Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Luyến Thu Ly - Chương 9

Chương 9

Vì không cho Nam Cung Thu Thực gây ra khủng hoảng trong vương thành Tây Di, Nhan Như Ngọc phải gạt Nam Cung Thu Thực nói ở ngoại ô vương thành có người từng phát hiện bóng dáng Tiêu Nhược Ly, thế là cơ hồ mỗi ngày tới tận lúc mặt trời lặn sau núi tây, Nam Cung Thu Thực sẽ như phát điên chạy khắp ngoài thành tìm kiếm. Song cũng may mỗi sáng, sức cuồng lắng lại Nam Cung Thu Thực đều thành thành thật thật trở lại chỗ ở Nhan Như Ngọc sắp xếp cho hắn, điều này là trái tim treo nơi cổ họng Nhan Như Ngọc thoáng có thể buông xuống chút.

Ban ngày Nam Cung Thu Thực rất im lặng, không nói không động, không khóc không cười, không kém hình người điêu khắc từ đá bao nhiêu, Nhan Như Ngọc cũng lợi dụng thời cơ này để các thái y khám chữa bệnh cho hắn. Tính cuồng mặc dù có thể thu lại một ít, nhưng mỗi đêm sẽ điên cuồng tìm người, điểm này không chút nào thay đổi. Vô luận dùng phương pháp gì, cũng không thể khiến Nam Cung Thu Thực hiểu ra sự thực Tiêu Nhược Ly đã chết. Mặc dù các thái y cảm thấy thúc thủ vô sách với việc này, nhưng trong lòng Nhan Như Ngọc tựa hồ vẫn cảm thấy thế này cũng không tồi. Ngược lại bạc tình một khi động tình có lẽ sẽ xâm nhập cốt tủy, yêu tận lúc chết như Nam Cung Thu Thực, nếu không có chút hy vọng này tồn tại, vậy Nam Cung Thu Thực sẽ không còn lưu luyến gì với thế giới này, nếu có một ngày hắn tỉnh lại, phát hiện người yêu mình vì bị mình thương tổn mà thống khổ rời bỏ thế giới này, vậy hắn nhất định sẽ không chút do dự mà đuổi theo người yêu.



May? Hay không may? Ai cũng không có đáp án thực sự chuẩn nhất. Mặc dù là tự làm tự chịu, nhưng Nam Cung Thu Thực thế này, khó tránh khỏi có chút quá đáng thương.

Thời gian từng chút một trôi qua, Nam Cung Thu Thực cũng càng ngày càng tái nhợt. Tiếp tục như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ chống đỡ không nổi! Nhan Như Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không có biện pháp gì tốt. Ngay lúc vô kế khả thi này, một người cô không sao ngờ tới đột nhiên xuất hiện trong vương cung Tây Di. Bởi vì một tờ chiếu thư của hoàng đế Tân Đường, Tuy viễn tướng quân Nhan Tể Khanh vốn đang đóng ở Phượng Đài quan xa xôi đi theo Nhị vương tử đi xứ sang Tây Di.

Sự xuất hiện của Nhan Tể Khanh, quả là khiến Nhan Như Ngọc thở phào một hơi. Anh trai song sinh ruột thịt chung mẹ của mình mặc dù không thể kế thừa sự xinh đẹp của Nhan gia, nhưng đầu óc tốt hơn ai hết. Từ nhỏ kiến thức sâu rộng, thích nhất là đọc sách thuốc, mặc dù không chính thức bái sư, nhưng dù sao có hai vị anh rể y thánh độc tiên, đương nhiên mạnh hơn lang băm bình thường gấp trăm lần. Quan trọng hơn nữa, Nhan Tể Khanh từ nhỏ cùng lớn lên với Nam Cung Thu Thực, mặc dù thường xuyên bị mấy đứa cháu trai nghịch ngợm trêu chọc, nhưng tình cảm của họ vô cùng thân mật. Có Nhan Tể Khanh trợ giúp, nói không chừng có thể giúp Nam Cung Thu Thực tìm được một con đường sống lần nữa.

Y thuật của Nhan Tể Khanh quả nhiên thần kỳ, kim châm ngải chích hơn mười ngày, bệnh điên của Nam Cung Thu Thực cũng chuyển biến tốt hơn hẳn. Ban ngày hắn không giống như tượng gỗ không nói một lời nữa, khi nhìn thấy Nhan Tể Khanh và Nhan Như Ngọc hắn cũng biết chào hỏi, trả lời ngắn gọn, mặc dù tối vẫn trường kỳ ra ngoài lang thang, nhưng hiển nhiên thần sắc đã không còn khác người thường, cũng sẽ không còn la hét không ngừng dọc đường nữa.

Nam Cung Thu Thực vào ban ngày thường sẽ dựa trước cửa sổ ngơ ngác nhìn bên ngoài, thần sắc mê võng mà bất lực, tựa hồ đang suy nghĩ chút gì đó lại như không biết nghĩ gì. Nguyên nhân bệnh của Nam Cung Thu Thực, Nhan Tể Khanh đương nhiên từng nghe Nhan Như Ngọc nói, cũng hiểu rõ đại khái, nhưng như Nhan Như Ngọc lo lắng, Nam Cung Thu Thực một khi hoàn toàn tỉnh táo, có thể sẽ cắt đứt ý niệm muốn chết trong đầu hắn hay không cũng là một vấn đề đặc biệt khó giải quyết.

Chính vào lúc này, Nhan Tể Khanh lại phải cùng quân đội Tây Di đi xa bình phản, chỉ có thể trì hoãn lại chuyện chữa trị cho Nam Cung Thu Thực.

Cũng may Nam Cung Thu Thực vẫn chưa vì vậy mà bệnh tình chuyển nặng, hắn vẫn như cũ im lặng không nói, khi thì ra khỏi thành đi tìm Tiêu Nhược Ly.

Không kịp đợi Nhan Tể Khanh trở về, Nhan Như Ngọc cuối cùng cũng phải sinh. Đau bụng đẻ mỗi lần một mạnh hơn, đau đến mức Nhan Như Ngọc ở trên giường liều mạng cầm lấy mép giường rên hừ hừ. Vốn nghĩ Nhan Tể Khanh có thể giúp mình khi sinh, nhưng hắn hiện giờ còn không biết đang tác chiến với kẻ địch ở nơi nào, cả em chồng của mình cũng không đáng tin lắm, cho nên Nhan Như Ngọc đối với hy vọng xa vời này cũng đã sớm chết tâm.

Trong phòng sinh thật sự không khác gì chiến trường, thị nữ và các vú em tới lui trong đó, bốn phía tràn ngập một luồng không khí căng thẳng. Bản thân Nhan Như Ngọc ngoại trừ cảm thấy đau bụng đến khó chịu ra thì không hề cảm thấy căng thẳng, mẹ ruột mình một hơi sinh được tám, chẳng phải cũng tốt đẹp cả sao, nghe nói sinh đứa đầu phải khổ cực hơn chút, song chờ sinh xong lần này, sau đó sinh thêm đứa nữa sẽ dễ dàng hơn nhiều. Khi nàng truyền những lời này cho trượng phu quốc vương Tây Di đang canh giữ ngoài phòng sinh chờ đến mức lủi tới lủi lui như kiến bò trên chảo nóng, nghe bọn thị nữ hồi báo, mặt đại vương trở nên trắng bệch, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Đến mức đó sao? Sinh con là Nhan Như Ngọc nàng nhé, không ngờ nàng còn chưa ngất, ông phụ thân kia đã suýt chống đỡ không nổi rồi. . . .Thật là làm cho nàng mất mặt!

Lại một cơn đau đớn qua đi, Nhan Như Ngọc đột nhiên nhớ ra gì đó hỏi thị nữ thiếp thân canh giữ bên cạnh: "Nam Cung Thu Thực đâu? Nó vẫn ổn chứ? Ta đã gần năm sáu ngày không gặp nó rồi."

Thị nữ thoáng sửng sốt, không ngờ Vương Phi đại nhân vào lúc này rồi mà còn có tâm tư quan tâm đến người ngoài. Thế là trả lời: "Nương nương, thị nữ cũng không rõ lắm, hay là ngài sinh tiểu vương tử trước đã, nô tì sẽ qua kia xem sao."

"Không được, ngươi đi ngay bây giờ cho ta, trong lòng ta rất hỗn loạn, chung quy cảm thấy sẽ có chuyện không hay. . .Chao ôi. . ." Tay ôm bụng, mồ hôi lạnh trên trán Nhan Như Ngọc nhỏ giọt ướt tóc mai, "Mau, mau đi!"

Biết chủ nhân mình cho tới giờ nói một là một, tính tình cố chấp khó ai địch nổi, thị nữ kia nơm nớp lo sợ, ba bước lại quay đầu nhưng vẫn đi về phía chỗ ở của Nam Cung Thu Thực.

Khi đến giữa trưa, Nam Cung Thu Thực lẳng lặng nằm trên giường ngủ. Bởi vì trong cung truyền đến tin tức Vương Phi trở dạ, các thị nữ vốn hầu hạ Nam Cung Thu Thực đều là người bên cạnh Nhan Như Ngọc lại là tri kỷ, cho nên nhìn thấy hắn ngủ, những cô gái này liều lén lút chạy ra ngoài, chuẩn bị đến Vương cung nghênh đón Tây Di đại vương tương lai ra đời. Dù sao Nam Cung Thu Thực ban ngày đều rất thành thật, không chạy loạn cũng không kêu loạn, không phải ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ thì là ngủ đến đầu óc không tỉnh táo, hơn nữa bên ngoài lại có lớp lớp thị vệ canh gác, cho nên họ cũng đều rất yên lòng mà bỏ lại hắn một mình.

Nam Cung Thu Thực đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy mặt có một trận gió nhẹ lướt qua, trong mũi cũng có gì đó nho nhỏ không ngừng chuyển động, khiến hắn muốn hắt xì. "Ha. . .Xí. . ." Nhảy mũi một cái người đang ngủ sâu mấy đương nhiên cũng sẽ tỉnh dậy.

Mở mắt, Nam Cung Thu Thực đột nhiên sững sờ.

Vào đông ánh nắng cũng không mãnh liệt, ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ lan tỏa quang mang kim sắc, nhu hòa chiếu bên trong phòng, cũng chiếu vào trên người nam nhân đang mỉm cười ngồi trước giường. Tóc của y vừa đen vừa dài, đơn giản dùng cây trâm vàng cắm trên tóc một chút, những sợi tóc còn lại mềm mại buông xuống sau vai và trước ngực. Mắt của y vừa đen vừa sáng, có khi giống trẻ sơ sinh thanh thuần ngây thơ, có khi lại hiện lên chút quang mang giảo hoạt. Y có một hàng mi dài hơn hẳn người bình thường, mỗi khi mắt y chớp, hàng mi đen thật dài mà tinh mịn kia sẽ vỗ cánh, vỗ đến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Y có một đôi môi hơi dày, đỏ đỏ mềm mềm như anh đào chín thấu, tiếng cười của y rất thanh thúy, cũng thường thích cong miệng lên, dường như chờ ai đến hái. Y là một nam nhân có nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, chỉ có Nam Cung Thu Thực mới có thể hoàn toàn cảm nhận được cơ thể y có bao nhiêu ấm áp, đôi môi y có bao nhiêu ngọt ngào.

Lẳng lặng nhìn y, hốc mắt từ lâu đã khô cạn lại bị nước mắt đong đầy, từng nỗi nhớ nhung tựa hồ cũng đã hóa thành nước suối trong suốt, dần dần tràn ra hai hồ khát vọng.

"Người xem ngươi kìa, sao thích khóc thế?" Tiêu Nhược Ly vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng xóa đi vệt lệ trên mặt Nam Cung Thu Thực, "Tiểu Thu, ta cuối cùng đã tìm được ngươi!"

Nhìn Tiêu Nhược Ly dưới ánh mặt trời, Nam Cung Thu Thực không khỏi mê muội, lần đầu tiên mơ thấy Tiêu Nhược Ly vào ban ngày, chân thật đến thế, rõ ràng đến thế. Nam Cung Thu Thực vươn tay, một tay kéo y vào lòng. Không nói lời nào, chỉ gắt gao, gắt gao ôm, không bao giờ chịu buông tay nữa.

Tiêu Nhược Ly vỗ nhẹ lưng hắn, để đầu hắn tựa trên vai mình, tựa hồ biết ý Nam Cung Thu Thực muốn biểu đạt và cảm thụ giờ phút này. Họ ai cũng không nói lời nào, giữa ánh nắng chiều ấm áp, lẳng lặng, gắt gao ôm lấy nhau.

Chẳng biết qua bao lâu, Nam Cung Thu Thực từ trên vai Tiêu Nhược Ly ngẩng đầu, yên lặng nhìn y trước mắt tản ra vầng sáng nhu hòa, dường như phía sau y mọc ra một đôi cánh thật lớn, có khả năng bay đi bất cứ lúc nào.

"A Ly, ngươi có rời khỏi ta nữa không?"

"Không!" Tiêu Nhược Ly vuốt hai gò má gầy gò của hắn, "Lần này là ngoài ý muốn, vượt hẳn khỏi kế hoạch của ta. Ta tìm khắp Nam Cung thế gia từ trên xuống dưới mà không thể tìm được bóng dáng ngươi, ta nghe ngóng mãi nhưng tìm không được tung tích của ngươi. Biết không? Ta nghĩ ngươi không có khả năng đến Đông Ly thế gia, cho nên ta đến Tây Môn thế gia trước, Tây Môn Đông Lý sẽ không gạt ta, hắn nói không thấy ngươi thì chắc chắn không ở đó, hắn giúp ta liên lạc với Bắc Đường Xuân Vọng, nhà Bắc Đường cũng không có tin tức của ngươi, thế là ta lại về Nam Cung thế gia. Cha ngươi lúc nhìn thấy ta mặc dù rất tức giận. . ." Tiêu Nhược Ly tựa hồ nhớ tới khi Nam Cung Hiệt Anh đột nhiên nhìn thấy quỷ hồn đã chết dáng vẻ như muốn xỉu lên xỉu xuống, nhịn không được cười thành tiếng, "Nhưng ông ta đánh không lại ta chỉ có thể tức giận, ha ha!"

"Mẹ ngươi thì không tệ, thấy ta kề kiếm lên cổ cha ngươi, cuối cùng nói cho ta biết ngươi bị họ đưa tới Tây Di, thế là ta lại ngựa không ngừng vó chạy tới đây. . .Tiểu Thu, ta rất nhớ ngươi! Vì tìm ngươi, ta cũng sắp điên rồi." Nhẹ giọng thở dài, Tiêu Nhược Ly kề trán mình trên trán Nam Cung Thu Thực, "Ta muốn ngươi khỏe lên, rồi theo ta vui vui vẻ vẻ sống tiếp nửa đời sau, cho dù ngươi có một ngày sẽ thay lòng đổi dạ, ta cũng quyết không buông tay ngươi nữa!"

Mặc dù không hiểu ý của Tiêu Nhược Ly lắm, song Nam Cung Thu Thực vẫn rất vui sướng nở nụ cười.

"Tây Di cách Trung Nguyên thật xa, ngươi ở đây tựa hồ cũng không tệ," Tiêu Nhược Ly cười hôn hai gò má Nam Cung Thu Thực, "Ta nghĩ rồi, chúng ta không đi đâu nữa, cứ ở lại đây thôi, chờ có một ngày ngươi hoàn toàn khỏe mạnh, chúng ta hãy đi du lịch xa. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ dẫn ta dạo chơi danh sơn đại xuyên khắp Trung Nguyên, ăn trân tu mỹ thực khắp Trung Nguyên. Tiểu Thu, ta đợi ngươi, nhưng đừng để ta đợi lâu quá nhé!"

Nhìn Nam Cung Thu Thực, trong mắt Tiêu Nhược Ly dường như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

"Tiểu Thu, chúng ta làm đi!"

Thị nữ thiếp thân của Nhan Như Ngọc khi đi tới viện Nam Cung Thu Thực ở cảm thấy có chút kỳ quái, bọn tỷ muội quen thuộc này lại không thấy bóng dáng đâu. Vừa thầm mắng bọn nha đầu lười biếng này, nàng vừa đi vào trong. Thật vất vả thấy được vài tên thị vệ đang làm nhiệm vụ bên trong, lại phát hiện những người này rõ ràng thiên địa đều biếng nhác hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất ngủ gật, dù mình có đá có nhéo sao cũng không gọi dậy được. Trong lòng cảm thấy có chút kỳ quặc, nàng rón rén đến gần phòng ngủ của Nam Cung Thu Thực.

Trong phòng tựa hồ không có gì khác thường, chẳng qua khi nàng tới gần cửa phòng, bước chân đi bất giác ngừng lại. Xuyên thấu qua khe cửa hẹp, mơ hồ có âm thanh gì đó từ trong phòng truyền tới. Thanh âm kia tiến vào tai, gãi vào trái tim, đem huyết dịch toàn thân bốc hơi sôi trào. Đó là loại thanh âm mập mờ, rất nhỏ, xen lẫn tiếng va chạm và rên rỉ khàn khàn, mặt thị nữ chợt đỏ.

Nàng không phải chưa từng nghe qua thanh âm như vậy. Khi trực đêm, từ phòng của Đại Vương và Vương Phi cũng thường xuyên có những âm thanh đặc biệt như thế lọt ra, khiến các nàng mặt đỏ tới mang tai, ngực như hươu chạy. Nhưng đó là Đại Vương và Vương Phi, là một đôi vợ chồng trẻ như mật trong bình. Nam Cung Thu Thực là người thế nào? Mặc dù hắn tuấn mỹ vô trù, nhưng dù sao cũng là một gã điên phát cuồng, chẳng lẽ thật có tỷ muội nào ước ao sắc đẹp của hắn mà làm ra chuyện quan hệ mất mặt gì sao?

Muốn đi vào nhìn xem thế nào, nhưng cuối cùng không có loại can đảm đó. Đã có thời gian rảnh làm loại chuyện này, hẳn Nam Cung Thu Thực không xảy ra chuyện gì đâu. Lau mồ hôi, thị nữ kia như khi đến, lặng lẽ lui ra ngoài.

Có thể có chuyện gì chứ? Nam Cung Thu Thực chẳng những tốt, còn đang hưởng thụ diễm phúc nữa! Nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ kia của Nam Cung Thu Thực, nàng chưa phát giác ra tâm đã có chút động. Ôi, đừng làm cho Vương Phi lo lắng, cứ nói Nam Cung Thu Thực ổn là được. Quan trọng nhất là Vương Phi chẳng biết đã bình an sinh con chưa! Nghĩ thế, nàng xách váy chạy như bay về phía Vương cung.

Nam Cung Thu Thực mơ một giấc mơ. Trong mơ, hắn tựa hồ đứng trên cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ, bốn phía trắng xóa một mảnh, chỗ ngút tầm mắt, ngoại trừ màu trắng thì không nhìn thấy gì nữa. Hắn không hề có mục tiêu đi trên cánh đồng tuyết, cảnh sắc vẫn cứ không đổi, ngoại trừ tuyết lạnh giá, cõi đất trời này dường như không hề tồn tại bất cứ thứ gì khác. Không khí vẫn rét lạnh như phản chiếu lưỡi dao nhọn, sắc bén mà cứng rắn, hít vào phổi làm người ta cảm thấy đau đớn thấu xương. Đất trời rộng lớn khôn cùng, nhưng ngược lại khiến Nam Cung Thu Thực cảm thấy áp lực đến mức không cách nào hít thở. Đưa tay ra ngoài, cái gì cũng chạm không tới, rõ ràng nơi đó phải có giấu thứ hắn trân quý nhất, nhưng nhìn không thấy, sờ không tới!

Nơi rất xa, trên cánh đồng tuyết bằng phẳng rộng lớn, có một đống gồ lên màu trắng, Nam Cung Thu Thực như bị sợi tơ vô hình lôi kéo chạy về phía đó. Tới gần, thứ gồ lên màu trắng kia run một cái, không ngờ là một ông già khoác áo choàng trắng. Tuổi của ông ta thoạt nhìn rất lớn, thọ mi thật dài che tầm mắt, đoạn dài tuyết trắng kéo tới trước gối, giữa hàng mày màu trắng lộ ra chút da thoạt nhìn lại không hề già nua, tràn ngập sáng bóng mà co dãn. Trong tay ông lão chống một cây trượng gỗ hình dạng kỳ lạ, đầu trượng có một viên thủy tinh màu trắng phát ra quang huy nhu hòa.

"Nơi này. . .là . . .nơi nào?" Nam Cung Thu Thực hỏi ông.

Ông lão vươn tay, cao cao giơ lên trời, chốc lát sau, trên đỉnh đầu đột nhiên một thanh âm vỗ cánh vang lên, một con ó săn màu trắng chẳng biết từ đâu bay tới, đậu trên cánh tay ông ta.

"Chàng trai, tại sao cậu lại ở đây?" Thanh âm của ông lão có vẻ hơi thê lương.

"Tôi cũng không biết!" Vẻ mặt Nam Cung Thu thực mê võng. "Tôi muốn ra ngoài, nhưng đi thế nào cũng nhìn không thấy cuối của cánh đồng tuyết."

"Muốn ra ngoài sao?" Ông lão chậm rì rì nói, "Nơi này là thiên hoang địa vu, chỉ có người mất linh hồn mới quanh quẩn nơi đây, linh hồn của ngươi đâu, ngươi có thể tự tìm được không?"

Nam Cung Thu Thực cái hiểu cái không, nhìn ông lão im lặng.

"Hồn của ngươi đã rời khỏi cơ thể ngươi, cho nên mới tìm không được hướng về." Ông lão đưa con ó săn màu trắng trong tay cho hắn, "Cầm đi, để nó giúp ngươi tìm về linh hồn đã mất."

"Đây là. . ." Vừa mới tiếp nhận ó săn, nó đột ngột ở trên tay Nam Cung Thu Thực hóa thành một luồng khói trắng chui vào lồng ngực hắn biến mất tăm.

"A!" Nam Cung Thu Thực kêu sợ hãi một tiếng, động người từ trên giường ngồi dậy.

Tiêu Nhược Ly đã không còn bên cạnh, đệm chỉnh tề đặt trên giường, như chưa từng được động qua. Tim Nam Cung Thu Thực đập cực nhanh, lòng bàn tay cũng ra không ít mồ hôi lạnh. Trái tim vốn tỉnh tỉnh mê mê tựa hồ mở ra một lỗ hổng ở đâu đó, có thứ gì đang lặng lẽ chảy về nơi đó. Loại cảm giác này, thật quá đỗi lạ lùng.

Nam Cung Thu Thực nhìn quanh khắp nơi, trong trí nhớ, loáng thoáng có chút ấn tượng, dường như mình sau khi tới Tây Di đã luôn ở đây, nhưng tại sao mình lại đến Tây Di?

Đầu đau muốn nứt ra! Nam Cung Thu Thực ôm trán thấp giọng rên rỉ, tâm trạng luống cuống lại trở nên bình tĩnh.

"A Ly! A Ly!" Dễ dàng, từ môi hắn thốt ra cái tên này, tựa hồ chỉ cần la lên cái tên này, thể xác và tinh thần hắn liền có thể nhận được một tia giải thoát.

Nhan Như Ngọc sau khi mừng được quý tử không lâu, nàng kinh hỉ phát hiện, tình trạng của Nam Cung Thu Thực cũng ngày một khá hơn. Ánh mắt hắn không còn khác thường, hành động cũng càng giống người bình thường hơn. Sắc mặt hắn ngày một hồng nhuận, thần thái cũng dồi dào phấn chấn, đến mức đám thị nữ chăm sóc hắn ai cũng xuân tâm nhộn nhạo, ngay cả công việc của mình cũng thường chểnh mảng. Mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ ra vẻ trầm tư, nhưng so với trước kia, Nam Cung Thu Thực đã tốt hơn nhiều lắm. Nhan Như Ngọc mặc dù từng dò hỏi bóng gió Nam Cung Thu Thực, nhưng vừa hỏi hắn dăm câu căn bản hỏi không ra được ý gì trong đó. Nhan Như Ngọc chỉ có thể tin, kỳ tích như vậy là do công của anh trai song sinh Nhan Tể Khanh y thuật cao siêu của mình.

"A. . .Đừng. . .Tiểu Thu, Tiểu Thu. . .Chậm chút, chậm chút, ta sắp chịu không được nữa." Theo tiếng cọt kẹt của giường lay động, dưới thân Nam Cung Thu Thực truyền đến tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người. "Không đừng, đừng. . .A!"

Thiên hạ dưới thân đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ tuyết trắng, kêu một tiếng sau đó chán nản ngã xuống, mái tóc đen dài theo cơ thể có chút rung động, trên cơ thể bị mồ hôi thấm ướt từng sợi tóc lần lượt tản mát ra hương thơm mê người. Trong lồng ngực vững chắc mà mềm dẻo còn đang dồn dập phập phồng lên xuống, y nhịn không được thấp giọng oán giận một câu: "Ngươi thật là quái vật! Lần nào thời gian cũng dài hơn ta, lần nào cũng muốn ta nhiều hơn, một ngày nào đó ta sẽ bị ngươi ép đến tinh tẫn nhân vong đó."

"Không thích sao?" Thở phì phò ngã bên cạnh y, Nam Cung Thu Thực khàn giọng vỗ về mái tóc ướt sũng của Tiêu Nhược Ly, "Lần sau chúng ta không làm nữa."

"Thích, thích!" Tiêu Nhược Ly cuộn trong lòng Nam Cung Thu Thực, lấy ngón tay chọt ngực hắn, "Người ta thích muốn chết! Kỳ thật ta còn hy vọng ngươi có thể mạnh hơn chút. . .Haha, đừng mà! Ta giỡn thôi, giỡn thôi mà!" Vừa cười vừa tránh hai tay không an phận của Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly thở hổn hển.

"Này, ngươi đến thật à! Đừng mà đừng mà, ngươi tha cho ta, ta là "lão" nhân lớn tuổi hơn ngươi đó, eo và lưng ta kháng nghị đã nửa ngày, Tiểu Thu, xin ngươi thương xót, chúng ta lần sau lại tiếp tục?" Tiêu Nhược Ly thở hồng hộc liên thanh xin tha, nhưng tình cờ đóng nhận hai tròng mắt nghiêm túc của Nam Cung Thu Thực.

". . ."

". . .Tiểu Thu, ngươi sao vậy?"

"Ta, gần đây luôn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái. . ."

"Không phải mỗi ngày ngươi đều đang nằm mơ, đang ở trong mộng gặp ta sao?" Tiêu Nhược Ly chớp mắt cười khẽ.

Nam Cung Thu Thực thở dài nói: "Ngươi còn khinh ta là người điên mà gạt ta sao?"

Tiêu Nhược Ly nhìn hắn, rất cẩn thận, rất nghiêm túc nhìn hắn.

"Tiểu Thu, ngươi thực sự khỏe rồi sao?"

"Ngươi sẽ không cho rằng ta vẫn khờ dại coi ngươi là quỷ hồn hoặc ta đang mộng du đó chứ!" Cánh tay Nam Cung Thu Thực siết một cái, vững vàng vòng lấy cơ thể Tiêu Nhược Ly ở trước ngực, "Có hô hấp, có nhiệt độ cơ thể, có bóng, lại khóc, lại cười, lại phát tiết, trên đời này có quỷ hồn như vậy sao? Có nhiều cảnh mộng chân thật vậy sao? Mỗi lần ngươi rời đi đều sẽ sắp xếp lại giường đệm, sẽ giúp ta tẩy rửa sạch sẽ cơ thể, nếu ta vẫn không thể biết ngươi là Tiêu Nhược Ly sống sờ sờ, ta đây đương nhiên vẫn là một gã Nam Cung Thu Thực điên không biết gì cả."

"Vậy sao ngươi không kinh ngạc chút nào?" Tiêu Nhược Ly rất ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng lại không có chút ý muốn phủ nhận, chẳng lẽ y thật sự không phải quỷ hồ? Y chẳng phải đã chết rồi sao?

"Theo lý hẳn phải rất kinh ngạc mới đúng." Nam Cung Thu Thực suy nghĩ một chút nói, "Có lẽ vì bệnh điên của ta mới dần khá hơn, sự thực ngơi còn sống cũng từng chút để ta tiếp nhận, mỗi ngày nhìn ngươi, ôm ngươi, ta đã luyện thành thói quen, ngược lại không lĩnh hội được cảm giác kinh ngạc, nếu thật có gì, đó chính là loại lòng cảm kích với trời xanh. Cám ơn ngươi còn sống, cám ơn ngươi vẫn ở bên cạnh ta. Chẳng qua ta mãi không nghĩ ra, rõ ràng ngày đó ngươi đã nhảy xuống, phía dưới đều là nước xiết và đá ngầm sắc nhọn, cho dù có võ công tuyệt thế, theo lý cũng không có khả năng còn sống sót, làm sao ngươi làm được? Khó có thể nào ngươi có thể bay được?"

Tiêu Nhược Ly cười ngọt ngào, mắt lim dim nhẹ nhàng bên má Nam Cung Thu Thực nói: "BÍ MẬT! Nói cho ngươi biết thì không còn ý nghĩa gì."

"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái gì!" Tiêu Nhược Ly lại dùng tay kéo mặt Nam Cung Thu Thực, "Nói nghe chút xem."

"Ta mơ thấy mình luôn đi trong một cánh đồng tuyết vô biên vô hạn, sau đó sẽ gặp một ông lão râu tóc bạc trắng, ông ta sẽ nói với ta vài câu rất khó hiểu, lại giao cho ta một con ó săn, chẳng qua mỗi lần ta đụng tới nó, con ó đó sẽ hóa thành một luồng khói trắng chui vào trong ngực ta, sau nữa ta liền tỉnh dậy."

Tiêu Nhược Ly nhướng mày, giống như có chút suy nghĩ, lại hỏi: "Mỗi ngày ngươi đều nằm mơ giống vậy sao? Ông lão kia dáng vẻ thế nào?"

"Khoảng thời gian trước là mỗi ngày, nhưng gần đây dường như đã bớt nhiều, có khi dăm ba ngày, có khi bảy tám ngày sẽ nằm mơ một lần, nội dung hoàn toàn giống nhau." Nam Cung Thu Thực tiếp theo lại miêu tả tướng mạo của ông lão trong mộng cho Tiêu Nhược Ly.

Tiêu Nhược Ly rất nghiêm túc lắng nghe, nghe xong nở nụ cười.

"Ngươi cười gì?" Nam Cung Thu Thực ngạc nhiên nói.

"Không có gì." Tiêu Nhược Ly đẩy Nam Cung Thu Thực từ trên giường ngồi dậy.

"Rõ ràng có gì đó, nếu không vì sao ngươi cười quỷ bí như thế?" Nam Cung Thu Thực cũng ngồi dậy theo.

"Ta nói không có gì là không có gì mà!" Tiêu Nhược Ly cười mặc quần áo, "Ông già kia ta quen, là trưởng lão tiền nhiệm của Thần Y giáo chúng ta, cũng là vu y nổi tiếng nhất Miêu Cương. Ta vốn dĩ mời ông ấy đến chiêu hồn cho ngươi, nhưng ông ấy truyền tin cho ta nói tuổi tác quá lơn, hành trình vất vả không tiện lắm, bảo ta gửi ông ta một bộ quần áo ngươi thường mặc, ông ấy ở Miêu Cương chiêu hồn cho ngươi. Ta nghĩ mấy ngày nay ngươi nằm mơ nhìn thấy hẳn là ông ta. Đó là con ó săn bảo bối của ông ấy, đã bao nhiêu năm rồi luôn cùng ông ấy như hình với bóng. Nếu ông ấy nói giúp ngươi tìm ra linh hồn thất lạc vậy sẽ không sai. Ngươi càng ít nằm mơ đã nói lên bệnh ngươi càng tiến triển tốt, chờ một ngày ngươi hông còn mơ thấy ông ấy nữa, ngươi sẽ hoàn toàn khỏe mạnh!"

Nào có chuyện huyền dị thế, hơn phân nửa là Tiêu Nhược Ly nói bừa chọc mình. Nam Cung Thu Thực nhíu mày, cũng không nói gì. Mặc kệ quá trình thế nào, cuối cùng mình có thể cùng bầu bạn với A Ly hoàn hảo vô khuyết, những việc khác có gì quan trọng nữa đâu! Nghĩ vậy, Nam Cung Thu Thực mặt giãn ra cười.

"Tiểu Thu!"

"Cái gì?" Nghe Tiêu Nhược Ly gọi bên tai mình, Nam Cung Thu Thực quay đầu, giữa mũi truyền đến hương thơm nhàn nhạt trên người Tiêu Nhược Ly.

"Chờ ngươi khỏe hẳn, chúng ta quay về Giang Nam một chuyến nhé!" Tiêu Nhược Ly nhẹ giọng nói, "Ta nghĩ ngươi chắc chắn rất muốn về thăm cha mẹ ngươi, còn ta, cũng muốn ăn vịt muối của Kỳ Phương các lần nữa."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét