Thứ Ba, 5 tháng 5, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 123

123,

"Âu Dương Phi, muốn đấu với ta, ngươi còn cần phe cánh đầy đủ hơn!" Doanh Chính tuyên bố thắng lợi của gã.

Chỉ là, tuyên bố của gã quá sớm.

Bởi vì cương thi ôm Lục Hổ, đột nhiên buông lỏng tay ra, cơ thể đột ngột bay lên, ngã thật mạnh dưới chân Doanh Chính.

Thẻ trúc của tôi từ đầu vai của xác sống bay ra, trở về cơ thể hắn, xuyên qua tim hắn. Vì vậy, hắn lại khôi phục nguyên hình thành hắn, một cái xác thật sự, ngã xuống đất bất động.

Trước mặt tôi, đã xuất hiện một bóng người lưng còng bé xíu.

Thủ Linh Nô giận quát một tiếng, niệm câu chú ngữ, bốn cương thi chưa ngã xuống đất còn lại như là đột ngột ý thức được thân phận thật sự của mình, đứng ngẩn ra.

"Mông Điềm! Quả nhiên là ngươi!" Doanh Chính cũng rống giận, "Làm sao ngươi lại biến thành cái dạng này!"

Thấy Phùng không trả lời, miệng chỉ lẩm bẩm, những cương thi này bắt đầu rũ tay xuống, cúi đầu, thậm chí quỳ xuống tại chỗ.

Tôi nói: "Tình hình này thì thế nào? Thầy Phùng khổ tâm giấu nghề, chính là chờ đến hôm nay, chờ cho âm mưu của ngươi phá sản!"



"Mông Điềm, tại sao ngươi không nói! Ngươi tránh ta lâu như vậy, gặp mặt rồi lại ngại mở miệng sao? Được được được, ta thừa nhận, ngươi ngụy trang rất khéo, khiến ngươi ở ngay dưới mí mắt ta, ta lại không nhận ra ngươi. Chẳng lẽ đây là tu hành hơn hai ngàn năm của Thủ Linh Nô ngươi sao?" Tôi chú ý tới Doanh Chính trước sau luôn gác đao ngay cổ Hoắc Tiểu Ngọc, cái tên hèn này!

Tôi nói: "Nhưng lời này trả lại cho ngươi, ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết bày kế hoạch sao? Thầy Phùng... Thủ Linh Nô đồng ý giúp bọn ta, luôn là một phần trong kế hoạch của bọn ta. Hiện giờ, ngươi cũng có thể hiểu được, tại sao Hoắc Tiểu Ngọc tỷ tỷ lại thoát khỏi chiêu trò của ngươi rồi chứ?"

"Ta không hiểu!" Doanh Chính rít gào, ""Hệ Hồn Pháp' của ta vào thời Đường đã xuất thần nhập hóa, cho dù là Mông Điềm cũng không cách nào tưởng tượng được ta dùng dạng chú ngữ gì! Hắn làm sao có thể phá giải chú của Hoắc Tiểu Ngọc?"

Tôi cười cười nói: "Đúng ha, Hệ Hồn Pháp của ngươi thật là xuất thần nhập hóa, thậm chí độc đáo! Hệ Hồn Pháp ở quá khứ, pháp sư phải đọc chú ngữ nhiều lần, thật giống như bệnh nhân mãn tính phải trường kỳ uống thuốc, mới có thể làm cho đối tượng bị hệ hồn cố định trên vật dẫn, ví dụ như trên một bức họa, đúng không? Mà mục đích của ngươi, là biến Hoắc Tiểu Ngọc thành sát thủ trường kỳ cống hiến sức lực cho ngươi, ngươi không có khả năng đọc chú ngữ mỗi ngày để cố định nàng trên bức tranh của ngươi. Vì vậy ngươi đã khai phá một loại Hệ Hồn Pháp cao minh hơn, thêm chú ngữ vào Trâm Tử Ngọc mà Hoắc Tiểu Ngọc coi như sinh mệnh. Trâm Tử Ngọc là vật trang sức Hoắc Tiểu Ngọc đeo mỗi ngày, nhưng đôi khi cũng sẽ tháo xuống, đôi khi sẽ thất lạc, cho nên trâm ngọc này không thể cứ thế mang trên đầu."

Thanh âm của tôi trầm xuống, nói ra một màn tôi không cách nào tưởng nổi: "Ngươi cắm Trâm Tử Ngọc vào trái tim của Tiểu Ngọc! Tên Ma Vương hung tàn nhà ngươi! Ngươi còn mặt dày mà sống làm gì!" Càng nói, tôi càng lớn giọng hơn.

Doanh Chính đã khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đây là giao dịch hai bên tình nguyện, trước đó ta đã từng giải thích với nàng rồi."

Tôi nói: "Hai bên tình nguyện? Ngươi đã lợi dụng sự tuyệt vọng của người thiện lương, lợi dụng hận ý ít khi dâng lên của người thiện lương, để dạt được mục đích hiểm ác hơn của ngươi. May mà Tiểu Ngọc tỷ tỷ khi ấy để lại chút tâm, nói muốn viết một bài thơ tuyệt mệnh, đề lên bức tranh, việc này ngươi còn nhớ rõ chứ?"

"Bốn câu vè đó sao? Mỗi ngày đều đập vào mắt ta, sớm đã đọc chán." Doanh Chính đầy cay nghiệt.

"Ngươi nói là 'Hoắc vương tiểu ngọc nghệ quan kinh, bạc hạnh nhi lang khoái mã khinh. Tử ngọc sai đầu thùy hận lệ, mai thân lệ mị mục nan minh' đó sao?" Tôi hỏi, "Nhìn nè, ngươi bị Hoắc tỷ tỷ giấu được rồi! Lúc Hoắc tỷ tỷ viết bài thơ tuyệt mệnh này, đồng thời đã viết một bài từ của 《 Ức Tần Nga 》, có muốn ta xóa mù chữ cho ngươi không? Cẩn thận nghe kỹ nè, 'Oanh đề nhược, xuân tiêu nan độ hoan tình bạc. Hoan tình bạc, bá lăng vũ hậu, tái kiến như mạch. Nhất giang ai oán dư doanh ác, thiên thu niệm niệm sầu linh lạc. Sầu linh lạc, tử sai tâm tỏa, cựu ái như tạc.' thế nào, hiểu chưa?"

Tôi có thể từ thân thể lung lay của Hoắc Tiểu Ngọc nhìn ra, không biết là vì phẫn nộ, hay khủng hoảng, Doanh Chính bắt đầu run rẩy: "Tiện nhân này! Dám để lộ 'Hệ Hồn Mật Thi' của ta ra ngoài!"

"'Tử Sai Tâm Tỏa', đúng không? Tiểu Ngọc tỷ tỷ sau khi viết ra những bài từ này, bí mật chép lại trên một chiếc khăn tay, giấu bên hông, như vậy không làm ngươi chú ý. Sau đó nàng học thuộc lòng bài từ này, mặc dù không giải thích được ý trong đó, nhưng chỉ cần đọc cho người có lòng nghe thấy, nói không chừng có thể giải cứu được nàng khỏi lời nguyền trọn đời này.

"'Người có lòng' này, đương nhiên chính là ta và vị tiểu Hổ ca bên cạnh đây. Tiểu Ngọc tỷ tỷ mặc dù một mực chịu sự khống chế của chú ngữ Hệ Hồn của ngươi, nhưng năm rộng tháng dài, nhất định cũng chán ghét cuộc sống sát thủ, nàng không giống A Bà và Tiểu Thiền, hai nữ sĩ kia là sát nhân cuồng trời sinh, làm không biết mệt. Còn bản tính Tiểu Ngọc tỷ tỷ thiện lương, cho nên chú ngữ của ngươi có mạnh cách mấy, cũng không chiến thắng được bản tính thiện lương. Nàng bắt đầu bàng hoàng, bắt đầu do dự, bắt đầu tìm kiếm đường sống mới. Sau khi nàng đọc ra bài từ này, tôi và Lục Hổ nhớ kỹ, phân tích từng câu từng chữ, sau này gặp thầy Phùng.... Mông đại tướng quân, ông ấy nhắc tới khó khăn của Hệ Hồn Pháp và tiêu hao pháp lực, vì thế ta to gan nói ra giả thiết, giả thiết này, chính là ngươi có thể đã phát minh ra một loại quy luật có thể hệ hồn ngàn năm, cùng với ngụ ý trong từ của Tiểu Ngọc tỷ tỷ, 'Tử Sai Tâm Tỏa', chính là Trâm Tử Ngọc khóa tim. Mông Điềm tướng quân thế mà đồng ý, nói nếu trên đời thực sự có người có thể làm như vậy, vô luận từ pháp lực và thủ đoạn tàn nhẫn, trừ ngươi thì không còn ai nữa."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét