Thứ Tư, 8 tháng 4, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 118

118,

"Quá hạnh phúc rồi, tớ có thể sống lâu thêm một ngày!" Lục Hổ đến phòng ăn cùng ăn với tôi, Dương Song Song trước sau như một thắp sáng bản thân thành bóng đèn. Tôi và Song Song hồi báo cho cậu ấy phát hiện hai ngày này.

Tôi nói: "Cậu đừng ra vẻ nữa." Mặc dù biết Lục Hổ chỉ đang nói đùa trong đau đớn.

Dương Song Song nói: "Quan trọng nhất là, thời gian 'đã định' này, không phải 'sắp đặt của Thượng Đế'. cũng không phải 'ý nguyện của Tử thần', mà là do con người thiết kế, cho nên hoàn toàn có thể nghịch chuyển."

Lục Hổ kinh ngạc nhìn Song Song: "Lời này sao nghe giống như từ miệng cậu nói ra thế? Chừng nào thì cậu quy y cửa vô thần luận?"

Mặt Song Song đỏ lên nói: "Tớ vẫn thực sự cầu thị."

Tôi kể lại chuyện gặp mặt với thầy Phùng Thủ Linh Nô, nhắc tới suy đoán của thầy Phùng về việc quỷ vương muốn ăn người ứng cử Sưu Quỷ Sử. Trên mặt Lục Hổ lộ vẻ kinh dị, lại nói: "Vậy càng không thể để hắn thực hiện được, nếu thật sự phải chết, cho dù bản thân thịt nát xương tan, cũng không cho quỷ vương 'nếm được thịt thơm'!"

Lời này làm tôi và cả Song Song đều chấn động, Song Song thì thào nói ra suy nghĩ giống tôi: "Hiện giờ tớ cuối cùng đã hiểu rõ, người ứng cử Sưu Quỷ Sử các cậu, đích xác rất không giống người thường."



Lục Hổ hỏi tôi: "Cho dù thêm một ngày, hình như tổng cộng cũng chưa tới vài ngày nữa, chúng ta nên ứng phó thế nào? Còn nhớ lần trước cậu nói ở cục cảnh sát, phải tiến vào Âm Linh giới liều mạng cùng ba nữ sát thủ thủ hạ của Doanh Chính..."

Tôi nói: "Sau khi đi nghỉ tại Vân Mộng về, kế hoạch đã thay đổi. Bởi vì hiện giờ chúng ta đã hiểu được mục đích của Doanh Chính, chính là muốn bắt chúng ta tới Âm Linh giới cho Quỷ Vương ăn, nếu đến Âm Linh giới nữa, ngược lại cho bọn chúng tiện giáp công hai mặt quá rồi, cậu ngẫm lại đi, nếu ba nữ sát thủ cùng thủ hạ của Quỷ Vương chính là hai tên hắc vô thường, lính khôi giáp, xác sống vân vân, cùng nhau ở Âm Linh giới vây giết chúng ta, kết quả sẽ ra sao? Nhất định là một con đường chết! ngược lại ở Thượng giới, chúng ta chỉ cần đối phó với Doanh Chính và nương tử quân của gã, phần thắng lớn hơn."

Song Song tắc lưỡi hai tiếng: "Phi Phi, tớ tưởng rằng đã hiểu rõ về cậu, ấy thế mà không biết cậu còn là nữ tướng quân tài năng."

Tôi khiêm nhường cười nói: "Không có đâu, chẳng qua tớ may mắn ra sức học hành học viện quân sự Bánh Tây...bánh bông lan Chocolate, tiramisu và bánh tart trái cây là ba môn học tớ thích nhất...trò Lục Hổ có nghe hiểu không?"

Trò Lục Hổ hiển nhiên nghe không hiểu, nghiêm túc hỏi: "Nhưng mà, nếu ngày đó ở Thượng giới, chúng ta vẫn phải có kế hoạch tốt, làm sao liều mạng với bọn Doanh Chính. Hoắc Tiểu Ngọc chết tiệt kia làm thế nào cũng không tìm được, chúng ta không có nội tuyến gì cả, không có tung tích của họ, làm sao chuẩn bị đây?"

Tôi ra vẻ thần bí cười cười nói: "Tớ đã lên kế hoạch sẵn rồi, chỉ cần sau khi cậu ăn xong đi đến học viện quân sự Bánh Tây, mang một ít 'nguyên liệu' về đây, tớ sẽ không keo kiệt mà nói cho cậu biết."

Ngày 5 tháng 11

12h sáng

Ngày này rốt cuộc đã đến, tôi phát hiện mình ngược lại còn căng thẳng hơn cả Lục Hổ bên cạnh, mỗi giây như một năm. Kỳ thật, tôi phải cảm thấy thắng lợi mới đúng, bởi vì suy tính của chúng tôi đã thành công phần nào —— ngày 4 tháng 11 đã chính thức trôi qua, một bóng quỷ cũng không thấy, Lục Hổ bừng bừng sức sống ngồi bên cạnh tôi.

Đồng thời, cảm giác chiến thắng này cũng cho tôi liên tục hai đêm mất ngủ, bởi vì suy đoán thành công cũng chứng tỏ, đại nạn rất có thể sẽ ập tới hôm nay.

Bởi vì đang thời gian thi giữa kỳ, nửa giờ sau mới có nhóm sinh viên nghiên cứu lão làng cuối cùng rời khỏi khu giải phẫu. Hiện giờ chỉ có tôi và Lục Hổ, cùng với các tiêu bản xác đáng yêu này, ngồi trong bóng đêm, chờ đợi bước chân tử thần tiếp cận.

Không lâu trước Dương Song Song và Khổ Liên Trà còn ở đây, nhưng lo lắng hai chị em gái này nhảy cảm cao độ với tòa nhà giải phẫu, tôi vẫn cố gắng khuyên họ rời đi.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Tôi hỏi Lục Hổ nãy giờ vẫn im lặng, "Có phải mồ hôi trong lòng bàn tay sắp chảy thành thác nước phi lưu trực hạ tam thiên xích rồi không?"

(Tiêu: Ai học bài thơ Vọng Lư Sơn Bộc Bố của Lý Bạch rồi thì biết hén!)

Lục Hổ lại im lặng chốc lát.

"Lại im lìm rồi, tớ biến mất đó nha." Tôi cảnh cáo nói.

Lục Hổ rốt cuộc nói: "Đừng...Phi Phi, thật ra tớ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tớ biết cậu sẽ nhanh chóng biến mất thôi, cho nên nói ngắn gọn nhé. Từ lần đầu tớ gặp cậu bên mộ của Tiểu Sắc, tớ đã...rất thích cậu."

Không biết tại sao, vốn sẽ phải rất vui sướng rất ấm áp, trong lòng tôi lại khổ sở, cảm thấy con người tôi thật sự là "quỷ duyên" trời sinh, ngay cả bạn nam thích, cũng là gặp bên mộ phần. Tôi nói: "Mặt của tớ đỏ bừng mất rồi."

Lục Hổ sửng sốt: "Làm sao cậu thấy được mặt mình?"

"Tôi nói, những lời này, tớ rất thích nghe, nhưng cậu biết tớ rồi đó, cảm giác của tớ rất tốt, cậu không nói tớ cũng biết." Huống chi ngày đó trong tầng hầm của Thủ Linh Nô, cậu ấy đã từng biểu lộ.

Lục Hổ nói: "Cậu có lẽ còn chưa biết đâu! Trải qua khoảng thời gian ngắn lăn lộn cùng nhau ở hai thế giới này, tớ phát hiện chẳng những thích cậu, hơn nữa còn tràn ngập tin tưởng cậu. Cho nên, khi mọi người nhiều lần nhắc tới, cậu giống Âu Dương Cẩn phản bội chính nghĩa kia thế nào, cơ hồ chính là kiếp sau đầu thai của nàng. Nhưng tớ cho rằng, đây căn bản đều là nói bậy. Bởi vì tớ tin cậu, tớ tin bản sắc thiện lương chính trực của cậu, hơn nữa tớ tin tưởng vô luận xảy ra chuyện gì, cậu đều sẽ bảo trì loại bản sắc này của mình."

Tôi cảm động lắm, nhẹ giọng nói: "Tớ còn luôn tưởng rằng, giấu giếm chuyện bia mộ kia với cậu lâu như vậy, cậu sẽ cảm thấy tớ không đáng tin nhất."

"Cậu không chịu nói cho tớ biết, là sợ tớ bị tổn thương, càng chứng tỏ cậu thiện lương tột đỉnh luôn."

"Cậu biết tớ không nghe nổi khích lệ mà, nhất định sau đó sẽ làm sai chuyện."

Lục Hổ than một tiếng, không hề giống "bản sắc" punk của cậu ấy chút nào, đè thấp giọng nói: "Tớ chỉ muốn nói, vì tớ vô cùng tín nhiệm cậu, cho nên nếu...Nói thế nào nhỉ, nếu tớ không sống qua được hôm nay, xin cậu...Xin cậu chăm sóc cho mẹ của tớ...Tớ biết yêu cầu này hơi quá phận, cậu hoàn toàn có thể từ chối..."

Một khắc kia, tôi đã rơi lệ đầy mặt, rơi lệ đầy tim, cảm tạ bóng tối, có thể khiến Lục Hổ không nhìn thấy.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy nói, trong giọng nói xen lẫn tiếng nức nở: "Cậu nói gì ngu ngốc vậy! Không phải cậu nói tin tưởng tớ sao? Nên tin tưởng kế sách của tớ, nhất định có thể chiến thắng lão bất tử Doanh Chính này, nhất định có thể diệt trừ ba yêu nữ kia."

"Tớ chỉ nói là nếu, tớ chỉ muốn cậu đồng ý..."

"Tớ đồng ý, tớ đồng ý, tớ có thể thề!" Tôi ghé sát tai cậu ấy nói, "Cậu sẽ không sao cả, thật đó."

Nhưng nước mắt của tôi tại sao vẫn chảy? Tim tôi tại sao vẫn còn ẩn ẩn đau nhức?

Lục Hổ nói: "Được, tớ tin cậu, chứng tỏ...Cậu phải dựa theo kế hoạch ban đầu, phải biến mất."

Vì vậy, tôi biến mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét