Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.10

10 - Mê ảnh truy tung

Ngày 24 tháng 8, mưa rào kèm sấm chớp.

Nguyên tắc sát thủ điều thứ nhất: Vĩnh viễn không được quay về hiện trường, bởi vì bạn không biết chờ đợi bạn sẽ là gì đâu.

A, đây là gì thế này?

Nhắc nhở? Trào phúng?

Chữ trên tờ giấy là viết tay, đây chính là sai lầm đầu tiên y phạm phải.

Nét chữ rất công chính, viết rõ ràng, từng chữ riêng biệt, nét chữ mặc dù không cùng kích cỡ, nhưng nói chung có vẻ khá nhỏ, lại cực kỳ có phong cách riêng. Bút tích là biểu lộ tự nhiên của tiềm thức đại não, chữ viết của y đã nói lên con người này không thích giao tiếp, thuộc kiểu lý trí, y xử sự nghiêm túc, có năng lực tư duy logic rất mạnh, suy nghĩ chu đáo, làm việc cẩn thận, cũng có khuynh hướng phân liệt.

Y đã phát hiện thi thể, nhưng không báo cảnh sát, mà chờ tôi trở lại hiện trường, có thể thấy được người đầy kiên nhẫn, cũng khá tự tin với phán đoán của mình.

"Nguyên tắc sát thủ" là đang ám chỉ tôi là một sát thủ sao? Y muốn chơi trò trí tuệ với tôi hay là có ý đồ khác?

Nếu như vì tiền tài, thì sẽ không chỉ dùng cái nón để uy hiếp tôi, mà phải dùng phương thức cấp tiến hơn, ví dụ như ảnh chụp khi tôi giết người, nhưng y không thế, còn "tốt bụng" nhắc nhở tôi không nên trở lại hiện trường?

Tạm thời không nghĩ ra động cơ của đối phương, trước mắt chỉ có thể suy đoán đơn giản ba loại khả năng:

Khả năng một: Y chứng kiến tôi giết người chỉ do tình cờ, nhưng vì y khi đó đang làm chuyện trái pháp luật, để tránh rước phiền toái cho mình, không tiện báo cảnh sát.

Khả năng hai: Chứng kiến tôi giết người tuy là tình cờ, nhưng không nhìn thấy mặt mũi tôi, hơn nữa biển số xe tôi trước khi xảy ra vụ án đã được xử lý, cho nên muốn chơi trò trinh thám với tôi.

Khả năng ba: Y gọi là "Nguyên tắc sát thủ", chứ không phải "Nguyên tắc mưu sát", dùng kiểu giọng điệu phong bế, hơn nữa trong ngôn từ đang ám chỉ kính ý của y, cho nên y nghĩ y đang giúp tôi.

Dù là loại nào cũng không hợp logic -- Nếu như là loại khả năng một, y hoàn toàn có thể tống tiền tôi, nhưng y không làm vậy, thậm chí không để lại chỉ thị tiếp theo; Nếu như là khả năng hai, thông qua câu chữ của y không biểu hiện ý khiêu khích; Loại khả năng ba lớn hơn một chút, nhưng tại sao y phải giúp tôi?

Không nghĩ ra!!!

Dù nói thế nào đi nữa, thi thể của Từ Đông Bình có lẽ y đã xử lý rồi, cho nên đến nay không ai phát hiện.

Không đúng!!

Không đúng không đúng --! !

Hành vi giấu xác của y đã loại trừ loại khả năng một, y để lại tờ giấy, nhưng không đưa gợi ý tiếp theo, là muốn cho thấy y không có địch ý với tôi, đúng vậy, lại xem xét giọng điệu thông qua câu chữ, y nghĩ y không chỉ đang giúp tôi, mà còn đang dạy tôi làm thế nào trở thành một sát thủ thành công??!!

Chẳng lẽ. . .

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 81

81,

Kỳ thật đó là một lý luận rất đơn giản: Lần trước chúng tôi nhìn thấy vô số cánh tay từ mặt đất vươn lên, sau đó là vô số hình người, từ dưới mộ bò ra, chứng tỏ dưới mộ này hẳn đều chôn hài cốt, hoặc là, "nơi ở" của người đã chết.

Nếu mộ của chúng tôi cũng xuất hiện ở bãi tha ma này, vậy thì, nếu chúng tôi thật sự bất hạnh, quỷ hồn của chúng tôi, hoặc hài cốt, hẳn sẽ chôn dưới mộ bia này. Nếu đào ở đây không ra được chúng tôi, nếu dưới bia mộ này ngoại trừ bùn đất vẫn toàn là bùn đất, chứng tỏ phần mộ này chỉ là đồ trang trí.

Lục Hổ nói: "Muốn đào cũng có thể đào mộ người đã qua đời trước, cậu cứ còn sống sờ sờ ra đó, làm sao có thể chôn dưới đất.

"Hoắc Tiểu Ngọc còn sống sờ sờ hơn chúng ta đấy, chẳng lẽ không phải người đã chết hơn một ngàn năm sao?"

Tôi nghĩ một chút, vẫn là nhắm ngay mộ Cố Chí Hào đào xuống, trong bụng nói với Khổ Liên Trà, xin lỗi chị Khổ.

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 80

80,

Mười hai tấm bia mộ kia, vẫn im lìm đứng thẳng như thế, nhưng nếu tôi dừng mắt lại trên phiến đá xám tro kia lâu hơn chút, lại có thêm cảm nhận được một loại dữ tợn, từ trên mặt bia phát xạ qua.

Lục Hổ đang đứng đơ trước bia mộ của mình hồi lâu, một câu cũng chưa hề nói, lại đi tới trước mộ Lục Sắc, nhẹ nhàng chạm lên phần tên của Lục Sắc.

Tôi cũng im lìm, lẳng lặng nhìn cậu ấy. Tôi nguyện ý chờ cậu ấy chậm rãi làm quen với loại hiện thực tựa như ác mộng này, dùng cả đời cũng được.

Cậu ấy lại nhìn chằm chằm bia mộ của Thư Đào ngơ ngẩn một lát. Cuối cùng, cậu ấy đi tới trước bia mộ của tôi, quay đầu lại nhìn tôi, tựa như muốn xác thực xem tôi có còn tồn tại không.

Rốt cuộc, cậu ấy chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu, dường như trong đầu không chứa nổi nhiều thứ lạ lùng như vậy.

Tôi vẫn yên lặng đứng đó, chờ cậu ấy nói câu đầu tiên.

Từ sau khi nhìn thấy bia mộ của cậu ấy, cậu ấy không hề nói câu nào.

Chẳng biết lại qua bao lâu, cậu ấy rốt cuộc mở miệng.

"Mẹ ơi."

Tôi không biết người bị thương tổn có thường phát ra tiếng "gọi mẹ" không, nhưng tôi chẳng hề thấy buồn cười chút nào.

"Bạn. . .gọi tôi phải không?" Tôi chần chờ hỏi. Để có thể an ủi cậu ấy, lúc này tôi liền xả thân làm mẹ một lần cũng không tính là hy sinh bản thân lắm.

"Mẹ ơi, là tôi đang gọi mẹ tôi." Lục Hổ nói.

Nguy rồi! Tôi sốt ruột suýt khóc. Tin dữ này làm Lục Hổ điên mất rồi. Đáng ghét đáng ghét đáng ghét. Tại sao không để Ba Du Sinh nói cho cậu ấy đi; Tại sao phải tự cho mình thông minh mà dẫn cậu ấy đến xem đám bia mộ này? Tôi hận mình muốn chết, hận không thể đâm đầu vào bia mộ mình chết luôn.

"Lục Hổ, cậu đừng khổ sở. . ." Tôi đành phải dùng lời nói vô nghĩa vô lực nhất này để an ủi.

"Nếu những điều này đều là sự thật, nếu tôi chỉ có thể sống thêm hơn một tháng. . ."

"Ba mươi sáu ngày." Miệng tôi không biết có phải đang gây sự với tôi không, nó không nghe điều khiển của trung khu thần kinh của tôi nữa rồi.

Tại khoảnh khắc ấy, tôi gần như muốn hứa trọn đời với anh chàng mê rock vừa biết tin mình sắp chết này.

"Đầu tiên, bạn đừng quá lo về đám bia mộ này, rất có khả năng chỉ là có người đang đùa giỡn; Dù cho thật sự có người xếp đặt muốn giết chúng ta, chúng ta cũng vẫn còn đủ thời gian, tìm được hung thủ. . ."

Lục Hổ nói: "Nhưng mà, không phải chúng ta chưa thử qua, sự kiện của Thư Đào, chúng ta đã hết lòng hết dạ."

"Nhưng mà, chúng ta cũng đã có đột phá, ví dụ như chúng ta biết Hoắc Tiểu Ngọc mặc dù là cộng tác gây án, nhưng ả dường như chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh hiện tại, cho nên mới phát tín hiệu cầu cứu tới chúng ta."

Lục Hổ lại im lặng chốc lát, lắc đầu nói: "Tôi cần chút thời gian, tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ một chút."

Chính cậu ấy có lẽ cũng không biết, sau khi nghe được tin tức như thế, cậu ấy đã xem như tỉnh táo thần kỳ rồi. Nếu đổi lại là một người thần kinh khá yếu, đã sớm khóc thành sông, hoặc là hoàn toàn điên mất rồi.

Tôi chợt nhớ tới, lúc đầu khi tôi nhìn thấy bia mộ của mình ở vườn ươm, kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng không như đưa đám; Thư Đào sau khi nghe tôi kể cô ấy có khả năng ít lâu nữa sẽ xảy ra chuyện xấu, cũng không hề hoàn toàn sụp đổ. Lại nhớ, Lục Sắc cũng dám một mình nửa đêm chạy đến nhà xác để "nhìn cho ra lẽ", mà Cố Chí Hào càng là một gã không sợ trời không sợ đất. . .Những người trên bia mộ như chúng tôi, đều vô tâm vô phế hoặc là gan lớn tày trời.

Lục Hổ bình tĩnh một lát, đột nhiên nói: "Mặc dù tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn không thể tin. . ." Cậu ấy chỉ đám mộ bia cứng ngắc này, "Tôi không thể tin, vận mệnh của chúng ta, lại bị dãy đá tàn này quyết định trước. Đây có phải thật như lời bạn nói không, hay chỉ là trò đùa, hoặc là, chỉ phô trương thanh thế, trêu chọc chúng ta?"

"Có một biện pháp, có thể giải đáp vấn đề của bạn."

Lục Hổ lại liếc mắt nhìn tôi, vừa nhìn thấy cái xẻng bên cạnh tôi, gật đầu nói: "Đây là dụng ý thật sự của cậu khi mang xẻng theo?"

Lần này trước khi từ tòa nhà giải phẫu qua đây, tôi đặc biệt đến vườn ươm "mượn" một cái xẻng. Vừa rồi chỉ là nói cho Lục Hổ, chuẩn bị dùng xẻng này phòng thân, vì gần đây tìm một vị sư phụ võ thuật luyện tập xẻng pháp. Lục Hổ đại khái đã quen nghe tôi nói hươu nói vượn, làm việc tác phong thần bí, cũng không hỏi nhiều.

Tôi hy vọng có thể làm cho tâm trạng Lục Hổ thoải mái hơn, giơ xẻng lên, cắm lên mảnh đất trước bia mộ của tôi, nói: "Tôi đương nhiên không phải tới tham gia hoạt động tết trồng cây. Đây đây đi, nhìn xem dáng vẻ của tôi sau khi biến thành quỷ nè."

Kỳ thật đó là một lý luận rất đơn giản: Lần trước chúng tôi nhìn thấy, vô số cánh tay từ dưới đất vươn lên, sau đó là vô số hình người, từ dưới phần mộ bò ra, chứng minh dưới mộ này, hẳn đều chôn hài cốt, hoặc là, "chỗ ở" của những người đã chết.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 79

79,

Tôi miêu tả cho Ba Du Sinh hình dáng của hai hung thủ, nói cho ông biết, hung thủ không phải Hoắc Tiểu Ngọc hát khúc oán phụ, Hoắc Tiểu Ngọc chỉ là kẻ áp dụng kế sách bám trụ hai kẻ ngốc là tôi và Lục Hổ. Tôi còn cho ông ấy biết, ngay khoảnh khắc Thư Đào ôm chầm lấy bà nội giả, ba người họ cùng nhau biến mất, hơn nữa không hề để lại một vệt khói xanh nào như trong phim ma. Họ tám chín phần mười là đã đến thế giới bất âm bất dương kia, nhưng tôi không thể nào cứu được. Qua một hồi, xương khô cứ thế từ trong hư không xuất hiện trên bàn hội nghị, không có bất gì dấu hiệu gì.

"Nói cách khác, Thư Đào bị hai người nữ này. . .ma nữ, đưa đến Âm Dương giới kia, chẳng biết họ đã động tay động chân gì với cô ấy, đến khi cô ấy bị đuổi về nhân gian, đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Sắc và Cố Chí Hào, hơn phân nửa cũng bị gặp phải cảnh ngộ này." Tôi nhắc tới năm cái xác trong tòa nhà giải phẫu kia, đi một vòng ở Âm Dương giới, mạ vàng trở về, đã thành xác sống.

Ba Du Sinh hỏi: "Trong số các hung thủ, có một người mặc đồng phục cảnh sát của chúng tôi?"

Tôi đoán được nghi ngờ của ông, nói: "Đúng là vậy, ít nhất nhìn qua là vậy, giống hệt đồng phục của chị Hà, ông chắc chắn cảm thấy kỳ lạ, tại sao các ông không nhìn thấy được đồng phục cảnh sát thuộc loại phạm vi ma quỷ kia, nhưng vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, đồng phục đó, và cả quần áo trên người bà nội giả kia, giống như là một lớp sương mù gắn vào trên người họ, tuyệt đối không phải vải vóc thật, cho nên tôi nghĩ, có lẽ hai tên sát thủ kia đã dùng một loại thủ thuật che mắt, chỉ để cho Thư Đào, hoặc tôi, nhìn qua như mặc đồng phục hoặc quần áo bà nội Thư mặc khi còn sống."

"Tà thật!" Hà Việt cảm thán.

"Còn tà hơn nữa nè," Tôi chẳng biết nên nói ra phát hiện mới của tôi như thế nào, "Mặc dù tôi căn bản không nhận ra họ, nhưng có lẽ tôi biết. . .lai lịch của họ."

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.9

9 - Chợt nổi sát khí

Ngày 18 tháng 8, trời âm u.

Hôm nay là ngày thứ mười theo dõi Từ Đông Bình, phát hiện hắn có một mặt ít ai ngờ được.

Từ Đông Bình vô luận đang ở viện kiểm sát hay ở học viện danh tiếng đều rất tốt, không ít người đánh giá hắn khá cao, nói hắn công chính nghiêm minh, làm quan thanh liêm, trước kia tôi cũng cho là như vậy, nhưng hiện giờ mới phát hiện toàn bộ không phải như vậy!

Từ Đông Bình cực kỳ thích cờ bạc, trong vòng mười ngày đã có sáu đêm hắn đến một sòng bạc ngầm bí mật, hắn mặc áo sơ mi chữ T rộng thùng thình, quần dài da như dân chơi, đội mũ tròn, ai cũng không ngờ được ban ngày Từ biện lý quần áo chỉnh tề, trên tòa án nghĩa chính từ ngôn, tối lại có dáng vẻ như vậy.

Từ phía sòng bạc nghe ngóng được, Từ Đông Bình thắng ít thua nhiều, hơn nữa mỗi lần thua đều không phải con số nhỏ, nhưng hắn không mượn bọn vay nặng lãi, sau khi thua hết tiền, dùng không được bao lâu, hắn lại có một số tiền lớn vào sổ, vì vậy có thể thấy được, khả năng hắn bị Lý Ưng thu mua là cực lớn.

Tuy nói có thể báo cáo cho công sở liêm chính, nhưng sòng bạc ngầm này bố trí cực kỳ nghiêm ngặt, cho tới giờ đều là giao dịch tiền mặt, không hề lưu lại bằng chứng gì, tôi nghĩ lúc vạn bất đắc dĩ, phía sòng bạc thậm chí có thể làm chứng giả cho Từ Đông Bình, đây e rằng cũng là nguyên nhân hắn chọn sòng bạc này!

Tôi vừa cẩn thận thẩm tra một ít vụ án Từ Đông Bình phụ trách, trong đó đại đa số đều làm không tệ, nhưng những vụ án liên quan tới quan to hiển quý, lại thua kiện hơn phân nửa, chẳng qua hắn cực kỳ hiểu rõ lỗ hỏng của pháp luật ở đâu, mới chưa bị để lại nhược điểm, cho dù là hiện tại, tôi cũng chỉ có thể đưa ra suy đoán, mà không có bất kỳ chứng cứ thực tế nào.

A, bây giờ nhớ lại ban đầu mình thế mà ngây thơ, chỉ dựa vào hiểu biết của mình với hắn mà đã giao phó tính mạng mình và Văn Trạch cho hắn, thế nên đã đưa dê vào miệng cọp!!

Sát hại Văn Trạch chắc chắn hắn có phần, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!!

Nhưng khó giải quyết là, Từ Đông Bình không giống Bành Đào, người nhà của hắn không ở thành phố này, không cách nào xuống tay từ người thân, mà hắn chắc chắn rất cảnh giác tôi, bây giờ đã không còn Văn Trạch có thể giúp tôi, cho nên tôi không thể dùng phương pháp đối phó Bành Đào để đối phó hắn.

Tôi nên làm thế nào đây?

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, phòng làm việc Bách Hạo Lâm

Bách Hạo Lâm ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay nhịp nhàng gõ mặt bàn, anh đang cân nhắc nên đối phó với Từ Đông Bình thế nào, đã nghĩ ra vài phương án nhưng đều bị anh phủ quyết cả -- Từ Đông Bình ở địa phương có chút danh tiếng, hơn nữa đánh giá bên ngoài dành cho hắn không thấp, không nên xuống tay với hắn.

Mượn dao giết người? Những vụ án Từ Đông Bình phụ trách có 80% đều là bị cáo bị phạt đúng tội, Bách Hạo Lâm không muốn mượn tay họ; Mà 20% còn lại đều là những người có bối cảnh, mặc dù những bị cáo này đã được phóng thích vô tội, nhưng gia đình người bị hại không tìm được bất kỳ chứng cứ gì về việc Từ Đông Bình dùng việc công tư lợi cá nhân, thậm chí còn cảm ân đại đức của gã, cho nên cũng không thể thực hiện được.

Bách Hạo Lâm hít vào một hơi thật dài:

Đúng, cho dù Từ Đông Bình bây giờ còn có một lương tri sót lại, nhưng thói nghiện cờ bạc của gã sớm muộn gì cũng sẽ đẩy gã vào vực thẳm tội ác, đến lúc đó, vì tiền cái gì gã cũng có thể làm! Ngoài mặt gã là một biện lý mặt sắt nói thay người bị hại, thực tế cũng đã sa vào làm nô lệ của tiền tài!!

Mặc dù cảm thấy Từ Đông Bình chết không tiếc, nhưng Bách Hạo Lâm cực kỳ rõ ràng mình không hề có quyền cướp đoạt sinh mệnh người khác, cũng cực kỳ hiểu được làm như vậy sẽ xúc phạm không chỉ có pháp luật, mà còn có đạo lý anh luôn cố thủ cực hạn!!

Bách Hạo Lâm vô cùng mâu thuẫn, anh thuyết phục không được bản thân, lại tìm không được cách giải quyết, tâm trạng buồn bực, đành phải rời phòng làm việc, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.

Khi đi ngang qua chỗ kiểm nghiệm phim ảnh âm thanh, giám chứng viên đột nhiên gọi Bách Hạo Lâm:

"Bác sĩ Bách, anh tới phân xử đi!"

"Gọi tôi Hạo Lâm là được rồi." Bách Hạo Lâm thu hồi phiền muộn trong ánh mắt, đi vào trong, thấy hai anh giám chứng viên đối diện máy tính tranh luận không ngớt, "Làm sao vậy?"

"Tối qua có người ở một nhà hàng tên Hào Môn cưỡng hiếp phục vụ viên, may mà phục vụ viên liều mạng giãy giụa, trốn thoát, hiện giờ chúng tôi quay lại hình ảnh lúc đó, có thể nhìn thấy tình hình phục vụ viên quần áo không chỉnh tề chạy khỏi phòng rửa tay, anh nói xem, có thể khép tội không?"

"Làm sao được?" Một giám chứng viên khác không đồng ý với cái nhìn của hắn, "Bây giờ đương sự hai bên khai hoàn toàn không giống nhau, mà máy theo dõi chỉ đặt ở hành lang ngoài phòng rửa tay, không quay được những chuyện đã xảy ra, ai biết thật hay giả?"

"Tuy nói thế nhưng video theo dõi cũng có thể chứng minh một vài vấn đề, có thể cho tôi đặc tả khuôn mặt cô ấy không?" Bách Hạo Lâm nói.

"Có thể!" Cảnh viên phóng đại mặt phục vụ viên, dừng hình ảnh.

"Các anh nhìn xem, lông mày cô ta nhướng lên, trán xuất hiện nếp nhăn, hai mắt mở rất lớn, thậm chí có thể nhìn thấy tròng trắng mắt, còn miệng mở ra, khóe môi trễ xuống. Đây là vẻ mặt sợ hãi cực độ." Bách Hạo Lâm lần lượt chỉ ra biến hóa cơ mặt phục vụ viên trong hình ảnh.

"Chắc chắn bị hiếp dâm chưa thành." Cảnh viên ngồi bên trái kết luận.

"Không dễ dàng vậy đâu, nghe nói kẻ phạm án là cục phó cục Hàng Hải, quan với quan bảo vệ nhau, cậu không phải không biết chứ?" Tên còn lại thì có chút khinh thường.

"Nghe nói do biện lý Từ Đông Bình của viện kiểm sát đảm nhiệm làm công tố viên, chắc chắn có trò hay!"

Nghe tên của Từ Đông Bình, Bách Hạo Lâm ngừng bước chân đang muốn rời đi, trầm ngâm suy nghĩ:

Biện lý là Từ Đông Bình sao? Tôi thật muốn xem gã làm sao tố tụng vụ này, với gã mà nói, việc này không chỉ có liên quan đến tương lai của người bị hại!

Ba ngày sau, tòa án khu Chu Tước mở phiên tòa thẩm tra xử lý vụ án này, Bách Hạo Lâm cũng cố ý đến quan sát.

Tòa án thẩm vấn chỉ mất một giờ, quan tòa lợi dụng chứng cứ không đủ làm lý do bác bỏ thỉnh cầu tố tụng của nguyên cáo.

Bởi vì vụ án bản thân nó là "hiếp dâm chưa thành", cũng không có ai bị thương tổn quá lớn, cho nên tuyệt đại đa số người không tỏ vẻ gì không hài lòng với kết quả này, nhưng trong mắt Bách Hạo Lâm, vụ án này từ lúc bắt đầu mở phiên tòa, đã không công bằng rồi.

Bách Hạo Lâm từng đệ trình một báo cáo phân tích hành vi của nguyên cáo và bị cáo qua động tác cơ thể trong hình ảnh cho sở cảnh sát, sở cảnh sát cũng đệ trình đầu đuôi ngọn nguồn cho viện kiểm sát, nhưng Từ Đông Bình từ khi bắt đầu phiên tòa cho đến khi kết thúc chưa từng đề cập đến tí ti nào, thậm chí khi hỏi nhân chứng chứng kiến, dùng rất nhiều giọng điệu khó xác định, cuối cùng dẫn đến quan tòa nhận định vụ án không đủ chứng cứ.

Bách Hạo Lâm lạnh lùng nhìn Từ Đông Bình và luật sư bên bị cáo bắt tay, lạnh lùng nhìn cục phó cục Hàng Hải kia phủi phủi âu phục, hất cằm ưỡn ngực bỏ đi, anh biết, tất cả những việc này đều là Từ Đông Bình cố ý làm.

Bách Hạo Lâm biết vị cục phó này sẽ không vì lần thiếu chút nữa bị kiện này mà bớt phóng túng, ngược lại sẽ càng ngày càng trầm trọng -- Hắn biết dù hắn có làm quá đáng đến mức nào, cũng sẽ có người thay hắn thu dọn tàn cuộc, mà người này chính là Từ Đông Bình! Từ Đông Bình đã thả một dâm phạm tiềm tàng, cực nguy hiểm!

Lần này là dâm phạm, lần sau sẽ là gì đây? Lần sau sau nữa thì sao? Chỉ cần có thể có lợi, Từ Đông Bình căn bản sẽ không để tính mạng của bách tính vô tội vào mắt! Gã không chỉ phải chịu trách nhiệm về cái chết của Văn Trạch, còn phải chịu trách nhiệm với vô số người bị hại tiềm tàng trong tương lai, vì gã đã thả hổ về rừng!

Cách làm của Từ Đông Bình khiến sự lạc quan đối với nhân tính của Bách Hạo Lâm hoàn toàn sụp đổ! Anh tự hô to với lòng mình:

Không để ôm ảo tưởng ngây thơ với Từ Đông Bình nữa, gã căn bản chẳng biết thu tay, không thể để mặc gã tiếp tay cho giặc như vậy nữa!!

Nhưng từ góc độ pháp luật, Bách Hạo Lâm không bắt được bất cứ chứng cứ thực tế nào Từ Đông Bình lấy việc công làm việc tư, cũng không có cách nào kéo gã xuống ngựa như với Bành Đào, làm sao đây? Chẳng lẽ để mặc gã tiếp tục như vậy? Chẳng lẽ anh cứ trơ mắt nhìn gã tự tay thả những phần tử nguy hiểm này, chẳng lẽ biết rõ gã sẽ có thể tạo ra bi kịch như với Văn Trạch, mình lại không làm được gì??

Không --! ! Tuyệt đối không --! ! ! Cho dù làm bẩn tay mình, cũng tuyệt đối không để cho Văn Trạch thứ hai, thứ ba xuất hiện! Đúng vậy, cho dù làm bẩn tay mình cũng không tiếc!!

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 78

78,

"Vậy cô nói cho tôi biết đi, tại sao muốn giết những người này? Tại sao cô nhiều lần muốn bóp chết tôi?"

"Tôi không muốn bóp chết cô, tôi chỉ muốn đưa cô đi gặp một người. Mà những người đó. . ." Cô nhìn lướt qua Lục Hổ, sau đó lại nhìn tôi, "Đám người các cô, nhất định phải chết, không ai có thể ngăn cản."

Thình lình, một tràn tiếng chim hót thê lương vang vọng giữa không trung, thanh âm kia, cào xé tâm can, khiến người nghe tôi đây, cũng có một loại cảm giác cào xé tâm can. Tôi nhìn lên, giáng xuống từ trời, là một con quái điểu thật lớn, như chim ưng, nhưng hung thần gấp trăm lần chim ưng, từ xa tít tôi đã có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của nó.

Tôi đã gặp nó rồi, hoặc nói, là một con chim giống như nó, ngày mà tôi bắt đầu mở mắt âm dương, đã nhìn thấy nó tham dự phanh thây cô gái tóc dài đồ trắng kia. Bây giờ tôi có thể khẳng định, cô gái bị phanh thây nhìn thấy lần trước, không phải Hoắc Tiểu Ngọc, nhưng loại chim thế này, tôi sẽ không nhận lầm được!

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 77

77,

Hành vi của cô ta thay đổi chứng tỏ gì điều gì?

Là muốn phát động tiến công với Thư Đào đúng không? Hay nói đơn giản hơn, cô ta thật sự đang muốn hát cho chúng tôi nghe.

Cô ta cố ý ở đây hát cho chúng tôi nghe! Cô ta thật ra đã sớm phát hiện chúng tôi đang bám đuôi.

Không ổn! Tôi khẽ lẩm bẩm.

"Có lẽ tôi phải trở về xem sao." Tôi nhìn đồng hồ, 9:09. "Bạn có thể trông ở đây một lát, tôi quay về thế giới mình, sau đó gọi điện thoại cho Ba Du Sinh, thương lượng bước tiếp theo nên làm gì. . .Tôi đột nhiên cảm thấy, manh mối không đúng lắm."

Lục Hổ nói: "Không thành vấn đề. Phải nhớ trống rỗng đó."

"Con hổ vớ vẩn!" Tôi nhẹ đẩy cậu ấy một cái.

Tôi trở về hiện tại, phát hiện mình đang ở một khu vắng vẻ bên hồ Chiêu Dương. Tôi lập tức bấm điện thoại gọi Ba Du Sinh: "Ba đội trưởng, tôi có một vấn đề. . ."

Ba đội trưởng nói một câu, di động của tôi rơi trên mặt đất.

Thư Đào nhìn thấy bà nội sống sờ sờ đứng trước mặt cô, tôi đoán chừng rằng trong lòng cô không biết có bao nhiêu phức tạp, trong ánh mắt cô hiển nhiên có nghi hoặc sâu sắc, nhưng lộ ra mãnh liệt hơn cả là cực độ mong ngóng và thiết tha. Hàng rào phòng ngự của cô bị kích động mãnh liệt ập tới phá tan, đây là tình cảm nhớ nhung tích lũy mười năm, cô lại kêu một tiếng "bà nội", nhào tới ôm chặt bà cụ tóc trắng xóa.

Trong cả cuộc đời ngắn ngủi của cô, có lẽ giống với đại đa số những phàm phu tục tử khác, đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm, nhưng ôm mối thâm tình này, là quyết định sai lầm lớn nhất của cô từ lúc sinh ra đến nay.

Chờ cảnh sát ở cửa nghe mệnh lệnh vọt vào phòng hội nghị, Thư Đào đã biến mất.

"Thư Đào đã biến mất! Đối tượng bảo vệ mất tích, lập tức phong tỏa tòa nhà!"

Lúc này, mỗi một phút cũng như châu bảo, nhưng cảnh sát kỹ thuật Hà trong phòng quan sát cũng vẫn nhìn chằm chằm màn hình mà ngơ ngẩn. Cô ta không thể tin tất cả xảy ra trước mắt: Cô ta ngay cả mắt cũng không chớp, Thư Đào cứ vậy đã biến mất, mà trước đó, không hề có dấu hiệu báo trước -- Ngoại trừ Thư Đào tự nói một mình mấy câu, cô ta khi đó thậm chí còn tưởng rằng Thư Đào vi phạm quy định, tự tiện gọi điện thoại cho ai đó.

"Có chuyện gì không?"

"Ai thế? Cô cảm thấy an toàn không?"

"Người nhà. . .Tôi không nói cho người thân nào của mình biết mà. .. "

"Bà nội!"

Sau đó cô ta nhào mạnh về phía trước, hai tay bọc quanh, ôm lấy khoảng không -- trong phòng hội nghị ngoại trừ cô ta, đương nhiên không còn ai khác -- cô ta cứ như vậy biến mất.

Tôi trở lại bên cái cây khô kia, cố gắng không chào hỏi Lục Hổ đang thủ vững vị trí, hướng về phía Hoắc Tiểu Ngọc đang ngâm nga hát trên cây gọi: "Cô ấy đâu? Cô nói cho tôi biết, cô ấy đâu?!" Thư Đào biến mất, tôi chợt cảm giác, là tôi đã mất đi cô ấy! Cho nên trong hai mắt tôi ẩm ướt, lồng ngực tôi đầy ứ, tôi sẽ nổ tung, sẽ phát điên bất kỳ lúc nào.

Hoắc Tiểu Ngọc tựa như không nghe thấy tôi nổi điên, cô ta vẫn ngâm nga khúc hát quái gở này, giống như trên dưới năm ngàn năm, chỉ có mình cô ta là người thương tâm, giống như không biết, những người vô tội phải hầu hạ loại trò chơi nhàm chán này của cô ta, kết quả còn nhiều trái tim đau khổ hơn nữa.

"Cô đang giả vờ đúng không, cô đã sớm biết chúng tôi đang theo dõi cô, cô cố ý kéo chúng tôi ở đây, đúng không? Cô từ đầu tới cuối đều đang giả vờ! Cô. . .Tôi vốn thông cảm cùng cô, xem ra cô thật là một nữ quỷ tội ác tày trời! Cô đi chết đi! Nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu!"

Ba Du Sinh nói cho tôi biết khi Thư Đào bốc hơi, tôi lập tức nghĩ cô ấy nhất định đã bị dẫn đến thế giới chết chóc này! Hiện giờ tôi cần biết rằng, cô ấy bị đưa tới đâu, đây là cơ hội duy nhất có thể cứu cô ấy, mặc dù tôi biết cơ hội có thể cứu cô ấy chỉ như gió thoảng, thậm chí, đã quá muộn.

"Quá muộn rồi."

Tôi giật mình lui về phía sau mấy bước, Hoắc Tiểu Ngọc chẳng biết lúc nào, đã bay khỏi ngọn cây, tới trước mặt tôi.

Tôi có thể nghe thấy Lục Hổ vọt tới, trong tay nhất định đang cầm thanh dao găm kia. Tôi mở rộng hai tay, ngăn cản cậu ấy, hỏi: "Tại sao nói như vậy? Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao cô muốn trợ Trụ vi ngược, tại sao vậy?"

(Tiêu: trợ Trụ vi ngược là giúp vua Trụ làm ác, vua Trụ trong Đát Kỷ Trụ Vương đó các bạn)

"Đó không phải là sự lựa chọn của ta.. ." Hoắc Tiểu Ngọc dừng một chút, "Nhưng. . . Là sự lựa chọn của ta."

"Cô đừng có chơi chữ với tôi, nói cho tôi biết, giúp tôi, cứu cô ấy!"

"Khi ta cần sự giúp đỡ nhất, có ai giúp ta không?" Hoắc Tiểu Ngọc đột nhiên bưng kín mặt mình, "Ta biến thành bộ dáng bây giờ, còn ai có thể giúp ta!"

"Có lẽ cô có thể cân nhắc làm chút việc thiện, nói không chừng sẽ thay đổi vận khí." Tôi muốn cười lạnh, nhưng lại không có tâm trạng đó, "Cô ấy ở đâu?!"

"Không còn kịp rồi. Sau khi họ đưa cô ta rời khỏi thế giới của các người, thì không còn kịp làm gì nữa rồi."

Tôi chợt cảm thấy, cảm giác của tôi đối với Hoắc Tiểu Ngọc, xem ra cũng không nhiều lắm, cô ta mặc dù từng sắp bóp chết tôi, nhưng cô ta dường như cũng có lời khó nói.

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 1.8

8- Quyết Đấu

Ngày 4 tháng 8 trời âm u nhiều mây

Mặc dù có chút chênh lệch với kế hoạch của tôi, nhưng hôm nay cuối cùng tôi sẽ chấm dứt hết thảy!

"Reng reng reng", tiếng chuông chói tai khiến Bành Đào sốt ruột bất an cả đêm không ngủ, đang suýt ngủ gật trên ghế ngồi trong xe toát mồ hôi lạnh, gã vội vàng lấy ra điện thoại di động đối phương cho gã, còn chưa đưa đến bên miệng đã nhấn xuống nút nghe:

"Alo. . ."

"8h20, đến buồng điện thoại công cộng phía bắc quảng trường Thần Tinh phố Bắc Liễu, chờ ngươi tới rồi, ta sẽ chỉ thị tiếp cho ngươi." Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

Bành Đào nhìn đồng hồ, chỉ có 10 phút, gã vội vàng khởi động ô tô chạy về hướng quảng trường Thần Tinh.

Nếu như là bình thường, trong 10 phút rất dễ dàng chạy tới đó, nhưng hiện giờ đang giờ cao điểm, trên đường xe cộ chen chúc, vừa đi chưa bao xa, xe của gã đã bị kẹp giữa đường cái, tiến thoái lưỡng nan.

Thời gian tích tắc tích tắc từng giây trôi qua, Bành Đào cáu kỉnh ấn kèn, nhưng như trước không thay đổi được hiện trạng giao thông ùn tắc.

Còn có 3 phút nữa, cách quảng trường Thần Tinh chừng 500m.

"Mẹ nó!" Bành Đào mắng, gã cũng không quan tâm được nhiều, dứt khoát lấy túi đen rồi chạy về hướng quảng trường, gã lo lắng vạn nhất mình đến muộn, đối phương lợi dụng việc này nhận định gã không có thành ý, hủy bỏ giao dịch, phát tán những bức ảnh kia, đến lúc đó tất cả đều toi đời!

500 mét này còn dài hơn so với bất kỳ con đường nào Bành Đào từng chạy mấy mươi năm nay, gã tựa như con chuột không ngừng trốn chạy trong trục lăn, con đường phía trước vĩnh viễn không có đích đến. Theo thời gian từng chút một trôi qua, mỗi một tế bào trên cơ thể gã như muốn nhảy ra khỏi cơ thể gã, cuối cùng Bành Đào đúng 8h20 tới quảng trường Thần Tinh, chân của gã còn chưa dừng hẳn, chợt nghe được buồng điện thoại công cộng cách phía trước hai mươi mét vang lên.

Bành Đào phi nước đại qua đó, không để ý đến mình còn thở hổn hển liền nghe điện thoại, nhưng không đợi gã lên tiếng, đối phương đã nói:

"Phía trước có một trạm xe buýt, ngươi lên chuyến xe số BUS49204, phía dưới vị trí ngồi sát cửa sổ bên phải hàng thứ ba có chỉ thị." Hắn vừa dứt lời, điện thoại đã bị vô tình cắt ngang.

Bành Đào ngay cả thời gian mắng người cũng không có, mang theo túi đen đi thẳng đến trạm xe buýt.

Người trước trạm xe buýt di chuyển như sóng triều, dòng xe cộ nối đuôi nhau ra vào, Bành Đào căng thẳng nhìn khắp nơi, trong bảy, tám chiếc xe buýt tìm kiếm chiếc xe buýt kia.

Biển số xe ở phần đuôi xe, không dễ phân biệt như số chuyến tàu, nhất là hiện giờ dòng người lại đông nhất.

Trải qua một phen giày vò, Bành Đào rốt cuộc tìm được chiếc xe đối phương chỉ định, nhưng khi gã đang muốn bước lên, xe buýt đã đóng cửa lại, mặc cho Bành Đào ở phía sau cố hết sức gào rát cổ, như trước tuyệt tình chạy đi.

Bành Đào không còn hơi để mắng nữa, gã nhìn quanh quất, muốn tìm TAXI chạy theo sau, nhưng giờ này làm sao có thể dễ dàng gọi được xe trống? Hơn nữa gã không bắt kịp xe buýt, đồ rất có khả năng sẽ bị những người khác phát hiện, nếu bị người ta biết giao dịch của họ, tình cảnh của gã sẽ càng nguy hiểm!!

Không còn cách nào, chỉ có thể theo sau, hiện giờ kẹt xe dữ dội, nếu đi đường tắt, có lẽ có thể chạy tới kịp lúc xe buýt vào trạm!

Bành Đào đã không còn thời gian oán giận nữa, gã mang theo cái túi đen tiếp tục chạy đi, vừa chạy vừa dùng ngôn ngữ ác độc nhất ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông kẻ tống tiền gã, nếu bây giờ đối phương đứng ở trước mặt gã, gã chắc chắn sẽ một quyền đánh bay hắn khỏi hệ ngân hà!

Đây có thể nói là đoạn đường gian nan nhất của Bành Đào, túi đen chứa một trăm vạn không hề nhẹ, tay gã đã bị cứa tróc một lớp da, hai chân cũng đau nhức dữ dội, có nhiều lần, đầu óc gã đã phát ra hiệu lệnh khiến cơ thể gã cứ thế nằm bẹp trên đất nghỉ ngơi cho thỏa, nhưng tế bào toàn thân gã đều hô to với gã: "Không được!!", gã không muốn cuộc sống cẩm y ngọc thực của mình bị tàn nhẫn vẽ lên dấu chấm hết.

Bành Đào dùng hết sức mình cắn chặt răng, rốt cuộc gần tới 9h đã đuổi theo kịp chiếc xe buýt kia, khi gã thở hồng hộc bò lên xe buýt, toàn bộ mọi người trên xe dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn gã.

Bành Đào đã không còn quan tâm nữa, gã vạch đám người trên xe ra, đi thẳng đến vị trí cửa sổ bên phải hàng thứ ba, quả nhiên dưới ghế ngồi tìm được một cái điện thoại di động dùng băng dính dán vào.

Đối phương dường như còn chưa gọi điện thoại tới, việc này khiến Bành Đào thở phào nhẹ nhỏm, nhưng gã còn chưa kịp thở lấy hơi, điện thoại di động liền vang lên, gã vội vàng luống cuống bấm nghe, tiếng mắng đã nghẹn thật lâu đang muốn vuột miệng văng ra, lại bị đối phương cắt ngang:

"Chúng tôi đã xác định thành ý giao dịch của Bành cảnh trưởng, bây giờ hạn cho ngươi trong vòng 5 phút đến dưới tượng kỵ sĩ của trung tâm thương nghiệp."

"Con mẹ mày có làm cho xong luôn chưa?!" Bành Đào nổi giận, gã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng chịu loại vũ nhục này.

"Đến hay không đến, tùy ngươi chọn." Đối phương lạnh lùng buông một câu rồi cúp điện thoại.

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Sưu Quỷ Thực Lục 76

76,

Đáng tiếc, cánh tay tiểu thư mảnh khảnh không vặn lại được đùi thô to của cục cảnh sát, họ vẫn phải cung cấp tất cả danh sách tên và thông tin giấy chứng minh của các khách vào khách sạn hôm nay, nhất là nhóm khách ở phòng nhìn tới được nhà khách Cảnh Sát.

Tất cả thông tin chứng minh nhân dân đều kiểm duyệt không sót cả lão huynh như ưng kia có ít nhất hơn mười tờ chứng minh, đều là hàng chính quy dường như không có bất kỳ cửa đột phá nào. Ba Du Sinh chuẩn bị rút người về, đột nhiên nói với quản lý trực ban: "Tôi muốn nói chuyện ngắn gọn với tất cả nhân viên trực ở đây, phiền anh triệu tập giúp."

Ông lần lượt trò chuyện cùng các nhân viên làm việc hai ngày này, rất nhanh đã thu hoạch được vài tin tức thú vị, ví dụ như có lão huynh chỉ định muốn ở phòng khách sát phía nam tầng 26, vừa đắt vừa khó đặt; Ví dụ như còn có lão huynh gọi một bộ "Tiểu Mãn Hán Toàn Tịch" của "Ngự Thiện Thực Đường", có phục vụ sinh đẩy xe con đến đưa cơm cho hắn.

Về sau phát hiện, hai vị lão huynh này, kỳ thật đều là một người.

Ở phòng số 2626.

Vì vậy có một màn vừa nhắc tới kia: Ba Du Sinh mang theo sáu kiện tướng đắc lực, đi tới cửa phòng số 2626.

Một vị hình cảnh thường phục mặc đồ vét gõ cửa, gọi: "Tề tiên sinh, tôi là giám đốc bộ phận phục vụ VIP, phiền ngài mở cửa giúp." Người trong phòng số 2626 đăng ký tên Tề Hiên, giấy chứng minh cho thấy, là lữ khách tới từ Sơn Tây. Vị nhân viên vừa rồi mơ hồ có chút ấn tượng với hắn, hình như chừng bốn mươi tuổi, người không tính là cao lớn, nhưng bộ dáng đầy khí phái, dường như trời sinh đã có dáng ông chủ. Hắn ăn mặc cực kỳ cầu kỳ, âu phục màu vàng nhạt, mặt vừa thấy đã biết quý phái.

Không ai mở cửa, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Hình cảnh kia lại gõ cửa một trận, quay đầu lại nhìn Ba Du Sinh, Ba Du Sinh gật đầu, tất cả mọi người rút súng ra. Hình cảnh gõ cửa lấy thẻ từ mở cửa, đèn xanh trên cửa lóe sáng, cửa mở. Mọi người lần lượt ùa vào, xếp thành trận hình đấu đường phố, súng chỉa trước sau hai bên.

Không có người. Vô luận ai ở trong phòng 2626, không để lại bất cứ đầu mối gì cho các hình cảnh. Người đi, phòng trống, đi đến sạch sẽ..

Tìm kiếm dấu tay, lấy mẫu hiện trường, chu toàn mọi mặt, những thứ này là nhiệm vụ của các nhân viên cảnh sát kỹ thuật tới sau. Giờ phút này trong đầu Ba Du Sinh đang suy nghĩ một vấn đề: Gã là ai?

Một loại cảm giác bất an mãnh liệt đột nhiên dâng lên, Ba Du Sinh đột ngột lao ra cửa phòng khách, đồng thời bấm một số điện thoại: "Tiểu Hà, báo cáo tình hình Thư Đào xem."

"Không sao cả, camera theo dõi cho thấy tất cả bình thường."

"Chú ý phong tỏa cửa tòa nhà nghiêm ngặt, cô lập tức tiến vào phòng đó, xác thực sự an toàn của Thư Đào! Tôi lập tức qua đó."

Kỳ thật, từ hơn bảy giờ tối qua, Thư Đào đã thay một bộ đồng phục cảnh sát, đi cùng hai cảnh sát một nam một nữ, ra khỏi nhà khách cảnh sát, lên một chiếc Jetta cảnh sát, thẳng đến cục cảnh sát thành phố.

Nói cách khác, mặc dù Thư Đào gióng trống khua chiêng tiến vào nhà khách cảnh sát, nhưng sau đó không lâu liền lén lút rời khỏi khách sạn, trở lại tòa nhà cục cảnh sát thành phố.

Tầng trệt đại đội trinh sát hình sự thị cục, có ít nhất bảy cảnh sát trông coi Thư Đào suốt đêm. Trong một căn phòng hội nghị ở tầng năm, tạm thời kéo vào một chiếc giường sofa, Thư Đào được cho hay, cô không thể làm gì khác hơn là ở đây "chịu thiệt" một đêm.

Thư Đào ngã đầu trên giường nhưng chậm chạp mãi không thể ngủ.

Đổi lại là bạn, nếu bạn tin lời cô gái giống bà đồng kia, bạn chỉ còn một ngày để sống, nếu bạn biết có người đang chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của bạn, nếu bạn cho rằng nhân sinh của mình từ đầu tới cuối dường như đều là sai lầm và bi kịch, bạn có thể ngã đầu liền vù vù ngủ được sao?

Mấy ngày qua. . . Từ khi cùng nói chuyện với tôi, biết hôm nay là tử kỳ của mình, Thư Đào đã suy nghĩ rất nhiều, cơ hồ đem cả kiếp này kiếp sau nghĩ cả một lượt, càng nghĩ càng cho rằng bản thân thảm thương, không những không làm được trò trống gì, không những bất hòa với gia đình, đáng buồn nhất chính là không có tương lai, một lòng muốn thay đổi hoàn cảnh hiện tại, cũng không có cơ hội nữa. Cho nên khi trời vừa xế chiều, lúc tìm được Ba Du Sinh, Ba Du Sinh lập tức hiểu được trạng thái tinh thần của cô, bị rơi vào tình trạng cực kỳ yếu ớt.

Ông và cô, ngay trong phòng khách của nhà khách trò chuyện thật lâu, cụ thể nói những gì, Ba Du Sinh không báo cáo rõ ràng với tôi, chỉ biết Thư Đào bề ngoài mạnh mẽ đã chảy rất nhiều lệ. Đồng thời, Ba Du Sinh cho rằng cô ấy đã nghe lời khuyên bảo, đã có một phần kỳ vọng vào tương lai.

Chỉ cần có thể tránh thoát được một "kiếp" này.

Có đôi khi tôi thật hối hận sâu sắc, phải chi không nói ra đôi mắt âm dương của tôi đã thấy những bia mộ chết tiệt này. Từ giờ trở đi phải làm sao đây? Nói cho cả đám thanh thiếu niên có tên trên bia mộ này, các người sắp chết? Nhìn Thư Đào đi, tôi cho rằng nếu còn làm vậy nữa, quả thực chính là đang hủy hoại người ta triệt để.

Cho nên Lục Hổ, tha thứ cho tôi, tôi vẫn không thể nói cho bạn biết. Ít nhất là hôm nay.

Thư Đào cuối cùng cũng ngủ, cô nằm mơ thấy gì, hoặc có nằm mơ hay không, không ai có thể biết, nhưng tôi có một loại cảm giác, cô chắc chắn đã mơ thấy bà nội mình.

Bởi vì khi cô vừa tỉnh dậy, cho rằng giấc mơ kia vẫn còn tiếp tục.

Cô thiếp đi, khi tỉnh lại dụi mắt, biết mình vẫn an toàn chân thực sống trên thế giới này, ngoài cửa sổ trời khá âm u. Những cô bạn ở cùng cô ở phòng trọ ngoại ô phía bắc từng nói, mùa mưa thu nổi tiếng tồi tệ ở Giang Kinh sắp tới rồi. Ít nhất cõi lòng cô không hề âm u như hôm qua, cô từ trong túi du lịch lấy ra một cái gương nhỏ, cuối cùng nhìn gương nở nụ cười tươi.

Sau đó cô bắt đầu chải tóc, cầm lấy vật dụng rửa mặt, đi tới cửa. Lập tức có nữ cảnh sát mở cửa cho cô, đưa cô đến phòng rửa tay.

Sau khoảng 10 phút, cô trở lại, rửa mặt xong, hơi thở thanh xuân cả người có thể xuyên thấu qua màn hình video theo dõi.

Trên bàn đã để ly sữa đậu nành và một cái bánh chiên, Thư Đào nhìn hơi nóng hấp dẫn lan tỏa, tựa hồ có chút không biết làm sao, đại khái, từ khi bà nội qua đời, cô chưa từng được khoản đãi như vậy.

Đây, đều chân chân thực thực hiển thị trên máy quay theo dõi. Trong phòng quan sát, đồng thời có ba vị cảnh sát nhìn chằm chằm màn hình không rơi mắt. Mà ở cửa phòng hội nghị đó, lại có hai nam hai nữ bốn hình cảnh vũ trang thủ hộ.

Dùng điểm tâm xong, cô đi qua đi lại trong phòng hội nghị vài vòng, dáng vẻ có buồn chán, lấy điện thoại di động ra, đại khái nhớ tới cảnh sát luôn dặn dò, trong hôm nay tốt nhất đừng liên lạc với bên ngoài, đành phải cất điện thoại vào. Cô từ trong túi lấy ra một quyển tiểu thuyết, nằm lên giường sofa lật xem. Mãi đến khi một nữ cảnh sát xuất hiện trong phòng.

"Thư Đào?"

Thư Đào ngồi dậy, nhìn thoáng qua vị nữ cảnh sát kia. Cô phát hiện mỗi lần tiếp xúc với cô đều là nữ cảnh sát khác nhau, hộ tống cô từ nhà khách chuyển đến đây là một, sắp xếp chỗ ở cho cô là một, đưa cô đến nhà vệ sinh là một, thu dọn chén đũa lại là một người khác. Vị nữ cảnh sát này dường như hơi quen, nhưng không giống những người trước. Nữ cảnh sát này vóc dáng cao gầy, da trắng nhợt, cùng một kiểu với nữ y sinh bà đồng mỏ quạ đen nhìn thấy bia mộ kia.

"Có chuyện gì không?"

"Có người tới thăm cô, có thể cho cô ấy vào không?"

Thư Đào vô thức liếc mắt nhìn máy quay theo dõi, hỏi: "Ai cơ? Cô cảm thấy. . .an toàn không?"

Nữ cảnh sát kia nói: "Là người nhà của cô. . .Nếu cô lo lắng, tôi có thể ngồi trong phòng cùng cô."

"Người nhà. . .Tôi không báo cho ai trong nhà tôi biết cả. . ." Sau đó cô sững sờ, đôi mắt vốn tròn vo như quả hạt càng mở lớn.

Đi tới chính là một cụ bà, tóc trắng xóa.

Lúc này, cảnh sát Tiểu Hà trong phòng quan sát nhận được cú điện thoại của Ba Du Sinh sau khi vồ hụt tại tầng 26 khách sạn Kim Thần, trong điện thoại, Ba Du Sinh nói: "Chú ý khóa kín cửa tòa nhà, cô lập tức tiến vào phòng đó, xác thực sự an toàn của Thư Đào! Tôi sẽ đến ngay."

Thư Đào tiếp tục im lặng trong khiếp sợ, chẳng biết qua bao lâu, mới gọi thành tiếng: "Bà nội. . ."

Tiểu Hà lập tức cầm điện thoại lên gọi: "Có tình huống, tiến vào, tiến vào!"

Bài hát của Hoắc Tiểu Ngọc vẫn tiếp tục, tiếp sau nguyên chế 《 Bồ Tát Man 》khiến tôi rơi lệ vừa rồi, ả lại chuyển sang hát vài bài tình ca cũ truyền lưu hậu thế, ví dụ như có một bài thế này:

"Chẩm tiền phát tẫn thiên bàn nguyện
Yếu hưu thả đãi thanh sơn lạn
Thủy diện thượng
Xứng đà phù
Trực đãi hoàng hà triệt để khô
Hưu tức vị năng hưu
Thả đãi tam canh kiến nhất đầu." 

Còn có một bài của Lý Bạch:

"Yến thảo như bích thi, tần tang đê lục chi. 
Đương quân hoài quy nhật, thị thiếp đoạn tràng thì. 
Xuân phong bất tương thức, hà sự nhập la duy?" 

Còn có một bài là:

"Bặc đắc thượng hạp nhật, thu giang phong lãng đa. 
Ba lăng nhất dạ vũ, tràng đoạn mộc lan ca." 

Đại khái là năm đó khi Lý Ích đi xa, ả nhớ nhung đến nóng ruột nóng gan.

Tình yêu của tôi chịu tiếng hát ư ử của ả giày vò, rốt cuộc đã gần tới cực hạn. Nhìn anh bạn punk bên cạnh, đã sắp bị những ca khúc oán phụ này làm ngất. Tôi thầm nói: "Cô ta sao cứ liên tuy bất tận thế này!"

Lục Hổ nói: "Ca hát mỗi ngày? Đây chẳng lẽ chính là cuộc sống hằng ngày của ả? Quá nhàm chán đó." Làm như cuộc sống của bạn ấy không phải ca hát mỗi ngày vậy.

Nhưng những lời này đột nhiên thức tỉnh tôi: Trong vài ngày qua, ban ngày cũng vậy, buối tối cũng thế, khi chúng tôi đến đây, mọi âm thanh đều lặng yên, sau khi cô ta đi ra rì rầm một trận, chỉ hơn mấy tiếng đồng hồ, sau đó lần nữa biến mất trong Vân Mộng, nhưng hôm nay hình như khác biệt, theo xu thế này, dường như muốn hát cả ngày.

Như biết có hai thính giả không tình nguyện muốn chờ cả ngày vậy.

Cô ta thay đổi hành vi chứng tỏ điều gì?