Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 3.18a

18a - Tội Và Chuộc

Ngày 5 tháng 11 mưa rào chuyển nhỏ

Ban 1 đã dời mắt sang người Triệu Triều Đức một lần nữa -- Trong nhật ký của Khiên Chính Đông cũng đã ghi chép tường tận quá trình tông chết Triệu Giang cùng sự thực Nghiêm Túy Giang ngoài ý muốn đâm chết Khưu Vĩ, Triệu Triều Đức đã có động cơ gây án, hơn nữa Tần Tư Diệp đã chứng minh Nghiêm Túy Giang rất có khả năng là bị mưu sát, hiện tại Triệu Triều Đức đã trở thành tình nghi quan trọng trong vụ án Khiên Chính Đông và Nghiêm Túy Giang.

Thứ duy nhất không thể nào giải thích được là khi Trình Bân chết Triệu Triều Đức đang ở sở cảnh sát, tất cả cảnh viên ban 1 kể cả tôi đều là người chứng minh gã vắng mặt tại hiện trường, mặc dù ban 1 cũng biết rất có khả năng giết chết Trình Bân là đồng bọn của gã, nhưng trường chọi chó đã sớm người đi nhà trống, ngay cả một con ma cũng không bắt được, muốn tìm được đồng bọn của gã đâu dễ vậy được?

Triệu Triều Đức cũng sửa lại tác phong cường thế trước đó, nói năng thận trọng, ban 1 nghĩ tất cả biện pháp, cũng không thể bắt gã mở miệng nói chuyện lại.

Nhưng trong mắt tôi, Triệu Triều Đức không phải muốn gở tội cho mình, mà muốn buộc cảnh sát tìm được chứng cứ mình mưu sát ba người. Nhưng nếu muốn chứng minh gã giết người, đầu tiên phải chứng minh vụ tan nạn xe tông chết Triệu Cương và thủ đoạn dơ bẩn bọn Lý Ưng, Nghiêm Túy Giang và Trình Bân làm đều tồn tại!

Gã rất thông minh, nếu cảnh sát muốn bắt gã, thù của gã xem như đã báo; Nếu cảnh sát không muốn đắc tội Lý Ưng, vậy gã cũng có thể dùng nó để gở tội, đây là một trận đánh cược thắng chắc!!

Từ hôm nay trở đi thành phố TMX chính thức bước vào mùa đông, gió bắc lạnh thấu xương, bầu trời âm u, mưa to như hạt đậu không ngừng nện xuống mặt đất, cùng gió rét tàn sát bừa bãi làm cho thành phố này tăng thêm không ít hàn ý.

Bách Hạo Lâm vừa đến sở cảnh sát đã được nhận thông báo mời họp, nội dung cuộc họp đương nhiên có liên quan đến vụ án của Nghiêm Túy Giang, Trình Bân. Triệu sở trưởng sau khi các nhân viên họp đến đông đủ, trực tiếp vào chủ đề chính:

"Trịnh cảnh ti, vụ án kia điều tra thế nào rồi?"

"Đã có chút đầu mối, nhưng chứng cứ chỉ ra hung thủ chưa đủ." Trịnh cảnh ti không biết Triệu sở trưởng có ý đồ gì, trả lời mập mờ.

"Đã sắp đến kỳ sát hạch cuối năm, nếu ba vụ án này không kết thúc, có ảnh hưởng rất lớn đến chỉ tiêu sát hạch, để có thể cho các cảnh viên trả qua tốt năm nay, ba vụ án này cứ kết thúc trước, sau này sẽ tra lại." Triệu sở trưởng tỏ vẻ như vì đại nghĩa nói.

Nghe xong lời hắn, Bách Hạo Lâm không nhịn được cười lạnh. Chỉ là ba vụ án sao kết án lại mang đến ảnh hưởng? Rõ ràng là ông ta đã chiếm được gợi ý của Lý Ưng, coi đây là cơ hội ngăn cản cảnh viên tiếp tục điều tra, nói cách khác họ cam nguyện để cho hung thủ của ba vụ án thoát, chỉ để bảo vệ cho một mình Lý Ưng!!

"Mọi người xem như vậy có được không: Vụ án của Khiên Chính Đông dùng giết người cướp của kết án, tìm một kẻ tái phạm cho hắn chút chỗ tốt, để hắn nhận tội thay; Vụ án của Nghiêm Túy Giang dùng tai nạn kết án, về phần vụ án của Trình Bân --" Mặt Trịnh cảnh ti lộ vẻ khó xử.

"Trình Bân rất có khả năng có liên quan đến trường chọi chó, là nội chiến." Đoàn cảnh ti của ban 2 gợi ý.

"Không sai, cứ như vậy." Triệu sở trưởng vô cùng hài lòng với các thuộc hạ biết thức thời.

Bách Hạo Lâm nhân cơ hội quan sát gần 20 cảnh ti đến tham dự hội nghị, ngoại trừ Lý cảnh ti ra, chỉ có ba người lộ ra vẻ mặt bất mãn và khinh miệt, nhưng cũng chỉ là giận mà không dám nói gì, những người khác đều là vẻ mặt nịnh hót.

Sau khi tan họp, Lý cảnh ti gọi Bách Hạo Lâm lại:

"Hạo Lâm có tin tức của Vân Chiêu không?" Ông lo lắng tiều tụy hỏi.

"Không có." Bách Hạo Lâm lắc đầu,mấy ngày nay anh đặc biệt lưu ý đám đông qua lại trên đường, hy vọng có thể phát hiện Dịch Vân chiêu, đáng tiếc không thể như nguyện.

"Ôi --" Lý cảnh ti thở dài.

Nếu là bình thường, Bách Hạo Lâm chắc chắn sẽ an ủi Lý cảnh ti, nhưng hôm nay anh cũng không có tâm trạng.

Trở lại phòng làm việc, Bách Hạo Lâm tiến vào website chính thức của tòa thị chính, muốn xem chút sắp xếp lịch trình gần đây của Lý Ưng, nhưng lại nhìn thấy một mục "Thông báo về điều động công tác Chu Phúc Lâm", nội dung thông báo đại khái nói Chu Phúc Lâm làm việc vượt trội, thăng chức làm phó bộ trưởng Bộ Tư Pháp.

"A!" Xem như là tin tức tốt đầu tiên suốt mấy ngày nay, Bách Hạo Lâm gọi điện thoại chúc mừng hắn:

"Học trưởng, chúc mừng nha!"

"Ôi, vì chuyện này anh đang phiền lắm." Giọng của Chu Phúc Lâm nghe không vui lắm.

"Thăng chức mà không vui?" Bách Hạo Lâm cười nói.

"Hạo Lâm, tối cậu có rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm." Chu Phúc Lâm dường như muốn tìm người kể lể một phen.

"Ok nha."

Đêm đó, hai người hẹn gặp tại Hàn Xá, Bách Hạo Lâm vừa tới, Chu Phúc Lâm cũng tới, hắn ngồi xuống, bắt đầu kể khổ:

"Ôi, chuyện lên chức này ấy, không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu."

"Sao vậy?" Bách Hạo Lâm rót cho hắn một ly rượu.

"Hiện tại trong thành phố chia hai phái, Ưng phái và Ngư phái."

"Ưng phái? Ngư phái?"

"Cậu ở sở cảnh sát thời gian dài, chắc phải có nghe chút ít đúng không?" Chu Phúc Lâm khó tin nhìn Bách Hạo Lâm.

"Em không quan tâm chính trị."

 "Anh thật hâm mộ cậu, có đôi khi người trong giang hồ, thân bất do kỷ!" Chu Phúc Lâm thở dài nói, "Ưng phái này do phó thị trưởng Lý Ưng cầm đầu, Ngư phái còn lại là thị trưởng Trần Dư Khánh cầm đầu."

"Trần thị trưởng thật ra thì đã lâu không thấy ông ấy xuất hiện trước công chúng nữa, chắc sắp bị Lý Ưng cho đi tàu bay giấy rồi?"

"Em nói đúng đấy! Vậy em biết tham quan to nhất thành phố này là ai không?"

"Ai?" Trong lòng Bách Hạo Lâm nói tên Lý Ưng.

"Lý Ưng!" Chu Phúc Lâm lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh miệt và chán ghét, "Lão lòng tham không đáy như Hòa Thân, lại nắm giữ chức vị quan trọng, cơ hồ đã đến mức mua quan bán quan rồi! Em cũng biết lão muốn ứng tuyển thị trưởng đợt tiếp theo không? Cho nên bây giờ đang tích cực lôi kéo các đạo nhân mã. Trần thị trưởng đương nhiên không muốn làm vua bù nhìn, đã lén có hành động. Ôi, em còn nhớ viện trưởng Chu của tòa án tối cao hai năm trước không?"

"Nhớ, nữ cường nhân hiếm thấy, không phải vì sức khỏe mà đã từ chức sao?"

"Hừ, do sức khỏe cái gì?" Chu Phúc Lâm hừ lạnh nói, "Viện trưởng Chu có thể nói là vật hy sinh của cuộc đấu tranh chính trị giữa hai phái!"

"Bà ấy là của Ngư phái?"

"Viện trưởng Chu từ đầu tới cuối đều trung lập. Thế nhưng cô ta cực kỳ chán ghét hành vi của Lý Ưng, có mấy nhân vật nòng cốt của Ưng phái đều bị cô ta dùng tội tham ô nghiêm lệnh xét xử. Sau khi Lý Ưng biết, tìm người giết đứa con trai đang học đi học của cô ấy, sau đó gửi sáu cái quan tài đến nhà cô ấy!"

Cho dù chuyện đã xảy ra cách đây hai năm, lại nghe được từ người khác, Bách Hạo Lâm vẫn cảm nhận được gió tanh mưa máu năm đó. Lý Ưng dám trắng trợn uy hiếp viện trưởng tòa án tối cao như thế, vậy cái chết của cha có phải cũng liên quan đến lão không?! Bách Hạo Lâm đã căm ghét Lý Ưng tới cực điểm, nếu lúc này lão xuất hiện trước mắt anh, chỉ hận không tự tay thắt cổ lão buộc lão nói ra chân tướng!!

Bách Hạo Lâm đè nén lửa giận trong lòng, dùng giọng điệu không mang theo sắc thái tình cảm nói:

"Đây là nguyên nhân viện trưởng Chu từ chức?"

"Ừ, trên sáu cái quan tài dán tên viện trưởng Chu và cha, mẹ, chồng, hai đứa con gái của cô ấy. Cô ấy sợ liên lụy người nhà, đành phải từ chức." Chu Phúc Lâm lại thở dài, "Viện trưởng Chu sau khi từ chức, vị trí viện trưởng tòa án tối cao nhanh chóng bị người của Ưng phái thay thế, hiện tại Ưng phái do Lý Ưng cầm đầu càng thêm hung hăng ngang ngược!!"

"Nghị viện quốc dân không quan tâm đến sao? Trước kia hội trưởng Mao rất cứng rắn, gần đây hình như cũng đã mai danh ẩn tích."

Thành phố TMX thực hiện chế độ tập trung dân chủ, nghị viện quốc dân là một loại cơ quan quyền lực cùng loại với nghị viện quốc gia Âu Mỹ. Nghị viện quốc dân có quyền lập pháp, tòa thị chính có quyền chấp pháp, chia làm hai quyền. Những quyết định quan trọng của thành phố này đều cần nghị viện quốc dân xem xét thông qua mới có thể chấp hành, quan chức quan trọng, ví dụ như thị trưởng, viện trưởng pháp viện tối cao, cũng đều cần trải qua nghị viện bỏ phiếu, hơn phân nửa mới có thể thông qua. Có thể nói quyền lực của nghị viện quốc dân lớn hơn tòa thị chính, nhưng gần đây nghị viện quốc dân ngày càng sa sút, không chỉ đã bị tòa thị chính kềm hãm, không ít nghị sĩ còn cấu kết với nhân viên thị chính quan trọng, khiến nghị viện quốc dân không xây dựng được tác dụng giám sát.

"Không rõ lắm, hội trưởng Mao mấy năm trước sức khỏe không ổn rồi, dường như nội bộ nghị viện quốc dân cũng gặp phải thay vua đổi chúa, thân họ còn lo không xong, huống chi những chuyện này?"

"Vậy học trưởng anh thăng chức cũng là. . .?"

"Đương nhiên không đơn giản vậy! Anh vốn cũng là trung lập, hiện giờ thay thế vị trí của Nghiêm Túy Giang, Nghiêm Túy Giang tuyệt đối là thuộc Ưng phái, ý này đã khá rõ ràng rồi." Chu Phúc Lâm nói rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, "Anh không hề muốn tham gia đấu tranh chính trị của họ chút nào, chỉ cần gia đình hạnh phúc có vợ có con, bảo vệ địa bàn hoạt động của anh là được, bây giờ lại. . . , ôi --!"

Nói đến đây, phục vụ viên tiến vào phòng đưa thức ăn, hai người liền im lặng không nói gì nữa, chờ phục vụ viên đi rồi, Bách Hạo Lâm hỏi:

"Có thể từ chối thăng chức không?"

"Đương nhiên không được." Chu Phúc Lâm nói xong lại rót cho mình một ly rượu, "Anh muốn dứt khoát từ chức cho xong, mở một cửa hiệu tại nhà cũng được."

"Không bằng xem tình hình đã rồi nói sau." Bách Hạo Lâm kiến nghị nói, "Không chừng sẽ có bước ngoặt."

"Ôi --" Chu Phúc Lâm cũng không lạc quan như Bách Hạo Lâm, lại uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Hai người đang trò chuyện, nghe được có người gõ cửa, tưởng phục vụ viên, vào lại là Lục Uyển Ngọc, cô mặt mày rạng rỡ:

"Hai vị, không quấy rầy hai người chứ?"

"Là đại tiểu thư Lục gia? Chuẩn bị giảm giá cho chúng tôi à?" Chu Phúc Lâm đã có ba phần men say, cười hỏi.

"Chỗ này của em có một bình rượu ngon lâu năm, nếu hai vị không chê, xin mời thưởng thức." Phục vụ viên phía sau Lục Uyển Ngọc đang cầm một bầu rượu đi vào phòng, đặt lên bàn.

"Cám ơn em." Chu Phúc Lâm cảm giác càng say đậm hơn, sau khi uống cạn rượu còn lại trong ly rót cho mình một ly nữa, hắn thấy rượu của Bách Hạo Lâm chưa uống bao nhiêu, hô, "Hạo Lâm, thịnh tình của Lục đại tiểu thư, không uống là thế nào!"

"Đúng đó, bầu rượu này chính là giai thuần trăm năm, thiên kim khó cầu đó!" Lục Uyển Ngọc mím môi, mập mờ nháy mắt mấy cái với Bách Hạo Lâm.

"Đừng bẽn lẽn nữa mà, sắp khô cả miệng rồi!" Chu Phúc Lâm thúc giục nói.

"Hai vị từ từ dùng, em không quấy rầy hai người dùng bữa nữa." Lục Uyển Ngọc thấy Chu Phúc Lâm bắt đầu rót rượu cho Bách Hạo Lâm, hài lòng rời đi.

Đợi Lục Uyển Ngọc đi rồi, Chu Phúc Lâm ngạc nhiên nói:

"Đại tiểu thư Lục gia này, anh đã gặp mấy lần, rất ngạo khí, ngay cả Lý Ưng cô ấy cũng không nể mặt, sao hôm nay đột nhiên tự mình đến chỗ chúng ta?" Hắn chợt nhớ tới chuyện trước kia Bách Hạo Lâm đã cứu cô em gái Lục gia, bừng tỉnh, "Chẳng lẽ là để báo đáp chuyện cậu cứu em gái cô ấy?"

"Em không biết, có thể là nể mặt mũi học trưởng đó." Bách Hạo Lâm đội cho Chu Phúc Lâm cái mũ cao.

Lời dễ nghe ai mà không thích, đến Chu Phúc Lâm đương nhiên cũng hưởng thụ, hơn nữa Lục Uyển Ngọc đưa rượu tới quả thật ngọt thuần, ngay cả Chu Phúc Lâm thường ra vào nhà hàng cao cấp giao tiếp xã giao cũng khen không dứt miệng, bầu rượu này nhanh chóng bị một mình hắn uống hơn phân nửa.

"Học trưởng, nghe ý của anh, Lý Ưng cũng là khách quen của Hàn Xá?" Bách Hạo Lâm giả vờ lơ đãng hỏi.

"Ừ, nghe nói lão đặc biệt yêu quý trà đạo của tiểu muội Lục gia tự tay pha, thường xuyên đến phòng trà làm khách."

Nếu biết Lý Ưng khi nào đến phòng trà, có lẽ. . .Bách Hạo Lâm thầm nói: Nhưng Lý Ưng nhất định sẽ không đến một mình, nếu sự việc bại lộ, e rằng liên lụy người vô tội.

Có lẽ tâm trạng không tốt, Chu Phúc Lâm uống nhiều rượu, uống mãi đến khi say bí tỉ mới thôi, Bách Hạo Lâm lo cho hắn, để xe của mình lại Hàn Xá, lái xe Chu Phúc Lâm đưa hắn về nhà trước. Vì trời đã quá muộn, sau đó anh cũng không quay về Hàn Xá lấy xe, ngồi xe điện ngầm về đến gần nhà xong, đi bộ về.

Khi đi qua con hẻm nhỏ hơn nửa năm trước xảy ra vụ án thám tử bị người ta bắn chết, Bách Hạo Lâm chú ý tới giữa hẻm tối om, có một bóng người đang ngồi xổm ngay chỗ thám tử ngồi khi ấy.

Xuất phát từ tâm lý phòng ngự bản năng, Bách Hạo Lâm dừng chân, nhìn quanh vào trong, đối phương đã phát hiện ra anh, hắn đứng lên, đi về hướng anh:

"Bác sĩ Bách, sao cậu ở chỗ này?"

"Vân Chiêu!" Bách Hạo Lâm cực kỳ bất ngờ, anh không ngờ lại gặp được Vân Chiêu ở chỗ này, "Lời này phải là tôi hỏi mới đúng, sao anh không về sở cảnh sát? Lý cảnh ti cực kỳ lo lắng cho anh."

Nghe Bách Hạo Lâm nói xong, Dịch Vân Chiêu cực kỳ cảnh giác nhìn quanh khắp nơi, chậm rãi đi tới chỗ sáng:

"Họ đã phát hiện ra tôi?!"

Khi Bách Hạo Lâm thấy rõ ràng khuôn mặt Dịch Vân Chiêu không khỏi càng hoảng sợ, lúc này trên mặt Dịch Vân Chiêu tràn đầy râu ria lổm chổm, thoạt nhìn sa sút gầy yếu, hai mắt lấp lánh nhưng lại giấu giếm sợ hãi và sầu lo, quần áo vừa bẩn vừa rách, mới mấy ngày không gặp, cậu ta tựa như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.

"Họ đã phát hiện ra tôi! Họ sắp trở lại rồi!!" Dịch Vân Chiêu sốt ruột đi qua đi lại, vừa cắn móng tay, vừa lẩm bậm nói, "Không được! Không thể tiếp tục như vậy!!"

"Vân Chiêu." Bách Hạo Lâm nhìn thấu Dịch Vân Chiêu còn chưa thoát khỏi kích thích từ việc Nghiêm Túy Giang bị cá mập ăn sống, hiện giờ cậu ta bị rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ giữa hiện thực và ảo tưởng, "Tới chỗ tôi trước đi, họ không tìm được anh đâu."

"Không thể nào!!" Dịch Vân Chiêu bắt đầu rít gào, "Họ không ở đây!!"

"Họ là ai?" Chẳng lẽ là đám Lý Ưng?

Dịch Vân Chiêu cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có ai, đến gần Bách Hạo Lâm nhỏ giọng nói:

"Người ngoài hành tinh!" Cậu ta nói xong vội vàng làm động tác suỵt.

Bách Hạo Lâm đương nhiên không tin người ngoài hành tinh gì cả, anh biết Dịch Vân Chiêu đã xuất hiện ảo giác, anh có trách nhiệm kéo cậu ta về hiện thực:

"Yên tâm, họ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới được. Căn cứ theo điều 279 《 Luật Hòa Bình Vũ Trụ 》, bất kỳ sinh mệnh trí tuệ cao nào cũng không được can thiệp vào sự phát triển của địa cầu." Bách Hạo Lâm bắt đầu chế bừa.

"Thật sao? Sao tôi chưa từng nghe nói tới?" Dịch Vân Chiêu không tin lắm.

"Đương nhiên là thật, nhà tôi có quyển pháp điển này, tôi tìm cho anh xem nhé?"

"Nếu như là thật, vậy họ chẳng phải đã vi phạm 《 Luật Hòa Bình Vũ Trụ 》sao? Họ không sợ bị cảnh sát vũ trụ bắt sao? Có lẽ họ căn bản là tội phạm vũ trụ quốc tế?" Dịch Vân Chiêu vừa đi theo Bách Hạo Lâm, vừa nhỏ giọng lầm bầm.

Khi gần đến dưới lầu nhà Bách Hạo Lâm, Dịch Vân Chiêu đột nhiên dừng chân, lớn tiếng nói:

"Chờ một chút!!"

"Sao vậy?"

"Cậu không cảm giác được sao? Đây, đây là. . ." Dịch Vân Chiêu thấp thỏm lo âu, "Họ tới rồi! Nhất định là họ!!" Cậu ta nói xong nhìn lên bầu trời, "Mau nhìn đi!! Đây đều là đĩa bay của họ!!"

Bách Hạo Lâm ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy giữa trời đêm đầy sao lấp lánh, anh thở dài, như dỗ con nít, nói:

"Đây là đĩa bay họ rút lui khỏi địa cầu, họ đã đi rồi, anh an toàn rồi, Vân Chiêu!"

Dịch Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn hồi lâu, cũng không thấy đám sao tới gần, hơi yên tâm chút, cậu ta đi theo Bách Hạo Lâm mới hai bước, lại đột ngột ngừng lại:

"Không đúng!! Họ đang tớ gần! Tới rồi!! Họ tới rồi --! !" Cậu ta gần như cao giọng thét chói lói.

Thình lình, một chùm sáng chiếu về phía Dịch Vân Chiêu, tựa như cảnh tượng trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vậy, ánh sáng trắng thần bí bao phủ cậu bên trong. Hiện giờ không chỉ có Dịch Vân Chiêu, ngay cả Bách Hạo Lâm cũng khiếp sợ.

"Tôi quả nhiên chạy không thoát." Dịch Vân Chiêu chán nản gục đầu xuống, nhắm mắt lại, chờ đợi đĩa bay của người ngoài hành tinh hút cậu ta đi.

Nhưng vào lúc này, một vật thể từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch nện thẳng lên đầu Dịch Vân Chiêu, một thanh âm thô quánh như thiên thần quát lớn:

"Mẹ nó, ồn ào cái gì mà ồn ào? Có để người ta ngủ hay không?"

Vừa ngẩng đầu nhìn, hóa ra ánh sáng trắng chiếu lên người Dịch Vân Chiêu là đèn pha gia dụng của một hộ gia đình tầng hai, nện lên đầu cậu ta là một bình Coca bằng nhựa.

Bách Hạo Lâm liên tục xin lỗi, kéo Dịch Vân Chiêu còn chưa rõ ra sao phóng về phía khu nhà trọ mình ở.

Vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng giúp tâm trạng Dịch Vân Chiêu ổn định không ít. Thừa dịp cậu ta tắm rửa, Bách Hạo Lâm gọi điện thoại cho Lý cảnh ti, thay Vân Chiêu báo bình an cho ông ấy.

Đêm đó, Dịch Vân Chiêu tạm thời yên ổn ở nhà Bách Hạo Lâm.

Ông trời giở chứng hai ngày cuối cùng đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, ánh nắng ấm áp miễn cưỡng chiếu lên địa cầu, hòa tan rét lạnh trong lòng mỗi người, chiếu lên từng khuôn mặt tràn đầy nụ cười, thành phố âm u mấy ngày qua cuối cùng đã nghênh đón tháng 10.

Sáng sớm, Bách Hạo Lâm chở Dịch Vân Chiêu về sở cảnh sát kết thúc nghỉ phép, rồi sau đó như thường ngày chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, vừa muốn đóng cửa, một cây gậy chống chặn cánh cửa đang khép lại, Phạm Quốc Mậu đứng trước cửa, không đợi Bách Hạo Lâm nói chuyện, liền tự ý đi vào, đóng cánh cửa lại.

Trong trí nhớ Bách Hạo Lâm, Phạm Quốc Mậu chủ động tiếp xúc với anh tại sở cảnh sát như thế là lần đầu tiên, anh đoán được y là vì vụ án của Triệu Triều Đức mà đến, cười lạnh nói:

"Bác sĩ Phạm, anh muốn tìm sự giúp đỡ?"

Phạm Quốc Mậu không nói gì, đưa một xấp photocopy cho Bách Hạo Lâm, anh nhìn lướt qua, liền nhận ra đây là bản nhật ký Triệu Triều Đức họ để lại trường chọi chó.

"Cậu đi cùng Lưu Gia Kiệt, cậu chắc chắn cũng biết." Phạm Quốc Mậu đã từ trên mặt của Bách Hạo Lâm đọc được đáp án.

"Lần này anh muốn câu cá lớn?"

"Lý Ưng trước giờ luôn nằm trong danh sách của tôi, chỉ là dựa vào sức lực cá nhân tôi không thể nào xuống tay." Phạm Quốc Mậu nhìn chằm chằm Bách Hạo Lâm, chậm rãi nói, "Tôi muốn cùng cậu liên thủ."

"Hừ!" Bách Hạo Lâm hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.

"Cậu hẳn biết rõ, chỉ cần Lý Ưng sống một ngày, những thứ này vĩnh viễn không có khả năng công bố ra ngoài!" Phạm Quốc Mậu giơ bản photocopy trong tay lên, "Sức khỏe của tôi cũng không còn như trước, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ sống thêm hai tháng, nếu có thể kéo tên đệ nhất đại tham quan của thành phố này xuống ngựa, tôi chết cũng nhắm mắt! Cùng lắm thì tôi đồng ý với cậu, lão do cậu xử trí!"

Bách Hạo Lâm nhíu mày, thoáng chút động tâm.

-- Hai ngày nay, anh một mực suy nghĩ vấn đề này: Lý Ưng quyền cao chức trọng, xuống tay với lão dễ vậy sao? Hơn nữa lão không giống với Lý Vọng Long, cuộc sống cực kỳ không có quy luật, vả lại mỗi phút mỗi giây đều có người đi cùng. Đừng nói căn bản không cách nào biết trước được hành trình của lão, cho dù biết, dựa vào sức mình muốn né tránh cơ quan ngầm đông đảo bắt lão đi cũng không có khả năng! Đúng như lời Phạm Quốc Mậu, họ phải liên thủ!!

"Anh không để ý nguyên tắc của mình nữa?"

"Tôi nói rồi, bộ nguyên tắc đó chỉ để bảo vệ mình. Tôi không phải cuồng giết người, càng không phải biến thái, không tồn tại hành vi bắt buộc. Huống chi một kẻ sắp chết, chết sớm một ngày, chết muộn một ngày thì có khác gì? Phạm Quốc Mậu lạnh nhạt nói.

"Anh có kế hoạch gì?" Bách Hạo Lâm mặc dù không đồng ý với y, nhưng sẵn lòng nghe kiến nghị của y.

"Đây là tư liệu tôi có được trước đây." Phạm Quốc Mậu từ trong ngực lấy ra tờ giấy, vuốt phẳng nó trên bàn làm việc. Đây là bản đồ địa hình tường tận nhà Lý Ưng, kể cả số lượng bảo vệ, tốc độ phản ứng của bảo vệ khi đột phát tình huống như hỏa hoạn, trộm cắp. Trừ những thứ đó ra, còn có bản đồ vài hiệu ăn phòng họp Lý Ưng thường xuyên ghé qua, kể cả bản đồ bãi đỗ xe, vị trí ngồi ưa thích của Lý Ưng, lộ tuyến chạy trốn tốt nhất vân vân, tường tận đến mức khiến người ta trố mắt nghẹn nín.

"Sao anh lấy được những thứ này?" Bách Hạo Lâm dùng ánh mắt khó tin nhìn y.

"Tôi nói rồi, lão luôn nằm trong danh sách của tôi, đây là những thứ tôi tìm hơn một năm mới lấy được, có lẽ hơi có chênh lệch với số liệu hiện tại, nhưng khác biệt sẽ không lớn lắm." Phạm Quốc Mậu thâm sâu nhìn Bách Hạo Lâm, "Nguyên tắc sát thủ điều thứ mười: Tính nhẫn nại là nhân tố thành công mấu chốt của một thợ săn giỏi."

Số liệu trên tư liệu cho thấy, bảo vệ trong nhà Lý Ưng bày bố cực kỳ nghiêm ngặt, lão không chỉ cài đặt hệ thống chống trộm tiên tiến nhất, còn mời năm bảo vệ sân giữ nhà cho lão, còn nuôi ba con chó săn cực kỳ hung dữ, muốn xuống tay tại nhà lão là không có khả năng. Mặt khác, Lý Ưng hầu như mỗi tuần đều đi thăm hai hội sở giải trí, ba trung tâm tắm hơi, bốn nhà hàng, mặc dù vệ sĩ của lão ở lại xung quanh lúc Lý Ưng nghỉ ngơi, nhưng đều ở chỗ cách đó không xa, nếu có tình huống, họ sẽ chạy tới trong vòng một phút.

Phạm Quốc Mậu thấy lông mày Bách Hạo Lâm càng nhíu càng chặt, nói:

"Tôi từng điều tra ở mấy chỗ Lý Ưng thường đến, trong đó có ít thiết bị theo dõi." Y nói rồi lấy tay chỉ tên của chúng.

Vì chúng đều là những nơi cao cấp, có thể phần lớn chi phí này đều không phải tự bỏ tiền túi, không ít khách không hy vọng bị người ta phát hiện. Ông chủ của bốn nhà hàng này đều am hiểu sâu tâm lý khách hàng, chỉ cài đặt máy theo dõi ở cổng chính và bãi đỗ xe, mà xe cộ trước khi ra vào đều dùng tờ báo che lại biển xe, có thể nói máy theo dõi chỉ thuần túy là thùng rỗng kêu to.

Bách Hạo Lâm chú ý tới trong đó có tên của Hàn Xá, nói:

"Hàn Xá thì tôi có đi vài lần, quen thuộc với kết cấu bên trong. Nhưng mà chỉ hai người chúng ta hành động quá mạo hiểm."

"Cậu nên biết loại chuyện này người tham dự càng ít càng tốt." Phạm Quốc Mậu nghiêm mặt nói.

Bách Hạo Lâm nhàn nhạt cười, đã tính sẵn trong lòng.

Hai ngày sau, số 16 chặng 2 tây đường Nam Tinh thành phố TMX, phủ đệ Lý Ưng

Hơn 7 giờ tối, Lý Ưng ngồi một chiếc xe công vụ bình thường về đến nhà, vừa đi vào đại sảnh tráng lệ liền có người hầu thay lão cởi áo khoác, quản gia tất cung tất kính đứng bên cạnh lão:

"Lão gia, ngài khổ cực rồi." Hắn nói xong hai tay dâng lên khăn mặt nóng hổi.

"Phu nhân đâu?" Lý Ưng lau qua quýt khăn lên mặt một lần, lại vứt cho quản gia.

"Trong phòng thiếu gia." Lý Vọng Long con trai độc nhất của Lý Ưng đã chết, phu nhân của lão bị kích thích rất lớn, tinh thần ngẩn ngơ, không muốn tiếp nhận sự thực này, thường xuyên đứng trong phòng Lý Vọng Long từng ở khi hắn còn sống.

Lý Ưng vừa nghe liền chảy dài mặt. Lão ở ngoài hô mưa gọi gió, ở nhà chờ lão lại là một bà già điên, nhìn vợ của đám bạn lão ai cũng trẻ trung xinh đẹp như ai, trong lòng lão liền cực kỳ khó chịu, lão không phải chưa từng nghĩ đến ly hôn, nhưng việc này với người trong giới chính trị như lão mà nói là một vết thương chính trị, vì hình tượng bên ngoài của mình, đành phải nén giận.

"Lão gia, hôm nay có người đưa tới một món quà." Quản gia thấy Lý Ưng bất mãn, lấy lòng nói.

"Đưa đến thư phòng." Lý Ưng nói rồi lên lầu.

"Dạ." Quản gia cúi đầu 90 độ với bóng lưng của Lý Ưng.

Thư phòng của Lý Ưng nằm ở phòng trong cùng tầng ba, chừng hơn trăm mét vuông, trang hoàng phong cách cực kỳ khí thế theo kiểu châu Âu cổ điển. Hai bên trái phải là tường sách hai mặt dài đến trần nhà, chính giữa là một lò sưởi âm tường lớn, trên lò sưởi treo một cái đầu gấu đen há to miệng đỏ lòm, phía dưới trải da bạch hổ, bên cạnh cái ghế bập bênh làm từ gỗ lê hoa.

Lý Ưng đi tới bên lò sưởi, đốt than củi bên trong, ngồi trên ghế bập bênh, chợp mắt ngủ.

Khoảng năm phút sau, quản gia bưng một chén canh sâm nóng hôi hổi đến:

"Lão gia, thời tiết trở lạnh, công việc ngài lại vô cùng bận rộn, cần chú ý sức khỏe hơn."

Lý Ưng ngay cả mắt cũng không mở, chỉ khoát tay.

Quản gia thức thời đặt canh sâm trên bàn học, cũng bảo người hầu đi theo sau hắn đặt hộp quà lên bàn xong mới rời khỏi.

Một lát sau, Lý Ưng hít vào một hơi thật dài xong mới ngồi dậy đi về hướng bàn học. Canh sâm lão đã sớm uống ngán, về phần hộp quà cũng không đơn giản là một ít xa xỉ phẩm kẻ khác tặng lão, muốn nhờ vả lão làm việc thôi.

Nhưng bề ngoài hộp quà này lại vô cùng xù xì, ngược lại khiến Lý Ưng hiếu kỳ. Giới ngầm hiện giờ tặng quà thật là đa dạng chồng chất. Lão vạch tìm lớp ngoài của hộp, mở nó ra.

Khi nhìn thấy món đồ bên trong, Lý Ưng mặc dù không sợ hãi kêu thành tiếng, nhưng mày lại nhíu thành một đường.

Bên trong không phải tiền mặt chi phiếu, cũng không phải vàng vòng trang sức, càng không phải trân châu mã não, mà là một con chuột máu me đầm đìa, đã sớm tắt thở!!

Chiêu thức mặc dù đã xưa, nhưng cũng chọc giận Lý Ưng, lão không biết ai ăn gan beo mật gấu, dám giương oai với lão! Lý Ưng cực kỳ tức giận cầm lấy điện thoại trên bàn:

"Quản gia, ông lên đây cho ta!!"

Chưa tới hai phút, quản gia tức tốc đi tới thư phòng:

"Lão gia, có gì dặn dò?"

"Thứ này là ai đưa tới?!" Lý Ưng chỉ vào con chuột chết trong hộp quát hỏi.

"Đây. . .Đây là tối hôm nay có người đặt trong thùng thư, tôi, tôi còn tưởng là. .. "

"Hừ, trò trẻ con hù được ta?!" Lý Ưng nặng nề đậy hộp lại, "Vứt đi!"

"Dạ." Quản gia thấy Lý Ưng không giận chó đánh mèo tới hắn, nặng nề thở phào.

Quản gia vừa đi không bao lâu, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tràn tiếng còi xe cảnh sát sắc nhọn, sống lưng Lý Ưng chợt lạnh, vội vàng chạy tới bên cửa sổ, kéo rèm ra một khe hở, chỉ thấy hai cảnh sát đang cách cổng chính nói gì đó với người hầu.

Lý Ưng biết không có khả năng tới bắt mình, nhưng vẫn như cũ thấp thỏm bất an nán lại trước cửa sổ, quan sát nhất cửa nhất động của họ. Một lát sau, người hầu gọi quản gia tới, quản gia và cảnh sát nói vài câu xong liền đuổi họ đi.

Lý Ưng nặng nề thở phào, đóng rèm cửa gọi điện thoại xuống lầu hỏi quản gia.

"Lão gia, hai cảnh sát kia nói họ nhận được báo cảnh sát, có người nói nhìn thấy một người khả nghi leo vào sân chúng ta."

"Nói hươu nói vượn!" Lý Ưng như bị vũ nhục mà phẫn nộ khiển trách, "Trên tường sân có đường dây cao thế, làm sao có thể có người leo vào được?"

"Dạ đúng, tôi cũng nói cho họ biết như vậy. Nhưng mà --" Quản gia có chút do dự, nhưng xuất phát từ chức trách, hắn vẫn cẩn thận nhắc nhở Lý Ưng, "Lão gia, có thể nào là đối thủ của ngài muốn gây bất lợi cho ngài không?"

Lý Ưng im lặng không nói, lão đương nhiên biết mình mặc dù nhân mạch cực lớn, nhưng đều là vì ràng buộc lợi ích, trong đó những kẻ ba lòng hai ý với lão cũng không ít, nếu mai này lão không còn quyền thế, nhất định sẽ rơi vào kết cục đám đông đẩy đổ tường. Lão cũng hiểu rõ mình gây thù chuốc oán không ít, rất nhiều người mang lòng hận ý với lão, thầm muốn trừ bỏ lão, chỉ là không thể xuống tay được, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn đê tiện như thế.

"Lão gia, tôi nghĩ nên tăng thêm người bảo vệ an toàn cho ngài. Phòng lòng người không hề vô ích đâu ạ, huống chi sắp đến ngày bầu cử rồi, ngài gần đây phải tham gia hoạt động từ thiện, lễ trao giải rất nhiều, vạn nhất có người nảy ý đồ bất chính. . ." Quản gia tận tình khuyên bảo nói.

"Cứ làm thế đi!" Lý Ưng đồng ý.

Hiệu suất của quản gia xem như khá nhanh, ngày thứ hai liền từ công ty bảo vệ thuê 10 tên vệ sĩ.

Lại qua một ngày nữa, Lý Ưng đã nhanh chóng quên mất chuyện con chuột chết. Bởi vì Trình Bân đột ngột qua đời, công ty y dược Bách Nạp Xuyên rơi vào hỗn loạn, những giao dịch chính trị hắn dùng thân phận giám đốc điều hành cùng làm với Lý Ưng cũng vì vậy mà gián đoạn. Đối với Lý Ưng đang đứng ở thời kỳ phát triển sự nghiệp, lại cần gấp lượng lớn tiền vốn quay vòng mà nói chắc chắn là một tai họa sét đánh. Để đền bù khoảng trống tiền vốn, Lý Ưng bắt đầu cùng những xí nghiệp trước kia đã sớm muốn tạo dựng quan hệ với lão, nhưng khi đó lão lại chướng mắt không thương lượng tiếp xúc.

Lý Ưng dù sao cũng quyền cao chức trọng, lại là người được chọn hàng đầu cho chức thị trưởng khóa tiếp theo, xí nghiệp, thương xã nguyện cùng lão thân thiết tuyệt đối không ít. Trải qua một phen vận tác của thư ký Lý Ưng, vào tối nay, Lý Ưng sẽ cùng một chủ mỏ than hẹn gặp mặt tại Hàn Xá.

Sản nghiệp năng lượng cao như mỏ than này, nghị viện quốc dân đã lập ra một bộ chương trình sử dụng nghiêm khắc, chỉ tiếc bộ chương trình này lại do tòa thị chính khống chế, cho nên không ít chủ mỏ than vì theo đuổi lợi nhuận cao, lợi dụng thân phận "Chiến lược hợp tác đồng bọn" cấu kết cùng các chính khách gian lận, mỗi người cung cấp cho đối phương giúp đỡ cần thiết, để đạt tới mục đích cuối cùng của mình. Hợp tác cùng chủ mỏ than mạo hiểm cao hơn công ty y dược, cho nên họ không phải sự lựa chọn tốt nhất trong lòng Lý Ưng, chỉ là hiện giờ đã đến giai đoạn gay cấn của vận động bầu cử, lão cần lượng lớn tiền vốn đút lót, đã không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Để chứng tỏ tầm quan trọng và quyền uy của mình, Lý Ưng quen thói đến muộn một chút, nhưng khi lão đến, chủ mỏ than kia còn chưa đến, việc này làm lão rất căm tức.

Thư ký của Lý Ưng thấy thế vội vàng gọi điện thoại di động cho đối phương, lại được báo nguyên nhân do kẹt xe, hẹn 10 phút sau đến. Lý Ưng tức giận không thôi, tính toán trong lòng sẽ tăng giá cho đối phương.

Đang tự rót tự uống một mình Lý Ưng bị một tràn tiếng động lớn xôn xao bên ngoài làm cho tâm trạng càng thêm buồn bực:

"Ra xem đi." Lão nói với thư ký.

Thư ký vâng dạ, mở cửa đi ra, hắn vừa mới đi, thì có một người dáng vẻ vệ sĩ đi tới, vội vàng nói với một vệ sĩ khác ở sau cửa phòng:

"Bên ngoài xảy ra chuyện rồi!! Chúng ta phải đưa Lý tiên sinh đi! Chìa khóa xe ở đâu?

"Tôi giữ đây." Vệ sĩ mặc dù chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, cũng căng thẳng lên.

"Tốt lắm, cậu chạy xe đến cửa sau phòng trà, chúng ta hội hợp ở đằng kia."

"Được!" Vệ sĩ thấy đối phương cẩn thận và chuyên nghiệp như thế cũng không nghi ngờ hắn, nhanh chóng rời đi.

Đợi hắn đi rồi, vệ sĩ này hướng phòng trong nói:

"Lý tiên sinh, đã xảy ra chuyện, chúng ta phải lập tức đi ngay!"

"Sao vậy?" Lý Ưng nhướng mày.

"Bên ngoài có người gây rối, cảnh sát đã tới."

"Hừ." Lý Ưng không để ý đến, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, dường như muốn nói: Cảnh sát là cái thá gì?

"Có người đã gọi phóng viên đến rồi, nếu bị họ chụp được ảnh ngài ở đây, e rằng. . ." Vệ sĩ lại nói.

Nghe tới phóng viên, mặt Lý Ưng đầy vẻ tức giận. Nếu truyền thông vạch trần chuyện lão gặp mặt chủ mỏ than, hình tượng chính trị của lão sẽ bịt kín vết nhơ, sẽ không còn hy vọng thăng chức nữa —— Yếu viên thị chính là do nghị viện quốc dân đề cử, tuyển cử mà ra, mặc dù hiện giờ có nửa nghị sĩ của ghế đại biểu đã đứng về phe lão, nhưng một trận gió không đúng hướng, rất nhiều người sẽ trở giáo cùng phía, đây là chính trị tàn khốc!

Lý Ưng cũng không quan tâm đại sự thương nghị cùng chủ mỏ than nữa, đi theo vệ sĩ cùng nhau rời đi từ lối thoát an toàn, hướng về phía bãi đỗ xe.

Hầm đỗ xe không một bóng người chỉ có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập của hai người, đi một quãng, Lý Ưng cảm thấy không đúng, lão nhớ rõ khi mình tới xe đậu cách cửa an toàn không xa, hiện giờ đã xuyên qua hơn nửa bãi đỗ xe, lão dừng bước, cảnh giác hỏi:

"Đây là đâu?"

Vệ sĩ quay đầu lại, nhìn lão, thâm độc nói:

"Địa ngục."

Lý Ưng như bị tạt nước lạnh vào mặt, đầu óc lão còn chưa kịp ra lệnh cho lão đào tẩu, đã cảm giác được cổ trái truyền đến đau đớn —— Một ống chích đã đâm vào mạch máu gã, theo chất lỏng bên trong được đẩy vào, lão chỉ cảm thấy say, một loại tuyệt vọng và vô lực đánh úp toàn thân đồng thời hai chân lão cũng mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, mất đi tri giác.

"Chú Triệu, lão chính là đầu sỏ hại chết Tiểu Cương và Tiểu Vĩ?!" Đánh lén Lý Ưng là một chàng trai đầu hai mươi, viền ngũ quan có hai phần giống với Khưu Vĩ.

Cậu ta là anh họ của Khưu Vĩ, tên là Từ Cường, từ nhỏ quan hệ của họ đã rất tốt. Khưu Vĩ sau khi Triệu Cương bị xe tông chết đã nói hết mọi chuyện cho cậu ta đang làm bác sĩ thú y ở thành phố TMX, là Từ Cường đã cổ vũ cho Khưu Vĩ báo án, đổi lấy lại là Khưu Vĩ chết oan chết uổng. Sau sự việc, Từ Cường trẻ khỏe tìm được Triệu Triều Đức đang đau nỗi đau mất con, hai người trải qua một phen tranh luận, lập ra kế hoạch báo thù Khiên Chính Đông, Nghiêm Túy Giang và Trình Bân, chỉ tiếc Lý Ưng quyền cao chức trọng, họ không ra tay được, mãi đến khi họ nhận được cú điện thoại của kẻ thần bí.

"Đúng vậy, chính là lão!" Triệu Triều Đức dùng ánh mắt căm hận nhìn trừng trừng Lý Ưng ngất xỉu trên mặt đất, cũng hung hăng đá lão một cước, nếu không phải lo lắng bị người ta phát hiện, gã không ở ngay tại chỗ giẫm lão thành mảnh nhỏ không được.

"Chú Triệu, chúng ta đi!" Từ Cường tỉnh táo hơn Triệu Triều Đức một chút, cậu ta nhắc nhở nói.

Hai người nâng Lý Ưng đã hôn mê lên ghế ngồi sau xe, lái xe thần chẳng biết, quỷ chẳng hay rời đi.

Lúc này đèn vừa lên rực rỡ, hai người chở Lý Ưng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ xa hoa trụy lạc, chạy về hướng ngoại ô phía bắc.

"Chú Triệu, chú nói đối phương sẽ xử trí lão thế nào?" Từ Cường từ kính chiếu hậu nhìn Lý Ưng ngồi phía sau, nói.

"Nếu là chú, chú sẽ giết lão!!" Triệu Triều Đức từ trong kẽ răng hung hăng phun ra một câu.

Cú điện thoại thần bí gọi cho họ là một người giọng quái dị, vì giọng quá mức kỳ quái, căn bản không phán đoán được là nam hay nữ. Đối phương nói cho họ biết y có thể giúp cái chết của Triệu Cương và Khưu Vĩ được làm rõ, cũng có thể giúp họ báo thù, điều kiện là đưa Lý Ưng đến một nhà xưởng ở ngoại ô phía bắc, hơn nữa lập ra một kế hoạch tường tận.

—— Đầu tiên là đưa đến một món quà cho Lý Ưng, lại báo cảnh sát giả như thấy có người muốn lẻn vào Lý phủ, khiến Lý Ưng cảnh giác, gia tăng nhân thủ bảo vệ, làm như vậy chỉ để thừa dịp đám vệ sĩ còn chưa quen biết nhau đục nước béo cò; Căn cứ chỉ thị của đối phương cho họ, Từ Cường trước đó đã tụ tập một ít sinh viên đại học nhiệt huyết trên mạng đến trước Hàn Xá kháng nghị trong nguyên liệu nấu ăn của họ có động vật hoang dã, thừa dịp tiếp tân đại loạn, Triệu Triều Đức giả dạng làm vệ sĩ sai khiến vệ sĩ của Lý Ưng rời đi, cuối cùng tóm được lão!

Nếu không phải đối phương tính toán tài tình, chỉ dựa vào hai người họ, e rằng cả đời cũng không động được đến một ngón tay của Lý Ưng!!

Hai người đang cảm khái trên đời sao lại có người tài ba như thế, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, hai cảnh viên cùng một ít chướng ngại vật, một người trong đó đang ra hiệu cho họ dừng xe lại.

Chẳng lẽ chuyện Lý Ưng mất tích đã kinh động đến cảnh sát nhanh như vậy?

Triệu Triều Đức và Từ Cường nhìn nhau, trong lòng có chút thấp thỏm.

Từ Cường đậu xe ven đường, một cảnh sát trong đó đi tới trước hành lễ:

"Xin chào, tạm thời kiểm tra, xin trình giấy tờ bằng lái của anh."

Từ Cường lấy ra bằng lái, một cảnh viên khác cũng đi tới cửa sổ ghế phụ, hắn chú ý tới Lý Ưng ghế sau, hỏi:

"Say rượu?"

"Dạ đúng." Triệu Triều Đức cười dâng lên thuốc lá, "Nó uống nhiều mấy ly, chúng tôi thì chỉ uống chút ít chưa thấm."

"Ừ, không thành vấn đề." Cảnh sát kiểm tra bằng lái trả nó lại cho Từ Cường.

Từ Cường và Triệu Triều Đức đồng thời thở phào, cũng đúng lúc này, hai cảnh sát kia lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai dùng khăn mặt đã chuẩn bị sẵn bịt kín miệng mũi họ, hai người thầm kêu to không ổn, còn chưa kịp phản ứng liền hít vào một miệng lớn chất khí kích thích, họ ngay cả thời gian giãy giụa cũng không có, liền té xỉu trong xe.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét