Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

Nhật Ký Sát Thủ 5.24b

Ngày kế, mức độ được chú ý của quỹ ngân sách Thí Tội cũng không vì La Vu Liệt đã chết mà biến mất, trang đầu của các tòa soạn lớn đều chiếm lĩnh các tiêu đề như "Xét xử công khai án 'Thí Tội' sắp tới, anh hùng trừ gian tai kiếp có tránh khỏi không?", "Thiên Lý VS Pháp Luật, vận mệnh thiếu niên anh hùng sẽ đi về đâu?", tất cả truyền thông cũng không ngoại lệ miêu tả Trần Tam Kim thành một anh hùng bi tình.

Cùng lúc đó, La Vu Cường còn trên nhân thế cũng đã thành mục tiêu công kích, có vài sòng bạc ngầm đã mở đánh cược, cược thời gian La Vu Cường bị giết và phương pháp tử vong, tỉ lệ đặt cược đã cao đến 1 ăn 14.

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, bộ Chi Viện Tâm Lý

Bách Hạo Lâm xem một lượt vài bìa báo, tất cả đều hô hào giảm tội cho Trần Tam Kim, thậm chí còn có một tờ báo mời một nhà Tâm Lý Học tiến hành phân tích tâm lý Trần Tam Kim, kết luận cuối cùng là Trần Tam Kim do từ bé chịu ngược đãi của cha, sáng tạo ra nhân cách thứ hai, hắn chỉ muốn nhờ vào bản thân tiến vào trạng thái ảo tưởng thôi miên mình là một người khác để thoát khỏi chấn thương tâm lý, đánh chết La Vu Liệt chính là nhân cách thứ hai trong Trần Tam Kim, nhân cách chính của hắn căn bản không biết mình làm gì, cho nên Trần Tam Kim không đáng bị phạt, mà nên tiếp nhận trị liệu tâm lý.

Trên mạng internet, loại thuyết pháp này đã được quần chúng tiếp nhận rộng rãi, ý kiến yêu cầu miễn hình phạt cực đông.

Bách Hạo Lâm buông tờ báo xuống, chán nản với cách nói đổi trắng thay đen có chút trơ tráo của truyền thông.

Hiện giờ truyền thông nhìn chòng chọc vào La Vu Cường, ngược lại tạo thành quấy nhiễu cho hành động của Bách Hạo Lâm, hiện giờ thoạt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, việc này không có khả năng chôn vùi, hiện giờ Bách Hạo Lâm lo lắng chính là La Vu Cường có thể bị diệt khẩu hay không, nếu ngay cả gã cũng bị giết, vậy chân tướng che giấu nhiều năm sẽ trở lại khởi điểm hư vô.

Tối qua Bách Hạo Lâm đã nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra trước mắt biện pháp nào tốt, phỏng chừng ngoại trừ Batman, không ai có thể từ dưới mí mắt của quần chúng mà tử hình được La Vu Cường, càng đừng nói đến thần không biết quỷ không hay bắt gã đi.

Trong lúc nhàm chán, Bách Hạo Lâm tiến vào kho hệ thống xử lý vụ án của sở cảnh sát, lang thang tìm kiếm không mục đích trong các vụ án, hy vọng có thể từ đó tìm ra được một ít linh cảm.

Trong khu vực vụ án đã kết thúc, Bách Hạo Lâm chú ý tới hơn 10 giờ tối qua, Trương cảnh quan của ban 4 đã hoàn thành báo cáo kết thúc vụ án của Cung sử, không ngoài dự liệu của anh, Trương cảnh quan quy việc này vào "Án tử vong do tai nạn", chỉ chờ Hạ Quảng Chung ký tên xác nhận trên báo cáo kết án, vụ án này sẽ chính thức kết thúc.

Bách Hạo Lâm nhanh chóng gõ vào.

Đúng như Bách Hạo Lâm dự liệu, trong báo cáo kết án của Trương cảnh quan quy cho cái chết của Cung Sử là say rượu lái xe, nghi vấn của Tần Tư Diệp với thi thể lại bị hắn một nét cho qua.

Bách Hạo Lâm thở phào nhẹ nhỏm.

Hiện giờ thứ duy nhất không yên tâm chính là Lục Uyển Ngọc, tờ khai của cô ta có thể hoàn toàn lật đổ sự trong sạch của Bách Hạo Lâm, huống chi Bách Hạo Lâm cũng biết mình làm chưa đến mức thật sự áo tiên không thấy mối khâu -- Bản thân chuyện Cung Sử xuất hiện lần cuối cùng ở bến cảng đã khá khả nghi rồi -- Ông ta đến bến cảng làm gì? Cho dù là uống rượu say, cũng chưa đến nỗi hồ đồ đến mức lái vào bến cảng lớn như vậy chứ?

Mặc dù chỉ là suy luận, nhưng nếu có thêm báo cáo của Lục Uyển Ngọc, cho dù Bách Hạo Lâm có thể thoát khỏi nạn lao tù cũng sẽ mang đến vết nhơ không cách nào xóa bỏ, hành động của anh sẽ càng ngày càng khó khăn, đây là chuyện anh tuyệt đối không cho phép xảy ra!

"Hạo Lâm, xảy ra chuyện lớn!!" Tần Tư Diệp vừa kêu to, vừa tự ý mở cửa tiến vào.

"Làm sao vậy?" Bách Hạo Lâm thu hồi lo âu trên mặt, cũng lặng lẽ rời khỏi kho hệ thống, không muốn cho Tần Tư Diệp phát hiện mình đang chú ý vụ án của Cung Sử.

"Mau đọc! La Vu Cường đang mở họp báo đó!" Tần Tư Diệp đang cầm điện thoại di động đời mới nhất, chiếc điện thoại này có thể xem TV, trên màn hình đang phát hình ảnh từ buổi họp báo của La Vu Cường.

Trên màn hình, La Vu Cường đang ngồi ngay ngắn trước ống kính, mặt đầy u sầu, sắc mặt tiều tụy, mặc dù tây trang giày da, nhưng hai mắt ảm đạm, dưới hốc mắt trũng sâu có bọng mắt đen rõ ràng.

Họp báo dường như vừa mới bắt đầu không lâu, La Vu Cường nhìn ống kính, dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn nói:

". . .Tôi biết hành vi của em tôi đã mang đến ảnh hưởng khá lớn cho mọi người, tôi vẫn luôn mang áy náy trong lòng, tôi là đầy tớ của nhân dân, nhưng là một người anh cả, tôi biết việc này xử lý không được tốt, đây đều là lỗi của tôi!" Vành mắt gã có chút đỏ, hầu như sắp tuôn lệ đến nơi.

"La tiên sinh, tình hình lúc đó có thể kể đại khái chút không?" Một phóng viên đặt câu hỏi.

"Ngày đó tôi đến công ty của em tôi tìm nó ăn cơm trưa, vừa xuống lầu, em tôi nhớ ra quên mang theo điện thoại di động nên vòng trở về phòng làm việc, tôi thì chờ nó ở cửa thang máy, một lát sau, em tôi sắc mặt xanh xám chạy tới nói cho tôi biết nhân viên vệ sinh Trương Hoa Dũng trộm đồ trong phòng làm việc của nó bị nó phát hiện, hai người xảy ra tranh chấp, sau đó xô đẩy nhau, chẳng biết sao, Trương Hoa Dũng liền ngã khỏi tòa nhà."

"Tức là nói khi đó là tai nạn? Vậy tại sao La tiên sinh lại tham dự vụ cướp xác sau đó?" Một phóng viên khác đặt câu hỏi.

"Đều do tôi nhất thời hồ đồ!" La Vu Cường cúi đầu, cắn chặt môi dưới, hai vai không ngừng run rẩy, qua hồi lâu, gã dùng tay vuốt mặt, đằng hắng cổ, dùng để che đậy sự "yếu ớt" của mình, gã tiếp tục nói, "Em tôi sợ hãi, nói nó không muốn ngồi tù, bảo tôi nghĩ biện pháp. Tôi chỉ có mình A Liệt là em trai, tôi không giúp nó thì còn ai giúp nó? Hơn nữa đó quả thật là tai nạn!!" Nói đến đây, La Vu Cường kích động hẳn, "Khi đó tôi chỉ có một suy nghĩ -- Không thể để cho A Liệt vì một kẻ trộm mà bị hủy cả đời, cho nên. . ." Gã có chút nói không nên lời, giọng cũng nhỏ hơn, "Cho nên tôi đã phạm vào sai lầm cả đời này tôi hối hận cũng không kịp!"

"Bây giờ quỹ ngân sách Thí Tội treo thưởng mười vạn đô la Mỹ muốn mua đầu của La tiên sinh, La tiên sinh có ý kiến gì không?"

"Tôi chết chưa hết tội!" La Vu Cường dùng một vẻ mặt nhìn thấu hồng trần nhìn xa xăm phía trước, "Từ khi A Liệt chết đi, tôi đã nghĩ rất nhiều, từ lúc đầu chúng tôi đã làm sai rồi, chúng tôi vì muốn cởi tội cho mình, lại không biết sẽ mang đến ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ cho gia đình người chết, cho những người luôn ủng hộ và quan tâm chúng tôi! Hiện giờ nói gì cũng vô dụng." La Vu Cường thở dài, "Tôi đã quyết định từ bỏ tất cả chức vụ ở đội bảo vệ biển." Gã nói rồi đặt các thứ huy hiệu đội trưởng đội bảo vệ biển, súng lên bàn.

"Vậy sau khi La tiên sinh từ chức có dự định gì không?"

"Nếu có thể cho tôi cơ hội sống lần nữa, tôi nhất định sẽ chuộc lại quyết định sai lầm lúc đó, không oán không hối!" La Vu Cường đắp tất cả những vẻ mặt thành khẩn nhất trên toàn thế giới lên mặt mình.

Trên màn hình TV đã xuất hiện hình quay cận cảnh La Vu Cường, dừng hình ảnh ngay trên đôi mắt đầy ắp lệ nóng của gã.

Họp báo tới đây thì kết thúc.

"Hạo Lâm, anh tin lời gã không?" Tần Tư Diệp hỏi.

"Năm mươi năm mươi thôi."

Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng trong mắt Bách Hạo Lâm, La Vu Cường là một kẻ lừa bịp, một nhà biểu diễn 100%!

-- La Vu Cường mặc dù chỉnh nét mặt đắn đo vừa thỏa đáng, nhưng chân gã lại bán đứng tâm lý thật sự của gã. Trong quá trình họp báo, La Vu Cường mặc dù dùng một ít động tác tay, nét mặt, ngôn ngữ rất tích cực nhưng chỗ mắt cá chân gã lại luôn chạm chéo nhau, chứng tỏ trong lòng gã đang cố gắng khắc chế, đè nén thái độ phủ định và tâm lý bất an.

Mắt cá chân chạm chéo nhau là một loại phản ứng bản năng khi hệ thống vành não gặp uy hiếp, cũng là khi mọi người cố ý hạn chế biểu hiện hành vi của mình, nó đại biểu cho tự kiềm chế và cảnh giác, kẻ nói dối thường sẽ vô thức dùng động tác này để giảm bớt bất an trong lòng.

Tức là nói, La Vu Cường từ đầu tới cuối chỉ đang diễn thôi!!

"Gã thực sự từ chức?" Tần Tư Diệp không dám tin lắm, "Họ chẳng phải đang buôn ma túy sao? Chẳng lẽ thật sự rửa tay không làm nữa?"

Bách Hạo Lâm đương nhiên không ngây thơ như Tần Tư Diệp, anh biết đây chỉ là kế lạt mềm buộc chặt của La Vu Cường.

Trong lòng con người đều luôn đồng cảm với kẻ yếu, cho nên người đàn ông thân cao bảy thước La Vu Cường này trước mặt truyền thông biểu hiện ra mình như một người đàn ông vừa mất đi người thân mềm yếu và hối hận, gã dùng mọi kỹ xảo thủ đoạn của bản thân để vào vai một người anh vì bảo vệ em trai mới phạm sai lầm, hơn nữa nguyện ý vì "nhất thời hồ đồ" của gã mang đến hậu quả ác tính mà chịu tất cả trách nhiệm!

Họp báo vẫn còn tiếp tục, thế nhưng câu hỏi của các ký giả đã không còn hùng hổ dọa người nữa, mà là quan tâm quyết định sau này của La Vu Cường.

Bách Hạo Lâm mở website Thí Tội, mặc dù đã không thể bỏ phiếu nữa, nhưng trong BBS thảo luận việc này vẫn nhiệt liệt như trước, có vài bài viết đã bắt đầu nói thay cho La Vu Cường, hơn nữa những phản hồi ủng hộ La Vu Cường cũng nhiều hơn.

"Wow, tất cả mọi người đã thay đổi chủ ý rồi, trước đó còn nói gì mà người này không thể không giết, không giết thì không đủ yên lòng dân, thái độ của mọi người chuyển biến quả là nhanh." Tần Tư Diệp kinh dị nói.

Bách Hạo Lâm cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cho dù La Vu Cường hoàn toàn chỉ là diễn, nhưng chuyện cướp xác thật sự tồn tại, chuyện chứng cứ quan trọng của sở cảnh sát Bạch Hổ bị trộm cũng thật sự tồn tại, cho dù dân chúng thật sự tin những lời gã nói trong họp báo, nhưng họp báo vừa chấm dứt, liền khiến một người thay đổi 180 độ thì khả năng không lớn lắm.

Tập đoàn buôn lậu thuốc phiện sau lưng La Vu Cường đã bắt đầu hành động sao? Trước đó họ cũng không xem trọng quỹ ngân sách Thí Tội, nhưng từ lúc La Vu Liệt bị giết, hung thủ đúng hẹn đạt được tiền thưởng 10 vạn đô la, chuyện này không còn là trò đùa trẻ con nữa, ai cũng có khả năng biến thành sát thủ tiềm ẩn, cho nên La Vu Cường dứt khoát diễn tiết mục "Chịu đòn nhận tội" vừa rồi, coi đây là cơ hội, lợi dụng truyền thông, internet tiến hành ngôn luận dẫn dụ!

Cùng thời khắc đó, tầng 5, phòng làm việc sở trưởng

Ánh mắt Hạ Quảng Chung lướt qua lướt lại trên báo cáo kết án, mày càng nhíu càng chặt, ông ấn nút gọi khẩn cấp trên điện thoại:

"Tiểu Vương, cậu gọi ban 4. . . , thôi quên đi, cậu gọi Dịch Vân Chiêu của ban Chi Viện Tâm Lý đến phòng tôi một chuyến." Ông tạm thời thay đổi chủ ý.

"Dạ, Hạ sở trưởng." Tiểu Vương là trợ lý hành chính của Hạ Quảng Chung, do Hạ Quảng Chung vừa tới, rất nhiều sự vụ còn chưa quen, mới điều hắn từ bộ hành chính nhân sự đến trợ giúp công việc của ông.

5 phút sau, Dịch Vân Chiêu gọi cửa phòng Hạ Quảng Chung:

"Hạ sở trưởng." Cậu có chút mờ mịt nhìn ông, không biết ông ta đột nhiên gọi cậu có chuyện gì.

"Không cần gò bó, ngồi đi." Hạ Quảng Chung đợi Dịch Vân Chiêu ngồi lên ghế đối diện mình xong, đặt một xấp tài liệu trước mặt cậu, "Cậu đọc trước đi."

Dịch Vân Chiêu ôm đầy bụng nghi ngờ cầm lấy tài liệu, phát hiện đây là một vụ án lái xe say rượu mà rơi xuống biển chết, cậu xem sơ một lượt.

"Nói suy nghĩ của cậu xem." Hạ Quảng Chung thấy Dịch Vân Chiêu đọc xong rồi, nói.

"Đây không phải là tai nạn." Dịch Vân Chiêu nhíu mày, "Mặc dù mắc xích chứng cứ và tuyến thời gian thoạt nhìn rất hoàn chỉnh, nhưng tôi còn có nghi vấn vì sao người chết xuất hiện ở bến cảng."

Chẳng lẽ là USO? Dịch Vân Chiêu thiếu chút nữa buột miệng nói ra, nhưng vừa nghĩ tới bình thường Bách Hạo Lâm khuyên bảo cậu, lời đến bên mép lại nuốt trở vào.

(Tiêu: USO - Unidentified Submersible Object - vật thể dưới nước chưa xác định hay còn gọi là đĩa lặn)

"Nhìn đơn từ vụ án, nghi phạm lớn nhất là ai?" Hạ Quảng Chung không đưa ra bình luận với cách nói của Dịch Vân Chiêu, lại hỏi.

"Đương nhiên là bác sĩ Bách." Dịch Vân Chiêu vừa buột miệng đã cảm thấy nói vậy không đúng, "Nhưng bác sĩ Bách không hề có động cơ mà, hơn nữa cậu qua quả thật là khoảng 8h thì đến hội trường, tôi có thể làm chứng, lời chứng của cậu ấy cũng không có bất cứ vấn đề gì."

"Vụ án này còn có điểm đáng ngờ, cậu cố hết sức thẩm tra lại đi." Hạ Quảng Chung nói xong, không đợi Dịch Vân Chiêu đặt câu hỏi, ông ta lại bổ sung, "Đây là nhiệm vụ bí mật của cậu, đừng tiết lộ cho người thứ ba biết."

"Dạ." Dịch Vân Chiêu cảm thấy khó hiểu vì Hạ Quảng Chung giao vụ án này cho mình.

Chẳng lẽ Hạ sở trưởng đang nghi ngờ bác sĩ Bách sao? Cậu thầm nghĩ.

Đêm đó, khách sạn Sofitel, phòng tổng thống

"Đến đây nào, chú em Thẩm, chúng ta nhất định phải làm một ly!" La Vu Cường mừng khấp khởi rót Champagne thượng đẳng vào ly rượu của Thẩm Triêu Minh, rồi tự rót cho mình một ly.

"Đại ca La, bây giờ chúc mừng còn hơn sớm." Thẩm Triêu Minh dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ gõ mặt bàn, tỏ vẻ cảm tạ.

"Ha ha, tôi tin dưới sự lãnh đạo anh minh của chú em Thẩm, thế cục sẽ có thể nhanh chóng nghịch chuyển, hiện giờ không phải đã có 80% ngôn luận đang ủng hộ tôi sao?" La Vu Cường uống một hơi cạn sạch champagne trong ly.

Sau khi họp báo, hacker do Thẩm Triêu Minh mời đã gửi những bài viết có lợi cho La Vu Cường lên trang Thí Tội, rất nhanh đã dẫn tới hiệu ứng bầy đàn trong BBS, yêu cầu ủng hộ La Vu Cường càng ngày càng tăng, mặc dù cũng có vài ý kiến kiên trì với kết quả bỏ phiếu trước đó, nhưng rất nhanh đã biến mất trong những bài bảo vệ La Vu Cường như nước lũ.

"Nhưng trước mắt 'Sự Im Lặng Của Bầy Cừu' vẫn chưa thu hồi kết quả bỏ phiếu trước đó, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, tiền thưởng vẫn hữu hiệu." Thẩm Triêu Minh không hề lạc quan như La Vu Cường.

"Mẹ nó, lẽ nào không thể phái người hack website chết tiệt đó được à?" La Vu Cường cắn răng nói.

"Đừng nói tới hack, ngay cả vị trí của kẻ đầu sỏ phía sau cũng không cách nào xác định." Có một nhóm hacker kỹ thuật rất giỏi do Thẩm Triêu Minh sử dụng, nhưng cho dù là họ, cũng không cách nào công phá tòa thành của "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu".

La Vu Cường mím môi, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.

"Nhưng mà không cần lo lắng, tôi suy nghĩ đối sách rồi." Thẩm Triêu Minh nói, "Bây giờ chỉ làm nền cho dư luận về sau, trong diễn đàn có mười mấy hacker của chúng tôi, họ đang không ngừng thay đổi địa chỉ IP, dùng tên người dùng khác nhau gửi bài viết có lợi cho anh. Con người có tâm lý đám đông, chỉ cần chúng ta dẫn dắt ngôn luận, kế tiếp sẽ không có gì khó khăn."

La Vu Cường vốn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết, nghe Thẩm Triêu Minh nói xong có chút cáu, vui mừng vừa nãy đã biến thành tràn ngập tức giận, giọng điệu cũng trở nên hơi gượng gạo:

"Chỉ cần đối phương tỏ vẻ sẽ chi trả tiền thưởng, nhất định vẫn sẽ có kẻ bỏ mạng để lấy mạng tôi! Tôi không có khả năng như rùa đen rút đầu trốn mãi ở đây!" La Vu Cường thật sự lo lắng chính là nếu mình biến mất quá lâu, chức vị của mình ở đội bảo vệ biển một khi bị người khác thay thế, mình sẽ không có giá trị lợi dụng nữa, đến lúc đó chỉ có một con đường chết.

"Cho nên chúng ta phải đợi, chờ 'Sự Im Lặng Của Bầy Cừu' hành động." Thẩm Triêu Minh nhìn chằm chằm laptop, thỉnh thoảng lại ấn F5 làm mới lại trang, xem xu hướng mới trong website.

"Hừ, chờ hắn hành động?" La Vu Cường hừ lạnh một tiếng, phẫn uất uống một hơi cạn sạch rượu còn lại trong ly.

Thẩm Triêu Minh đã nhận ra La Vu Cường bất mãn, hắn không lên tiếng.

Cùng lúc đó, đoạn 4 đông đường Tây Ki khu Thanh Long

Dịch Vân Chiêu vừa ra khỏi một quán rượu tên Say Tình, vừa gạch tên quán rượu khỏi sổ ghi chép của cậu.

Dịch Vân Chiêu sau khi nhận được "Nhiệm vụ bí mật" Hạ Quảng Chung phân công cho cậu, ra khỏi đường Nam Vị đến quán rượu Bách Gia gần cảng Thanh Long, thẩm tra toàn bộ quán ăn một lượt, không có một hầu rượu hay nhân viên phục vụ nào nhớ Cung Sử từng đến quán dùng cơm hoặc uống rượu vào ngày 31 tháng 12.

"Chậc." Dịch Vân Chiêu nhìn đường gạch chi chít trên sổ ghi chép, có chút nhụt chí. Cậu biết mình đang dùng một phương pháp cực kỳ ngu ngốc, cũng biết khả năng Cung Sử quả thực đã uống rượu tại quán rượu hoặc nhà hàng mà cậu từng đến hỏi, chẳng qua nhân viên phục vụ không nhớ rõ mà thôi, còn có khả năng ông ta uống rượu ở nơi khác, tóm lại có rất nhiều khả năng.

"Ục ục --" Bụng Dịch Vân Chiêu phát ra một tiếng kháng nghị, cậu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, Dịch Vân Chiêu lúc này mới cảm thấy hơi đó, đến gần một quán ăn nhanh, tùy tiện gọi một ít thức ăn, lấy tư liệu liên quan đến vụ án Cung Sử ra lần nữa, thừa dịp lúc chờ cơm lại đọc cẩn thận.

Từ tư liệu điều tra của Trương cảnh quan đến xem, Cung Sử sau khi công bố trên TV hung thủ của "Án mạng liên hoàn Hoa Bài Phường" bị tổn thương não không lâu thì đệ trình đơn xin lên chức giáo sư của bệnh viện TMX. Ganh đua trong bệnh viện cực kỳ tàn khốc và kịch liệt, cho nên có không ít người có động cơ sát nhân, cũng có một bác sĩ ganh đua chức giáo sư với Cung Sử đã lên làm giáo sư sau khi ông ta chết, còn có một bác sĩ thay thế chức phó giáo sư của Cung Sử, họ đều là những kẻ được lợi, chẳng qua vào thời gian xảy ra vụ án tất cả đều có chứng cứ vắng mặt, có thể loại trừ.

Lại nhìn quan hệ gia đình, quan hệ của Cung Sử cùng vợ, con luôn bình ổn, chưa nói tới cực kỳ tốt, nhưng cũng không đến mức quá kém, trải qua điều tra nhiều mặt, cũng không phát hiện ông ta ngoại tình, hoặc vợ ông ta ngoại tình, cho nên có thể loại bỏ giết người vì tình.

Cung Sử là bác sĩ khoa não, không có khả năng chưa từng phẫu thuật thất bại, có một vài gia đình bệnh nhân từng tuyên bố muốn Cung Sử "mất mặt", cũng có vài gia đình bệnh nhân đệ đơn kiện Cung Sử ra tòa, nhưng phần lớn là mặc kệ. Trải qua nhiều lần thăm hỏi, điều tra, cảnh viên ban 4 lần lượt loại trừ tất cả gia đình bệnh nhân có động cơ báo thù.

Tức là nói duy nhất có cơ hội giết chết Cung Sử chỉ có người cuối cùng nhìn thấy ông ta là Bách Hạo Lâm!

Nhưng mà riêng Bách Hạo Lâm lại là người không có động cơ phạm tội nhất!!

"Cơm chiên Dương Châu của anh." Nhân viên phục vụ quán ăn nhanh bưng cơm chiên nóng hổi đến trước mặt Dịch Vân Chiêu.

"Cám ơn." Dịch Vân Chiêu cất tài liệu vào, vừa ăn đưa từng muỗng cơm chiên vào miệng, vừa tiếp tục suy nghĩ:

Tại sao Hạ sở trưởng phân vụ án này cho mình? Là vì không hài lòng với kết quả kết án của ban 4 sao? Hơn nữa ông ấy hình như đang nghi ngờ bác sĩ Bách.

Nếu không vì quen biết Bách Hạo Lâm, Dịch Vân Chiêu cũng sẽ xem anh là nghi phạm -- Nhìn từ tuyến thời gian, thiệt bị theo dõi của bãi đổ xe cảnh sát ghi lại được thời gian ô tô của Cung Sử lái khỏi sở cảnh sát là khoảng 6h30, căn cứ vào lời khai của Bách Hạo Lâm, Cung Sử sau khi đưa anh đến đường Nam Vị, anh đi xe điện ngầm về nhà thay quần áo, rồi lái xe đến hội trường tiệc tất niên, Dịch Vân Chiêu nhớ rõ khi ấy là hơn 8 giờ, tức là Bách Hạo Lâm trống khoảng nửa giờ. Càng làm cho Dịch Vân Chiêu thấy khó hiểu là, Bách Hạo Lâm luôn lái xe đi làm, tại sao chỉ có ngày 31 tháng 12 là anh không lái xe?

Chẳng lẽ giữa họ có mối thù cũ nào? Nhưng mà hai người trước kia chưa từng quen biết mà! Một cố vấn tâm lý học trẻ tuổi đầy triển vọng, người kia là bác sĩ khoa não bệnh viện TMX sự nghiệp đang thăng tiến.

Động cơ giết người thông thường nhất đều có liên quan đến tình cảm và lợi ích. Nếu Bách Hạo Lâm và Cung Sử không có xung đột lợi ích, chẳng lẽ do tình cảm thôi thúc? Chẳng lẽ họ. . .Dịch Vân Chiêu nghĩ vậy, bất giác trong lòng lạnh lẽo, không thể nào đâu!! Khẩu vị vậy thì kinh quá!! Cậu lắc đầu, ném suy nghĩ miên man.

Dịch Vân Chiêu không kịp ăn hết cơm, lại mở tài liệu ra lần nữa.

Trương cảnh quan của ban 4 đem tất cả lời chứng của Bách Hạo Lâm ghi lại chi tiết ở cột "Tờ khai nhân chứng"

Dịch Vân Chiêu đọc kỹ hai lần, cũng không thấy chỗ nào bất ổn từ lời khai của anh, nhưng bản thân Bách Hạo Lâm học tâm lý học, vô cùng thành thạo phân tích động tác cơ thể, nếu anh muốn nói dối, sẽ lộ sơ hở được sao?

Dịch Vân Chiêu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Tần Tư Diệp.

"Alo?" Là một người đàn ông nghe máy.

"Xin chào, cho tôi gặp Tần Tư Diệp." Dịch Vân Chiêu lễ phép nói.

"Tư Diệp --! Có trai tìm em --! !" Đối phương vô cùng kích động hô.

"Anh ba, anh ý tứ chút được không!" Thanh âm của Tần Tư Diệp từ xa đến gần, "Đã nói anh bao nhiêu lần rồi đừng động vào điện thoại của em!" Cô vừa sẳng giọng, vừa nghe được thoại, "Ai đó?"

"Xin chào, tôi là Dịch Vân Chiêu."

"Là anh à, có chuyện gì sao? Hay là tìm tôi giải phẫu người ngoài hành tinh?" Tần Tư Diệp trêu chọc nói.

"Không phải, tôi đang xem vụ án rơi xuống biển ở cảng Thanh Long, cái mà cô phụ trách đó."

"A, bác sĩ đó à! Sao vậy? Không phải đã kết án rồi sao? Sao anh lại điều tra? Anh tự đi điều tra hả?" Tần Tư Diệp đặt câu hỏi như chuỗi pháo nổ.

"Tôi muốn hỏi xem bác sĩ Bách sao lại tham dự vào vụ án này?" Dịch Vân Chiêu không trả lời câu hỏi của cô.

"Ờ --" Tần Tư Diệp như đang nhớ lại, kéo dài giọng, "Tôi nhớ kỹ tôi đang làm mô phỏng lại mặt của bác sĩ Cung, Hạo Lâm tới hỏi vụ án của La Vu Liệt, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh tôi làm, nhận ra bác sĩ Cung. Sao vậy? Sao anh đột nhiên hỏi tôi vấn đề bình thường như vậy? Tôi hoàn toàn không quen được mất!"

"Lúc ấy cô có cảm thấy vẻ mặt anh ấy hơi mất tự nhiên? Hoặc có chút cử chỉ khác thường không?"

"Không có đâu, sao hỏi vậy? Alo, mấy câu tôi hỏi anh chưa trả lời cái nào hết đấy!" Tần Tư Diệp bất mãn nói.

"Cám ơn." Dịch Vân Chiêu không thèm phân bua mà cúp điện thoại.

Bởi vì chú ý vụ án của La Vu Liệt nên đến phòng Pháp Y, nhưng lại vô tình nhìn thấy hình mô phỏng Cung Sử, quả thật cũng suông, nhưng không biết tại sao, Dịch Vân Chiêu luôn cảm thấy vụ án này có loại cảm giác không hài hòa, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Dịch Vân Chiêu rốt cuộc không ngồi yên được nữa, cậu vội vã lùa vài muỗng cơm, nhanh chóng thanh toán, chạy về hướng cảng Thanh Long.

Vừa qua khỏi 0 giờ, khách sạn Sofitel, phòng tổng thống

La Vu Cường nghiêng người nằm trên sofa, lúc đang ngủ đến mơ mơ màng màng, một tràn tiếng chuông điện thoại đưa gã từ cơn say ngủ bừng tỉnh, gã gần như nhảy dựng lên cầm lấy điện thoại:

"Alo?"

"Là tôi, Triêu Minh." Giọng của Thẩm Triêu Minh nghe có chút kích động.

"Chú em Thẩm à, tôi vừa nãy hơi say, ngay cả cậu đi lúcnào cũng không biết!" La vu Cường chỉ nhớ mang máng mình và Thẩm Triêu Minh đang nói về chuyện website Thí Tội, vì sự việc không có tiến triển, tâm tạng gã không tốt lắm, uống không ít rượu.

" ' Sự Im Lặng Của Bầy Cừu' đã phát hiện hacker của chúng ta thay đổi IP trong website đăng bài, hắn đã xóa mấy cái rồi."

"Vậy làm sao đây?" La Vu Cường chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân gã lạnh buốt, vốn dĩ ngôn luận đã nghiêng về phía mình, bây giờ lại bị đối phương phát hiện.

"Tôi đợi chính là cái này!!" Thẩm Triêu Minh ở đầu kia điện thoại cười ha ha, "La đại ca, anh lên mạng Thí Tội nhìn xem sẽ biết!"

La Vu Cường ôm đầy bụng nghi ngờ lẩm bẩm, mở máy tính.

Trang Thí Tội đã lộn xộn ngất trời, tất cả phản hồi trang đầu đều khiển trách "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu", ví dụ:

"Sự Im Lặng Của Bầy Cừu, anh phải nói rõ cho chúng tôi đi!"

"Admin là có thể xóa bài, chặn ID vô căn cứ sao??"

"Mãnh liệt yêu cầu bỏ phiếu lần nữa!!"

"Mọi người vào chấm một cái, để xem có bao nhiêu người ủng hộ lần nữa bỏ phiếu?"

Mọi việc tương tự thế.

La Vu Cường thầm cảm thấy kỳ lạ, gã nhấp vào một đường link trong phản hồi được ghim phản hồi nhiều nhất, nội dung như sau:

Người đăng: Ai Cũng Không Phải IP: 62. 82. ***. 30 chủ tầng ủng hộ (9537), phản đối (236)

Sự Im Lặng Của Bầy Cừu, khi tôi nghe được quảng cáo về website Thí Tội trên truyền thanh, tâm trạng khá kích động, đầu tiên liền tiến vào website này, nói thật, ban đầu là ôm thái độ nghi ngờ, nhưng nhìn thấy cậu đúng hẹn trả tiền thưởng xong, tôi thật sự vô cùng vui mừng!

Chẳng bắt đầu từ khi nào, những công dân tuân giữ pháp luật nộp thuế chúng tôi đây đã không còn quyền lên tiếng, chỉ có thể nhìn thành phố chúng tôi sinh dưỡng từng bước suy bại thành đô thị tội ác tràn ngập bóng tối và tham lam! Có người có thể sẽ nói chúng tôi còn có giám sát dư luận, ôi! Mấy thứ gọi là "Dân chủ", "tự do" linh tinh chỉ là chuyện hoang đường thôi!!

Tôi vốn trông ngóng cậu có thể dẫn dắt chúng tôi đi về hướng con đường chính nghĩa thật sự, nhưng hành động của cậu thật sự làm tôi quá thất vọng!!

Nhìn từ không ít kháng nghị của dân mạng, cậu đã chặn không ít bài và ID của người gửi thay La Vu Cường lên tiếng.

Đúng vậy, tôi thừa nhận sau khi La Vu Cường mở họp báo, tôi cũng xem xét kỹ lại bỏ phiếu đề xuất của chúng ta, tôi cũng biết người này tội không đáng chết, tôi cũng ủng hộ bỏ phiếu lần nữa.

Bất kể chúng tôi nói gì, đều là tự do của chúng tôi, cũng đại biểu cho ý chí tự do của chúng tôi! Mỗi người chúng tôi đều có quyền biểu đạt suy nghĩ của mình, đúng không? Đây chẳng phải là mục đích ban đầu khi cậu đặt ra quỹ ngân sách Thí Tội sao? Nếu ngay cả c6ạu cũng muốn phủ nhận, vậy cậu có khác gì những kẻ độc tài đầu sỏ thống trị giơ cao lá cờ "dân chủ"?

Tôi muốn nói, tôi ủng hộ một lần nữa bỏ phiếu vấn đề có giết La Vu Cường hay không, tôi cũng tôi trọng mọi người biểu đạt ý kiến của mình, bất kể cậu có chặn IP, ID của tôi hay không!!

Người đăng: ssod IP: 29. 14. ***. 02 tầng 1 ủng hộ (0), phản đối (0)

Ủng hộ chủ tầng! Tôi cực kỳ phản cảm với cách làm chặn IP, ID dân mạng trắng trợn của "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu", đây chẳng phải "Đàn áp vũ trang" sao? Đây vốn là một sân chơi tự do, tất cả mọi người có thể đưa ra cách nhìn của mình, cậu dựa vào cái gì chặn ID của người bất đồng ý kiến với cậu? Nếu ngay cả chút khoan dung ấy cũng không có, cậu còn sáng lập quỹ ngân sách làm gì?!

Người đăng: Chưa Từng Yêu Anh IP: 67. 46. ***. 17 tầng 3 ủng hộ (0), phản đối (27)

Mọi người đừng mắng anh Cừu nữa, có thể là thao tác sai thì sao?

Ngồi chờ anh cừu phát biểu giải thích . *^_^*

Người đăng: Đại Cẩu Xoa IP: 10. 37. ***. 61 tầng 4 ủng hộ (0), phản đối (0)

Heo mập tầng trên chết toi, ở đó mà "Anh Cừu", nghe mắc ói! Cút! Đừng ở đây giả điên, ở đây không có chỗ cho não tàn như cô!!

Người đăng: Sư Phụ Của Con Mẹ Nó Đường Tăng IP: 83. 01. ***. 48 tầng 5 ủng hộ (0), phản đối (0)

Mọi người bình tĩnh chút, tầng 4 đừng có nói chuyện thô bỉ, dù sao đây cũng là một nơi văn minh.

Nhưng mà em gái tầng 3, cho dù là thao tác sai cũng không có khả năng xóa lượng lớn bài không hợp ý kiến mình như thế chứ?

Nguyện vọng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc!

Người đăng: Bán Khoai Đê IP: 92. 30. ***. 75 tầng 5 ủng hộ (0), phản đối (0)

Ủng hộ chủ thớt! Ủng hộ bỏ phiếu lần nữa!! La Vu Cường thoạt nhìn cũng không phải người xấu mà, hơn nữa anh ta cũng đã từ chức rồi, chắc đều ra rút ra được giáo huấn, cũng khá tốt rồi, làm người vẫn đừng nên triệt để quá!

Mặt khác, hành vi nghiêm trọng BS xóa bài, chặn ID!! 凸 = =

Người đăng: 1+1+1 IP: 31. 67. ***. 22 tầng 7 ủng hộ (0), phản đối (0)

Siết chặt đấm! Chủ thớt nói hộ tiếng lòng của tôi!! Trước đó tôi đã bỏ phiếu tán thành, bây giờ tôi muốn bỏ phiếu chống!

Người đăng: Tôi Chỉ Muốn Ẩn Thân IP: 76. 49. ***. 01 tầng 8 ủng hộ (0), phản đối (0)

Sự Im Lặng Của Bầy Cừu cậu đừng im lặng nữa!! Ra đây giải thích cho mọi người đi!!!

Người đăng: Blue IP: 51. 60. ***. 37 cửu lâu chi trì (0), phản đối (0)

Tôi không nói gì đâu, tôi sợ bị chặn. . . .

Người đăng: Tuoketuo IP: 13. 98. ***. 60 tầng 10 ủng hộ (0), phản đối (13)

Nếu không vì quỹ ngân sách Thí Tội, mọi người cho rằng La Vu Cường sẽ tổ chức họp báo sao? Các bạn từng gặp ai làm quan mà ra mặt làm rõ chuyện gì chưa? Gã chẳng qua là diễn một vở kịch chính trị, mấy đứa SB chỉ hận không thể cúi xuống tự liếm ngón chân quan lão gia! La Vu Cường không chỉ đáng chết! Còn phải bị lăng trì!!!

(Tiêu: SB viết tắt của từ Soft Butch có nghĩa là những cô gái bên trong là nữ nhưng bên ngoài là nam giới)

Người đăng: 54 Ngày Vắng Nhà IP: 64. 73. ***. 21 tầng 11 ủng hộ (0), phản đối (0)

Trích dẫn: "Người đăng: Tuoketuo IP: 13. 98. ***. 60 tầng 10 ủng hộ (0), phản đối (13)

Nếu không vì quỹ ngân sách Thí Tội, mọi người cho rằng La Vu Cường sẽ tổ chức họp báo sao? Các bạn từng gặp ai làm quan mà ra mặt làm rõ chuyện gì chưa? Gã chẳng qua là diễn một vở kịch chính trị, mấy đứa SB chỉ hận không thể cúi xuống tự liếm ngón chân quan lão gia! La Vu Cường không chỉ đáng chết! Còn phải bị lăng trì!!!"

La Vu Cường đã QJ mẹ cậu hay giết ba cậu hả?? Sao cậu cứ như hận không thể cho người ta chết vậy?? Có phải cậu tâm lý biến thái không!?

. . .

Những bài phản hồi của topic này đã đạt hơn hai trăm, hầu như là nghiêng về một phía đứng bên La Vu Cường, thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít lên tiếng ủng hộ "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu", nhưng rất nhanh sẽ bị ngôn luận mắng ngược lại như lở núi lấp biển, hơn nữa "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" mãi không giải thích nguyên nhân xóa bài, chặn ID, người đứng về phía hắn cũng càng ngày càng ít.

La Vu Cường lúc này mới hiểu được kế hoạch của Thẩm Triêu Minh -- "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" là cao thủ máy tính, không có khả năng không biết có người gian lận dưới mí mắt hắn, chỉ chờ hắn có động tác gì, nhóm hacker thủ hạ của Thẩm Triêu Minh sẽ bắt đầu đứng ở vị trí "Quần thể yếu", cùng khởi động công kích "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" thuộc phe mạnh kể cả kết quả bỏ phiếu, rất nhiều dân mạng không rõ chân tướng đều trúng kế của Thẩm Triêu Minh, chậm rãi đứng về phe đối lập với "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu", hùa theo ồn ào yêu cầu bỏ phiếu lần nữa.

Mặc dù ngôn luận hiện nay có lợi cho La Vu Cường, nhưng "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" không hề thu hồi kết quả bỏ phiếu ban đầu, càng không hủy bỏ thiết lập tiền thưởng, với La Vu Cường mà nói, không hề có thay đổi mang tính thực tế.

"Chú em Thẩm à, hiện giờ tình thế tốt rồi, nhưng mà ' Sự Im Lặng Của Bầy Cừu' không bày tỏ thái độ rõ ràng, tiền thưởng vẫn tồn tại mà!" La Vu cường đã được biết về bản lãnh của Thẩm Triêu Minh, nói chuyện cũng khách khí hơn.

"Không cần lo lắng, tôi đã nghĩ xong đối sách rồi." Thẩm Triêu Minh tràn ngập tự tin nói, "Chưa đến một tuần, không, chỉ cần cho tôi ba ngày, có thể dẹp yên mọi chuyện."

"Chú em Thẩm, anh nhờ cậy hết vào chú!" La Vu Cường mặc dù trong bụng chửi thầm, nhưng ngoại trừ biện pháp của Thẩm Triêu Minh ra, gã không nghĩ được cách nào tốt hơn.

Ngay khi website Thí Tội bị Thẩm Triêu Minh thuê hacker quậy tanh bành, trong một căn nhà nào đó ở thành phố TMX.

Trong phòng đen nghịt âm u, chỉ tỏa ra ánh sáng ảm đảm từ mười mấy màn hình TV treo tường, TV tường nối liền trên bàn máy tính rộng gần hai mét, phía trên đặt những hộp thức ăn đã trống rỗng, chỉ còn lại chút mì ăn liền thừa và chai nước ngọt đã thấy đáy, nếu không phải đang mùa đông, tin rằng nơi này sẽ là chốn tiệc tùng của ruồi, gián.

Lúc này người ngồi trước bàn đang nhìn chằm chằm tin nhắn không ngừng cập nhật ở trang Thí Tội trên màn hình 24inch, ánh sáng thê lương khúc xạ lên mặt y, nhìn một đống lớn lời mắng chửi mình trên đó, y cắn chặt môi đến trắng bệch, thở gấp gáp, hận không thể lập tức cho chúng biết tay, y nhanh chóng nhập lệnh vào trên bàn phím dính đầy vụn khoai tây chiên, chuyển đến cơ sở dữ liệu của sở cảnh sát, muốn từ đó tìm kiếm chứng cứ phạm tội xác thực hơn của La Vu Cường, đáng tiếc ngay cả cảnh sát cũng không bắt được nhược điểm nào của gã. Y có chút tức giận, quét ngang mọi thứ trên bàn xuống đất.

Y chống mặt bàn, trừng mắt nhìn màn hình máy tính, phẫn uất thở hổn hển, chỉ hận không thể tóm hết bọn nhục mạ y trên đó bằm thây vạn đoạn!

Ngay khi y đang nghĩ sẽ phá sạch ổ cứng máy tính của những người đó, hoặc làm làm sập hệ thống của họ để báo thù, tiếng chuông điện thoại đã chặn đứng kế hoạch báo thù lớn của y, y mất hứng nghe điện thoại, từ trong cổ phát ra tiếng hầm hừ:

"Alo?"

Người bên đầu kia điện thoại nói gì đó, y đành phải hậm hực để điện thoại xuống, rời khỏi căn phòng bẩn thỉu lộn xộn này.

Rời khỏi thế giới của mình, y có chút gượng gạo xoay cổ, băng qua hành lang thật dài, đi tới căn phòng cuối tầng 2, y gõ cửa, nghe được phía sau cửa có người lên tiếng, mới đẩy cửa vào.

Trong phòng đen nghịt, chỉ có một ngọn đèn cực mong manh ở đầu giường, ánh sáng chỉ có thể chiếu rọi đến cái giường lớn và đủ loại thiết bị điều trị đa dạng bên giường, máy thở phát ra những tiếng nặng nề, dường như đang tuyên bố sinh mệnh người sử dụng đã đến tận cùng.

"Ông nội." Y thấp giọng kêu lên.

Trên giường, một ông cụ mang mặt nạ dưỡng khí, tóc lơ thơ, gầy như que củi, ông giơ lên cánh tay chỉ còn da bọc xương, ra hiệu cho y đi qua.

Đợi y tới trước giường, ông tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, nói: "A Tử, mọi chuyện sao rồi?" Giọng của ông nhỏ như tằm phun tơ, ngữ khí cũng uể oải.

"Có người quấy rối," A Tử bĩu môi, giống như một đứa bé bị người ta bắt nạt xong, về nhà méc ông, "Con đã chặn họ, họ còn mắt con."

"A Tử, con phải nhớ kỹ," Ông cụ nói chuyện có chút quá sức, ông nói rồi đưa mặt nạ dưỡng khí lên phần miệng mũi, mới tiếp tục nói, "Chuyện chúng ta làm là đúng, đừng nghe theo bọn họ, đừng phục tùng."

A Tử cúi thấp đầu, lắng nghe ông cụ nói, nhưng trong lòng y lại không hề chú ý: "Bây giờ con phải làm sao?"

Ông cụ không nói gì, ông lại đưa mặt nạ dưỡng khí lên, trong căn phòng rộng lớn như vậy chỉ có thể nghe được tiếng nặng nề của máy thở, qua hồi lâu, ông mới nói: "Vấn đề không có nhiều biện pháp, cứ yên lặng xem biến chuyển trước."

A Tử nghe ông cụ nói một câu theo khuôn mẫu, trong lòng ngờ vực không hề giảm bớt, nhưng nhìn thấy sinh mệnh mỏng manh như chỉ mành treo chuông của ông cụ, y lại không đành lòng quấy rầy ông nữa, đành phải dạ vâng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét