Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Luyến Thu Ly - Chương 10

Chương 10

Giang Nam tháng tư, cây xanh đê biếc, bóng hoa ánh sóng, gió dịu hiu hiu, người chìm trong dục túy. Chim én chao lượn thỉnh thoảng xẹt qua không trung, kéo tỏa một hồ xuân thủy, kéo phá vài đợt xuân phong. Trên mặt nước màu lục bích, đã có lớp lớp lá sen mới trổ, phủ kín một phía, nghĩ đến lúc giữa hè hoa sen nở rộ, hẳn lại là một phen cảnh đẹp khác nữa.

Cảnh sắc tất vui người, song ánh mắt người đi lại trên đường tựa hồ lại bị thứ khác hấp dẫn, người thật sự ngắm cảnh trái lại chẳng còn mấy ai.

Một xanh một trắng hai con cao đầu đại mã thần tuấn phi thường, liếc mắt nhìn liền biết không phải thường vật, ngựa tốt như vậy hẳn là sản phẩm từ chốn phương bắc cỏ nước tốt tươi, mà hai người trên ngựa càng làm người ta không dời được mắt. Hai người mặc trường sam màu trắng màu sắc kiểu dáng giống nhau, chỉ có trước tay áo trên vai dùng mực nước nhuộm vài nhánh trúc xanh, có vẻ trang nhã thanh nhàn. Chậm rãi dọc theo con đê đi về phía nam, hai người thỉnh thoảng thì thầm nói chuyện thần thái thân mật. Dung mạo xuất chúng, thái độ ưu nhã, cùng người đi đường sai dịch bình thường khác biệt một trời một vực. Tướng mạo hai người rõ ràng là nam tử trẻ tuổi anh tuấn, cử chỉ lại thân thiết như vợ chồng mới cưới, thậm chí so với vợ chồng còn thân mật hơn. Chẳng lẽ giữa họ thật sự có một người là nữ phẫn nam trang? Mọi người lòng mang đầy nghi ngờ nhìn nhìn ngó ngó, nhưng tuấn tú là thế, tướng mạo nam nhân vẫn là tướng mạo nam nhân, không có nửa phần hơi hướng nữ nhi.



"A? Đây chẳng phải là công tử của Nam Cung thế gia Nam Cung Thu Thực sao?" Có người tinh mắt chỉ vào người cưỡi ngựa lớn màu xanh nhỏ giọng nói.

"Đúng. . .Song nghe nói hắn năm ngoái đã điên mất rồi, nhưng các người nhìn dáng vẻ hắn bây giờ xem, so với trước đây thần thái càng hăng hái hơn hẳn, căn bản không giống người điên!" Lại có kẻ hiểu chuyện chọt vào nói.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Nghe nói là vì một nam nhân mới điên, chẳng lẽ chính là người bên cạnh hắn?"

"Không đúng không đúng, nghe nói một đám bang phái nổi tiếng nhất võ lâm thấy người đó nhày xuống mỏm Yến Tử, chưa từng nghe có ai nhảy xuống chỗ đó còn có thể sống sót trở về, không phải hắn đâu!"

"Hay là đã có niềm vui mới, vứt tình yêu cũ ra sau đầu rồi." Có người hì hì cười, "Đàn ông mà, có mấy ai không như thế."

"Cho nên mới nói đàn ông bạc tình nhất!" Người hì hì cười lập tức bị người ta xách lỗ tai túm về, có vẻ như là bà vợ của hắn bộ dạng hung dữ báo cho hắn, "Ngươi cẩn thận chút, nếu dám học theo nam nhân này, coi chừng ta lấy dao thiến chết ngươi!"

"Dạ, dạ dạ! Lão bà đại nhân, tiểu nhân không dám!" Nam nhân sầu mi khổ kiếm một mặt cười hùa, trong bụng lại âm thầm niệm, "Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, Khổng thánh nhân à, ngài quả không gạt người."

(Tiêu: 'lão bà' nghĩa là vợ)

Ánh mắt bốn phía và tiếng nghị luận họ tựa hồ không hề thấy không hề nghe, cũng có lẽ coi như thấy được cũng không nghe được, Nam Cung Thu Thực và Tiêu Nhược Ly chậm rãi đi song song, trời xuân sáng rực xuyên thấu qua trái tim họ, ngoại trừ ấm áp và ngọt ngào, rốt cuộc không cảm thụ được gì khác nữa.

Ra khỏi Tây Di, hai người cũng không vội vã chạy về Giang Nam, mà một đường du ngoạn hưởng thụ thời gian thư thái bên nhau của hai người. Chẳng qua không lâu sau, dần dần tụ tập một số người lén lút đi theo sau họ, mới đầu chỉ có mấy người, càng về sau càng tụ nhiều, như quả cầu tuyết cuối cùng đã xuất hiện mấy tốp, chừng hơn trăm người. Như có sự ăn ý, những người này chỉ theo sau xa xa, họ đi đến đâu thì bị theo tới đó, không hề lộ diện cũng không quấy rầy, mặc dù cảm thấy có chút phiền, nhưng không muốn phá tan bầu không khí an nhàn hiện giờ hai người chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm như chẳng biết. Nhưng có một đám ruồi đi theo phía sau chung quy cảm thấy có chút mất tự nhiên, cho nên bất giác, bước chân của Nam Cung Thu Thực và Tiêu Nhược Ly liền nhanh hơn, tâm trạng du sơn ngoạn thủy cũng phai nhạt nhiều.

"Thật hoài niệm mà, mặc dù mới chỉ qua một năm, nhưng một lần nữa nhìn thấy nước sông Tần Hoài khiến ta như có một loại cảm giác cách mấy đời." Tiêu Nhược Ly vung roi ngựa chỉ vào thuyền hoa giữa sông.

"Đúng thế, thật là hoài niệm." Nam Cung Thu Thực nở nụ cười, dịu dàng nhìn người yêu thần thái xán lán bên cạnh, "Ca kỹ Tần Hoài nổi tiếng thiên hạ, có định đi nghe chút không?"

Tiêu Nhược Ly vút roi ngựa, đôi môi đầy đặn cong lên nói: "Năm ngoái ngươi không chịu dẫn ta đi xem, hại ta ban ngày kéo ngươi đi phiêu kỹ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta."

"Phiêu kỹ đương nhiên tối mới được, song nghe hoa nương xướng khúc trên thuyền không cần phân biệt đêm hay ngày đâu." Nam Cung Thu Thực cười đến mức có chút giảo hoạt, "Ta khi đó một lòng suy nghĩ làm sao có thể bắt được ngươi, sao có thể mang ngươi đi phiêu kỹ nữa? Nếu vạn nhất ngươi không cẩn thận thất thân cho hoa nương nào, ta sẽ hối hận cả đời mất!"

"Bớt dùm, miệng lưỡi ngọt xớt!" Mặt Tiêu Nhược Ly hiếm khi đỏ ửng. Y đột nhiên nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng lui bớt, "Thật đáng ghét, sao cứ đi theo mãi, nơi này không phải địa bàn của Nam Cung thế gia các ngươi sao? Kẻ đi theo sau ngược lại càng đông hơn."

"Người chết vì tài, chim chết vì ăn." Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thu Thực không đổi, "Ta nghĩ họ phần lớn là ước ao 『 hàn tủy phách 』trên người ngươi. Người muốn nhiều lắm, ngược lại kiềm chế lẫn nhau không cách nào xuống tay, chờ chúng ta tới Nam Cung thế gia rồi, họ nhất định sẽ không nhịn được nữa mà động thủ."

"Thật là phiền toái. Không biết món phế phẩm này có gì hay, nhiều người cướp nó như vậy, lại nói, người đầu tiên có ý xấu với nó chẳng phải là cha con nhà Nam Cung các ngươi sao?" Tiêu Nhược Ly liếc mắt nhìn Nam Cung Thu Thực, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.

"Ngươi thật đúng là thù dai." Nam Cung Thu Thực bất đắc dĩ cười khổ.

"Có thù không báo không phải quân tử." Tiêu Nhược Ly hơi đắc ý nhướng mày, nụ cười trên mặt càng xán lạn, "Cha con hai người từng lấy được nó, đau khổ cũng đã ăn xong, nói vậy sẽ không nảy chủ ý với nó nữa. . .Ừm, Tiểu Thu, nếu lần này trở về cha ngươi lại muốn ngươi lấy 『 hàn tủy phách 』từ ta, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Ta nghĩ sẽ không đâu." Nam Cung Thu Thực nhẹ nhàng kéo qua.

"Sao lại không?" Tiêu Nhược Ly kêu một tiếng, "Lòng tham giống như rắn nuốt không đủ, bảo bối ngay trước mắt nào có lòng ai không ngứa? Nói mau, nói mau, nếu cha ngươi lại bảo ngươi nghĩ biện pháp lấy nó ngươi sẽ làm sao?"

"Yên tâm đi," Nam Cung Thu Thực thở dài một tiếng, "Ta đã đồng ý với ngươi, sẽ không hai lòng nữa."

Tiêu Nhược Ly ngọt ngào, giục cưỡi ngựa chạy về phía trước, ngựa như gió lốc, chạy đến hơn ba mươi bước, đột nhiên dây cương căng chặt, đầu ngựa bị kéo lại, Tiêu Nhược Ly ở trên ngựa kêu lớn: "Tiểu Thu, ngươi mau chút, ta không kịp đợi đến Kỳ Phương các nữa rồi!"

". . ."

"Ta quyết không cho phép!"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Im lặng chẳng biết bao lâu, Nam Cung Hiệt Anh cuối cùng bộc phát ra tiếng gầm giận dữ. Mặc dù từ một tháng trước đã nhận được tin tức, biết Nam Cung Thu Thực cùng một nam tử vô cùng giống Tiêu Nhược Ly đang tiến về Giang Nam, nhưng vợ chồng Nam Cung Hiệt Anh vẫn thật không dám tin trong hai người đồng hành kia có con của mình, mãi đến khi nhận được thư của Nhan Như Ngọc, biết Nam Cung Thu Thực thật sự đã bình phục, hai vợ chồng mừng đến mức mấy ngày mấy đêm ngủ không yên, một lòng chờ con trai trở về. Thế nhưng, chờ đợi lại đợi chờ, khi thật sự nhìn thấy con trai tinh thần tỉnh táo kéo Tiêu Nhược Ly mặt cười hì hì đứng trước mắt, nảy lên trong đầu Nam Cung Hiệt Anh không phải vui sướng, mà lại là nổi giận. Ông ta giận đứa con trai ngỗ ngược không tiến bộ của mình, nhưng càng hận kẻ đầu sỏ dẫn con trai lạc lối, làm Nam Cung thế gia thân bại danh liệt, cho nên khi Nam Cung Thu Thực đưa ra ý muốn bên Tiêu Nhược Ly cả đời, Nam Cung Hiệt Anh sao có thể không nổi bão. "Muốn ta đồng ý, trừ phi bây giờ ngươi giết ta đi!"

"Cha, mặc kệ cha nói gì, tâm ý hài nhi đã quyết, sẽ không thay đổi nữa." Bảo vệ Tiêu Nhược Ly sau người, Nam Cung Thu Thực bình tĩnh nhưng kiên định nói. "Con và y đều không thể không có nhau. Chẳng lẽ cha tình nguyện muốn một đứa con trai điên điên khùng khùng, chứ không nguyện nhìn thấy con trai vui vẻ sống hạnh phúc sao?"

"Ngươi là nghiệt súc bội loạn thường luân, vậy mà còn mặt mũi nói những lời này! Trong lòng ngươi còn có cha mẹ ngươi không? Còn có chút danh dự nào của Nam Cung gia không? Ta thật hận không thể một kiếm chém ngươi." Nam Cung Hiệt Anh nắm chuôi kiếm, biết mình không phải là đối thủ của Nam Cung Thu Thực hay Tiêu Nhược Ly trước mắt, chỉ có thể tức giận đến cắn răng, "Ngươi muốn làm ta tức chết! Được, ta chết thì không có ai phản đối ngươi nữa, tai ngươi cũng được thanh tĩnh, đến đây, đến đây, ngươi cứ tới đây giết ta đi!"

"Hiệt Anh, ông lại nói mấy câu ngu xuẩn gì đó!" Nhan Như Hi một tay đoạt lấy kiếm trong tay Nam Cung Hiệt Anh, "Con trai vất vả mới khỏe lên, ông cứ tranh cãi với nó mãi làm gì. Cha con hai người nếu mỗi ngày đều như kẻ thù như thế, ta kẹp ở giữa chẳng phải khó xử sao? Được rồi, được rồi, chỉ cần bình an là tốt, nó yêu thế nào thì cứ thế đó, dù sao ta đã nhận mệnh, cùng lắm thì không được ôm cháu thôi có sao."

"Vẫn là phu nhân hiểu lý lẽ." Tiêu Nhược Ly từ phía sau Nam Cung thò đầu ra, cười hì hì, "Đúng mà, dù sao Tiểu Thu đã chọn ta, ông ấy lại đánh không lại ta, ngoại trừ nhận mệnh còn có thể tính sao?"

Tiêu Nhược Ly vẫy tay với Nam Cung Hiệt Anh nói: "Nam Cung cha, ông tốt nhất là khách khí với ta chút, nói không chừng tâm tình ta tốt có thể tặng Hàn Tủy Phách cho ông làm lễ ra mắt. Nếu như ông còn phẫn nộ trừng mắt hoài như vậy, chẳng những đời này ông chẳng thể trông ngóng được Hàn Tủy Phách, ngay cả Tiểu Thu ta cũng sẽ bắt cóc không cho hắn gặp ông nữa à!"

"Hồ ly tinh, yêu ma!" Nam Cung Hiệt Anh chỉ vào Tiêu Nhược Ly mắng không thành tiếng. "Ta tình nguyện đời này không có được Hàn Tủy Phách cũng quyết không đồng ý cho Thu Thực và ngươi bên nhau! Ngươi hủy thanh danh của nó chưa đủ, còn muốn hoàn toàn hủy cả nó sao?"

Tiêu Nhược Ly thoáng sửng sốt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn. Y dường như tự nói với mình, lại tựa như đang nói với Nam Cung Thu Thực: "Thật không ngờ, ông ta xem ngươi còn quan trọng hơn cả Hàn Tủy Phách. Đã như vậy, mặc dù vẫn cảm thấy ghét, ta ngược lại không thể thật sự hận ông ta nữa, phiền à."

Tay Nam Cung Thu Thực hướng ra sau, gắt gao bắt được tay phải Tiêu Nhược Ly. Tiêu Nhược Ly ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh mặt trời, cơ thể Nam Cung Thu Thực ưỡn thẳng tắp, ngũ quan xinh đẹp kiên nghị như điêu khắc vào lúc này có vẻ càng khắc sâu hơn. Trong ánh mắt hắn tràn ngập kiên định và quyết tâm, nhìn sườn mặt của Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly chợt cảm thấy bất cứ điều gì cũng không quan trọng nữa. Có thể cùng hắn sóng vai đứng bên nhau, còn có gì đáng phiền lòng nữa đâu!

"Vì ngươi, ta sẽ không so đo chuyện quá khứ nữa." Tiêu Nhược Ly nhẹ giọng nói nhỏ, song không chỉ Nam Cung Thu Thực, vợ chồng Nam Cung Hiệt Anh đối diện cũng vừa vặn có thể nghe được, "Chỉ cần có thể bên ngươi, những tủi thân và oán khí phải chịu trước kia ta cũng có thể vứt bỏ. Ngươi cũng phải như vậy, bất luận thế nào, đời này kiếp này không được buông tay ta nữa."

"Nếu ngươi muốn buông tay, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đến tận chân trời góc biển." Câu trả lời của Nam Cung Thu Thực dứt khoát kiên định, cũng kiên trì nói với cha mẹ trước mặt, "Cha, mẹ, là hài nhi bất hiếu, hai người tức giận cũng được, thất vọng cũng được, đời này con không có khả năng tách khỏi y nữa, cũng không có khả năng chấp nhận chỉ vì truyền tục nhang khói mà cưới vợ nạp thiếp."

"Không xong rồi, lão gia! Việc lớn không tốt rồi!"

"Cái gì mà kinh hãi như thế?" Nhìn quản gia lảo đảo chạy vào, Nam Cung Hiệt Anh đang nổi nóng cũng không cho hắn được vẻ hòa nhã gì.

"Bên ngoài Nam Cung thế gia tụ tập mấy trăm nhân vật giang hồ, một đám như hung thần ác sát, đều đang ồn ào muốn chúng ta giao thiếu gia và. . .Ặc. . . Tiêu công tử ra!" Trên trán quản gia đều là mồ hôi lạnh, môi cũng mất huyết sắc, "Đều là mấy tay sừng sỏ, nếu họ thật muốn đối địch với Nam Cung thế gia, dựa vào nhân thủ của chúng ta hiện có chỉ sợ đánh không lại đâu!"

"Những kẻ này thật to gan, không ngờ dám đến Nam Cung thế gia sinh sự, chúng không muốn sống nữa sao!" Nam Cung Hiệt Anh giận đến vỗ bàn, "Đi, đi xem sao, ta muốn nhìn xem là mấy thứ không sợ chết nào!"

"Hai đứa, thành thật ở đây cho ta, không được đi đâu!" Đi tới cửa, Nam Cung Hiệt Anh quay đầu hung hăng trừng Nam Cung Thu Thực và Tiêu Nhược Ly, "Nam Cung thế gia chúng ta rốt cuộc vứt không được ngươi nữa!"

"Ông muốn ta đợi thì ta sẽ đợi sao? Ta đâu phải con ông, không nghe lời ông thì không được!" Tiêu Nhược Ly làm mặt quỷ với lưng của Nam Cung Hiệt Anh, kéo Nam Cung Thu Thực theo sau.

"Hai đứa nghe ông ấy đi." Nhan Như Hi khẽ thở dài phía sau họ, "Ông ấy ngoài miệng ác độc, không cho các con ra ngoài còn không phải vì che chở các con sao, cho dù các con võ công cao tới đâu, nhưng dù sao hảo hán khó địch bốn tay, anh hùng mạnh không bằng nhiều người."

"Dù có như vậy, để cha đi một mình chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao!" Nam Cung Thu Thực nhíu hai hàng lông mày, "Người họ muốn là con và A Ly, chúng con không lộ diện, cha nhất định sẽ bị họ làm khó. Cha cực kỳ quý mặt mũi, nếu có người khích ông, ông chắc chắn sẽ kiềm chế không được, vạn nhất bị thương thì biết làm thế nào đây."

"Họ mặc dù đông, nhưng dù sao còn có thể cố kỵ uy danh của Nam Cung thế gia, cho dù không để ý Nam Cung thế gia, tốt xấu cũng kiêng kỵ ba nhà còn lại, bốn đại gia tộc chúng ta có quan hệ thông gia, họ không dám làm gì cha con đâu."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Vậy cũng khó nói!" Tiêu Nhược Ly chen ngang tiến đến nói, "Họ tuyên bố là muốn đến cướp Hàn Tủy Phách, lợi ích trước mắt sẽ có kẻ không sợ chết. Dù sao nhàn rỗi mà, ta ra ngoài chơi đùa với họ một trận."

"Cũng đúng, nếu họ đã đến vì hai con, cứ để hai con ra mặt giải quyết thì tốt hơn." Nam Cung Thu Thực cười, đi theo sau Tiêu Nhược Ly ra ngoài.

Hai người vừa đi tới ảnh bích ở cửa chính của Nam Cung thế gia, liền nghe thấy Nam Cung Hiệt Anh tức giận quát tháo.

(Tiêu: Ảnh Bích là bức tường làm bình phong ở cổng)

"Ta đã nói với các ngươi rồi, các ngươi không có quyền đòi ta giao Nam Cung Thu Thực và Tiêu Nhược Ly. Chúng một là con ta, một là khách của con ta, đến Nam Cung thế gia ta ra vào tự do, ta dựa vào cái gì phải giao chúng cho các ngươi? Nếu các ngươi dám nói nhiều nữa, thì đừng trách ta không khách khí với các ngươi!"

"Nam Cung Hiệt Anh, ngươi đừng nói mấy lời đường đường chính chính thế, trên giang hồ ai không biết ngươi vì Hàn Tủy Phách không tiếc bảo con mình đi câu dẫn nam nhân, khách của con trai cái gì, chẳng qua là một khách vào màn trên giường của con ngươi thôi, ngươi cần gì che chở chúng?" Chẳng biết ai đang nói khiến mọi người phát ra một trận cười vang.

"Chúng ta đều muốn mở rộng tầm mắt về Hàn Tủy Phách trong truyền thuyết kia thôi, Nam Cung tiên sinh hẳn sẽ không nhỏ nhen vậy chứ!" Một người khác còn nói, "Hàn Tủy Phách này vốn không phải đồ của riêng ngươi, cho dù ngươi mạnh trở lại, cũng sẽ không ngu đến mức cùng so chiêu với mấy trăm cao thủ chúng ta chứ. Nam Cung tiên sinh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao người, hoặc trực tiếp giao đồ ra đây, ngươi bớt lo, chúng ta bớt việc."

"Đúng vậy!" Một thanh âm thô ráp khó nghe có vẻ vô cùng chói tai, "Thằng oắt họ Tiêu kia thoạt nhìn dáng vẻ rất không tồi, khó trách con trai ngươi lại động tâm, không bằng cũng giao hắn ra đây luôn, để mọi người chúng ta cùng nhau vui vẻ ha? Lão già Nam Cung ngươi không phải rất ghét hắn sao? Ngươi giao hắn cho ta, ta ngày cũng làm, đêm cũng làm, cam đoan để hắn rốt cuộc không thể nào muốn đi dụ dỗ con trai bảo bối nhà ngươi nổi nữa chẳng phải tốt lắm sao!"

"Ha, ha, ha. . ." Tiếng cười của mọi người càng lớn hơn nữa, chẳng qua tiếng cười kia nghe vào vừa hạ lưu vừa vô sỉ.

"Ôi chao, ai có lòng nhớ nhung ta như thế hả?" Tiếng cười trong trẻo lướt qua, trước mắt mọi người sáng ngời, hai thanh niên dung mạo phong tư xuất sắc đã đứng trước mặt. Tiêu Nhược Ly mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh đến dọa người, vừa nãy đám người còn cười lớn ấy thế mà không hẹn cùng nhau yên tĩnh lại.

Mắt Tiêu Nhược Ly quét một vòng trong đám người, khóe miệng hiện lên tia cười trào phúng, mọi người còn chưa thấy rõ thân hình y, chỉ cảm thấy bên tai hình như có gió nhẹ thổi qua, sớm có một người bị y từ sau đám đông xách ra.

"Ngươi có hứng thú với ta?" Nhìn nam nhân trng niên mặt mũi hèn mọn trước mắt, vẻ mặt Tiêu Nhược Ly chán ghét. "Thật đáng tiếc, các hạ này mặt mày thật sự làm cho người ta thấy buồn nôn."

Ai cũng biết Tiêu Nhược Ly võ công cao cường, nhưng không ai nghĩ tới y lại sâu không lường được như thế. Chỉ ở sau tường nghe xong một tiếng, y vậy mà có thể giữa vài trăm người chuẩn xác tìm ra người nọ, hơn nữa ra vào đám đông như vào chỗ không người, quả thực chẳng bỏ một ai vào mắt.

"Các ngươi đều cảm thấy hứng thú với Hàn Tủy Phách của ta sao?" Ném nam nhân vừa rồi còn to mồm mà giờ đây mặt xám như tro tàn dưới chân, Tiêu Nhược Ly ngửa đầu, trong tay giơ lên cao "Hàn Tủy Phách hàn quang lập lòe, đột nhiên nở nụ cười, "Thật đáng tiếc, đồ mặc dù ở đây, chỉ sợ các ngươi vô phúc hưởng dụng."

Nhìn bảo vật mọi người mơ ước đã lâu, đám người lập tức xôn xao. Mặc dù kiêng kỵ võ công của Tiêu Nhược Ly, nhưng vẫn có không ít người xoa tay nóng lòng muốn thử. Tiêu Nhược Ly cúi đầu nhìn nam nhân trung niên ngồi dưới đất kia mắt lộ vẻ tham lam thì nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói với gã: "Có phải ngươi cũng rất muốn cái này? Được, ta tặng cho ngươi!"

Nhất ngôn ký xuất, toàn trường ngạc nhiên, tất cả mọi người không ngờ, Tiêu Nhược Ly sẽ dễ dàng giao bảo vật cho một người nam nhân y lẽ ra phải cực kỳ chán ghét như thế.

"Cầm đi! Tiêu Nhược Ly thoải mái cầm Hàn Tủy Phách trên tay đưa cho nam nhân kia, nam nhân kia tựa hồ không thể tin được vận may của mình, chần chừ hồi lâu mới đưa tay tiếp nhận, trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

"Sao có thể cho hắn như vậy?!" Trong đám đông có kẻ cao giọng hô to, "Lạc Lão Tứ võ công thấp kém, nhân phẩm thấp, không có tư cách nhất chính là hắn! Không được, không được, không thể cho hắn!" Một tiếng quát, mọi người lập tức hưởng ứng, trên mặt đều lộ ra vẻ bất mãn.

"Có bản lãnh các ngươi cứ đi mà cướp, dù sao đồ đã không còn trong tay ta nữa." Tiêu Nhược Ly cười chói lóa, kéo Nam Cung Thu Thực lùi sang bên, "Này, dù sao ngươi có thể gọi hạ nhân của ngươi chuẩn bị cho chúng ta hai cái ghế không, đứng như vậy xem náo nhiệt lâu quá sẽ mệt đó."

Nam Cung Thu Thực gật đầu, ngoắc gọi người bưng ghế đến.

"Các ngươi làm gì vậy! Sao có thể dễ dàng giao Hàn Tủy Phách cho kẻ khác!" Trong mắt Nam Cung Hiệt Anh gần như muốn phun ra lửa, hận không thể một chưởng đánh Tiêu Nhược Ly thành đống bùn, "Ngươi xem nó là đồng nát sắt vụn sao, tại sao không trực tiếp giao cho ta?"

"Bởi vì ta thích!" Tiêu Nhược Ly nghiêng đầu, nụ cười trên mặt chẳng bị ảnh hưởng chút nào. "Đồ là của ta, ta thích cho ai thì cho, dù sao ông cũng không phải là gì của ta, ta việc gì phải đem nó cho ông?"

"Ngươi, ngươi, ngươi. . ." Nam Cung Hiệt Anh giận nói không nên lời, nhưng vừa liếc thấy con trai âm thầm đưa mắt ra hiệu cho mình, nhịn xuống cuối cùng không phát tác, đặt mông ngồi vào ghế hạ nhân bưng tới.

"Thật là kỳ lạ," Tiêu Nhược Ly ung dung ngồi ở ghế, nhìn phía trước loạn thành một đoàn, đám người xoắn vào nhau thì thào tự nói, "Con trai thông minh thế, cha lại dốt như vậy, ngoan ngoãn ngồi xem cuộc vui là tốt rồi, không nên ùa vào tham gia náo nhiệt với người khác."

Một câu nói như Đề Hồ rưới đỉnh đầu, Nam Cung Hiệt Anh hai mắt sáng rực, cũng bình tĩnh lại ngồi im không nói nữa.

(Tiêu:  Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)

Một hồi hỗn chiến lớn, từ sáng đánh thẳng tới tối mịt, Tiêu Nhược Ly ngã người ngồi trên ghế thái sư không nhịn được ngáp, y đẩy Nam Cung Thu Thực một bên không chút hăng hái nói: "Ngại quá, trong những người này cao thủ chân chính không có bao nhiêu, uổng công ta chờ mong như thế, thật sự là nhìn mà buồn ngủ."

"Nếu ngươi mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi đi, chỗ này ta trông giúp ngươi, tóm lại không cho Hàn Tủy Phách bị mất là được." Nam Cung Thu Thực dịu dàng nói với Tiêu Nhược Ly.

"Quên đi, ngoại trừ có chút thông minh đứng bên ngoài quan sát, những kẻ tranh đoạt này trong mười người ngã cũng có tám, dù sao không thừa lại bao nhiêu, ta nên thu hồi Hàn Tủy Phách lại thôi, nếu không người ngã xuống nhiều thêm, Nam Cung gia thu dọn chiến trường cũng phiền toái." Tiêu Nhược Ly lờ đờ đứng dậy, duỗi hai tay thư giãn thắt lưng đi về phía trước.

"Này, các ngươi đừng đánh nữa, đánh chẳng tí đặc sắc nào, lại còn không biết thẹn ở đây cướp tới cướp lui, không biết xấu hổ, để ta xem xem đồ đến tay ai rồi?"

Nghe Tiêu Nhược Ly nói, tất cả mọi người ngừng tay. Rõ ràng thanh âm của y không lớn, nhưng từng câu từng chữ của y đều rõ ràng truyền vào trong tai những người đang đánh nhau hết sức chuyên chú, làm cho người ta kinh hãi không thôi.

Kỳ thật nếu muốn biết "Hàn Tủy Phách" trong tay ai rất đơn giản, chỉ cần xem ai đang bị người ta vây công là biết. Mọi người ngừng tay, giúp kẻ chịu vây công hiện tại đang khổ sở chống đỡ thở phào một hơi. Ngoài dự liệu của Tiêu Nhược Ly, hiện tại cầm "Hàn Tủy Phách" là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, chẳng qua tóc tai rối bời, y phục trên người cũng bị xé đến tán loạn, thoạt nhìn chật vật cực kỳ.

"Sống đến bây giờ, xem ra công phu của ngươi coi như không kém à." Tiêu Nhược Ly nghênh ngang đi qua đó, xòe tay ra với nàng ấy, "Lấy ra đây đi!"

"Lấy, lấy cái gì?" Nàng kia thở phì phò hỏi.

"Giả ngu sao?" Tiêu Nhược Ly mỉm cười, thân thể đột nhiên xông về phía trước, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, người đã bay đến trước mặt nữ nhân kia, tay như gió táp từ trong ngực cô ta chuẩn xác mò ra "Hàn Tủy Phách".

"Ngươi làm gì hả?! Mau trả lại cho ta! Đó là của ta!" Nàng kia gấp đến độ cao giọng hét.

"Cái gì của ngươi," Tiêu Nhược Ly giơ cao "Hàn Tủy Phách" trong tay chơi đùa, cười nói, "Ta đang cứu ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu? Cũng muốn theo chân họ phơi thây đồng hoang sao?"

Nàng kia nhìn khắp nơi, lúc này mới phát hiện hóa ra bốn phía đã sớm ngổn ngang người bị thương nằm đầy đất, máu chảy lênh láng, từng đợt kêu rên, thật sự thảm không nỡ nhìn. Vốn một lòng muốn đoạt bảo, cho tới giờ chưa từng để ý qua, vừa nghĩ tới không bao lâu nữa mình cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó, nàng kia bất giác lạnh cả sống lưng, hai chân như nhũn ra.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Các ngươi cướp nó cũng vô dụng, các ngươi có ai biết cách dùng nó không?" Tiêu Nhược Ly nhàn nhạt hỏi, tất cả mọi người sửng sốt, không phải nói nó là chí bảo của người luyện võ sao? Chẳng lẽ thứ này còn có cách dùng đặc biệt gì khác sao?

Mắt Tiêu Nhược Ly tìm khắp lượt, cuối cùng y nhìn thấy Lạc Lão Tứ nằm trong đám người rên rỉ không ngừng. Gã là người đầu tiên bị đánh ngã, đại khái bị nội thương không nhẹ, nằm trên mặt đất không thể động đậy.

"Buổi sáng ngươi từng nói gì?" Tiêu Nhược Ly cười lạnh, ánh mắt sắc bén khiến người ta rùng mình, "Tai ta tốt, nhưng có một chữ không nghe được. Ta đây cái gì cũng tốt, chỉ có chút không tốt, đó là thù dai. Có người không tốt với ta, ta nhất định phải trả lại hắn, nếu không ta sẽ ngủ không ngon giấc." Tiêu Nhược Ly dùng mũi chân đá Lạc Lão Tứ, cau mày nói, "Ta nhìn dáng vẻ ngươi có lẽ cũng sống không được bao lâu nữa, ngươi không phải cũng muốn Hàn Tủy Phách sao? Ta chấm dứt tâm nguyện của ngươi là được."

Tiêu Nhược Ly cầm Hàn Tủy Phách trong tay đặt trước ngực Lạc Lão Tứ, xé mở vạt áo trước của hắn để bảo thạch trực tiếp chạm vào da lõa lồ của Lạc Lão Tứ, sắc mặt của Lạc Lão Tứ đột ngột biến đổi, tứ chi kịch liệt run rẩy.

"Lạnh quá! Lạnh quá! A!"

Mọi người mắt thấy Lạc Lão Tứ không bao lâu sắc mặt đã trở nên xanh mét, người run lên một lát rồi đột ngột bất động. Mắt trừng lớn, tựa hồ chết không nhắm mắt, mà tứ chi cứng còng giống như chết cóng trong trời đông giá rét vậy.

"Ngươi, ngươi đã giết hắn?" Có người run giọng hỏi.

"Không phải ta." Tiêu Nhược Ly đứng lên, thu Hàn Tủy Phách vào lòng, "Hàn Tủy Phách là thứ bá đạo nhất trên đời, hàn khí của nó không phải thứ mà những nhân vật hạng ba như các ngươi có thể thừa nhận được, không, cho dù là đệ nhất đại cao thủ của Trung Nguyên các ngươi cũng chạm không được nó. Không có tâm pháp kiệt xuất, ai cũng không thể nào khống chế nó."

Tiêu Nhược Ly xoay người, cười hì hì với Nam Cung Hiệt Anh: "Ông già, ta nể mặt con ông mới không giao nó cho ông đó, mặc dù ta không thích ông lắm, thậm chí còn có chút ghét ông, nhưng ta không muốn hại ông, nếu không ông đã sớm biến thành một khối cương thi như vậy rồi."

Mọi người đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hai mặt nhìn nhau chẳng biết nên làm gì cho phải. Nếu chân tướng đúng như Tiêu Nhược Ly nói, đó nào phải là bảo vật gì, rõ ràng là lợi khí hại người. Vậy đánh nhau sống chết trước đó làm gì chứ?

"Hắn chắc chắn đang cố ý lừa bịp đó, muốn dọa chúng ta lui thôi." Một người vung trường kiếm trong tay kêu, "Mọi người đừng rút lui, cướp bảo bối vào tay trước rồi nói."

"Thật là không biết tốt xấu." Tiêu Nhược Ly hừ lạnh một tiếng, "Dựa vào loại công phu mèo quào của các ngươi có thể làm nên trò trống gì?"

Đương nhiên là không rồi. Trên mặt đất tử thương vô số, có thể chiến đấu chỉ còn chưa tới hai mươi người, trong bọn họ không có một ai có thể nắm chắc sẽ thắng được Tiêu Nhược Ly, huống chi phía sau Tiêu Nhược Ly còn đứng Nam Cung thế gia. Chưa tới nhất thời ba khắc, trước cửa Nam Cung thế gia cũng chỉ còn lại vài người nằm thật sự không thể nhúc nhích được.

"Đừng tưởng rằng như vậy ta có thể thừa nhận hai đứa." Nam Cung Hiệt Anh trầm giọng nói, "Nam Cung thế gia chúng ta tuyệt đối sẽ không hoan nghênh ngươi."

"Đừng cho rằng ta sẽ thừa nhận và cảm thấy hứng thú với ông, nếu không phải vì Tiểu Thu, ta mới lười chạy tới đây!" Tiêu Nhược Ly không chút khách khí đáp lễ. "Tiểu Thu, đừng xem nữa, chúng ta phải đi rồi!"

"Đi? Thu Thực, con muốn đi đâu? Không cho đi!" Nam Cung Hiệt Anh giậm chân gọi.

"Xin lỗi, phụ thân, con sau này sẽ trở về gặp cha và mẹ." Nam Cung Thu Thực phất tay, đi theo Tiêu Nhược Ly không quay đầu lại.

"A Ly, ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Theo sau Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Thu Thực hỏi.

"Mỏm Yến Tử." Tiêu Nhược Ly trả lời rất ngắn gọn.

"Đi vào đó làm gì?" Nam Cung Thu Thực không giải thích được.

"Hắc hắc. . ." Tiêu Nhược Ly gian nan cười, trong miệng bắn ra mấy chữ khiến Nam Cung Thu Thực kinh hồn táng đảm, "Đương nhiên là đi. . .NHẢY VỰC LẦN NỮA!"

Cái gì?! Đầu Nam Cung Thu Thực oành một cái căng ra ba vòng, Tiêu Nhược Ly này càng ngày càng tinh quái, nhìn dáng vẻ của y cũng không giống nói giỡn, Nam Cung Thu Thực thở dài, không hỏi tại sao nữa, cứ thế ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Nhược Ly.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tới đầu mỏm Yến Tử, Tiêu Nhược Ly dừng bước, kéo Nam Cung Thu Thực cẩn thận thò đầu nhìn xuống phía dưới. Trời đã hoàng hôn, sương mù dưới chân núi vừa dày vừa đặc, ngoại trừ bên tai thanh âm sóng dữ vỗ bờ, trong mắt nhìn thấy một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không thấy được. Nam Cung Thu Thực đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên cảm thấy trên lưng căng thẳng, không đợi hắn kêu thành tiếng, mình đã bị Tiêu Nhược Ly ôm nhảy xuống vách núi.

Tiếng gió rít ngoài tai, cơ thể không hề có điểm tựa, cứ thế thẳng tắp rơi xuống, Nam Cung Thu Thực nhắm chặt hai mắt, trở tay ôm chặt Tiêu Nhược Ly.

"Bùm" một thanh âm vang lên, Nam Cung Thu Thực cảm thấy cơ thể bị cái gì đó cản lại, rồi hướng về phía trước bắn lên. Mở mắt ra, Tiêu Nhược Ly trong lòng đang nhìn mình cười. Cơ thể nảy lên cuối cùng dừng lại, Nam Cung Thu Thực dụi mắt, mới phát hiện, mình và Tiêu Nhược Ly đang ngồi trên một tấm lưới đánh cá thật dày, hai đầu lưới khảm thật sâu vào trong vách đá, không biết dùng cái gì cố định, không ngờ có thể chịu được sức nặng của hai đại nam nhân.

"Đây là gì?" Nam Cung Thu Thực quả thực không thể tin vào hai mắt mình, lại nhìn thấy khuôn mặt cười đắc ý của Tiêu Nhược Ly. "Kiệt tác của ngươi sao?"

"Không có kiệt tác này, chúng ta hiện tại đã có thể thật sự âm dương vĩnh cách rồi!" Tiêu Nhược Ly nằm trên lưới đánh cá, ung dung tự tại quơ chân, "Ngươi lần đầu đưa ta tới đã nói với ta truyền thuyết của nơi này. Ta sau khi trở về luôn cảm thấy hiếu kỳ, tìm một ngày tới đây thám hiểm, theo vách núi bò xuống. . .Sau đó, hắc hắc. . . Ta vốn chỉ định chọc ngươi chút, cho nên thiết kế cơ quan này. . ."

"Vậy, vậy, vậy ngày ngươi nhảy xuống vực căn bản là đang man thiên quá hải?!" Nam Cung Thu Thực kêu một tiếng, chỉ vào Tiêu Nhược Ly hồi lâu nói không ra lời, "Sao ngươi có thể đùa giỡn kiểu này với ta! Có biết ta đau lòng bao nhiêu không!"

(Tiêu: Man Thiên Quá Hải nghĩa là giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Đây là một trong 36 kế, Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế Thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.)

"Ta rất muốn nhảy xuống vực đó," Tiêu Nhược Ly vẻ mặt vô tội nói, "Ngươi mới làm đau thấu tim ta! Ta đã tính nhảy trước rồi sau đó mới nhớ tới dưới này có lưới. Uổng cho ta còn ở bên dưới chờ ngươi cả ngày, ngươi cũng không nhảy xuống theo, cho thấy trong lòng ngươi tình cảm với ta cũng không sâu nặng là bao, nếu thật như thế, ta nhảy xuống vực vì ngươi chẳng phải oan chết!"

Nam Cung Thu Thực sửng sốt hồi lâu, cũng nằm trên lưới không nói lời nào.

"Tức giận?" Tiêu Nhược Ly dùng chân đá đá hắn.

". . ."

"Giận thật rồi. . ." Tiêu Nhược Ly xoay người, kề trước ngực Nam Cung Thu Thực, "Ngươi nên cám ơn nó, không có nó, ta thật sự sẽ chết thì sao, ngươi bỏ được không?" Con mắt ngập nước nhìn hắn, tay Tiêu Nhược Ly lặng lẽ sờ lên hạ thân của Nam Cung Thu Thực, "Ngươi xem, đã cứng lên này."

Hơi thở Nam Cung Thu Thực trở nên hỗn loạn, hô hấp cũng nặng nề hẳn, hắn đè lại bàn tay lộn xộn của Tiêu Nhược Ly, hung hăng nói: "Ngươi đừng lộn xộn nữa, cẩn thận bây giờ ta sẽ đè ngươi ra!"

"Vậy ngươi cứ đè đi!" Tiêu Nhược Ly hấp háy khóe mắt, dùng lưỡi liếm khóe môi mình, "Nơi này treo giữa không trung, đầy đặc biệt, ngươi nếu không sợ lưới này chịu không nổi sức động mà té xuống, ngươi cứ tới, ta không để ý chút nào đâu!"

"Ngươi thật là một ác ma!" Nam Cung Thu Thực thở dài một tiếng.

"Đúng, ta chính là ác ma chuyên câu dẫn ngươi." Tiêu Nhược Ly cười đến mức mắt đều mị lên, ngón tay nhẹ nhàng móc một cái, y phục trên người đã tháo xuống một nửa, "Thà nói nhiều như vậy, không bằng ngươi hãy dùng cơ thể mình để cho ác ma này mệt đến mức cúi đầu xưng thần đi, ta luôn rất chờ mong á!"

Nam Cung Thu Thực rất nghe lời, hắn một tay đè đầu Tiêu Nhược Ly xuống, hung hăng hôn lên môi y.

Có thể làm giữa không trung chốn vực sâu, chỉ sợ trước chưa từng có ai, sau không ai bằng, nếu A Ly chờ mong đến vậy, mình cứ biểu hiện tốt thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét