Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 2.4

Chương 4 - Lò chui nô dịch

Đúng vậy! Bé trai 12 tuổi nhỏ nhất trong những người mất tích đột nhiên xuất hiện, không phải một cái xác, mà là một người sống.

Tình huống hôm nay hơi có chút thay đổi, đường dây nóng báo cáo được thiết kế đặc biệt đã bắt đầu lác đác đổ chuông, cũng có vài thôn dân chạy tới sở cảnh sát cung cấp đầu mối. Họ căn bản đều là người nhà của người mất tích, khi báo cáo kẻ tình nghi thì lộ ra sự khác biệt rất lớn, mỗi người có một đối tượng tình nghi riêng, không có hai người một nhà hoặc hai nhà hoài nghi cùng một đối tượng, việc này chứng tỏ tính chủ quan quá mạnh mẽ, cho nên phải đặc biệt cẩn thận xử lý. Có lẽ bởi vì đã trải qua sự chểnh mảng và qua quýt trước kia, nhóm gia đình nạn nhân phần lớn không muốn dễ dàng rời khỏi sở cảnh sát, giống như đã bàn nhau cùng muốn đốc thúc cảnh sát phá án vậy. Cố Phi Phi có thể hiểu được tâm trạng nôn nóng của nhóm người nhà muốn tìm kiếm thân nhân, nhưng đợi như vậy cũng không làm nên chuyện gì, lại quấy nhiễu công việc của cảnh sát, liền cùng Ngải Tiểu Mỹ khuyên họ về trước đợi tin.



Nhưng vào lúc này, đại sảnh sở cảnh sát bước vào hai người, là một ông già bẩn thỉu, dẫn một đứa bé toàn thân đen sì. Cơ hồ ngay thời khắc này, một nữ gia quyến đột nhiên điên cuồng nhào tới, túm lấy đứa bé, ôm thật chặt vào lòng, miệng kêu la, nháy mắt nước mắt như mưa -- con trai mất tích mấy tháng khiến bà nóng ruột nóng gan, thế mà đã xuất hiện trước mắt như kỳ tích, mặc dù đứa bé có chút "lột xác", nhưng người làm mẹ liếc mắt một cái liền nhận ra con mình.

Bây giờ, đứa bé kia đang ngồi trên ghế đối diện Hàn Ấn, trong miệng nhồi đầy thức ăn, nhưng vẫn bướng bỉnh nhét thêm vào trong.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Lúc này Hàn Ấn rốt cuộc đã hiểu được, tại sao vừa nãy trong điện thoại, Cố Phi Phi không kích động vì người mất tích đã xuất hiện, ngược lại tâm trạng dị thường nặng nề —— Đứa bé kia đã gầy như phế nhân, như cọng dây đay; Tóc rối bời, quần áo rách thành từng mảng, miễn cưỡng có thể che thân; Trên cánh tay lộ ra ngoài, còn lưu từng vệt sẹo bị gậy quật; Trên bàn chân không mang giày kia, tràn đầy vết thương ửng đỏ do bị phỏng để lại; Khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, là trong đôi mắt to của đứa bé vốn nên khôn ngoan láu lỉnh, tràn ngập sợ hãi và cảnh giác với thế giới này, làm người ta nhìn mà mũi cay xè.

Là ai? Đến tột cùng đã làm gì đứa trẻ này? Nước mắt không ngừng được bắt đầu đảo quanh giữa khóe mắt Hàn Ấn. . .

Ăn uống no đủ, bên cạnh có cha mẹ che chở, đứa bé hiền lành bắt đầu có chút sức sống, lại thêm ông già đưa nó tới sở cảnh sát từ bên cạnh bổ sung, lý do đứa bé bị mất tích từ từ hiện ra:

Giữa trưa hơn ba tháng trước, thằng bé đến vườn trái cây của nhà bà ngoại. Khi đi qua đường tỉnh 213, đột nhiên cảm giác phía sau áo bị người ta túm lấy, ngay sau đó hai chân cách mặt đất bị kéo vào một chiếc xe tải trắng ven đường. Chờ nó kịp phản ứng muốn giãy giụa, một con dao bầu lớn khoảng 50cm đã kề trên cổ nó. Xe tải lập tức khởi động chạy đi, nửa đường tiếp theo không biết ở chỗ nào, ô tô ngừng một lát, lại đón thêm ba bốn đứa bé lớn hơn nó một chút, sau đó tiếp tục chạy. Mãi đến tối mịt, ô tô lái vào một đại viện thì dừng lại, nó và mấy đứa trẻ khác trong xe bị mang vào một căn phòng kín, khi đó nó mới biết bọn nó đã bị bán vào lò gạch chui. Sau đó, cuộc sống như ác mộng bắt đầu mở màn. . .

Đứa bé dù sao mới hơn mười tuổi, năng lực giải thích và năng lực thuật chuyện đều rất có hạn, đại đa số nội dung kế tiếp, đều do "ông già" kia kể lại.

Hắn tên là Tống Cát Lương, kỳ thật hắn không hề già chút nào, chỉ vừa đầu 40, là gặp phải hoàn cảnh ngắn ngủi một tuần ở lò gạch chui khiến bề ngoài hắn thoạt nhìn già hơn tuổi thực hai ba chục tuổi. Khác với những đứa bé bị cưỡng ép bắt cóc, hắn một tuần trước đã chủ động tiến vào lò gạch chui, đương nhiên không phải để kiếm ăn, hắn có công việc khiến người ta kính nể, hắn là phóng viên của tòa soạn.

Thời gian gần đây, thị dân sống ở nội thành phát hiện, người chậm phát triển và trẻ em lang thang thường ăn xin ven đường và gần trạm xe lửa càng ngày càng ít, hơn nữa có người nhìn thấy họ lần lượt bị một chiếc xe tải đón đi. Những người tốt bụng tưởng rằng đó là nhóm cứu trợ làm công tác, còn Tống Cát Lương làm ký giả nên nhạy bén nghề nghiệp khiến hắn nắm được điểm bất thường trong đó, vì vậy hắn bắt đầu giả trang thành người chậm phát triển ăn xin ở trạm xe lửa. Ở đó, hắn không ngại cùng những người ăn xin thật nhặt thức ăn trong thùng rác, còn giành giật thuốc lá rơi trên đất, tối cũng cùng đám người đó ngủ ở quảng trường lộ thiên của trạm xe lửa. Rốt cuộc, ba ngày sau hắn bị "xe tải" lựa chọn, giống với những người chậm phát triển và trẻ em bụi đời bị lừa cùng những đứa trẻ bị bắt cóc, hắn cũng bị "Môi giới đen" bán đến lò gạch chui như gia súc, kỳ thật còn không đáng giá bằng loài gia súc, mỗi người đại khái chỉ trị giá 500 đồng mà thôi.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tiến vào lò gạch chui Tống Cát Lương tựa như đặt mình vào trại nô lệ thời Hy Lạp cổ. Nơi đó có hơn bốn mươi công nhân, có trẻ con, có người chậm phát triển, cũng có mấy đứa nhóc hơn hai mươi tuổi, họ toàn bộ đều bị bắt cóc hoặc lừa vào, không phát tiền lương. Khi trời còn chưa sáng họ sẽ bắt đầu làm việc, mãi đến nửa đêm mới cho ngủ. Mà chỗ ngủ chỉ là một căn phòng tối gió lùa bốn phía, mùa đông cũng không đốt lò, đám tay đấm như lùa gia súc khóa trái họ trong phòng, không có giường chỉ có thể ngủ trên chiếu, ngoài cửa thì có một đám tay đấm và nhiều chó săn lớn tuần tra. Một ngày ba bữa cơm, chính là ăn bánh bao uống nước lã, hơn nữa mỗi bữa cơm còn bị giới hạn thời gian ăn. Nhóm lao công chỉ cần động tác hơi chậm, sẽ bị đánh tàn nhẫn, cơ hồ ai cũng đều thương tích đầy mình. Bởi vì thường xuyên bị ép xuống lò, đi vác gạch làn chưa để nguội, chân nhóm công nhân bị phỏng là chuyện như cơm bữa, không có thuốc chỉ có thể chờ nát hết thì tự lành, rồi lại tiếp tục bị thương, cảm thụ tại đó, người thường khó có thể tưởng nổi. . .

Trong lúc nằm vùng, Tống Cát Lương dùng camera mini giấu trong quần lót, thu lại những hình ảnh rung động nhân tâm: Trẻ em lao động bảy tám tuổi, hai tay ôm khối gạch nặng nề, hiển nhiên trọng lượng đã vượt xa khỏi phạm vi khả năng của nó, nó nửa ngồi xổm hai chân, từng chút một di chuyển. Đám tay đấm tâm trạng khó chịu, đi lên tát mấy cái, nước mắt đứa bé đọng bên khóe mắt, khóe miệng chảy máu tươi, vẫn máy móc lặp lại động tác chuyển gạch; Thiếu niên mười tám mười chín tuổi, đi đứng gian nan kéo chiếc xe chất đầy gạch ngói, dây nịt chui sâu vào trong da thịt trên bả vai, nhưng tay đấm vẫn nghĩ nó chưa dốc đủ sức, nhắm hạ bộ thiếu niên đánh tới; Công nhân mắc chứng si ngốc bẩm sinh, do đó tay chân chậm chạp, tay đấm nhặt gạch trên đất lên liền đập mạnh qua, cảm thấy chưa đủ kích thích lại túm một cái xẻng, nhằm đầu nặng nề quật xuống, cứ thế đánh một người đang sống đến chết mới thôi. . .Đối với Tống Cát Lương mà nói, những đôi mắt hoặc hoảng sợ, hoặc khiếp đảm, hoặc chết lặng, hoặc đờ đẫn, hoặc mờ mịt đó, không chỉ ghi lại trong video của hắn, mà còn khắc thật sâu trong đầu hắn. Hắn thầm thề, nhất định phải cứu những công nhân vô tội chịu ngược đãi này từ trong "trại nô lệ" này ra ngoài.

Suốt một tuần, Tống Cát Lương đã hoàn toàn nhìn thấu tình hình của lò gạch này, quy luật làm việc nghỉ ngơi của đám tay đấm cũng khá nắm rõ, đã đến lúc hắn nên đi rồi. Bởi vì ngày đêm tuần tra, đến bốn năm giờ sáng khi công nhân bắt đầu làm việc, đám tay đấm liền đặc biệt mệt mỏi, phần lớn tản mát tìm chỗ ngủ; Mà những tay đấm trực buổi sáng cũng đặc biệt lờ đờ, tìm đại một chỗ là có thể ngủ gật gù; Còn đám cho săn, lúc đó cũng sẽ bị giam trong chuồng; Lại thêm khi đó trời còn chưa sáng, ánh sáng mịt mờ, cho nên sáng sớm khi vừa bắt đầu khởi công, là lúc đám tay đấm canh gác lơi lỏng nhất, cũng là cơ hội chạy trốn tốt nhất. Song nếu muốn chạy trốn vào lúc này, còn cần mượn thời cơ, đó chính là buổi sáng có đoàn xe kéo gạch đến.

Sáng hôm nay, liền nghênh đón thời cơ như vậy. Tống Cát Lương thừa dịp đám tay đấm không chú ý, lén bò lên nóc chiếc xe chở hàng đã chất đầy gạch cột chắt dây thừng, kề sát người nằm phía trên. Nhưng ngay lúc ấy, hắn nhìn thấy một đứa bé mười hai mười ba tuổi, bởi vì không cẩn thận làm vỡ một khối gạch, bị mấy tay đấm đuổi theo cho ăn gậy, đứa bé cuối cùng nằm bên cạnh toa hàng, hấp hối, không ai quan tâm đến. Tống Cát Lương mềm lòng, lo đứa bé khó giữ được tính mạng, liền mạo hiểm chui trở lại xuống xe bế đứa bé lên, cứ thế, họ một đường chạy khỏi chốn ác mộng kia.

Sau đó, sự việc phát triển khá trót lọt, trong khi chở gạch tài xế dừng xe ra ngoài đi vệ sinh, hai người lén chuồn xuống xe. Tống Cát Lương tìm được một trạm điện thoại công cộng, liên lạc với đồng nghiệp một mực lo lắng chờ đợi tiếp ứng bên ngoài. Tiếp đó, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không dám trì hoãn chút nào, hắn và các đồng nghiệp quyết định đưa đứa bé về nhà trước rồi nói. Cũng may đứa bé tuy nhỏ, nhưng vẫn còn có thể nói rõ mình đang ở thôn Hâm Thành. Tống Cát Lương họ nghĩ thế này —— lò gạch chui không biết sợ như vậy, e rằng do ông chủ có bối cảnh vững chắc, cho nên hành động nằm vùng lần này, kết quả cuối cùng như thế nào rất khó đoán trước, thậm chí có lẽ vì lực cản nào đó, lần đưa tin này không cách nào công khai loan báo, nhưng chung quy vẫn giải cứu được một đứa bé, việc này đáng giá!

Bấy giờ sự kiện lò gạch chui ngược đãi công nhân đã xảy ra rất nhiều trong nước. Có nhiều chỗ chính phủ vì lo lắng ảnh hưởng đến hình tượng địa phương, hoặc do chủ lò gạch có thế lực ở địa phương, thái độ giải quyết của các ngành liên quan đối với sự kiện này cũng không tích cực, cũng không làm tròn trách nhiệm, cho nên lo lắng của Tống Cát Lương và các đồng nghiệp cũng không phải là buồn lo vô cớ.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Song đây chẳng qua là cách làm của số ít khu vực, sự kiện lần này do sở cảnh sát báo cáo tới công an thị cục rồi đến chính phủ địa thị, phía chính phủ trước tiên tiếp kiến đoàn người phóng viên Tống Cát Lương đã nằm vùng, cũng đã hiểu rõ tường tận sự kiện đã trải qua. Sau đó chính phủ giao trách nhiệm cho thị cục lập tức sắp xếp hành động tập kích lò gạch chui và giải cứu công nhân, nhấn mạnh mặc kệ ông chủ có thân phận gì, có căn cơ thâm hậu ra sao, đều phải nghiêm trị không nương.

Nhận được lệnh, thị cục cả đêm lập kế hoạch, dò phía cảnh sát liên hợp với đặc công cảnh sát vũ trang tạo thành tổ hành động, vào buổi sáng ngày kế tiếp chính thức triển khai hành động giải cứu. Cuối cùng thành công giải cứu được mười mấy công nhân chịu ngược đãi, tất cả nhân viên lò gạch tham dự ngược đãi công nhân kể cả ông chủ đều bị bắt giữ tại chỗ, lò gạch chui bị niêm phong theo pháp luật. Sau đó, buổi tối cùng ngày, tổ hành động lại thành công tìm hiểu nguồn gốc đám nhân viên môi giới nhiều lần buôn bán công nhân, đồng thời bắt trọn lưới quy án. Nhưng đáng tiếc là, trừ đứa bé được phóng viên nằm vùng giải cứu ra, không có chứng cứ biểu hiện những người mất tích khác có liên quan đến lò gạch chui và môi giới đen của hành động tập kích lần này, tổ chuyên án chỉ có thể tiếp tục tập trung tầm mắt ở thôn Hâm Thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét