Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

Nhật Ký Sát Thủ 5.24a

Nhật ký ngày 14 tháng 1

Qua so sánh, đã xác nhận hung thủ giết chết La Vu Liệt là một thiếu niên có biệt danh là Tiểu Tam.

Cha mẹ Tiểu Tam đã ly hôn khi gã còn rất nhỏ, gã được phân cho ở cùng ông bố say xỉn, cha ngược đãi khiến Tiểu Tam bắt đầu bậc tiểu học đã lăn lộn khắp đầu đường xó chợ, vào cấp hai thì dứt khoát bỏ học, gã hằng năm trà trộn đầu đường, dùng ăn cắp, bắt chẹt, cướp bóc kiếm sống, thường xuyên ra ra vào vào sở cảnh sát.

Bây giờ Tiểu Tam đã bị cảnh sát tạm giam vì tội cố ý giết người, do chưa tròn 18 tuổi, khả năng phán tử hình không lớn.

"Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" đã tải báo cáo khám nghiệm tử thi lên mạng Thí Tội đầu tiên, khiến cho dân mạng thảo luận kịch liệt. Làm tôi cảm thấy bất ngờ chính là, vụ án này rõ ràng là một vụ cố ý giết người ác tính -- Từ video theo dõi và lời chứng mâu thuẫn với nhau không khó phát hiện nguyên nhân gây ra sự việc là Tiểu Tam khiêu khích kiếm chuyện, sau đó cùng đồng bọ đánh La Vu Liệt đến chết, hoàn toàn là hành vi du côn vô pháp vô thiên! Nhưng Tiểu Tam lại biến thành "Anh hùng" trong mắt quần chúng! Trên website yêu cầu "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" thanh toán tiền thưởng cũng khá cao, chỉ là trước mắt hắn vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào.

Thử hỏi, nếu người chết không phải La Vu Liệt, mà là một công dân bình thường, quần chúng còn có thể ủng hộ một tên côn đồ như vậy sao?

Để gìn giữ chính nghĩa trong lòng, quần chúng đã dễ dàng tha thứ cho tội ác đến độ ngay cả nhân tính cũng có thể không màng!

Đây đến tột cùng là quần chúng vô tri? Hay thời đại này lương thiện bị cướp giật, sức công tín của chính phủ đã về số âm?

Cho dù là loại nào, cũng là một loại bi ai bất đắc dĩ!

Hai ngày trước bông tuyết từ bầu trời mênh mông rơi xuống dưới ánh nắng vào đông chiếu thẳng xuống đã bắt đầu hòa tan, màu vàng nghệ sáng rỡ rót lên từng tấc đất, nhưng không sưởi ấm nổi lòng người đã đóng băng trong trời đông giá rét.

Sở cảnh sát thành phố Bạch Hổ

Sáng sớm, trước cửa sở cảnh sát Bạch Hổ đã bu đầy người, có phóng viên, dân thành phố quan tâm việc này, còn có "Đoàn ủng hộ Tiểu Tam" mới thành lập chỉ trong một đêm, cho dù có mười cảnh viên ra hiện trường duy trì trật tự, cảnh tượng cũng vẫn hỗn loạn không chịu nổi.

Bách Hạo Lâm vất vả lắm mới lái xe vào được bãi đỗ xe của sở cảnh sát, sau khi đậu xe, anh không từ lối đi chuyên dụng lên cao ốc sở cảnh sát, mà đi về phía đám đông, hỏi một thanh niên có vẻ là sinh viên đại học đang mặc áo thun màu tră đoàng, trước áo thun in chân dung Tiểu Tam:

"Xảy ra chuyện gì à?"

"Trên mạng nói 8h30 cảnh sát sẽ chuyển Tiểu Tam đến nhà giam thiếu niên." Thanh niên không thèm quay đầu lại, rướn cổ lên nhìn quanh.

"Tin tức này đáng tin không?" Rạng sáng Bách Hạo Lâm mới ngủ, khi đó trên mạng Thí Tội còn chưa có tin tức này.

"Công bố lúc 5h, khẳng định đáng tin!" Thanh niên như chém đinh chặt sắt nói.

Quả nhiên, một chiếc xe chuyên dụng của cảnh sát tòa án chậm rãi lái vào sở cảnh sát, các cảnh viên duy trì trật tự hiện trường vất vả lắm mới tách được đám người ra, vài cảnh viên áp tải Tiểu Tam xuất hiển ở cổng sở cảnh sát/

Máy ảnh trong tay các phóng viên bắt đầu ghi lại từng khoảnh khắc, tiếng kêu ầm ĩ của quần chúng cũng liên tục không ngừng:

"Giỏi lắm, Tiểu Tam!!"

"Làm tốt lắm!!"

"Nên đánh chết tên khốn kiếp đó!!"

"..."

"..."

Tiểu Tam hai ngày nay mặc dù đã có nghe thấy chuyện quỹ ngân sách Thí Tội và La Vu Liệt, nhưng không ngờ mình được đãi ngộ cấp quốc khách, gã mừng như lên, toét miệng lộ ra hàm răng vàng, như ngôi sáo vẫy tay với những người bên giới.

"Nhóc con, đừng sợ, có chúng tôi ở đây họ không dám làm gì nhóc đâu!"

"Loại người này chết vạn lần cũng ngại ít, cậu không làm sai!"

Trong những tiếng kêu này, quần chúng vây xem ở đây bắt đầu có người chen lấn đùn đẩy, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội được nhìn thấy phong thái "thần tượng", nhóm cảnh viên và cảnh sát tòa án tại hiện trường cố hết sức chen về phía trước tác quần chúng khỏi Tiểu Tam.

Điên rồi, thật sự điên rồi! Bách Hạo Lâm thầm thở dài.

Khi nhìn thấy cảnh sát tòa án muốn áp giải Tiểu Tam lên xe, một người đàn ông trung niên đội nón chuyên dụng của công ty chuyển phát nhanh vừa liều mạng chen về phía trước, vừa điên cuồng hô:

"Xin chờ chút! Có chuyển phát nhanh của Trần Tam Kim!! Có chuyển phát nhanh của Trần Tam Kim!! Chờ chút --! ! !" Tiểu Tam vốn tên là Trần Tam Kim.

Có lẽ cảm giác được gì đó, người xung quanh hắn tự động chừa ra lối đi, người của công ty chuyển phát nhanh dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt Tiểu Tam, hai tay đưa lên một bưu kiện chuyển phát nhanh: "Thư của cậu, mời ký nhận."

Các phóng viên của hãng báo lớn, đài truyền hình đều chụp điên cuồng bức thư trên tay gã.

Các cảnh sát bên cạnh Tiểu Tam thay gã nhận lấy, vừa mở ra nhìn, bên trong là một tờ chi phiếu mười vạn đô la ngân hàng Thụy Sĩ!!

Tất cả mọi người đề ồ lên.

Cảnh sát nhanh chóng bỏ chi phiếu tính cả tờ chuyển phát nhanh vào túi vật chứng, cũng mời người của công ty chuyển phát nhanh vào sở cảnh sát lấy lời khai, đồng thời cũng giải Tiểu Tam lên xe cảnh sát, giải tán đám đông.

Theo tiếng còi xe cảnh sát vang vọng, vở hài kịch này cuối cùng cũng bế mạc, nhưng sự xuất hiện của tờ chi phiếu này cũng đã thành chủ đề mới.

Nhưng Bách Hạo Lâm không mấy lạc quan với việc có thể tìm được đầu mối về "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu" từ thư chuyển phát nhanh và tờ chi phiếu này, anh vừa chuẩn bị vào sở cảnh sát, một tiếng gọi duyên dáng truyền đến từ phía sau anh:

"Ôi chao, thiệt khéo nha, Hạo Lâm."

Không cần nhìn, Bách Hạo Lâm cũng biết là ai, anh khẽ thở dài, quay đầu lại, mặt mang nụ cười: "Đúng vậy, thật sự là 'khéo' quá, Lục đại tiểu thư."

"Đã bảo cứ gọi em Uyển Ngọc là được mà." Lục Uyển Ngọc mặc áo ngắn lông vũ trắng như tuyết, quần ngắn da beo, chân mang giày bó da beo, hoàn toàn theo phong cách nữ vương, nhưng cô lại cầm một hộp thức ăn mang phong cách truyền thống, hoàn toàn không hợp với bộ trang phục này của cô. Cô không đợi Bách Hạo Lâm nói chuyện, tiếp tục nói, "Hạo Lâm, hai ngày nay trời lạnh, em tự tay nấu cho anh một chén canh phổi heo cỏ tranh tuyết lê mười phần tình yêu, em nhất định phải nhìn anh uống hết nó." Cô không cho Bách Hạo Lâm đường từ chối.

"Lục đại tiểu thư. . ." Bách Hạo Lâm đang muốn nói chuyện, điện thoại di động trong ngực vang lên, anh cười xin lỗi Lục Uyển Ngọc:

"Alo, ai đấy? Là Trương cảnh quan của ban 4 à? Ừ, đúng rồi, được, tôi sẽ tới." Anh cúp điện thoại, nói với Lục Uyển Ngọc, "Xin lỗi, Lục đại tiểu thư, tấm lòng tốt của cô tôi nhận, bây giờ. . ."

"Không sao, em chờ anh nhé!" Lục Uyển Ngọc mỉm cười cắt ngang lời Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm vốn không thích Lục Uyển Ngọc, hiện giờ càng cảm thấy phản cảm với vẻ hùng hổ dọa người của cô, nhưng cô là cô chủ nhỏ của Hàn Xá, lại là chị của Lục Á Minh, làm thế nào cũng không thể cạch mặt cô được, cho nên anh đành phải đồng ý:

"Vậy, được rồi."

Bách Hạo Lâm đưa Lục Uyển Ngọc đến phòng làm việc của mình trước, rồi mới đến tầng 3 tìm Trương cảnh quan.

Lục Uyển Ngọc đặt hộp thức ăn lên bàn, dạo quanh phòng làm việc, cô nhìn sách trên kệ một chút, tất cả đều là tâm lý học tội phạm, tâm lý học hành vi, tâm lý học biến thái, pháp luật các loại ngành học chuyên nghiệp, cô không hề hứng thú với những thứ này.

Lục Uyển Ngọc vô cùng nhàm chán ngồi trước bàn làm việc, vắt chéo chân, dùng ngón tay mân mê tóc, thầm nghĩ mình phải làm thế nào khiến Bách Hạo Lâm quỳ gối dưới váy cô.

Vô số cậu ấm đều hao hết tâm tư vì cô, chỉ vì một lần thấy cô cười, cô cũng để họ vào mắt, hôm nay lại nấu canh vì một người đàn ông từ sớm tinh mơ, Lục Uyển ngọc thầm tự cảm thấy buồn cười.

Cô làm tất cả những việc này đều là để báo thù Lục Á Minh!

Phải nói là thay mẹ cô báo thù người mẹ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia của Lục Á Minh!

Mẹ của Lục Uyển Ngọc xuất thân từ gia đình giàu có, xem như môn đăng hộ đối với cha cô, cả nhà vốn sống yên ổn vô sự bên nhau, nhưng năm Lục Uyển Ngọc sáu tuổi, ba Lục không để ý đến sự phản đối của cả nhà, đề nghị ly hôn mẹ cô.

Ly hôn đối với gia đình truyền thống như Lục gia có thể nói là vô cùng nhục nhã, mặc kệ bà nội nhà họ Lục phản đối thế nào, thái độ của ba Lục đều cực kỳ kiên quyết, thậm chí chuẩn bị cắt đứt tất cả quan hệ với Lục gia, cùng mẹ của Lục Á Minh đến nơi khác làm lại từ đầu!

Mẹ của Lục Uyển ngọc trời sinh tính rắn rỏi khí khái, khi biết mình thế mà bại bởi một con sen xuất thân bần hàn, vào một buổi tối, sau khi bà viết xuống bức thứ nguyền rủa, mặc đồ đỏ treo cổ.

Một năm sau, ba Lục và mẹ của Lục Á Minh kết hôn, cũng sau đó không lâu thì sinh ra Lục Á Minh.

Có lẽ lời nguyền của mẹ Lục Uyển Ngọc đã có tác dụng, mẹ của Lục Á Minh ba năm sau vì bệnh qua đời, ba Lục vào lúc cô 15 tuổi vì tai nạn giao thông, nhắm mắt xuôi tay, tất cả công việc trong nhà đều cho bà nội Lục tiếp nhận.

Bà nội Lục cực kỳ chán ghét "dã chủng" Lục Á Minh, hận không thể đuổi cô ta ra khỏi nhà, nhưng ba Lục khi còn sống từng lưu lại một phần di chúc, xác lập địa vị Lục Á Minh trong gia đình, cũng giao quán trà cho cô.

Lục gia là hậu duệ của trà thánh Lục Vũ thời Đường, giao quán trà cho Lục Á Minh có nghĩa cô là người thừa kế chân chính của Lục gia, mà con gái của phu nhân vợ đầu Lục Uyển Ngọc chỉ tương đương với người quản lý nhà hàng.

Nghĩ đến đây, Lục Uyển Ngọc lại hận Lục Á Minh nghiến răng nghiến lợi.

"Hạo Lâm, anh có đây không!" Tần Tư Diệp còn chưa đẩy cửa ra miệng đã nói, khi cô thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp đang ngồi trên ghế làm việc của Bách Hạo Lâm thì thoáng sửng sốt.

"Xin chào." Lục Uyển Ngọc quay đầu cười với cô, "Hạo Lâm hình như đang họp, cần tôi giúp cô chuyển lời không?"

"Không có gì, chỉ là muốn nói cho anh ấy biết Trương cảnh quan của ban 4 tìm anh ấy, là về vụ án của Cung Sử." Lúc trước Trương cảnh quan tìm Bách Hạo Lâm, anh lại vắng mặt, đến ban Giám Chứng Pháp Y hỏi Tần Tư Diệp, sau khi xác định cô cũng không biết Bách Hạo Lâm ở đâu mới gọi điện thoại cho anh, cho nên bây giờ Tần Tư Diệp không hề biết họ đã liên lạc được. Cô cảm thấy Bách Hạo Lâm họp cũng không tiện gọi cho anh, nói, "Hình như muốn mời anh ấy cho biết thời gian biểu ngày 31 tháng 12."

"Ngày 31 tháng 12?" Lục Uyển Ngọc thấp giọng lặp lại.

"Ừ, chờ anh ấy về phiền cô chuyển lời."

Ngày 31 tháng 12, ngày đó chẳng phải. . .Lục Uyển Ngọc thầm giật mình. Cô nhớ rất rõ đêm ngày 31 tháng 12 cô đi tìm Bách Hạo Lâm, muốn hẹn anh ăn cơm chiều, lại vừa vặn bắt gặp anh lái một chiếc xe màu đen rời đi, sau này Lục Uyển Ngọc phát hiện xe của anh lại là màu bạc. Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hề suy nghĩ nhiều.

Lục Uyển Ngọc có chút ngồi không yên, trực giác của cô nói cho cô biết Bách Hạo Lâm nhất định đang che giấu bí mật không thể cho ai biết. Sau khi nghe Bách Hạo Lâm và Trương cảnh quan ở phòng thẩm vấn số 1, cô đi thẳng đến sau tấm kính một chiều của phòng thẩm vấn 1, mở máy phóng thanh.

Trương cảnh quan vốn không hề hứng thú với vụ án của Cung Sử, nếu không vì ban 5 giải tán, người người trong sở cảnh sát cảm thấy bất an, hắn chắc chắn sẽ đặt vụ án này dưới đáy rương, không thèm nhìn tới, nhưng hiện giờ sở trưởng tân nhiệm tác phong mạnh bạo, hắn không muốn ngay cả chén cơm cũng không có, cho nên mới lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của Tần Tư Diệp ra, tìm dến Bách Hạo Lâm, hỏi theo lệ.

"Tức là nói khoảng 6 giờ 30 phút chiều ngày 31 tháng 12, bác sĩ Cung là rời đi cùng bác sĩ Bách?" Trương cảnh quan vừa viết vừa ghi âm.

"Đúng vậy. Đêm đó vì có tiệc tất niên, tôi không lái xe, bác sĩ Cung tốt bụng cho tôi quá giang một đoạn."

Nói dối! Đứng sau tấm kính một chiều, Lục Uyển Ngọc thầm kêu lên, trí nhớ của cô luôn rất tốt, cô nhớ rất rõ, đêm đó trong xe chỉ có một mình Bách Hạo Lâm!!!

Lục Uyển Ngọc không biết tại sao Bách Hạo Lâm phải nói dối, cô ôm đầy bụng nghi ngờ tiếp tục nghe.

"Cậu còn nhớ thời gian và vị trí cậu xuống xe không?" Trương cảnh quan lại hỏi.

"Nếu tôi nhớ không lầm, hình như là đầu đường Nam Vị, thời gian khoảng 7h thì phải?" Bách Hạo Lâm đã sớm điều tra đường Nam Vị có thể bắt xe đến nhà anh, cũng có thể đến khách sạn Sheraton, mà gần đó không có máy theo dõi cận cảnh của ngành giao thông, không cách nào kiểm chứng.

"Cậu đến Sheraton lúc mấy giờ?" Nói vậy Trương cảnh quan đã tìm hiểu từ cách cảnh viên, chỉ muốn anh tự xác nhận lời khai có nhất trí hay không.

"Khoảng 8 giờ."

"Vậy trong 1 tiếng từ 7 giờ đến 8 giờ cậu ở đâu?"

"Về nhà tắm rửa thay quần áo, đây là xuất phát từ tôn trọng với sở cảnh sát." Bách Hạo Lâm đáp hợp tình hợp lý.

"Tốt, cứ vậy đi. Cám ơn cậu, bác sĩ Bách." Trương cảnh quan vốn chỉ làm theo thông lệ, không hề tình nghi Bách Hạo Lâm.

"Đây là tử vong ngoài ý muốn à?" Bách Hạo Lâm nói.

"Hừ, đương nhiên rồi. Hơn phân nửa là cái ông bác sĩ khoa não kia sau khi đưa cậu về lại đến nơi nào đó uống rượu, sau đó rơi xuống biển." Trương cảnh quan khẽ thở dài, "Nếu Triệu sở trưởng ở đây . . ., ôi, không nói nữa!"

Bách Hạo Lâm cười cười, không nói gì.

Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Lục Uyển Ngọc chờ bên ngoài tiến lên đón:

"Hạo Lâm, sao cảnh sát lại thẩm vấn anh vậy?"

"Hỏi theo thông lệ thôi." Bách Hạo Lâm lộ ra nụ cười đẩy người ra xa ngàn dặm, "Lục đại tiểu thư, tôi biết cô cũng bề bộn nhiều việc, hay là tôi tiễn cô ra ngoài?"

"A, bác sĩ Bách, bạn gái cậu?" Trương cảnh quan ra khỏi phòng thẩm vấn nhìn thấy Lục Uyển Ngọc, tán gẫu.

"Xin chào, tôi vừa nghe được cuộc nói chuyện của các anh, không biết bác sĩ Cung kia lái xe gì nhỉ?" Lục Uyển Ngọc mỉm cười hỏi.

"Để xem nào," Trương cảnh quan lật quyển tư liệu, "BMW đời 5."

"Là màu đen đúng không?" Lục Uyển Ngọc hỏi ngay.

Bách Hạo Lâm dường như cảm giác được Lục Uyển Ngọc biết gì đó, nụ cười nhất thời cứng lại trên mặt, anh hơi bất an, mỗi một dây thần kinh toàn thân đều căng thẳng.

"Cô biết?" Trương cảnh quan dù sao cũng không phải đồ ngốc, từ trong lời Lục Uyển Ngọc nghe ra được bí ẩn, hỏi ngược lại.

"Đêm ngày 31 tháng 12 đó, tôi tìm gặp Hạo Lâm, vừa vặn nhìn thấy anh ấy ngồi xe màu đen rời đi, có lẽ chính là khi ấy, đúng không, Hạo Lâm?" Lục Uyển Ngọc nói rồi nhìn phía Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, anh lúc này mới nhớ tới mấy cuộc gọi nhỡ liên tục hôm đó, hóa ra đều là Lục Uyển Ngọc gọi! Cô đã thấy được gì rồi? Cô ta nhìn thấy mình đem Cung Sử cả người lẫn xe cùng lao xuống biển sao? Cô ta có chứng cứ không? Cô ta định làm thế nào? Tố cáo mình sao? Một loạt câu hỏi như hồng thủy tràn vào đầu anh.

Bách Hạo Lâm ép mình đánh gãy những liên tưởng đáng sợ, cũng cực lực trấn an trái tim kinh hoàng không thôi của mình:

Không, không đâu, cô ta chỉ vô tình bắt gặp, căn bản không biết mình có kế hoạch gì, cũng không có lý do theo dõi mình!

"Vậy à." Trương cảnh quan cũng không cho rằng bất ổn.

Trở lại ban Chi Viện Tâm Lý, sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, Bách Hạo Lâm vừa châm trà cho Lục Uyển Ngọc vừa dò xét ý cô:

"Lục đại tiểu thư, ngày đó cô từng đến tìm tôi à? Sao chưa từng nghe cô nhắc tới?"

"Ngày đó người ta cũng chỉ muốn làm anh ngạc nhiên, ai ngờ lại bỏ lỡ anh, gọi điện thoại anh cũng không nghe." Lục Uyển Ngọc ngồi trên bàn làm việc, phong tình vạn chủng mà lắc lư bắp đùi thon dài, tuyết trắng, giọng điệu như trẻ con làm nũng.

"Ngày đó vừa vặn trong sở có tiệc tất niên, có lẽ không nghe được." Bách Hạo Lâm nói rồi đưa trà cho Lục Uyển Ngọc.

"Vậy à?" Lục Uyển Ngọc không nhận, hai tay cô chống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh, "Trí nhớ của em luôn rất tốt, ngày đó trên xe chỉ có mình anh đúng chứ!!"

Bách Hạo Lâm như bị sét đánh trúng đầu, anh không ngờ Lục Uyển Ngọc ấy vậy mà đã nhìn thấy!

"A." Bách Hạo Lâm nở nụ cười, nhưng cơ mặt cứng đờ đến mức có chút khó bị khống chế.

"Phụ nữ luôn rất mẫn cảm đó!" Lục Uyển Ngọc kéo cà vạt của Bách Hạo Lâm, nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói, "Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng mà, là anh làm đúng chứ?"

Hơi thở ấm áp, hương thơm thuần khiết của Lục Uyển Ngọc như gió xuân khẽ vuốt trên mặt Bách Hạo Lâm, thanh âm lại như một con thú mẹ gầm nhẹ.

Không khí trong phòng làm việc tựa như đã ngừng trôi, hai người cứ vậy đối mặt nhau, yên tĩnh đến mức tiếng tim đập cũng có thể nghe được.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Bách Hạo Lâm vang lên, anh dời mắt khỏi mặt Lục Uyển Ngọc, lấy điện thoại di động ra, khi nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại là tên của Lục Á Minh, anh lại do dự.

Lục Uyển Ngọc đột nhiên cướp lấy điện thoại của Bách Hạo Lâm, nghe máy:

"Alo? Là em à, anh ấy bây giờ không tiện," Lục Uyển Ngọc nhìn Bách Hạo Lâm, trong mắt mang theo nét cười, "Đáng ghét, anh xấu quá à, Hạo Lâm!"

Bách Hạo Lâm "bộp" một tiếng khép điện thoại lại:

"Cô đến tột cùng muốn làm gì?" Trong mắt anh đã lộ ra sát khí mơ hồ.

"Anh đã làm gì em không có hứng thú biết, em chỉ muốn anh từ hôm nay trở đi làm nô lệ của em." Lục Uyển Ngọc biết mình đã thắng, khóe miệng xẹt qua một đường cong đắc ý.

Bách Hạo Lâm cười lạnh: "Ân oán của chị em các cô tôi cũng không có hứng thú, nếu cô cho rằng có thể lợi dụng tôi, thì sai hoàn toàn rồi."

"Vậy à? Con tiểu tiện nhân kia chắc là đang khóc đấy!" Lục Uyển Ngọc "phụt" một tiếng nở nụ cười, "Sau khi nó sinh ra, chuyện duy nhất có thể làm tôi vui vẻ chính là nhìn nó đau khổ! Anh chính là lưỡi dao sắc bén có thể hung hăng cắm vào trong ngực nó, cho nên anh không thể từ chối!!" Cô nói rồi vuốt mặt Bách Hạo Lâm, "Đừng quên, tự do của anh, tính mạng của anh đều trong tay em."

Nắm tay của Bách Hạo Lâm không biết từ khi nào đã siết lại.

"Được rồi, em không phiền anh nữa, tối nay anh tới Hàn Xá tìm em, sáu giờ rưỡi, nhớ kỹ phải tươi cười nhé." Lục Uyển Ngọc vỗ nhẹ mặt Bách Hạo Lâm, tựa như vuốt đầu chú chó con.

Lục Uyển Ngọc vừa đi, Bách Hạo Lâm "ầm" một cái hung hăng đấm lên bàn, anh trừng mắt nhìn hộp thức ăn trên bàn làm việc, gần như sắp cắn vỡ răng.

Giết cô ta?! Ý niệm đáng sợ chợt lóe qua đầu Bách Hạo Lâm, không, tội cô ta không đáng chết, nếu tôi vì bảo vệ mình mà ra tay hạ sát cô ta, tôi có khác gì Phạm Quốc Mậu? Thậm chí ngay cả y cũng không bằng!!

Trước mắt điều duy nhất đáng ăn mừng chính là Lục Uyển Ngọc có lẽ cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh ngày 31 tháng 12 Bách Hạo Lâm một mình lái xe của Cung Sử rời đi -- Từ đối thoại của cô ta và Trương cảnh quan, khi ấy cô ta vô tình trông thấy, không hề theo dõi anh, càng không thể chụp được ảnh ở loại tình huống này -- Khi ấy làm vậy không hề có ý nghĩa gì.

Mặc kệ nói thế nào, cán cân của trận đánh cược này đang nghiêng về phía Lục Uyển Ngọc. Thế nhưng Lục Uyển Ngọc bây giờ còn chưa làm gì Bách Hạo Lâm -- Cô ta muốn lợi dụng anh đối phó Lục Á Minh.

Nghĩ đến Lục Á Minh, Bách Hạo Lâm có chút áy náy. Tính cách Lục Á Minh nhu nhược, thẹn thùng, chắc vì hoàn cảnh của Lục gia bồi dưỡng nên nói quen ăn nói thận trọng của cô. Mình cứu cô, chỉ xuất phát từ bản năng, nhưng trong lòng Lục Á Minh đã xem anh như cọng rơm cuối cùng có thể thoát khỏi trói buộc của Lục gia, cho nên cô mới nhiều lần chủ động bày tỏ, hy vọng có thể nhờ sức anh thoát khỏi áp lực cuộc sống, nhưng vì sai lầm của mình, ngược lại tổn thương cô gái vô tội!

Cô thật sự đang khóc sao? Bách Hạo Lâm nghĩ rồi cầm lấy điện thoại, chuẩn bị bấm gọi cho cô, nhưng ngón tay khi chạm vào vỏ điện thoại lạnh lẽo, lại dừng.

Cho dù có Lục Uyển Ngọc hay không, Bách Hạo Lâm đều hiểu mình không có khả năng mang đến hạnh phúc cho Lục Á Minh, cho nên anh một mực từ chối khéo ý tốt của cô, chính là không muốn cô vùi quá sâu, bây giờ cô hiểu lầm mình và Lục Uyển Ngọc bên nhau, có khi lại là chuyện tốt không chừng? Ít nhất có thể chặt đứt suy nghĩ của cô.

Bách Hạo Lâm thở hắt một hơi dài, rút tay về.

Lục Uyển Ngọc muốn lợi dụng mình đối phó Lục Á Minh, tạm thời không có uy hiếp. Cứ để mọi người cho rằng họ đang hẹn hò đi, chỉ cần trải qua phục bút che giấu quỷ kế tâm lý nho nhỏ là có thể lật bài với cô ta rồi, cho dù cô ta tố cáo mình, không có chứng cứ xác thật, ai cũng sẽ tưởng rằng cô ta chỉ muốn trả thù, sẽ không ai tin lời cô ta!

Sau khi hạ quyết tâm, thần kinh Bách Hạo Lâm luôn căng thẳng lúc này mới hơi thả lỏng chút.

Cùng lúc đó, bên ngoài vì chuyện quỹ ngân sách Thí Tội đúng hẹn chi trả Trần Tam Kim mười vạn đô la tiền thưởng mà đã làm ầm ĩ cả ngày, bất luận là tin tức TV, hay đài phát thanh, hay trên internet, tất cả đều thảo luận vấn đề này, những người vốn còn tồn tại nghi ngờ về quỹ ngân sách Thí Tội lúc này cũng đã tin hoàn toàn.

Mặc dù cũng có người đưa ra nghi vấn về sự kiện này, nhưng xu hướng ngôn luận vẫn là thế cục nghiêng về một phía, đa số quần chúng không chỉ ủng hộ hành vi của Trần Tam Kim, còn ủng hộ hành vi trắng trợn mua kẻ giết người của quỹ ngân sách Thí Tội, một vài luật sư cũng tỏ vẻ đồng ý tiến hành bào chữa miễn phí cho Trần Tam Kim, để nâng cao danh tiếng của mình, cả thành phố TMX đều bao phủ trong bầu không khí điên cuồng.

Buổi chiều lúc gần tan ca, Bách Hạo Lâm đã tiễn cảnh sát đến đây tiếp nhận đánh giá tâm lý, vừa ngồi trở lại bàn làm việc, cửa đột nhiên bị người ta thô bạo mở tung.

"Bác sĩ Bách, kết quả kiểm nghiệm viên đạn của vụ án bắn chết Vương cảnh ti đã có!!!" Dịch Vân Chiêu kêu to vọt tới, vẻ mặt cậu ta lộ rõ cậu ta khá giật mình với kết quả, "Kết quả đường đạn cùng một loại với vụ án cướp trong hẻm nhỏ mà cậu chứng kiến!!" Cậu ta nói rồi đặt tư liệu sao chép trên bàn làm việc Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm đứng bật dậy, trừng mắt nhìn tư liệu trên bàn, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.

Anh tuyệt đối không ngờ vụ án đấu súng trong hẻm vốn đã rơi vào bế tắc đã lâu, không hề còn hy vọng thế mà lại có thể xoay chuyển vào lúc này, càng không ngờ anh em họ La cũng có liên quan đến cái chết của ba anh!!

La Vu Cường --! ! ! Trong lòng Bách Hạo Lâm quát lên cái tên này.

"Nói cách khác La Vu Cường dính dáng đến hai vụ án mạng! Đáng ghét, trước đó chúng ta vậy mà để cho hắn thoát!!" Tâm trạng Dịch Vân Chiêu kích động.

"Vân Chiêu, tỉnh táo chút," Bách Hạo Lâm giấu sắc mặt nói, "Tôi nhớ kỹ viên đạn của vụ án đấu súng trong hẻm cũng từng xuất hiện trong vụ án cướp ngân hàng mười năm trước, đúng không?"

"Ừ!" Dịch Vân Chiêu gật đầu, lập tức cậu ta đã hiển được ý sâu xa trong lời Bách Hạo Lâm, "Chẳng lẽ vụ án cướp ngân hàng mười năm trước cũng có phần La Vu Cường??"

"Tôi đã đọc tư liệu, hai gã tội phạm bị tóm đều đầu ba mươi, La Vu Cường 10 năm trước lại chỉ chừng 20 tuổi, khả năng họ vì một thằng oắt con mà giơ đầu chịu báng không lớn." Bách Hạo Lâm coi như tỉnh táo nói.

"Sự việc này nhất định sẽ nhanh chóng bị tung lên mạng, tội trạng của La Vu Cường lại sẽ tăng thêm một. 10 vạn đồng tiền tưởng của La Vu Liệt đã thanh toán, kế tiếp chính là La Vu Cường! Đáng ghét! Nếu không phải thằng Tiểu Tam kia, La Vu Liệt nói không chừng đã hợp tác cùng cảnh sát!" Dịch Vân Chiêu cắn răng nói.

"Phía bộ Chi Viện Máy Tính còn chưa có tin tức sao?"

"Chưa." Dịch Vân Chiêu lắc đầu, "Tiểu Quan nói hacker kia cực kỳ lợi hại, cho dù có thể tìm tới hắn, e rằng cũng phải mất mấy tháng."

Bách Hạo Lâm nói vài câu đừng nhụt chí, đợi Dịch Vân Chiêu đi rồi, lúc này anh mới đọc từng câu từng chữ trong báo cáo Vương cảnh ti bị giết, hơn nữa hô hấp càng ngày càng dồn dập, hai tay đặt trên mặt bàn cũng bất giác siết thành đấm, ánh mắt anh dừng lại ở cột báo cáo của ban Kiểm Nghiệm Súng, thì thầm:

" 0.22 inches, có liên quan đến một vụ án cướp ngân hàng mất trộm châu báu giá trị ngàn vạn và một vụ án mạng vào ngày 18 tháng 6 năm ngoái đường Tây Tham, hai vụ án đều không tìm được nghi phạm."

Bách Hạo Lâm tuyệt đối không ngờ tới, nửa năm trước, anh từ bỏ lý tưởng, hao hết tâm tư trà trộn vào sở cảnh sát, chính là để điều tra vụ án ba anh bị hại bảy năm trước. Ước nguyện ban đầu của anh vốn là tìm được hung phạm, đưa hắn ra công lý, trả lại cho ba anh công đạo, nhưng tạo hóa trêu người, vụ án không có chút tiến triển nào, anh thì lại càng chạy càng xa trên con đường đen tối rét lạnh, không thể không nói thần vận mệnh đã mở cho anh một cuộc chơi lớn. Ngay khi anh chọn một con đường hoàn toàn trái ngược với ba mình, đầu mối đứt đoạn lại đột ngột nối liền lần nữa!

Bách Hạo Lâm hít một hơi thật sâu, lại thong thả chải chuốt nỗi lòng mình trong lúc thở ra.

Cái chết Vương cảnh ti và ba anh có liên hệ sâu sắc với viên đạn sát hại, nói không chừng hắn cũng là một trong những kẻ biết chuyện năm đó. Mặc dù người đã chết, nhưng đầu mối vẫn chưa đứt! Vương cảnh ti là vì vụ án của anh em họ La mới bị hại, mà anh em họ La buôn lậu Lidocaine là sự thực không cần bàn cãi, vì vậy có thể thấy, sau lưng họ còn một tập đoàn lợi ích khổng lồ, mà tập đoàn này chắc chắn có liên quan tới cái chết của ba anh năm đó!! Đúng vậy, ba anh chắc chắn nắm giữ bí mật họ không thể cho ai biết!

Bách Hạo Lâm biết rõ mình và Vương cảnh ti cùng ở sở cảnh sát Bạch Hổ, đối phương nhất định biết lai lịch của anh, nhưng lại chậm chạp không ra tay với anh, chứng tỏ anh còn sống có giá trị hơn chết, đây là ưu thế của anh!

Bách Hạo Lâm sóng lòng mênh mông, anh không đợi đến hết giờ làm liền vội vàng rời khỏi sở cảnh sát.

La Vu Cường còn làm việc ở đội bảo vệ biển, bây giờ muốn tìm gã cũng không phải việc khó, một khi cảnh sát bắt đầu lập án điều tra gã, chỉ sợ gã rất khó chạy thoát khỏi kết cục của Vương cảnh ti, cho nên trước đó, Bách Hạo Lâm nhất định phải tranh thủ từ miệng gã nạy ra chân tướng năm đó ba anh bị hại, đó cũng là đầu mối duy nhất hiện nay của anh!!

Bách Hạo Lâm vừa lái xe về phía tòa nhà văn phòng của đội bảo vệ biển khu Huyền Vũ, vừa tra số điện thoại của quầy tiếp tân:

"Xin chào, tôi là phóng viên của 《 Tin Tức Mỗi Ngày 》, chúng tôi muốn phỏng vấn La Vu Cường tiên sinh, xin hỏi anh ấy hiện có ở đó không?"

"Xin anh chờ chút," Đầu kia điện thoại truyền đến giọng ngọt ngào của nhân viên tiếp tân và tiếng gõ bàn phím, "La đội trưởng đang họp, cần tôi thay anh hẹn trước không?"

"Vậy tạm thời không quấy rầy anh ấy nữa." Bách Hạo Lâm dứt lời cúp điện thoại.

Tốt lắm, La Vu Cường vẫn còn ở đội bảo vệ biển, đêm nay gã sẽ là con mồi của tôi!! Bách Hạo Lâm vừa nghĩ, vừa tăng ga.

20 phút sau, Bách Hạo Lâm đi tới cửa chính tòa nhà văn phòng đội bảo vệ biển, nhưng phát hiện đã có phóng viên của các tòa soạn và đài truyền hình cầm mircophone, khiêng máy quay phim ở đó, xem ra người có suy nghĩ giống Bách Hạo Lâm cũng có không ít.

Mặt trời vào đông như đi chạy show, luôn đi rất vội vàng, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, đèn lên rực rỡ, dòng xe cộ càng ngày càng đông dần khiến giao thông trở nên ùn tắc, truyền thông canh giữ trước tòa nhà văn phòng cảnh sát biển cũng đã chất đống.

Bách Hạo Lâm dùng ngón tay gõ vô lăng, nhìn chằm chằm tòa nhà không chuyển mắt, im lặng chờ đợi.

Lại qua một chốc, các ký giả chắn trước cửa bắt đầu xôn xao, đèn chớp loang loáng bắt đầu không ngừng lóe ra, sáng như ban ngày, Bách Hạo Lâm biết mục tiêu đã xuất hiện, anh khởi động ô tô.

Quả nhiên, một chiếc ô tô màu xanh ngọc chậm rãi lái ra, các ký giả vừa chạy chậm theo sau, vừa không ngừng đặt câu hỏi, cũng không quan tâm người trong xe có hứng thú trả lời họ không.

Ô tô màu xanh ngọc không để ý đến câu hỏi của các ký giả, chạy đi thẳng, đại đa số phóng viên cũng không đuổi kịp gã, chỉ có Bách Hạo Lâm yên lặng theo đuôi.

Ô tô màu xanh ngọc chạy mãi về phía đông, để tránh cho đối phương sinh nghi, Bách Hạo Lâm luôn duy trì khoảng cách với gã, cuối cùng đi theo gã tới khách sạn năm sao Sofitel ở khu Chu Tước, cũng nhìn La Vu Cường từ trên xe đi xuống, giao xe cho thằng nhóc giữ xe, lửng thửng đi vào đại sảnh.

Gã đến gặp ai nhỉ? Bách Hạo Lâm thầm nghĩ.

Đợi khoảng 15 phút, La Vu Cường vẫn chưa đi ra, trái lại điện thoại di động của Bách Hạo Lâm kêu lên, mặc dù là một số xa lạ, nhưng Bách Hạo Lâm đã đoán ra là ai, anh cực kỳ miễn cưỡng nghe máy:

"Alo?"

"Cưng à, sao anh còn chưa sang đây? Tất cả mọi người đang chờ anh ăn cơm đó, a? Đang họp?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm điệu đàng của Lục Uyển Ngọc, "Là vụ án ngày 31 tháng 12 à! Còn 10 phút nữa đúng không? Ừ, tụi em chờ anh." Cô tự biên tự diễn một phen rồi cúp điện thoại.

Bách Hạo Lâm khép điện thoại di động lại, không nhịn được cười lạnh, xem ra Lục Uyển Ngọc đã sắp xếp tiệc để anh gặp mặt gia đình cô, đương nhiên, chủ yếu là để giới thiệu thân phận mới của anh cho Lục Á Minh.

"Lục đại tiểu thư thích chơi, tại hạ nhất định phải tham gia cùng." Bách Hạo Lâm lạnh lùng nói, khởi động ô tô.

Lúc này, tầng 26 khách sạn năm sao Sofitel, trong phòng tổng thống

La Vu Cường đang khúm núm đứng trước phòng tắm, cong lưng, ép thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Qua hồi lâu, một giọng nam nặng nề từ trong phòng tắm vang lên:

"Tiểu La, cậu có tính toán gì không?"

"Phía cảnh sát không cần lo lắng, tất cả chứng cứ đã bị tiêu hủy, nhân chúng cũng đã chết, họ không làm gì được tôi." La Vu Cường nói.

"Hừ cho nên mới đặc biệt có người lập cho một cái quỹ ngân sách gì đó muốn mua đầu cậu!" Thanh âm trong phòng tắm rống lên.

"Đại, đại ca, cái này, anh nhất định phải cứu em, em đi theo anh vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, anh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được!" La Vu Cường thiếu chút nữa quỳ xuống, "Nếu như bị cảnh sát bắt, em, em sẽ không hé răng lời nào, dùng cái chết tạ ơn đại ca mấy năm nay, nhưng mà, nhưng mà em không muốn chết trong tay đám dân đen kia!! Em còn có rất nhiều chuyện chưa giúp đại ca làm, đại ca, anh nhất định phải nghĩ cách!!" Gã nghẹn ngào nói.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng thở dài, sau đó là một khoảng yên lặng.

La Vu Cường không biết tình hình thế nào, cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.

"Cậu đi tìm một người," Người trong phòng tắm cuối cùng đã lên tiếng, "Người này sẽ nghĩ biện pháp nghịch chuyển tình thế. Cậu theo ta đã nhiều năm như vậy, ta không thể nhìn cậu cứ thế bị chết không lý do."

"Dạ phải" La Vu Cường cảm động đến rơi nước mắt.

"Trên bàn làm việc có một tờ danh thiếp của hắn, ta đã từng đề cập với hắn việc này, hắn cũng đã hứa bảo đảm với ta. Nhưng mà trước khi chưa ngã ngũ, cậu tạm thời ở đây đi, đừng liên lạc với ai cả."

"Dạ! Cám ơn đại ca!!" La Vu Cường nôn nóng chạy tới bàn làm việc, quả nhiên tìm được một tờ danh thiếp, chỉ thấy trên danh thiếp viết: Thẩm Triêu Minh CEO công ty TNHH CP Quan Hệ Xã Hội Thông Thiên

7h30, Bách Hạo Lâm đến cửa sau Hàn Xá, cũng chính là nội viện của gia đình họ Lục ở. Một nữ hầu gái đã sớm chờ một bên nhanh chóng tiến lên đón:

"Là Bách tiên sinh phải không ạ? Đại tiểu thư chờ ngài đã lâu rồi."

Băng qua ánh sáng vàng mông lung giữa những dãy đèn lồng treo trên cổng chính, có thể rõ ràng nhìn thấy hai chữ "Lục Phủ" viết bằng thư pháp trên cổng, cạnh cửa khắc hoa, bậc cửa cao qua gối cùng hai con sư tử đá lớn trước cửa đều làm người ta không nhịn được mà trang nghiêm hơn.

Bày trí sân trong Lục gia đơn giản, nhưng lịch sự tao nhã, sau khi vào cửa, thì nhìn thấy một đình viện kiểu Trung Quốc, trung gian là một cái bàn đá, phía trái là hòn non bộ cao đến một hai mét, phía phải là một cây họ mai, lúc này đang nở rộ những đó mai vàng, vừa vào cửa đã ngửi được mùi hương, làm tâm trạng người ta không nhịn được mà vui sướng hơn.

Đáng tiếc tâm trạng Bách Hạo Lâm lại vui không nổi, anh đi theo hầu gái xuyên qua một hành lang thật dài, đi tới đại sảnh.

Hầu gái nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nói: "Đại tiểu thư, Bách tiên sinh tới rồi."

Đối diện đại sảnh có một tấm bình phong, còn chưa nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, đã nghe giọng mắng yêu của Lục Uyển ngọc từ sau bình phong truyền ra:

"Hạo Lâm, anh hay thật, bọn em chờ anh hơn nửa ngày rồi." Cô nói xong kéo anh đi về phía trước.

Vòng qua bình phong, một luồng hơi ấm phả vào mặt, nhiệt độ ít nhất đã tăng lên 10 độ.

Chính giữa đại sảnh, một cái bàn tròn không lớn, phía trên bày đầy thức ăn được lồng bàn màu vàng đậy lên. Ngồi ở ghế trên là một cụ bà tóc bạc trắng, quần áo hòa nhã quý phái, khí độ bất phàm, không giận tự uy, xem ra đây là bà nội của Lục Uyển Ngọc và Lục Á Minh. Bên trái là Lục Á Minh đang ngồi, cô nhìn thấy Lục Uyển Ngọc nắm tay Bách Hạo Lâm thân thiết đi tới, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ẩn chứa nước.

Hai bên ghế ngồi lần lượt đặt một cái lò than, đó cũng là lý do đại sảnh ấm áp như thế, nhưng mặt cụ bà lại lạnh lẽo.

"Bà nội, anh ấy chính là người mà con đã kể, Bách Hạo Lâm." Lục Uyển Ngọc bảo Bách Hạo lâm ngồi bên cạnh mình, giới thiệu nói.

"Xin lỗi, để bà đợi lâu." Bỏ qua ân oán của chị em Lục gia không nói, để cho cụ bà tóc bạc phơi chờ mình ăn cơm một tiếng, Bách Hạo Lâm nhiều ít có chút áy náy.

"Ăn cơm đi." Bà nội Lục không nói gì, bà đưa mắt ra lệnh cho hầu gái bên cạnh, hầu gái lúc này mới tiến lên mở lồng vàng ra, thức ăn tinh xảo vẫn bốc hơi nóng hôi hổi, món ăn cực kỳ nổi tiếng đắt đỏ của Hàn Xá đề xuất hiện trong bữa tiệc gia đình lần này —— Chỉ có khách quý mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ này.

Người Lục gia ăn cơm rất để ý, lúc ăn cơm không được phép nói chuyện, ngay cả đũa cũng phải sử dụng hai đôi, một đôi chuyên gắp rau, thức ăn vào bát xong, mới dùng đôi khác để ăn.

Bữa ăn này ăn cực kỳ nặng nề, Bách Hạo Lâm thậm chí không biết tại sao Lục Uyển Ngọc cố ý muốn anh đến, trong bữa tiệc, ánh mắt anh nhiều lần chạm nhau với Lục Á Minh, rồi lại mang áy náy mà dời mắt đi, Lục Á Minh càng vội vã ăn vài cái thì để đũa xuống, thất thần nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt đau lòng.

Sau khi cơm nước xong, bàn ăn được nhanh chóng dọn xuống, thay bằng trà bánh.

"Em gái, tính ra em là bà mối của tụi chị đó!" Lục Uyển Ngọc cười nói, "Gia đình chúng ra rất hiếm khi tụ họp như vậy, không bằng em pha trà cho mọi người đi!"

Không đợi Lục Á Minh nói, một hầu gái đã cầm trà cụ đi vào.

"Em. . ." Lục Á Minh nhìn Bách Hạo Lâm, mắt đong đầy lệ.

"Ôi chao, con bé này, pha tách trà cho anh rể tương lai mà uất ức cho em sao? Khóc gì khóc chứ?" Lục Uyển Ngọc mất hứng, "Bà nội, Á Minh lễ nghĩa không chu toàn, Hạo Lâm nói thế nào cũng là khách, tại sao có thể dùng sắc mặt đó cho khách nhìn?"

"Á Minh, châm trà." Thanh âm của bà nội Lục không lớn, nhưng lộ ra sự uy nghiêm làm người ta không thể nào từ chối.

Lục Á Minh đành phải nghe lời, cô mở ấm nước điện trước, rồi đốt một nén hương, đợi sau khi nước sôi, đặt trà khí trong khay trà, dùng nước sôi tráng một lượt.

Đây vốn là chuyện Lục Á Minh làm từ nhỏ, phải nói là đường quen chạy dễ, nhưng tay cô lại không nghe điều khiển, chẳng biết làm sao, khay trà "bịch" một tiếng rơi trên đất, tách trà lài xanh sứ trắng "choang" một tiếng rơi trên đất, nứt ra thành mấy nửa, tay Lục Á Minh cũng bị nước sôi hắt vào, nhất thời trở nên đỏ bừng.

"Em không sao chứ!" Bách Hạo Lâm luôn quan sát cô đứng phắt dậy, đang muốn tiến lên, lại bị Lục Uyển Ngọc túm lại:

"Em có ý gì? Không muốn thì thôi, làm như mọi người đang bắt nạt em vậy! Cũng không nhìn xem mình là loại hàng gì! Cho cô pha trà là đã để mắt cô lắm rồi, hừ không biết suy xét!"

"Không phải, em. . ." Lục Á Minh ôm bàn tay phỏng đỏ, tiếng như muỗi kêu, nước mắt từ lâu đã không ngăn nỗi mà trào ra.

"Con đi theo ta." Bà nội Lục nghiêm mặt, đứng lên, đi thẳng vào sảnh trong.

Lục Á Minh đành phải tập tễnh đứng dậy, cô cúi gằm đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện, đi theo bà nội Lục vào sảnh trong.

"Tại sao cô lại như vậy?" Bách Hạo Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa, "Nói thế nào cô bé cũng là em gái cô, đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì mà đến nỗi phải làm cô bé nhục nhã đến thế?"

"Em gái? Hừ, nó chỉ là một dã chủng của cha tôi và hồ ly tinh sinh ra!" Lục Uyển Ngọc cười lạnh nói, "Nếu không phải vì mẹ cô ta, mẹ tôi cũng sẽ không tự sát! Là mẹ con tiện nhân đó cướp tất cả của tôi!!"

"Đó là chuyện đời trước, có cần phải gieo thù hận lên cô bé không?"

"Vô số đêm, tôi đều mơ thấy thảm trạng của mẹ khi chết, mỗi một lần mơ, thù hận của tôi với mẹ con nó càng sâu thêm một trượng! Tôi căn bản hận không thể nghiền xương họ thành tro! Hừ, nếu không phải mẹ nó chết sớm, anh nghĩ rằng cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu? Bây giờ nguyên nhân duy nhất khiến nó ở lại Lục gia chính là tôi muốn cho nó nếm thử đau khổ mà mẹ tôi phải chịu! Tôi muốn nói thay mẹ nó chuộc tội cho cái chết của mẹ tôi!! Tôi muốn nó sống không bằng chết!!" Lục Uyển Ngọc trừng mắt nhìn Bách Hạo Lâm, nói rõ từng câu từng chữ.

Đúng lúc này, từ sảnh trong mơ hồ truyền đến tiếng nức nở của Lục Á Minh và tiếng quất roi "bốp bốp".

"A, anh cho rằng nhà này chỉ có mình tôi hận nó?" Lục Uyển Ngọc nghe thanh âm trong sảnh, mặt lộ nụ cười đắc ý, tựa như đang thưởng thức một vở nhạc kịch kiệt xuất, "Bà nội cũng ghét nó giống tôi, dã chủng chính là dã chủng, cả đời cũng không trở mình được!"

Nhìn khuôn mặt vốn nhu mì xinh đẹp của Lục Uyển ngọc vì thù hận mà vặn vẹo, trong lòng Bách Hạo Lâm có nỗi chán ghét nói không nên lời, anh đối với việc mình thế mà chịu sự khống chế của cô gái ác độc như thế cảm thấy khuất nhục, đồng thời nảy sinh thương cảm cho thân thế Lục Á Minh.

(Tiêu: tôi ko thấy có gì đáng thương hết, tôi cũng không thấy Uyển Ngọc ác độc gì hết, cũng đâu phải Uyển Ngọc làm cho Á Minh đổ khay trà hắt nước sôi này nọ mà nó khóc, hận nhất mấy đứa hay khóc lóc tỏ vẻ đáng thương =..=)

15 phút sau, sảnh trong

Bà nội Lục đánh mệt, vứt roi mây trên mặt đất sảnh trong, hung hăng trừng mắt liếc cô, giũ áo bỏ đi.

Lục Á Minh lúc này mới lảo đảo đứng dậy, phủ thêm quần áo trắng, vết máu lốm đốm trên lưng lập tức nhuộm đỏ áo tuyết trắng.

Trở lại đại sảnh, Bách Hạo Lâm đã rời đi, Lục Uyển Ngọc cũng chẳng biết đã đi đâu.

Lục Á Minh mang theo đau đớn xé gan xé phổi trên lưng tập tễnh đi về phía phòng mình, cô cúi thấp đầu, tay trái vòng qua cánh tay phải, khẽ cắn môi dưới, nước mắt không thua kém mà đảo quanh trong mắt.

Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, cô đã luôn chịu ánh mắt xem thường của bà nội và chị, trong căn nhà này, chỉ có ba đối xử với cô tốt nhất, nhưng ông đã qua đời khi cô 15 tuổi, từ đó về sau, mỗi ngày cô đều thận trọng mà sống, bà nội và chị nhẹ thì xỉ vả, nặng thì đánh roi, không ngày nào cô sống được yên lành.

Từ khoảnh khắc cô gặp được Bách Hạo Lâm, cô đã cảm thấy mình tìm thấy cứu tinh của đời mình rồi, tựa như trong truyện cổ tích, cô gặp được Bạch Mã hoàng tử có thể cứu cô khỏi quỷ vực âm u này! Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Mã hoàng tử của cô đã trở thành bạn trai của Lục Uyển Ngọc, sự tồn tại của chị ta trong lòng cô cũng như mụ phù thủy ác độc !!

Sau khi Lục Uyển Ngọc gặp Bách Hạo Lâm, Lục Á Minh đã có một loại dự cảm không tốt, cô biết vì không để cho mình sống dễ chịu, Lục Uyển Ngọc sẽ dùng hết mọi biện pháp, cho nên cô đã dừng hết sức mình, cố gắng, không ngờ cuối cùng anh vẫn trở thành tù binh của Lục Uyển Ngọc!

Tất cả hy vọng đều đã tiêu tan hết!!

Lục Á Minh cắn răng, cố hết sức không cho mình khóc thành tiếng.

"A, muốn khóc thì khóc đi." Lục Uyển Ngọc sung sướng dựa nghiêng trên tường ngoài cửa phòng cô, thản nhiên tự đắc phun ra vòng khói, dáng vẻ hả hê.

"Chậc chậc, thật là chị thấy mà còn thương." Lục Uyển Ngọc cười khẽ lắc đầu, dùng ngón tay nâng mặt cô lên, phun khói trong miệng lên mặt cô, "Đừng tưởng làm ra vẻ mặt này sẽ có đàn ông quỳ rạp dưới váy hồng của mi, mi thật đúng là tin vào truyện tiểu thuyết nói 'Chỉ cần tâm địa thiện lương là có thể hạnh phúc' nhỉ?! A, đây đều là ảo mộng mà đám phụ nữ đáng buồn như mi nghĩ ra!!"

(Tiêu: Váy Hồng nguyên gốc là váy màu thạch lựu, vào thời Đường, váy hồng là loại trang phục mà những người con gái còn trẻ rất ưa thích. Váy này mang màu hồng của thạch lựu, không nhiễm màu khách, thường khiến người con gái mặc nó xinh đẹp động lòng người.)

Lục Á Minh nhìn Lục Uyển Ngọc, cố nén không cho nước mắt chảy xuống.

"Nước mắt mi là chảy vì người đàn ông mi vĩnh viễn cũng không có khả năng lấy được, còn vì vận mệnh thấp hèn của mi mà chảy nhỉ?" Lục Uyển Ngọc dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn Lục Á Minh, hưởng thụ vui sướng khi cô mang đến thống khổ cho cô bé.

Lục Á Minh quay đầu đi, đẩy Lục Uyển Ngọc ra chạy vọt vào phòng mình, khoảnh khắc khi cô đóng cửa, cô rốt cuộc không nén nổi buồn rầu trong lòng nữa, ôm đầu, co ro sát góc tường, để mặc nước mắt như vỡ đê ngã nhào.

Á Minh, đừng nhận thua!! Mày không thể thua!! Lục Á Minh không ngừng nói trong lòng, bất kể dùng phương pháp gì, mày cũng không thể thua!!

Lục Á Minh xuyên qua làn tóc hỗn độn nhìn thẳng vào bóng tối phía trước, lúc này, đôi mắt rưng rưng kia của cô đã không còn mê ly, mà lóe ra ánh sáng cô chưa bao giờ có.

Hơn 11 giờ đêm đó, khách sạn Sofitel, phòng tổng thống.

Sau khi La Vu Cường xuyên qua mắt mèo trên cửa xác định người tới không phải nhân vật khả nghi, lúc này mới mở cửa ra, người tới không đợi gã nói chuyện, liền tự giới thiệu nói:

"La tiên sinh, tôi họ Thẩm, Thẩm Triêu Minh, trước đó chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại."

"Ngại quá, trễ vậy rồi còn gọi anh tới." La Vu Cường mời hắn vào, lại cảnh giác nhìn quanh ngoài cửa, xác định không ai nhìn thấy, lúc này mới đóng cửa lại.

"La tiên sinh, tôi bắt đầu nhé, chuyện của anh không dễ làm, bây giờ trên internet tiếng kêu gọi dùng 10 vạn đô la mua đầu anh rất cao." Thẩm Triêu Minh ngồi trên sofa, mở máy tính xách tay.

"Nếu sự việc xử lý dễ dàng cũng không cần Thẩm tiên sinh ra tay rồi." La Vu Cường thay Thẩm Triêu Minh rót một ly rượu.

"Anh chuẩn bị chi bao nhiêu tiền?" Thẩm Triêu Minh cũng không vòng vo.

"Tôi có thể cho anh giá tương tự."

Thẩm Triêu Minh mím môi, suy nghĩ một chút, nói, "La tiên sinh có người nhà không?"

"Từng có một em trai."

"Nói cách khác không thể dùng chiêu thân tình." Thẩm Triêu Minh nhíu mày, trầm ngâm nói.

La Vu Cường nhìn hắn, như tội phạm chờ đợi kết quả tuyên án, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Qua một lúc lâu, Thẩm Triêu Minh nói: "Ngày mai La tiên sinh mở họp báo đi."

"Họp báo gì?" La Vu Cường giật mình, "Bây giờ không phải tôi nên trốn đi sao?"

"Chuyện anh ở đây sớm muộn cũng sẽ bị phơi ra ánh sáng, thà bó tay chịu chết, chi bằng chủ động xuất kích!" Thẩm Triêu Minh cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, "Ngày mai anh cứ tổ chức họp báo tuyên bố từ bỏ tất cả chức vụ ở đội bảo vệ biển!"

"Cái gì?!" La Vu Cường thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Anh điên rồi? Muốn tôi từ chức ở đội bảo vệ biển?!" Phải biết rằng, hiện giờ La Vu Cường sở dĩ không bị người ta sát hại như Vương cảnh ti hoàn toàn là vì thân phận đội trưởng đội bảo vệ biển này của gã, một khi gã cởi bỏ lớp bảo vệ này, khẳng định sẽ bị chết còn thảm hơn Vương cảnh ti!

"Đây đương nhiên không phải thật." Thẩm Triêu Dương làm một động tác "bình tĩnh", "Đây chỉ là tao xu hướng dư luận."

"Anh có thể mua chuộc người của truyền thông?"

"Tôi có mấy người bạn phóng viên. Nhưng chớ quên, phán anh tử hình không phải truyền thông mà là hơn một trăm vạn dân mạng!" Thẩm Triêu Minh nói xong mở website Thí Tội, tiến vào bài bình bọn "La Vu Cường có nên giết không?", "Nói chính xác hơn, phải là 1.350.251 dân mạng."

La Vu Cường sáp đến, nhìn thấy số liệu trên trời của số phiếu tán thành, lại nhìn số phiếu chống, chỉ có 84 phiếu, nhất thời bủn rủn ngã xuống sofa.

"Mọi người sở dĩ bỏ phiếu tán thành đơn giản là vì án cướp xác, chỉ cần La tiên sinh có thể dũng cảm đứng trước mặt truyền thông, nói cho mọi người biết đầu đuôi ngọn nguồn vụ án cướp xác, tin rằng rất nhiều dân mạng đều là người lý trí."

"Đầu đuôi ngọn nguồn?" Nếu như quả thật là đầu đuôi ngọn nguồn, La Vu Cường khẳng định mất mạng.

"Anh cũng là để bảo vệ em trai mình mới vậy mà." Thẩm Triêu Minh vừa nói với gã, vừa đặt bản diễn thuyết đã sớm chuẩn bị sẵn trước mặt La Vu Cường, "Dựa theo cái này mà nói, sau đó anh nhắc lại chuyện từ chức, đương nhiên, cấp trên của anh sẽ không phê chuẩn đâu."

"Thì ra là thế!" La Vu Cường vỗ đùi, hiểu được dụng ý của Thẩm Triêu Minh, "Cộng thêm hướng phát triển dư luận của truyền thông, tôi sẽ không sao nữa đúng chứ?"

"Đương nhiên còn lâu mới đủ." Thẩm Triêu Minh không nhanh không chậm nói, "Mặc dù bỏ phiếu đã chấm dứt, nhưng chúng ta vẫn như trước có thể lợi dụng website này. Tôi đã triệu tập mười mấy cao thủ máy tính, sau khi anh phát biểu diễn thuyết từ chức, họ sẽ phát ra một vài bài có lợi cho anh trên website, sau đó sẽ yêu cầu bỏ phiếu lại lần nữa."

"Nhưng trên đó nói mỗi IP chỉ có thể bỏ phiếu một lần thôi mà?" La Vu Cường cho rằng phương pháp này không đáng tin lắm, dù sao phiếu tán thành và phiếu chống cách nhau rất lớn!

"Không cần lo lắng, họ đã tìm được lổ hổng, có thể tự động thay đổi IP bỏ phiếu liên tục." Thẩm Triêu Minh cực kỳ tự tin với việc này, "Xin yên tâm, chỉ cần một tuần thôi, tôi có thể nghịch chuyển tình thế."

"Vậy tất cả xin kính nhờ!" La Vu Cường lại thay Thẩm Triêu Minh rót một ly rượu, hai người nâng ly.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét