Thứ Ba, 26 tháng 2, 2019

Sưu Quỷ Thực Lục 113

113,

"Nhưng nàng vẫn phát ra tín hiệu cầu cứu với các trò, việc này chứng tỏ, nàng hiện giờ có lẽ không được tự do, nếu không, nhất định sẽ ra gặp các trò."

"Tôi lo lắng chính là," Tôi học dáng vẻ đăm chiêu của Ba Du Sinh khi nói chuyện, "Nàng lại bị tên họ Tề kia thu vào trong tranh rồi, hoàn toàn không thoát thân được, chỉ có chờ lần gây án tiếp theo mới xuất hiện. Nhưng cho đến lúc này, có lẽ đã chậm!"

Cánh cửa đột nhiên bị gõ vang, sau đó lộ ra một cái đầu trọc lóc, là Hoàng Hải chuyên viên hình ảnh của đại độ trinh sát hình sự.

Ba Du Sinh hỏi: "Tôi đoán thử nhé, nhất định là đến tìm trò Âu Dương đúng không?"

Hoàng Hải ngượng ngùng cười: "Tìm hai người luôn. Nghe nói đang báo cáo công việc cho anh, em liền tới tìm, phát hiện thú vị, có lẽ rất quan trọng, cũng có lẽ không có nghĩa gì..."

Dùng máy tính của Ba Du Sinh, Hoàng Hải thông qua mạng nội bộ của đại đội trinh sát hình sự mở ra hai bức ảnh, một bức là pháp bảo của Doanh Chính, nhóm hình ảnh tổ ba người mưu sát; Một bức là ảnh chỉ có Hoắc Tiểu Ngọc vừa bị phát hiện trước đó không lâu. Hoàng Hải nói: "Mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều ngồi nhìn chằm chằm hai bức họa này -- Không phải tôi biến thái đâu nha, là nhiệm vụ của Ba đội trưởng phân công đó, muốn tôi nhìn hai bức họa này có chỗ nào đáng để chúng tôi tiến thêm một bước nữa nghiên cứu không. Tôi đã tìm ra một đống, dường như cũng không quan trọng, nhưng ngày hôm qua, tôi lại phát hiện một chút. Đầu tiên phải nói rõ, người vẽ hai bức họa này, đều là họa sĩ rất chú ý chi tiết, hai người nhìn xem, trang trí trong phòng, trang sức của Hoắc Tiểu Ngọc, đều vẽ rất tỉ mỉ, hơn nữa hai bức họa này có vài chỗ đều trùng khớp. Chỉ có một cái," hắn chỉ vào đầu trong bức ảnh chỉ có Hoắc Tiểu Ngọc, "Hai người chú ý, trong bức họa này, giữa tóc nàng có một cây trâm cài tóc, màu đỏ tía."

"Trâm Tử Ngọc!" Tôi kêu lên.

Ai cũng biết Trâm Tử Ngọc của Hoắc Tiểu Ngọc, đó gần như là vật tượng trưng cho vận mệnh bi thảm đời đời truyền xướng của Hoắc Tiểu Ngọc.

Hoàng Hải nói: "Tôi cũng đoán thế, nhưng hai người nhìn xem, trên một bức họa khác," Hắn chỉ vào nhóm ba người theo Doanh Chính, "Trên tóc Hoắc Tiểu Ngọc không thấy bóng dáng trâm cài tóc nào."

Họa sĩ miêu tả nhóm tổ ba người mưu sát, vẽ trang trí trong nhà Hoắc Tiểu Ngọc và trang phục trang điểm của nàng đều cực kỳ chuẩn xác, không lý nào lại bỏ sót chi tiết Trâm Tử Ngọc quan trọng này. Khả năng cao, là trong khoảng thời gian vẽ bức họa này và bức tranh một người kia, có lẽ cùng một ngày, có lẽ cách vài ngày, tóm lại Trâm Tử Ngọc không thấy đâu nữa.

Trâm Tử Ngọc đâu? Đã đánh mất?

Thanh âm của Hoắc Tiểu Ngọc lại nổi lên trong đầu tôi: "Cứu ta... Trâm Tử Ngọc..."

Cứu Hoắc Tiểu Ngọc, có liên quan gì đến Trâm Tử Ngọc?

Trong giây lát, bài hát 《 Ức Tần Nga 》của Hoắc Tiểu Ngọc sáng tác cũng vọt ra: "...Tử sai tâm khóa, cựu ái như tạc."

Hoắc Tiểu Ngọc, tôi có thể đi đâu tìm được cô?

Ngày 22 tháng 10

Địa điểm trao đổi kín đáo nhất ấm áp nhất thiên hạ này, là chủ ý của tôi.

Nhưng có lẽ tôi không cần phải nói, bạn cũng có thể đoán được.

Trong không khí là mùi formalin không thể quen thuộc hơn, mặc dù đã gần đến kỳ thi giữa kỳ, nhưng dù sao cũng là cuối tuần, qua 11 giờ, cũng chỉ còn sót lại tôi và Song Song hai cỗ cương thi -- ít nhất mấy bạn học rời đi cuối cùng chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn tiêu bản thi thể để nhìn chúng tôi.

Tình cảm của Dương Song Song đối với phòng giải phẫu vẫn không xây dựng vững chắc lên được, cô như chú chim nhỏ nép vào tôi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu thật sự cho rằng gặp mặt ở đây thích hợp à?"

"Không chỗ nào thích hợp hơn, vừa vặn là thứ sáu, Thủ Linh Nô có thể vào thành đi chợ, đến 'Nhất Mao Lưu Thanh', trong phòng ăn ăn một bữa cơm tối trong phòng tắm xử lý chút vệ sinh cá nhân ...Cậu thấy chỗ thầy ấy ở đó, điều kiện vệ sinh cơ bản đều khuyết thiếu...Sau khi kết thúc cuộc sống về đêm, thầy ấy có thể tới chỗ này hồi tưởng lại những ngày cũ huy hoàng, thật tốt mà."

"Lại đang nói xấu gì ta đó!" Giọng nói ồ ề của thầy Phùng đánh "ầm" sang, dọa tôi sợ nhảy dựng khỏi ghế, Dương Song Song giật mình kêu một tiếng, lung lay lảo đảo, suýt nữa trở thành một trong những khối tiêu bản.

Tôi kháng nghị nói: "Thầy...thầy này, vào sao không lên tiếng gọi, cố ý nghe lén chúng tôi nói chuyện, đúng không?"

Dương Song Song còn chưa hoàn hồn, lại bắt đầu gặm sách: "Không đúng, không đúng, căn cứ miêu tả trong 'Kỳ Án Ánh Trăng', cùng với những gì lần trước chúng ta nghe thấy, thầy hẳn là có loại tiếng bước chân lê lếch chứ, tại sao không có?"

Thầy Phùng cười lạnh nói: "Tiếng bước chân của ta, do ta quyết định, muốn cho ai nghe thấy, thì lê lếch, không muốn cho ai nghe thấy, thì như mây bay nước chảy. Thằng bé ngốc kia đâu? Sao không tới?"

Tôi nói: "Tôi cố ý dặn dò cậu ấy không được đến, lúc này nhất định đang ở tổ chim ca hát rồi. Thầy đừng trừng mắt với tôi, không có cậu ấy tới là có lý riêng. Cậu ấy rất có thể là người bị hại kế tiếp, cho nên tôi lo lắng Doanh Chính hoặc đồng bọn của Doanh Chính, giờ phút này đang truy lùng cậu ấy, bảo đảm cậu ấy sẽ không chạy trốn đến Azerbaijan. Nếu cậu ấy chạy đến tham gia tiểu đội của chúng ta, sẽ làm bại lộ của thầy. Có lẽ Doanh Chính và thầy đã rất lâu rồi chưa cùng nhau uống rượu, đúng không?"

Thầy Phùng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, hình như hôm nay mới biết được hóa ra tôi cũng một bộ phận tên là não. Ông ấy kiên trì mạnh miệng nói: "Có lý lẽ đó rồi. Cô 'triệu tập' hội nghị này, muốn dặn dò gì?"

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2019

Sưu Quỷ Thực Lục 112

112,

Ngày 17 tháng 10

"An toàn đệ nhất, an toàn tối thượng, an toàn vô giá," Cảm giác như Ba Du Sinh chính là loại người tận tình khuyên bảo này, đại khái tất cả những người phóng khoáng gặp được tôi, đều biến thành thể loại tận tình khuyên bảo này, "Tôi vốn không muốn nói điều này, nhưng nghe các cô cậu kể lại, câu tìm được đường sống trong chỗ chết không khoa trương chút nào, cho nên đành phải khuyên các cô cậu, đừng bao giờ đến Vân Mộng gì đó nữa, thậm chí, có thể cân nhắc đừng đến thế giới kia nữa. Đợi đến ngày 4 tháng 11..."

Tôi phải ngắt lời ông ấy: "Vấn đề là, thời gian này đều là bọn họ bịa ra, bọn họ chẳng để ý đến thời điểm giết người kia đâu, đều là giả hết, đều là ngụy trang! Chỉ tiếp xúc nho nhỏ với bọn chúng thôi, tôi đã biết, bọn chúng không hề ngốc, bọn chúng sẽ không viết kế hoạch của mình lên vài tảng đá để bé gái ngu ngốc như tôi nhìn thấy, tất cả những thứ này đều là đạo cụ bọn chúng mê hoặc chúng ta, che giấu thời gian gây án thật sự của chúng."

"Nhưng ba vụ án trước thời gian đều trùng khớp..."

Tôi nói: "Đây đúng là chỗ giảo hoạt của họ, ba vụ án trước thời gian trùng khớp với thời gian trên mộ bia, chúng ta sẽ tưởng rằng, tất cả các vụ án đều là dựa theo thời gian như vậy, trình tự như vậy tiến hành! Ông ngẫm lại đi, bọn chúng đã sớm biết tôi có năng lực tiến vào Âm Linh giới, ít nhất sẽ lo lắng tôi nhìn thấy những mộ bia này, bí mật này đúng chứ? Sao lại có thể thờ ơ với những mộ bia này, còn để chúng tôi tìm được những bức hình?"

"Những bức hình đó đến tột cùng có ý nghĩa gì?" Ba Du Sinh hỏi. Ông đến nay vẫn chưa biết những người chết và sắp chết chúng tôi đều là người ứng cử Sưu Quỷ Sử.

"Không có ý nghĩa gì đâu! Quân sư đầu chó kia nói, chôn những bức hình xuống, đồng thời dùng một loại nguyền rủa, âm hồn của những người đó sẽ không đến giúp những người sống chúng tôi đây, sẽ không quấy rối kế hoạch ăn thịt người của chúng. Ông tin không? Dù sao tôi cũng không tin. Ít nhất tôi có thể chứng minh, 'âm hồn' của Âu Dương Cẩn tổ tiên tôi cũng không bị ngăn chặn dưới mộ bia giả này. Tôi nghĩ, bọn chúng nhất định đoán được, những người chúng tôi, sớm muộn gì cũng biết 'thân thế' của mình, biết tổ tiên của chúng tôi đều từng là 'danh nhân', nén xuống mấy bức hình này, chỉ là để cho thời gian giả bọn chúng dựng lên có vẻ đáng tin cậy hơn."

Ba Du Sinh im lặng chốc lát, hỏi: "Cô đã nói 'âm hồn' của Âu Dương Cẩn không bị ngăn chặn, còn ra giúp cô, vậy những người khác thì sao? Tại sao Thư Đào, Cố Chí Hào, Lục Sắc, âm hồn của tổ tiên họ không ra 'giúp' họ? Tại sao không thể ngăn cản họ bị hại?"

Tôi sửng sốt: "Đúng vậy, tại sao nhỉ? Câu hỏi này của ông quá quá quá hay luôn."

Trên mặt Ba Du Sinh chẳng hề có chút đắc ý nào: "Không phải muốn làm khó dễ cô đâu. Chỉ là tôi cảm thấy, trong tình huống này có lẽ phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều..."

"Hả? Còn phức tạp hơn à? Sao tôi cảm thấy đã phức tạp đến mức cái đầu nhỏ của tôi cũng chứa không nổi rồi chứ?"

Ba Du sinh nói: "Phức tạp mà tôi nói, không nhất thiết là 'phức tạp' của rắc rối phức tạp, mà là quan hệ phức tạp giữa cá thể và tính chung. Ví dụ như vụ án này, về cơ bản xem như là một án mạng liên hoàn, chúng ta sẽ rất tự nhiên mà đi tìm tính chung, ví dụ, bia mộ giống nhau, người bị hại ngày sinh giống nhau, cùng tuổi, cùng địa điểm sống ở Giang Kinh...Nhưng mà, chúng ta có lẽ đã quên từng tính cá thể của người bị hại, ví dụ như tổ tiên Âu Dương Cẩn kia, có thể nào, năng lực 'âm hồn' của nàng cao hơn nhưng người khác không? Có thể nào cái gọi là phù chú quả thực tồn tại, chẳng qua không có tác dụng với Âu Dương Cẩn không? Còn nữa..."

Đúng vậy, Âu Dương Cẩn không phải một Sưu Quỷ Sử bình thường! Nàng là một đại ma đầu khuấy đảo hai thế giới đến đại loạn, khiến cho Sưu Quỷ Sử từ cổ chí kim đều không cách nào sống sót!

Ba Du Sinh tiếp tục nói: "...Còn nữa, những thời gian trên mộ bia này, có lẽ đúng như cô nói, là ngụy trang, chỉ là thông tin giả đánh lừa chúng ta, chỉ là từng thời gian độc lập không liên quan, nhưng có thể nào, mỗi người vẫn sẽ có một tử kỳ định sẵn, đợi chúng ta tìm kiếm ra tính chúng."

Tôi ôm đầu nói: "Thật sự hy vọng có ai đến mở thông đầu óc cho tôi." Lại hỏi Ba Du Sinh: "Tìm được hung thủ chưa? Hoặc là bức tranh vẽ Hoắc Tiểu Ngọc lâm chung?" Mấy ngày trước, tôi đã đưa bức họa của Doanh Chính cho thầy Phùng tự tay vẽ cho Ba Du Sinh. Ba Du Sinh không hỏi nhiều tôi từ đâu có được, biết nếu tôi không chủ động đề cập, ông ấy hỏi tôi cũng sẽ dùng mấy câu bậy bạ lấy lệ cho qua.

Ba Du Sinh lắc đầu nói: "Giang Kinh gần ngàn vạn người, mặc dù có bức hình, muốn nhanh chóng tìm được một người đâu dễ như vậy, nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng. Tôi lo lắng chính là, trước khi vụ án tiếp theo xảy ra, vị Tề tiên sinh này có lẽ đang trốn ở tỉnh khác... Xem ra, các cô cũng không tìm được Hoắc Tiểu Ngọc ở Vân Mộng."

"Chúng tôi không có nhiều thời gian cẩn thận tìm kiếm trong phòng giam, cả quá trình nàng cũng không hề xuất hiện. Tôi đoán trước khi nàng tham dự việc sát hại Thư Đào, quả thực từng ẩn thân trong Vân Mộng, thậm chí, là ở trong tòa thành kia làm khách. Mục đích cũng chính là bám trụ lực chú ý của tôi và Lục Hổ. Vai trò của nàng rất quan trọng đó. Bây giờ nhớ lại, ngày đó nếu tôi và Lục Hổ bám sát bên cạnh Thư Đào 24/24, có lẽ sẽ không có kết quả này." Đồng thời tôi nghĩ, nếu biết ngày Lục Hổ bị hại thật sự, tôi sẽ bảo đảm trông coi bên cạnh cậu ấy 24 giờ.

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

Sưu Quỷ Thực Lục 111

111,

Tôi nhẹ giọng nói với Lục Hổ: "Nhiều người như vậy, bạn chỉ có một con dao, có thể không đủ dùng đâu." Vì vậy kêu lớn: "Các ngươi mau tránh ra, nếu không, mạng già của tiểu Boss các ngươi sẽ mất đấy!"

Đám lính giáp trụ không xông lên ăn chúng tôi ngay, nhưng cũng không nhanh chóng tránh đường phóng sinh, chúng chỉ ngây như gỗ, chỉa súng Phần Linh Hỏa về phía chúng tôi, dấu hiệu này còn lâu mới tốt được.

Phía sau, lượng lớn lính giáp trụ truy đuổi chúng tôi vừa rồi cũng từ trong thành chạy đến. Cảm giác hai mặt gặp địch, một chút cũng không hề vui.

Tôi đành phải bảo: "Tôi nói một lần cuối cùng đấy, các ngươi không tránh đường nữa, bọn ta sẽ dùng thanh thần kiếm thượng cổ này, lột từng mảng da quýt già của hắn xuống!"

Một thanh âm đột nhiên từ nơi cao trên tòa thành lướt xuống, từng câu từng chữ âm u nghe như tiếng thủy tinh vỡ, một thanh âm sẽ lưu lại mãi trong óc bạn, trong đêm tối sâu thẫm, giữa cơn ác mộng tuyệt vọng nhất quấy nhiễu bạn. "Không cần lo cho sống chết của hắn, bắt thích khách lại!"

Chuyện tiếp theo xảy ra quá nhanh, tôi chỉ có đủ thời gian vụt qua trong đầu: Chủ nhân của thanh âm này, chính là kẻ đầu sỏ chân chính, ác ma ăn ba đứa trẻ vô tội kia, y có thể vào thời điểm mấu chốt, lớn mật "bỏ thí", thà hy sinh quân sư đầu chó của mình để bắt được chúng tôi.

Hoặc là, y quá thông minh, biết rõ hai đứa nhóc còn hôi sữa chúng tôi sẽ không tùng xẻo da quýt già đáng yêu này.

Suy nghĩ của tôi dừng ở đây, bởi vì lính giáp trụ đã như thủy triều dâng lên, thôn tính chúng tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi, là đem thứ vướng víu trên tay, Đông Phương Không Sóc, như bóng rổ ném về phía bọn lính giáp trụ nhào lên, Lục Hổ cùng tôi dựa lưng nhau tác chiến chắc chắn cũng đã chém bị thương mấy tên lính giáp trụ, trong tai tôi truyền đến tiếng gào cuống quít. Tôi vừa vọt lên ra tay, liền tung ra một quyền về phía hai tên lính giáp trụ đang nhào tới. Chúng hiển nhiên đang nóng lòng khoe công trước mặt "đại soái", không ngẫm lại ta đây nhìn qua giống đám lính mặc giáp trụ ngu ngốc, có thể xông vào xông ra tòa thành, không dám nói có chút tài năng nhưng chí ít cũng được một nửa.

Tôi một quyền đánh ra, mục đích là đánh bay hai lính giáp trụ kia, nghe có chút vô cùng tự tin.

Hiển nhiên tôi còn chưa đủ tự tin.

Bay lên chính là mười mấy tên lính giáp trụ!

Từ trong quyền của tôi, dường như thổi ra một luồng gió mạnh mẽ, giống như đám lính giáp trụ ăn thịt sống này là máy bay giấy, máy bay giấy gặp gió to, đương nhiên sẽ tung bay.

Âu Dương Cẩn, mặc kệ người khác nói nàng thế nào, nữ ma đầu ra sao, trong nháy mắt này, tôi đã rất thích nàng! Ít nhất là yêu sức mạnh nàng giao cho tôi.

Đồng thời trong lòng tôi run rẩy: Đây chỉ là công lực còn sót lại của âm hồn Âu Dương Cẩn, thế mà đã kinh tâm động phách như thế, vậy khoảng thời gian nàng làm Sưu Quỷ Sử, vào thời khắc đỉnh cao của sự nghiệp, không biết sẽ là loại kinh thế hãi tục nhường nào!

Dưới đốc thúc của "đại soái", đám lính giáp trụ không cho tôi ngây ngất bao nhiêu, lại nhảy lên, tôi hô: "Lục Hổ, đi theo tôi!" Lại một quyền đánh ra.

Không khó tưởng tượng, mỗi lần có mười mấy hai mươi tên lính giáp trụ bị tôi đánh tung lên không trung, chúng tôi liền có không gian đi về phía trước, chúng tôi mượn "Giết mở đường máu" này từng bước rời xa tòa thành. Phía sau truy binh sẽ thỉnh thoảng dùng súng Phần Linh Hỏa phun lửa, nhưng giáp trụ trên người trên đầu chúng tôi đã phát huy tác dụng, chặn lại Phần Linh Hỏa.

Không bao lâu, chúng tôi đã từng bước giết ra đến công trường xây dựng, vòng vây đám lính giáp trụ càng lúc càng loãng, dần dần, số lượng binh lính nằm trên mặt đất kêu gào bắt đầu vượt quá số lượng binh lính đuổi giết chúng tôi. Tôi không phải không đắc ý nghĩ, trận chiến này, chúng tôi toàn thắng.

Đọc đến đây, bạn hẳn đã hiểu rõ tác phong trước sau như một của tôi từ đầu, chắc chắn cũng đoán được tôi sau khi đắc ý nhất định sẽ gặp chút bi kịch.

Ngay khi chúng tôi sắp diệt sạch chướng ngại ngăn phía trước, tôi phát hiện quyền lực của tôi bắt đầu yếu bớt. Ban đầu một quyền có thể ném đi 20 tên, bây giờ một lần chỉ có thể đánh ngã ba đến năm tên, hơn nữa sau khi chúng ngã xuống đất phủi mông lại nhảy dựng lên -- lính giáp trụ này đặc biệt không thích vệ sinh, thật ra ngay cả mông cũng chưa hề phủi đã nhảy dựng lên, mang theo một thân bùn đất tiếp tục vây công chúng tôi.

Cũng may chúng tôi căn bản đã thoát khỏi vòng vây, bây giờ cần phải nhanh chân chạy mau.

Bình thường Lục Hổ chạy trốn nhanh hơn tôi một chút, nhưng hôm nay trên người tôi còn sót lại "công lực" của Âu Dương Cẩn, chạy nhanh hơn người thường nhiều, thậm chí có thể dắt cả Lục Tiểu Hổ, xem ra lần tới. . .Nếu còn có lần tới, nếu Âu Dương Cẩn phái tôi đi trộm đồ, mặc dù bị phát hiện, tôi có thể chạy thật nhanh, tuyệt đối sẽ không bị cảnh sát bắt được.

Vấn đề là công lực Âu Dương Cẩn giao cho tôi, đang nhanh chóng suy thoái, biến mất.

Bước chân của tôi càng ngày càng chậm.

Đám lính giáp trụ lại không hề có ý định buông tha chúng tôi.

Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn, có ít nhất một hai trăm tên lính giáp trụ đang đuổi theo chúng tôi. Chúng không hổ là ăn thịt sống, tốc độ chạy cũng vượt hẳn người thường. Không xong chính là tôi bây giờ đã từ từ "khôi phục" thành người thường rồi, khoảng cách giữa lính giáp trụ và chúng tôi đang cấp tốc rút ngắn.

"Mau lên cầu gỗ kia!" Lục Hổ gọi, "Đừng giẫm vào trong đống bùn xung quanh đó!" Đúng vậy, nếu rơi vào trong đống bùn nhão bên cạnh ván gỗ, chẳng khác nào đầu hàng.

Chúng tôi bước lên tấm ván gỗ, trong lòng tôi đã hơi kiên định hơn, vì bên cạnh dần dần bắt đầu xuất hiện sương mù dày đặc, sương mù với chúng tôi mà nói, là yểm hộ tốt nhất, đáng tiếc chỉ có thể đi dọc theo tấm ván gỗ, tác dụng bảo vệ của sương mù vẫn cực kỳ có hạn.

Phía sau có tiếng gọi: "Chú ý khóa chặt mục tiêu, trong sương nếu nhìn không rõ, có thể thông qua mùi, mùi thối trên người chúng không đủ, nhớ kỹ, mùi thối trên người chúng không đủ." Trong thanh âm kia đã tràn ngập cảm giác tự hào "mùi thối trên người bọn ta đủ hơn"

Truy binh dần tiến, càng làm tôi tuyệt vọng là tôi phát hiện lính giáp trụ có năng lực chạy như bay trên đất bùn nhão, có vài đứa đã từ bên cầu gỗ đánh bọc sườn tới, mắt thấy có thể chặn trước chúng tôi thì Lục Hổ lại cho tôi một tin tức tốt: "Hai cái trứng đen cũng đã đuổi tới!"

Quả nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên: "Trở về đi, trở về đi! Kim tằm ti rất nhớ các ngươi!"

Sương càng ngày càng đậm, hy vọng chạy trốn càng lúc càng mờ nhạt.

"Đi theo em, đến phía trước dừng một chút." Một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, quen thuộc nhưng tôi không phát hiện bóng dáng ai cả.

Lam Quả Nhi! Tôi ngờ ngợ nhận ra giữa sương mù có một bóng dáng gần như trong suốt.

"Bảo chị dừng lại bây giờ? Em có lầm không? Không nhìn thấy phía sau có bao nhiêu con heo muốn ăn thịt chị hả?"

"Tin em đi, nghe lời em, dừng lại."

Tôi và Lục Hổ dừng lại.

"Bò lên trên đi!" Lam Quả Nhi kêu.

Một trụ ngang xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi thoáng sửng sờ, lập tức hiểu ra không có thời gian để sửng sờ nữa, vội vàng bò lên trên.

"Ôm chặt!" Lam Quả Nhi lại nói.

May mà nó nhắc nhở, nếu không tôi sẽ té rất thảm —— cột ngang kia dựng thẳng lên!

Tôi giờ mới hiểu ra, tôi và Lục Hổ, giờ phút này đang ôm cổ con quái thú tên "Rồng Vô Tâm" kia. Rồng Vô Tâm có một cái cổ dài vô cùng, chúng tôi trèo trên cái cổ ấy, rồi đột ngột lên cao, xuyên qua sương mù dày đặc, không lâu sau, tôi hầu như có thể nhìn thấy bầu trời màu xám trên đỉnh đầu.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể khẳng định, Rồng Vô Tâm đang xoải bước chạy về phía bờ Vân Mộng, thậm chí, nó đang trong hơi nước dày ẩm bơi khỏi "mặt hồ".

Truy binh sau khi mất mùi "không đủ thối" của chúng tôi phát ra tiếng rống giận, từ từ bị sương mù bên dưới chúng tôi chôn vùi.