Thứ Ba, 10 tháng 7, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 17a

17a - Tội Và Hận

Ngày 30 tháng 10 trời râm

Khiên Chính Đông đã chết!

Theo báo cáo khám xác của Phạm Quốc Mậu, gã bị người ta cắt cổ dẫn đến tử vong, thủ pháp của đối phương sạch sẽ gọn gàng, nếu như không có bối cảnh học y, vậy phải là sát thủ chuyên nghiệp.

Khi y nói như vậy, tôi chỉ lạnh lùng nhìn y -- cũng không phải tôi không tin lời y, mà là quá tin! Tôi thậm chí cho rằng đây là một tay y bày ra!!

Nhưng tôi biết không phải Phạm Quốc Mậu làm: Khiên Chính Đông mặc dù phù hợp với quy tắc nạn nhân y chọn, nhưng thủ pháp lại ngược nhau hoàn toàn. Huống hồ y không có lý do gì cũng không cần thiết phải thay đổi mô hình giết người của y!

Người có khả năng dồn Khiên Chính Đông vào chỗ chết nhất đó là Nghiêm Túy Giang và chỗ dựa của ông ta!

Tên khốn này ngay cả thú tính cũng không còn sót lại chút gì!! Chúng hại một người, hai người còn chưa đủ? Hễ là ai uy hiếp đến chúng đều phải trừ bỏ toàn bộ không từ thủ đoạn? Nếu chúng biết gã vì sợ hãi không chọn hợp tác cùng cảnh sát sẽ có cảm tưởng gì? Hối hận sao?!

Không!! Chúng sẽ không!!

". . . , theo bài báo, hôm qua trong một khu bãi đỗ xe đường Đông Liễu xảy ra một vụ án mạng cướp của ác tính, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra. . ." Trong xe, một giọng nữ trung lưu loát trong trẻo đang thông báo tin nóng, Bách Hạo Lâm lại buồn bực tắt radio.

Giết người cướp của? Đúng vậy, vụ án mạng cướp của là khó phá án nhất, bởi vì có hai tầng động cơ -- cướp của và giết người. Cảnh sát ngoài mặt tích cực bắt tay vào điều tra, thực tế đã bắt đầu chôn vùi trong ngôn luận quần chúng vụ án không cách nào điều tra phá án, cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc.

Bách Hạo Lâm lái xe vào bãi đỗ xe sở cảnh sát, mới vừa đi hai bước liền nhìn thấy Tần Tư Diệp đang đứng ở cốp xe cô ta, cật lực chuyển cái gì đó, xuất phát từ lịch sự, Bách Hạo Lâm hỏi:

"Bác sĩ Tần, cần giúp không?"

"Ôi chao." Tần Tư Diệp từ trong cốp xe loạn xà ngầu ngẩng đầu lên, "Hạo Lâm, anh tới vừa đúng lúc, giúp em chuyển cái này xuống được không?" Cô ta chỉ vào hai hộp pudding trong cốp xe.

Bách Hạo Lâm không nói hai lời, chuyển hai hộp pudding xuống xe.

"Anh không hỏi em mua nhiều pudding như vậy làm gì à?" Tần Tư Diệp thấy Bách Hạo Lâm không hỏi gì, nhịn không được nữa.

"Em chắc chắn có lý do của mình đúng không?" Bách Hạo Lâm theo lịch sự cười cười.

"Pudding là cho các đồng nghiệp ăn, gần đây họ đều rất khổ cực." Tần Tư Diệp nói đến đây thì cầm hai cái muỗng dùng để ăn pudding giơ lên trước mắt Bách Hạo Lâm, "Hehe, kỳ thật mục đích của em là cái này!"

"Đây là gì?" Bách Hạo Lâm mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng cũng không muốn biết.

"Hình vẽ trên đó có thể hợp lại thành một bức tranh, vì cái này em đã mua thiệt nhiều đó, hiện giờ rốt cuộc đã tìm được hai mảnh còn thiếu cuối cùng!" Tần Tư Diệp nắm chắc cái muỗng trong tay, trẻ con nở nụ cười.

Bách Hạo Lâm cười lấy lệ.

"Hạo Lâm, bình thường anh có sở thích gì không?" Tần Tư Diệp lại hỏi.

"Hình như không có sở thích gì đặc biệt."

"Nói thì nói thế thôi, chắc chắn có! Chẳng qua anh có lẽ còn chưa phát hiện ra thôi." Tần Tư Diệp ra vẻ nói.

"Thỉnh thoảng đọc sách vân vân." Nhờ cô ta hỏi vậy, Bách Hạo Lâm mới phát hiện mình thật sự không có sở thích gì, ngay cả thời đại học tham gia đoàn đội cũng là để mở rộng quan hệ, chứ không phải thật sự cảm thấy hứng thú.

"Vậy anh thích đọc sách gì?" Tần Tư Diệp hỏi tận gốc rễ.

"Tiểu thuyết trinh thám hoặc nhân vật truyền kỳ các loại." Bách Hạo Lâm hơi hối hận đã chào hỏi cô ta -- cô ta quá hoạt bát! Mà Bách Hạo Lâm trước giờ lại thích yên tĩnh.

"À --" Tần Tư Diệp kéo dài giọng, làm tư thế suy nghĩ sâu xa, "Xem ra anh có lòng hiếu kỳ rất mạnh, cũng rất có dã tâm nha, còn nữa, thích khiêu chiến khó khăn nhưng cá tính cẩn thận." Cô ta nói xong thì cười giải thích, "Mặc dù tôi học bệnh học pháp y, nhưng mà cũng từng học qua tâm lý học đó, hì hì, múa rìu qua mắt thợ rồi."

"Nói vậy bác sĩ Tần chắc chắn thích manga?" Tính của người thích manga thường cởi mở, dễ tiếp cận, thích tự do tự tại, cuộc sống thoải mái, đây đúng là tính cách của Tần Tư Diệp.

"Ôi chao, sao anh biết?" Tần Tư Diệp có chút giật mình.

"Tôi cũng từng học Tâm Lý Học." Bách Hạo Lâm nhàn nhạt cười.

Đang khi nói chuyện đã đến ban Giám Chứng Pháp Y. Khi hai người đi vào phòng Pháp Y, Phạm Quốc Mậu đang cùng một trợ lý pháp y để thi thể Khiên Chính Đông vào tủ đông, y liếc mắt nhìn Bách Hạo Lâm, lại nhanh chóng dời mắt, giả vờ không quen anh.

"A, là tên ngày hôm qua. Tần Tư Diệp đã nhận ra thi thể Khiên Chính Đông. "Mậu lão đại, kết thúc khám nghiệm tử thi rồi sao?"

"Ừ." Phạm Quốc Mậu lên tiếng.

"Ò --, em phân đồ cho các đồng nghiệp khác trước, Tiểu Triệu, tới giúp chị một tay!" Tần Tư Diệp gọi trợ lý pháp y.

Hai người ôm hai hộp pudding đi ra, phòng Pháp Y chỉ còn lại Phạm Quốc Mậu và Bách Hạo Lâm, hai người đối mặt, trong mắt Bách Hạo Lâm mang theo địch ý, đáy mắt Phạm Quốc Mậu lại như ao tù nước đọng, bình tĩnh như gương.

"Tôi biết cậu đang nghi ngờ tôi." Phạm Quốc Mậu đã phá tan tình thế căng thẳng.

"Nhưng tôi cũng biết không phải anh." Bách Hạo Lâm lạnh lùng nói.

"Đối phương rất có khả năng là sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa thuận tay trái." Phạm Quốc Mậu nói.

"Thuận tay trái? Sao báo cáo khám nghiệm tử thi của anh không có nói?" Bách Hạo Lâm nghi ngờ thái độ giấu giếm của y.

"Tôi sẽ không viết tất cả chứng cứ trong khám nghiệm tử thi, cậu hẳn đã biết, mục đích của tôi không phải để họ ngồi tù!"

"Để chấp hành cái anh gọi là 'chính nghĩa'?" Bách Hạo Lâm cười giễu cợt.

"Mỗi triều mỗi đại tiêu chuẩn chính nghĩa đều không giống, duy nhất không thay đổi chính là: Chính nghĩa vĩnh viễn do kẻ mạnh bạo lực nhất định đoạt!" Thanh âm của Phạm Quốc Mậu trở nên cao vút hẳn.

Bách Hạo Lâm không muốn lý luận với y nữa, bởi vì anh biết mình không tìm được lý do phản bác.

"Đây không phải là vụ án nhỏ đâu, cậu sẽ thấy tận mắt biết được 'chính nghĩa' ngày nay nhanh thôi!"

"Làm sao anh biết?" Bách Hạo Lâm hỏi lại.

"Cái này cậu nên tiếp tục học tập từ tôi." Thanh âm của Phạm Quốc Mậu đã bình tĩnh hơn, "Mặc dù cậu có vài phương diện đã đạt tới tiêu chuẩn lựa chọn người nối nghiệp của tôi, nhưng vẫn quá non."

"Anh thật sự cho rằng tôi sẽ trở nên giống anh?!!" Bách Hạo Lâm phẫn nộ rồi, anh bắt đầu siết chặt tay, bất cứ lúc nào cũng có thể vung tới y.

"Tôi tuyệt đối hiểu rõ cậu hơn chính cậu! Cậu và tôi là cùng một loại người!" Phạm Quốc Mậu không để ý tới phẫn nộ của Bách Hạo Lâm, nói rõ ràng từng câu từng chữ, "Chỉ là cậu chưa thức tỉnh mà thôi."

Bách Hạo Lâm cố gắng áp chế xúc động muốn đánh người của mình, anh cắn chặt môi dưới, cau mày, mũi hơi nhíu, nắm tay không tự chủ được mà phát run, nhưng anh vẫn nhịn xuống ngọn lửa giận đang thiêu đốt hừng hực trong lòng, không cho nó bộc phát:

"Tùy anh nghĩ thế nào! Nhưng anh không chi phối được vận mệnh của tôi đâu!" Anh nói rồi xoay người, chuẩn bị chấm dứt lần nói chuyện không thoải mái này.

"Đúng vậy, cậu bây giờ có thể áp chế tâm trạng và dục vọng của mình, nhưng chỉ có thể khiến chúng càng để càng sâu, cuối cùng có một ngày, chúng sẽ như quả bom nổ mạnh, không ai có thể ngăn cản, kể cả chính cậu!" Phạm Quốc Mậu tiếp tục nói.

"Tôi biết cách giải quyết áp lực, không cần anh dạy!!" Bách Hạo Lâm bỏ lại những lời này, đi về phía cửa chính.

Ngay khi tay anh đặt lên nắm cửa, chuẩn bị rời đi, liền nghe sau lưng phát ra tiếng "bịch" nhưng vật nặng rơi xuống đất, anh nhìn lại, Phạm Quốc Mậu một giây trước tâm trạng còn đang sục sôi tranh luận với anh lúc này lại co quắp ngồi dưới đất, tay phải của y cực lực chống mặt đất, tay trái hung hăng đè lại phần dạ dày, vì dùng sức quá mức, thế nên cả cơ thể đều run rẩy.

Bách Hạo Lâm mặc dù ghét y, nhưng cũng không thể bỏ mặc y, anh quay lại, kéo tay trái y, muốn đỡ y đứng lên.

"Giúp tôi, giúp tôi. . ." Sắc mặt Phạm Quốc Mậu trắng bệch, đôi môi mấp máy, nhưng do quá đau gần như nói không ra lời, y chỉ dùng ngón tay run rẩy chỉ ngăn kéo của mình.

Bách Hạo Lâm hiểu được ý của y, ba bước thành hai đi tới trước bàn làm việc, giựt ra ngăn kéo của y. Đồ đạc bên trong xếp rất ngay ngắn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy góc dưới tay trái đặt ba bình thuốc, anh cũng không cố nhìn kỹ, cầm bình thuốc lên đưa cho y.

Phạm Quốc Mậu gần như là cướp lấy bình thuốc, mở nắp ra, dốc ngược từ bên trong ra hơn 10 viên thuốc, đưa đến bên miệng, ngửa đầu nuốt vào.

Sau khi uống thuốc, sắc mặt Phạm Quốc Mậu đã khá hơn nhiều, Bách Hạo Lâm lúc này mới nhìn kỹ bình thuốc, một cái trong đó viết: paracetamol.

Bách Hạo Lâm biết paracetamol là một loại thuốc giảm đau, dùng để giảm bớt đau đớn có công hiệu khá rõ, chỉ là dùng thời gian dài dễ tạo thành ỷ lại trên cơ thể và tinh thần, nếu Phạm Quốc Mậu không phải một kẻ nghiện, vậy y nhất định. . .

"Anh không phải bị đau bao tử bình thường đúng không?"

"Ung thư dạ dày, thời kỳ cuối." Phạm Quốc Mậu chống đất, tập tễnh đứng lên, thanh âm lại bình tĩnh như thường.

"Đây là nguyên nhân anh tìm tôi? Biết mình sắp chết, cho nên tìm người kế thừa y bát?"

Phạm Quốc Mậu không trả lời, xem như đã ngầm thừa nhận.

"Tại sao không đi xạ trị?" Bách Hạo Lâm lại hỏi. Hiện tại y học phát triển, ung thư phát hiện sớm vẫn còn chữa được, bản thân Phạm Quốc Mậu là bác sĩ, y phải sớm phát hiện ra.

"Sớm muộn gì cũng chết, tôi không muốn lãng phí thời gian." Phạm Quốc Mậu bình thản nói.

Bách Hạo Lâm không biết nên trả lời thế nào, chỉ đứng đó, âm thầm vì y cảm thấy bi ai.

"Cậu ra ngoài đi, tôi không cần sự thương cảm của cậu." Phạm Quốc Mậu nhìn thấu tâm tư anh.

Bách Hạo Lâm không nói được một lời, rời khỏi phòng Pháp Y, anh đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, đang muốn đi vào, nhưng bên tai lại vọng lại lời Phạm Quốc Mậu nói, chung quy cảm thấy tâm thần không yên, dứt khoát rời khỏi sở cảnh sát, muốn cho đầu óc thanh tỉnh chút.

Gió lạnh nổi lên bốn phía, cây cối bị gió thổi trúng "ào ào" rung động, tựa hồ đang gào thét chào mùa đông sắp đến. Đối với Dịch Vân Chiêu chỉ có thể ngủ qua đêm trong công viên mà nói không phải tin tức gì tốt.

Dịch Vân Chiêu nằm trên ghế dài ở công viên, cuộn tròn người, tay chân lạnh lẽo, vừa lạnh vừa đói, thể xác và tinh thần đã uể oải không chịu nổi, nhưng cậu lại chẳng chút buồn ngủ, đầu óc đều là thảm trạng của Khiên Chính Đông. Cậu lấy ra tờ giấy lịch làm việc xé xuống từ quyển sổ da đen, đọc kỹ lại lần nữa:

18:30 ngày 23 tháng 10 cùng C, L ăn tiệc tại Hàn Xá.

Nếu đoán không lầm "C, L" đại biểu cho hai người, chữ đầu tiên theo kiểu chữ viết pinyin của Trình trong Trình Bân chính là chữ "C", theo Dịch Vân Chiêu suy đoán, "C" hẳn là đại biểu cho hắn. Dựa theo logic này, "L" là ai? Rốt cuộc là một người họ Lý? Lưu? Lê? Lâm? Liên? Long? . . .? Chỉ dựa vào ký tự này căn bản không chứng minh được vấn đề gì hết!

Dịch Vân Chiêu hơi ủ rũ ngồi thẳng người, thở hắt ra, tâm trạng nặng nề như đổ chì.

Cứ ngồi như vậy chân tướng cũng sẽ không rảnh rỗi tới đây gãi ngứa, Dịch Vân Chiêu gấp lại tờ lịch làm việc gọn gàng đặt bên mình, rời khỏi công viên, qua tự đánh giá, anh chuẩn bị tới chỗ ở của Khiên Chính Đông xem sao.

Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, cảnh sát sẽ từ hiện trường thu nhặt được không ít chứng cứ, cũng có thể tìm nhân chứng liên quan lấy lời khai, sẽ không phái nhân thủ ở đây nữa, anh muốn biết cảnh sát có phát hiện ra ai sát hại Khiên Chính Đông không.

Dịch Vân Chiêu tìm kiếm trong túi quần, còn vài đồng tiền xu, tổng cộng chỉ có 23,5 đồng, đã sắp tới hoàn cảnh cùng đường mạt lộ, nhưng ngay cả như vậy cậu cũng không định từ bỏ.

Dịch Vân Chiêu đến siêu thị gần công viên mua hai ổ bánh mì rồi đến vòi rửa tay uống nước, xem như đã ăn uống xong. Từ công viên đến chỗ ở Khiên Chính Đông phải băng qua hai quảng trường, cậu cũng không định ngồi xe, một mạch chạy tới, tạm thời xem như rèn luyện.

Quả không ngoài dự liệu, cảnh sát chỉ kéo dây cảnh giới màu vàng tại hiện trường xảy ra vụ án, không hề phái người đóng ở đây.

Dịch Vân Chiêu hơi thở phào, cậu đi về phía trạm thu phí, ông già đang ngồi bên ngoài, một tay lão cầm tách trà đã bị trà bẩn làm đen nhánh, một tay cầm tờ báo lật xem.

"Xin hỏi --" Dịch Vân Chiêu không biết lão còn nhớ mình không, cũng không biết mình có biến thành kẻ tình nghi phạm tội của cảnh sát không, nhưng cậu vẫn đi tới, chỉ là chuẩn bị đào tẩu bất kỳ lúc nào.

"Lại tới hỏi vụ án mạng tối hôm trước hả?" Ông già đã bị cảnh sát, phóng viên, người biết chuyện hỏi vô số lần, Dịch Vân Chiêu đến cũng không mấy ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Dịch Vân Chiêu thấy lão không nhận ra mình, yên tâm một tí.

"Cảnh sát nói, đây là vụ án cơ mật, không thể tùy tiện tiết lộ cho ai biết." Ông già ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng ngón cái lại nhẹ nhàng chà ngón trỏ và ngón giữa, ám chỉ Dịch Vân Chiêu cho phí mở miệng.

"À!" Dịch Vân Chiêu như bừng tỉnh cơn mộng, cậu vội vàng từ trong túi quần lấy hết tiền còn lại trong túi quần tính cả tiền xu đưa hết cho ông già, "Tôi chỉ còn chừng này."

"Sao cậu còn nghèo hơn cả tôi vậy?" Ông già bất mãn nhìn cậu một cái, nhặt hết tất cả tiền giấy rồi mới cân nhắc nói, "Đêm hôm đó rất tối cũng rất yên tĩnh, tôi đang ngủ gật trong trạm, chợt nghe bên ngoài có xe tới, tôi đi đến bên cửa sổ thu phí, thời gian lúc đó là 8h37." Bởi vì thu phí của bãi đỗ xe phải lưu thời gian, trên mỗi vé xe đều phải viết thời gian, cho nên lão mới nhớ rõ ràng như vậy, "Tôi lại ở trong trạm lim dim, bên ngoài lại có một chiếc xe tới, tôi nhìn đồng hồ chút, thời gian là 8h53."

Dịch Vân Chiêu gật đầu, cơ bản tương xứng với những gì cậu chứng kiến đêm đó.

"Lại một lát sau, chiếc xe đầu tiên đột nhiên vọt ra, may là tôi bừng tỉnh, tôi sợ đến mức vội vàng kéo xà ngang."

"Ông thấy rõ mặt mũi tài xế không?" Dịch Vân Chiêu nhớ lại tình hình đêm đó, cũng hiểu được tài xế chiếc xe đầu tiên tình nghi rất lớn -- gã như cố ý chờ Khiên Chính Đông ở bãi đỗ xe, sau khi giết gã thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Nhìn thấy bên mặt của hắn, dù sao không giống như người tốt." Lão bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, đối với diện mạo đối phương lại không nói ra được duyên cớ.

"Vậy về sau thế nào?" Dịch Vân Chiêu có chút chột dạ hỏi, cậu muốn biết ông già có nhìn thấy mình không.

"Tới 9h30, lại có một chiếc xe tới, tôi thu phí của hắn, cũng không lâu lắm, liền nhìn thấy một người đàn ông chạy đến, sắc mặt tái mét nói bên trong có người chết. Tôi đi theo xem, ôi má ơi, tôi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu như vậy, liền nhanh chóng báo cảnh sát."

"Cảnh sát có đối tượng tình nghi chưa?" Dịch Vân Chiêu thấy lão không nhắc tới mình, thở phào nhẹ nhỏm, xem ra khi mình đi vào lão đang ngủ gật, không chú ý tới cậu."

Ông già đang muốn nói chuyện, thình lình, một bàn tay vỗ vai Dịch Vân Chiêu, làm cậu giật mình toát cả người mồ hôi lạnh. Cậu chợt xoay người, sau khi nhìn thấy người tới thoáng thở phào, người nọ không phải ai khác, chính là Bách Hạo Lâm!

"Vân Chiêu!" Bách Hạo Lâm nhìn thấy Dịch Vân Chiêu, mừng rỡ không thôi.

"Bác sĩ Bách, là cậu!" Dịch Vân Chiêu mặc dù không hề ghét Bách Hạo Lâm, nhưng tâm đề phòng còn chưa buông, cậu nhanh chóng suy nghĩ xem Bách Hạo Lâm có phải sẽ mang cậu về sở cảnh sát không, cho nên thanh âm cũng lạnh nhạt hơn nhiều.

"Chúng ta sang bên kia nói chuyện." Bách Hạo Lâm không muốn người ngoài nghe được đối thoại của họ.

Dịch Vân Chiêu do dự một chút, nhưng cậu cũng cảm giác được Bách Hạo Lâm không có ác ý với cậu, cũng đi theo.

Hai người đi tới một chỗ không người, Bách Hạo Lâm mở miệng trước:

"Vân Chiêu, sao anh ở đây?"

"Lời này hẳn là tôi hỏi mới phải, không phải nằm ngoài công việc của cậu sao?" Dịch Vân Chiêu hỏi lại. Bách Hạo Lâm là cố vấn tâm lý của sở cảnh sát, thuộc bộ Chi Viện, xem như hiệp cảnh, hiệp cảnh ngoại trừ Pháp Y ra, không được tới hiện trường phá án.

"Đúng vậy, cho nên tôi là lén đến đó." Bách Hạo Lâm biết Dịch Vân Chiêu còn dè chừng mình, trả lời cậu ta trước, "Còn anh thì sao?"

"Tôi từng đến Bộ Tư Pháp tìm một người, cho nên có chút để ý." Dịch Vân Chiêu nói ngắn gọn.

"Vân Chiêu, tôi biết anh vô tội! Tôi từng đưa Khiên Chính Đông về sở cảnh sát, gã đã nói rõ ràng chân tướng cái chết của Khưu Vĩ, đáng tiếc. . ." Mặt Bách Hạo Lâm lộ vẻ luyến tiếc, "Sau khi gã biết anh tạm thời bị đình chỉ công tác, sắc mặt đại biến, nói đối phương là người chúng ta tuyệt đối không đấu lại, sau đó bỏ đi." Đối với việc này, Bách Hạo Lâm cứ hối hận mãi, nếu lúc ấy mình không nói cho gã biết việc này, có lẽ mọi chuyện sẽ không thay đổi đến hỏng bét như vậy, ít nhất nỗi oan không cách nào biện bạch được của Dịch Vân Chiêu có thể rửa sạch.

"Nói đến Khưu Vĩ, tôi nhặt được tại hiện trường thứ này." Dịch Vân Chiêu từ trong ngực lấy ra túi dán kín đưa bút máy cho Bách Hạo Lâm.

"Theo như lời Khiên Chính Đông, Khưu Vĩ là bị Nghiêm Túy Giang giết chết, gã khi ấy đã quyết định hợp tác với cảnh sát, không có lý do gì nói dối. Nhưng hiện giờ gã đã chết, cho dù có vật chứng này, cũng không cách nào chứng minh sát hại Khưu Vĩ chính là Nghiêm Túy Giang hay Khiên Chính Đông!" Khiên Chính Đông là thư ký của Nghiêm Túy Giang, trên bút máy cho dù có dấu tay của Nghiêm Túy Giang cũng chẳng có gì lạ.

Dịch Vân Chiêu nhếch miệng, tự hỏi có nên nói chuyện lịch làm việc cho Bách Hạo Lâm không.

Động tác nhỏ của cậu ta không thể gạt được mắt Bách Hạo Lâm, anh đã nhìn ra Dịch Vân Chiêu còn che giấu một việ,c nhưng không vạch trần, ngược lại hỏi:

"Đúng rồi, Vân Chiêu, thời gian dài như vậy anh vẫn chưa về nhà sao?"

"Ừ."

"Tôi nghe Lý cảnh ti nói cảnh viên theo dõi anh căn bản đã bị rút về hết, thế nhưng để cẩn thận anh tạm thời đừng về. Trước khi điều tra rõ vụ án, anh về nhà tôi ở tạm đi! Dù sao tôi cũng ở một mình."

"Cám ơn, nhưng mà không cần, tôi sợ liên lụy cậu." Dịch Vân Chiêu có chút cảm động.

"Như vậy --" Bách Hạo Lâm suy nghĩ một chút, lấy ra ví tiền, lấy ra hết toàn bộ tiền bên trong, khoảng chừng hơn một ngàn, "Trên người tôi cũng không mang bao nhiêu tiền mặt, anh cầm ứng phó khẩn cấp trước, còn cần bao nhiêu cứ nói với tôi."

"Như vậy sao được!!" Cho dù bây giờ Dịch Vân Chiêu không còn đồng nào trong người, cậu ta cũng không đồng ý cầm số tiền kia, quan trọng hơn là cậu ta không muốn nợ Bách Hạo Lâm nhân tình này.

"Có gì mà không được? Tôi cũng đâu có tặng anh, là cho mượn! Chờ oan khuất của anh rửa sạch rồi, cần trả tôi gấp đôi à!" Bách Hạo Lâm trêu chọc nhét toàn bộ tiền vào tay Dịch Vân Chiêu.

"Vậy, được rồi." Dịch Vân Chiêu do dự một chút, sau cùng cũng nhận lấy.

"Tôi trở về trước tìm Lý cảnh ti nghĩ biện pháp, nếu có tin tức, làm sao tôi liên lạc với anh?"

"Tôi liên lạc với cậu nhé."

"Ok, vậy anh cẩn thận chút, có gì cần cứ mở lời, tôi lén chạy ra ngoài đó, về trước đây." Bách Hạo Lâm nói rồi muốn rời đi, vừa đi hai bước, Dịch Vân Chiêu đột nhiên gọi anh lại:

"Bác sĩ Bách." Cậu ta đuổi theo anh, "Kỳ thật đêm hôm đó tôi cũng từng đến đây."

Bách Hạo Lâm nghi ngờ nhìn cậu, không biết cậu ta đang nói gì.

"Tôi vốn chuẩn bị gặp lại Khiên Chính Đông -- Tôi cho rằng gã không phải người xấu, chỉ bị ép buộc theo hình thức, trăm điều bất đắc dĩ." Cậu thấy Bách Hạo Lâm vuốt cằm đồng ý với ý kiến của mình, lại nói, "Tôi ở đây chờ gã, cũng nhìn thấy một chiếc xe vội vã đến, có lẽ chính là hung thủ, chỉ tiếc lúc ấy đèn xe quá chói, tôi không nhìn thấy biển số xe. Tôi thấy Khiên Chính Đông mãi không đi ra, đến bãi đỗ xe tìm gã, lại phát hiện thi thể gã, xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, tôi chỉ có thể rời khỏi hiện trường."

Bách Hạo Lâm gật gù, tỏ vẻ hiểu cách làm của cậu.

"Nhưng mà trước khi rời đi, tôi từ trên người gã cầm đi thứ này." Dịch Vân Chiêu từ bên người lấy ra lịch làm việc, đưa cho Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm nhanh chóng quét mắt nhìn, liền hiểu được đây là một đầu mối quan trọng:

"C? L?"

"Ừ, tôi từng nghĩ, 'C' có thể là chỉ Trình Bân, nhưng 'L' thì --" Dịch Vân Chiêu nói đến đây, lắc đầu hết cách.

"Tôi nghĩ biện pháp điều tra tiếp đầu mối này. Vân Chiêu, tôi đã gặp mặt Nghiêm Túy Giang, không tiện theo dõi, nếu anh có thời gian, đi theo hắn có lẽ sẽ phát hiện đầu mối."

"Bây giờ cái gì tôi cũng không có, chỉ có thời gian." So với trước kia, tâm trạng Dịch Vân Chiêu đã tốt hơn nhiều.

Bách Hạo Lâm cười cười, trả lịch làm việc lại cho Dịch Vân Chiêu:

"Vậy tôi đi trước, hy vọng lần sau gặp mặt anh đã phục chức."

Dịch Vân Chiêu gật đầu, đưa mắt nhìn Bách Hạo Lâm đi xa.

Bách Hạo Lâm trở lại sở cảnh sát liền đi thẳng tới phòng làm việc của Lý cảnh ti. Căn cứ vào lần trước ông tận tâm tận lực hiệp trợ mình, Bách Hạo Lâm cảm thấy Lý cảnh ti là một tiền bối đáng tin tưởng, anh cũng muốn nói tin tức của Vân Chiêu cho ông biết.

Nghe xong tóm tắt của Bách Hạo Lâm, Lý cảnh ti thở dài một hơi:

"Vân Chiêu ổn tôi cũng an tâm hơn. Nhưng biết rõ cậu ta oan uổng, tôi lại không làm được gì, thật sự. . ." Ông khổ sở rũ mắt.

"Lý cảnh ti, đây là của Vân Chiêu giao cho tôi." Bách Hạo Lâm lấy ra bút máy trong túi dán kín, "Nếu như có thể lấy nó làm chứng cứ được tiếp nhận, có lẽ Vân Chiêu sẽ rửa sạch được tình nghi."

"Mặc kệ nói thế nào, nhất định đều phải thử hết!" Thấy có hy vọng, Lý cảnh ti hơi run lên, "Tôi có chút giao tình với kiểm sát trưởng của vụ án này, tôi đi thuyết phục anh ta."

"Tốt quá, chờ tin vui thôi."

Mọi chuyện cứ quyết định như vậy trước.

Bách Hạo Lâm trở lại phòng làm việc của mình, lấy ra bút máy, tự hỏi nên làm thế nào từ đó lấy ra được tin tức hữu dụng. Khi đang suy nghĩ đến rối tinh rối mù, cửa phòng làm việc lặng lẽ bị người đẩy ra.

"Nghĩ gì đó?" Giọng của Tần Tư Diệp vang lên bên tai Bách Hạo Lâm, khi anh phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện hai tay Tần Tư Diệp chống mép bàn, chóp mũi của cô ta chỉ cách chóp mũi anh có ba ngón tay, cô ta cũng không cảm thấy không ổn, ngược lại, mặt còn lộ nụ cười vui sướng.

Bách Hạo Lâm theo bản năng đẩy ra, ghế trượt về phía sau, mãi đến khi dựa tường mới dừng lại:

"Em tới đây làm gì?" Giọng của anh không đến nỗi nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối lạnh lùng.

"La cà tí! A, trên tay anh cầm gì đó? Bút máy?" Tần Tư Diệp không cảm giác được sự lạnh lùng của Bách Hạo Lâm, ánh mắt dừng lại trên tay anh.

"Ừ." Bách Hạo Lâm nhàn nhạt lên tiếng.

"Phía trên là vết máu à?" Tần Tư Diệp tự ý đi qua, ngồi xổm bên cạnh Bách Hạo Lâm, theo dõi bút máy trên tay anh, "A --, xem ra đây chính là hung khí của vụ án Khưu Vĩ rồi!"

"Nếu nó là hung khí, chúng ta có biện pháp tra được đầu mối có liên quan đến hung thủ từ nó không?" Bách Hạo Lâm nhận thấy cô bé này dù tùy tiện, tính lại cực trẻ con, nhưng có sức quan sát cực nhạy và suy nghĩ vượt sức tưởng tượng của người ta.

"Rất dễ luôn!" Tần Tư Diệp đứng thẳng dậy, trong lòng đã có dự tính nói.

"Dễ?!" Bách Hạo Lâm từ khi có được cây bút máy này đã bắt đầu suy nghĩ, đến nay vẫn không nghĩ ra biện pháp nào khả thi, nhưng cô ta chỉ nhìn gần nửa phút đã nói dễ? Chuyện này khiến Bách Hạo Lâm mở rộng tầm mắt.

"Nhưng mà em hỏi trước một vấn đề, vụ án của Khưu Vĩ có kẻ tình nghi chưa?" Tần Tư Diệp hỏi.

"Rồi, nhưng mà kẻ tình nghi kia cũng sẽ dùng được cây bút này, cho nên không chắc có thể làm chứng cứ ra tòa được."

"Thế thì có thể dùng được hay không cũng không sao rồi!" Tần Tư Diệp phất tay, sau đó thuận tay cầm lấy một cây bút trên bàn Bách Hạo Lâm, bắt đầu làm mẫu, "Khi dùng bút sẽ để lại dấu ngón cái và ngón giữa là đương nhiên," Tay phải cô cầm bút, tay trái chỉ vào tay cầm bút của mình, "Nhưng kẻ giết người cầm bút chắc chắn không thể dùng tư thế như vậy rồi!" Cô ta nói xong gắt gao siết chặt phần đuôi bút, "Chỉ có như vậy mới có thể đâm vào, cho nên phía trên nhất định có dấu bàn tay hung thủ! Dấu bàn tay mỗi người không giống nhau. . ., ấy, anh đi đâu?" Cô thấy Bách Hạo Lâm còn chưa nghe cô nói xong đã lao đi, kêu lên.

"Cám ơn!" Bách Hạo Lâm vội vàng cám ơn, hướng thẳng đến phòng kiểm nghiệm dấu tay.

Dịch Vân Chiêu lẩn quẩn bên ngoài Bộ Tư Pháp khu Bạch Hổ, đang nghĩ ngợi làm thế nào tiếp cận Nghiêm Túy Giang, một người đàn ông âu phục giày da đi về phía cậu, hỏi:

"Xin hỏi đây là Bộ Tư Pháp khu Bạch Hổ phải không?"

"Ừ." Dịch Vân Chiêu gật đầu.

"A, cuối cùng đã tìm được rồi." Anh chàng có chút ngượng ngùng cười, tự nói, "Tôi làm rơi mắt kính, tìm lâu rồi mới tới được đây."

"À nè. . .Tôi ở đây." Dịch Vân Chiêu nhìn anh chàng nói chuyện với thân cây, xấu hổ.

"Anh cũng làm việc ở đây à?" Anh chàng rất hay nói.

"Anh mới tới?" Chỉ cần không phải thằng ngốc, đều có thể đoán được.

"Ừ, tôi vừa tốt nghiệp thư ký nhà trường, vừa được đề cử đến làm việc ở Bộ Tư Pháp." Hắn nói xong lấy ra danh thiếp, hai tay dâng lên, "Đây là danh thiếp của tôi, xin chỉ giáo nhiều hơn."

"Đương nhiên, anh là thư ký mới của phó bộ trưởng Nghiêm à?" Dịch Vân Chiêu nhận danh thiếp, đưa ra một giả thiết to gan.

"A, làm sao anh biết?!" Anh chàng giật mình không nhỏ.

"Tốt nhất là anh đừng nên đi nữa." Dịch Vân Chiêu hạ giọng.

"Tại sao?"

"Vì lời nguyền!"

"Lời nguyền?" Anh chàng có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.

"Phó bộ trưởng Nghiêm kia không biết có phải mệnh khắc với thư ký không, thư ký của ông ta ba năm đổi năm người. Hai ngày trước vụ án cướp của giết người xôn xao cả thành phố anh biết chưa? Người chết chính là thư ký của ông ta!" Dịch Vân Chiêu nói như thật.

"Cái này, này sao có thể. . ." Anh chàng lui về phía sau hai bước, mặt mang đầy vẻ sợ hãi.

"Trên thế giới này thật sự có lời nguyền đó!" Dịch Vân Chiêu dùng giọng vô cùng u ám nói, "Anh biết một viên kim cương đen tên là 'Mắt của đấng sáng thế' không? Truyền thuyết nói nó vốn được khảm trên tượng thần sáng thế Ấn Độ Brahma, sau khi bị người ta cạy xuống, viên kim cương này liền có sức mạnh nguyền rủa, hơn nữa những người giữ nó đều lần lượt nhảy lầu tự sát; Còn quan tài của Tutankhamun cũng là vật nguyền rủa nổi tiếng thế giới, người mua nó không phải xảy ra tai nạn xe trên đường vận chuyển thì bị chết cháy trong phòng của mình, nhưng ly kỳ chính là quan tài này lại không chút hư tổn nào; Càng không cần kể đến vu độc, hàng đầu, cổ thuật v..v.. Anh nghĩ đi, phó bộ trưởng Nghiêm quyển cao chức trọng, người đắc tội khẳng định không thể thiếu, chắc là một người trong đó đã nguyền rủa ông ta, nhưng phó bộ trưởng Nghiêm phúc tinh cao chiếu, thuật nguyền rủa bị bắn ngược sang người thân cận với ông ta nhất, đúng vậy! Chính là thư ký của ông ta!! Cho nên họ mới từng người một bị chết oan chết uổng!!"

Nghe Dịch Vân Chiêu thản nhiên giải thích, chàng trai sợ đến tái mét:

"Tôi, tôi nên cáo từ thôi, phiền anh, phiền anh giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với phó bộ trưởng Nghiêm!!" Hắn như đạp Phong Hỏa Luân chạy đi, mới chạy chưa được vài bước nặng nề đụng phải bức tường bên ngoài Bộ Tư Pháp, đau đến nhe răng, còn kêu to, "Lời nguyền!! Nhất định là lời nguyền --! ! !"

(Tiêu: phong hỏa luân là bánh xe có lửa phương tiện di chuyển của Na Tra lướt nhanh như gió)

Nhìn bóng hắn nhanh chóng đi xa, Dịch Vân Chiêu đổ mồ hôi như mưa. Một ý nghĩ to gan cũng tự nhiên sinh ra. Cậu đặt danh thiếp hắn đưa vào túi, lửng thửng đi vào Bộ Tư Pháp.

Nhân viên lễ tân nhận ra Dịch Vân Chiêu:

"Tại sao là anh? Còn chưa tìm được chủ nhân cây bút à?"

"Lần này không phải nữa." Dịch Vân Chiêu lấy ra danh thiếp, hai tay đưa cho cô, "Tôi là thư ký mới của phó bộ trưởng Nghiêm, Tưởng Trung Tất."

"Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi." Nhân viên lễ tân cười nói với cậu, "Phòng làm việc của phó bộ trưởng Nghiêm ở phòng 6103 tầng 6, tôi giúp anh gọi điện báo cho ông ấy biết trước."

"Cám ơn."

Dịch Vân Chiêu đi tới phòng 6103, gõ cửa, bên trong lại không có phản ứng, cậu thử đẩy cánh cửa khép hờ ra, phát hiện còn có một người trong phòng.

Sau khi nghe Nghiêm Túy Giang nói 'mời vào', Dịch Vân Chiêu mới tiến vào phòng

"Xin chào, tôi là thư ký mới tới Dịch. . .Tưởng Trung Tất. xin chỉ giáo tôi nhiều hơn." Hai tay cậu đưa lên danh thiếp của Tưởng Trung Tất.

Nghiêm Túy Giang ngẩng đầu lên từ giữa đống tài liệu: "Bắt đầu làm việc đi!"

"Dạ." Dịch Vân Chiêu không ngờ thuận lợi như vậy, xem ra Khiên Chính Đông chết, Nghiêm Túy Giang luôn bận tối mày tối mặt, hiện giờ nhìn thấy Dịch Vân Chiêu tựa như thấy cứu tinh vậy.

"Giúp tôi chỉnh sửa lại những tài liệu này, tôi cần cho buổi họp chiều nay." Nghiêm Túy Giang quẳng ra ba xấp tài liệu dày một thước, "Rồi xếp lại hai phần diễn thuyết, một phần chiều mai đưa tôi, phần còn lại sáng thứ sáu đưa tôi, phải cam đoan thời gian diễn thuyết phải từ 10 đến 13 phút, đề bài và tư liệu đều ở đây." Hắn nói xong lại đặt hai xấp tài liệu đó lên, "Mặt khác, lịch làm việc của tôi cậu cũng phải nhanh lên. Tạm thời còn gì nữa không, cậu đi làm việc đi."

Dịch Vân Chiêu nghe hắn nói thôi cũng đã nhức đầu, cậu ôm tài liệu vừa dày vừa nặng đi ra ngoài, đang muốn ra ngoài chợt nghe Nghiêm Túy Giang gọi cậu lại:

"Đúng rồi, cậu cần đợi lệnh 24/24, số di động của cậu bao nhiêu?"

"Di động của tôi hôm qua bị người ta ăn cắp rồi, còn chưa kịp mua." Đợi lệnh 24/24, cho người ta sống nữa không?

Nghiêm Túy Giang không nói hai lời, từ trong ngăn kéo thuận tay cầm ra một cái điện thoại di động kiểu dáng lưu hành khoảng thời gian trước vứt cho Dịch Vân Chiêu, "Cầm." Từ bề ngoài chiếc điện thoại đến xem, nó hầu như chưa từng được sử dụng.

Dịch Vân Chiêu nói cám ơn lui về phía sau đến phòng ngoài, nặng nề đặt tài liệu trên bàn làm việc, vừa lau mồ hôi, vừa thở dài thườn thượt.

Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng thuận lợi trà trộn là được!

Nhưng mà. . .

Dịch Vân Chiêu nhìn tài liệu như ngọn núi nhỏ trên bàn, khóc không ra nước mắt.

Phòng kiểm nghiệm dấu tay là chỗ bận rộn nhất của Bộ Chi Viện, kết quả kiểm nghiệm sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể cho ra. Trong khi chờ đợi, không bằng làm chút chuyện khác, cho nên sau giờ tan ca, Bách Hạo Lâm đi tới Hàn Xá, lần này anh không phải đến gặp bạn bè, mà tới lấy quần áo. Sau khi nói rõ mục đích đến, phục vụ viên rất vui vẻ dẫn anh đến phòng trà.

Một lát sau, Lục Á Minh mặc đồng phục học sinh ôm quần áo Bách Hạo Lâm trong tay đi tới phòng trà, từ sắc mặt đỏ rực của cô đến xem, có lẽ cô vừa về nhà, nghe nói Bách Hạo Lâm tới, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đã chạy ngay tới phòng trà.

"Làm phiền em lo lắng rồi, cám ơn." Bách Hạo Lâm chú ý tới đồng phục Lục Á Minh mặc là của bộ đại học học viện TMX, ngầm hiểu cười, "Em đang học ở học viên TMX?" Lục Á Minh sinh ra trong danh môn vọng tộc, lại có trà nghệ cao siêu, có thể tiến vào học viện TMX chẳng có gì lạ, anh hỏi vậy chỉ để tạo chủ đề.

"Dạ, vừa học năm nhất." Lục Á Minh nhỏ nhẹ nói, do chạy tới nên vẫn hơi thở dốc.

"Bộ đồng phục thật đáng nhớ. Em học gì?" Bách Hạo Lâm cười cười, nhìn thấy Lục Á Minh càng thở dốc không đều hơn.

"Dinh dưỡng học. Nhưng mà tham gia nhóm trà đạo." Lục Á Minh cúi đầu, không dám nhìn vào khuôn mặt tràn đầy ý cười dịu dàng của anh.

"Rất hợp với em."

"Cám ơn." Tiếng Lục Á Minh như muỗi kêu, mặt tăng thêm một mảng hồng nhạt ngượng ngùng. Cô gấp quần áo thẳng thóm đưa cho Bách Hạo Lâm, "Đây là quần áo của anh, ngày đó thật sự cám ơn anh."

"Khách khí quá. Nếu có thể, có thể giúp tôi một việc nhỏ không?" Bách Hạo Lâm nói ra mục đích chuyến đi.

"Chẳng biết là chuyện gì ạ?" Lục Á Minh hiếu kỳ nhìn anh, nhưng cùng ánh mắt anh chạm nhau, lại nhanh chóng gục đầu xuống.

"Muốn nhờ em giúp tôi kiểm tra một vị khách đến quý bảo địa này dùng cơm vào tối ngày 23 tháng 10."

"Việc này --" Lục Á Minh có chút khó xử, "Vì phòng ăn luôn là chị hai phụ trách quản lý, em đi hỏi chị ấy cho anh."

"Vậy phiền em rồi!"

"Xin mời đi theo em." Lục Á Minh đứng lên, tao nhã làm một động tác "xin mời".

Lúc này vừa lên đèn rực rỡ, Hàn Xá người đến người đi đông hơn, vô cùng náo nhiệt. Chị gái của Lục Á Minh là Lục Uyển Ngọc phụ trách phòng ăn, đương nhiên không thể ít đến đại sảnh trông coi. Lục Á Minh hỏi phục vụ viên phòng ăn, biết cô đang ở phòng bếp, Bách Hạo Lâm không tiện theo vào, liền ở bên ngoài chờ họ.

Một lát sau, Lục Á Minh liền cùng một cô gái đi tới, đó là Lục Uyển Ngọc. Nhìn bề ngoài, cô hẳn là lớn hơn Lục Á Minh ít nhất 5 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhu mì bị lớp trang điểm dày che đậy, mái tóc quăn như gợn sóng sáng bóng đen nhánh xõa tung trên vai, hơn nữa cô mặc áo lót trắng trễ ngực cùng quần ngắn màu đen bó sát tôn lên bờ mông hoàn mỹ của cô, khiến cô thoạt nhìn vô cùng lõi đời.

"Bách tiên sinh, đây là chị tôi." Nếu không phải Lục Á Minh giới thiệu, Bách Hạo Lâm chắc chắn không thể tin được họ lại là chị em.

"Xin chào." Bách Hạo Lâm chủ động vươn tay.

"Xin chào." Vẻ mặt Lục Uyển Ngọc vốn có chút bực mình nhưng sau khi nhìn thấy Bách Hạo Lâm thì trên mặt nở rộ ra nụ cười quyến rũ, sau khi bắt tay Bách Hạo Lâm, thì vào thẳng chủ đề, "Nghe em gái em nói anh muốn kiểm tra danh sách khách?"

"Đúng thế. Một vị khách đặt cơm vào 6h30 tối ngày 23 tháng 10."

"Em có thể hỏi nguyên nhân không?" Lục Uyển Ngọc hỏi.

"Nguyên nhân cá nhân." Bách Hạo Lâm biết hiệu ăn nổi tiếng như Hàn Xá cực kỳ coi trọng danh dự, nhất là trong khách hàng của họ không thiếu quan to hiển quý, nếu bị họ biết Hàn Xá tiết lộ cho kẻ khác việc riêng tư của mình, không có ích cho Hàn Xá, vì vậy anh lại bổ sung, "Xin yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai, chỉ là muốn biết trong lòng thôi."

"Vậy ——" Lục Uyển Ngọc mím môi, trầm ngâm chốc lát, "Chỉ là em muốn kiểm tra trước một chút, nếu Bách tiên sinh tiện, ở lại dùng cơm được chứ?"

"Được, làm phiền em rồi." Anh nói rồi gật đầu với Lục Á Minh, tỏ ý cám ơn.

Phục vụ viên dẫn Bách Hạo Lâm tới phòng, Lục Á Minh đang do dự có nên đi cùng Bách Hạo Lâm không, hay cứ vậy cáo từ, thì Lục Uyển Ngọc nói:

"Sao em còn mặc đồng phục, nếu bị bà nội biết em lại bị mắng đó." Cô dùng khóe mắt nhìn Lục Á Minh, ánh mắt kia không giống như chị em, ngược lại như kẻ thù.

"Nhưng mà. . ." Lục Á Minh cắn môi dưới, không biết biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình thế nào.

"Yên tâm, chị sẽ chiêu đãi Bách tiên sinh đàng hoàng." Lục Uyển Ngọc nhìn ra Lục Á Minh có ý với Bách Hạo Lâm, kéo dài giọng, lộ ra nụ cười mập mờ.

". . ." Lục Á Minh cúi đầu xuống, trong lòng trăm chiều không muốn, nhưng cũng chỉ có thể theo lời chị dặn, rời đi.

Đi tới phòng, Bách Hạo Lâm tựa như xuyên qua thời không mấy ngàn năm, đi tới thời kỳ Xuân Thu. Nhưng hôm nay anh không có tâm trạng thưởng thức bày trí tỉ mỉ của Hàn Xá, ngồi trên chiếu.

Không lâu sau, Lục Uyển Ngọc cầm một tờ giấy đi vào. Nhìn thấy cô ta đi một mình, Bách Hạo Lâm âm thầm khó hiểu, anh vốn tưởng rằng Lục Á Minh sẽ đi cùng cô ta.

"Xin lỗi, để anh đợi lâu." Lục Uyển Ngọc nói rồi rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Bách Hạo Lâm.

"Là tôi gây thêm phiền toái cho em."

"Tôi đã tra xét danh sách tất cả khách đặt chỗ vào tối ngày 23 tháng 10, đều ở đây." Lục Uyển Ngọc nói rồi đặt tờ giấy trước mặt Bách Hạo Lâm.

"Cám ơn." Bách Hạo Lâm đang muốn cầm, tay vừa chạm vào tờ giấy lại bị cô nhẹ nhàng nắm:

"Anh và em gái em tại sao biết nhau?" Cả người cô như dính lên anh, dán bên tai anh khẽ hỏi.

"Có một lần khi đến phòng trà vô tình gặp em ấy ngã vào hồ nước." Bách Hạo Lâm rụt tay về, cơ thể cũng lui về sau, muốn kéo giãn khoảng cách giữa họ.

"Hóa ra anh chính là người cứu em ấy." Lục Uyển Ngọc vuốt lại tóc, "Mặc dù em ấy cũng từng kể, nhưng em không chú ý nghe."

Bách Hạo Lâm không nói gì, em ra tình cảm của đôi chị em này không tốt lắm. Anh cũng không để ý, thầm muốn lấy được danh sách khách:

"Chúng ta không quen biết, em có thể hỗ trợ thế này, tôi rất cảm kích."

"Ha ha." Lục Uyển Ngọc cười duyên, miệng phả ra hơi nóng thổi lên gáy Bách Hạo Lâm, làm anh có chút mất tự nhiên. Cô cảm giác được trong lòng Bách Hạo Lâm có chút bài xích hành động thân mật này, biết điều đứng lên, "Sau này chúng ta sẽ là bạn bè, có thời gian thường đến thăm em nhé."

"Cám ơn." Thấy cô muốn rời đi, Bách Hạo Lâm thở phào nhẹ nhỏm.

Cuối cùng đã lấy được danh sách khác, Bách Hạo Lâm nhanh chóng xem xét, 18:30 đặt cơm khoảng chừng có 30 người, mỗi người đều để lại tên và số điện thoại, Bách Hạo Lâm chủ yếu lưu ý những khách mang tên có chữ C và L.

Nhìn hai lần, bên trong không có tên anh biết.

Bách Hạo Lâm hơi nhụt chí, đối phương hẳn là không dùng tên thật, xem ra đầu mối này đã chặt đứt.

Ngày tiếp theo, Bách Hạo Lâm vừa đến sở cảnh sát liền đi thẳng đến ban kiểm nghiệm dấu tay. Tiểu Lâm của phòng kiểm nghiệm thấy Bách Hạo Lâm tới, không đợi anh nói, liền kêu lên:

"Hạo Lâm, cậu thiếu tôi một nhân tình lớn đó nha!"

"Kiểm nghiệm ra rồi?"

"Không chỉ lấy được vân bàn tay, còn có vân của bốn ngón tay, cùng với . . ." Hắn nói rồi cầm lấy một cây bút trên bàn, cầm nó, ngón cái ấn vào phần đuôi của cây viết, "Vân của ngón tay cái, mặc dù diện tích không lớn, nhưng chỉ cần có thể cung cấp đủ số liệu dấu tay so sánh, có thể xác định hung thủ ngay."

"Có thể so sánh nó với dấu tay của Khiên Chính Đông không?" Bách Hạo Lâm mừng rỡ không thôi.

"Còn cần cậu nói?" Tiểu Lâm cười nói, "Không trùng khớp, hung thủ cậu muốn tìm là một người khác."

"Vậy khớp với dấu tay của Dịch Vân Chiêu không?" Bách Hạo Lâm lại hỏi.

"Tôi chưa nghĩ tới." Tiểu Lâm chuyển tới trước máy tính, "Tôi tra cơ sở dữ liệu của cảnh viên một chút."

Một lát sau, kết quả đã có, không trùng khớp.

Mặc dù đã sớm biết sẽ là kết quả như thế, Bách Hạo Lâm vẫn thở phào nhẹ nhỏm, kể từ đó, tình nghi của Dịch Vân Chiêu đã được rửa sạch! Để tránh cho bọn quan viên bảo vệ đám người Nghiêm Túy Giang dùng lý do 'Dịch Vân Chiêu sửa lại chứng cứ' để bác bỏ, Bách Hạo Lâm lại xác nhận với Tiểu Lâm:

"Tiểu Lâm, dùng kinh nghiệm của anh để xem, vân bàn tay này có phải là người ta cố ý làm bẩn không?"

"Tuyệt đối không có khả năng!" Tiểu Lâm nghiêm mặt nói, "Vân bàn tay là bao phủ lên những dấu tay khác, hơn nữa cực kỳ rõ ràng, có thể thấy được lúc cầm bút cực kỳ dùng sức, hơn nữa trên bút không có sợi hoặc nguyên tố vi lượng khả nghi, không có khả năng là người khác in lên."

"Tôi biết rồi, cám ơn anh!"

"Khách khi làm gì." Tiểu Lâm khoát tay.

Bách Hạo Lâm không nói hai lời chạy thẳng về phòng làm việc của Lý cảnh ti, anh muốn nói tin tức tốt này cho ông biết, chỉ cần kiểm sát trưởng đồng ý đem nó liệt vào chứng cứ, Dịch Vân Chiêu có thể phục chức rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét