Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.3

Chương 3 - Xác nữ hố phân

Sáng sớm, khi tổ chi viện nghe tin chạy tới hiện trường phát hiện án tại khu hộ lều, các ban công tác khám tra đang khẩn trương tiến hành, ngoài vòng cảnh giới trắng vàng, trong ba lớp ngoài ba lớp đông nghẹt quần chúng vây xem, Cố Phi Phi và mọi người mất thật lớn sức lực mới chen vào được dãy đầu, rồi lại bị cảnh sát nhân dân làm nhiệm vụ ngăn lại. Cô đang muốn lấy chứng minh ra, Tống Kim Thành không biết từ đâu nhảy tới, khoát tay với cảnh sát rồi vẫy tay với họ, ý bảo họ đi theo ông ta.

Theo Tống Kim Thành đi tới sau nhà vệ sinh công cộng, mọi người thấy được nhân viên khám nghiệm và pháp y cầm muôi phân và lưới sàng đang kiểm tra vật chứng, mà trên mặt đất cách hố phân không xa trải một lớp nhựa, chính giữa phủ vải trắng, nói vậy phía dưới vải trắng chính là khối thi thể bị tách rời.



Tống Kim Thành vẻ mặt mệt mỏi, chỉ vào vải trắng nói: "Đó là nữ, bị tách rời thành xấp xỉ hơn mười khối, bởi vì mặt ngoài hố phân hóa cặn phân quá dày, khối xác và đầu đều trôi nổi tầng trên, công nhân bảo vệ môi trường chuyển nắp đậy ra, phá đi mặt băng thì thấy được."

Đang khi nói chuyện, Cố Phi Phi ngồi xổm xuống xốc vải trắng lên, nhìn thấy đầu nạn nhân bị cắt từ cổ họng trở lên, mặt mũi bị phân ngâm đến tái nhợt sưng tấy, còn lại kể cả cơ thể và tứ chi đều bị tách rời thành các dạng khối bất quy tắc, hơn nữa làm cho người ta rùng mình là, cơ thể và kinh mạch của phần lớn khối xác đều có thể thấy được rõ ràng. . .

Hàn Ấn nhịn không được hít ngược một hơi lạnh, trầm giọng nói: "Viêc này có phải chứng tỏ hung thủ trước khi tách rời thi thể đã lột da cô ta?"

"Đúng, pháp y vừa nãy sau khi khám nghiệm sơ bộ đã nói thế." Tống Kim Thành dùng sức ho khan hai cái, hung hăng phun ra một ngụm đàm, "Hung thủ kia thật mẹ nó ác độc!"

"Ừ, thủ pháp lột da khá ẩu, có lẽ sau khi giết người vẫn còn chưa đã." Cố Phi Phi đứng lên, hơi nhíu mày nói, "Đội trưởng Tống, bên này có gì cần chúng tôi hỗ trợ anh cứ việc nói."

"Cám ơn, song tôi đã thảo luận với cục trưởng, vụ án này sẽ điều động các phân cục nòng cốt lập tổ chuyên án để điều tra và giải quyết, lúc này trọng điểm công tác phải đặt trên vụ án cướp ngân hàng. Suy nghĩ các cô cậu đưa ra tối qua tôi cảm thấy rất khá, có thể cho người đi làm, nhân thủ và phía khoa kỹ thuật tôi đã sắp xếp xong, tùy các cậu điều khiển!" Tống Kim Thành khách khí đáp.

"Được, chúng tôi rút lui trước, chúng ta duy trì liên lạc!"

Sau đó, dựa theo suy nghĩ của tổ chi viện, hai phe phân công hợp tác, phía tổ chuyên án phụ trách điều tra quan hệ xã hội bên ngoài, tổ chi viện thì phụ trách tiếp xúc cùng những người tình nghi. Mà so sánh vợ nạn nhân Vương Nguyệt, tình nhân, nhân viên cửa hàng, bạn bài bạc bốn hướng tình nghi này, động cơ gây án của hai cái trước phải nói càng đầy đủ hơn, liền làm đối tượng tình nghi trọng điểm.

Thông qua điều tra lịch sử tin nhắn điện thoại di động của Tô Đông và tình hình chi tiêu tài vụ cùng với thông tin do một người bạn quan hệ thân thiết với hắn cung cấp cho thấy, Tô Đông đúng là vụng trộm bao nuôi một tình nhân, mà thân phận tình nhân căn bản không phải tiểu thư phòng karaoke như trong đồn đại. Cô ấy tên Nhạc Xuân Mai, là đồng hương với Tô Đông, hơn nữa hai người còn từng yêu đương hẹn hò. Ba năm trước cô ta được giải thoát từ một cuộc hôn nhân thất bại, tới Lục Cảng ra sức mưu sinh. Trong một lần tình cờ gặp Tô Đông, tình cảm sống lại, trở thành tình nhân của Tô Đông, sau đó lại sinh hạ cho Tô Đông một đứa con, đến nay đã hơn một tuổi. Tô Đông ở một khu nhà trọ giá cao thuê một căn nhà hai phòng cho mẹ con ở, mỗi tháng cũng đúng hạn gửi vào thẻ tín dụng của Nhạc Xuân Mai một số tiền dành để tiêu dùng.

Sau giờ ngọ, khi Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng gặp Nhạc Xuân Mai trong nhà trọ, cô ta vừa dỗ con ngủ, đối với việc cảnh sát đến thăm, cô ta thoạt nhìn rất mù mờ và thấp thỏm. Đợi Đỗ Anh Hùng báo việc Tô Đông đã bỏ mình trong một vụ cướp, cô ta thoáng cái xụi lơ ngã trên đất, nước mắt thoắt cái vỡ đê tuôn trào. Hàn Ấn vội vàng đỡ cô ta ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng an ủi vài câu, Nhạc Xuân Mai vừa gật đầu, vừa dùng sức che miệng lại nức nở, qua một hồi, tâm trạng mới từ từ bình phục.

Hàn Ấn nhìn chằm chằm vào mắt Nhạc Xuân Mai, nhẹ giọng hỏi: "Tô Đông có từng đề cập với cô chuyện tiền thuê cửa hàng không?"

"Trước đó vài ngày khi chúng tôi tán gẫu, anh ấy thuận miệng nói ra một câu, cụ thể tôi cũng không hiểu lắm." Nhạc Xuân Mai run người đáp.

"Chúng tôi từng điều tra, Tô Đông mỗi tháng sẽ cho cô năm nghìn đồng phí dụng, cô cảm thấy đủ không?" Hàn Ấn thử hỏi dò, "Về mặt tiền bạc giữa hai người, từng có mất lòng không?"

"Đủ, tôi biết các anh nhìn loại làm bé như tôi thế nào, tôi thật sự không phải ham tiền của Tô Đông, chúng tôi có tình cảm thật, cho nên tôi chưa từng đề cập bất kỳ yêu cầu gì về mặt vật chất." Nhạc Xuân Mai chỉnh lại tóc, trên mặt lộ ra khó xử, vội vàng nói, "Các anh sẽ không hoài nghi tôi tìm người cướp của anh ấy chứ? Làm sao có thể, tôi vẫn còn chờ anh ấy nuôi hai mẹ con tôi mà! Không có anh ấy, hai mẹ con tôi còn có thể dựa vào ai!"

"Cô đừng gấp, đây là quy tắc công việc của chúng tôi." Hàn Ấn dừng một chút, nói, "Vậy cô có từng đề cập qua việc yêu cầu danh phận không?"

"Từng đề cập vài lần." Nhạc Xuân Mai ngập ngừng, nhẹ giọng nói, "Phụ nữ đều giống nhau, mới đầu không nghĩ đến phương diện kia, chỉ nghĩ hai người yêu nhau là đủ rồi. Nhưng đến thời gian nhất định, hơn nữa sau khi có con, sẽ không cầm lòng nổi muốn hoàn toàn sở hữu người đàn ông đó, muốn một gia đình thật sự thuộc về mình."

"Tô Đông phản ứng thế nào?" Đỗ Anh Hùng hỏi tiếp.

"Ngay từ đầu có chút do dự, về sau cũng hiểu được phải cho con một hoàn cảnh phát triển bình thường, cho nên bắt đầu cân nhắc ly hôn với vợ, nhưng mà. . ." Nhạc Xuân Mai dừng một chút, nhếch miệng, nói tiếp, "Anh ấy nói việc này không thể quá gấp gáp, phải từng bước chuyển tài sản đi xong mới có thể ngửa bài với vợ anh ấy."

"Ông ấy có từng nói dời đi như thế nào không?" Đỗ Anh Hùng lại hỏi.

"Không có." Nhạc Xuân Mai đang lắc đầu đáp, thấy con đang ngủ trên giường trở mình, bi bi bô bô vài tiếng, liền vội vàng đứng dậy mở chăn ra, sau đó xin lỗi nói, "Ngại quá, các cậu chờ chút, con tôi đái dầm rồi, tôi phải thay tã cho nó."

"Cô cứ làm việc của mình đi, chúng tôi cũng đã hỏi xong rồi, đi thôi." Hàn Ấn gật đầu ra hiệu cho Đỗ Anh Hùng, hai người từ trên ghế đứng dậy, đi về hướng cửa.

"Tôi không tiễn." Nhạc Xuân Mai vừa nói, vừa cởi tã trên mông con trai ra, mà khi Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng vừa bước ra cửa, cô ta như đột nhiên nhớ tới gì đó, trong tay còn nâng tã ẩm nước tiểu, liền đuổi theo tới cửa, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, ấp a ấp úng nói, "Chờ chút, các anh là cảnh sát, hẳn là hiểu pháp luật lắm, loại thân phận như con tôi, có phải cũng có quyền thừa kế một phần tài sản của Tô Đông không?"

"Hẳn là có thể đó." Hàn Ấn không ngờ Nhạc Xuân Mai đuổi theo là để hỏi loại vấn đề này, còn tưởng rằng cô ta nhớ ra manh mối, không khỏi có chút thất vọng, liền thoáng sửng sốt nói, "Cô nên tìm luật sư chuyên nghiệp tư vấn đi."

"Ừm." Nhạc Xuân Mai đáp lời, thức thời hoảng hốt chậm rãi khép cửa nhà lại.

Ngoài cửa, Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng đi tới thang máy, Đỗ Anh Hùng vừa nhấn nút thang máy, vừa chép miệng, vẻ mặt khinh thường nói: "Còn cái gì chân ái, tình cảm thực, toàn nói ba hoa thiên địa, tới lúc rồi còn chẳng phải muốn nhắc tới tài sản sao."

Hàn Ấn cười cười, không lên tiếng, vừa lúc thang máy tới, liền đi vào thang máy, đợi sau khi cửa thang máy đóng lại, mới nhàn nhạt nói: "Không phải cô ta, tâm trạng bi thương rất chân thành, hơn nữa nhìn ra được cô ta đang cố gắng khắc chế bản thân, chứng tỏ khi bi thống không thôi còn có thể bận tâm con mình ngủ mơ bị kinh sợ, loại phản ứng chi tiết về tâm trạng này không biểu diễn được. Một điểm khác, cũng như cô ta đã nói, thế giới này không muốn Tô Đông chết nhất, hẳn là cô ta!"

"Song chuyến này của chúng ta cũng không uổng phí, đúng không?" Đỗ Anh Hùng nói ngay, "Ít nhất thông tin Nhạc Xuân Mai cung cấp có thể cho thấy quan hệ của Tô Đông và Vương Nguyệt không chỉ lạnh nhạt, hơn nữa có lẽ còn cực kỳ căng thẳng. Nếu Tô Đông đã bắt đầu chuyển tài sản, mà lại bị Vương Nguyệt phát hiện, nói không chừng Vương Nguyệt sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan."

"Đúng!" Hàn Ấn tán thành nói, tiếp theo tăng giọng, "Vương Nguyệt này thật là càng ngày càng khả nghi!"

Bởi vì lúc trước định vị khác với Vương Nguyệt, cho nên trong câu hỏi không hỏi sâu vào mặt hành tung của bà ta trước sau khi xảy ra vụ án, lần này tới thăm lần nữa, Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ lại nhào vào khoảng không, gọi điện thoại di động cho bà ta hiển thị tắt máy. Các nhân viên cửa hàng cho biết, từ sáng sớm Vương Nguyệt đã chưa từng xuất hiện trong cửa hàng.

Trao đổi lại cùng nhân viên cửa hàng biết được: Vương Nguyệt bình thường thích lên mạng dùng QQ chat, nghe nói có rất nhiều bạn chat trên mạng. Mấy ngày trước khi xảy ra án, Vương Nguyệt và Tô Đông từng cãi nhau một trận trong cửa hàng, nguyên nhân là Tô Đông giấu Vương Nguyệt cho em trai ở quê vay 20 vạn đồng, chẳng biết sao bị Vương Nguyệt phát hiện, hai vợ chồng liền ầm ĩ. Còn nữa, buổi sáng một ngày trước khi xảy ra vụ án, Tô Đông sau khi ra ngoài chơi mạt chược, Vương Nguyệt trốn trong phòng làm việc, gọi điện thoại rất lâu, sau đó lại ra ngoài mấy tiếng, mãi đến khi sắp đóng cửa hàng mới về.

Cố Phi Phi để phía tổ chuyên án điều tra lịch sử cuộc gọi của điện thoại Vương Nguyệt, phát hiện một ngày trước khi xảy ra vụ án từng gọi đến một số điện thoại, thời gian trò chuyện dài đến 7 phút. Số này hiện tại trong trạng thái tắt máy, tên đăng ký chủ máy là một người tên Lưu Hải. Tiến thêm bước điều tra cho thấy, Lưu Hải chỉ là một kẻ bán sim điện thoại, Cố Phi Phi chỉ thị tổ chuyên án thử từ trong lịch sử nhắn tin của số này tìm kiếm đầu mối, tìm ra chủ nhân thật sự của dãy số.

Cố Phi Phi nói với nhân viên cửa hàng sẽ ở lại đợi Vương Nguyệt một lát, sau đó cùng Ngải Tiểu Mỹ đến phòng làm việc sau vách thủy tinh, cô hất mặt về phía máy tính trên bàn giám đốc, Ngải Tiểu Mỹ lập tức tâm linh tương thông bật nguồn, từ trong túi quần lấy ra một USB có chứa phần mềm chuyên giải mã, cắm USB vào máy -- Cô sắp phá giải mật mã, đăng nhập vào QQ của Vương Nguyệt, nếu vụ cướp thật sự có liên quan tới bà ta, nói không chừng liên lạc giữa bà ta và nguồn thuê đều hoàn thành thông qua QQ.

Đương nhiên, cú điện thoại một ngày trước khi xảy ra vụ án kia cũng rất khả nghi, dãy số kia trong lịch sử cuộc gọi của Vương Nguyệt chỉ từng xuất hiện một lần, chứng tỏ là một số lạ. Bình thường mà nói, khi mọi người nhận được một dãy số xa lạ có ích cho mình, có khả năng sẽ tiện tay ghi lại ở một chỗ nào đó; Nếu may mắn, có lẽ Vương Nguyệt khi ghi lại dãy số sẽ chú thích thêm. Tỷ như, tên của người gọi hoặc gọi để làm gì chẳng hạn, vì vậy Cố Phi Phi liền thử tìm tòi trên bàn giám đốc.

Từ một ít văn kiện, tạp chí, lịch ngày trên bàn giám đốc, đến sổ kế toán, sổ ghi chép, giấy vệ sinh các loại trong ngăn kéo, thậm chí ngay cả mặt ghế giám đốc và mặt tường sau lưng, hễ là những chỗ có thể viết chữ được, Cố Phi Phi đều tìm hết, nhưng chưa phát hiện đầu mối như dự đoán. Cô không khỏi có chút nhụt chí, dứt khoát kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Ngải Tiểu Mỹ, cùng cô bé xem xét lịch sử chát của Vương Nguyệt và bạn mạng. Nhìn một lát, cô cảm thấy cơ thể có chút mỏi mệt, muốn hoạt động đi đứng thay đổi tư thế, không ngờ một cước đá lăn thùng rác đặt bên góc bàn, một vải mảnh giấy vụn, túi thức ăn vặt vân vân tung tóe đầy đấy, cô ảo não ngồi xổm xuống, muốn nhặt rác về. Đột nhiên, cô ngơ ngẩn. . .

Khác với tính cách hướng nội trong thực tế, tình hình kết bạn của Vương Nguyệt hoàn toàn trái ngược, bà ta kết bạn rộng rãi trên mạng, Ngải Tiểu Mỹ mơ hồ đánh giá một chút, có thể có trên trăm bạn QQ, hơn nữa thoạt nhìn số lượng cũng đông đảo, chỉ sợ mấy ngày này khi chồng xảy ra chuyện, bà ta không có tâm trạng lên mạng, trên QQ hơn mười biểu tượng bạn QQ đều đang đung đưa, kêu gọi bà ta nói chuyện.

Phần mềm QQ mà Vương Nguyệt sử dụng là phiên bản mới nhất, có một loại công năng có thể hiển thị lịch sử bạn bè sắp tới cùng bà ta trao đổi, Ngải Tiểu Mỹ đương nhiên muốn bắt tay từ nhóm này trước. Cô từng tra cứu lịch sử trò chuyện giữa họ, mặc dù Vương Nguyệt trong lúc nói chuyện thường dùng giọng điệu mập mờ, nhưng vẫn chưa phát hiện chủ đề liên quan đến chồng bà ta và vụ cướp. Ngải Tiểu Mỹ vẫn chưa từ bỏ ý định, cau mày nói với Cố Phi Phi: "Chị Cố, tạm thời chưa có phát hiện, hay là em gỡ ổ cứng ra đem về, rồi cẩn thận tra lần nữa, có lẽ có vài ghi chép bị bà ta xóa bỏ, nếu không được nữa, em sẽ đọc hết tất cả các lịch sử trò chuyện trên QQ của bà ta?"

"Tạm thời không cần đâu, dù sao hiềm nghi của Vương Nguyệt chưa rõ, làm như vậy không hợp quy định." Cố Phi Phi đứng lên khẳng định nói, tiếp theo cắt một góc báo chụp được trên bàn, "Nhưng mà xuất xứ của điện thoại chị đã tìm được rồi, là cú điện thoại của một người gọi là 'Thám tử tư'."

"Cái gì? Thám tử tư?" Ngải Tiểu Mỹ cầm lấy tờ báo, thấy là một tờ báo quảng cáo của báo sáng đại phương, tờ quảng cáo đầu tiên trong đó có ghi lại điện thoại liên lạc, được bút lông xanh đánh dấu. Ngải Tiểu Mỹ thuận miệng đọc ra nội dung quảng cáo, "Thám tử tư, chuyên phục vụ nữ giới, giúp bạn nắm giữ tất cả hành tung của chồng mình trong thời gian này, người liên hệ Triệu sư phụ, điện thoại liên hệ. . ."

"Xem ra, trước khi xảy ra vụ án một ngày Vương Nguyệt ra ngoài, hẳn là gặp mặt với thám tử tư này rồi?" Ngải Tiểu Mỹ mặt đầy hoài nghi nói.

"Chứng tỏ bà ta đã phát hiện chồng mình có quỹ đen, có thể là muốn thông qua thám tử tư nắm giữ chứng cứ, khi ly hôn chia tài sản sẽ nắm quyền chủ động." Cố Phi Phi gật đầu đáp.

"Nếu điểm xuất phát là như vậy, thì Vương Nguyệt sẽ không cần phải mướn người giết chồng nữa đúng không?" Ngải Tiểu Mỹ thoáng có chút thất vọng.

"Chưa chắc, một ngày trước cô ta mới tiếp xúc cùng thám tử, ngày kế liền xảy ra vụ cướp, thời gian cũng quá trùng hợp." Cố Phi Phi nghiêm túc nói.

"Chẳng lẽ, là thám tử tư gây án?" Ngải Tiểu Mỹ chớp mắt, vừa nghi ngờ hỏi, "Nếu quả thật là thám tử bày ra trò cướp bóc, vậy hắn cùng 'Vụ súng cảnh sát' mấy năm trước có liên hệ gì?"

"Còn nữa, Vương Nguyệt chẳng qua trong lúc vô tình tiết lộ thông tin lấy tiền, nhưng bà ta có là người tham dự không?" Cố Phi Phi bổ sung nói, "Tóm lại, trước tiên phản hồi tin tức về tổ chuyên án, phải điều tra thân phận thật của thám tử nhanh nhất có thể, đúng rồi, sáng nay Vương Nguyệt có thể đi đâu chứ?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét