Thứ Tư, 22 tháng 4, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 122

122,

Trong quá trình sắp xếp trận phản công, tôi luôn ôm chủ ý không chắc, có cần một món vũ khí hay không. Đều là lỗi của Âu Dương Cẩn, ở sinh mạng tôi giả thần giả quỷ lâu như vậy, nhưng lại không giống tổ tiên Lục Hổ, để lại dao báu. Lục Hổ thật ra đã chủ động muốn đưa Tiệt Ngọc Kiếm cho tôi, nhưng tôi hỏi: "Vậy thì sao đây?" Nhắc nhở cậu ấy đối tượng trọng điểm bảo vệ là cậu ấy không phải tôi. Tôi cũng nghĩ đến cái gì cũng không dùng được, nói không chừng thần quyền Âu Dương Cẩn trao cho tôi sẽ phát huy uy lực lần nữa. Nhưng thế này không đủ vững chắc, vạn nhất Âu Dương Cẩn bị nhốt trong tối tăm, quyền lực không quang lâm giá đáo thì làm sao đây? Chẳng những không giết được A Bà, ngược lại có khả năng phải hy sinh Lục Hổ.

May mà tôi đã thỉnh giáo thầy Phùng Thủ Linh Nô, ông ấy rề rà thật lâu, mới rất không cởi mở nói cho tôi biết, thẻ trúc trong "An Khôn Hạp", bản thân cũng có công dụng trừ tà giết quỷ.

"Sao ngài không nói sớm!" Nếu tôi luôn mang theo, chạy trốn khỏi Vân Mộng nói không chừng sẽ dễ dàng hơn rồi.

Ông ấy chẳng những không nhận sai, ngược lại hùng hồn nói: "Đây là trái với quy củ! Ấn theo lẽ thường, người ứng cử Sưu Quỷ Sử, trước khi được chọn làm Sưu Quỷ Sử, không thể dùng thẻ trúc của mình giết quỷ, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Tôi hỏi tới cùng.

"Nếu không sẽ mất đi tư cách làm Sưu Quỷ Sử." Thủ Linh Nô thở dài.

"Người ta sắp chết rồi, còn muốn tư cách gì nữa!" Tôi nói, "Cho con đi, mất tư cách thì không làm nữa, nếu bọn con thành công, nhổ bỏ tai họa ngầm, người ứng cử Sưu Quỷ Sử đều có thể sống sót tiếp, thầy vẫn còn cơ hội chọn lựa cho kỹ, nếu không, đến lúc đó số người ứng cử chẳng còn ai, cả thế giới đều không thái bình nữa!"

Những lời này, đã thuyết phục thầy Phùng, vì vậy tôi đã có món vũ khí này.

Sau khi tôi cắm cây thẻ trúc vào sau tim A Bà, mụ nhất định không thể tin được "Hoắc Tiểu Ngọc" tôi đây sao lại dã man như vậy, ngoẹo đầu vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm tôi. Đầu tiên tôi thấy được khuôn mặt kỳ quái, phân nửa là mặt thiếu nữ da trơn nhẵn, phân nửa là khuôn mặt già nếp nhăn chi chít! Sau đó quần áo trên người mụ cũng thay đổi, Đường sam biến mất, thay vào đó là một cái áo choàng rách nát giống bao bố, lộ ra hai khúc tay, trong đó một cánh tay trắng mượt nõn nà, cánh tay còn lại thì như cành cây khô.

Sau đó mụ phát ra một tiếng gào thét thống khổ, khàn khàn, sắc nhọn, hai loại tiếng kêu hoàn toàn khác loại trộn lẫn vào nhau, làm lòng tôi từng trận co rút. Rốt cuộc, mụ biến mất.

Tôi cúi đầu nhìn mình mặc trang phục của Hoắc Tiểu Ngọc, nhẹ giọng nói: "Khổ Liên Trà, chị đã báo thù cho Cố Chí Hào rồi!"

Tôi lại xuất hiện bên cạnh Lục Hổ. Lục Hổ nói: "Lại bội phục cậu hơn rồi, xem ra tất cả đều trong dự liệu của chúng ta! Hoắc Tiểu Ngọc đâu? Nàng vốn tuân mệnh phải bám trụ cậu, nhưng nàng đã là người của chúng ta đúng không? Nàng phải giúp chúng ta chứ, đúng không?"

"Nàng đang dạo một vòng trong tòa nhà, vừa đi ra, hiện giờ hẳn đã chế phục Tần Thủy Hoàng rồi. Nàng chính là vũ khí giết người của tớ đó nha." Tôi rất đắc ý liếc ra ngoài phòng học một cái.

Có biết mỗi lần tôi đắc ý đều sẽ xảy ra chuyện gì không?

"Ha ha, chế phục ta? 2270 năm rồi, chưa từng có ai chế phục được ta, chỉ dựa vào ngươi? Chỉ dựa vào con oắt con ngươi?" Đây là một thanh âm nghe vào làm người ta cực kỳ khó chịu, như là một con cú mèo và một con quạ đen sau khi bị bóp cổ thì cùng hợp xướng.

Tôi và Lục Hổ lao ra khỏi phòng học, thiếu chút nữa bị mô hình xương khô trên giảng đường vấp té.

Trong hành lang, chỉ có một trản ngọn đèn sáng, chỉ đủ cho chúng tôi thấy rõ hai cái bóng ở cửa tòa nhà, phía trước chính là Hoắc Tiểu Ngọc, bóng người phía sau nhìn không rõ, bởi vì bị tang bào của Hoắc Tiểu Ngọc che chắn. Đồng thời còn có thể thấy rõ, một thanh đao nhọn đang gác trên cổ Hoắc Tiểu Ngọc.

Tôi kêu lên: "Doanh Chính! Ngươi mau thả nàng ra!" Biết rõ Doanh Chính làm như vậy nhất định có mục đích.

Doanh Chính cười lạnh nói: "Quả nhiên, ta không nhìn lầm ngươi. Ta một mực do dự, ngươi có thể lo lắng lắng cho một nữ quỷ không hề liên quan đến mình không, thanh đao này chặt xuống, Hoắc Tiểu Ngọc vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn chịu nỗi khổ địa ngục..."

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Ngươi đã thua, thảm bải rồi, nhìn mà còn đoán không ra sao?!"

" Không đúng không đúng, cuộc chiến của chúng ta, chỉ vừa mới bắt đầu." Trong thanh âm của Doanh Chính, quả nhiên không hề khủng hoảng.

"Thả nàng ra!"

Doanh Chính bắt đầu lui về phía sau: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi vẫn phải trơ mắt nhìn nàng chết đi, giống như ngươi không cách nào cứu được Thư Đào."

Gã đang giở trò gì? Tôi và Lục Hổ nhìn nhau, đi về phía trước hai bước, tôi hỏi: "Ngươi nói cho ta biết trước, làm sao lại nhìn ra thay đổi của Hoắc Tiểu Ngọc?"

Doanh Chính nói: "Đây đều phải trách ngươi chưa hiểu đủ Hoắc Tiểu Ngọc...Nàng nếu không phải một mực ảnh hưởng bởi pháp thuật của ta, căn bản không cách nào làm thích khách, càng không cần phải nói làm một sát thủ thành công. Vấn đề lớn nhất của nàng, chính là còn chưa đủ hung ác. Nàng lúc đầu hậu thấu xương Lý Ích bội tình bạc nghĩa, mới đồng ý đề nghị của ta, trở thành thuộc hạ của ta, nhưng dù vậy, vẫn chậm chạp không thể hạ sát thủ Lý Ích, chỉ ở trong âm u quấy rối hôn nhân của hắn. Ngươi nói xem người như vậy sau khi thoát khỏi pháp thuật của ta, có thể xuống tay với ta không? Sau khi nàng ra khỏi tòa nhà, gạt ta nói đã chế phục ngươi. Nhưng ta từ trong ánh mắt cử chỉ của nàng, có thể nhìn ra nàng cố gắng tiến công ta -- nàng khi còn sống chỉ là một nghệ kỹ, không phải là sát thủ giang hồ -- vì vậy ta tiên hạ thủ vi cường, chế phục nàng, mới không cho kế sách của các ngươi đạt được. Ta chỉ cảm thấy có chút xấu hổ buồn bực, vì sao lần đầu tiên khi nàng ra khỏi tòa nhà, không xuyên qua. Do đó, hiện giờ các ngươi phải trả lời ta, làm sao giải được 'Hệ Hồn Đại Pháp' trên người nàng?"

Hóa ra Hoắc Tiểu Ngọc lần nữa về bên cạnh Doanh Chính, lúc chuẩn bị tóm gã, bị Doanh Chính nhìn thấu rồi!"

Tôi nói: "Hóa giải 'Hệ Hồn Đại Pháp' của nàng, có gì khó chứ? Ngươi đừng quên, ta là người ứng cử của Sưu Quỷ Sử đó."

Doanh Chính lại cười lạnh: "Muốn bịp ta, dễ vậy sao, người ứng cử Sưu Quỷ Sử cũng không phải Sưu Quỷ Sử, chỉ có Sưu Quỷ Sử, mới có pháp lực!"

Tôi cũng cười lạnh theo gã, nói: "Ngươi đã quên rồi, ta đồng thời còn là hậu nhân của Âu Dương thế gia nha, Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt, từng nghe tới chưa? Họ không phải Sưu Quỷ Sử đâu, nhưng đều là pháp sư cao minh."

Doanh Chính im lặng, sau đó nói: "Được, vậy mời ngươi làm phép, để xem có thể cứu Hoắc Tiểu Ngọc từ dưới đao của ta không!"

"Này..." Tôi chần chừ nói, "Cách hơi xa..."

Doanh Chính ha ha cười khan: "Vậy đi theo ta, thu hồn cho nàng đi."

Lục Hổ có lẽ đã sớm muốn tiến lên vài bước, chắc chắn cậu ấy cho rằng, đao trong tay Doanh Chính, nói thế nào cũng không phải đối thủ của Tiệt Ngọc Kiếm. Vì vậy không đợi tôi ra lệnh, đã bước tới trước vài bước rồi.

Tôi lờ mờ cảm thấy không ổn lắm, kêu một tiếng: "Chờ chút..."

Nhưng đã muộn.

Doanh Chính đột nhiên hú lên một tiếng ngoại ngữ cổ quái gì đó, trên đỉnh đầu Lục Hổ, trần hành lang đột ngột vỡ ra, một cái, hai cái, ba...Một loạt rớt xuống sáu người, sáu người trần truồng, sáu thây ma!

"Dẫn hắn đi!" Lúc này, Doanh Chính đã dùng tới tiếng phổ thông. Nhưng tôi biết ba chữ kia, chính tuyên bố tử vong với Lục Hổ —— Doanh Chính có thể dùng niệm chú, để thi thể "tươi mới" biến thành cương thi, đi vào Âm Linh Giới, cương thi ở Âm Linh giới bị tà thú Công Điệt cắn, cậy mạnh sức dai, quay trở về nhân gian, mặc cho Doanh Chính và Quỷ Vương thao túng. Bất kỳ một khối cương thi nào, chỉ cần bắt được Lục Hổ, sẽ dẫn cậu ấy đến Âm Linh giới. Lục Hổ một khi tiến vào Âm Linh giới, chính là vào mộ phần của chính mình! Không ngờ trước đó Doanh Chính đã chôn xuống sáu quả bom hẹn giờ này ở tường kép của tầng một và tầng hai!

Doanh Chính giả vờ xót xa nói: "Trò Âu Dương Phi à, ngươi thật sự tưởng rằng, chỉ có ngươi biết bố trí kế hoạch sao? Ngươi thật sự tưởng rằng, hơn hai ngàn năm qua ta không một lần thất thủ, đều là ngẫu nhiên và may mắn sao?"

Lục Hổ đem Tiệt Ngọc Kiếm chắn lại: "Ai dám tới gần..."

Đám cương thi này đều là đám lỗ mãng, làm việc căn bản không cân nhắc hậu quả, lập tức có hai đứa xông về phía Lục Hổ, Lục Hổ vung kiếm, một khúc tay rơi xuống đất, cương thi kia vẫn anh dũng tiến lên; Một bộ cương thi khác đã một quyền đánh vào bụng Lục Hổ.

Tôi xông lên trước, nhưng lập tức bị một bộ cương thi khác ngăn cản, tôi đem thẻ trúc đâm ra, thẻ trúc lập tức chìm lỉm vào vai tên kia. Hắn mang theo thẻ trúc lảo đảo về phía sau mấy bước, có lẽ vì còn duy trì thân xác, không giống quỷ linh A Bà lập tức tan thành mây khói, mà hữu hiệu lôi theo binh khí duy nhất của tôi!

Trong tiếng cười của Doanh Chính, lại một bộ cương thi nữa vung quyền đánh về hướng tôi, tôi cong thắt lưng tránh thoát một kích, một quyền đánh trở về, hy vọng Âu Dương Cẩn phù hộ có thể lộ uy vào thời khắc mấu chốt này. Một bên tình nguyện.

Sự trợ giúp của Âu Dương Cẩn dường như chỉ vào thời khắc ở Âm Linh giới mới có thể phát huy tác dụng.

Nhưng lúc này, ai có thể giúp tôi?

Ai có thể xoay chuyển sinh mệnh của Lục Hổ?

Trong khóe mắt, Lục Hổ đã bị một khối cương thi ôm ngang lấy eo. Chuyện này chỉ có một ý nghĩa: Lục Hổ bị mang vào Âm Linh giới.

Vừa rồi hóa trang thành Hoắc Tiểu Ngọc tiến vào Âm Linh giới, cũng đã nhìn thấy, Đông Phương Bất Sóc và hắc diện nhân, còn có đáp lính khôi giáp ăn thịt người này, đã sớm đợi sẵn ở Vị Ương. Lục Hổ một khi tiến vào Âm Linh giới, sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.

"Âu Dương Phi, muốn đấu với ta, ngươi còn cần phe cánh đầy đủ hơn!" Doanh Chính tuyên bố thắng lợi của gã.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét