Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 121

121,

Tiểu Thiền và A Bà, không ai biết tên thật của bọn họ, không ai biết bối cảnh của họ và năm mà họ sống, lúc Doanh Chính mới quen họ, họ chẳng qua là sát thủ bình thường có lẽ bạn không tin, ở thời thượng cổ của tổ quốc chúng ta, từng có một dạo, nữ giới rất mạnh mẽ, âm thịnh dương suy. Lúc đó, nam giới bề ngoài cường tráng sẽ săn thú, nhưng nữ giới cường tráng tương tự sẽ giết người, hơn nữa họ sau khi đã chết, trôi nổi ở núi hoang  miếu cổ, dựa vào hút tinh phách người duy trì một chút sức sống của nhân thế, sau khi Doanh Chính thu họ làm bộ hạ, đem họ từ trạng thái cô hồn dã quỷ cô hồn dã quỷ tái nhập vào bức họa, họ liền trở thành sát thủ có tổ chức có kỷ luật. Ngoại trừ "chủ nhân" ra, họ còn xưng hô với Doanh Chính là "ân công", bởi vì mỗi thời mỗi đại, đều có một đội quân pháp sư bao la cuồn cuộn dựa vào hàng yêu trừ quỷ để kiếm cơm, nếu họ tiếp tục duy trì thân phận quỷ lang thang, bị kiếm gỗ đào chém giết cơ hồ là vận mệnh không thể tránh khỏi. Mà sau khi vào bức tranh ma của Doanh Chính, họ chẳng những có thể tiếp tục nghề sát nhân, còn có thể đảm bảo không rơi vào vô luận bao nhiêu tầng địa ngục.

Hai người họ, không làm được việc qua lại hai giới Âm Dương tự nhiên như Hoắc Tiểu Ngọc, hơn nữa ở nhân gian, họ không có thực thể, sau khi kết thúc kiếp sống quỷ lang thang, không dựa vào ăn thịt người để sống nữa, họ là linh hồn hư vô, họ bồi hồi bên bờ Âm Linh giới và Thượng giới, nếu có người nhìn thấy họ, là vì đám ngốc xui xẻo này đã bất tri bất giác mà tiến vào Âm Linh giới, ví dụ như Cố Chí Hào, Lục Sắc, Thư Đào.

Con người một khi tiến vào Âm Linh giới, chính là con mồi của họ.

Đó là một bí mật bảo vệ rất tốt: Mọi người, lúc Tiểu Thiền và A Bà quang lâm, đều có thể tiến vào Âm Linh giới!

Ví dụ như chỉ cần Tiểu Thiền và A Bà xuất hiện bên cạnh bạn, kỳ thật chính là họ kéo Âm Linh giới đến cạnh bạn, gắn khí tràng của Âm Linh giới vào xung quanh người bạn. Họ có thể hiện hình với bạn, một khi bạn nhìn thấy họ, đã nói lên bạn đã vào Âm Linh giới. Bởi vì chỉ có bạn trúng bẫy, người ngoài căn bản không nhìn thấy họ, cho nên bạn cùng họ nói chuyện, bắt tay, thậm chí ôm, người ngoài nhìn vào, chỉ tưởng rằng bạn phát bệnh tâm thần.

Bạn nhất định sẽ hỏi, nếu tất cả mọi người có thể thông qua cách này để tiến vào Âm Linh giới, tại sao còn là một bí mật động trời?

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người bị Tiểu Thiền và A Bà "lâm hạnh" rồi, đều đã chết.

Chẳng những là những người ứng cử Sưu Quỷ Sử như Cố Chí Hào, Lục Sắc, Thư Đào, còn vô số "người bình thường" khác, đây là nhóm chướng ngại vật trên con đường "tiến bước" của Doanh Chính.

Hôm nay, đến lượt của Lục Hổ.

Sau khi họ từ bức tranh đi ra, trực tiếp tiến vào thế giới Âm Linh giới của họ, họ nhìn thấy Lục Hổ, một mình ngồi ở đằng kia ngẩn người. Đây là ưu thế đặc biệt lớn của họ, khác với những linh hồn khác của Âm Linh giới, họ có thể nhìn thấy mọi thứ ở Thượng giới, đây là lợi ích do Doanh Chính dùng pháp thuật khi hợp nhất họ, lúc ấy họ là quỷ hồn ở nhân gian, sau khi dùng "Hệ Hồn Pháp", linh hồn không thể chạy khắp nơi ở nhân gian, nhưng có thể nhìn thấy cảnh tượng của Thượng giới, giống như ở Thượng giới, có người tự xưng là "Khai Thiên Nhãn", không thể vào Âm Linh giới, lại có thể nhìn thấy quỷ hồn hiện thân ở Âm Linh giới.

Hai nữ sát thủ một già một trẻ này nhìn nhau, trong lòng giống nhau, đều biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Lục Hổ lúc này, khi tử thần (hay là ma quỷ) tới gần, chỉ có một suy nghĩ, một chuyện: Mẹ, mẹ sẽ ra sao? Mặc dù đã giao mẹ cho Âu Dương Phi, mặc dù độ tin tưởng của cậu với Âu Dương Phi không hơn được nữa, nhưng cậu vẫn không nhịn được phải suy nghĩ, nếu hôm nay có gì không hay xảy ra, mẹ sẽ chịu đả kích nhường nào?

Cậu muốn tâm sự với người khác, nhất là Âu Dương Phi.

Được như ý nguyện, Âu Dương Phi lại xuất hiện rồi.

"Dựa theo kế hoạch ban đầu, cậu phải biến mất chứ, tại sao lại chạy về rồi?" Lục Hồ nói.

"Chỉ là muốn nhìn cậu một chút thử xem có an toàn không. Ba nữ quỷ kia sẽ chạy tới bất kỳ lúc nào...Tớ lo lắng...Cậu biết đó, cậu là người tới quan tâm nhất." Trong lời Âu Dương Phi nói tràn ngập ân cần.

Lục Hổ dùng ánh mắt dịu dàng nhất trong cuộc đời cậu nhìn Âu Dương Phi, do dự một chút, vẫn là cố lấy dũng khí nói: "Nếu...Tớ và cậu...Chúng ta đều thích đối phương, đúng không? Nhưng mà, tớ nghĩ, hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của tớ rồi, chúng ta đến giờ lại chỉ mới từng kéo tay nhau...Giống như chưa tốt nghiệp mẫu giáo vậy."

Âu Dương Phi nở nụ cười, nụ cười kia có thể chiếu sáng cả phòng học tối tăm: "Hay cho con hổ hư hỏng này!" Nhưng cô vẫn mặc cho Lục Hổ tiến đến, hai mắt khép hờ, cùng đợi một nụ hôn tinh khiết ấy.

Nụ hôn đó chậm chạp chưa đến, đợi được chính là một con dao găm sắc bén, đâm vào ngực cô.

A Bà vốn ở cùng Tiểu Thiền, nhìn thấy Lục Hổ một mình ngồi đó, bản năng của mụ tự nói với mình, Tiểu Thiền một mình đối phó với cậu ta là đủ, mụ cần làm, là bảo đảm Tiểu Thiền sau khi đắc thủ, mang Lục Hổ tiến vào Âm Linh giới, tất cả vẫn không chút sơ hở, muốn được như vậy, phải cùng với Hoắc Tiểu Ngọc, kiềm chế được cô gái tên Âu Dương Phi kia. Ân công cũng không khinh địch, dường như băn khoăn với Âu Dương Phi càng nhiều hơn, ông ấy nói cô bé ấy chẳng những có năng lực tùy ý ra vào Âm Linh giới, hơn nữa làm việc mạnh mẽ quyết đoán, có dòng khí phách không thể khinh thường. Ngược lại, A Bà hiểu rõ Hoắc Tiểu Ngọc, nàng là thiếu nhất là loại khí chất này, cả ngày ôm dáng vẻ bệnh tật sầu khổ, lẩm bẩm hát mãi mấy bài thơ tình oán khúc kia, bởi vậy gây trở ngại nàng trở thành sát thủ cao nhất. Cho nên không phải nghi ngờ, Hoắc Tiểu Ngọc cần nhiều sự giúp đỡ hơn. Nếu không thể hữu hiệu ngăn cản Âu Dương Phi, "con vịt luộc" Lục Hổ này, cũng sẽ bay mất.

Lúc Tiểu Thiền lẻn qua đó xuống tay với Lục Hổ, A Bà cũng không hoàn toàn rời đi, chỉ ở xa xa quan sát, đồng thời hướng về phòng xử lý thi thể kia hoặc là phòng chuẩn bị tiêu bản (quỷ mới biết tên là gì) mà Âu Dương Phi ẩn thân. A Bà biết hành động chuẩn tắc cơ bản, làm việc phải chú ý đầu đuôi. Bởi vì mụ thân ở Âm Linh giới, nhìn về Thượng giới, cửa của tòa nhà giải phẫu và tường luôn cản trở tầm mắt của mụ. Cho nên mụ không thể đi quá xa, theo dõi hành động của Tiểu Thiền là chính, một khi Tiểu Thiền đắc thủ, mụ sẽ nhanh chóng chạy đi, xác thực Hoắc Tiểu Ngọc đã hoàn thành nhiệm vụ kiềm chế.

"A Bà, ngươi muốn đi đâu?"

A Bà giật mình, trong bóng tối, một cái bóng trắng bệch hiện lên. Là Hoắc Tiểu Ngọc.

"Âu Dương Phi đâu? Không phải ân công dặn dò ngươi kiềm chế nó..."

Hoắc Tiểu Ngọc nói: "Ta dùng 'Dời thần nhập miên pháp', nàng đã bất tỉnh nhân sự rồi."

A Bà lại giật mình: "'Dời thần nhập miên pháp'? Ân công thế mà lại dạy ngươi 'Dời thần nhập miên pháp'?!"

"Bây giờ không phải lúc ghen tị." Hoắc Tiểu Ngọc lạnh lùng nói.

"Ta mà thèm ganh với cô?!" A Bà cười lạnh, "Tiểu tiện nhân, chỉ dựa vào thứ còi xương như cô, tính cách thì lù đù, chủ nhân cho dù truyền thụ sở học cả đời cho cô, cô cũng không thành sát thủ hạng nhất nổi."

"Cả ngày giết giết giết, người tuổi tác cao như vậy, có cảm thấy rất đáng buồn không hả?"

A Bà đang muốn tức giận, cho cái mặt già yếu trước tuổi của Hoắc Tiểu Ngọc thêm chút màu sắc, Hoắc Tiểu Ngọc đột nhiên chỉ một ngón tay về phía phòng học: "Sao bà vứt Tiểu Thiền một mình ở đó! Có biến rồi!"

A Bà rùng mình, vội vàng xoay người. Hoắc Tiểu Ngọc nói không sai, trong phòng học, một màn kinh người!

Dao găm của Lục Hổ, đã đâm vào ngực Âu Dương Phi. Một khắc kia, dao găm tựa hồ dài hơn nhiều, A Bà có thể nhìn thấy mũi dao xuyên thấu thân thể, trong bóng đêm lóe lên quầng sáng chí mạng.

Mụ đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ, dao găm kia cũng đã xuyên thấu cơ thể mình!

Nếu không, tại sao mình muốn xông lên, lại không cách nào nhúc nhích chứ?

Mụ thậm chí có thể nhìn thấy một đầu mũi kiếm, lộ ra ở ngực mình.

Những cảnh thực miêu tả trên đây, có vài cái là tôi có mặt, có vài cái là tôi không có ở đó, sau này nghe kể, đoán được, cho nên có liên quan đến hoạt động tâm lý, cứ coi như tôi đây lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đương nhiên, trong những nhân vật ở đây, ngoại trừ Lục Tiểu Hổ miễn cưỡng xem như là một quân tử, (muốn cùng mỹ nữ đây hôn môi, có nên bỏ bớt phần đó không?) những nhân vật còn lại, nếu không là nữ sát thủ thích cãi nhau chí chóe, thì cũng là bạo chúa cổ đại một bụng gian trá.

Nếu bạn vẫn còn mê muội, Lục Hổ làm sao dám can đảm một kiếm ám sát tôi chứ? Để tôi giải thích một chút. Lục Hổ nhìn thấy "Âu Dương Phi" kia, giống như Thư Đào nhìn thấy nữ canh sát và "bà nội", hoặc là Lục Sắt nhìn thấy "nữ bệnh nhân" đã chết đi ra tản bộ, đều là giả. Tiểu Thiền chính là "Âu Dương Phi" kia, theo lý thuyết, lúc ấy tôi không có ở đó, Tiểu Thiền biến thành dáng vẻ của tôi, tiếp cận Lục Hổ, thiết kế tuyệt diệu. Ngay lúc hai người chuẩn bị hôn môi, Tiểu Thiền chỉ c6àn ôm lấy tay Lục Hổ, mạng nhỏ của Lục Hổ sẽ ngưng hẳn vào một khắc kia rồi bị hút vào Âm Linh giới, hút vào Vân Mộng, hút đến miệng Quỷ Vương.

Cũng may, tôi đại khái đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, chúng tôi chuẩn bị kỹ càng, Tiểu Thiền đã trúng kế. Lục Hổ biết không phải là tôi, biết là Tiểu Thiền đang diễn lại trò cũ, dựa theo sắp xếp của ta, cậu ấy tương kế tựu kế, cùng Tiểu Thiền diễn trò tình cảm khiến người ta buồn nôn, không mất thời cơ cắm Tiệt Ngọc kiếm vào ngực Tiểu Thiền.

Tiệt Ngọc kiếm chẳng những có thể cắt rau cắt thịt cắt bánh kem, diệu dụng lớn nhất của nó là có thể tru diệt quỷ linh.

Cho nên Tiểu Thiền lập tức biến mất. Biến mất khỏi thế giới này, thế giới kia, tất cả thế giới luôn.

Lục Hổ báo thù cho em gái mình, vui mừng trong đau đớn.

Kỳ thật cho dù A Bà ở đây, cũng không kịp ngăn cản Tiểu Thiền bị giết, bởi vì tôi luôn đi theo bà ta, hơn nữa mặc dù bà ta phát hiện tôi đi theo bà, cũng không chạy khỏi "ma chưởng" của tôi. Đúng rồi, tôi chính là Hoắc Tiểu Ngọc nà bà ấy nhìn thấy.

Nhìn đi, cũng không phải chỉ có Doanh Chính lãnh đạo nhóm nữ sát thủ biết biến ảo, một phàm phu tục nữ tôi đây cũng biết! Pháp bảo của tôi, chính là Khổ Liên Trà.

Khổ Liên Trà và Dương Song Song hơn một giờ trước đã ở trong phòng tiêu bản kia hóa trang cho tôi, cẩn thận nghiên cứu trang phục tướng mạo Hoắc Tiểu Ngọc, sau đó Khổ Liên Trà phục chế tôi thành Hoắc Tiểu Ngọc. Khuôn mặt và vóc người cao gầy của tôi, kỳ thật không cần hóa trang, mặc vào một bộ váy tang, về cơ bản đã có thể đóng giả rồi, nhưng qua tay cao thủ trang điểm Khổ Liên Trà, tôi suýt nữa sẽ nhìn gương quát "Hoắc tỷ tỷ".

Cho nên A Bà nhìn thấy tôi, liền cho rằng tôi là "tiểu tiện nhân" Hoắc Tiểu Ngọc, tôi có mười phần thắng.

Cắm một thẻ trúc vào sau tim A Bà.

Thẻ trúc viết tên của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét