Thứ Hai, 13 tháng 4, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 119

119,

Doanh Chính nhìn những đứa trẻ kia tiến vào tòa nhà giải phẫu, khoảng 11h45, lại nhìn Dương Song Song và Khổ Liên Trà ra khỏi tòa nhà giải phẫu, không nén được cười —— hai nữ sinh này coi như biết mình biết ta, biết ở lại tòa nhà giải phẫu cũng chỉ vướng chân vướng tay.  Âu Dương Phi và Lục Hổ, hai đứa nhỏ này, chúng đang nghĩ gì? Chúng thật sự tưởng rằng, trốn trong tòa nhà giải phẫu, là có thể an nhiên vượt qua 24h sao?

Lại nói, ít nhất chúng không ngu xuẩn mà trốn đến Âm Linh giới đâu nhỉ, ở đó đã bày thiên la địa võng, chúng chỉ cần ló đầu ở Âm Linh giới, sẽ trở thành cá trong chậu.

Gã đột nhiên cảm thấy, công việc hạng này, cảm giác không sai biệt lắm với năm đó mình vây săn ở ngoại ô Hàm Dương, thật sự rất đã ghiền.

Đương nhiên, hai đứa nhỏ này, dù sao cũng là người ứng cử Sưu Quỷ Sử, không thể khinh thường. Gã trải qua vô số trận chiến, biết tính chí mạng của khinh địch, biết đạo lý chỉ cần sơ suất, sai một li đi một dặm. Gã đứng dậy, dạo một vòng bốn phía tòa nhà giải phẫu.

Không có dấu hiệu gì.

Thậm chí không có bóng dáng cảnh sát.

Ít nhất điểm này chứng tỏ, hai đứa bé này còn có chút suy nghĩ. Bọn chúng ít nhất đã hiểu được, giao tranh cùng Doanh Chính gã, dựa vào cảnh sát là không có ý nghĩa gì. Sự tham gia của cảnh sát, chỉ cung cấp cho gã nhiều tiện lợi hơn, vụ án Thư Đào chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.

Gã ở trong bóng đêm lấy bức họa kia ra.

Tuyển tập tinh hoa của gã.

Ai cũng sẽ không tin rằng, vũ khí đắc lực nhất của Doanh Chính gã, lại là một bức họa, ba người phụ nữ.

Nghe ra có chút thảm thương, nhưng gã biết, thế giới thắng làm vua thua làm giặc này, đợi đến ngày đó, đợi đến ngày tỉ tỉ người lại quỳ bái trước gã, ai cũng sẽ không cảm thấy thủ đoạn của mình thiết hụt bất kỳ "dương cương khí" nào. Gã đã không còn nhớ rõ ba cô gái kết hợp này, đã vì gã làm bao nhiêu đại án. Họ lão luyện như thế, càng trung thành như thế, so với đám anh hùng hào kiệt sớm nắng chiều mưa kia đáng tin cậy hơn nhiều.

Duy có chút làm gã bất mãn chính là Hoắc Tiểu Ngọc, biểu hiện của nàng mặc dù xuất sắc như trước, nhưng lập trường dường như có chút dễ lung lay. Gã cũng không lo lắng Hoắc Tiểu Ngọc sẽ phản bội, gã không lo lắng bất kỳ ai trong ba người phụ nữ sẽ trở giáo với mình, gã tin tưởng sức mạnh của pháp thuật. Chẳng qua gần đây trong ánh mắt của Hoắc Tiểu Ngọc, tựa hồ có thêm một thứ gì đó, đại khái là cơ hội để nàng hành động một mình, lang bạt bốn phía nhiều hơn chút, con người chính là thứ đê hèn như vậy, nhìn thấy càng nhiều, càng nghĩ ngợi lung tung. Trong 《 Kinh Thánh 》Adam và Eva ăn vụng quả trí tuệ, kết cục chính là như thế. Gã băn khoăn về Hoắc Tiểu Ngọc hơn hai người còn lại, không chỉ vì thời gian họ theo gã lâu hơn, mà còn vì họ và Hoắc Tiểu Ngọc chịu pháp thuật hoàn toàn khác nhau, bối cảnh và tư chất cũng hoàn toàn khác nhau.

Họ là sát thủ trời sinh.

Hoắc Tiểu Ngọc thì, trong xương cốt vẫn là một người thiện lương, theo lý thuyết không thể trở thành thích khách mà gã muốn sao được vậy, nhưng tính thích ứng của nàng tại hai giới Âm Dương càng mạnh, càng có thể tự nhiên qua lại, cho nên mới là pháp bảo chân chính của gã.

Gã nhìn dáng người gầy gò của Hoắc Tiểu Ngọc, bị ký ức mang về Trường An hơn ngàn năm trước.

"Những lời ngươi nói...Ta biết, hơn phân nửa là tức giận nhất thời, các sĩ tử Trường An cũng biết, ngươi là người dịu dàng, sẽ không oán độc như thế." Doanh Chính nhìn bên bóng lưng Hoắc Tiểu Ngọc bên cửa sổ, dịu dàng hỏi.

Nàng vẫn không quên được Lý Ích. Không có thuốc chữa. Lý Ích đã rời xa, bóng dáng đã chìm vào giữa biển người của Trường An khổng lồ, thành giọt nước trong biển cả. Nàng vẫn còn bên cửa sổ si ngốc mà đứng.

Hoắc Tiểu Ngọc đã từng nói với Lý Ích, nàng chết đi, sẽ hóa thành lệ quỷ, khiến cho hôn nhân của Lý Ích rơi vào đầm lầy.

Doanh Chính biết, sức mạnh của vì yêu sinh hận có thể lớn đến tà khí. Từ phẩm chất của chính Hoắc Tiểu Ngọc mà nói, nàng không phải loại người dễ dàng vào tròng sa ngã; Nhưng từ mức độ thù hận mà nói, Hoắc Tiểu Ngọc có đủ giá trị lợi dụng vô hạn.

Hoắc Tiểu Ngọc dường như lúc này mới ý thức được phía sau luôn có một ngồi vẫn ngồi đó, đờ đẫn xoay lại, nhìn du hiệp xa lạ này ngồi trong phòng mình, áo bào màu vàng hạnh, ý thái hào hiệp, đồng thời lại ngầm mang theo khí hùng hổ dọa người. Vừa nãy, chính là gã, dụ dỗ Lý Ích phụ tình kia đến nhà mình, thậm chí khi Lý Ích do dự không vào, thì khiêng thẳng vào cửa nhà cùng nàng gặp mặt.

Một lần gặp mặt sau cùng đó, phun ra khỏi ngực tất cả khổ tâm.

"Đa tạ ân công hiệp can nghĩa đảm," khi Hoắc Tiểu Ngọc nói chuyện hơi thở đã mong manh. "Những lời vừa nãy thiếp nói, là giận mà nói, không phải lời thật lòng. Nhưng mà, thiếp biết, chỉ là không muốn bằng lòng, trên đời này, nào có oán quỷ? Nếu không, người làm chuyện xấu, làm sao còn có thể tiêu dao như thế..."

"Cô nương chỉ biết điều một, chẳng biết điều hai. Hóa thân lệ quỷ, người trần dây dưa hổ thẹn, cũng không phải dễ dàng như học mà thành, cũng không phải chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể đến gần. Mấu chốt quyết định ở phần oán khí kia, có đủ sâu hay không." Doanh Chính cảm thấy tiếng lòng của Hoắc Tiểu Ngọc đang động.

Tưởng tượng nàng năm đó lần đầu gặp thiếu niên tài tuấn Lý Ích, cũng tiếng lòng cũng từng vang lên như vậy, vật đổi sao dời, tiếng lại động, nhưng đã tấu làn điệu hoàn toàn khác biệt.

Hoắc Tiểu Ngọc trầm mặc thật lâu, khi mở miệng, ngữ khí dị thường kiên định: "Mấy vị lang trung đều nói, tôi sẽ không sống được mấy ngày nữa. Chỉ cần có thể trút được phần oán khí kia, hóa thân lệ quỷ cũng cam lòng."

Trên mặt Doanh Chính, lộ ra một nụ cười khó phát hiện: "Được, tại hạ bất tài, vừa hay biết được một ít bàng môn tả đạo, có thể thành toàn tâm nguyện của cô nương."

"Hửm?"

"Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần vận dụng một tín vật quý như mạng sống của cô nương, rồi cho ta vẽ một bức họa cho cô nương." Doanh Chính biết cơ hội mình chờ đợi nhiều năm rốt cuộc đã tới.

Hoắc Tiểu Ngọc sửng sốt, từ tóc gỡ xuống một cây trâm ngọc màu tím, nói: "Đây là của phụ thân ta lúc còn sống đã tặng ta, năm đó khi ta đang ngắm đèn vô ý đi lạc, vẫn là hắn...Lý Ích, sau khi nhặt được trả lại cho ta, kết nên đoạn nghiệt duyên này...Bao nhiêu năm rồi, đây là món đồ ta quý như tính mạng, hôm nay tính mạng ta đã tận, trâm ngọc gửi đâu?"

Doanh Chính nhận trâm tử ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay dừng ở đuôi trâm cứng rắn: "Vật này hiếm đẹp." Lại đưa mắt nhìn phía Hoắc Tiểu Ngọc: "Có nương đã nghĩ kỹ rồi"

"Ý ta đã quyết." Hoắc Tiểu Ngọc lúc ấy cũng không biết, bốn chữ này, đã định nàng sẽ cô độc ngàn năm.

Trên mặt Doanh Chính rốt cuộc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng Hoắc Tiểu Ngọc giật nảy, nụ cười này, tại sao lại làm mình khiếp sợ?

Mẹ Hoắc đang chuẩn bị chút cơm tối, chuẩn bị khoản đãi vị du hiệp khí phái mặc hoàng bào kia —— gã thật là một người tốt bụng mà, khiêng tên súc sinh Lý Ích như khiêng heo vào cửa, tốt xấu gì, cuối cùng Tiểu Ngọc cũng có được một kết cục. Đột nhiên, một tiếng thét dài thê lương truyền đến, chén bát trong tay bà nhất thời rơi tan nát.

Là tiếng gào của Tiểu Ngọc!

Mẹ Hoắc nhảy vào khuê phòng của nữ nhi, chỉ thấy Hoắc Tiểu Ngọc dựa bên cửa sổ, vị khách hoàng bào kia cầm bút vẽ, đang vẽ loạn trên giấy.

"Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Tiểu Ngọc nhàn nhạt nói: "Con sắp thành người chết rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì lớn hơn nữa?" Dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Mẹ Hoắc cảm thấy nữ nhi có chút khác thường, hơn nữa trên người nàng, đã thay tang phục! Bà hỏi Doanh Chính: "Tiên sinh ngày đang làm gì đó?"

Doanh Chính nói: "Lệnh ái thời gian không còn nhiều, tại hạ vẽ giỏi, vừa vặn lưu lại bức họa cho lệnh ái."

Mẹ Hoắc hạ giọng nói: "Hậu sự ta đã chuẩn bị, hai ngày trước mới vừa tìm họa sĩ vẽ tranh."

Doanh Chính lạnh lùng hỏi: "Bà cảm thấy vị họa sĩ kia vẽ như thế nào?"

Mẹ Hoắc ngượng ngùng nói: "Trong nhà càng ngày càng túng quẫn, nói thật ra họa sĩ cũng không mời nổi được một người, chỉ là tìm một vị đi khắp hang cùng ngõ hẻm..."

"Bà xem thủ bút của tại hạ, có vừa mắt hay không?" Doanh Chính cầm bản phác thảo trong tay cho mẹ Hoắc xem.

Mẹ Hoắc sợ hãi giật mình: "Giống! Giống! Đây...đây...đây quá giống rồi, giống như thật, ngài thật sự tài cao!"

Doanh Chính mỉm cười: "Bà cho ta một canh giờ nữa, ta có thể hoàn thành bức họa này."

"Được, xin ngài cứ tự nhiên, tôi đi chuẩn bị chút thức ăn, không quấy rầy nữa." Mẹ Hoắc lui ra.

Trước khi rời khỏi phòng, vị khách hoàng bào kia đột nhiên đề cao giọng, hỏi mẹ Hoắc một vấn đề cổ quái: "Bà không ngại nếu tôi vẽ cả bà, và nha hoàn của quý phủ vào trong tranh luôn chứ?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét