Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 3.3

Chương 3 - Gói quà đẫm máu

Ngày cuối cùng của tháng 10, vào hửng sáng, bầu trời có chút sáng tỏ, sương sớm mang theo hàn khí làm ướt mặt đất im lìm, nỗi thê lương và cô đơn tràn ngập khắp các ngõ ngách của buổi sớm cuối thu, giống như cõi lòng của đội trưởng Cao Tiến đội hình cảnh thành phố Vân Hải lúc này.

Đọc hồ sơ vụ án cả đêm, đầu óc không tỉnh táo, Cao Tiến ra khỏi tòa nhà đội hình cảnh đi tới sân, ông ta muốn hút điếu thuốc, hít thở không khí, để đầu óc tỉnh táo chút.

Làm một lão hình cảnh có hơn ba mươi năm kinh nghiệm, đối mặt với hai vụ án giết người ăn thịt liên tiếp phát sinh, trong lòng lần đầu tiên tuôn trào cảm giác mờ mịt và luống cuống bó tay. Kỳ thật không chỉ ông, thủ pháp hung thủ gây án không hề sơ hở, làm cho cả thị cục đều cảm thấy vạn phần khó giải quyết. Dưới áp lực của lãnh đạo tỉnh miễn cưỡng yêu cầu phá án nhanh nhất, công an phường đành phải trình báo vụ án lên cục trinh sát hình sự thỉnh cầu trợ giúp. Khi tổ chi viện phong trần mệt mỏi chạy tới, khiến Cao Tiến không ngờ đến là những đứa nhỏ trong mắt ông chưa đủ lông đủ cánh này, lại nhanh chóng đưa ra mẫu người và trong một đêm đã mang đến đột phát có tính nhảy vọt cho vụ án, tinh thần chuyên nghiệp và cách thức phá án khoa học của họ, đều làm ông khá là bị đả kích. Đồng thời cũng làm ông tự cảm thấy như Liêm Pha đã già. khuyết thiếu nhiều cách thức phá án khoa học mới, cho nên nảy sinh hai lối suy nghĩ lui hay ở sau khi kết thúc vụ án này.

(Liêm Pha lão hĩ, thượng năng phạn phỉ: Liêm Pha là một danh tướng thời chiến quốc trong lịch sử TQ. Câu trên có ý Liêm Pha tuy già nhưng chí chưa già)



Hút liền hai điếu thuốc, ở trong sân mờ mịt đi qua đi lại, Cao Tiến cảm thấy hơi lạnh, liền quyết định quay về phòng làm việc chợp mắt chốc lát, điều dưỡng tinh thần. Nhưng khi xoay người, tình cờ liếc nhìn thấy trên hàng rào điện cửa sân, đặt một cái hộp giấy. Ông có chút tò mò, đi qua đó, thấy là một hộp đựng mì ăn liền, ông đưa tay muốn mở, nhưng bàn tay giơ được một nửa lại cảnh giác rụt về, thuận tay từ trong túi quần lấy di động bấm gọi khoa kỹ thuật, bảo nhân viên trực lập tức mang thiết bị dò hồng ngoại, đến cửa sân đội hình cảnh báo danh.

Khi tổ chi viện nhận được điện thoại chạy tới đội hình cảnh, hộp giấy đã được chuyển tới khoa pháp y, bởi vì bên trong không phải bom, mà là một cánh tay máu me đầm đìa.

"Cánh tay hẳn là đến từ một phụ nữ trẻ tuổi, từ chiều dài cánh tay suy đoán, thân cao khoảng 1.63m; Từ miệng vết thương phân tích, khi hung thủ chặt cánh tay, người này đã chết một khoảng thời gian ngắn, thông qua độ mới của cánh tay và máu phán đoán, thời gian tử vong trên 24 giờ, đại khái là sau rạng sáng ngày 30 tháng 10. Chúng tôi thu nhặt được tinh dịch trên bàn tay, đồng thời cũng phát hiện trên cánh tay lưu lại dấu tay máu rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tinh dịch và dấu tay máu hẳn đều là của hung thủ." Pháp y Lý vừa nói chuyện vừa cầm lấy cánh tay, nhìn như muốn làm động tác ra hiệu nào đó, nhưng lập tức trên mặt hiện ra một vệt đỏ ửng, lại đưa cánh tay thả lại trên bàn kiểm nghiệm xác, sắc mặt khó xử nhẹ giọng nói, "Từ phương hướng của dấu tay máu suy đoán, hung thủ có khả năng từng cầm cánh tay kia thủ dâm."

"A! Thật là tên biến thái!" Ngải Tiểu Mỹ nhịn không được hô.

"Dấu tay của nạn nhân và hung thủ đã so sánh chưa?" Cố Phi Phi cau mày hỏi.

"Đã làm rồi, trong kho số liệu tiền án, không tìm được kết quả tương xứng." Pháp y Lý lắc đầu nói.

"Báo án mất tích thì sao?" Hàn Ấn hỏi.

"Đã phái người truy xét các đồn công an phân cục, trước mắt còn chưa có tin tức phản hồi." Cao Tiến tiếp lời, "Tôi gọi các cậu tới đây, là muốn các cậu hỗ trợ phân tích, vụ án này có liên quan đến án ăn thịt người trước đó không."

"Ngài cảm thấy thế nào?" Cố Phi Phi cẩn thận hỏi ngược lại.

"Vụ án trước đó chỉ dùng cưa điện phân tay, mà dấu vết lưu lại trên cánh tay kia rất rõ ràng là vết chém; Hơn nữa hung thủ trước đó cẩn thận âm thầm, lúc này lại cao ngạo bừa bãi, còn để lại dấu tay và tinh dịch. Cho nên từ chứng cứ bên ngoài đến xem, hẳn không phải cùng hung thủ gây án." Cao Tiến không cần nghĩ ngợi nhiều nói, nhưng lại dừng một chút, đổi sang giọng điệu nghi ngờ, "Song, hai vụ án đều biểu hiện đặc thù lệch lạc tình dục, cho nên tôi lại nghĩ, hung thủ là một kẻ biến thái, hành vi vốn hỗn loạn, không thể đoán được, có khả năng thế này, thông qua những lần gây án trước đó đã tăng thêm sự tin tưởng và dục vọng, vì vậy kích thích hắn khiêu chiến với cảnh sát chúng ta không?"

"Quả thật, loại tiền lệ này rất thường thấy, có vài sát thủ liên hoàn sau khi gây án, đã thấu suốt khiêu khích với cảnh sát để thu được cảm giác khống chế lớn hơn. Thế nhưng, vụ án lúc này, tôi nghĩ hẳn đến từ hai hung thủ bất đồng." Hàn Ấn và Cố Phi Phi trao đổi ánh mắt, nói, "Từ phân tích tâm lý phạm tội, người trước gây án chủ yếu là áp lực tình dục đưa đẩy, người như thế sống trong thế giới của mình, quan tâm đến cảm thụ của mình nhiều hơn, không cần người ngoài chú ý tới hắn và nạn nhân; Kẻ sau biểu hiện hành vi khiêu khích không sợ bị truy đuổi, rất rõ ràng có chứa tâm trạng cực kỳ phẫn nộ, mặc dù trong vụ án cũng để lộ đặc điểm phát tiết tình dục, nhưng căn nguyên tôi cho rằng đến từ thất bại và thiếu hụt cảm giác tồn tại."

Hàn Ấn nói xong, thần sắc Cao Tiến nghiêm trọng, bất đắc dĩ than: "Vụ án trước còn chưa manh mối, lại tới thêm tên biến thái này, tôi nào có nhiều nhân thủ đồng thời giải quyết hai vụ án lớn như vậy!"

"Đừng gấp, chúng tôi sẽ cùng hỗ trợ, ngài chỉ cần sắp xếp nhân thủ bất cứ lúc nào, phối hợp với chúng tôi là được." Cố Phi Phi nói.

"Vậy không thành vấn đề." Cao Tiến lúng ta lúng túng gật đầu nói.

"Trước mắt thân phận hung thủ chưa rõ, thông tin về 'cánh tay' nhất định phải nghiêm khắc bảo mật!" Cuối cùng Hàn Ấn tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò mọi người.

Buổi chiều, có đồn công an báo cáo tin tức, nhận được báo án của phòng bảo vệ học viện ngoại ngữ, trường có một nữ sinh mất tích. Người mất tích tên là Tống Nam, năm nay 21 tuổi, cao 1.61, là học sinh năm ba ngữ văn A học viên ngoại ngữ, hình ảnh cho thấy cô có một khuôn mặt trang điểm trẻ trung. Dưới sự phối hợp của phòng bảo vệ học viện, tổ chi viện phòng giáo viên gặp được chủ nhiệm lớp của cô, một thầy dạy ngoại ngữ quốc tịch A, tiếng Trung rất lưu loát, tên là Issei Sagawa.

Issei, nhìn dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, không cao lắm, gầy như que củi, tóc rất dày, tóc mai che khuất lỗ tai. Mặt cũng góc cạnh, mắt một mí, mí trên phù, đôi mắt tam giác nhỏ, mũi hướng lên trời, môi rất dày, còn có sẹo mụn đầy mặt, nụ cười trên mặt làm cho người ta cảm thấy có vài phần hèn mọn. Một thân âu phục màu tím, sơ mi trắng, cà vạt xanh, dáng vẻ làm việc điển hình của nước A.

Tướng mạo của Issei khiến Cố Phi Phi cảm thấy rất không thoải mái, vừa đánh giá gã, vừa cau mày hỏi: "Là ông báo mất tích với nhà trường?"

"Đúng. Trò Tống Nam đã gần hai ngày không xuất hiện ở trường, gọi điện thoại di động cho cô bé luôn tắt máy, trò ấy không phải người địa phương, không có thân thích và bạn bè ở vùng này, cũng không quen bạn trai, cho nên tôi nghĩ trò ấy có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền báo cáo với nhà trường. Là tôi không chăm sóc học trò của mình, tôi phải có trách nhiệm." Thân thể Issei nghiêng về phía trước, làm một động tác cúi mình. Đương nhiên, đây chỉ là tư thế lễ phép theo thói quen của người nước A mà thôi, không hề chứng tỏ gã thật sự cho rằng mình nên chịu trách nhiệm vụ mất tích của Tống Nam.

"Ông dường như đặc biệt hiểu rõ Tống Nam." Hàn Ấn đầy ý vị nhìn chằm chằm Issei nói.

"Tôi đặc biệt thích em học sinh này!" Issei đón ánh mắt Hàn Ấn, vẻ mặt thản nhiên nói, "Trò ấy đến từ nông thôn hẻo lánh, gia cảnh vô cùng bần hàn, trò ấy có thể đến được học viện quả thật rất không dễ dàng, bởi vì trò ấy cần phải làm thuê để duy trì chi tiêu thường ngày và đóng học phí, cho dù như vậy trò ấy chưa từng nghỉ một buổi học nào, trò ấy rất quý trọng cơ hội học tập."

"Cô bé mỗi ngày còn phải đi ra ngoài làm thuê?" Cố Phi Phi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, là trường học xét theo tình huống của trò ấy đặc biệt phê chuẩn. Trò ấy bình thường đều trở về rất muộn, bảo vệ của học viên và nhân viên quản lý ký túc xá đều tạo điều kiện cho trò ấy." Issei nói.

"Vậy ông biết chỗ cô bé làm thêm không?" Ngải Tiểu Mỹ hỏi tiếp.

"Đương nhiên biết, chính là tôi giới thiệu việc làm giúp trò ấy!" Issei sảng khoái nói, "Tôi có một đồng hương người A mở quán bar ở chỗ này, Tống Nam làm phục vụ viên ở chỗ cậu ta. Ờm, đúng rồi, tôi cũng đã hỏi quán bar, đồng hương của tôi nói trò ấy tối qua không đến quán bar làm việc."

"Lần cuối cùng ông thấy cô bé là khi nào?" Hàn Ấn hỏi.

"Trước xế chiều, ở cửa học viện, trò ấy đi xe đạp đến quán bar làm việc!" Issei trả lời rất trôi chảy, hình như đã chuẩn bị cho tất cả câu hỏi của cảnh sát.

"Chúng tôi cần địa chỉ của quán bar." Cố Phi Phi nói.

"Tôi có danh thiếp của đồng hương ở đây, phía trên có số di động của cậu ta và địa chỉ quán bar." Issei từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra tờ danh thiếp, hai tay đưa đến trước mặt Cố Phi Phi.

"Tốt lắm, tạm thời đến đây thôi, có chuyện chúng tôi sẽ tìm ông!" Cố Phi Phi nhận danh thiếp, trao đổi mắt với Hàn Ấn, vươn tay tạm biệt Issei.

Issei cong người lần lượt bắt tay họ, làm ra tư thế khiêm nhường hỏi: "Thứ cho tôi mạo muội, mọi người đã có tin tức của Tống Nam rồi sao? Trò ấy thật sự đã xảy ra chuyện?"

"Có tin tức chúng tôi sẽ báo cho trường các vị!" Cố Phi Phi dùng phương thức nói chuyện trước sau như một của cô, cự tuyệt đáp lại câu hỏi của Issei.

"Thời gian mất tích đại khái, giới tính, tuổi, chiều cao đều khớp, có lẽ cánh tay chính là của Tống Nam." Đi trong hành lang ký túc xá giáo viên, Đỗ Anh Hùng nói.

"Em cũng cảm thấy thế." Ngải Tiểu Mỹ nhìn Cố Phi Phi, "Tiếp theo chúng ta đến quán bar sao?"

"Không, chia nhau làm việc." Cố Phi Phi nói, "Tôi và Tiểu Đỗ đến ký túc xá của Tống Nam, tìm xem có vật gì có thể giám định DNA, phía quán bar em và thầy Hàn đi xem thử."

"Được, cứ như vậy, xe để cho em và Tiểu Đỗ, tôi và Tiểu Mỹ bắt xe đi, dù sao cũng không quen đường. Đúng rồi, tìm phía học viện và bạn học của Tống Nam, tìm hiểu tình trạng của Issei." Hàn Ấn dặn dò.

"Ừ, trong lòng em đã hiểu." Cố Phi Phi gật đầu đáp.

Thành phố Vân Hải, cùng nước A cách biển khá xa, vị trí địa lý cách nước A khá gần, vì vậy công việc và cuộc sống của người nước A trong thành phố này, so với các thành phố khác trong nước nhiều ra không ít. Như đã biết, người nước A ở hải ngoại đặc biệt giỏi tụ tập, cho nên phàm là thành phố nhiều người nước A sinh sống, dần dần đều sẽ hình thành một khu vực tập trung hoạt động của người nước A, thành phố Vân Hải cũng có một phường như vậy, được mệnh danh là phường Hữu Nghị.

Xoay quanh phường Hữu Nghị, có vài tòa cao ốc doanh nghiệp và khách sạn cấp sao do vốn riêng nước A và hai nước hùn vốn dựng lên, bên trong khách thuê phòng và ở trọ cũng là người nước A chiếm số đông. Mà những người nước A này ngoại trừ làm việc và cư trú, đương nhiên còn phải ăn cơm, uống rượu, giải trí, vì vậy hai bên con đường chạy giữa những tòa cao ốc dài hơn một trăm thước, gồm nhà ăn, quán bar và khu giải trí Karaoke của nước A chiếm đầy.

Quán bar Tống Nam làm việc mặt tiền không lớn, chỉ có hai cánh cửa gỗ màu nâu, hai bên cửa treo một cái đèn lồng dài kiểu nước A, phía trên lần lượt dùng chữ nước A và tiếng Trung viết tên quán bar —— Quán bar Yokohama.

Bên trong quán bar rộng rãi hơn nhiều, trang hoàng hoàn toàn theo phong cách nước A, đèn treo hình tròn ố vàng, quầy bar dài kinh điển, bàn gỗ hương cổ màu cổ, đơn giản mộc mạc, trang nhã ấm áp, làm cho người ta cảm giác gia đình.

Lúc này còn một thời gian ngắn nữa là đến 4 giờ chiều buôn bán, bên trong rất yên tĩnh, mấy phục vụ viên đang nhẹ nhàng lau bàn và ly rượu, một nam sinh cao dáng vẻ quản lý chào đón, dùng giọng nước A lễ phép mời Hàn Ấn và Ngải Tiểu Mỹ vừa vào cửa: "Vô cùng xin lỗi, bây giờ chúng tôi còn chưa mở cửa buôn bán, xin hai vị ghé qua sau được chứ?"

Hàn Ấn mặc dù không hiểu tiếng A, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng A của quản lý nam này khá gượng gạo, phỏng chừng là đồng bào, liền mỉm cười một chút, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi là cảnh sát, muốn gặp ông chủ của cậu!"

Vừa nghe là người Trung Quốc, lại là cảnh sát, nam quản lý thoáng kinh ngạc, lập tức sửa giọng dùng tiếng Trung nói: "Hai vị đợi chút, tôi đi gọi ông chủ."

Chỉ chốc lát sau, quản lý nam từ một cánh cửa bên hông dẫn ra một người đàn ông trung niên cao trung bình, tướng mạo khá đoan chính. Hắn chỉ phía Hàn Ấn, lại cúi chào người đàn ông trung niên rồi lùi vào quầy bar, không cần phải nói người đàn ông trung niên này chính là ông chủ.

"Hoan nghênh đến đây, tôi là ông chủ của quán Aoi Miya, xin mời hai vị cảnh sát ngồi xuống uống tách trà, có chuyện gì chúng ta có thể vừa uống vừa trò chuyện." Ông chủ đi tới, trên mặt lộ nụ cười niềm nở theo thói quen của dân nước A, chỉ vào ghế bên cạnh, dùng tiếng Trung Quốc mang theo chút giọng nước A nói.

Hàn Ấn khoát tay mềm mỏng từ chối: "Cám ơn, không cần! Chúng tôi tìm ngài là muốn tìm hiểu tình hình của Tống Nam."

"Tống Nam, trẻ ngoan! Làm việc nghiêm túc, chăm chỉ, tôi rất hài lòng!" Aoi Miya lập tức dựng thẳng ngón cái nói.

"Cô ấy tối hôm trước có đến làm việc không?" Ngải Tiểu Mỹ hỏi.

"Có tới, song tối qua không tới, tôi tưởng con bé bài vở nặng nhọc, cho nên nghỉ một đêm, chẳng lẽ con bé đã làm hỏng chuyện gì sao?" Aoi Miya hỏi ngược lại.

"Cô ấy đi khi nào, khi đi là một mình sao?" Ngải Tiểu Mỹ không để ý tới câu hỏi của Aoi Miya, tiếp tục hỏi.

"Ờm, tối hôm trước vì tôi tạm thời có việc, về sớm, không rõ lắm, để tôi gọi Hoàng Đạt qua trả lời hai người nhé!" Aoi Miya xoay người vẫy hướng quầy bar.

Hoàng Đạt chính là quản lý nam kia, nghe ông chủ gọi, cậu ta nhanh chóng từ trong quầy bar bước nhanh tới, khúm na khúm núm đứng bên cạnh ông chủ. Hiển nhiên cậu ta đã nghe được câu hỏi của Ngải Tiểu Mỹ, liền chủ động nói: "Tối hôm trước sau khi đóng cửa, có một người nước ngoài dáng vẻ như người châu Âu uống rượu ở lì không chịu đi, vừa khóc vừa quậy, tâm tình có chút mất khống chế. Hắn nói tiếng Anh tôi nghe không hiểu lắm, liền bảo Tống Nam biết chút tiếng Anh qua đó an ủi hắn. Sau đó Tống Nam trở về nói, gã nước ngoài uống quá nhiều, xem chừng không cách nào về một mình, cô ấy phải đưa hắn về chỗ ở, vì vậy tôi đỡ gã nước ngoài ra ngoài, giúp họ gọi một chiếc taxi, sau đó thì không gặp lại cô ấy nữa."

"Mặt mũi của khách nước ngoài kia và biển số xe taxi cậu có nhớ rõ không?" Hàn Ấn nói.

"Biển số xe taxi tôi không chú ý nhìn, song dáng vẻ của khách tôi còn chút ấn tượng." Hoàng Đạt suy nghĩ một chút nói.

"Người nước ngoài trước kia từng tới đây chưa?"

"Không có, lúc trước chưa từng gặp hắn!"

"Mấy giờ các anh đóng cửa?"

"2h30 sáng."

"Cô ấy là một cô gái, sao cậu có thể yên tâm để cô ấy đi một mình cùng một gã đàn ông ngoại quốc chứ? Hơn nữa đêm đó cô ấy không trở về, cậu không thấy khác thường sao?"

"Tôi tưởng người nước ngoài là du khách, sẽ ở khách sạn gần đây, Tống Nam hẳn sẽ mau chóng trở về. Về sau mãi không thấy cô ấy, tưởng rằng người nước ngoài cho tiền boa, cô ấy bắt xe về thẳng trường rồi." Hoàng Đạt cắn môi nói, "Tống Nam xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn chưa liên lạc được với cô ấy."

"Việc này trước mắt còn chưa tiện tiết lộ." Thấy vẻ mặt Hoàng Đạt lo lắng, Hàn Ấn nói, "Quan hệ giữa hai người rất thân thiết sao?"

Hoàng Đạt vô thức quay đầu liếc nhìn ông chủ, sau đó nhẹ gật đầu, nói: "Chúng tôi đang quen nhau."

Từ biệt Aoi Miya và quản lý nam, Hàn Ấn và Ngải Tiểu Mỹ bắt xe taxi quay về đội hình cảnh. Ô tô vừa mới khởi động, Hàn Ấn nhàn nhạt hỏi thăm Ngải Tiểu Mỹ: "Thế nào? Câu hỏi vừa nãy, có cảm nhận gì?"

"Hoàng Đạt và Tống Nam làm việc với nhau lâu ngày sinh tình cảm rất bình thường, song thái độ mẫu thuẫn với Issei!" Ngải Tiểu Mỹ hơi cân nhắc một lát, nói, "Lúc trước từ lời Issei nói, rõ ràng có thể cảm giác được thái độ của gã với Tống Nam vô cùng mập mờ, cho nên tôi lớn mật phỏng đoán, Issei thầm mến Tống Nam, cho nên chăm sóc cô bé mọi bề. Nhưng nếu Tống Nam từ chối quen gã, gã lại đang âm thầm biết được Tống Nam có đối tượng yêu, hoặc Tống Nam một chân đạp hai thuyền, vậy gã có thể nảy sinh ghen ghét, trong lúc xúc động mà giết Tống Nam không?"

"Tiểu Mỹ hiện giờ thật sự là càng ngày càng trưởng thành, phân tích rất thấu triệt, động cơ này thành lập." Hàn Ấn gật đầu, lại lắc đầu, dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng việc này không cách nào giải thích được hành động đưa cánh tay đến đội hình cảnh của hung thủ. Đương nhiên, suy đoán hiện tại, chỉ có thể để tham khảo, hết thảy của hết thảy, đều thành lập dưới tiền đề nạn nhân là Tống Nam, nếu có người khác, vậy tất cả phân tích kia đều đẩy ngược trở lại từ đầu!"

Ngải Tiểu Mỹ và Hàn Ấn đang nói chuyện, xe taxi đã lái một quãng xa, Ngải Tiểu Mỹ quay đầu lại mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng ông chủ quán bar. Lúc này, Aoi Miya đang dùng thói quen tiễn khách của người nước A, đứng trước cửa quán bar đưa mắt nhìn xe taxi lái đi, mãi đến khi xe taxi khuất khỏi tầm mắt, mới từng bước quay đầu lại, "lưu luyến không rời" trở lại trong quán.

2 nhận xét:

  1. Chẹp tác giả thật là, một mực gọi nước A nhưng toàn Yokohama mí lị Aoi Miya :)))

    Trả lờiXóa
  2. Chẹp tác giả thật là, một mực gọi nước A nhưng toàn Yokohama mí lị Aoi Miya :)))

    Trả lờiXóa