Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 2.5

Chương 5 - Bản ngã sát thủ

"Bản ngã", là một danh từ tâm lý học do học giả phân tích tâm thần của Áo là Sigmun Freud đưa ra, cùng tự ngã và siêu ngã tạo thành một nhân cách đầy đủ. Freud cho rằng, bản ngã là bộ phận xuất hiện sớm nhất trong nhân cách, là một loại tư tưởng tiềm thức dưới dạng hình thái. Bản ngã làm việc theo "Nguyên tắc duy lạc", không để ý tới đạo đức xã hội và quy phạm hành vi bên ngoài, nó không nhất thiết để ý tìm kiếm thỏa mãn và sung sướng kể cả phương diện tình dục, phương diện sinh lý và phương diện tình cảm. Nói ngắn gọn, bản ngã kỳ thật chính là dục vọng và xúc động nguyên thủy nhất, bản năng nhất trong nhân cách.



Công việc Hàn Ấn làm vẫn luôn không ngừng giải thích song hành, những sát thủ liên hoàn biến thái này tại sao lại biến thành như vậy, họ làm thế nào từ một người bình thường lột xác thành ác ma giết người. Mà lý luận anh chứng thực, có một phần rất lớn là từ tổng kết nhiều sự kiện xác suất trên ý nghĩ thống kê học thêm vào diễn dịch thích hợp mà ra, đương nhiên kết luận cuối cùng, còn phải tổng hợp tri thức ở các mặt xã hội học, tâm lý học, phạm tội học. Nhưng chung quy vài đối tượng nghiên cứu nằm ngoài xác suất thống kê, có lẽ chỉ có không phẩy mấy phần trăm nhưng họ quả thật có tồn tại. Kể cả bản thân họ cùng với tất cả những nhà tâm lý học tội phạm, đều không thể giải thích vì sao họ giết người. Họ sinh trưởng ở gia đình bình thường; Thời thơ ấu và thời kỳ trưởng thành không hề bị cha mẹ ngược đãi; Họ cũng không bị bệnh về mặt tinh thần; Não bộ chưa từng phẫu thuật; "Thùy trán" chưa từng bị tổn thương; Trong quá trình phát triển chưa từng xuất hiện triệu chứng "Macdonald Triad", bao gồm các triệu chứng đái dầm khi đã quá tuổi, phóng hỏa, ngược đãi động vật; Dù sao, họ cứ đột nhiên không vì lý do gì mà bắt đầu giết người, hơn nữa càng không thể cứu vãn. Đối với loại sát thủ liên hoàn này, Hàn Ấn cho rằng "Bản ngã" của họ đã chiếm cứ vị trí chủ đạo trong nhân cách, anh thường gọi họ là "Sát nhân cuồng bẩm sinh".
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Người mất tích nhỏ tuổi nhất đột ngột xuất hiện, khiến tổ chuyên án nhìn thấy một tia sáng rạng đông, kỳ thật dù là người nhà hay cảnh sát, đều mong rằng phán đoán lúc trước đã sai, nếu người mất tích đều là bị lò gạch chui kia bắt đi, vậy ít nhất nghĩa là còn có cơ hội sống. Song, đặc thù phạm tội đang bày ở kia, sự thật đã chứng minh, hoàn cảnh đứa bé kia gặp phải chỉ là ngoại lệ, những người mất tích khác đều không liên quan đến lò gạch chui.

Đỗ Anh Hùng lần trước đến thăm trại nuôi chó xong, trở về lần lượt báo cáo tình huống, căn bản đã loại trừ tình nghi trại nuôi chó cố ý thả chó cắn người. Bây giờ tình nghi lớn nhất là Vu Minh Viễn, song song với hành động tập kích lò gạch chui, tổ chi viện bắt đầu triển khai theo dõi điều tra toàn diện ông ta.

Phạm vi hoạt động thường ngày của Vu Minh Viễn cực kỳ có quy luật, cũng cực kỳ hẹp, bình thường đều là sáng làm việc trong vườn rau, chiều đến quảng trường nhỏ phụ cận Ủy ban thôn thư giản. Giống hệt lần đó Hàn Ấn nhìn thấy, ông ta luôn trong tư thái khiêm nhường khách sáo, mà trong mắt Hàn Ấn, đó kỳ thật là một loại "tự ti" từ trong xương cốt đang làm hại! Mà "tự ti", lại là tính chất đặc biệt mà hầu như tất cả sát thủ liên hoàn đều sẽ có, vậy cảm giác tự ti trong lòng Vu Minh Viễn là do đâu hình thành? Là vì trải nghiệm nào đó trong cuộc sống tạo thành sao?

Quả thật thế! Phía tổ chuyên án đã cung cấp cho Hàn Ấn hồ sơ của ông ta, trên thực tế lúc trước ông ta đã nằm trong phạm vi điều tra của tổ chuyên án, nhưng cảm thấy tuổi tác ông ta quá lớn, lại không có xe riêng, vì vậy đã sớm bị loại bỏ.

Vu Minh Viễn, năm nay 57 tuổi, lần đầu tiên hại người năm ấy 18 tuổi. Đó là một buổi tối tháng 12 năm 1974, ông ta mời bạn thời tiểu học, cũng là bạn thân duy nhất của ông ta về nhà làm khách, sau đó bạn thân ngủ lại nhà ông ta trên cùng một giường, còn cha mẹ ông ta khi ấy ngủ trên một giường khác cùng phòng.

Đến sau nửa đêm, không biết sao, Vu Minh Viễn đột nhiên cầm một con dao phay từ trong bếp tới, điên cuồng chém lung tung vào đầu bạn mình, cũng may cha mẹ ông ta nghe được động tĩnh thức giấc kịp thời kéo ông ta, bạn ông ta mới may mắn nhặt về một cái mạng. Còn Vu Minh Viễn do sự kiện hành hung người, bị lao động cải tạo nửa năm.

Mùa đông năm 1978, cách lần hành hung người đầu tiên 4 năm, năm ấy ông ta làm thợ ở một lò gạch, chơi thân với một thiếu niên 16 tuổi. Về sau ông ta lừa thiếu niên về nhà, không hề vì lý do gì mà dùng dây trói siết chết, sau đó vứt xác vào trong một hang động ngoài thôn. Lúc ấy thi thể thiếu niên cuộn tròn, không có quần áo, tay chân đều đã bị bẻ gãy. Ông ta vì vậy mà bị phán tử hình, hoãn thi hành án hai năm chấp hành, nhưng về sau sửa thành tù có thời hạn, vào tháng 9 năm 1998 mãn hạn tù phóng thích.

Có thể nói, điều tra những bối cảnh trên, khiến Vu Minh Viễn càng tiến gần hơn tới "Đặc tả phạm tội", ông ta chẳng những có đủ kinh nghiệm phạm tội trước đó, hơn nữa là phạm tội giết người, việc này rõ ràng ông ta đã tích lũy kinh nghiệm và can đảm hiểu biết kha khá sau khi liên tiếp giết người nhiều năm. Nhưng tại sao ông ta lại giết người, lại đến tận 10 năm sau khi được thả?

Các nhà tâm lý học tội phạm bình thường cho rằng, khoảng thời gian sát thủ liên hoàn gây án lần thứ hai cách xa nhau, là khó phán đoán nhất. Có thể là vài ngày, cũng có thể là vài năm, thậm chí mấy mươi năm. Mà đối với nguyên nhân sát thủ liên hoàn tái gây án, thường đều quy kết ở trải nghiệm "Suy sụp" lặp đi lặp lại, nhưng tình trạng Vu Minh Viễn hoàn toàn trái ngược, ông ta tái gây án chính vào lúc cuộc sống ông ta bắt đầu dễ chịu. Đối với điểm này tổ chuyên án có chút nghĩ không thông, do đó Vu Minh Viễn có thật là hung thủ hay không, vẫn còn ôm mối lo ngại.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Kỳ thật điểm này, dưới cái nhìn của Hàn Ấn lại có thể giải thích thông suốt. Nó liên quan đến một môn học gọi là "Nhàn Rỗi Xã Hội Học", nói đơn giản, chính là chỉ người nhàn rỗi quá chung quy sẽ tìm một ít chuyện giết thời gian. Đối với những người rảnh rỗi do các loại nguyên nhân bị động như không có công việc, kinh tế khó khăn này, nếu họ có nhân cách phản xã hội, vào lúc này dễ dàng khiến cho nó trở nên gay gắt, tỷ như "Sát thủ ngõ hẻm Dương Thụ Minh"; do các nhân tố kinh tế khá hơn, thu nhập gia tăng, có thể tự do nắm thời gian trong tay, đương nhiên sẽ theo đuổi hưởng lạc, như một câu tục ngữ người Trung Quốc thường nói "Đói rét sinh trộm cướp, ấm no sinh dâm dục". Vu Minh Viễn hiển nhiên thuộc về vế sau, ra tù 10 năm, dưới áp lực sinh kế, chỉ có thể đặt hết tinh lực và khí lực vào công việc đồng áng; Mà bắt đầu từ năm 2008, bởi vì ruộng vườn bị trưng thu một phần, ông ta chẳng những bớt việc đồng áng, hơn nữa còn có được một khoản tiền bồi thường khá khả quan, vì vậy dẫn đến sinh ra nhu cầu hưởng lạc, chỉ là niềm vui thú lớn nhất trong cuộc đời ông ta là "Giết người"!

Nhà Vu Minh Viễn cách giải đất hình thang chưa tới 1km, mà vườn rau ông ta ký hợp đồng cách chỗ đó càng gần, nằm ở sườn tây đường cái mới sửa sang trải nhựa phía sau giải đất hình thang, cách con đường đất nơi xảy ra nhiều vụ mất tích chỉ có năm sáu trăm mét. Khi theo dõi Vu Minh Viễn, tổ chi viện mừng rỡ phát hiện, ông ta thỉnh thoảng sau khi kết thúc công việc buổi sáng, sẽ dừng lại trên con đường đất một chút, rồi mới trở về nhà. Ông ta phần lớn sẽ châm một điếu thuốc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, ngơ ngẩn ngồi xổm ven đường, như đang tận hưởng, lại dường như đang đợi gì đó. Kỳ thật trên đường về nhà, nghỉ chân một chút hút điếu thuốc, không có gì đáng ngạc nhiên, vấn đề là ông ta về nhà căn bản không cần phải đi qua con đường đất kia, việc này đáng cân nhắc.

Mặt khác, về phương tiện di chuyển thi thể mà Hàn Ấn vẫn luôn nghi hoặc, Vu Minh Viễn dường như cũng đã cho ra đáp án. Ông ta quả thật không có ô tô, nhưng có một chiếc xe ba gác đẩy tay. Ông ta mỗi ngày đẩy chiếc xa ba gác đủ chứa một người trưởng thành kia qua lại giữa chỗ ở và vườn rau, mà trên chiếc xe ba gác kia ngoại trừ chuyên chở dụng cụ làm nông, còn luôn đậy một tấm vải bạt màu lam.

Từ hơn hai điểm trên, quá trình gây án của Vu Minh Viễn căn bản sắp xếp như sau: Ông ta chờ đợi mục tiêu trên con đường đất, tùy thời gây án, sau khi đắc thủ thì chuyển nạn nhân lên xe ba gác, dùng vải bạt đậy lại chuyển đi. Từ điểm này cũng có thể thấy được, khi ấy nạn nhân đã hoàn toàn tử vong, nếu không ông ta không dám dùng xe ba gác kéo giữa ban ngày ban mặt như thế. Đương nhiên, gây nhiều vụ án như vậy cũng không bị bắt gặp, vận may quả thật quá tốt. Còn nữa, từ phạm vi hoạt động nhỏ hẹp của ông ta đến xem, hiện trường hủy xác có lẽ ngay chỗ ở của ông ta.

Theo một vị thôn dân quanh nhà Vu Minh Viễn nói, thường nghe thấy nhà ông ta mở tivi rất to tiếng trong đêm khuya, mà khi đó chó nhà ông ta luôn sủa cực kỳ dữ dội, hàng xóm cũng không ai dám trêu chọc ông ta. Thêm vào đó tường sân cực kỳ cao, ông ta đêm hôm khuya khoắc ở trong sân làm gì không ai biết. Hàn Ấn và tổ chuyên án phân tích, lúc ấy hẳn là giai đoạn ông ta phân thây.

"Giết người buổi sáng, đánh cờ buổi chiều, phân thây buổi tối", những việc này có lẽ chính là hoạt động trong một "Ngày gây án" của Vu Minh Viễn. Chẳng qua làm người ta khó có thể tưởng tượng là đến tột cùng ác ma thế nào mới cần cuộc sống như vậy chứ? Đương nhiên bây giờ còn chưa phải lúc phân tích những thứ này, lúc này quan trọng là phải áp dụng hành động thế nào để dưới tình hình chứng cứ xác thực bắt Vu Minh Viễn quy án.

Những phân tích vừa rồi, Vu Minh Viễn gây án nhiều lần không lộ sơ sót, vận may là một nhân tố rất lớn. Nhưng vận may cũng sẽ có lúc dùng hết, hơn nữa một khi vận rủi buông xuống, tựa như những quân domino đổ sụp vậy, tất cả nhân tố bất lợi sẽ lũ lượt kéo đến.

Ngay khi tổ chuyên án chủ yếu tập trung vào Vu Minh Viễn, thảo luận phương án vây bắt, một anh chàng hơn hai mươi tuổi đã cung cấp cho họ một manh mối rất tốt. Theo lời cậu ta, khoảng hai năm trước, có một ngày, khi cậu ta đi qua khu vực xảy ra vụ án, bị người từ phía sau dùng thắt lưng da siết cổ, cậu ta bị kéo lùi hơn ba bốn mét, sau đó bị rể cây vướng chân, hai người cùng ngã nhào. Xoay người lại, cậu ta nhìn thấy kẻ siết cổ cậu ta là Vu Minh Viễn, lúc ấy cậu ta muốn báo cảnh sát, nhưng Vu Minh Viễn lại giải thích rằng ông ta chỉ đang đùa giỡn, cậu ta thấy là người thôn mình, bản thân lại không bị thương, liền không truy cứu nữa. Sau đó không lâu, cậu ta liền sang vùng khác làm thuê, lần này do mẹ bệnh nặng trở về thăm nhà gấp, nghe người nhà nói cảnh sát đang thu thập đầu mối, cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cho nên nhanh chóng đến sở cảnh sát tìm tổ chuyên án báo cáo tình hình.

Sân nhà Vu Minh Viễn

Nhiều chiếc xe cảnh sát và xe tải chuyên dụng đột ngột đậu lại, vài cảnh viên lục tục từ trên xe bước xuống, họ là nhân viên điều tra đặc biệt của tổ chuyên án mất tích liên hoàn, còn có cảnh viên khám nghiệm hiện trường mặc đồng phục in chữ "Khám nghiệm" sau lưng, đương nhiên còn có cảnh sát của sở cảnh sát địa phương và thành viên tổ chi viện.

Dân cảnh sở cảnh sát ấn theo kế hoạch nhanh chóng kéo dây cảnh giới xung quanh, tổ trưởng tổ chuyên án giục ngựa lên đầu gõ cửa sân. Trong một tràn tiếng chó sủa, cánh cửa sân mở rộng ra, Vu Minh Viễn sắc mặt xanh mét, ánh mắt kinh ngạc đứng ở cửa, hiển nhiên ông ta không ngờ tới ngoài cửa lại xuất hiện cảnh sát bày trận lớn như thế.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tổ trưởng tổ chuyên án lấy ra lệnh lục soát cho Vu Minh Viễn xem, tiếp theo lại lấy ra một tờ trát triệu tập trước mặt ông ta, nói: "Do tình nghi hai năm trước có liên quan đến vụ án cố ý gây thương tích, hiện giờ chúng tôi chiếu lệ tiến hành triệu tập ông, mời ông ký tên vào giấy triệu tập; Mặt khác, vì vụ án này, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một loạt các vụ án mất tích xảy ra trong vùng những năm gần đây, cho nên chiếu theo pháp luật tiến hành lục soát nơi ở của ông."

"Tôi về phòng thay quần áo." Vu Minh Viễn không để ý tới giấy triệu tập, thoáng sửng sốt, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Vu Minh Viễn tự mình xoay người đi vào trong sân, tổ trưởng tổ chuyên án mang cảnh viên theo sau vào, liền thấy trong sân một con chó săn lớn màu đen, trong miệng đang ngậm một khúc xương, mắt lộ hung quang gầm gừ sủa, vận sức chờ phát động.

Tổ trưởng cao giọng ra lệnh Vu Minh Viễn lập tức nhốt con chó săn lại, Vu Minh Viễn liền lề mề đi về hướng con chó săn, miệng quát lớn hai câu. Chó săn ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, ông ta túm cổ chó săn như muốn ổn định lại tâm trạng của nó, lại đột nhiên vỗ mạnh vào mông con chó, cao giọng quát: "Lên, 'Đại Hắc', cắn chết bọn chúng!"

Con chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghe thấy chỉ thị của chủ nhân liền nhảy lên, giống như một tia chớp màu đen xẹt qua giữa không trung, dùng thế sét đánh vồ ngã tổ trưởng tổ chuyên án đang đi đầu, thoáng cái mở ra cái miệng đỏ lòm của nó, lộ ra đầy răng nanh, hung ác táp tới cổ của tổ trưởng. . .

Chỉ thoáng chốc, không khí dường như ngưng trệ. . .Vu Minh Viễn mặt mũi dữ tợn, quơ hai cánh tay, điên cuồng la hét. Tên ác ma giết người này, hiển nhiên đã dự liệu trước được kết cục của gã, một khắc cuối cùng gã mất đi tự do, vẫn lộ ra hết bản tính khát máu. . .Đám cảnh viên bị tình huống đột ngột này làm dọa trợn mắt há mồm, nhất thời chân tay luống cuống, sững sờ tại chỗ. Mà ngay cả bản thân tổ trưởng cũng nhất thời sững sờ, không làm ra bất kỳ động tác chống cự nào.

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, trong đám người một cái chân nhanh nhạy bay lên, góc độ mạnh yếu cân đo hoàn hảo, chỉ thấy đầu chó săn lệch ra, cơ thể cấp tốc nghiêng đi, trượt trên mặt đất một quãng mới dừng lại. đợi nó cố đứng thẳng người vồ đến lần nữa, tổ trưởng đã kịp phản ứng, cơ thể thuận thế lăn một vòng sang hướng khác. Mà đầu con chó săn lại lần nữa bị chân đá trúng, miệng ẳng ẳng kêu loạn, cơ thể bay ra ngoài. . .

Đương nhiên, vào giờ khắc này, có thể nhanh chóng phản ứng mà thân thủ lại cao cường, chỉ có thể là Đỗ Anh Hùng. Huấn luyện kiểu địa ngục do nằm vùng ổ ma túy trước đây, đã bồi dưỡng cậu ta bản lĩnh thực chiến siêu nhân, cũng chính điểm này đã giúp cậu ta lọt vào mắt của Ngô Quốc Khánh người lèo lái bộ chi viện trọng án. Dưới góc nhìn của Ngô Quốc Khánh, Đỗ Anh Hùng tuổi còn trẻ, có nền tảng cơ thể này, lại không ngừng tích lũy kinh nghiệm trinh sát hình sự thực tế, qua thời gian dài nhất định trở thành báu vật.

Giờ phút này, Đỗ Anh Hùng xuất liền hai cước, thuận tay nhặt lên cái ghế xếp ném về phía con chó săn, các cảnh viên còn lại đều móc ra súng kéo chốt lên đạn. Mà con chó săn kia dường như biết nhận định tình hình, thấy hoàn cảnh rõ ràng xấu đi, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, trong lúc bối rối, dùng tốc độ nước rút chạy về phía cửa sân, cảnh viên gác cửa theo bản năng tránh ra, chó săn lớn liền lao vụt ra cửa, chạy thoát.

Tổ trưởng tổ chuyên án ổn định tinh thần, ra lệnh một phần cảnh viên nhanh chóng đuổi theo con chó, để tránh có thôn dân bị cắn; Còn ông thì mang theo vài cảnh viên, tự mình áp giải Vu Minh Viễn về thị cục thẩm vấn; Nhiệm vụ lục soát hiện trường giao cho tổ chi viện cùng các kỹ thuật viên khám nghiệm.

Vu Minh Viễn ở nhà tổ, một tòa nhà trệt gạch đất do ba căn phòng tạo thành. Giống với đại đa số nhà nông kiểu xưa, chính giữa là phòng bếp, gian hai bên đều có thể ở.

Sân là hình chữ nhật, có hơn ba mươi mét vuông, khác với sân các nhà khác, ngoại trừ chính giữa lối đi có trồng một giàn nho che mát, hai bên không trồng hoa cỏ rau dưa gì, chỉ chất lung tung vài khúc củi, rương giấy bỏ, bình dưa muối các loại.

Kỳ thật khi vừa mới vào sân, Cố Phi Phi đã chú ý tới nửa khúc xương lớn con chó đang ngậm trong miệng. Lúc này con chó đã chạy trối chết, xương rơi trên đất, cô nhặt lên cẩn thận quan sát, sau đó giơ lên với mọi người, nói: "Đây là một khúc xương ống chân của người, trên xương đùi và đầu xương có vết chém rất rõ ràng, mép cắt bằng phẳng, miệng vết thương khá lớn, tôi nghĩ mọi người hẳn có thể lục soát một cây rìu sắt lưỡi cong."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tuy nói Hàn Ấn đã sớm chỉ ra nạn nhân có khả năng bị phân thây, cũng rất có khả năng bị chôn ngay tại chỗ, nhưng không ai ngờ tới Vu Minh Viễn thế mà lại tùy tiện vứt xương trong sân cho chó ăn. Mà sau đó, càng nhiều "vật chứng" hơn nữa được từng chút đào bới ra, cái sân nông gia này liền biến thành một cái sân xương xẩu.

Dùng suốt ba ngày, cảnh sát chậm rãi đào ra được hai cái hố to hai bên lối đi trong sân, số lượng đầu lâu, cơ thể và tứ chi, nội tạng, xương các loại, lác đác lộ ra. Có cơ thể và tứ chi hãy còn da thịt thối rữa trên đó, che kín giòi bọ, có cái chỉ còn lại khung xương. Xét thấy thi thể chôn dưới đất phải trải qua từ năm đến bảy năm mới có thể hoàn toàn hóa xương trắng, có thể tưởng tượng, Vu Minh Viễn không chỉ cắt rời thi thể, còn tàn nhẫn lóc xương rỉa thịt.

Sau đó, cảnh sát lại đào trong vườn rau của Vu Minh Viễn hai ngày, lần lượt đào ra thêm vài bộ hài cốt cùng với quần áo nạn nhân. . .

Chứng cứ đầy đủ, kế tiếp là chính thức thẩm vấn Vu Minh Viễn, sau đó làm gã khai ra tình tiết vụ án, khai động cơ gây án, xác nhận tổng số lượng thân phận của nạn nhân, xác nhận hiện trường các loại, cho đến khi vụ án kết thúc. Mặc dù cả quá trình này nói thì đơn giản rõ ràng, nhưng thực tế chấp hành không hề dễ dàng như vậy, cũng may thẩm vấn vẫn khá thuận lợi.

Theo Vu Minh Viễn khai: Từ năm 2008 đến nay, gã ở trong "Giải đất hình thang" gần nơi ở, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, dùng cách siết cổ và chặt gáy với nạn nhân đi một mình, tổng cộng chết 11 người, rồi dùng xe ba gác chở thi thể về nhà tách rời và chôn. Còn về động cơ gây án, trải qua nhân viên thẩm vấn hỏi đi hỏi lại, gã mới khai một lý do -- trả thù xã hội.

Cái gọi là "Điên cuồng trả thù xã hội", xem như luôn là động cơ phạm tội khá thường thấy. Nhưng phía tổ chuyên án đều cảm thấy vụ án này chỉ với chút giải thích ấy quá mức chung chung, liền đề xuất cho Hàn Ấn những thông tin nắm giữ trước mắt, xâm nhập đào bới tâm lý phạm tội thật sự của Vu Minh Viễn.

Trước đó Hàn Ấn từng phân tích: Vu Minh Viễn từ năm 2008 lần nữa gây án, là vì thời gian nhàn rỗi, sinh kế không lo, muốn truy cầu hưởng lạc mà tạo thành. Vậy thì, tại sao gã muốn tập trung mục tiêu thương tổn vào các nam giới thanh thiếu niên? Mà lựa chọn này cũng không phải bắt đầu từ khi đó, kỳ thật từ tận năm 1974 khi gã lần đầu giết người chưa thành, cũng đã tuân theo nguyên tắc này. Nói cách khác, thương tổn nam thanh thiếu niên, sẽ thỏa mãn nhu cầu tâm lý nào đó của gã. Tựa hồ từ trong quy luật cố định này, có thể nắm bắt được gì đó. Nhưng đó là gì đây?

Tổng hợp động cơ tâm lý thường xuất hiện trong một vài vụ án trước đây để phỏng đoán, Vu Minh Viễn sở dĩ lựa chọn đồng giới trẻ tuổi làm mục tiêu, có khả năng liên quan đến thời thơ ấu hoặc thời kỳ trưởng thành, từng bị người như vậy xâm phạm hoặc vũ nhục; Đương nhiên, khả năng lớn nhất, là do gã là một kẻ đồng tính luyến ái, bởi vì thiếu hụt năng lực quan hệ và kết giao, cho nên chỉ có thể thông qua thủ đoạn cực đoan thỏa mãn dục vọng. Tựa hồ một vài thông tin bối cảnh của Vu Minh Viễn cũng có thể giúp chứng minh một loại suy đoán sau, tỷ như gã cả đời độc thân, chưa bao giờ có tình sử yêu đương; Lại tỷ như gã lần đầu gây thương tích và vụ án về sau bị định tội ngồi tù, nạn nhân đều là nam giới duy nhất khi ấy gã có thể qua lại, tổn thương hoặc giết, có thể là dựa trên ái mộ.

Nhưng cho dù hai phân tích trên, có một loại phù hợp với động cơ tâm lý thật sự, thì những gì Vu Minh Viễn thể hiện trong lúc gây án, cùng khí chất sát thủ bẩm sinh cũng rất khó phân biệt rõ. Hơn nữa hai lần phạm án đầu, gã chọn địa điểm gây án ở nhà, lần đầu còn làm trò trước mặt cha mẹ, cũng không cố gắng che giấu; Sau lần thứ hai giết người, gia đình đến nhà gã tìm kiếm, cũng phát hiện quần áo nạn nhân, đặt cùng chỗ với khăn trùm đầu của mẹ gã rất rõ ràng. . .Tựa như lấy tính mạng người ta, trong xương cốt Vu Minh Viễn là hành vi cực kỳ đương nhiên dễ dàng. Cho nên dưới cái nhìn của Hàn Ấn, gã có lẽ chính là loại "Sát nhân cuồng trời sinh"!

Có thể tưởng tượng, có vài người đối với phân tích của Hàn Ấn sẽ cảm thấy vô cùng chung chung, cho rằng anh có thể tự mình thẩm vấn Vu Minh Viễn, lợi dụng sách lược tâm lý chiến tháo gỡ khúc mắc của gã. Nhưng Hàn Ấn biết rất rõ, việc đó chẳng ăn thua gì.

Sát thủ biến thái sở dĩ được gọi là "Biến thái", vì logic suy nghĩ của họ khác hẳn người thường, cũng là chuyện người thường không cách nào giải thích được. Ví dụ như "Sát thủ ngõ hẻm Dương Thụ Minh", bạn không cách nào tưởng nổi, khi khai ra tình tiết vụ án, hắn còn có thể đề nghị bảo chính phủ giúp cha mẹ hắn giải quyết vấn đề nhà cửa. Lại ví dụ như "Ác ma ăn thịt người Lý Bảo Tường", bạn làm sao có thể tưởng tượng được, hắn sẽ giải thích hành vi giết người của mình như thế này, hắn nói: "Tôi không cố ý giết người, bóp cổ họ (nạn nhân) chỉ để phòng ngừa họ hét to, không ngờ lại chết; Thủ đoạn của tôi cũng không hề tàn nhẫn, bởi vì tách rời chỉ là thi thể của họ, những thi thể đã không còn sự sống và tri giác, tính nguy hại cho xã hội không cực đại." Từ hai vụ án đó có thể thấy được, loại sát thủ biến thái này nhân sinh quan và giá trị quan không bình thường, và nhận thức hoang đường của họ đối với hành vi phạm tội đã ăn sâu vào cốt tủy, không có khả năng dễ dàng bị lay chuyển. Hơn nữa nếu Vu Minh Viễn như vậy, không cha, không mẹ, không vợ, không con, không gái, có thể nói là thật sự đã không có gì vướng bận, người như thế càng nguyện ý "Mang theo chân tướng xuống mồ"!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét