Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Đêm Mưa Tử Thần 8.1

Chương 8 - Tim ta (1)

Ngày 16 tháng 9, 9h05.

Quách Tiểu Mễ nặng nề mở mắt, duỗi hai tay giãn chút gân cốt, cơ thể mỏi nhừ, hạ thể nóng rát, có chút căng đau. "'Hòa thượng thối', thật biết giày vò, cả đêm không hề nhàn rỗi, uống thuốc là cái chắc!"

Quách Tiểu Mễ cau mày nhếch cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu. Sau khi oán trách xong quay đầu, phát hiện trên bàn trang điểm đặt một xấp tiền mặt, mày lập tức giãn ra, "Xem ra không uổng phí sức lực, hòa thượng thối cảm thấy thỏa mãn bỏ đi đúng giờ."

Cô xem xét tiền mặt trên bàn, trong đầu tính toán kế hoạch mua sắm, trên mặt bất giác đắp đầy nụ cười ngớ ngẩn. Chuyện cho tới giờ, Quách Tiểu Mễ càng ngày càng thấy may rằng mình lúc đầu đã đưa ra lựa chọn chính xác. Thà sống dầm mưa dãi nắng, mỗi ngày bôn ba được bữa nào hay bữa đó, không bằng lợi dụng tuổi trẻ sắc đẹp của mình mở đường tắt; Thà đem thanh xuân bỏ phí giãy giụa trong đau khổ và vất vả, không bằng dùng nó để giao dịch. Mà kết quả giao dịch, chính là làm cho cô từ một cô gái nông thôn chỉ có bằng trung cấp nghề, có thể không tốn chút sức nào sở hữu biệt thự riêng và xe thể thao đắt tiền, còn có thể mặc đồ hàng hiệu, ăn ở nhà hàng cao cấp, mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng giấc, không làm việc lại có thể lấy được số tiền cha chú cả đời cũng không kiếm được.

Thứ Ba, 18 tháng 4, 2017

Sưu Quỷ Thực Lục 57

57,

Tôi lại hơi run rẩy: "Không ngại, trong thôn chúng tôi cũng xưng hô như thế. . .Ông quả nhiên biết lai lịch của tôi, ông biết tôi họ Âu Dương?"

"Tôi dù sao cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị cô uy hiếp đúng chứ?"

Dương Song Song nhịn không được nói xen vào: "Tiếp tục nói về Uông Lan San đi, tôi đoán nè, bà ta lúc đầu tiến vào Âm Dương giới, là vì bà ta trầm mê vào sùng bái thần tượng Trang Điệp, Trang Điệp đột tử, bà ta luẩn quẩn trong lòng, liền vào Âm Dương giới tìm nàng."

"Cháu gái à, thiên phú của con cao thế. . ." Hồ Già nghênh đón ánh mắt sốt ruột của tôi, đành phải thu lời lại nói: "Một chút cũng không sai, bà ta sau khi tiến vào Âm Dương giới, quả thật đã tìm được Trang Ai Văn. . .Cũng chính là nguyên danh của Trang Điệp, nhưng không biết tại sao, sau khi nói chuyện với Trang Ai Văn, hồn ngôi sao điện ảnh đã chết kia lại dường như bám vào người Uông Lan San vậy, làm thế nào cũng không thoát khỏi được. Về sau mỗi lần bà ta đến thế giới kia, gặp những người quen khi còn sống. . .quỷ hồn của những người đó. Sau khi kết nối, cũng đều mang theo nhân cách của những người chết này trở về. Vì vậy bệnh tình của bà ta càng ngày càng nặng, những nhân cách đó, tựa như đóng rễ trên người bà ta, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra. Mà bà ta, cũng đóng rễ ngay tại bệnh viện này. Chẳng biết bao chuyên gia tâm thần học đã nghiên cứu bà ấy, muốn làm cho rõ ràng nguyên nhân nhân cách bà ta đa biến như vậy, nhưng bà ta vẫn luôn che giấu bí mật này, chỉ cho ta một vài ám chỉ, mãi đến khi sắp chết, mới hoàn toàn nói hết cho ta biết. Những bức vẽ và một vài miêu tả của ta trong 《 Địa tâm du ký 》cũng là có được từ chỗ bà ấy. . .Đương nhiên, còn lại đa phần là ta bịa ra. Về phần đồ án này đến tột cùng có ý nghĩa gì, có giúp ích gì cho các cô, cô cho ta thêm phí giảng bài nữa, ta cũng không biết."

Chủ Nhật, 9 tháng 4, 2017

Đêm Mưa Tử Thần - 7.2

Chương  7 - Chuột lớn (2)

Ra khỏi cổng đài truyền hình, Hàn Ấn nhận được tin nhắn của Lâm Hoan. Trên viết: Anh ở đâu? Nếu tiện, đến phòng pháp y một chuyến.

Có Hạng Hạo Nhiên bên cạnh, Hàn Ấn không tiện trả lời tin nhắn, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Hai ngày nay bận rộn, không hề nhớ tới Lâm Hoan, không biết lần mình nói chuyện trước đó cô ấy có nghe vào không? Nhìn giọng điệu trong tin nhắn không giống như công việc, có khi nào đã nghĩ thông rồi?

Trở lại đội, Hàn Ấn đi thẳng đến phòng pháp y. Phòng pháp y nằm dưới lòng đất một tầng, trong hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng, có lẽ hơi ẩm quá nặng, hoặc do tâm tình, mỗi lần đến đây, Hàn Ấn từ đầu đến chân đều có một loại cảm giác lạnh lẽo. Anh không khỏi rụt người, gõ lên cửa hai cái, nghe được một tiếng trả lời nhẹ nhàng, đẩy cửa đi vào.

Lâm Hoan nằm trên bàn máy tính, theo tiếng vang ngẩng đầu, uể oải nói: "Anh đến rồi." Cô ấy so với hai ngày trước lại gầy đi một vòng, sắc mặt cũng rất kém, cả người ủ rũ không phấn chấn. Xem ra khuyên bảo của mình không có tác dụng gì, cô ấy vẫn còn trong rối rắm.

"Tan ca đã lâu rồi mà, sao cô còn chưa về, đang chờ tôi à?"

Lâm Hoan gật đầu, lại lắc đầu, làm cho Hàn Ấn khó hiểu. "Rốt cuộc là thế nào?"

"Tôi, tôi sợ."

"Sợ? Sợ cái gì?"

"Tôi. . ." Lâm Hoan miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, sắc mặt tái mét, trong ánh mắt dao động một tia bất an, ngập ngừng nói, "Tôi. . .Tôi có thể là người kế tiếp không?"