Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.7

Chương 7 - Do thám ổ địa ngục

Một đám cảnh viên theo chủ xe taxi tới chỗ Vương Lập Dân thuê nhà, là một tòa dân cư cũ kỹ, nhà hướng song nam, bố cục một phòng một sảnh, phòng khách liền với ban công.

Trong phòng rất loạn, tạp vật chất đống bừa bãi, quần áo và túi thực phẩm đóng gói ném khắp nơi, dụng cụ trong nhà cũng vừa bẩn vừa hỏng, cả phòng tản ra một mùi lạ thối nát khó ngửi.

Khám nghiệm hiện trường lập tức triển khai: Trong góc đông bắc phòng khách, đặt một ghế gỗ dựa, trên lưng ghế dựa có thể thấy dấu dây thừng ma sát rõ ràng, đồng thời trên lưng ghế còn phát hiện hai vết máu; Trong phòng ngủ có một cái giường đơn ván gỗ và giường xếp lò xo, dưới giường ván gỗ phát hiện một sợi dây thừng, quần áo phụ nữ, hai cái điện thoại di động và hai ví tiền nữ. Trong ví tiền nữ đều chứa chứng minh thư, lần lượt thuộc về Vương Nguyệt và cô gái bị hại được phát hiện trong hố phân tự hoại khu hộ lều Tiết Yến, giám định hai chiếc điện thoại, cũng thuộc về hai nạn nhân này; Ngay sau đó trong phòng vệ sinh cũng có phát hiện, mặc dù mặt sàn từng được tẩy rửa, bằng mắt thường nhìn không ra khả nghi, nhưng sau khi phun thuốc thử "Luminol", trên mặt đất hiện ra dấu vết mảng máu lớn; Chứng cứ nhìn thấy mà giật mình nhất xuất hiện ngoài ban công, góc tây nam ban công đặt một cái nồi nhôm lớn đường kính khoảng 40cm, mép ngoài có thể thấy được vết máu, sau khi mở nồi ra phát hiện bên trong đặt các loại cưa tay cong, cưa mảnh, trên cưa cong có lưu lại tổ chức cơ thể người rõ ràng. Trong nồi thoạt nhìn còn có một cái áo gi-lê, đợi nhân viên khám nghiệm cẩn thận nhìn lại, phát hiện trên mép may thô kệch của áo, trên chất liệu còn có lỗ chân lông li ti. . .A! Đó không ngờ là một cái áo gi-lê da người! Chẳng lẽ dùng da Tiết Yến may thành?



Kết quả khám nghiệm hiện trường biểu hiện, nhà Vương Lập Dân thuê cũng là chỗ đầu tiên giam giữ và giết người phân thây, Tiết Yến và Vương Nguyệt đều chết trong tay Vương Lập Dân và Ninh Thế Hào, chân tướng cả vụ án dường như đã có thể chạm tới. Nhưng do hung thủ lẩn trốn, nạn nhân bỏ mình, nhất thời chết không có đối chứng, những nghi vấn không cách nào sáng tỏ hoàn toàn.

Hàn Ấn lại cẩn thận chải chuốt lại chi tiết vụ án lần nữa, quan sát toàn cục, vận dụng năng lực tư duy logic kín kẽ của anh, dần dần lọc cả vụ án mạch lạc:
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Vương Lập Dân và Ninh Thế Hào là bạn tù, lại còn vì là đồng hương, quan hệ tự nhiên cực kỳ thân thiết. Một loạt chứng cớ cho thấy, hai người hẳn là trong lúc đi tù liền vạch kế hoạch dùng thân phận thám tử che chắn, dùng việc giúp nữ giới điều tra chồng ngoại tình làm mồi nhử, dụ dỗ những nữ giới điều kiện kinh tế ưu việt gặp riêng, tiến tới cướp tiền giết người diệt khẩu.

Hai người sau khi lần lượt ra tù, dựa theo kế hoạch đã định, cẩn thận làm việc, tự phân công, chuẩn bị thực thi tội ác: Vương Lập Dân ra tù trước, liền vội tìm công việc tài xế xe taxi trực ca, mục đích là dùng xe để phối hợp bắt cóc nạn nhân và vứt xác, hơn nữa xe taxi không gây chú ý; Còn Ninh Thế Hào thì sau khi ra tù, phụ trách đăng quảng cáo, cùng mục tiêu bàn bạc qua điện thoại cuối cùng gặp mặt.

Tiết Yến là nạn nhân đầu tiên rơi vào bẫy hai người, cô ta bị bắt cóc đến căn nhà thuê, trải qua tra tấn nghiêm hình, bị ép nói ra mật mã thẻ tín dụng mang theo bên mình, hai người phân ra nhiều lần rút hết tiền trong thẻ tín dụng xong, giết người diệt khẩu và hủy thi diệt tích. Còn hành vi chúng lột da Tiết Yến may áo gi-lê da người, có thể là một loại hành động nhất thời cao hứng mà giở trò. Đương nhiên, nó cũng thể hiện bản tính hung tàn thô bạo của hai người.

Bà Vu là nạn nhân tiềm tàng thứ hai, nhưng do cơ duyên xảo hợp, tránh được rủi ro.

Vương Nguyệt là người thứ ba, tình huống của bà ta khá kịch hóa. Có lẽ vì bảo vệ tính mạng, hoặc trong lòng vốn đã từng có ý định như vậy, khi bị ép vào tuyệt cảnh, cơn hận của bà ta nổi lên từ trong lòng, căm ghét làm tăng thêm can đảm, linh cơ chợt động, đề xuất thuê Vương Lập Dân và Ninh Thế Hào, giết chết ông chồng Tô Đông phản bội và sắp vứt bỏ mình. Nhưng vì đa số quyền tài chính trong nhà và mã tiết kiệm đều nắm giữ trong tay Tô Đông, bà ta không có năng lực chi trả tiền thuê, liền cho biết vừa vặn ngày kế bà ta và Tô Đông sẽ tới ngân hàng lấy tiền đóng tiền thuê nhà, Vương Lập Dân và Ninh Thế Hào có thể lợi dụng cơ hội này giết chết Tô Đông, cướp được mười vạn đồng để làm tiền thù lao. Như vậy, vừa thỏa mãn dục vọng song phương, có thể gạt cảnh sát định tính vụ án thành cướp tiền bạo lực đơn thuần, vì thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến song phương. Đương nhiên, loại suy tính này cùng kế hoạch cướp bóc về sau, không phải loại người như Vương Nguyệt có khả năng nghĩ ra được, bút tích hẳn là xuất phát từ hai gã cướp.

Nhưng kế hoạch dù chu đáo, áp dụng cũng dị thường thuận lợi, nhưng không phải tất cả mọi người đều như ý, vẫn xảy ra vấn đề. Sai lệch ở phía tiền bạc -- Vốn đã nói là mười vạn đồng, nhưng vì lúc trước trong tóm tắt vụ án đã đề cập tới nguyên nhân, chân chính vào tay chỉ có bốn vạn đồng, Vương Lập Dân và Ninh Thế Hào mạo hiểm tử tội đối với việc này tự nhiên sẽ không cam tâm. Nhưng Tô Đông xương cốt còn chưa lạnh, rất nhiều thủ tục kế thừa di sản dự trữ liên quan còn chưa kịp giải quyết, Vương Nguyệt nhất thời không xoay sở được nhiều tiền như vậy, mà hai người kia có lẽ cho rằng Vương Nguyệt muốn quỵt, hoặc lo Vương Nguyệt không chịu nổi áp lực của cảnh sát, lộ ra sơ hở, vì vậy dứt khoát diệt khẩu cho xong việc. . .

Hàn Ấn miêu tả chân tướng vụ án rõ ràng, tường tận có căn cứ, thêm chút chỉnh sửa, người ngoài tìm không được chỗ có thể nghi vấn, được tổ chuyên án tán thành đông đảo là phân tích gần với sự thật nhất.

Về phần trong hai tên cướp, ai là hung thủ đánh lén cảnh sát cướp súng năm năm trước, quả thật rất khó nói. Mặc dù trong vụ án cướp ngân hàng, nổ súng hành hung là Ninh Thế Hào, nhưng sau khi so sánh chồng chéo thông tin, tổ chuyên án có khuynh hướng là Vương Lập Dân.

Tống Kim Thành nói: "Như lúc trước tôi từng giới thiệu, lúc ấy đầu mối vùng này toàn bộ gián đoạn, không thể không nghi ngờ hung thủ đã lẻn đến vùng khác, vì thế thông báo đến các đơn vị anh em trong tỉnh tình tiết vụ án, thỉnh cầu hợp tác điều tra. Sau đó, đại khái qua nửa năm, cảnh sát thành phố Thái Bình gửi tin tức tới, nói rằng gần đó chỉ trong thời gian ba tháng, liên tục xảy ra nhiều vụ cướp giấu mặt cầm dao vào đêm khuya. Căn cứ miêu tả của các nạn nhân, kẻ cướp được xác định là cùng một người. Đáng lưu ý là, khi kẻ cướp gây án cầm trong tay một con dao một lưỡi dài 50cm, hung khí này và miệng vết thương do dao pháp y thu được trên người cảnh sát hình sự bị hại trong "Án cướp súng" hoàn toàn giống nhau.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Thông tin của cảnh sát Thái Bình, làm chúng tôi bên này rất kinh hỉ, kẻ cướp biến mất khỏi Lục Cảng, chạy trốn đến thành phố Thái Bình cùng tỉnh tiếp tục gây án, khả năng cực kỳ lớn, hai kẻ này hẳn cùng một người. Tôi lập tức đưa đội đến thành phố Thái Bình, cùng cảnh sát địa phương hợp tác phá án. Nhưng từ lúc đó, tên cướp lại biến mất. Hôm nay nhìn lại, khoảng thời gian Vương Lập Dân từ Lục Cảng đến Thái Bình sống, vừa vặn trùng hợp với thời gian xảy ra hai vụ cướp, mà sau đó hắn lần nữa biến mất, có lẽ vì hắn bị kết án bỏ tù mất đi tự do, có thể nói quỹ tích cuộc sống của năm năm này của Vương Lập Dân, khiến hắn thoạt nhìn rất đáng nghi ngờ.

"Nhưng có một vấn đề, vẫn đáng bàn bạc. Khi ấy sau khi chúng tôi đến Thái Bình, phát hiện một vụ cướp trong đó cách rất gần giao lộ, mà trên giao lộ kia vừa vặn có camera giám sát giao thông. Sau đó, xem xét video theo dõi, phát hiện buổi tối cùng ngày xảy ra vụ án, có một nam giới khả nghi, từng quanh quẩn gần giao lộ rất lâu, mà cách ăn mặc của nam giới này giống với quần áo mà nạn nhân miêu tả kẻ cướp, vì thế chúng tôi nghi ngờ trước đó kẻ cướp đang nghiên cứu địa hình. Nhưng đáng tiếc rằng, vì khoảng cách xa, ánh sáng yếu, lại thêm thiết bị theo dõi năm năm trước khá lạc hậu, căn bản không cách nào thấy rõ mặt mũi kẻ cướp, chỉ từ trong video quan sát đại khái được, kẻ cướp cao trung bình, bước chân hơi vòng kiềng. Vấn đề chính là điểm này, chiều cao của Vương Lập Dân và nam giới trong video khá giống, nhưng tư thế bước đi hoàn toàn khác biệt."

"Tôi nghĩ nếu chỉ là vấn đề tư thế bước đi, ngược lại không cần rối rắm lắm, kẻ phạm tội thông minh biết che giấu bản thân, Chu Khắc Hoa chính là một tấm gương rất tốt!" Hàn Ấn từ chỗ ngồi đứng lên, vừa ra hiệu, vừa nói, "Sau khi kết án, tôi từng quan sát một vài tư liệu video, phát hiện trước khi Chu Khắc Hoa gây án nghiên cứu địa hình, bước ra hình chữ bát cực kỳ lợi hại, hai bên vai lắc lư biên độ cũng rất lớn, mà trên thực tế, tư thế bước đi của hắn không khác người thường, vai càng không hề nhúc nhích tí nào."

"Chỉ mong là loại tình huống này thì tốt rồi, đáng tiếc máy quay cách quá xa, video rất mờ, bằng không có thể xác định rõ ràng hơn!" Tống Kim Thành tiếc nuối lắc đầu, lại nhìn Cố Phi Phi nói, "Năm đó tôi từng cầu trợ cục trinh sát hình sự, đáp lại là kỹ thuật không đạt được, không biết hiện giờ có cách nào không, có thể nâng cao độ rõ đến mức có thể phân biệt được mặt mũi?"

"Nếu hình ảnh video khá hỏng, lấy ra ảnh hình người rõ ràng làm đặc thù khuôn mặt để so sánh, dựa vào kỹ thuật hiện có vẫn làm không được." Cố Phi Phi rõ ràng phủ quyết nói, nhưng vừa chuyển đề tài, lại nói tiếp, "Nhưng mà, cũng không phải không còn cách nào khác, chúng ta lợi dụng kỹ thuật 'phân biệt đặc thù động thái nhân thể', đồng dạng có thể làm giám định."

"Thật sao? Sao trước kia chưa từng nghe qua?" Tống Kim Thành mừng rỡ vạn phần, bất giác giọng cũng nâng cao tám độ.

"Kỳ thật kỹ thuật này đã là đầu đề nghiên cứu trọng điểm tại phòng thí nghiệm phạm tội của cục trinh sát hình sự từ vài năm trước, những năm gần đây ngày càng hoàn thiện, từng có vài lần kiểm chứng thực tế, hiệu quả cũng không tồi." Cố Phi Phi kiên nhẫn giảng giải, "Tư thế người bước đi giống như dấu tay vậy, mỗi người đều không có cùng đặc điểm, chẳng qua phải tìm được quy luật cố định của tư thế bước, kẻ tình nghi muốn ngụy trang cũng rất khó. Đầu tiên, dùng phần mềm tiến hành xử lý kỹ thuật, thu được các số liệu về biên độ lắc lư của vai, cánh tay, khuỷu tay, cẳng chân, bàn chân khi người trong video đi lại; Phương pháp giống vậy, lại thu hoạch thêm số liệu dáng đi đứng của kẻ tình nghi. Tiến hành phân tích so sánh hai số liệu này, nếu trùng khớp có thể khóa lại được kẻ tình nghi."

"Thế thì quá tốt! Video năm đó tôi vẫn còn giữ, chờ mãi ngày này trong tương lai có thể dùng tới, chỉ tiếc khi Vương Lập Dân tới cục ghi chép, không để lại tư liệu hình ảnh." Tống Kim Thành tiếc hận nói, hơi khựng lại, lại nâng cao giọng nói, "Đúng rồi, chúng ta có thể đến trại giam tỉnh để lấy. Trong trại giam ngày lễ tết sẽ tổ chức họp mặt, còn có đại hội thể dục thể thao hàng năm, còn có theo dõi chế tác thường ngày, nhất định có thể tìm được hình ảnh hoạt động của Vương Lập Dân. Tôi gọi điện ngay bây giờ, bảo họ hiệp trợ gửi lại hết các video có thể xuất hiện Vương Lập Dân sang đây.

"Còn video của Ninh Thế Hào cũng gửi sang đây luôn, mặc dù không có chứng cứ cho thấy hắn từng đi qua Thái Bình, nhưng thời gian vào tù cũng giống sau vụ cướp thứ hai, vả lại dù sao vụ cướp ngân hàng ở đây hắn là người hành hung, đã có thể so sánh video, vậy cứ tính cả gã vào đi!" Hàn Ấn bổ sung.

"Đúng, thầy Hàn nói đúng, song sự việc quan trọng, tôi và Tiểu Mỹ sẽ đi xem." Cố Phi Phi chà tay nói, "Thứ nhất có thể có tính mục tiêu hơn, thứ hai nếu video khả dụng, tôi trực tiếp gửi đến phòng nghiên cứu phạm tội cục trinh sát hình sự luôn, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Tốt lắm, chúng ta nhanh lên thôi, đến trại giam tỉnh tốc độ cao phải mất hai ba tiếng đường xe, tôi bây giờ đi sắp xếp xe, lát nữa hai người đến cửa trụ sở chờ." Tống Kim Thành sấm rền gió cuốn, vừa nói chuyện, sải bước, đi về phía ngoài cửa.

Tống Kim Thành đi rồi, cho rằng ít nhất phải ở lại phía trại giam tỉnh kia một đêm, Cố Phi Phi đặc biệt để ý tới hình tượng quần áo và vệ sinh, liền muốn cùng Ngải Tiểu Mỹ quay về khách sạn sửa soạn vài bộ quần áo tắm rửa, nhưng bị Hàn Ấn khoát tay ngăn lại, tỏ vẻ còn có việc phải dặn dò.

"Vừa vặn các em đến trại giam tỉnh, cũng thuận tiện điều tra chút, có bạn tù nào qua lại thân thiết với Ninh Thế Hào và Vương Lập Dân, lại gần với thời gian ra tù không." Hàn Ấn nói.

"Sao? Anh có phát hiện gì khác?" Cố Phi Phi kinh ngạc hỏi.

"Đúng." Hàn Ấn liếc mắt nhìn báo cáo phân tích trên bàn, nói, "Tôi phải gấp gáp chải chuốt chân tướng vụ án như vậy, các em hẳn có thể nhìn thấy, trong cả vụ án bất luận là kế hoạch, hay phương diện chuẩn bị, cho đến quá trình gây án, kẻ tình nghi có lối suy nghĩ chặt chẽ, kín đáo, chu toàn, đều rõ ngay trước mắt. Mà đây là vì văn hóa, kinh nghiệm và thói quen sống tích lũy thành, cho nên người như thế nhất định sẽ không làm chỗ ở lộn xộn kinh khủng như vậy, cũng sẽ không để lại nhiều vật chứng có thể truy xét như vậy tại hiện trường.

"Vậy ý của anh là?" Cố Phi Phi vẫn có chút nghi hoặc.

"Tôi cho rằng Ninh Thế Hào và Vương Lập Dân chỉ là kẻ chấp hành, có khả năng phía sau màn còn ẩn tàng một kế hoạch được định ra nữa, người nắm chắc toàn cục, khả năng lớn là bạn tù của hai người này." Hàn Ấn giải thích.

"Tốt lắm, em và Tiểu Mỹ sẽ nán lại ở đó thêm ít lâu, xâm nhập tìm hiểu một chút." Cố Phi Phi trầm ngâm chốc lát nói.

"Tự chăm sóc tốt cho mình, thuận buồm xuôi gió!" Hàn Ấn mỉm cười một chút, nhìn Cố Phi Phi, lại nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng khác.

"Dạ! Em biết rồi." Cố Phi Phi hiểu rất rõ, Hàn Ấn không giỏi biểu lộ cõi lòng, có thể nói ra một câu lo lắng đơn giản chất phác như vậy, đã khá khó rồi, huống chi lại làm trò trước hai đứa nhóc này, bất giác trong lòng ngọt ngào, mặt cũng tuôn ra một mạt đỏ ửng.

Thấy dáng điệu hai người muốn nói còn cứ cố ra vẻ, Ngải Tiểu Mỹ tinh quái thật sự nhịn không được muốn châm lửa, cô nháy mắt với Đỗ Anh Hùng, ỏn ẻn nói: "Học hỏi thầy Hàn nè, trước lúc chia tay cũng không nói mấy câu riêng tư cùng mỹ nữ."

"Xí, người ta là lưỡng tình tương duyệt, anh với em có liên quan gì!" Đỗ Anh Hùng tâm lý tương thông, cố gắng dùng giọng điệu đùa giỡn, chọc thủng cửa sổ giấy giữa Hàn Ấn và Cố Phi Phi.

"Ai nha, nói vài câu dễ nghe thì chết à?"

"Anh nói thật với em đó, không giống vài người, rõ ràng nhớ nhung đối phương mà cứ giả bộ ra vẻ hời hợt hoài."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Được rồi! Tôi nói hai đứa có thể đừng kẻ tung người hứng nữa được không? Tiểu Mỹ, đi nhanh đi, tranh thủ thời gian trở về khách sạn thu dọn hành lý, đừng để tài xế bên kia sốt ruột chờ!" Cố Phi Phi không ngờ hai đứa nhóc này lại tinh ranh như vậy, rặng mây đỏ trên mặt càng thêm chói lọi, lén liếc nhìn Hàn Ấn, thấy anh cũng đỏ bừng đầy mặt, vì vậy dù mặt ngoài nghiêm khắc quát bảo im lặng, trong lòng lại càng thêm ngọt ngào.

"Hì hì, không cho nói thì thôi." Ngải Tiểu Mỹ vừa cong cái miệng nhỏ nhắn bị Cố Phi Phi kéo đi, vừa âm thầm dựng thẳng ngón cái với Đỗ Anh Hùng.

Đỗ Anh Hùng cũng giơ ngón cái đáp lại, tỏ vẻ hợp tác vui vẻ, nhưng trong nháy mắt chẳng biết tại sao, nhìn bóng dáng thướt tha của Ngải Tiểu Mỹ dần biến mất trong tầm mắt, cậu đột nhiên cay cay mũi, có loại cảm giác sinh ly tử biệt.

Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ lên đường, phía Lục Cảng gia tăng truy tìm kiểu trải thảm. Do lệnh truy nã đã được thông báo rộng rãi, mấy ngày qua đã có không ít dân thành phố nhiệt tình gọi điện thoại tới cung cấp đầu mối, nhưng qua cẩn thận xác minh đều lần lượt loại bỏ, mãi đến cú điện thoại khuya ngày đó, mới chính thức khiến tổ chuyên án chú ý.

Người cung cấp đầu mối là một người thành phố Thái Bình, đến Lục Cảng công tác, ban ngày bận bịu công việc, đêm khuya mới về khách sạn, trong lúc ngẫu nhiên ở quầy tiếp tân khách sạn nhìn thấy lệnh truy nã, cảm thấy có ấn tượng với hai người trong hình này, cẩn thận nhớ lại, liền vội vàng gọi điện tới tổ chuyên án. Vì Vương Lập Dân từng trà trộn tại Thái Bình một thời gian ngắn, cuộc điện thoại này đương nhiên chạm vào thần kinh của Tống Kim Thành, ông ta lập tức tự mình đi đến khách sạn này, thông qua hỏi cặn kẽ, người Thái Bình này hai ngày trước đã gặp hai kẻ tình nghi, địa điểm là một cửa hiệu bách hóa ở Thái Bình. . .

Tống Kim Thành nhanh chóng trở về đội, nói lại tình huống cho Hàn Ấn. Mặc dù đã gần nửa đêm, tiếp theo ông vẫn gọi điện thoại đến Thái Bình, yêu cầu hiệp trợ xác nhận thân phận kẻ tình nghi. Bởi vì bản thân Tống Kim thành là người Thái Bình, vả lại trước khi điều đến Lục Cảng từng đảm nhiệm chức phó đội hình cảnh Thái Bình, cho nên cảnh sát Thái Bình rất nể mặt ông, nhận được điện thoại tỏ vẻ sẽ lập tức nghĩ biện pháp điều duyệt video theo dõi cửa hàng, tranh thủ thời gian ngắn nhất phản hồi lại tin tức.

Nhưng Tống Kim Thành lúc này đã ngồi không yên, muốn lái xe suốt đêm đến Thái Bình, Đỗ Anh Hùng chủ động yêu cầu hộ tống. Song cân nhắc đến vấn đề an toàn đường đêm, lãnh đạo cục không đồng ý, bảo họ ngồi chuyến tàu cao tốc sớm nhất ngày kế, kỳ thật thời gian chạy tới Thái Bình đều không sai biệt lắm.

Hàn Ấn cũng khuyên Tống Kim Thành đừng quá vội vàng, tỉnh táo lại, sắp xếp rõ trước kẻ tình nghi tại sao lại xuất hiện ở Thái Bình, cùng với điểm dừng chân chúng có khả năng đi tiếp, sẽ càng vẹn toàn hơn. Anh cũng nói rõ phân tích lúc trước từng nói với Cố Phi Phi, nghĩ sau lưng vụ án còn có một kẻ chủ mưu khác, mà kẻ chủ mưu này rất có thể là bạn tù của kẻ tình nghi, kết hợp lại đầu mối lúc này, Hàn Ấn cho rằng phạm vi tìm kiếm kẻ chủ mưu này có thể thu nhỏ lại được —— "Kẻ tình nghi ở cùng trại giam tỉnh với hai người Vương, Ninh hẳn cùng khu giam, thường xuyên tiếp xúc với nhau, quê quán và địa chỉ thường trú ở thành phố Thái Bình, vào tù gần hai năm thì ra". Mà lần này hai người Vương Ninh rất có khả năng tìm kẻ chủ mưu này nương tựa.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tống Kim Thành khá tán thành phân tích của Hàn Ấn, nhưng cũng hiểu được hẳn phải cân nhắc động cơ nghi phạm đến Thái Bình toàn diện hơn, dù sao Vương Lập Dân từng sống ở Thái Bình một thời gian ngắn, hẳn đã tích lũy nhân mạch nhất định, có thể giúp hắn và Ninh Thế Hào che giấu thân phận, tránh bị đuổi bắt.

Ngày kế, trời còn chưa sáng, cảnh sát Thái Bình truyền đến tin tức, qua điều duyệt video cửa hàng, có thể xác nhận hai ngày trước xuất hiện trong cửa hàng bách hóa ở Thái Bình, cũng chính là tội phạm quan trọng phía Lục Cảng đang truy nã. Cùng lúc đó, nửa đêm nhận được điện thoại của Hàn Ấn, tạm thời gác lại nhiệm vụ tìm video, Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ dưới sự hiệp trợ phía trại giam, cả đêm chỉnh lý gấp, đã gửi về một phần tư liệu những kẻ được thả khỏi tù trong phạm vi khoanh vùng của Hàn Ấn lúc trước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét