Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.5

Chương 5 - Tia sáng trong bóng đêm

Vương Nguyệt đã chết.

Thi thể được phát hiện trong một mương nước bên cánh đồng ở ngoại ô, là bị bóp cổ chết, thời gian tử vong ước chừng hai ngày trước, cũng chính là buổi tối một ngày trước khi Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ viếng thăm cửa hàng vật liệu xây dựng. Khi đó bà ta hẳn là gặp hung thủ trên đường về nhà sau giờ làm.

Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, trên người Vương Nguyệt không có vết thương do trói và phản kháng, hiển nhiên hung thủ là người quen biết, hơn nữa quần áo lành lặn không có dấu hiệu cường bạo, chẳng qua tiền tài, điện thoại di động và trang sức mang theo bên người không thấy đâu. Từ đặc thù tình tiết vụ án trên đến xem, hư hư thực thực nằm trong diện cướp của kèm thương tổn, nhưng xảy ra trong thời điểm mấu chốt này lập tức trở nên khá quỷ dị, chẳng lẽ mục đích của hung thủ là diệt khẩu?



Năm năm trước một hình cảnh bị hại, súng mang theo bên người bị cướp; Năm năm sau khi súng cảnh sát lần thứ hai xuất hiện, trở thành hung khí của án cướp ngân hàng; Trong lúc điều tra án cướp ngân hàng, phát hiện vợ nạn nhân trước khi xảy ra vụ án một ngày từng bấm gọi vào điện thoại của một thám tử tư, mà số điện thoại di động kia cũng từng được nạn nhân trong án bầm thây gọi trước khi mất tích; Hôm nay vợ của nạn nhân vụ cướp ngân hàng, cuối cùng cũng chết vì bị cướp giết. . .Bốn vụ án, giống như bốn đường cong cùng xuất phát, khi thì giao nhau, khi thì tách ra, chợt xa chợt gần, giằng co qua lại, thế nên chuỗi chứng cứ cảnh sát nắm giữ trước mắt, căn bản không cách nào chứng minh chúng đến từ cùng một hung thủ hoặc một tập thể gây nên, thậm chí bốn vụ án đến từ bốn hung thủ khác nhau cũng có khả năng. Tương đối sáng tỏ là tên thám tử tư kia, chắc chắn sắm vai nhân vật trọng yếu trong vụ án nào đó, cho nên hắn là một phương hướng phá án hàng đầu.

Thám tử tự xưng họ Triệu nhất định là bịa đặt, tổ chuyên án từ một vài chi tiết hiển thị suy đoán, gã có khả năng từng có tiền án phạm tội -- Tỷ như phong cách hành sự của gã cẩn thận tỉ mỉ, dù là ở tòa soạn đăng quảng cáo, hay trên việc sử dụng điện thoại liên lạc, đều vô cùng chú ý tránh bại lộ thân phận thật, cho thấy kinh nghiệm phản điều tra nhất định, còn có hình xăm trên mu bàn tay gã. Tổ chuyên án hiện tại có thể dùng bức tranh phác thảo, ngoại trừ thuộc hạ ở các phân cục và sở cảnh sát đã sắp xếp điều tra phỏng vấn ra, còn có thể thử trong hồ sơ tiền án tìm ra dung mạo kẻ tương tự, tiến hành đối chiếu.

Song kho số liệu tương ứng trong nước hiện nay thành lập còn chưa đủ hoàn thiện, hệ thống nhận diện kiểm tra ảnh người không cách nào sử dụng phổ biến trong trinh phá vụ án, cho nên chỉ có thể dựa vào sức lực các đồng chí tổ chuyên án lọc lại hồ sơ. Đây mặc dù là một loại phương pháp khá nguyên thủy, nhưng kinh nghiệm thành công dĩ vãng cho thấy, vẫn cực kỳ hiệu quả. Đương nhiên loại so sánh đối chiếu này không thể mù quáng, có thể khoanh vùng phạm vi thích hợp. Thám tử tư mấy tháng trước mới xuất hiện, ngay sau đó một loạt vụ án theo đó phát sinh, cho nên rất có thể gã năm nay được ra tù. Vì tiết kiệm thời gian hết mức, Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ cũng tham gia, đồng thời Ngải Tiểu Mỹ cũng tháo ổ cứng trên máy tính Vương Nguyệt mang về, hy vọng từ trong các bạn mạng trên QQ của bà ta tìm được đầu mối có giá trị.

Thám tử là kẻ tình nghi trọng điểm, nhưng gã và vụ cướp ngân hàng có liên quan hay không rất khó nói, tổ chuyên án và tổ chi viện đều tỉnh táo nhận thức được, phải tìm cửa đột phá khác. Đỗ Anh Hùng nghĩ nếu như có thể làm rõ ràng được tên cướp sau khi gây án làm thế nào toàn thân trở ra được, sẽ có tác dụng thúc đẩy tính mấu chốt của vụ án.

Thực sự cầu thị mà nói, lúc ấy bố trí của phía cảnh sát Lục Cảng, quả thật làm kín không kẽ hở. Tìm kiếm bán kính bao trùm hơn nửa thành phố, tìm kiếm trong phạm vi xe buýt, xe tư gia, xe taxi qua lại, toàn bộ bị yêu cầu dừng xe tiếp nhận kiểm tra, phàm là người có đặc thù ngoại hình khớp với kẻ tình nghi, đều phải tiếp nhận thẩm vấn tỉ mỉ. Nhưng kẻ cướp vẫn từ giữa lực lượng canh phòng và tìm kiếm nghiêm ngặt này, biến mất như độn hình, thật là làm người ta hoang mang. Đỗ Anh Hùng tìm đến tất cả các video giám sát liên quan trước sau khi xảy ra vụ án, lần lượt nghiên cứu nhiều lần, cậu ta không tin kẻ cướp thật có bản lảnh phi thiên độn địa, nhất định có chỗ nào bị sót.

Mỗi người đều có nhiệm vụ, Hàn Ấn đương nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua anh lại lần nữa trốn vào góc yên tĩnh, một mình một người tinh tế xem xét từng chi tiết một trong vụ án, nhưng khác với những người khác, điểm suy nghĩ đầu tiên của anh là vào năm năm trước.

"Khi việc phá án rơi vào cục diện bế tắc, các đầu mối đang sở hữu toàn bộ gián đoạn, lựa chọn tốt nhất là trở lại nguyên điểm." —— Những lời này khi Hàn Ấn làm học sinh đã nghe thầy mình từng nhắc tới, cũng được truyền thụ cho học sinh trên lớp của chính anh, vậy nguyên điểm của vụ án, rất hiển nhiên là vụ cướp năm năm trước.

Động cơ không cần nghiên cứu nữa, tổ chuyên viên do thầy Ngô trấn thủ đương nhiên đáng tin cậy, mấu chốt phải cân nhắc là hướng đi sau khi kẻ cướp gây án. Tại sao hắn lại yên lặng năm năm? Tại sao chọn lúc này làm việc lại? Cuộc đuổi bắt bóng gió năm đó thật sự đã uy hiếp được hắn sao? Loại người dám ban ngày ban mặt cướp bóc giết người, có thể kiềm chế sống bình thản năm năm sao?

Đáp án là "rất khó"! Trừ phi xuất hiện nhân tố không thể kháng cự, ví dụ như bị bệnh, ví dụ như do phạm tội khác bị giam vào tù. Hàn Ấn cho rằng khả năng lớn nhất là cái sau, như thế, phạm vi kẻ cướp hẳn sẽ được khoanh lại —— những kẻ có tiền án sau khi xảy ra vụ án "Cướp súng cảnh sát" năm năm trước thì bị ngồi tù, lại trước "Án cướp ngân hàng" xảy ra được tha.

Vậy tên thám tử là tên cướp sao? Chỉ có thể nói là có khả năng, nhưng dù thế nào, Hàn Ấn vẫn cho rằng tập thể gây án, trong vụ cướp nhất định còn tồn tại một kẻ cướp khác, mà người này dường như cách tầm mắt của Hàn Ấn không xa mấy. Trong lòng anh và Đỗ Anh Hùng giống nhau, mơ hồ có loại cảm giác, có lẽ đã sót ai đó.

Hàn Ấn cảm thấy cần phải một lần nữa nghiên cứu từng báo cáo vụ án. . .

Nhiều điểm xuất kích, rốt cuộc đã có thu hoạch, thức trọn cả đêm, Ngải Tiểu Mỹ trong hồ sơ những người có tiền án, đã bắt được diện mạo thật sự của tay thám tử.

Người này tên Ninh Thế Hào, người bản địa Lục Cảng, năm nay 29 tuổi, từng vì tội trộm cắp bị phán tù thời hạn 3 năm, sau đó do trong lúc đi tù đánh nhau ẩu đả, thời hạn thi hành án lại kéo dài nửa năm, cho đến tháng 5 năm nay mới được thả khỏi tù.

Ninh Thế Hào trước khi vào tù sống cùng cha mẹ, địa chỉ đăng ký là địa chỉ nhà của cha mẹ gã, Cố Phi Phi quyết định cùng Tống Kim Thành tự mình đến thăm một chuyến, trước khi đi bảo Ngải Tiểu Mỹ đi hiệp trợ phía Đỗ Anh Hùng, khi Ngải Tiểu Mỹ đến phòng hình ảnh, lại không phát hiện bóng dáng Đỗ Anh Hùng, nhân viên bên trong nói cậu ta đã ra ngoài từ sáng sớm.

Lúc này, Đỗ Anh Hùng đang mặt mày phiền muộn quanh quẩn trong khu dân cư phụ cận hiện trường vụ cướp.

Lúc trước cậu ta đã nhìn chằm chằm máy tính không rời mắt gần hai mươi mấy tiếng, khiến mắt hoa, đầu đau nhức không nói, nhiệt lượng phóng xạ từ máy tính chưng lượng nước trong cơ thể cậu ta, khiến cậu ta cảm giác cả người mình đều khô cằn như muốn vỡ ra. Kỳ thật công việc có khổ cực thế nào cũng không sao cả, nếu như có thể thu hoạch được lợi ích để phá vụ án, cho dù là một mẩu đầu mối nhỏ cũng đáng giá, nhưng cậu ta thậm chí cả video về hành khách lên xuống trong những chiếc xe buýt đi ngang qua hiện trường phát hiện án mà công ty xe buýt cung cấp cũng đều cẩn thận quan sát hết, nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng khả nghi nào.

Đỗ Anh Hùng không cam lòng từ bỏ con đường này, cậu ta nghĩ hung thủ có thể vạch ra lộ tuyến chạy thoát, cậu chắc chắn cũng có thể nghĩ ra. Vì vậy, trời mới tờ mờ sáng, liền một mình đến hiện trường phát hiện án, cậu ta tưởng tượng mình là kẻ cướp, trong lòng không ngừng tự hỏi: Nếu tôi là kẻ cướp, khi tôi chạy trốn vào khu dân cư xong, tôi sẽ chọn phương hướng và phương thức chạy trốn như thế nào đây?

Loại thứ nhất, sau khi cướp thành công, tránh được tầm mắt người chứng kiến, nhanh chóng bỏ khăn trùm, có khả năng còn thay quần áo ra vẻ người qua đường, tiếp theo từ đường tắt trong khu dân cư, sẽ tiếp tục chạy trốn về hướng nam đến đường chính, sẽ ngược lại hướng đông chạy trốn đến tuyến đường phụ, sau đó lên phương tiện giao thông nào đó, tiếp tục thoát đi. Loại thứ hai, tại một giao lộ nào đó trong khu dân cư có xe tiếp ứng. Loại thứ ba, trước đó thuê sẵn một căn nhà trong khu dân cư, sau khi cướp xong về lẩn trốn tại chỗ.

Loại thứ nhất, lộ tuyến quá dài, không có khả năng loại vài quần chúng lúc ấy giao dịch trong ngân hàng ra mà không có ai khác nhìn thấy, hơn nữa túi du lịch màu lam bị cướp đặc biết bắt mắt. Loại thứ hai, thuộc loại gây án tập thể, phù hợp với phân tích của thầy Hàn, tính khả thi cũng cao nhất. Nhưng cân nhắc tình trạng đường và giao thông xung quanh khu vực xảy ra vụ án, từ thời gian mà nói, họ rất khó trong thời gian an toàn đột phá tuyến phong tỏa của cảnh sát, hơn nữa nhất định sẽ bị máy theo dõi nơi đó chụp được. Loại thứ ba, khá lớn gan, song dưới sự phối hợp của xã khu và cư dân địa phương, cảnh sát vẫn chưa điều tra được khách thuê khả nghi.

Đỗ Anh Hùng lang thang xung quanh hiện trường tìm kiếm, trong lòng cân nhắc vài loại khả năng chạy trốn, lại lần lượt phủ định, vốn định quay về hiện trường có thể thu được chút linh cảm, nhưng kết quả vẫn không cách nào vượt qua lối suy nghĩ cổ chai.

Bất giác, cậu ta đã đánh một vòng lớn trong khu dân cư, lại trở về giao lộ ở sườn tây ngân hàng. Lúc trước từng giới thiệu, ngã rẽ là do một con đường đi về hướng đông tây trước cửa ngân hàng, cùng một con đường đi về hướng nam bắc khá hẹp giao nhau hình thành, khi xảy ra vụ án, vợ của nạn nhân ngồi trong xe taxi đậu ở bên cạnh sườn nam giao lộ, nhìn đối diện với cổng xéo ngân hàng.

Phương vị này, lúc trước Đỗ Anh Hùng và Hàn Ấn dưới sự giới thiệu của Tống Kim Thành cũng đã xác nhận, khi ấy không nghiên cứu nhiều. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này đứng ở đây, Đỗ Anh Hùng đột nhiên cảm thấy trong đầu lóe lên một tia linh quang, nhưng có chút mơ hồ bất định, làm cậu ta không cách nào nắm bắt. Cậu ta dứt khoát ngồi xổm bên cạnh, đỏ mắt xem xét bốn phía, trong đầu liều mạng đuổi theo tia suy nghĩ kia. . .

Một lát sau, Đỗ Anh Hùng rơi vào suy tư, cơ thể vẫn không nhúc nhích, cho đến khi một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên bên người, mới khiến cậu ta từ trong suy tư hút về hiện thực. Lập tức, cậu ta nghe được một thanh âm: "Đại ca, bắt xe không?"

Đỗ Anh Hùng hồi phục tinh thần, theo tiếng nhìn lại, hóa ra là một chiếc xe taxi đậu bên cạnh, tài xế đang hạ cửa sổ xe, thò đầu hỏi cậu có muốn bắt xe không. . .Cậu ta đang định phất tay, muốn đuổi xe taxi đi, cơ thể giật nảy, nhất thời hiểu ra.

Thì ra là thế, đã quên mất "xe taxi" !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét