Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.8

Chương 8 - Tạm biệt Anh Hùng

Thành phố Lục Cảng cách thành phố Thái Bình khoảng chừng 500km, thời gian vận hành toàn bộ hành trình tàu cao tốc bình thường là hai tiếng rưỡi, chuyến tàu đầu tiên vào 6 giờ 8 phút sáng. Đại diện cục và phía đường sắt đã liên lạc, đưa Tống Kim Thành và Đỗ Anh Hùng lên xe trước sau đó mua vé bổ sung, trưởng tàu cũng cực kỳ săn sóc, cung cấp cho họ hai vé ngồi ghế mềm hạng nhất.

Sáng sớm người đi tàu không đông lắm, ngồi toa hạng nhất càng ít, liên tục vài ngày không nghiêm túc chợp mắt, tinh lực và thể lực hai người đều cạn kiệt nghiêm trọng, lúc này cũng bất chấp hình tượng, dứt khoát nằm trên ghế mềm. Tống Kim Thành dặn dò Đỗ Anh Hùng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chăm sóc tinh thần, kế tiếp lại phải bôn ba chạy cả ngày.

Đỗ Anh Hùng nghe lời nhắm mắt lại, nhưng hồi lâu sau cũng không buồn ngủ, có lẽ trong khoảng thời gian này thức quá nhiều rồi, đồng hồ sinh học có chút hỗn loạn, càng mệt ngược lại càng ngủ không yên. Cậu cố gắng gượng trong chốc lát, nhưng không được, bất đắc dĩ mở mắt, thấy Tống Kim Thành cũng không ngủ, mở điện thoại di động lên. Không cần hỏi, chắc chắn lại đang xem ảnh con trai bảo bối của ông, xem xét tư thái hận không thể gặm vài cái lên màn hình di động.



"Đội trưởng Tống, lần đầu tiên nghe con trai gọi ba có cảm giác thế nào? Chắc hẳn là đặc biệt kích động nhỉ?" Đỗ Anh Hùng cảm thấy dứt khoát tán gẫu một lát, có lẽ tinh thần thả lỏng là có thể ngủ được, cậu nhắm mắt lại, ậm ừ hỏi han.

"Đúng rồi! Từ tháng trước đấy, tôi nằm trên sofa, con trai chơi bên cạnh, đột nhiên cứ thế lẩm bẩm gọi 'ba' 'ba'." Tống Kim Thành nhại giọng con trai, dáng vẻ say mê, nói, "Lúc ấy tôi cảm thấy như có một dòng điện tiến vào trong tim tôi, toàn thân đều theo đó mà giật mình, dù sao cảm giác đó thật sự không có cách nào hình dung, thật giống như cậu thình lình cảm thấy sinh mệnh có thể kéo dài, cho dù cậu lập tức chết đi, cũng không có gì tiếc nuối nữa." Tống Kim Thành dừng một chút, vội vàng "phì phì" hai cái, "Làm nghề này không được nói chết, điềm xấu, tôi cũng không thể chết, tôi còn phải nhìn con trai cưới vợ, sinh cho tôi một đứa cháu mập mạp nữa chứ!"

"Ha ha, không sao đâu, nói thẳng không hại!" Đỗ Anh Hùng cười an ủi.

Hai người câu có câu không trò chuyện, cơn buồn ngủ quả nhiên dần dần dày đặc, rất nhanh lần lượt đều tiến vào mộng đẹp, một giấc ngủ này thẳng tới trạm cuối.

Từ cửa trạm đi ra, Tống Kim Thành và Đỗ Anh Hùng nhìn thấy trời âm u ghê gớm, mây đen đè nén, gắt gao che khuất ánh mặt trời, ngay cả sương mù cũng đã nhuộm thành màu đen, cả thành phố phảng phất như còn đọng lại trong ánh sáng bình minh mông lung, làm người ta cảm thấy áp lực khó hiểu.

Hai người đợi không bao lâu, liền có một xe cảnh sát lái sang, xe vừa dừng ổn thì hai bên cửa xe nhanh chóng mở ra, lập tức nhảy ra hai người mặc áo bông cảnh phục màu tím, họ đi thẳng đến Tống Kim Thành, ân cần chào đón.

"Đội trưởng Tống, năm sáu năm không gặp, làm tụi tôi nhớ muốn chết!" Hai người một bắt tay Tống Kim Thành, dùng sức lắc nói.

"Đúng thế, nhoáng cái nhiều năm đã trôi qua. Đến đây, tôi giới thiệu các cậu, đây là cảnh sát Đỗ bộ chi viện cục trinh sát hình sự, hai vị này là. . ." Tống Kim Thành cười hắc hắc hai tiếng, tiếp theo giới thiệu hai vị cảnh quan cho Đỗ Anh Hùng -- Mặt vuông, vừa cao vừa tráng, là Lý Đức Hâm đội phó đội hình cảnh cục công an thành phố Thái Bình, mang mắt kính gọng mảnh, là Vương Lương tổ trưởng tổ trọng án đội hình cảnh.

"Làm phiền nhị vị khổ cực cả đêm, sáng sớm lại tới đón, thật sự rất cảm tạ!" Đỗ Anh Hùng vươn tay khách sáo nói.

"Nào có, nào có, nên làm mà, đều là bộ hạ cũ của đội trưởng Tống cả, vụ án của anh ấy chúng tôi nghĩa bất dung từ!" Hai người lần lượt bắt tay Đỗ Anh Hùng, tất cả đồng thanh chào hỏi.

Theo hai người đi đến xe cảnh sát, Tống Kim Thành quấn thêm áo da lên người, nói: "Mùa đông năm nay ở Thái Bình hình như đặc biệt rét."

"Đúng thế! Thời tiết quái quỷ này, đã âm u liền mấy ngày rồi, chắc là tuyết sắp rơi, nhưng mãi cũng rơi không nổi, làm trong lòng người ta cực kỳ ấm ách!" Vương Lương đáp lời, kéo mở cửa xe.

Bốn người lần lượt ngồi vào xe, Lý Đức Hâm từ ghế lái phụ, quay đầu lại hỏi: "Đội trưởng Tống, hai người còn chưa ăn sáng đúng không, tôi tìm một chỗ ăn trước?"

"Quên đi, thời gian gấp gáp, tìm người trước đã!" Tống Kim thành từ trong bao công văn mang theo bên mình, lấy ra một phần báo cáo đưa cho Lý Đức Hâm, "Chúng tôi đã khoanh vùng mấy kẻ tình nghi, đều là những kẻ quê quán Thái Bình mãn hạn tù được phóng thích khỏi trại giam tỉnh hai năm gần đây, nghi phạm truy nã có khả năng đã trốn tới chỗ một người trong đó, địa chỉ phía trên đã ghi lại rất tường tận, chúng ta hôm nay tranh thủ đi hết mấy nhà này!"

"Được." Lý Đức Hâm tiếp nhận báo cáo, nhìn lướt qua một chút, "Vậy ta đến chỗ đầu tiên. . ."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Dựa theo phạm vi Hàn Ấn khoanh vùng, tổng cộng có năm kẻ tình nghi, suy nghĩ của Tống Kim Thành là hôm nay phải gặp được những người này, trừ phi vắng mặt ở thành phố. Nhưng ngay từ đầu đã không thuận lợi lắm, kẻ tình nghi đến thăm đầu tiên đã chuyển đi xa khỏi chỗ ở đầu, nhiều lần trắc trở mới xem như gặp được người; Kẻ thứ hai, là một kẻ bán thuốc lắc, đang ngủ ở nhà, tưởng cảnh sát tới bắt hắn, mặc quần cộc người trần truồng nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, bốn người một đường điên cuồng đuổi theo hơn 500m, mới hợp lực đè được thằng oắt kia lại. . .Đảo mắt đã qua buổi trưa, hai kẻ tình nghi đã được loại bỏ.

Sáng sớm chưa ăn cơm, cơm trưa cũng chưa có, Vương Lương và Lý Đức Hâm kéo hai người tìm một quán cơm không tồi, gọi mấy món địa phương đặc sắc, vì còn nhiệm vụ trong người, chỉ có thể dùng trà thay rượu. Trong bữa ăn, Tống Kim Thành nhịn không được, lại lấy di động ra cho mọi người xem ảnh con trai xinh xắn, nhưng rất nhanh đã hết pin. Ông ta vẫn còn chưa thấy đã, mượn điện thoại Đỗ Anh Hùng, còn cố ý gọi chùa, gọi đến điện thoại di động của vợ, rầy rà bảo con trai gọi ba. Đứa bé trong điện thoại ê ê a a, căn bản không nghe ra được đang nói gì, nhưng ông ta hưởng thụ vô cùng.

Buổi chiều, bầu trời càng thêm âm trầm, sương mù cũng chưa tiêu tán, xung quanh bị sắc thái u ám bao phủ, cảnh tượng trong thành phố giống như bức ảnh đen trắng, tái nhợt vô lực, không có một tia sức sống.

Bốn người tới trước một tòa nhà hai tầng có sân trong. Đẩy ra cánh cửa sân không khóa, đi vào sân, tới trước cửa nhà. Đây là lối ra vào duy nhất của cả tòa nhà, cổng chất gỗ, ngoài cửa gỗ còn có một lớp cửa sắt.

Lý Đức Hâm đưa tay vỗ hàng rào sắt phía ngoài cùng, người bên trong lên tiếng.

Ngoài cửa, điện thoại di động của Đỗ Anh Hùng vang lên, cậu từ trong túi áo bông lấy điện thoại di động ra, thấy dãy số hiển thị là của Cố Phi Phi, liền áp bên tai, nhấn nút nghe: "Chị Cố? Đang thăm. . .Ai? Chị nói là ai. . .Tụi em đang ở cửa nhà hắn nè. . ."

Cửa gỗ tòa nhà, ngay khi đó, từ từ mở ra. . .

Đại khái, khi Đỗ Anh Hùng và Tống Kim Thành còn đang ngủ say trên tàu cao tốc, Cố Phi Phi gọi điện thoại cho Hàn Ấn, nói thu hoạch video về hoạt động của Vương Lập Dân và Ninh Thế Hào ở trong tù rất thuận lợi, cô chuẩn bị đem ba video so sánh này, thông qua mạng gửi tới sở nghiên cứu phạm tội cục hình trinh, Hàn Ấn lại bảo các cô chờ chút, anh còn có kiến nghị muốn bổ sung.

Khi Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ cùng Tống Kim Thành và Đỗ Anh Hùng theo sau lần lượt nhận lệnh xuất phát, Hàn Ấn lại trốn trong góc phòng hội nghị, yên lặng nhìn chằm chằm ảnh kẻ tình nghi dán trên bảng trắng, nhưng kỳ thật ánh mắt anh đã sớm lướt qua bảng trắng, xuyên đến trong đường hầm ký ức. . .

Trong phân tích mới nhất của Hàn Ấn lúc trước, cho rằng sau lưng hai người Vương Ninh hẳn là còn một kẻ chủ mưu, có nghĩa đây là một vụ gây án tập thể tổng cộng có ba người. Phán đoán trước đó có thể quá đương nhiên, nếu kẻ hành hung trong vụ cướp ngân hàng không phải Ninh Thế Hào, mà là kẻ chủ mưu này thì sao? Thế chẳng phải chứng tỏ, hắn mới là kẻ cướp súng cảnh sát năm năm trước, tiếp theo lại ở thành phố Thái Bình tạo ra liên tiếp những vụ cướp ác tính sao -- Hắn là người Thái Bình, từng sống ở Lục Cảng, sau "Vụ cướp súng cảnh sát" quay về quê Thái Bình trốn truy bắt, ẩn náu nửa năm, nghĩ tình huống đã qua lại tiếp tục gây án. Sau đó như lối suy nghĩ của Tống Kim Thành, hắn vì phạm vào chuyện khác bị giam trong nhà tù tỉnh, lại ở đó quen biết hai người Vương Ninh. Ba người cùng vạch kế hoạch, sau khi ra tù dùng thân phận thám tử yểm hộ, cướp của nữ giới giàu có và diệt khẩu.

Vậy phạm vi khoanh vùng trước đó, sẽ thu nhỏ lại lần nữa, hung thủ "Án cướp súng cảnh sát" -- Cũng là tội phạm vụ cướp hàng loạt ở Thái Bình nhiều năm trước -- Đồng thời cũng là kẻ hành hung của vụ cướp ngân hàng tại thành phố lần này: Phải là kẻ có tiền án ngồi tù trong trại giam tỉnh cùng thời kỳ với hai người Vương Ninh, sau khi gây hàng loạt vụ cướp ở Thái Bình thì bị ngồi tù, ra tù trước "Vụ án Tiết Yến", quê quán thành phố Thái Bình.

Nghĩ đến đây, Hàn Ấn nhanh chóng lật xem tư liệu Cố Phi Phi lúc trước phản hồi từ trại giam tỉnh, sau một lát, anh phát hiện trong 5 kẻ tình nghi, có hai người phù hợp phạm vi: Trong đó một người tên là Lưu Phúc Trì, người Thái Bình, con cháu cán bộ, thời gian ngồi tù sớm hơn hai người Vương Ninh một chút, do say rượu ẩu đả làm tàn tật chân người bị hại, bị kết án tù có thời hạn bốn năm, ra tù ba tháng trước; Người kia tên Lưu Tường Bằng, cũng là người Thái Bình, do ăn trộm ô tô bị phán tù có thời hạn ba năm rưỡi, vừa ra tù nửa tháng trước.

Xuất phát từ cẩn thận, Hàn Ấn lại tiến hành kéo dài phân tích ban đầu, sau đó khai thác Lưu Phúc Trì và Lưu Tường Bằng. Anh nói cho Cố Phi Phi, có lẽ một trong hai người Lưu Phúc Trì và Lưu Tường Bằng, chính là người thứ ba trong vụ gây án tập thể này, bảo cô ở trại giam tỉnh tìm video hoạt động của hai người họ, sau đó đem cả hình ảnh hoạt động của hai người Vương Ninh, cộng thêm video so sánh ban đầu, gửi về sở nghiên cứu phạm tội cục trinh sát hình sự làm giám định.

Sau khi Cố Phi Phi khẩn cấp chứng thực video của hai người, dựa theo ý Hàn Ấn hoàn thành gửi đi.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Gần giữa trưa, Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ thuận lợi trở về thành phố Lục Cảng, không lâu sau, cục trinh sát hình sự truyền đến tin tức -- Thông qua kỹ thuật "Phân biệt đặc thù động thái cơ thể người" phân biệt so sánh, Vương Lập Dân, Ninh Thế Hào, Lưu Tường Bằng đều không phải người nguyên thủy trong video, nhưng Lưu Phúc Trì căn bản phù hợp với đặc thủ kẻ tình nghi trong video!

Nói cách khác, Lưu Phúc Trì có khả năng là kẻ hành hung của vụ án cướp ngân hàng, nhưng chắc chắn là hung thủ trong "Vụ án cướp súng cảnh sát".

"Chị Cố, mau gọi điện thoại cho Anh Hùng đi!" Ngải Tiểu Mỹ cơ hồ nhảy dựng, hưng phấn thúc giục.

Cố Phi Phi lấy điện thoại di động ra, bấm như bay dãy số: "Alo, Anh Hùng, các cậu điều tra đến đâu rồi? Lưu Phúc Trì! Kẻ chủ mưu là Lưu Phúc Trì..."

Lúc này, Đỗ Anh Hùng trong tay đang giơ điện thoại. Cửa gỗ đã mở ra.

"Bằng!" Theo một tiếng vang đinh tai nhức óc, trong cửa lóe ra một tia lửa, người ngoài cửa còn chưa thấy rõ tình hình trong cửa, một viên đạn đã ở giữa ấn đường của Lý Đức Hâm. Trong phút chốc, lại thấy một tia lửa lóe lên, Vương Lương vô thức đẩy Đỗ Anh Hùng bên cạnh ra, nhưng một súng này bắn ra đạn ghém, mặc dù có tránh né, nhưng trên đùi Vương Lương và cánh tay trái Đỗ Anh Hùng cũng bị đạn ghém bắn trúng cùng mức độ. Ngay sau đó, từ trong nhà lao ra ba người, chính là Vương Lập Dân, Ninh Thế Hào và cả Lưu Phúc Trì, ba người lần lượt cầm trong tay súng ngắn cỡ nhỏ tự chế, hai cây súng săn đạn ghém, súng ngắn cảnh sát kiểu "Năm bốn". . . Ngoài Lý Đức Hâm đã hy sinh tại chỗ ra, khi ba người còn lại kịp phản ứng, ba gã côn đồ đã đá văng cửa sắt chạy lủi ra ngoài sân. Một khắc đó, Tống Kim Thành đưa tay bắn một phát, Vương Lập Dân chạy cuối cùng theo tiếng ngã xuống đất, co quắp vài cái, liền mất phản ứng, hắn bị viên đạn bắn trúng ót bỏ mạng.

Đồng bạn bị bắn gục, đồng bọn phía trước không hề dừng lại, tiếp tục chạy trốn như điên. Ba cảnh sát đuổi theo ra ngoài sân, hung đồ đã mất dạng, Tống Kim Thành gọi Vương Lương chân bị thương nghiêm trọng chỉ có thể lảo đảo đi theo sau, chỉ vào hướng bên cạnh xe cảnh sát, ý bảo hắn lên xe cảnh sát dùng bộ đàm gọi viện trợ, ông và Đỗ Anh Hùng vọt tới đối diện đường cái tiếp tục tìm bọn cuồng đồ.

Hai người đang nhìn quanh khắp nơi, chợt nghe phía sau lại "bằng bằng" hai tiếng súng vang, quay đầu lại phía sau Vương Lương đã ngã vào xe cảnh sát, hai gã hung đồ giơ súng chạy trốn trên vỉa hè, nhanh chóng dùng súng ép dừng một chiếc xe con santana màu đen, kéo tài xế vứt khỏi xe, ngồi vào trong xe, nhấn mạnh ga, bay vọt như tên bắn.

Đỗ Anh Hùng và Tống Kim Thành chạy về bên xe cảnh sát, thấy Vương Lương nằm trong vũng máu, phần mặt và ngực bị đạn ghém bắn trúng. Lúc này, nhân viên của cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh chạy đến, sợ hãi nói vừa rồi hai người kia trốn trong cửa hàng, dùng súng kề đầu cậu ta và ông chủ, bây giờ ông chủ đã gọi điện báo cảnh sát rồi. Tống Kim Thành bảo nhân viên giúp chăm sóc Vương Lương đang hấp hối, chờ cấp cứu, sau đó trong mắt ngấn lệ, từ trong túi áo bông Vương Lương lấy ra chìa khóa xe cảnh sát, mở cửa xe, cùng Đỗ Anh Hùng vội vàng ngồi vào xe, đuổi về phía hai gã cuồng đồ chạy trốn.

Tống Kim Thành vừa lái xe, vừa dùng bộ đàm thỉnh cầu trợ giúp, đồng thời gọi tuần cảnh xung quanh, yêu cầu chú ý tìm một chiếc xe con Santana màu đen. Không lâu sau, trong bộ đàm truyền ra báo cáo phát hiện mục tiêu, Tống Kim Thành là người địa phương, khá quen thuộc đường sá, theo phương vị báo trong bộ đàm, lái qua mấy con phố, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện bóng dáng chiếc xe bị hung đồ cướp, liền cùng vài chiếc xe cảnh sát giao thông đến tăng viện triển khai đuổi bắt.

Cuồng đồ điên khùng điều khiển xe, cũng từ trong kính chiếu hậu phát hiện xe cảnh sát đuổi theo, Ninh Thế Hào ngồi ở ghế lái phụ ló ra cửa sổ xe, cầm súng đạn ghém bắn về phía sau, Lưu Phúc Trì thỉnh thoảng cũng bắn dọa người đi đường trên vỉa hè và xe cộ, quấy nhiễu đuổi bắt. . .Cuồng đồ  bắn bừa bãi, không sợ cảnh sát đuổi bắt, người đi đường hốt hoảng chạy trốn, tiếng đấu súng bằng bằng, tiếng kêu cứu của quần chúng bị đạn lạc bắn bị thương, tiếng ô tô va chạm và tiếng phanh xe chói tai, cảnh tượng như cảnh sát bắt cướp bắn nhau đẫm máu trên phim, ngay trong một buổi chiều u ám như vậy, không hề báo trước chợt xuất hiện bọn cướp, theo đó mà đến là hỗn loạn và kinh hoàng có thể tưởng được.

Kỳ thật bối rối nhất đương nhiên là đám cuồng đồ liều mạng chạy trốn, trong lúc hoảng loạn kh6ong chọn được đường, chiếc ô tô santana do Lưu Phúc Trì điều khiển đã lái đến tốc độ cực hạn, thình lình mất khống chế. Nó đầu tiên là đụng văng cửa xe của một chiếc SUV, tiếp theo lại tông bay quầy nước trái cây ven đường, cuối cùng đâm vào một gốc cây ven đường trên dãy xanh hóa sườn đông bắc giao lộ. . .Hai gã hung đồ từ trong xe tông cháy bò ra, thất tha thất thểu từ giao lộ chia nhau thành hai hướng đông tây chạy trốn, sau đó Đỗ Anh Hùng và Tống Kim Thành tới tâm lý tương thông, cùng nhảy xuống xe cảnh sát chia nhau đuổi bắt.

Đỗ Anh Hùng đuổi theo hơn mười thước, thấy Lưu Phúc Trì chạy ở phía trước lại nhảy lên một chiếc xe việt dã màu trắng, liền nhanh chóng trở về, nhảy lên xe cảnh sát tiếp tục đuổi bắt; Mà bên này Ninh Thế Hào xem ra đã bị thương rất nghiêm trọng, hắn kéo hai khẩu súng săn, bước chân càng ngày càng nặng nề, rốt cuộc dưới chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất. Hắn chậm rãi xoay người, ngửa mặt nằm trên đất, mắt trống rỗng nhìn về phía Tống Kim Thành sắp đuổi tới, chợt đem hai họng súng săng để trên cằm, tuyệt vọng bóp vang cò súng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Một màn trước mắt ngay cả Tống Kim Thành cũng bị rung động, đây là một kẻ liều mạng chân chính, xem sinh mệnh như cỏ rác, có thể tưởng được sự mất trí của những kẻ này, nhân tính đã diệt sạch đến mức độ nào. Tống Kim Thành không nhịn được bắt đầu lo lắng, Lưu Phúc Trì sẽ lại tạo ra dạng sự kiện thảm tuyệt thế nào nữa đây. Đang lúc lo lắng, xe tuần cảnh hiệp trợ đuổi bắt chạy tới, thông báo với ông tình hình bên kia, Tống Kim Thành giao Ninh Thế Hào cho tuần cảnh, còn mình lại nhảy lên xe cảnh sát đi theo trợ giúp Đỗ Anh Hùng.

Đỗ Anh Hùng tự biết chưa quen thuộc đường sá, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tận lực bám theo mục tiêu phía trước, không cho hắn biến mất khỏi tầm mắt. Nhưng dù sao tốc độ của xe cảnh sát và xe việt dã không cách nào so sánh được, thêm vào cánh tay trái bị đạn ghém bắn trong trận đấu súng, không thể nào dùng lực, chỉ có thể dựa vào một cánh tay phải đỡ vô lăng và biến hóa cần số, vài lần đều do đổi cần số trễ thiếu chút nữa để xe tắt máy, cứ như vậy mắt thấy khoảng cách bị mục tiêu bỏ càng ngày càng xa, Đỗ Anh Hùng lòng nóng như lửa đốt. Chính vào lúc này, một xe cảnh sát từ trong ngõ hẻm bên hông thình lình xuất hiện, mang theo tiếng vang của bánh xe kịch liệt ma sát trên đất xen vào giữa cậu và chiếc xe mục tiêu, lập tức bộ đàm truyền ra thanh âm của Tống Kim Thành: "Chú em, giao cho anh, cậu kiềm chế chút. . ."

Tống Kim Thành tiếp sức đuổi bắt chiếc xe việt dã do Lưu Phúc Trì điều khiển, mục tiêu hàng đầu của ông là gắt gao kẹp chặt xe việt dã, chờ nhiều cảnh viên hơn đến tăng viện, từ đó hợp lực ép dừng xe việt dã. Ông vừa bình tĩnh lái xe, vừa tính toán phương vị cuối cùng có khả năng chặn xe việt dã -- Trước mắt đang lái trên tiên phong từ đông sang tây, đi thêm về phía trước là đường Tây An, lại đi về phía trước nữa là đường Dân Chủ, tiếp theo là một ngã tư chữ thập, ngã tư đi về hướng nam là đường Trường Giang, hướng bắc là đường Văn Hóa. . .Nghĩa đến đường Văn Hóa, trong lòng Tống Kim Thành đột nhiên "lộp bộp" một cái, chỗ đó là khu trường học mà! Có vài đại học và trung học quy thuộc, lúc này là khoảng 2 giờ chiều, đang là thời gian học sinh đến trường. . .Quyết không thể để Lưu Phúc Trì quẹo vào đường Văn Hóa, nếu không có khả năng sẽ tạo thành sự kiện đổ máu quy mô lớn, không, dù cho là một sinh mệnh cũng không được! Nghĩ đến đây, Tống Kim Thành bất giác dùng hết sức lực toàn thân, giẫm lên chân ga. . .

Tống Kim Thành dũng cảm quên mình tư thế dũng mãnh, Lưu Phúc Trì phía trước tựa hồ đã nhận ra, đồng dạng cũng là ngươi chết ta sống đấu tranh tăng tốc độ xe đến mức cao nhất. Cứ thế, hai chiếc xe cảnh sát và cướp, ngươi đuổi ta trốn, liều mạng chạy, khi thì chênh lệch thu nhỏ, khi thì lại mở rộng khoảng cách. . .Mà Tống Kim Thành trái tim luôn treo lơ lửng nơi cuống họng, sợ Lưu Phúc Trì thật sự sẽ chọn khu trường học làm loạn, cũng may sau khi lái qua đường Dân chủ, xe việt dã trực tiếp xông qua ngã tư đường, không hề quẹo qua đường Văn Hóa ở sườn phía bắc.

Nhưng còn chưa chờ Tống Kim Thành thả lỏng trái tim xuống hoàn toàn, liền thấy xe việt dã đột ngột dừng lại trong tiếng phanh xe chói tai, tiếp theo Lưu Phúc Trì thò đầu ra liếc mắt đánh giá hướng đường Văn Hóa, chợt lại quay mạnh tay lái chuyển đầu xe, hùng hổ hướng về phía Tống Kim Thành. Nói vậy hắn đúng là vẫn muốn chọn cách lái vào đường Văn Hóa, cùng đám học sinh đồng quy vu tận, có lẽ dựa vào nhân cách phản xã hội của hắn, sẽ cho rằng đây là một hành động vĩ đại, trước khi chết tạo nên mấy kẻ chịu tội chung cũng đáng!

Nhưng Tống Kim Thành làm sao có thể để hắn đạt được mục đích! Lúc trước ông tự cảnh cáo mình quyết không thể để Lưu Phúc Trì rẽ vào đường Văn Hóa, nhưng ông cũng không biết làm sao ngăn cản. Giờ phút này, khi tình thế chuyển biến bất ngờ, hai chiếc xe rốt cuộc hiện ra tư thế mặt đối mặt, hơn nữa lúc này dòng xe cộ xung quanh rất thưa thớt, sẽ không làm quần chúng vô tội bị thương, Tống Kim Thành trong nháy mắt hiểu ra, lập tức biết mình phải làm gì rồi -- Ông không hề né tránh, lấy hết dũng khí, đón đầu xe việt dã, tăng ga. . .
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Sau khi giao gậy tiếp sức cho Tống Kim Thành, Đỗ Anh Hùng thở dài một hơi, vững vàng theo sau, chờ thời cơ tiếp ứng Tống Kim Thành. Nhưng thình lình, hai chiếc xe phía trước, đồng thời mạo hiểm nguy cơ mất khống chế mà tăng tốc độ xe, bỏ xa cậu phía sau, cậu tựa hồ đã cảm giác được bầu không khí một mất một còn nào đó, cậu cao giọng gọi vào bộ đàm, Tống Kim Thành đầu tiên còn chưa trả lời, qua không lâu, trong bộ đàm truyền đến thanh âm nặng trĩu của ông:

"Chú em, hắn bây giờ đang đối diện với tôi, tôi sẽ dốc toàn lực ngăn cản hắn!"

"Đừng mà! Đừng xúc động đội trưởng Tống, xe hắn là xe việt dã đó!"

"Không quan tâm được nhiều vậy đâu, hãy để tất cả việc này chấm dứt thôi!"

"Đừng, ngàn vạn lần đừng. . ."

Đỗ Anh Hùng giờ phút này đã rơi lệ đầy mặt, cậu biết hành động của Tống Kim Thành có ý nghĩa thế nào, cậu gào khóc quát to, nhưng vẫn từ bộ đàm lọt đến một tiếng "ầm" vang thật lớn.

Khi Đỗ Anh Hùng vội vàng lao đến ngã tư, bị cảnh tượng thảm thiết trước mắt dọa sợ ngây người. Bốn phía tràn ngập mùi xăng sặc mũi, sườn xe việt dã nằm nghiêng trên đường cái gần vỉa hè, thân xe cao thấp cơ hồ móp vào nhau, có thể tưởng tượng, sau khi vụ va chạm xảy ra, thân xe vì tốc độ cao lật vòng quay cuồng mức nào. Lưu Phúc Trì bị văng ra giữa đường, đầu đầy máu tươi nằm rạp trên đất không nhúc nhích. Mà cách hơn mười thước, trên mặt đường dấu vết từng vòng bánh xe ma sát, chắc hẳn xe cảnh sát bị đụng phải sau khi xoay mấy vòng, lật úp trên mặt đất, lại kéo ra xa mấy thước. Mặt trước xe cảnh sát bị đánh bay cả, linh kiện văng khắp nơi, phần đầu Tống Kim Thành trút xuống, bị kẹt trong xe, mặt đầy vụn thủy tinh, một tròng mắt dường như đã bị đụng bay, con mắt biến thành một cái lỗ máu, vô lăng cắm thật sâu vào ngực.

Đỗ Anh Hùng đã hoàn toàn choáng váng, ôm đầu, chảy nước mắt, ngồi xổm bên cạnh Tống Kim Thành đang hấp hối không biết làm sao, liền thấy Tống Kim Thành dùng con mắt duy nhất của ông, gắt gao nhìn túi áo bông của ông, Đỗ Anh Hùng bỗng nhiên sáng tỏ cõi lòng của ông, vội vàng lấy điện thoại di động ra. Vì lúc trước, Tống Kim Thành mượn điện thoại di động của cậu gọi cho vợ, cho nên cậu vội vàng nhấn xuống nút gọi, điện thoại đầu kia nhanh chóng truyền đến giọng ngọt ngào của một người phụ nữ, Đỗ Anh Hùng bất chấp giải thích, kiềm nén bi thống, dồn dập nói: "Chị dâu, không còn thời gian nữa, nói với Tống đội mấy câu đi. . ."

Làm vợ của một hình cảnh, an nguy của chồng là vướng bận từng thời từng khắc của bà, mỗi ngày từ sáng sớm khi chồng ra khỏi nhà, trong lòng bà đã không ngừng cầu khẩn, mãi đến khi ông bình yên vô sự tan ca về nhà mới xem như yên lòng. Vòng đi vòng lại, mỗi ngày đều thế, bà thậm chí đã quen với loại cuộc sống hốt hoảng lo sợ này, nhưng bà thật sự không dám tưởng tượng, nếu có một ngày chồng không về được, bà nên đối mặt như thế nào? Mà khi giờ khắc này thật sự đến, bà phát hiện mình thần kỳ kiên cường và tỉnh táo. Bà biết trong lòng chồng nhớ nhung nhất là gì, bà nhanh chóng ba bước thành hai, đi tới trước giường đứa trẻ, lắc con trai đang ngủ say, nghẹn ngào nói: "Con à, mau tỉnh dậy, gọi ba, gọi ba đi!"

Có lẽ tác động thần kỳ của huyết mạch tương thông như xương với thịt, đứa trẻ mới hơn chín tháng thế mà lại ngoan ngoãn ngồi dậy, quay về với ống nói điện thoại, rõ ràng kêu: "Ba. . .Ba. . .Ba. . ."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Kim Thành, anh nghe con trai gọi anh không? Nghe được không?"

Đỗ Anh Hùng đưa điện thoại di động dán lên lỗ tai đã máu me nhoe nhoét của Tống Kim Thành, không biết có phải nghe được thanh âm non nớt của con trai trong điện thoại không, khóe miệng ông giật một cái, lại chớp một con mắt còn lại, tựa hồ đang hết sức làm ra một vẻ mặt thỏa mãn, sau đó mắt liền dần dần trì trệ, cho đến khi hoàn toàn mất đi ánh sáng.

"Đội trưởng Tống, đừng ngủ, đừng ngủ, chúng ta chẳng phải đã nói, phải nhìn con trai lớn lên sao?" Đỗ Anh Hùng nỉ non như tự nhủ, vai theo đó kịch liệt run rẩy. Mà lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một âm vang "bằng", cậu đứng lên, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lưu Phúc Trì nằm sấp nghiêng về phía trước, cơ thể tựa hồ co giật, lại nằm xuống, trong tay lại không biết từ khi nào có thêm một khẩu súng. Tức thì, cậu cảm thấy ngực như bị kim đâm, một trận đau đớn, tiếp theo cảm giác được một dòng huyết thanh ngọt mặn vọt lên đến cổ họng, cậu muốn cố nuốt về, nhưng vẫn không ngăn được từ khóe miệng chảy ra. Cậu cúi đầu, nhìn thấy máu tươi đang từ ngực cuồn cuộn tuôn trào. . .

Đỗ Anh Hùng, miễn cưỡng từ bên hông rút súng ra, hướng Lưu Phúc Trì nã một phát, tiếp theo ánh mắt phức tạp liếc nhìn về phía xa xa, hai đầu gối dần cảm thấy vô lực, chậm rãi quỵ trên mặt đất, run rẩy người, chậm rãi ngã xuống.

Bầu trời mịt mù, bông tuyết tung bay, trên trần gian vẩn đục, dần dần được rửa sạch và chôn vùi, thế giới u ám, rốt cuộc vì chút ánh sáng thánh khiết kia mà rực rỡ hẳn lên! Có lẽ so sánh với cả thế giới, chúng vô cùng nhỏ bé, nhưng chúng kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiếp bước, dũng cảm hiến thân, cuối cùng hội tụ thành quầng sáng vạn trượng!

5 nhận xét:

  1. Phần kết cảm động mà buồn quá.

    Trả lờiXóa
  2. Hic, sao lại kết thúc buồn và dở dang thế nhỉ chủ nhà ơi ?

    Không biết còn phần tiếp theo không vậy ?

    Trả lờiXóa
  3. Hic, sao lại kết thúc buồn và dở dang thế nhỉ chủ nhà ơi ?

    Không biết còn phần tiếp theo không vậy ?

    Trả lờiXóa
  4. Thật ko ngờ về phút cuối Hàn Ấn lại chủ quan như vậy . 1 tên cướp dám giết cảnh sát , giết người và còn có lối suy nghĩ rất chặt chẽ như Lưu Phúc Trì thì chắc chắn 1 điều hắn sẽ lên kế hoạch cho việc bị cảnh sát phát hiện thì tất nhiên chó cùn cắn dậu hắn sẽ ra tay ' ta ko chết thì mi chết ' vậy mà Hàn Ấn lại ko chuẩn bị cho đồng đội của mình áo chống đạn chí ít thì Tiểu Đỗ cũng ko bị nguy kịch đến tính mạng . Âu cũng là tính có kỹ đến đâu rồi cũng có sơ hở . Ngay khi đọc tựa đề của chương tôi đã nghĩ đến việc Tiểu đỗ sảy ra chuyện nhưng thấy chữ " tạm biệt " chứ ko phải " vĩnh biệt " nên nghĩ rằng tiểu đỗ chỉ là rời sang nhiệm vụ mới chỉ bị thương gì đó thôi ai ngờ kéo nhau đi 1 lèo . Nếu truyện này có tập 3 mong rằng Hàn Ấn sẽ chú ý đến vans đề an toàn cho đồng đội hơn . Thay mặt cho độc giả yêu truyện chúng tôi gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình của các anh

    Trả lờiXóa
  5. Thật ko ngờ về phút cuối Hàn Ấn lại chủ quan như vậy . 1 tên cướp dám giết cảnh sát , giết người và còn có lối suy nghĩ rất chặt chẽ như Lưu Phúc Trì thì chắc chắn 1 điều hắn sẽ lên kế hoạch cho việc bị cảnh sát phát hiện thì tất nhiên chó cùn cắn dậu hắn sẽ ra tay ' ta ko chết thì mi chết ' vậy mà Hàn Ấn lại ko chuẩn bị cho đồng đội của mình áo chống đạn chí ít thì Tiểu Đỗ cũng ko bị nguy kịch đến tính mạng . Âu cũng là tính có kỹ đến đâu rồi cũng có sơ hở . Ngay khi đọc tựa đề của chương tôi đã nghĩ đến việc Tiểu đỗ sảy ra chuyện nhưng thấy chữ " tạm biệt " chứ ko phải " vĩnh biệt " nên nghĩ rằng tiểu đỗ chỉ là rời sang nhiệm vụ mới chỉ bị thương gì đó thôi ai ngờ kéo nhau đi 1 lèo . Nếu truyện này có tập 3 mong rằng Hàn Ấn sẽ chú ý đến vans đề an toàn cho đồng đội hơn . Thay mặt cho độc giả yêu truyện chúng tôi gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình của các anh

    Trả lờiXóa