Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 3.10

Chương 10 - Ác ma ăn thịt người

Kẻ tình nghi quan trọng Issei Sagawa, cảnh sát theo lệ tiến hành triệu tập gã, song vẫn chỉ mang tính chất dợm hỏi. Issei Sagawa đưa ra lý do thoái thác cũ với cảnh sát, đêm John Magnotta bị giết, gã một mình ở trong nhà trọ. Đây tuy chỉ là một cách nói không xác định, nhưng trong tay cảnh sát dù sao cũng thiếu hụt chứng cứ, hơn nữa do thân phận quốc tịch mẫn cảm, đành phải tạm thời để hắn thoát.

Kế tiếp là triển khai tổng theo dõi phạm vi hoạt động xoay quanh Issei Sagawa, ngoại trừ tổ theo dõi lưu động sát người, cảnh sát còn thuê một căn phòng trong khu nhà trọ hắn ở và một phòng trệt có cửa sổ tương ứng tiến hành giám thị. Còn nữa, cảnh sát cho rằng không thể chỉ thụ động chờ đợi, còn phải chủ động phát ảnh của Issei Sagaw ở mấy chỗ liên quan đến vụ án để quần chúng xác nhận. Tỷ như hồ Nam Sơn, đường sá lân cận cửa hông vườn thực vật, gã có khả năng đã bắt cóc John Magnotta ở khu vực phụ cận khách sạn Áo Bác, phụ cận đường nuôi cá ngoại ô, còn có cảnh sát cho rằng Issei Sagawa có thể thuê thêm một căn nhà, dùng làm nơi tách rời thi thể và ăn thịt người, mà căn nhà rất có khả năng ngay trong "Đô thị kỹ thuật sinh thái" mà Hàn Ấn từng khoanh vùng giới hạn.



Buổi tối tuần cuối mùa thu, trời tối rất nhanh, mới hơn 5 giờ, hoàng hôn đã dần buông xuống.

Issei Sagawa từ nhà trọ đi ra, không lái xe của mình, mà ngồi xe taxi, đi tới quán bar Yokohama ông bạn cũ gã kinh doanh, nhân viên theo dõi bám sát phía sau.

Người nước A, nhất là đàn ông nước A, thích cuộc sống về đêm được cho là nổi tiếng trên thế giới, chỉ cần đứng trên con phố giải trí ăn uống nước A này, sẽ cảm thấy được ngay việc làm ăn của các nhà hàng vô cùng sôi động, không ngừng có những đám người chen chúc ra ra vào vào. Ngoài mặt tiền quán còn xếp hàng dài, tiếng ca hát, tiếng vung quyền, tiếng say rượu ồn ào không dứt bên tai, thậm chí lúc này chỉ mới vừa vào đêm, đã có kẻ say rượu bất tỉnh nhân sự nằm bên cạnh. Khác hẳn không khí khiêm nhường hữu lễ, phong độ ban ngày, ban đêm một vài người nước A lưu luyến trên đường này, tựa như mang lên một bộ mặt nạ thấp hèn, đương nhiên hẳn đó mới là diện mạo thật của họ, phóng đãng không kềm chế được thể hiện một mặt hạ lưu và thối nát này đến tinh tế sâu sắc.

Trong quán rượu Yokohama cũng không còn chỗ ngồi, từ cách ăn mặc cử chỉ của khách đến xem cơ bản đều là người nước A, nói vậy Issei Sagawa đã đặt vị trí trước, mới vừa vào cửa, liền được phục vụ viên dẫn tới ghế dài bên góc tường. Do khắp xung quanh đều là người nước A, hơn nữa không có chỗ ngồi, cảnh viên theo dõi có vẻ đặc biệt chói mắt, lo lắng bị Issei Sagawa phát hiện, quan sát hoàn cảnh khắp nơi một phen liền rút khỏi quán bar, trở lại xe bên cạnh tiếp tục giám thị. Song, tổ trưởng tổ theo dõi chỉ thị vài cảnh viên, phải luân phiên cách nửa giờ vào quán bar quan sát một lượt, để ngừa mất dấu. Lại không ngờ tới, chính trong nửa giờ đó, mục tiêu thật sự đã biến mất!

Khi hai cảnh viên đợt thứ nhất tiến vào quán bar tuần sát, ghế dài Issei Sagawa từng ngồi đã trống không, hai người vội chia nhau tìm, nhưng mãi không thấy bóng dáng mục tiêu, đành phải bắt lấy phục vụ viên hỏi.

"Khách kia đâu?" Cảnh viên chỉ vào ghế dài bên góc tường hỏi.

"Ngài nói tới Issei tiên sinh sao? Ông ấy và ông chủ chúng tôi là bạn, vốn hẹn đêm nay cùng trải qua cuối tuần, nhưng ông chủ vừa gọi điện thoại tới, nói trong người không khỏe đêm nay không đến quán được, dặn chúng tôi nói xin lỗi Issei tiên sinh, hẹn lại lần sau. Sau đó Issei tiên sinh một mình uống liền hai chai bia xong, hơn mười phút trước đã đi ra từ cửa sau." Phục vụ viên nói.

"Cửa sau? Ở đâu?" Cảnh viên hỏi.

"Anh theo đường đó đi tới cuối là cửa sau." Phục vụ viên chỉ vào một hành lang nhỏ bên cạnh quầy rượu, "Sau lưng quán bar chúng tôi còn có mấy quán bar nữa, khách khứa đi lại thường ra vào từ đó."

Khoảng nửa giờ trước khi Issei Sagawa thoát khỏi hoạt động giám thị, cũng tức là 5 giờ 15 phút.

Khi đó, Ngải Tiểu Mỹ đang đi trên đường cái ở một xã khu, hướng đến cửa chính khu dân cư "Đô thị kỹ thuật sinh thái". . .

Buổi chiều, Ngải Tiểu Mỹ và Đỗ Anh Hùng đã đến thăm vật tư của khu dân cư Đô thị kỹ thuật sinh thái, cùng với các trạm bảo vệ xuất nhập khẩu, nhân viên vật tư và bảo vệ đều cho biết, chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nước A như trong bức ảnh trên tay hai người ở tiểu khu. Ra khỏi cổng tiểu khu, hai người đều có chút không cam lòng, liền thương lượng quay trở về, tự đi dạo loanh quanh trong tiểu khu, hỏi các hộ gia đình đi lại bên ngoài một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Trời càng ngày càng tối, trong tiểu khu đã thắp sáng vạn ngọn đèn, Ngải Tiểu Mỹ nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 5 giờ 15 phút, hẳn phải trở về đội rồi. cô đứng cạnh đường cái của xã khu, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Đỗ Anh Hùng, nhưng vừa nhấn xuống nút mở khóa điện thoại, một chiếc xe hơi lướt qua bên cạnh cô, lái không xa đột nhiên ngừng lại. Ngải Tiểu Mỹ đang buồn bực, chiếc xe kia lại chạy ngược về bên cạnh cô, hạ cửa sổ xe xuống. . .

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi đang chấp hành công vụ! Ngài thì sao? Ngài ở đây à?"

"Đúng thế! À phải, nhắc tới công vụ, tôi có thông tin muốn báo cáo với cô, còn có bức ảnh muốn cho cô xem, hay là cô lên xe đi, đến nhà tôi nói chuyện. . ."

"Ừm. . .Được rồi. . ." Ngải Tiểu Mỹ nhìn về phía xa một cái, do dự chốc lát, liền mở cửa lên xe.

Ở giao lộ cùng một con đường xã khu, Đỗ Anh Hùng mới từ một con đường khác quẹo sang, trong lúc nhìn quanh, từ xa trông thấy một chiếc xe hơi màu đen đang khởi động, tràn ra một đuôi khói màu trắng, tăng tốc chạy về phía xa.

Điện thoại di động Ngải Tiểu Mỹ tắt máy, bảo vệ cửa cũng nói không hề thấy bóng dáng cô, trong lòng Đỗ Anh Hùng bắt đầu nảy sinh một loại sốt ruột và bất an nói không nên lời. Cậu ta thử tìm chung quanh trong tiểu khu, nhưng vẫn không gặp được Ngải Tiểu Mỹ, đành phải vừa lầu bầu oán giận con bé kia quá mức cậy mạnh, vừa trở về xe trước cửa nhẫn nại tiếp tục chờ đợi. . .Hơn 6 giờ, Ngải Tiểu Mỹ vẫn không thấy bóng dáng, Đỗ Anh Hùng bắt đầu cảm thấy có gì không đúng, luồng dự cảm không tốt mơ hồ khi nãy, từ từ lan tràn cả trái tim. . .

Mục tiêu theo dõi biến mất! Ngải Tiểu Mỹ mất tích! Cách nhau chưa tới 20 phút, trung tâm chỉ huy hành động liên tiếp thu được hai tin tức xấu.

Ngải Tiểu Mỹ mất tích ngay trong giờ phút quan trọng này, chắc chắn có liên quan đến hung thủ ăn thịt người, có thể là cô ấy trong quá trình điều tra nghe ngóng, đã đối đầu trực tiếp với hung thủ không? Mà Issei Sagawa giờ phút này lại đột nhiên thoát khỏi theo dõi của cảnh sát, vậy giữa hai việc này có mối liên quan gì không? Cao Tiến nhanh chóng triệu tập cảnh lực, một đội ngũ lại tới khu giải trí ăn uống nước A, tìm kẻ tình nghi Issei Sagawal; một đội khác, nhanh chóng chạy tới khu dân cư đô thị sinh thái trợ giúp Đỗ Anh Hùng, tìm kiếm bóng dáng Ngải Tiểu Mỹ.

6 giờ 40 phút.

Tổ tìm kiếm truyền về tin tức, vẫn chưa phát hiện Ngải Tiểu Mỹ. Xem xét các camera theo dõi lối vào, không phát hiện chiếc xe khả nghi. Song lúc trước đã từng giới thiệu, tiểu khu vẫn có phần lớn tòa nhà chưa xây xong, cách ra vào khá nhiều, nếu hung thủ cố tình tránh né máy theo dõi, là chuyện vô cùng dễ dàng.

Gần 7 giờ.

Một tổ khác đang ở trong một quán rượu phố nước A, tìm được Issei Sagawa mặt mũi đỏ bừng. Theo Issei Sagawa bị ép uống mấy chén trà giải rượu, miễn cưỡng tỉnh táo lại nói, từ khi ra khỏi cửa sau quán bar Yokohama, đây là quán bar thứ ba hắn đến trong chuỗi quán tối nay.

Ngải Tiểu Mỹ và Đỗ Anh Hùng trở lại khu dân cư đô thị sinh thái là vào khoảng 3 giờ 30 phút chiều, nói cách khác từ lúc này mãi cho đến 6 giờ tối, Ngải Tiểu Mỹ có thể bị bắt bất kỳ thời gian nào, mà Issei Sagawa khoảng 5 giờ từ cửa sau quán bar Yokohama trốn đi, hai tiếng rưỡi sau mới xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát, trên lý luận mà nói là kẻ tình nghi quan trọng trong vụ án ăn thịt người liên hoàn, hắn có thời gian bắt cóc Ngải Tiểu Mỹ, sau đó quay trở về quán bar giả vờ say. Xét những điểm này, cũng do trong tay không còn đầu mối khác, Cao Tiến liền ra lệnh cảnh viên lập tức mang Issei Sagawa về đội hình cảnh trước.

7 giờ 20 phút.

Cố Phi Phi và Hàn Ấn cùng với Cao Tiến, hiếm khi thấy đồng thời xuất hiện trong phòng thẩm vấn.

"Ông thích Tống Nam đúng không?" Cố Phi Phi hỏi.

"Đương nhiên, tôi có thể vì tiểu thư Tống Nam mà trả giá tất cả, cho dù là sinh mạng!" Issei Sagawa còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, hai mắt lim dim, vỗ ngực nói.

"Vậy ông biết cô ấy bị một người nước B sát hại chứ?" Cố Phi Phi hỏi tiếp.

"Đương nhiên, tin tức ở khắp nơi, sao tôi lại không biết, tôi sẽ báo thù cho tiểu thư Tống Nam!" Issei Sagawa vung một cánh tay, làm ra tư thế chém đầu.

"Đừng giả bộ nữa, ông đã làm vậy rồi, đúng không?!" Tựa bên cửa phòng thẩm vấn, Hàn Ấn sải hai bước đến trước người Issei Sagawa, hai tay túm mạnh lấy áo khoác gã, hung hăng nhìn chằm chằm mắt gã, từng chữ rõ ràng nói, "Ông yêu Tống Nam, cho nên ông hành hạ John Magnotta, ông ăn sống dương vật hắn, ông nghĩ như vậy chẳng khác nào đã sở hữu Tống Nam thanh xuân tịnh lệ, hiện giờ ông lại muốn sở hữu Ngải Tiểu Mỹ càng tràn trề hơi thở thanh xuân, sức sống bừng bừng hơn, đúng không?"

Issei Sagawa hiển nhiên không để mình bị xoay vòng vòng, gã nương hơi rượu đẩy Hàn Ấn ra, miệng lớn tiếng quát: "Cái gì? Bại hoại kia đã chết? Còn Ngải Tiểu Mỹ là ai nữa? Cô ta có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ thích tiểu thư Tống Nam. Tôi có thể vì cô ấy giết người, nhưng tên bại hoại kia không phải tôi giết! Trong trường học có rất nhiều người thích tiểu thư Tống Nam, tại sao các người chỉ nhìn chòng chọc vào tôi không tha? Các người căn bản có thành kiến với người nước A chúng tôi, tôi muốn kháng nghị với đại sứ quán hành động của các người!"

"Đúng thế, còn ai vừa thích Tống Nam vừa phù hợp với đặc tả nữa chứ?" Bởi vì vướng bận an nguy của Ngải Tiểu Mỹ, Hàn Ấn trước giờ luôn trầm ổn, vừa rồi quả thực có chút xúc động, bị một câu nói trong lúc tức giận của Issei thức tỉnh, anh buông tay ra, bắt buộc bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, điều chỉnh tâm tình, khởi động đại não.

Bạn học yêu thích Tống Nam không phù hợp đặc tả, hung thủ không phải học sinh; Nếu như nói hận nhất John Magnotta, chắc chắn là chân mệnh thiên tử của Tống Nam - Hoàng Đạt, nhưng điều kiện bề ngoài và tuổi tác của hắn không phù hợp đặc tả. Chẳng lẽ Hoàng Đạt có thiếu hụt cơ thể mà bề ngoài không cách nào nhìn ra được? Hắn có thời gian bắt cóc Ngải Tiểu Mỹ không? Trong đầu Hàn Ấn, khuôn mặt Hoàng Đạt được xem đi xét lại, anh ép buộc mình nhớ lại từng chi tiết khi nói chuyện cùng Hoàng Đạt, cho đến cảnh tượng "cáo biệt" cùng Hoàng Đạt cũng không. . .

"Không, chờ chút. . ." Hàn Ấn quay ngược suy nghĩ về một vấn đề cuối cùng trước khi cáo biệt Hoàng Đạt, khi ấy anh hỏi quan hệ Hoàng Đạt và Tống Nam có thân mật lắm không, trước khi Hoàng Đạt trả lời lại thấp thỏm liếc nhìn ông chủ, ra vẻ có chút do dự. Sao lại có phản ứng vô thức như vậy chứ? Tại sao vấn đề hắn quen với Tống Nam lại kiêng kỵ phản ứng của ông chủ? Là vì ông chủ Aoi Miya cũng thích Tống Nam đúng không?!

Suy tư hồi lâu, cuối cùng Hàn Ấn bất giác từ trong miệng đọc ra ba chữ "Aoi Miya". . .

"Aoi Miya cũng thích Tống Nam?" Cố Phi Phi nhạy cảm bắt được tâm trạng của Hàn Ấn.

"Có khả năng này." Hàn Ấn chần chừ nói, "Nhưng bề ngoài của hắn không thành vấn đề, cũng không phù hợp đặc tả!"

"Không, không, không, dáng vẻ hiện giờ của Aoi, không phải dáng vẻ ban đầu của cậu ta! Các người chẳng lẽ không biết sao?" Ngồi trên ghế, Issei Sagawa nhìn như sắp ngủ, đột nhiên chớp chớp mắt, miệng lóng nga lóng ngóng nói.

"Cái gì?" Ba đôi mắt có vẻ hơi uể oải trong phòng thẩm vấn lập tức kinh ngạc trừng lớn, Cao Tiến dùng sức đẩy đầu Issei Sagawa vài cái, "Tỉnh táo, tỉnh táo, nói đàng hoàng xem!"

"Cậu ta phẫu thuật thẩm mỹ." Issei Sagawa dụi mắt, dùng sức lắc đầu, thở dài một từ, từ trong túi quần lấy ra một cái ví da, mở ra, lấy một tấm ảnh giơ lên trước mắt mọi người, "Đây là ảnh chụp chung của chúng tôi thời trung học, đây mới là dáng vẻ thật sự của cậu ta!"

Phòng ngủ rộng rãi xa hoa, ngọn đèn nhu hòa mê ly, trong máy CD truyền ra âm nhạc du dương.

Ngải Tiểu Mỹ sắc mặt an tường nằm trên giường sofa lớn màu vàng nhạt, toàn thân trên dưới chỉ còn lại áo ngực màu trắng nhỏ hẹp và quần lót dính sát da, miêu tả sinh động hai bầu vú cao ngất, da thịt tuyết trắng, cơ thể mê người cùng với hơi thở thiếu nữ vạn phần mê hoặc, làm cho cả phòng ngủ tràn ngập đáng ngờ và mơ màng.

Gã đàn ông quỳ gối bên giường, si ngốc ngắm nhìn cơ thể thanh xuân không tỳ vết, vẻ mặt dâm đãng hèn mọn đầy thỏa mãn —— Hắn đã bảo trì động tác này gần hai giờ, hắn chẳng thấy mệt chút nào, hắn cực kỳ kiên nhẫn, hắn muốn hưởng thụ hết mức giờ khắc hằng ao ước này bất kể ngày đêm, hắn muốn nó dừng lại lâu hơn tí nữa.

Gã đàn ông rốt cuộc cũng cảm thấy mệt, ngáp một cái đứng dậy, hoạt động hai chân, hai cánh tay nổi gân xanh duỗi tới sau lưng Ngải Tiểu Mỹ, run rẩy luống cuống mở nịt ngực: "Biết không, chỉ vừa mới gặp, tôi đã yêu cô đến mức không thể tự kiềm chế, đến đây, để tôi sở hữu tất cả của cô, chúng ta ôm nhau ngủ nhé! Rồi ngày mai, tôi sẽ cho cô vĩnh viễn tiến vào cơ thể tôi, từ nay về sau hòa vào nhau, vĩnh viễn chẳng phân ly!"

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng ngủ đột nhiên bị phá thủng, một luồng gió lớn nhanh chóng thốc vào. Gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng cơ thể lơ lửng giữa không trung, lại "bịch" một tiếng bị quẳng ngửa xuống thật mạnh, ngay sau đó quyền cước như mưa từ bốn phương tám hướng rơi xuống. . .

"Tiểu Mỹ. . .Mau lấy thảm tới. . .Xe cấp cứu đã tới chưa. . .Đừng sợ Tiểu Mỹ. . .Đừng sợ. . .Anh tới rồi. . .Anh không bảo vệ em tốt. . .Em ngàn vạn lần đừng có bị gì. . ." Đỗ Anh Hùng gắt gao ôm Ngải Tiểu Mỹ vào lòng, nước mắt tràn mi.

Bệnh viện Đại học Y trực thuộc thành phố Vân Hải, phòng chăm sóc đặc biệt.

Vì được cứu chữa kịp thời, Ngải Tiểu Mỹ sáng sớm ngày kế đã khôi phục ý thức, sau khi bác sĩ cẩn thận xem xét một phen, cho biết chức năng cơ thể căn bản bình thường, não bộ cũng không có triệu chứng tổn thương rõ ràng, vì vậy mọi người trắng đêm chờ đợi, lo lắng vạn phần, rốt cuộc được cho phép vào thăm.

Ngải Tiểu Mỹ nằm trên giường bệnh, trạng thái mệt mỏi, đôi môi anh đào mím chặt, sắc mặt cũng trắng thuần như tuyết tựa sắc thái phòng bệnh quanh mình, nhưng đã thêm vài phần khí chất thẹn thùng yếu đuối, hơn nữa vốn là dáng vẻ thanh thuần động lòng người, mặc dù không còn hoạt bát và tươi tắn như xưa, cũng làm người ta không nhịn được sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc.

Song Ngải Tiểu Mỹ há miệng, mỹ cảm yếu mềm kia liền biến mất, vẫn là chủ nhân của cái miệng tùy tiện, vô tâm vô phế ấy. . .

"Sau khi đến nhà Aoi Miya, hắn đưa cho em một lon coca, em khi ấy miệng khô lưỡi khô, nhận xong liền uống vài hớp, mãi đến hơn nữa lon coca xuống bụng rồi, mới phát hiện mùi có chút quái, đắng hơn bình thường rất nhiều. Trong lòng thầm khó hiểu, cơ thể bắt đầu không điều khiển được, mới chợt ý thức được em có lẽ đã rơi vào bẫy của ác quỷ." Ánh mắt Ngải Tiểu Mỹ kiên định nhìn xa xa, sắc mặt trang nghiêm nói, "Trong phút chốc, trong đầu em tràn ra rất nhiều hình tượng chói lọi của các anh hùng kháng Nhật như Lý Vân Long, Cát Nhị Đản, Hùng Khoát Hải, em không ngừng cảnh báo mình, không được ngất, nhất định không được ngất, phải như các tiền bối anh hùng, thà chết, cũng tuyệt không quỳ gối trước kẻ khác! Hì hì. . ."

"Con bé hư, không lắm lời thì chết à! Tất cả mọi người đều lo lắng cho em lắm, em ngất rồi, quỷ môn quan cũng dạo một vòng, như người không có việc gì vậy!" Cố Phi Phi ngoài miệng trách cứ, nhưng trên mặt đều là biểu cảm yêu thương.

"Đúng vậy, đúng vậy, làm mất mặt anh, anh cú đầu!" Mắt thấy Ngải Tiểu Mỹ không sao nữa, thần kinh căng thẳng của Đỗ Anh Hùng rốt cuộc trầm tĩnh lại, cũng mở miệng chọc vài câu.

"Hì hì! Quá khen, quá khen! Đúng rồi, Aoi Miya chính là hung thủ ăn thịt người sao? Sao lại là hắn chứ?" Ngải Tiểu Mỹ mặt đầy thắc mắc hỏi.

"Đúng, là hắn." Hàn Ấn ôn hòa cười nói với Ngải Tiểu Mỹ, "Aoi Miya sinh thiếu tháng, bẩm sinh bị tàn tật chân thọt, vóc dáng cũng đặc biệt nhỏ gầy, chưa tới 1m60, hơn nữa trời sinh tướng mạo xấu xí, tóc thưa thớt, vì vậy tạo thành tâm lý cực độ tự ti của hắn, quá trình phát triển chắc chắn phải làm bạn cùng cô độc và tịch mịch. Cảm giác về bạn khác giới trong lòng hắn rất mâu thuẫn, vừa khát vọng lại vừa sợ. Hắn khát vọng thành lập quan hệ cùng bạn khác giới, nhưng tự biết rất khó được bạn khác giới ưu ái, hắn càng e ngại sâu sắc, cho dù nhất thời được bạn khác giới bầu bạn, cuối cùng cũng không thoát khỏi được vận mệnh bị vứt bỏ. Chỉ có cái chết, mới có thể trao cho hắn một người bạn khác giới mặc hắn khống chế; Chỉ có ăn sống người đó, mới có thể sở hữu suốt đời.

"Trước khi đến Trung Quốc, hắn làm lập trình viên ở một công ty IT nước A, khi đó hắn đã không cách nào khống chế dục vọng ăn thịt người của mình, từng nửa đêm lẻn vào khuê phòng của đồng nghiệp nữ, nhưng bị phát hiện. Vì gia tộc có bối cảnh nhất định, hắn tránh được truy cứu của pháp luật, nhưng dục vọng ăn thịt người bị người nhà phát hiện, liền muốn đưa hắn đi nước ngoài, thay đổi hoàn cảnh để dứt bỏ tâm tật. Vì vậy, dưới lời mời của người bạn duy nhất là Issei Sagawa, hắn tới Vân Hải, mở quán bar Yokohama.

"Có lẽ là cảm giác ưu việt của người nước A, có lẽ là liên quanh đến ranh giới giữa những người xa lạ khiến cảm giác áp lực và căng thẳng của hắn được giảm bớt, khi Tống Nam thanh xuân tịnh lệ xuất hiện trước mắt hắn, hắn không lựa chọn cực đoan, mà cố lấy dũng khí thử thông qua thay đổi hình tượng bản thân để nhận được phần tình yêu này. Hắn trồng tóc, cắt mí mắt, bơm thêm vật chất làm nở năng khuôn mặt, làm đẹp mái tóc trọc và khuôn mặt mỏ nhọn tai khỉ của hắn, hơn nữa còn đặt làm giày da đế cao, để bù chỗ thiếu hụt về chiều cao không đủ và chân thọt của hắn. Nhưng Tống Nam cuối cùng cũng không chấp nhận hắn, mà chọn quản đốc Hoàng Đạt có địa vị thấp hèn trong mắt hắn ở quán bar, việc này đối với hắn có thể nói là một đả kích cuối cùng. Vì vậy lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, hắn bắt đầu tuân theo chỉ dẫn của tâm ma, làm cho mình hoàn toàn biến thành ác ma. Cũng chính từ thời điểm đó, thành phố Vân Hải liên tiếp phát sinh hai vụ án giết người ăn thịt."

"Ối chà, hóa ra là vậy." Ngải Tiểu Mỹ chớp đôi mắt to, có chút mê muội nói, "Thầy Hàn, em thích cảm giác thầy rủ rỉ nói ra chân tướng, đặc biệt đẹp trai! Chắc cũng là thầy nghĩ ra biện pháp tìm được chỗ ở của Aoi Miya đúng không?"

"Tôi đây không dám tham công đâu. . ." Hàn Ấn cười cười nhìn về phía Cố Phi Phi.

"Đúng, nghe nói là chị Cố lúc ấy thoáng lóe linh cảm, nghĩ ra điểm mấu chốt." Đỗ Anh Hùng cướp lời nói.

"Cũng là em may mắn đấy." Cố Phi Phi hời hợt nói, "Aoi Miya trước khi gây án, đã lập kế hoạch chu đáo cẩn thận, hắn lừa mọi người thuê một biệt thự trong đô thị kỹ thuật sinh thái, ngay cả bạn tốt nhất của hắn là Issei Sagawa cũng không biết chuyện. Lúc ấy mọi người chỉ biết kiểu xe và biển số hắn lái, nhưng tất cả mọi người lo dựa vào phương thức gây án của hắn, cho dù tung hết toàn bộ nhân thủ ra ngoài cuối cùng tìm kiếm được xe, có lẽ sẽ làm hỏng thời cơ cứu người. Vì vậy chị chợt lóe lên suy nghĩ: Khi ấy hắn hẳn còn chưa biết chúng ta đã tập trung hắn là hung thủ, hắn tắt điện thoại di động của em, nhưng chưa chắc đã tắt điện thoại của hắn, liền đề nghị cho khoa kỹ thuật định vị di động của hắn. May mắn thay, như chị đã nghĩ, cuối cùng thông qua định vị GPS thu được vị trí của hai người. Sau đó, có người được cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. . ."

"Ừ, nhìn chỗ này xem." Theo lời Cố Phi Phi, Đỗ Anh Hùng ngẩng đầu, dùng sức vỗ ngực, đắc ý biểu lộ công lao của mình với Ngải Tiểu Mỹ.

Thấy cơ thể Ngải Tiểu Mỹ cơ bản không sao nữa, Hàn Ấn và Cố Phi Phi lại bận bịu thẩm vấn Aoi Miya, liền để Đỗ Anh Hùng ở lại chăm sóc Ngải Tiểu Mỹ, hai người họ quay về đội xem xét tình hình. Trước khi đi, lại đặc biệt dặn dò Ngải Tiểu Mỹ, phải ngoan ngoãn ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày, đừng như Đỗ Anh Hùng nằm việc lần trước, nửa đêm trốn khỏi bệnh viện.

Hai người chân trước vừa đi, sắc mặt Ngải Tiểu Mỹ lập tức trầm lặng lại, cô dùng sức mím môi, ánh mắt tránh né nói với Đỗ Anh Hùng: "Lúc anh cứu em, có phải em không mặc quần áo, anh đều thấy rồi không?"

Ngải Tiểu Mỹ rốt cuộc đã nhắc tới vấn đề này, Đỗ Anh Hùng vốn đang tưởng rằng có thể tạm bỏ qua được, trong lòng nhất thời bắt đầu sợ hãi, lắp bắp phân bua: "Việc đó, anh nhìn rồi, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm!"

"Biến, bớt ra vẻ, ai cần anh chịu trách nhiệm." Ngải Tiểu Mỹ lại rũ mắt xuống, ấp úng nói, "Tên kia hắn có làm gì em. . ."

"Không có, nghĩ gì thế! Em khi đó còn hít thở, phế vật kia không làm gì được, chẳng phải thầy Hàn đã nói rồi sao, hắn chỉ có hứng thú với xác chết." Hiểu được nguyên nhân Ngải Tiểu Mỹ đột nhiên nghiêm túc, Đỗ Anh Hùng âm thầm thở dài, bình tĩnh lại, liền gào to tức giận nói, "Anh đã nói em rồi, nếu lúc ấy không vội đưa em đến bệnh viện, anh không chỉnh chết thằng kia không được, đã là thời đại gì rồi, còn dám hại nhi nữ Trung Hoa chúng ta!"

Chúng ta không hề chết đi, khi còn sống trong lòng những người ở lại! —— Campbell

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét