Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Sưu Quỷ Thực Lục 44

44,

"Màu trắng. . .Tôi cũng không nói rõ được là kiểu dáng gì, loại rất thùng thình." Một suy nghĩ từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện nảy ra trong đầu tôi: Có thể nào, nữ nhân tóc dài tìm tôi liều mạng kia, chính là nữ nhân áo trắng bị Công Điệt và quái điểu phân thây mà tôi nhìn thấy ở vườn ươm? Đều là tóc dài, đều là áo trắng, chẳng qua nữ nhân bị phân thây tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, hình như vóc người cũng rất mảnh khảnh.

"Màu trắng?" Hoàng Hải thoáng sửng sốt, "Từ bức vẽ trước mắt để lại nhìn xem, mỹ nữ thời Đường và thời Minh hai đời khác nhau, thích màu sắc sặc sỡ diễm lệ hơn, mặc màu trắng không nhiều lắm, trừ phi là. . .tang phục."

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Đêm Mưa Tử Thần 2.c

Chương 2 - Diệu Thủ Tàn Đao 3

Hôm nay, ăn xong cơm trưa, lúc trở về làm việc, hai mí mắt của Hàn Ấn bắt đầu đánh nhau. Công việc giáo sư quy luật khiến anh nuôi thành thói quen nghỉ giữa trưa, nhưng từ khi có thể chính thức tham dự phá án, đừng nói giữa trưa, ngay cả tối cũng ngủ không ngon. Lúc này anh thật sự có chút không chịu nổi, liền muốn ngủ một lát. Kỳ thật không cần ngủ nhiều, chỉ cần khoảng 20 phút, buổi chiều đã có thể tỉnh táo tinh thần.

Vừa mới nhắm mắt lại, liền bị một tiếng "ầm" bừng tỉnh, tay Hàn Ấn run bắn lật ngã tách trà bên cạnh, nước đổ khắp bàn.

"Căng thẳng cái gì? Không làm chuyện áy náy, không sợ quỷ gõ cửa! Có phải đã làm chuyện xấu gì không?" Hóa ra là Phương Vũ chẳng biết khi nào đã lẻn sang, thình lình vỗ bàn một cái, lúc này đang bày vẻ mặt cười trộm hả hê khi người gặp họa.

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Đêm Mưa Tử Thần 2.b

Chương 2 - Diệu thủ tàn đao (2)

Trong phòng pháp y, Lâm Hoan vừa kiểm nghiệm xác của Vương Ích Đức xong, đang ngồi trước bàn làm việc vừa ăn mì gói đã sớm nguột ngắt, Hàn Ấn đúng lúc này gõ cửa đi tới.

"Chào anh, có việc gì à?" Lâm Hoan vừa bỏ mì vào miệng, vừa chào.

"Không có gì, tình cờ đi ngang qua. . .Cái kia. . .Cám ơn nước khoáng của cô."

Tình cờ đi ngang qua? Cho xin đi, cả tầng này ngoại trừ phòng pháp y thì là phòng kho, anh đi ngang qua đây là để đi đâu? Hàn Ấn cảm thấy mặt mình có chút nóng.

"Ôi dào, đừng khách khí, việc nhỏ mà." Lâm Hoan thì không suy nghĩ nhiều.

"Thật ngại quá, ở hiện trường hơi thất thố, không nhớ tạ ơn cô."

"Haha, không có gì mà, lần đầu đến hiện trường đều như vậy! Thằng nhóc Phương Vũ kia lần đầu suýt nữa nôn cả ruột gan ra ngoài, anh xem như không tồi rồi!"



"Tình hình khám nghiệm tử thi thế nào?" Hàn Ấn biết Lâm Hoan là để mình bớt khó xử mới cố ý nhắc tới Phương Vũ, vì vậy liền chuyển chủ đề.

"Vừa làm xong. Hay là thế này." Lâm Hoan đứng dậy, rút tờ giấy ăn trong hộp giấy trên bàn ra lau miệng, bảo Hàn Ấn đến bên bàn kiểm nghiệm xác, "Tôi nói trước kết quả cho anh, thuận tiện giúp anh luyện can đảm."

Trên bàn khám nghiệm xác nằm thẳng tắp một cái xác che vải trắng, sau khi vạch ra để lộ Vương Ích Đức. Vết máu trên mặt hắn đã được lau sạch sẽ, hai lộ máu chỗ đôi mắt bị móc xuống có vẻ vô cùng ghê người, trước ngực có vài đường chỉ khâu, nhìn ra được vừa mới bị mổ bụng phá dạ dày.

"Cảm giác thế nào?" Lâm Hoan nhướng mày hỏi.

Hàn Ấn nặn ra nụ cười: "Còn chịu được."

"Anh đừng chết suy nghĩ đây là một cái xác, cứ nhìn nó như chứng cứ là sẽ không còn kinh dị nữa."

"Ha ha, nghe nói Vương Ích Đức coi như là một bác sĩ không tồi, nếu dưới đất biết được, nhìn thấy được cô dùng phương pháp khâu thô sơ, nguyên thủy như vậy khâu hắn, không nhảy dựng lên liều mạng với cô là không được mà." Hàn Ấn cố gắng trấn định trêu ghẹo, muốn che giấu bất an của mình.

Lâm Hoan chỉ vào một vệt màu nâu đỏ sậm trên cổ Vương Ích Đức, nói: "Nhìn thấy không, giống vệt dây trên cổ Vu Mai, hẳn là đến từ cùng một sợi thắt lưng. Thời gian tử vong là ngày hôm qua (Ngày 27 tháng 8) khoảng giữa 21 giờ tối đến 22 giờ tối. Trong dạ dày người chết không phát hiện dị vật, trên cổ tay có vết chấn thương mới, chứng tỏ người chết bị tập kích khi ý thức tỉnh táo, từng phản kháng. Song đáng tiếc trong móng tay không phát hiện bộ da thuộc về người thứ hai, hơn nữa trong móng tay rất sạch sẽ, có thể từng được hung thủ xử lý."

"Năng lực phản trinh sát của hung thủ rất mạnh." Hàn Ấn nói chen vào.

"Ừ." Lâm Hoan gật đầu tiếp tục nói, "Người chết sau khi hô hấp hoàn toàn đình chỉ ít nhất năm sáu phút sau mới bị trói và móc mắt." Lâm Hoan vừa nói vừa chỉ vào phần mắt của Vương Ích Đức, "Hung thủ khi móc mắt không để lại bất kỳ vết thương mặt ngoài nào, hơn nữa bên khóe mắt cũng rất ngay ngắn, thủ pháp khá thành thục, có lẽ có liên quan đến nghề nghiệp của hắn.

"Trong hai vụ án, thủ pháp hung thủ cắt bộ phận nạn nhân đều cho thấy tiêu chuẩn chuyện nghiệp nhất định. Tôi nghĩ hắn rất có khả năng làm việc liên quan đến y học, hoặc đồ tể, đầu bếp các loại nghề nghiệp có thể sử dụng dao thành thạo. Đương nhiên, tôi cũng chỉ cung cấp tính tham khảo." Lâm Hoan bổ sung nói.

Hàn Ấn gật đầu: "Có loại khả năng này. Song đối với sát thủ hơi biến thái mà nói, chúng có thiên phú về phương diện này. Từng xuất hiện một vài vụ án lột da, bầm thây, mặc dù chứng cứ cho thấy thủ pháp hung thủ rất chuyên nghiệp, nhưng trên thực tế họ chưa bao giờ được đào tạo chuyên nghiệp, cũng như nghề nghiệp không liên quan đến sử dụng dao kéo."

"Đúng, tôi cũng có nghe nói." Lâm Hoan vừa nói, vừa phủ vải trắng lại trên thi thể.

Nên cám ơn đã cám ơn, nên nhìn cũng đã nhìn, Hàn Ấn biết Lâm Hoan bận rộn, mình không tiện ở lâu, liền muốn cáo từ. Khi đi tới cạnh cửa, anh quay người lại dùng giọng điệu ân cần nói: "Đúng rồi, sau này ít ăn đồ lạnh chút, không tốt cho dạ dày."

"Ừ, không sao đâu, cũng quen rồi, một khi bận rộn thì không nghĩ nhiều được thế." Lâm Hoan cười chỉ mì ăn liền trên bàn, "Làm mì lạnh ăn ngon lắm đó."

"Ha ha, tôi đi đây!" Hàn Ấn phất tay rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Hàn Ấn rời đi, đáy lòng Lâm Hoan dâng lên một cảm giác nói không nên lời, là cảm động, hay là gì khác?

Có lẽ vì đã lâu chưa từng nghe một câu nói thân thiết, tóm lại ấn tượng của cô với Hàn Ấn vô cùng tốt. Từ Hàn Ấn, cô lại không thể ức chế nhớ tới một người đàn ông khác -- Hạng Hạo Nhiên.

"Hạng Hạo Nhiên, em rất nhớ thời gian chúng ta bên nhau, nhưng tại sao bây giờ anh luôn từ chối em? Nói cho em biết tại sao. Nếu như là vì tội lỗi, vậy thì nói rõ ràng với em, em có thể chờ!" Nhớ tới Hạng Hạo Nhiên, tâm trạng Lâm Hoan lại rơi xuống, lòng dạ rối bời.