Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 120

120,

"Tâm tư của ân công đi xa rồi."

Doanh Chính giật mình. Nói chuyện chính là Hoắc Tiểu Ngọc. Nàng đã đứng dưới tàng cây, giữa lông mày và mắt vẫn đậm thần sắc sầu bệnh trước khi lâm chung năm đó. Đây là một buổi tối không chút sáng trăng, nhưng mặt của nàng, mặc dù trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn ra màu tái nhợt còn hơn cả bộ tang phục trên người nàng. Không chỉ một lần, Doanh Chính có một loại cảm giác khó hiểu, cảm giác Hoắc Tiểu Ngọc thật sự không phải chỉ là hồn sát thủ gã vẽ ra, mà còn là một người sống sờ sờ. Gã biết loại suy nghĩ này buồn cười -- Hoắc Tiểu Ngọc đã chết một ngàn ba trăm năm, đây là sự thật miễn bàn, không ai là trường sinh bất tử.

Đương nhiên, Doanh Chính gã không tính.

Còn có Mông Điềm.



Mông Điềm, giờ phút này ngươi đang ở đâu? Ta khổ sở tìm ngươi hai ngàn năm, ngàn vạn lần đừng để ta gặp đó!

Nếu không, ngươi sẽ sống không bằng chết.

Lần trước tại tòa nhà giải phẫu này, ông già lưng còng ra mặt hàng phục cương thi kia, là hắn sao?

Nực cười! Lần trước lúc thấy Mông Điềm, hắn vẫn là hán tử cao bảy thước ngọc thụ lâm phong, người uống thuốc trường sinh kia, giống như gã, dung mạo hình thể sẽ không thay đổi. Sau này Doanh Chính điều tra, ông già lưng gù xen vào việc của người khác kia họ Phùng, trước kia là kỹ thuật viên của nơi này, sau khi về hưu, cùng một bà già cũng lưng gù ở trong một ngôi nhà do nhà nước cấp chật hẹp, buổi sáng cùng nhau đến công viên giãn gân cốt, đến chợ mua thức ăn; Buổi tối cùng nhau tản bộ, sau đó như đứa ngốc nhìn chằm chằm TV ngủ gà ngủ gật. Người đó đương nhiên không phải là Mông Điềm!

Người có thể chế ngự cương thi hoặc điều động cương thi, trên đời này cũng không phải là có một không hai, Doanh Chính há miệng liền có thể kể ra mười mấy tên, hiển nhiên thầy Phùng này là một vị pháp sư ẩn tàng ở dân gian. Gã không xem thường, đêm nay trước khi đến, đã đặc biệt lưu tâm đến căn nhà nhỏ kia. Thầy Phùng và bạn già của lão vẫn lặp lại cuộc sống như vậy, tản bộ, xem tv, lên giường ngủ.

Chờ sau khi hành động lần này thành công, sẽ tìm lão già này tính sổ. Đại sự chưa xong, gã không muốn đả thảo kinh xà, nhưng đừng tưởng rằng Doanh Chính gã sẽ quên chuyện này, có thù tất báo là nhược điểm lớn nhất của gã, cũng là điểm mạnh lớn nhất của gã. Hơn nữa gã cũng không cho rằng đó là một phẩm chất xấu.

Nhưng bị thủ hạ nhìn ra tâm tư, là tín hiệu nguy hiểm, Doanh Chính lạnh lùng nói: "Ngươi đang nói chuyện với ta đó sao?"

Hoắc Tiểu Ngọc gật đầu nói: "Tuân theo mệnh lệnh của ân công, đã cẩn thận tìm một lượt mỗi một căn phòng trong tòa nhà. Chỉ cần không phát hiện dị thường, Tiểu Thiền và bà có thể tiến vào làm việc."

"Vậy đừng ở mãi đây phỏng đoán tâm tư ta nữa, ngươi biết đó, ta chỉ quan tâm một việc."

"Hoàn thành kế hoạch thành công." Hoắc Tiểu Ngọc nói xong, xoay người rời đi.

Khi Hoắc Tiểu Ngọc đang chấp hành nhiệm vụ ân công giao cho, chưa bao giờ nghĩ trước lo sau. Mục tiêu của nàng và "quan tâm" của Doanh Chính có cùng một cao độ, chính là xuất sắc hoàn thành kế hoạch. Hôm nay cũng như thế.

Căn cứ bố trí trước đó, nàng vờn quanh một vòng tòa nhà giải phẫu, lại xác thực không có người thừa nào khác.

Sau đó nàng xuyên vào tòa nhà giải phẫu.

Bạn không nhìn lầm, không phải "đẩy cửa vào", không phải "nhảy cửa sổ vào", là xuyên vào tòa nhà giải phẫu.

Đây là chỗ Doanh Chính thích nhất ở Hoắc Tiểu Ngọc.

Kỳ thật Hoắc Tiểu Ngọc cũng không biết pháp thuật co người xuyên tường gì, nàng chỉ trong nháy mắt từ bên tường tòa nhà giải phẫu chui vào Âm Linh giới, ở Âm Linh giới đi hai bước, lại chui trở lại nhân gian -- khi trở về nhân gian, thì đã vượt qua tường, tiến vào trong tòa nhà giải phẫu rồi. Trong mắt người phàm, Hoắc Tiểu Ngọc giống như xuyên tường mà vào vậy.

Bước chân Hoắc Tiểu Ngọc không có bất kỳ âm thanh nào, váy tang màu trắng của nàng, khuôn mặt tái nhợt của nàng, hòa vào với bức tường trắng của hành lang tòa nhà giải phẫu thành một thể, cùng khóa lại trong bóng đêm.

Mục tiêu đêm nay là Lục Hổ, một mình ngồi im trong phòng học kia, chẳng lẽ cậu ta cứ thế ngồi 24h sao?

Hoắc Tiểu Ngọc khi đang chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ trước lo sau.

Cô bé mặt mũi giống Âu Dương Cẩn như đúc là Âu Dương Phi nhỉ?

Đương nhiên là trốn ở đó. Ghi nhớ.

Đợi lát nữa nếu không tìm được cô bé, nhất định phải nói đầu mối này cho ân công.

Âu Dương Phi không phải Âu Dương Cẩn. Ân công từng nói nhiều lần. Ghi nhớ.

Nhưng họ thật sự rất giống nhau! Có thể nào, Âu Dương Phi là Âu Dương Cẩn chuyển thế không?

Âu Dương Cẩn là tội nhân của hắc bạch lưỡng đạo, nhân ma hai giới, âm linh của nàng chịu nguyền rủa, muôn đời không được siêu sinh, càng không cần phải nói đến chuyển thế. Điểm này, ân công cũng đã từng nói nhiều lần. Ghi nhớ.

Hoắc Tiểu Ngọc khi đang chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ trước lo sau.

Nhưng tại sao ngày đó khi chấp hành nhiệm vụ của Thư Đào, mình hát nhiều khúc thương tâm như vậy? Hát cho ai nghe chứ? Nàng biết rõ Âu Dương Phi và Lục Hổ trốn dưới tàng cây. Tại sao mình mở rộng cửa lòng?

Đừng nghĩ trước lo sau, chuyên chú quan sát.

Hiển nhiên, tầng dưới cùng tòa nhà giải phẫu không có vấn đề lớn lắm, không nhìn thấy bất kỳ bóng người mai phục nào. Hiện giờ chỉ cần xem thử hai căn phòng nhỏ cuối cùng, xác định xem vị trí Âu Dương Phi ẩn núp, xem như điều tra xong.

Có thể lên lầu đảo một vòng nữa, nhưng phỏng chừng sẽ không có liên quan gì đến hành động lần này.

Nàng đẩy ra một căn phòng khá gần với cửa tòa nhà. Bên trong là hai giường sắt trống trơn, trước kia có lẽ dùng đặt thi thể. Một góc phòng còn có một tủ dụng cụ, Âu Dương Phi muốn ẩn thân, hơn phân nửa là ở đây. Nàng đang chuẩn bị giật ra cánh tủ sắt kia, ánh mắt lại bị một vật thể trên nắm cửa tủ khóa lại.

Thị lực của Hoắc Tiểu Ngọc vượt xa người thường, trong bóng tối, có thể nhìn thấy đó là một vật hình sợi dài bốn tấc, màu tối, xuyên ngang qua giữa khoảng trống của tay nắm cửa, hình như để khóa lại cánh cửa này, vắt ngang một chốt cài cửa.

Nàng thầm cảm thấy không ổn, nhưng vẫn run rẩy rút thứ đó ra.

Lúc hối hận, đã muộn. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng đại loạn, theo đó là một cơn đau nhức.

Nhìn bóng trắng của Hoắc Tiểu Ngọc từ trong bóng đêm đi tới, Doanh Chính thoáng thả lỏng.

"Sao đi lâu như vậy?" Hai mắt của Doanh Chính, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tiểu Ngọc đi tới trước mặt, muốn nhìn rõ nàng có gì khác thường hay không. Gã năm ấy khi chỉ mới là vị tiểu vương tử, đã học được điều quan trọng nhất để sinh tồn: Vĩnh viễn không nên tin bất kỳ ai. Cũng may, trong mắt Hoắc Tiểu Ngọc, không có vẻ gì đáng để gã hoài nghi.

"Con bé tên Âu Dương Phi kia, đã ẩn núp, khiến tôi tìm rất cực. Có lẽ nó muốn trốn trong bóng tối, phục kích người tiến vào tòa nhà giải phẫu." Hoắc Tiểu Ngọc vẫn giống trước đây cẩn thận chu đáo.

Doanh Chính nghiền ngẫm nói: "Cô ta hơn phân nửa là trốn trong một phòng chuẩn bị tiêu bản gần góc cửa tòa nhà, nơi đó có một cái tủ sắt lớn, vừa vặn có thể ẩn thân. Sau khi nghe được có người đến, cô ta cũng tiện tập kích."

"Ân công thật sự phi phàm." Hoắc Tiểu Ngọc khen, "Cô ta quả thật ngay trong phòng kia, cũng đích thật là trong tủ sắt đó."

Doanh Chính nhướng mày: "Vậy ngươi..."

"Thiếp tuân theo ân công dạy bảo, không đả thảo kinh xà. Đợi lát nữa sau khi Tiểu Thiền và a bà tiến vào, ta sẽ cùng họ hai đầu giáp công, cho tiểu nha đầu kia một cú đánh bất ngờ."

Doanh Chính vuốt cằm: "Làm tốt lắm...Nhưng mà, sau khi họ tiến vào, cần phải dựa vào mục tiêu là chính, bắt Lục Hổ trước, ngươi đồng thời kiềm chế Âu Dương Phi, như vậy phần thắng mới lớn hơn."

"Giống như những lần trước?" Hoắc Tiểu Ngọc dường như nhớ lại.

"Giống như những lần trước." Doanh Chính trả lời, đồng thời cảm thấy câu hỏi này của Hoắc Tiểu Ngọc có chút kỳ quái.

Hoắc Tiểu Ngọc nói: "Tất cả đã bố trí ổn thỏa."

Doanh Chính chần chờ một chút, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Tiểu Thiền và a bà từ trên bức tranh biến mất.

"Hành động đi." Trên mặt Doanh Chính lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Gã biết, cuộc chiến chưa bắt đầu, gã đã đắc thắng.

Một tiểu cô nương tâm tình mãnh liệt nhưng thiếu hụt trí tuệ, một thằng bé cái gì cũng thiếu hụt, không có khả năng là đối thủ của gã.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét