tiểu Mỹ thử thăm dò kề sát vào thằng ngốc Phùng, sờ sờ túi quần hai bên, lục ra thanh kẹo cao su, giơ trên tay nói, "Cậu nói cho chị biết, cậu tìm được ba ở đâu? Chị cho cậu ăn kẹo."

Mắt thằng ngốc Phùng sáng lên, dùng sức gật đầu, buông tiêu bản ra, vội vàng cướp lấy kẹo cao su, mở giấy gói rút ra đưa vào miệng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Nhớ không được nuốt nhé!" Ngải Tiểu Mỹ dặn dò một câu.

"Nhai rồi nhả. . ." Thằng ngốc Phùng mặt cười hì hì, thỏa mãn nói, "Tôi lớn hơn cô. . .Là anh!"

"Ừ, đúng, anh Phùng Căn thông minh quá!" Ngải Tiểu Mỹ tiếp tục dỗ hắn nói, "Nói đi, làm sao tìm được ba?"

Thằng ngốc Phùng gật đầu, ra sức nhai kẹo cao su, vừa nuốt nước miếng, vừa chỉ vào Đỗ Anh Hùng ra dấu nói: "Chó rượt hắn. . .Ô tô lớn đụng. . .Hắn ngã. . .Đụng cây. . .Sau đó cửa mở. . .Ôm về nhà. . .Đến nhà bác báo tin. . ."

Thằng ngốc Phùng ra dấu, đứt quãng miêu tả, mọi người đầu tiên nghe vào chẳng hiểu ra sao, song cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời thằng ngốc Phùng, chải chuốt nhiều lần, Hàn Ấn cảm thấy tình huống có khả năng là thế này: Phùng Căn buổi tối đi dạo loanh quanh trong thôn, trùng hợp thấy tai nạn xe, chiếc xe gây chuyện hẳn là một chiếc xe hàng chở tiêu bản cơ thể người, xe hàng đầu tiên là quẹt ngã Đỗ Anh Hùng, tiếp theo đụng vào gốc cây ven đường, vì vậy thùng xe phía sau bị văng ra. Hoặc xe hàng hốt hoảng bỏ trốn vứt ra một tiêu bản để thằng ngốc Phùng nhặt được, hoặc thằng ngốc Phùng nhìn thấy tiêu bản trong xe hàng cảm thấy hiếu kỳ, tới trộm một cái ôm về, sau đó lại đến nhà trưởng thôn báo tin. . .

Loại giải thích này tất cả mọi người cảm thấy khá suông, vấn đề là tiêu bản người thật sự chính là cha của Phùng Căn sao? Tiêu bản này có liên quan đến vụ mất tích của sinh viên Hứa Kiện không?

Lúc trước mọi người phán đoán, hung thủ sở dĩ muốn Hứa Kiện chết đói, có thể là muốn che đậy dấu vết mà buôn bán xác để thay thế số người hỏa táng, vậy cũng hoàn toàn có khả năng mua bán xác đến xưởng gia công xác, có lẽ nguyên nhân mất tích thật sự của Hứa Kiện và bốn người còn lại chính là như thế. Nhưng vẫn có một điểm không cách nào giải thích được, tại sao xác Hứa Kiện lại xuất hiện ở nhà Vu Minh Viễn chứ?

Trước hết không tính đến nghi vấn xác Hứa Kiện bị dời đi, giả thiết có người đang giết người bán xác cho xưởng gia công xác, đương nhiên cũng có khả năng người của xưởng gia công xác chính là thủ phạm hoặc đồng bọn, mà xe hàng của xưởng gia công xác lại đi qua đường tỉnh 213 bên thôn, như vậy tổng hợp lại: Xưởng gia công xác hẳn được xây xung quanh thôn hoặc trong thôn trấn. Nếu loại giả thiết này thành lập, chỉ cần tìm được xưởng gia công xác, về cơ bản vụ án sẽ được phá. Vậy kế tiếp, một mặt, phải cho tổ chuyên án thẩm tra bộ công thương xem khu bản địa có tồn tại nhà xưởng chế tạo tiêu bản cơ thể người không; Mặt khác, chiếc xe gây tai nạn vốn vẫn chưa được đặt làm trọng điểm điều tra, phải lập tức chú trọng nó, đương nhiên tốt nhất là khám nghiệm xác Hứa Kiện có thể cung cấp một ít chỉ dẫn môi trường hữu hiệu. . .

Nói gì thì nói, khi mọi người ở đây đang mồm năm miệng mười thảo luận, Cố Phi Phi gọi điện thoại tới, thông báo kết quả kiểm nghiệm xác Hứa Kiện: Phán đoán ban đầu hoàn toàn chính xác, bởi vì thời gian dài bụng đói khiến niêm mạc dạ dày của Hứa Kiện cực mỏng, mức độ dinh dưỡng không tốt dẫn đến công năng của nhiều cơ quan suy kiệt dẫn đến tử vong, nói cách khác cậu ta đúng là bị chết đói. Giải phẫu dạ dày, phát hiện nhiều lông chó, qua giám định kỹ thuật, không thuộc cùng một loại chó.

Cố Phi Phi trong điện thoại không nén được vui mừng, mọi người cũng rất kích động -- phương vị hẻo lánh, có thể che giấu tai mắt người nhốt một người sống, hơn nữa chứng cứ "lông chó" chỉ dẫn, anh em họ Hoàng kinh doanh trại nuôi chó, có sẵn tình nghi gây án quan trọng.

Tổ chuyên án gấp rút chạy tới thôn Hâm Thành, cùng tổ chi viện hội hợp, những chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp chạy tới trại nuôi chó.

Để tránh cho anh em họ Hoàng chó cùng rứt giậu thả đám cho săn ra phản kháng, tổ chuyên án đầu tiên phái một điều tra viên mặc thường phục giả vờ mua chó vào gõ cửa, đợi lão đại Hoàng Bỉnh Thành tùy tiện mở cửa sắt, mới phát hiện ngoài cửa là một đám cảnh sát đạn đã lên nòng.

Chỉ một thoáng, cơ thể Hoàng Bỉnh Thành chấn động, vô thức muốn xoay người chạy trốn, tổ trưởng giơ súng, trầm giọng uy nghiêm nói: "Anh tốt nhất thành thật chút, nếu không chúng tôi có thể xét xử không cần lên tòa với anh! Em của anh đâu?"

"Đang. . .Đang ngủ trong nhà!" Cơ thể Hoàng Bỉnh Thành đứng sững tại chỗ, không dám mảy may nhúc nhích, chỉ vào một căn nhà trệt phía sau nói.

Không chờ tổ trưởng lên tiếng, Đỗ Anh Hùng mang theo hai điều tra viên nhanh chóng vọt vào trong nhà, không lâu sau, liền đem lão nhị Hoàng Bỉnh Diệu còn đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng từ trên giường xuống kéo ra khỏi phòng. Hoàng Bỉnh Diệu đột ngột chưa nhận rõ tình huống, vẫy cánh tay nhíu mày trừng mắt muốn mắng to, liền cảm giác trên đầu kề vào một nòng súng lạnh lẽo. Gã lập tức nhận rõ tình cảnh hiện tại của hai anh em, hai tay ôm đầu thành thật ngồi xổm trên đất.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Mọi người, bắt đầu trước từ kho hàng và chỗ ngủ hai người họ, trọng điểm tìm ở tủ đông!" Cố Phi Phi ra lệnh với kiểm nghiệm viên bên cạnh.

Các cảnh viên lập tức mỗi người một việc, nhanh chóng phát hiện trong kho hàng để lương thực cho chó một cái tủ đông lớn. Qua kiểm nghiệm cặn kẽ, phát hiện trong một lớp băng mỏng kết tụ ở vách tủ đông, đóng băng một mảnh vải màu xám, giám định hiện trường hẳn là một góc áo sơ mi, mà khi sinh viên Hứa Kiện mất tích mặc một cái áo sơ mi tay ngắn màu xám. Tình huống rất rõ ràng, thi thể chắc chắn từng được ướp trong tủ đông này, vì là một tủ đông cũ, có lẽ trên cửa tủ có chút thông khí, hoặc luôn có người mở ra mở vào, dẫn đến vách tủ đông kết tụ rất nhiều vụn băng, trùng hợp một góc áo sơ mi của Hứa Kiện đông dính ở đó. Anh em họ Hoàng lúc chuyển Hứa Kiện từ tủ đông ra, không chú ý lắm đến chi tiết này, sơ mi đã bị xé nát liền kẹt lại giữa lớp băng mỏng.

Thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chính là một mảnh vải nho nhỏ này đã khiến ác ma hiện hình. Đương nhiên việc này chỉ là bước đầu, quan trọng hơn vẫn là tìm được nơi nhốt Hứa Kiện. Đối mặt với một mảnh vải vụn trong túi vật chứng trước mắt, anh em họ Hoàng hiểu được đại thế đã mất, đành phải ngoan ngoãn xác nhận chỗ nhốt.

Đó là hai căn nhà gạch đỏ kề sát nhau phía tường tây sân, mỗi nhà chỉ có một cánh cửa gỗ, không có cửa sổ, trong đó một căn để cửa mở, một cái khác thì đóng chặt. Bên ngoài nhà dùng kẽm gai rào thành một khoảng không gian, mấy con chó săn lớn đang nhảy lên nhảy xuống trong căn nhà nuôi chó giữa hàng rào và cánh cửa để mở. Không cần hỏi, căn nhà cửa đóng chặt kia, là nơi nhốt nạn nhân.

Tổ chuyên án ra lệnh anh em họ Hoàng nhốt đám chó săn vào phòng nuôi chó, cảnh cáo họ không được ôm tâm lý may mắn, nếu dám giờ trò thả chó săn, cảnh sát tuyệt đối sẽ không khách khí. Song đây chỉ là đe dọa hai người họ thôi, ai cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này xảy ra, dù sao chó cũng là một sinh mệnh.

Anh em họ Hoàng thành thật làm theo lời tổ trưởng, nhốt hết đám chó săn vào nhà, lấy ra chìa khóa mở cánh cửa phòng bên cạnh nhà nhốt chó.

Đám cảnh viên đi vào phòng, thấy phòng có tám chín mét vuông, trong không khí tràn ngập một luồng mùi khai thối gay mũi, trên tường bốn phía đều ghim miếng xốp thật dày dùng để cách âm, bên góc phòng đặt một cái lồng chó, nói vậy nạn nhân bị giam đến chết đói ở đây. Lồng chó hình tứ phương, cao chưa tới 1m50, người trưởng thành nhốt bên trong chỉ có thể ngồi cong người -- dưới nhiệt độ cực nóng, cửa phòng đóng chặt, mùi thối xông vào mũi, trong không gian tối đen như mực, nạn nhân cuộn tròn trong lồng chó bụng đói vang, kêu trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cho dù có thanh âm cầu cứu rất nhỏ truyền ra ngoài, cũng bị tiếng sủa của đám chó săn lấn át, mãi đến khi ngừng thở. Tưởng tượng đến tình cảnh đó, các cảnh viên ở đây phẫn hận khó nén, hận không thể lập tức đập chết hai anh em họ Hoàng.

Sau đó, nhân viên khám nghiêm lấy ra được lượng lớn bộ tóc và phân khô quanh chuồng chó, còn có dấu tay và vết máu lưu lại có khả năng đến từ một nạn nhân nào đó tự hại mình; Trong chiếc xe tải đậu giữa sân nuôi chó, phát hiện một con dao bầu lớn, mấy thước dây trói. . .

Phòng thẩm vấn đội hình cảnh.

Anh em họ Hoàng thừa nhận, kể cả Hứa Kiện còn có một nữ ba nam tổng cộng 5 thôn dân trấn Bồ Ninh, đều bị hai người bọn chúng làm hại, cũng khai tường tận động cơ gây án và cả quá trình gây án.

Khoảng hai năm trước, có một người nước ngoài khẩu âm vùng khác tự xưng ông chủ Khương, ở trại nuôi chó anh em họ Hoàng kinh doanh lần lượt mua 4 con chó săn con, nói rằng hắn mới xây ở ngoài thôn một nhà xưởng, muốn nuôi chó săn đẹp để bảo vệ nhà xưởng. Từ đó ông chủ Khương thường xuyên đến thỉnh giáo hai anh em phương pháp nuôi chó, có chó săn ngã bệnh cũng đem về trại chó để họ giúp khám chữa. Vì vậy hai bên liền thân quen với nhau, khi nhàn rỗi còn cùng nhau uống rượu vài lần.

Tháng 3 năm nay, anh em họ Hoàng làm việc ở nội thành tình cờ gặp ông chủ Khương, ba người liền tìm quán rượu uống. Hỏi gần đây làm ăn thế nào, ông chủ Khương u sầu đầy mặt, nhưng không muốn nhiều lời, về sau uống nhiều rượu, không nén được bắt đầu kể khổ. Anh em họ Hoàng lúc này mới hiểu được, ông chủ Khương này cùng người ngoại quốc đã xây dựng một công ty khoa học công nghệ sinh vật, làm gia công xác. Bởi vì khi ấy truyền thông bắt đầu chú ý tới "Công xưởng xác" mở trong nước, phần lớn đưa tin nhà xưởng dùng hành vi xấu xí mưu cầu lợi nhuận kếch xù mà khinh nhờn tôn nghiêm nhân tính, lại còn tồn tại vấn đề nghiêm trọng về các thi thể không rõ nguồn gốc, các ngành liên quan đều rất coi trọng, nghiêm lệnh tra rõ nguồn gốc xác của nhà xưởng, đến nỗi phần lớn nguồn cung cấp xác của ông chủ Khương không dám tiến hành giao dịch nữa. Mà ngặt nỗi, công ty của ông chủ Khương đã ký kết hợp đồng lớn với công ty triển lãm nổi tiếng nước ngoài, trong tháng 10 phải giao 40 bộ tiêu bản cơ thể người tiến hành trưng bày. Nhưng khi đó hắn còn thiếu hơn 10 bộ tiêu bản nữa, cũng không biết lúc đó đã huênh hoang đến mức nào mà lại khiến ông chủ Khương lo chết được.

Có thể nói "Người nói vô tâm, người nghe hữu ý", ông chủ Khương nương theo hơi men phát tiết buồn bực, nhưng hai anh em họ Hoàng đã có tính toán. Hai anh em này trước kia làm vận tải đường dài, về sau có vốn nhất định, ngại năm này tháng nọ lái xe vào nam ra bắc khổ cực, liền bán xe xây trại nuôi chó. Nhưng từ khi làm nghề nuôi chó này, có lẽ do buồn chán, hai người liền nhiễm thói bài bạc, cho đến khi hai người họ cùng ông chủ Khương uống rượu, đã nợ nần chồng chất, đang nghĩ cách làm ăn vớt vát chút khoản thu nhập, cho dù là sai trái cũng không ngại. Không ngờ uống rượu vào ông chủ Khương sẽ dâng đường làm ăn lên. Hai người trở về trại chó hợp kế, cảm thấy việc "Giết người bán xác" không tồi, sau đó liền bắt đầu lên kế hoạch.

Hai anh em cân nhắc sự việc coi như chu toàn, nghe nói tiến hành gia công giải phẫu thi thể đều là một vài chuyên gia y học nước ngoài, lo lắng sẽ bị nhìn ra "Dấu vết bị giết", cho nên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trói người nhốt trong lồng chó cho chết đói, sau đó mới ra tay. Vì thế họ còn cố ý mua hai cái tủ đông, ướp xác vài ngày mới cho ra ngoài, nói dối với ông chủ Khương rằng họ quen người của trạm thu nhận xác và nhà xác bệnh viện, có thể lén chuyển một ít xác của người vô gia cư không ai nhận ra bán lại, từ đó kéo ra bức màn giết người bán xác.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Họ ở vào hai tháng bốn và tháng năm năm nay trước sau hại chết 4 người, bán xác cho ông chủ Khương, hưởng lợi 20 vạn đồng. Sau đó vào giữa trưa tháng 8, lại vì vô tình bắt cóc Hứa Kiện sau khi cho chết đói, chuẩn bị tiếp tục bán đi, ông chủ Khương đầu tiên là không tiếp điện thoại của hai người, khó khăn lắm mới nghe điện thoại thì lại cho biết mình đang đi công tác nước ngoài, việc làm ăn lần này không làm nữa. Hai anh em đành phải để xác trong tủ đông, hôm trước thật sự không nhịn được nữa, dứt khoát kéo xác trực tiếp tìm tới cửa. Ông chủ Khương đầu tiên là tỏ vẻ nguồn cung cấp xác của xưởng đã đủ, sau này sẽ không làm loại công việc này nữa. Về sau bị hai anh em dồn ép, ông chủ Khương mới nói cho họ biết, đêm mấy hôm trước xe vận chuyển tiêu bản của xưởng khi đến bến tàu thì xảy ra tai nạn, đã làm mất một khối tiêu bản, lo lắng vì vậy là dẫn đến các ngành có liên quan của địa phương truy xét, cho nên xưởng tạm thời đóng cửa trước, chờ tình thế trôi qua rồi tính tiếp. Không chỉ thế, trong lời ông chủ Khương nói còn bóng gió hỏi nguồn gốc thật sự của những cái xác.

Hai anh em họ Hoàng tức khắc hiểu ra, án mất tích liên hoàn ở địa phương đã tạo nên chấn động, thậm chí chuyên gia cũng đến tham dự phá án, ông chủ Khương đương nhiên cũng nghe được tin tức này, ông ta bắt đầu nghi ngờ xác có liên quan đến án mất tích! Đây là muốn qua cầu rút ván à, hai anh em trong lòng căm hận, nhưng lại không dám làm lớn chuyện, đành phải như kẻ câm ăn hoàng liên, kéo xác về. Hai anh em đều hiểu được, loại mua bán này không thể làm nữa, lập tức muốn xử lý xác Hứa Kiện trước. Vốn định kéo về trại chó, cắt rời xác cho chó ăn, nhưng cuối cùng không có lá gan đó, sau khi thương lượng một phen, dứt khoát vứt vào nhà Vu Minh Viễn. Họ đã nghe nói Vu Minh Viễn bị tóm, nghĩ vứt xác vào sân nhà gã, cho dù không thể giá họa cho gã, cảnh sát chắc chắn cũng sẽ không liên hệ cái xác với hai anh em họ, song họ không ngờ tới, đó lại là một chiêu hồ đồ chí mạng. . .

Khoảng 4 giờ chiều, thôn Kháo Sơn.

Thôn Kháo Sơn và thôn Hâm Thành liền nhau, dưới sườn núi phía nam thôn có một tòa nhà lầu hai tầng xi măng màu xám trắng chu vi vài trăm mét không ai ở, trơ trọi đứng sừng sững. Bốn phía tòa nhà xây dựng tường vây cao ba mét, phía trên kéo dây kẽm gai còn cắm đầy mảnh thủy tinh vỡ, mặt trước hai cánh cửa sắt lớn đóng chặt, phía trên cánh cửa sắt treo tấm bảng hiệu bẩn thỉu, ghi rõ đây là một xưởng đồ sứ. Đương nhiên bảng hiệu chỉ để che mắt người mà thôi, theo anh em họ Hoàng khai, xưởng chính là "Công Xưởng Xác".

Tổ chuyên án từng thẩm tra bộ công thương, biết được trong tỉnh chưa hề phê chuẩn bị bất kỳ xí nghiệp nào có tư chất làm gia công và kinh doanh tiêu bản cơ thể người, cho nên xưởng này không chỉ tồn tại hành vi trái pháp luật mua bán xác, mà còn là một xưởng chui ngầm. Tổ chuyên án điều động phần lớn cảnh lực đội hình cảnh bao vây cả công xưởng.

Tiến vào sân lớn công xưởng, đầu tiên đập vào mắt các cảnh viên, là trong sân đậu một chiếc xe hàng đông lạnh màu trắng, phía bên phải đầu xe có dấu vết tu sửa rõ ràng, không cần nhiều lời, đây chắc chắn là xe đã tông Đỗ Anh Hùng ngày đó.

Cùng lúc đó, nghe tiếng từ trong nhà ra đón là một người nước ngoài đầu hói chính giữa và một người Trung Quốc cao gầy. Nghe nói cao gầy là ông chủ Khương người bỏ vốn trung gian của xưởng, người ngoại quốc là phía đối tác nước ngoài của ông ta, tổ trưởng tổ chuyên án trình giấy tờ liên quan cho họ, cũng tuyên bố áp dụng niêm phong xưởng này, thông báo tạm thời xử lý cưỡng chế triệu tập hai người.

Sau đó cảnh sát tiến vào trong công xưởng, nhìn thấy tầng một là phân xưởng gia công xác và khu vực văn phòng; Hai tầng còn lại thông với nhau, không có vách ngăn là cả một hội trường biểu diễn lớn, bên trong đặt hơn mười bộ tiêu bản cơ thể người tư thế quái dị.

Cái gọi là "Thệ giả vi tôn" "Thệ giả vi an" là tôn trọng sinh mệnh của con người, vô luận khi còn sống đã làm gì, khi một người mất đi sinh mệnh, đều phải được nhận đầy đủ tôn nghiêm. Không ai lại nguyện ý để cơ thể mình trở thành công cụ cho thương nhân đầu cơ trục lợi, lại càng không nguyện ý trở thành món đồ chơi trong mắt những kè hiếu kỳ. Huống chi vì thu hút khách, theo đuổi lợi ích lớn nhất, có vài người còn làm ra tư thế kinh dị không tưởng nổi theo yêu cầu.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Nhìn tất cả trước mắt này, tâm trạng các cảnh viên có chút phức tạp, cũng không đơn giản là sợ hãi và kinh ngạc, trong lòng đúng hơn là phẫn nộ. Giống như khi tiêu bản cơ thể người trưng bày ở nước Anh, bị một người dân cầm chùy sắt đánh đổ trên mặt đất đã nói như vậy —— đây là đang ngang nhiên "hạ nhục" nhân loại!

Ông chủ Khương cuối cùng phối hợp khai ra những người mất tích trấn Bồ Ninh đã bị chế thành tiêu bản, ông chủ Khương cũng thừa nhận ngày đó chiếc xe đụng Đỗ Anh Hùng bị thương chính là xe của xưởng, bởi vì trên xe chở tiêu bản, xưởng lại kinh doanh trái phép, cho nên liền bỏ chạy. Mãi đến khi trở về xưởng, mới phát hiện cửa thùng xe chở hàng bị mở bung, mất một cái tiêu bản. Qua pháp y chứng minh tiêu bản bị mất kia quả thực là cha của Phùng Căn.

Ông chủ Khương tỏ vẻ bằng lòng chịu trách nhiệm chuyện tông xe bỏ chạy, song phiền toái của ông ta vẫn chưa dừng ở đó đâu, trừ hành vi mua xác trái phép từ tay anh em họ Hoàng, những con đường mua bán khác cũng tồn tại vấn đề trái pháp luật nghiêm trọng, các ngành có liên quan đang lần lượt bị tra rõ, ông ta vì thế chịu trách nhiệm hình sự. Hơn nữa vì thi thể gia công đã vượt quá phạm vi kinh doanh xí nghiệp này đăng ký ở bộ công thương, chẳng những xưởng bị bộ công thương ra lệnh đóng cửa, ông ta và phía đối tác nước ngoài của ông ta cũng phải chịu phạt một khoản tiền lớn. . .

Bước trên con đường quay về, Hàn Ấn lần đầu tiên cảm thấy tâm lực quá mức mệt mỏi. Giết người hưởng lạc, giết người mưu tài, hạ nhục xác người, loại hành vi mất trí điên cuồng này, biểu hiện ra sự lạnh lùng và đọa lạc của nhân tính, tình yêu, tín ngưởng, lý tưởng của nhân loại, đối với những người đó không hề có giá trị, nó bị tùy tiện vứt bỏ và bán đứng!

Hàn Ấn không biết mình phải không ngừng đối mặt với những người tối tăm này, bản thân có sinh ra vấn đề gì không. Anh phải thừa nhận, cảm giác vô lực không cách nào tả nổi trong lòng lúc này, khiến anh vô cùng uể oải, nhưng anh vẫn tin tưởng, đó là chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng tà ác!

Tương lai, anh nhất định vẫn sẽ xuất hiện trên chiến tuyến đấu tranh với ác ma này, anh muốn bắt hết bọn chúng vào ngục giam. Đương nhiên còn có một vài người, họ dạo quanh bên bờ pháp luật, làm những mánh khóe vô sỉ, không chỉ không bị trừng phạt, ngược lại còn vui vẻ ăn nên làm ra, danh lợi song thu. Tin rằng theo pháp luật từ từ hoàn thiện, một ngày nào đó chúng sẽ lần lượt ngồi tù. Nhưng hiện giờ, trước hết cứ nguyền rủa chúng sớm ngày xuống địa ngục đã, bởi làm ác ma chỉ xứng được ở trong địa ngục!

Đau đớn của tôi vĩnh cửu mà sâu sắc, tôi không hy vọng thế giới vì bất kỳ ai mà trở nên tốt đẹp, trên thực tế, tôi muốn tăng thêm đau đớn của tôi lên kẻ khác, tôi không mong ai có thể may mắn thoát khỏi. . .

—— 《 Bệnh Nhân Tâm Thần Nước Mỹ 》

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét