Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 3.17b

17b - Tội Và Hận

Cùng lúc đó, Bộ Tư Pháp khu Bạch Hổ thành phố TMX

"Tiểu Tưởng! Tiểu Tưởng!" Nghiêm Túy Giang liên tục gọi hai tiếng, Dịch Vân Chiêu mới ý thức được hắn đang gọi mình:

"Phó bộ trưởng Nghiêm, có chuyện gì sao?"

"Tài liệu này cậu chỉnh sửa có vấn đề." Nghiêm Túy Giang cực kỳ khó chịu với danh xưng mang chữ "phó" này, ngay cả nhìn thằng nhóc vừa tới này cũng càng không vừa mắt nữa.

"Vấn đề gì?" Tối qua Dịch Vân Chiêu tìm được khách sạn đã là hơn 12 giờ, chỉ ăn tô mì gói, tắm rửa xong liền ngủ nhiều chút, hơn nữa mấy ngày liên tiếp bôn ba và vất vả, hiện giờ cậu thiếu ngủ nghiêm trọng.

"Chữ quá nhỏ, cậu phải dùng kiểu chữ số 4." Nghiêm Túy Giang vứt tài liệu cho Dịch Vân Chiêu.

"Tại sao?" Dịch Vân Chiêu cảm giác hắn đang cố ý làm khó dễ mình.

"Cậu học môn thư ký tại trường học đệ nhất phải biết không nên hỏi tại sao." Nghiêm Túy Giang lạnh lùng nhìn Dịch Vân Chiêu, dường như muốn nói: Lời của tôi chính là mệnh lệnh.

Dịch Vân Chiêu không nói gì, không phải vì cậu cho rằng mình đuối lý, mà cân nhắc vạn nhất Nghiêm Túy Giang gọi điện đến trường thư ký yêu cầu đổi người sẽ phát hiện mình là giả mạo.

Thật vất vả chịu đựng đến giữa trưa, Nghiêm Túy Giang cùng mấy phó bộ trưởng khác đi ăn cơm, Dịch Vân Chiêu thì ở lại chỉnh sửa bài thuyết trình buổi chiều, viết được một nửa thật sự cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, dứt khoát đi tới phòng hút thuốc lầu sáu, thừa dịp tất cả mọi người ra ngoài dùng cơm, bấm điện thoại gọi Bách Hạo Lâm:

"Bác sĩ Bách à? Là tôi."

"Vân Chiêu, tin tốt, hiềm nghi của anh đã được cởi bỏ!" Bách Hạo Lâm vừa nhận được báo cáo.

"Vậy sao?!" Dịch Vân Chiêu mừng rỡ không thôi, cũng tràn ngập loại tình cảm cảm kích với Bách Hạo Lâm.

"Anh có thể trở về, Lý cảnh ti đã thay anh lấy lại cảnh huy và súng."

"Vậy hung thủ thì sao?" Dịch Vân Chiêu lo tai vách mạch rừng, không tiện nói tên Nghiêm Túy Giang.

"Kiểm sát trưởng nói chứng cứ chỉ ra hung thủ không đủ, chúng ta phải tìm được nhiều hơn." Kỳ thật là vì vị kiểm sát trưởng này dù khá chuộng nghĩa khí cũng không nguyện mạo hiểm như vậy, trừ phi có chứng cứ mang tính quyết định, nếu không hắn không dám ngang nhiên vạch mặt Nghiêm Túy Giang.

"Bây giờ tôi là thư ký của hắn." Dịch Vân Chiêu lấy tay che miệng, hạ giọng.

"Cái gì? Anh trà trộn vào?" Bách Hạo Lâm giật mình không nhỏ, anh còn tưởng rằng Dịch Vân Chiêu sẽ chỉ ở trong bóng tối theo dõi hắn.

"Hên xui may rủi thế nào." Dịch Vân Chiêu nói, "Không bằng tôi tiếp tục ở đây, có lẽ sẽ tìm được chứng cứ."

"Việc này. . ." Bách Hạo Lâm có chút do dự.

"Cứ như vậy." Dịch Vân Chiêu thấy có người đi tới phòng hút thuốc, vội vàng cúp điện thoại.

Dịch Vân Chiêu trở lại phòng làm việc, đúng lúc Nghiêm túy Giang cũng vừa trở về, hắn thấy Dịch Vân Chiêu còn quay về phòng làm việc muộn hơn cả mình, có chút bất mãn:

"Tại sao lâu thế?"

Dịch Vân Chiêu không nói gì, cúi gằm mặt đi tới trước bàn làm việc, Nghiêm Túy Giang thấy cậu không lên tiếng, cũng nguôi giận một ít, lại nói:

"Sáng mai tôi phải đến công viên Hải Dương tham gia lễ khởi công, cậu chuẩn bị chút."

"Dạ."

"Còn nữa, tối nay tôi có một bữa tiệc, cậu gọi điện thoại đến Hàn Xá đặt chỗ 6h30."

"Dạ."

"Khi đặt cơm dùng tên của cậu, việc này không cần tôi dạy chứ?" Nghiêm Túy Giang nói xong trở lại phòng trong.

Lời cuối của Nghiêm Túy Giang đã chạm đến thần kinh mẫn cảm của Dịch Vân Chiêu, cậu mới vừa cầm lấy ống nghe điện thoại lại buông ra, tâm tư đảo lộn:

Dùng tên của thư ký đặt cơm? Vì sợ bị người ta phát hiện, việc này ngược lại cũng có thể xem là một biện pháp tốt. Vậy ngày 23 tháng 10 đặt cơm có thể là Tiểu Khiên không? Không biết Bách Hạo Lâm có tra được gì chưa, vừa rồi cậu ta không nhắc tới, vậy chắc là chưa có đầu mối nhỉ? Nếu tối nay Nghiêm Túy Giang gặp hai tên còn lại đã tông chết Triệu Cương thì hay rồi. . .

Đáng tiếc Dịch Vân Chiêu vừa bắt đầu làm cho Nghiêm Túy Giang, còn chưa được hắn tin tưởng hoàn toàn, cho nên đêm đó, Nghiêm Túy Giang bảo cậu lái xe đưa hắn đến Hàn Xá xong thì bảo cậu trở về.

Nhìn Nghiêm Túy Giang đi vào Hàn Xá, Dịch Vân Chiêu xoay đầu xe lại, ngừng ở ven đường, cùng đợi, nhưng đang đợi chờ gì, ngay cả cậu cũng không biết.

Khoảng chừng qua 10 phút, một chiếc Rolls-Royce màu trắng tiến vào tầm mắt Dịch Vân Chiêu, sở dĩ khiến cậu chú ý, là vì biển số xe của nó là: RM-B666. Cùng biển số chiếc xe Hummer màu đen tông chết Triệu Cương là RM-B888 có chỗ na ná nhau, rất khó làm người ta không liên tưởng chúng với nhau.

Một gã đàn ông trung niên bụng phệ mặc âu phục màu đen, tay cầm vali màu bạc, mang mắt kính sau khi từ trên xe đi về hướng Hàn Xá, tài xế liền lái xe rời đi, Dịch Vân Chiêu nhanh chóng quyết định đi theo.

Tài xế của chiếc xe màu trắng không phát hiện có người theo dõi hắn, chạy thẳng về đường Bắc Ngang khu Bạch Hổ, cuối cùng lái vào một khu nhà tên là trung tâm nghiên cứu y dược Bách Nạp Xuyên.

Dịch Vân Chiêu ghi lại vào sổ tay tên của trung tâm nghiên cứu này và biển số cũng như đăc điểm của chiếc xe màu trắng kia, sau đó mới rời đi.

Đối với bất kỳ ai mà nói đây quả là một thứ bảy tàn khốc, đã liên tục mấy ngày mưa thu triền miên, ông trời giống như muốn chấm dứt loạt thời tiết mập mờ không rõ này, thình lình quét qua cơn bão. Bão đã cuộn sạch cả thành phố, sáng nay cuối cùng cũng rời khỏi thành phố TMX đến trung tâm Thái Bình Dương tàn phá bừa bãi.

Bão mặc dù đã đi xa thành phố này, nhưng nó lại để lại dấu chân thật sâu -- Cây cối dày như miệng chén bị bẻ gãy ngang, khắp nơi trên đường đều là mảnh kính, rác rưới, biển quảng cáo... rơi lả tả trên mặt đất. Mặc dù tình hình giao thông vào thứ bảy trước nay luôn khá ổn, mặc dù nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp các giao lộ, nhưng con đường dẫn đến công viên Hải Dương xe vẫn nhiều đến phát phiền, vì hôm nay là lễ lớn khai trương công viên Hải Dương thành phố TMX, lũ trẻ tâm trạng vui vẻ mặc kệ thời tiết tồi tệ, chúng dậy thật sớm, vui vẻ phấn chấn gọi ba mẹ chạy tới công viên Hải Dương, chỉ để có thể cùng đám động vật biển đáng yêu kết bạn nhanh nhất có thể.

Nghiêm Túy Giang và Dịch Vân Chiêu cũng đã sớm tới công viên Hải Dương, dưới sự sắp xếp của phía ban tổ chức, Nghiêm Túy Giang tới cửa trước của công viên Hải Dương cắt băng khánh thành, sau đó để biểu diễn ra tình yêu của hắn, hắn còn phải đến hồ cá đút đám động vật ăn, tuy nói là đút ăn, kỳ thật cũng chỉ để cho phóng viên chụp vài bức ảnh cho báo, tạp chí ngày mai tuyên truyền mà thôi.

Lúc này, phía sau hồ cá, Dịch Vân Chiêu đứng sau đám phóng viên, cầm túi công văn và áo khoác của Nghiêm Túy Giang, Nghiêm Túy Giang thì ngồi xổm bên cạnh hồ, trong tay mang theo một thùng cá, chuẩn bị đổ vào nước, các phóng viên thì đứng bên phải hắn, chỉ chờ khoảnh khắc hắn trút mồi xuống, mang khuôn mặt hòa ái bất hủ.

Dịch Vân Chiêu cảm thấy loại bày vẽ chính trị này cực kỳ nhàm chán, cậu ngáp một cái rõ to, còn chưa kịp lau nước mắt, liền nghe "tùm" một tiếng rơi xuống nước, ngay sau đó các phóng viên một trận hỗn loạn:

"Rớt xuống nước rồi! Phó bộ trưởng Nghiêm rớt xuống nước rồi!!" Không biết ai hô một tiếng như vậy, Dịch Vân Chiêu bỏ lại bao công văn chạy tới bên cạnh hồ, chỉ thấy một chuỗi bọt khí từ trong nước 'ùng ục ùng ục' nổi lên.

"Mau! Mau đi gọi nhân viên quản lý!!" Các phóng viên đều kêu lên.

Tầm nhìn trong nước coi như không tồi, Dịch Vân Chiêu chứng kiến Nghiêm Túy Giang đang liều mạng đạp nước, đám cá theo hắn cùng rơi xuống nước đang chạy trốn khắp nơi, từng chuỗi bọt nước không ngừng từ trong miệng mũi hắn trào ra, cậu đang muốn nhảy xuống cứu hắn.

Thình lình, một con cá mập chẳng biết từ đâu chui ra tức tốc bơi về phía này, Nghiêm Túy Giang dường như cảm giác được dòng nước mạnh mẽ và sát khí khó hiểu bên người, hắn còn chưa kịp xoay người, con cá mập tựa như hổ đói nhìn thấy con dê ngon miệng, "vụt" một cái, trong tích tắc đã lủi đến bên Nghiêm Túy Giang, mở ra cái miệng lớn đỏ lòm đầy răng nhọn.

Dịch Vân Chiêu há hốc miệng, thanh âm còn chưa kịp phát ra từ cổ họng, liền chứng kiến con cái mập kia một táp cắn Nghiêm Túy Giang, có lẽ sau khi răng cá mập xuyên thấu da thịt chảy quá nhiều máy khơi dậy cơn thèm ăn của những con cá mập khác, hai con cá mập khác từ các hướng khác nhau bơi tới, một con trong đó cắn chân trái Nghiêm Túy Giang, sau đó dùng sức vẫy đuôi, cuối cùng xé toạc xuống, máu loãng nhanh chóng nhuộm đẫm; Con cá mập còn lại cũng không chịu yếu thế, để cướp miếng ăn từ miệng đồng bọn, nó đã bất chấp chọn béo nhặt gầy, thừa dịp con cá mập cắn Nghiêm Túy Giang chưa chuẩn bị, một hơi ngậm đầu hắn vào miệng, vung đầu sang phải, Nghiêm Túy Giang lập tức đầu mình mỗi nơi.

Theo Nghiêm Túy Giang bị đám cá mập hung tàn cắn xé, máu loãng đỏ tươi nhuộm đẫm tầm mắt Dịch Vân Chiêu, trong xoang mũi và khoang miệng cậu tràn ngập mùi tanh tưởi. Dịch Vân Chiêu bị tất cả xảy ra thình lình dọa choáng váng, cậu đặt mông ngã ngồi trên đất, đầu óc như bị một cây gậy khuấy đảo, đem tất cả cảnh tượng quá khứ, hiện tại trộn lẫn vào nhau, làm cậu không phân biệt nổi đâu là hiện thực, đâu là ảo tưởng.

"A!! Cá mập!!"

"Cá mập ăn thịt người rồi --! ! !" Hồ cá như nồi nổ tung, tiếng thét chói lói, tiếng khóc la, tiếng chạy trốn của các du khách không dứt bên tai, các phóng viên ở đây thì điên cuồng chụp đống máu loãng, ai cũng không muốn bỏ qua tin tức hàng đầu này.

Sở cảnh sát sau khi nhận được báo án của công viên Hải Dương dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường, khi mọi người bắt đầu tìm kiếm thư ký của Nghiêm Túy Giang, mới phát hiện hắn không biết đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người từ lúc nào.

Chiều hôm đó, sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, bộ Chi Viện, phòng kiểm nghiệm Ảnh Âm

Tiểu Trần của phòng kiểm nghiệm ảnh âm lấy ra tất cả hình ảnh trong máy kỹ thuật số thu gom được từ hiện trường để vào máy tính, cũng dựa theo thời gian, vị trí chụp của chúng làm thành một tư liệu hình ảnh khá ăn khớp với nhau.

"Tiểu Trần, nghe nói Nghiêm Túy Giang đã chết?" Bách Hạo Lâm bước nhanh đến phòng kiểm nghiệm, khác với yêu cầu trách nhiệm của bộ Chi Viện, cuối tuần Bách Hạo Lâm cứ theo bình thường mà nghỉ, nếu không phải nhìn thấy tin tức trên TV thì anh cũng không biết xảy ra chuyện lớn như vậy.

"Ừ, tôi vừa chuẩn bị xong ảnh hiện trường." Vẻ mặt Tiểu Trần uể oải, xem ra xử lý đám ảnh này làm hắn mất không ít tâm tư.

Bách Hạo Lâm đi tới trước máy tính.

"Đáng tiếc ảnh chụp khi hắn rơi xuống nước chỉ có ba tấm." Tiểu Trần tưởng rằng Bách Hạo Lâm quan tâm đến Nghiêm Túy Giang.

Nghe Tiểu Trần nói xong, lực chú ý của Bách Hạo Lâm chuyển dời đến người Nghiêm Túy Giang, trong đó có một bức ảnh chụp được hình ảnh trước khi rơi xuống nước: Trong ảnh, Nghiêm Túy Giang đang nửa ngồi xổm bên cạnh hồ, chân phải phía trước, chân trái cách khoảng một bàn chân, mũi chân sau hơi nhón, tay phải xách một thùng nước, tay trái nâng đáy thùng, có chút gắng sức, thế nên cơ thể hơi nghiêng về phía trước.

Hai bức ảnh khác là khoảnh khắc Nghiêm Túy Giang rơi xuống hồ, thợ chụp hình theo bản năng nhấn nhanh nút, đáng tiếc trong bức ảnh chỉ nhìn được bọt nước bắn lên.

Sau đó chính là máu me giữa hồ, cảnh tượng khó coi, thỉnh thoảng cũng có hai bức chụp được Dịch Vân Chiêu ở bên mép hồ bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ, từ trong ánh mắt biến ảo của cậu, Bách Hạo Lâm cảm giác được sự khác thường của cậu, liền hỏi:

"Tiểu Trần, thư ký của hắn đến sở lấy lời khai chưa?"

"Tôi cũng không rõ lắm."

Bách Hạo Lâm vỗ vai Tiểu Trần tỏ ý cảm tạ, sau đó chạy nhanh về phía ban 1 phụ trách án này.

Lần này ban 1 cũng chạy sút quần, toàn bộ nhân viên tăng ca. Trịnh cảnh ti mang về tất cả phóng viên tại hiện trường, nhân viên của hồ cá để lấy lời khai, duy chỉ có thư ký Tưởng Trung Tất cuả Nghiêm Túy Giang là không tìm được, cảnh viên gọi điện đến trường học của thư ký xác nhận, mới phát giác Tưởng Trung Tất căn bản không hề làm thư ký cho Nghiêm Túy Gaing, ánh mắt của ban 1 lập tức tập trung trên người 'thư ký' khả nghi kia, Trịnh Cảnh Ti đang dặn dò cảnh viên đến Bộ Tư Pháp lấy máy quay theo dõi xác định thân phận kẻ tình nghi, thì Bách Hạo Lâm vào đến:

"Trịnh cảnh ti, có thể nói chuyện riêng không?"

"Các cậu đi trước đi." Trịnh cảnh ti đưa mắt ra lệnh cho cảnh viên dưới quyền, đợi họ rời đi rồi mới nói với Bách Hạo Lâm, "Bác sĩ Bách, cậu cũng tới tăng ca?" Từ sau vụ án 'Sát thủ liên hoàn 7 tội lỗi', vị Trịnh cảnh ti từng tự cao này thái độ với Bách Hạo Lâm tuy có thay đổi, nhưng giọng điệu vẫn cuồng ngạo như trước.

"Kỳ thật có chút tình huống muốn báo cáo với Trịnh cảnh ti." Bách Hạo Lâm thuật lại đơn giản chuyện Dịch Vân Chiêu đến nằm vùng bên cạnh Nghiêm Túy Giang.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ xác minh lại với Lý cảnh ti." Trịnh cảnh ti có chút nghi ngờ lời Bách Hạo Lâm nói -- Nếu Dịch Vân Chiêu thật sự đến bên cạnh Nghiêm Túy Giang tra án, sau khi xảy ra chuyện tại sao chỉ có cậu ta là mất dạng?

Bách Hạo Lâm biết trong sở cảnh sát, lý lịch là một tiêu chuẩn phán xét rất quan trọng, mình vừa đến sở cảnh sát chưa lâu, Trịnh cảnh ti đương nhiên không để anh vào mắt. Nói không ăn ý, anh không định tiếp tục quấy rầy nữa.

Bách Hạo Lâm rời khỏi ban 1, thử bấm gọi điện thoại di động của Dịch Vân Chiêu, nhưng lại gọi không được.

Chẳng lẽ Vân Chiêu. . . Bách Hạo Lâm không tin, nhưng không thể không nghĩ như vậy.

"Hạo Lâm, anh cũng đến tăng ca?" Thanh âm Tần Tư Diệp vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vang lên phía sau Bách Hạo Lâm.

"Ừ, tôi đến xem." Bách Hạo Lâm nói, "Em thì sao?"

"Em thay bác sĩ Phạm trực."

"Bác sĩ Phạm?" Bách Hạo Lâm căng thẳng trong lòng, một ý tưởng tràn vào trong óc: Chẳng lẽ Nghiêm Túy Giang là Phạm Quốc Mậu. . .? Nhưng anh lại nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình: Không, không đâu! Đây không phải tác phong của Phạm Quốc Mậu. Huống chi y mang bệnh nặng, đã tự thân khó bảo toàn.

"Chú ấy gần đây không thoải mái lắm, có lẽ đi khám bệnh rồi chăng?" Tần Tư Diệp dùng đầu ngón tay nhẹ chấm môi hồng, đoán.

"Tôi không quấy rầy em làm việc nữa." Bách Hạo Lâm nói rồi liền muốn rời đi, lại bị Tần Tư Diệp gọi lại:

"Ấy, chờ đã! Anh tới vì vụ án hồ cá sao? Lát nữa em phải đến hiện trường, anh đi không?"

"Hiện trường?"

"Đúng rồi, phải từ chỗ cá mập đoạt lại thi thể." Có lẽ do có thể cùng cá mập tiếp xúc thân mật, trong giọng nói Tần Tư Diệp lộ ra hưng phấn.

Bách Hạo Lâm không trả lời Tần Tư Diệp ngay, mà tự hỏi dựa vào tác phong trước sau như một của Dịch Vân Chiêu có khả năng sẽ trở lại hiện trường không, hồi lâu, anh mới nói:

"Được rồi, tôi đi cùng em."

"Anh chờ chút nha, em đi lấy đồ đạc." Tần Tư Diệp nói rồi chạy về hướng phòng pháp y.

Công viên Hải Dương đã đóng cửa toàn diện, tích cực phối hợp với sở cảnh sát điều tra. Tần Tư Diệp đi tới hồ cá, Bách Hạo Lâm thì tới phòng bảo an, muốn tìm video khi Dịch Vân Chiêu rời đi.

Sau khi kể ra thời gian đại khái, bảo vệ xuất ra hình ảnh lúc đó, trong hình ảnh, biển người nhanh chóng tuôn ra khỏi công viên Hải Dương, có du khách thậm chí căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là chạy theo sau những người khác, vốn muốn từ đó tìm được Dịch Vân Chiêu cực kỳ không dễ, nhưng cậu ở trong đám người lại vô cùng chói mắt.

-- Khoảng 20 phút sau khi Nghiêm Túy Giang ngoài ý muốn bỏ mình, Dịch Vân Chiêu mặt thộn, đờ đẫn, như bị cướp mất tâm trí, cậu bị đám người chạy như điên xô đẩy, nhưng lại không phản ứng chút nào, theo biển người chậm rãi đi ra cổng công viên Hải Dương.

Bách Hạo Lâm mặc dù không phải bác sĩ khoa tâm thần, nhưng nhìn ra Dịch Vân Chiêu không ổn, dường như sau khi tận mắt nhìn thấy Nghiêm Túy Giang chết thảm cậu đã bị kích thích cực độ, hoàn toàn đánh mất năng lực hành vi, chỉ theo bản năng muốn thoát khỏi chỗ này.

Vân Chiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu? Bách Hạo Lâm nhìn bóng dáng Dịch Vân Chiêu biến mất ở cuối tầm mắt, tâm trạng càng trở nên nặng nề.

Dịch Vân Chiêu bước đi tập tễnh trên đường cái, những người đi ngược về phía cậu dùng ánh mắt hiếu kỳ, thông cảm nhìn cậu, trong cậu họ cũng là một mảng mông lung, giống như cậu đang lạc trong sương mù dày đặc, trước mắt chỉ có một đám sương mờ mịt, nhưng thanh âm bốn phía lại vô cùng náo nhiệt, có tiếng kèn ô tô, tiếng cười nói của người đi đường, tiếng bước chân, tiếng kêu của vật nuôi, còn có một chút thanh âm như gần như xa, tựa nam tựa nữ kề bên tai cậu kêu:

"Cứu tôi, cứu tôi. . ."

Dịch Vân Chiêu vươn tay về phía trước, muốn bắt thứ gì đó, nhưng lại nhào vào khoảng không, cậu như kẻ say rượu, đi lang thang không mục đích.

Thình lình, một bàn tay nặng nề đè xuống vai cậu, kéo về phía sau, một người đàn ông lớn tiếng kêu:

"Cậu làm gì đó? Không muốn sống nữa?!" Hắn vừa dứt lời, một chiếc xe hơi từ trước mặt Dịch Vân Chiêu thình lình rít qua.

Dịch Vân Chiêu mặt mày hoảng hốt quay đầu nhìn người đàn ông đã cứu cậu một mạng, há miệng, muốn nói gì đó, trong đầu lại trống rỗng, không biết nên nói thế nào.

"Cậu không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?" Một giọng nữ ân cần hỏi.

"Gọi xe cấp cứu đi, cậu ta xông loạn trên đường thế này sớm muộn cũng xảy ra chuyện!" Giọng nam kia nói.

Nghe hắn nói xong, đầu óc hỗn độn của Dịch Vân Chiêu tỉnh táo hơn tí, cậu ra sức giãy khỏi tay người đàn ông, lảo đảo đi về bên kia, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

"Tôi không đi, tôi không đi. . .Họ, họ sắp đến rồi. . ."

"Ầy, cậu đừng đi!" Giọng nữ muốn gọi Dịch Vân Chiêu lại, nhưng bị một giọng nam khác ngăn cản:

"Kệ cậu ta đi. Chúng ta đưa cậu ta tới bệnh viện, không chừng bệnh viện sẽ nói chúng ta làm gì cậu ta đó! Thế đạo ngày nay, em xuất phát từ quan tâm hỏi câu 'không sao chứ?' cũng sẽ bị người ta bắt được nhược điểm. Tin tức trước đó không phải từng kể những câu chuyện tương tự sao? Bỏ đi, chúng ta nên bớt lo chuyện người!"

Nghe xong lời hắn nói, một nam một nữ kia cũng không lên tiếng nữa.

"Máu, máu. . .Họ tới rồi, tới rồi. . " Dịch Vân Chiêu vừa dùng giọng thâm trầm, run rẩy khẽ nói ra sợ hãi trong lòng, vừa từng bước từng bước đi về phía trước, nhưng chính cậu cũng không biết mình muốn đi về đâu.

Sau khi lấy được bản sao của video theo dõi, Bách Hạo Lâm đến chỗ Tần Tư Diệp.

Anh vừa đến hồ cá đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc -- để lấy thi thể không trọn vẹn của Nghiêm Túy Giang ra, công viên Hải Dương đã bỏ vốn gốc, đồng ý cho Tần Tư Diệp mổ bụng cá mập. Chắc hẳn chúng không ngờ rằng kết quả của bữa ăn no nê lại là tháo ruột mổ bụng.

Tần Tư Diệp vừa lấy ra một cánh tay cùng với thi thể không trọn vẹn của hắn đặt trên tấm nhựa đầy vết máu, sau cơ thể hắn là thi thể ba con cá mập to chừng 2 mét, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất xám trắng. Cho dù là động vật hung tàn nhất trong biển cả, cuối cùng cũng không chạy khỏi túc sát của nhân loại.

Nghiêm Túy Giang trước mắt bao người ngã vào hồ cá mập, nguyên nhân chết của hắn không cần thắc mắc, duy nhất có giá trị điều tra chính là nguyên nhân hắn biến thành mồi cá là tai nạn? Hay là mưu sát có dự tính?

Bách Hạo Lâm đi tới chỗ đặt nhãn số 1 -- Chính là vị trí Nghiêm Túy Giang rơi xuống. Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét, nhưng không phát hiện manh mối. Anh khẽ thở dài, đứng lên, nhưng trong khoảnh khắc anh muốn xoay người, dưới chân đột nhiên trượt một cái, may mà Bách Hạo Lâm phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đứng vững vàng, nếu không chắc chắn sẽ rơi vào trong hồ nước giống Nghiêm Túy Giang!

Bách Hạo Lâm mơ hồ cảm thấy cái chết của Nghiêm Túy Giang cùng mặt đất trơn trượt có liên quan, anh lại lần nữa ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay lau mặt đất, vật chất bám vào đầu ngón tay có chút trơn dính, như chất nhầy của da cá chạch. Anh cố ý dùng chân chà trên đất, lại cố ý đi tới đi lui xung quanh, mặc dù có mấy lần dưới chân trượt một chút, nhưng đều có thể nhanh chóng bảo trì cân bằng.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là tai nạn? Bách Hạo Lâm nảy lên suy nghĩ này.

Tạm thời không có đầu mối, Bách Hạo Lâm đành phải hậm hực trở lại sở cảnh sát, giao băng ghi hình lấy được từ bảo vệ cho Tiểu Trần, hy vọng thông qua thiết bị tinh chuẩn hơn của sở cảnh sát có thể điều tra được gì đó.

Tiểu Trần phóng to hình ảnh tư liệu, thả chậm, hắn cũng nhìn cái đã nhận ra Dịch Vân Chiêu.

"Ấy? Đây chẳng phải là cảnh viên có bệnh tâm thần phân liệt của ban 5 sao? Sao cậu ta lại ở đây?"

"Trong lòng Vân Chiêu có bóng ma, bệnh tâm thần phân liệt thì có hơi khoa trương rồi." Bách Hạo Lâm câu hỏi của Tiểu Trần, ngược lại nói thay Vân Chiêu, anh chăm chú nhìn màn hình, bóng dáng Dịch Vân Chiêu biến mất trên màn hình chừng 10 phút sau, một chiếc xe màu trắng đậu bên ngoài công viên Hải Dương, một người đàn ông mang mắt kính đi xuống xe, vạch đám đông ra, bước nhanh về phía công viên Hải Dương.

Sở dĩ hắn khiến Bách Hạo Lâm chú ý là vì quần áo, cử chỉ của hắn không giống như người của sở cảnh sát, cũng không giống như quản lý của công viên Hải Dương, vội vàng hô dừng:

"Tiểu Trần, phiền anh nhìn người này chút."

Tiểu Trần theo lời tạm ngừng video rồi phóng to phần mặt người này, mặc dù hiệu suất phân biệt của camera có hạn, nhưng có thể nhìn thấy trên khuôn mặt béo của hắn chất đầy nôn nóng và bất an.

Bách Hạo Lâm không nhận ra người này, đành phải nói:

"Có thể xem biển số chiếc xe kia không?"

"Để tôi thử." Tiểu Trần cắt hình ảnh biển số xe ra, thả vào phần mềm chuyên dụng, nâng cao độ rõ tới mức lớn nhất, rốt cuộc có thể thấy mờ mờ mã số phía trên, "RM-B666? Xe này biển số phong cách ghê!"

"Cám ơn!" Bách Hạo Lâm nhớ kỹ biển số xe.

Thông qua hệ thống của bộ quản lý giao thông, Bách Hạo Lâm đã tra ra thuộc sở hữu của một công ty dược tên Bách Nạp Xuyên. Anh đã tra được website chính thức của công ty này, bất ngờ phát hiện giám đốc điều hành lại tên là Trình Bân!!

Quả là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!

Trình Bân gấp rút đến công viên Hải Dương xác định cái chết của Nghiêm Túy Giang rõ ràng mang ý nghĩa giữa họ có bí mật không thể cho ai biết! Chẳng qua bí mật này có phải là vụ án giao thông kia không thì không ai biết được.

Bách Hạo Lâm đang suy tư xem mình có nên tiếp xúc với Trình Bân không, sau khi tiếp xúc với hắn nên làm thế nào nói chuyện với hắn, thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, là một tin nhắn:

"Cái chết của Nghiêm có vấn đề, đến phòng pháp y." Nội dung rất đơn giản, người gửi tin nhắn hiển thị là Phạm Quốc Mậu.

Nhìn tin nhắn, Bách Hạo Lâm nhướng mày, mặc dù không muốn nghe theo, nhưng không làm vậy được.

Bách Hạo Lâm đẩy cánh cửa dày của ban Giám Chứng Pháp Y ra quả nhiên thấy Phạm Quốc Mậu sắc mặt hơi tái nhợt đang tẩy rửa thi thể của Nghiêm Túy Giang mà Tần Tư Diệp mang về, còn Tần Tư Diệp đã đi đâu không biết. Y thấy anh tới, hất miệng về phía anh, ra hiệu anh đóng cửa.

"Có ý gì?" Bách Hạo Lâm dừng lại ở một bên cửa, lập tức hỏi, giọng điệu có chút không khách khí.

"Là bị giết."

"Làm sao anh biết? Anh căn bản không đến hiện trường!" Trải qua khảo sát tại hiện trường, Bách Hạo Lâm có khuynh hướng là tai nạn hơn.

Phạm Quốc Mậu không trả lời anh, chỉ từ trong thùng dưới bàn giải phẫu lấy ra một con cá con -- đó cũng là lấy ra từ bụng cá mập, giải thích:

"Vết thương trên người con cá." Để tránh cho Bách Hạo Lâm hiểu lầm, tiếp tục giải thích: "Cá mặc dù cũng bị cá mập nuốt chửng, nhưng máu chứng tỏ trước khi cá mập ăn nó đã chết, nguyên nhân chết là đây." Y đặt cá trên bàn giải phẫu, chỉ vào vết cái dài mảnh một bên sườn cực kỳ khó phát hiện nói, "Nghe nói sau khi người chết rơi xuống nước không lâu đã bị cá mập phát hiện tôi liền cảm thấy kỳ lạ -- Tại sao chúng lại nhanh chóng phát hiện ra người chết như thế? Mà nó chính là đáp án!"

"Ý của anh có người cố ý thả cá chảy máu đặt trong mồi, đợi Nghiêm Túy Giang và cá mồi cùng rơi xuống nước, mùi máu tươi của cá sẽ dẫn cá mập tới?" Khứu giác của cá mập cực kỳ nhạy bén, vệt máu nhỏ chỉ bằng một phần vạn thôi cũng có thể thu hút cá mập trong khoảng cách 1/4 dặm.

Phạm Quốc Mậu gật đầu.

"Tôi vừa đi qua hiện trường. Mặt đất dù có chút trơn, nhưng chưa đến mức ngã sấp. Hung thủ làm sao nắm chắc được vậy?" Đối với lý luận này, Bách Hạo Lâm duy trì thái độ nghi ngờ.

"Tôi không có hứng thú phá giải bí ẩn vụ án, tôi chỉ muốn biết ai là hung thủ, động cơ của hắn là gì. Cũng dùng nó để đưa vào động cơ của tôi." Phạm Quốc Mậu nhìn chằm chằm Bách Hạo Lâm.

"Tôi và anh vừa vặn trái ngược." Bách Hạo Lâm cười lạnh một tiếng, nói rồi liền muốn rời đi.

"Nhưng căn cứ vào điều tra của tôi với người này, hắn chết chưa hết tội." Phạm Quốc Mậu tiếp tục nói.

"Vậy theo logic của anh, hung thủ đang làm chuyện tốt à?" Bách Hạo Lâm dừng chân, dùng khóe mắt khinh thường nhìn y.

"Việc này quyết định ở động cơ của hắn."

"Ha! Anh cảm thấy động cơ của anh là tốt?" Bách Hạo Lâm cười khẩy một tiếng, xoay người lại, hùng hổ đi về phía Phạm Quốc Mậu, "Anh cảm thấy anh đang vì xã hội thanh lý cặn bã, lại không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã biến thành giống bọn chúng, cho nên anh chọn dùng phương thức tự sát để đau ốm như tằm ăn mòn tính mạng anh để chuộc tội?!"

". . ." Phạm Quốc Mậu nhìn chằm chằm Bách Hạo Lâm, hai mắt đan nhau, cơ hồ muốn bắt lửa, một lát sau, y dời mắt mình, "Phân tích không sai, nếu cậu có thể vận dụng được trên người hung thủ thì tốt quá."

"Hừ!" Bách Hạo Lâm hừ lạnh một tiếng.

"Tôi là pháp y, có thể lợi dụng chức vụ để lấy được đầu mối bí ẩn ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra, đây là ưu thế của tôi."

"Nếu tôi là anh, tôi tình nguyện dùng thời gian cuối cùng để làm một ít chuyện có ý nghĩa hơn!!" Bách Hạo Lâm lạnh lùng bỏ lại một câu, rời khỏi ban Giám Chứng Pháp Y, chỉ để lại Phạm Quốc Mậu một mình cười khổ không thôi.

Mặc dù cùng Phạm Quốc Mậu ra về chẳng vui, nhưng từ chỗ y lại lấy được một đầu mối quan trọng -- Cái chết của Nghiêm Túy Giang rất có khả năng là mưu sát! Bách Hạo Lâm không muốn thừa nhận trước mặt Phạm Quốc Mậu, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, hung thủ nhất định dùng quỷ kế khó có thể tưởng tượng chế tạo ra vụ "tai nạn"!

Lời của Phạm Quốc Mậu cũng cho Bách Hạo Lâm phương hướng suy nghĩ mới:

Nếu như là mưu sát ngụy trang thành tai nạn, vậy hung thủ chắc chắn là người của hồ cá!!

Chuyện không thể chậm trễ, Bách Hạo Lâm chạy tới phòng thẩm vấn.

Nhân viên có liên quan của công viên Hải Dương đều bị đưa hết đến sở cảnh sát, trong khoảng thời gian ngắn bên trong sở cảnh sát kín người hết chỗ, ngay cả hành lang cũng không ít người đứng, cho dù cảnh viên của ban 1 ra quân toàn bộ, tiến triển vẫn thong thả như trước.

Bách Hạo Lâm đi tới phòng quan sát, vừa vặn Trịnh cảnh ti cũng ở đó, ông chỉ liếc nhìn Bách Hạo Lâm một cái, ánh mắt lại chuyển dời đến thiết bị theo dõi bên phải.

Bách Hạo Lâm theo ánh mắt ông nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông khoảng 40, 50 tuổi, vóc dáng to lớn khoanh hai tay, ngồi ở phòng thẩm vấn số 2, mắt gã sáng quắc, mặt mang màu đau ốm trừng mắt nhìn cảnh viên đối diện gã.

"Triệu Triều Đức tiên sinh, mời anh phối hợp với cảnh sát." Giọng điệu cảnh viên có chút bực mình.

"Hừ, phối hợp? Lúc dân cần các cậu thì các cậu chết ở nơi nào vậy?" Triệu Triều Đức thô tục hừ khí từ trong xoang mũi, "Hiện tại muốn ông đây phối hợp, không có cửa đâu!!"

"Đây không phải là thỉnh cầu, đây là trách nhiệm của mỗi thị dân!" Cảnh viên cũng hơi tức giận.

"Đ*t con mẹ mày!" Bàn tay to dày của Triệu Triều Đức "bộp"một tiếng vỗ mạnh lên bàn, siết chặt thần kinh thính giác của mọi người, "Cái thứ mắt chó bọn mày nhìn ai cũng thấp kém! Ai là quan to, ai nhiều tiền, ai là cha ruột bọn mày!! Con mẹ nó bọn mày đừng quên, là ông đây nộp thuế nuôi bọn mày! Thải phân còn phải xem sắc mặt ăn phân? Cả lũ bọn mày con mẹ nó đều là thứ không ra gì!!"

Ở phòng quan sát chứng kiến tất cả, Bách Hạo Lâm âm thầm buồn bực, cảnh viên chỉ đang làm theo quy trình điều tra thông thường, không hề xem gã như tội phạm tình nghi, sao gã phản ứng lớn như vậy? Nếu nói là trong lòng có quỷ, thì từ lời nói cử chỉ của gã không cái nào không biểu hiện ra căm hận với cảnh sát, bình thường mà nói, nghi phạm đều cố hết sức khiêm nhường và tìm mọi cách gở tội cho mình, ngược lại gã như đang dâng mình lên cửa.

"Trịnh cảnh ti, tìm được tài liệu của gã rồi." Lúc trong phòng thẩm vấn đang ồn ào không chịu nổi, một cảnh viên chuyển tới tư liệu của Triệu Triều Đức, Trịnh cảnh ti lấy sang, sau khi xem thật nhanh đưa tư liệu cho Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm nhận tư liệu, chú ý tới nghề nghiệp của Triệu Triều Đức là thợ lặn. Nhóm chữ phía dưới khiến anh chú ý:

"Đêm ngày 23 tháng 10, ngày Triệu Cương gặp tai nạn xe chết; Ngày 24 tháng 10, đến bộ quản lý giao thông khu Bạch Hổ làm ồn, đánh bị thương hai cảnh viên, tạm giam năm ngày."

Triệu Triều Đức là cha của Triệu Cương?! Vậy. . .Bách Hạo Lâm hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

"Bác sĩ Bách, cậu thấy thế nào?" Trịnh cảnh ti hỏi, chẳng qua hắn không phải đang hỏi, mà là giả bộ hỏi, có thể thấy được hắn đã có đáp án, chỉ muốn khoe khoang với Bách Hạo Lâm thôi.

"Chỉ vì không chịu nổi đả kích từ cái chết bất đắc kỳ tử của con trai, muốn mượn cớ phát tiết thôi." Am hiểu sâu tâm lý của Trịnh cảnh ti, Bách Hạo Lâm giả vờ không phát hiện, thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.

"Trong mắt tôi, gã có động cơ gây án -- sát hại Nghiêm Túy Giang là vì gã muốn bất chấp trả thù xã hội!" Trịnh cảnh ti thấy Bách Hạo Lâm không đáp trả trọng điểm, mặt lộ vẻ đắc ý, cũng dặn dò với một cảnh viên khác: "Tiểu Chu, tạm giam gã 24 giờ, nhất định phải cạy được miệng gã!"

Bách Hạo Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của Triệu Triều Đức trong màn hình, thầm nghĩ:

Cho dù Triệu Triều Đức thật sự có động cơ gây án, nhưng bằng cách nào chứ? Gã đến tột cùng đã sử dụng dạng quỷ kế gì để đạt được mục đích giết người? Nếu như Nghiêm Túy Giang là bị giết hại, vậy Khiên Chính Đông có phải cũng bị gã giết hại? Nhưng Phạm Quốc Mậu nói hung thủ thuận tay trái, gã lại không phải. . .

Triệu Triều Đức đã bị giao cho cảnh viên lợi hại nhất ban 1 chuyên thẩm vấn, Bách Hạo Lâm ở lại cũng không ý nghĩa gì, liền trở về phòng làm việc trước, một lần nữa chỉnh sửa lại chứng cứ:

Khiên Chính Đông là bị người ta cắt cổ, hung thủ là thuận tay trái, nghi phạm lớn nhất là Nghiêm Túy Giang; Nhưng Nghiêm Túy Giang lại rơi vào hồ "ngoài ý muốn", làm điểm tâm cho cá mập, mặt đất tại hiện trường tuy có chút trơn, nhưng không đến mức té ngã, trước mắt nghi phạm là Triệu Triều Đức -- cha của Triệu Cương, nhưng biểu hiện của gã vô cùng đường hoàng, có chút khả nghi; Động cơ của Triệu Triều Đức là tối ngày 23 tháng 10 trong chiếc xe đã tông chết Triệu Cương có Khiên Chính Đông, Nghiêm Túy Giang và Trình Bân, ngoài ra còn một người tên "L" khác tạm thời chưa có đầu mối gì.

Mặc dù đã chỉnh lý đầu mối hiện có, nhưng lại như trước không có đầu mối. Bách Hạo Lâm ngửa đầu, nhìn trần nhà tuyết trắng, đang suy tư, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta thô bạo xô ra, chỉ thấy Tần Tư Diệp đứng cạnh cửa, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển không ra hơi. Bách Hạo Lâm không thích có người xông vào lãnh địa cá nhân của mình vô lễ như thế, vừa muốn nói chuyện, Tần Tư Diệp hít một hơi nói:

"Em, em biết!!" Ngực Tần Tư Diệp thở phập phồng, khuôn mặt xinh xắn lại nở ra nụ cười vui sướng, "Hung thủ, hung thủ gây án, gây án như thế nào!"

"Vậy sao?" Bách Hạo Lâm giữ thái độ nghi ngờ với lời của cô ta. Dưới cái nhìn của anh, Tần Tư Diệp bình thường tùy tiện, không rành việc đời, thích làm việc theo cảm tính lại cực kỳ trẻ con, nhìn thế nào cũng không giống người có thể phá giải bí ẩn.

"Thật đó!" Tần Tư Diệp thở đã đều đặn hơn, nói chuyện cũng liền mạch hơn, "Mau đi theo em!" Cô ta thấy Bách Hạo Lâm không hề nhúc nhích, đi qua muốn kéo tay anh, lại bị anh nhanh nhạy tránh thoát:

"Được rồi, em dẫn đường."

"Dạ." Tần Tư Diệp lòng đầy hoan hỉ đưa Bách Hạo Lâm tới hồ phun nước trong hoa viên dưới lầu, Phạm Quốc Mậu và vài cảnh viên khác vây xem đã chờ ở đó.

"Người đã đến đông đủ!" Tần Tư Diệp đi tới bên hồ phun nước, "Vậy em sẽ làm mẫu chút, Tiểu Chu, cậu lại đây."

Một cảnh viên tên Tiểu Chu ngoan ngoãn đi tới cạnh Tần Tư Diệp.

"Cậu đi quanh cái hồ một vòng."

Tiểu Chu rất phối hợp, trong quá trình đi, có mấy lần cậu ta hơi trượt chút, nhưng cũng không té ngã, tình huống này cực kỳ giống với mặt đất của hồ thủy sinh.

"Tốt lắm, cậu đổ thùng nước kia vào trong hồ đi." Tần Tư Diệp chỉ huy nói.

Tiểu Chu nâng thùng nước đã chuẩn bị sẵn lên, cong lưng, muốn đổ nước vào hồ, lại bị Tần Tư Diệp căn bản:

"No no no, Tiểu Chu, cậu phải tưởng tượng mình như một nhân vật lớn, chúng tôi đều là FANS của cậu, đang thầm thương trộm nhớ chăm chú nhìn cậu đó nha!"

Tiểu Chu đỏ bừng mặt, cảm thấy Tần Tư Diệp trước mặt làm như vậy cực kỳ bất nhã, liền nửa ngồi xổm trên mặt đất. Để đổ nước trong thùng vào hồ, cậu nhón mũi chân phải, cơ thể hơi nghiêng về phía hồ, thình lình, chân của cậu trượt một cái, trọng tâm cả người nghiêng về phía trước, mắt thấy sẽ ngã vào hồ nước, may mà cảnh viên bên cạnh tay mắt lanh lẹ, túm lấy áo cậu ta, giúp cậu ta chưa đến mức biến thành chuột lột.

"Hì hì, mọi người hiểu chưa?"

-- Có người cố ý làm cho mặt đất bên cạnh hồ trơn trượt, nhưng chưa đến nỗi làm cho người ta té ngã; Vả lại người đang trong tình huống nửa ngồi xổm, ma sát của chân và mặt đất sẽ giảm nhỏ; Hơn nữa khi nghiêng thùng nước sẽ chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn và trọng lực, cơ thể sẽ nghiêng về phía trước; Cuối cùng, chờ sau khi Nghiêm Túy Giang rơi xuống nước, cá đã chuẩn bị trước sẽ trong khoảng thời gian ngắn nhất gọi tới cá mập. Mỗi một thứ nhìn như ngoài dự liệu, nhưng chính là những sai lệch nhỏ này lại làm người ta khó lòng phòng bị, khiến Nghiêm Túy Giang biến thành bữa ăn cho cá mập!!

"Nhưng cũng không thể chứng minh là rắp tâm mưu sát được." Phạm Quốc Mậu hắt một chậu nước lạnh.

Bách Hạo Lâm nhìn y, biết y cố ý giải tội cho chung thủ kỳ thực muốn hắn dâng lên làm mồi cho mình.

"Sao không phải được?" Tần Tư Diệp bĩu môi, không phục hỏi.

"Bác sĩ Tần, suy nghĩ của em rất tốt, nhưng chỉ có thể chứng minh có khả năng là người làm, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào chỉ ra thân phận của hung thủ." Bách Hạo Lâm cũng nói, không phải anh nói giúp Phạm Quốc Mậu, mà đang vì tư tâm của mình.

"Hung thủ chắc phải để lại dấu tay chứ?" Tần Tư Diệp chưa từ bỏ ý định.

"Nếu hung thủ là nhân viên, dấu tay của hắn trên thùng vốn là bình thường."

Nói cách khác chỉ cần Triệu Triều Đức một mực chắc chắn không liên quan đến mình, cảnh sát căn bản không có biện pháp gì với gã, vậy tại sao gã phải tự chui đầu vào lưới? Chỉ để làm nhục cảnh sát? Hay có ý đồ khác?!

"Chậc, thiệt là, trong khoảnh khắc vừa rồi em còn tưởng rằng mình là Conan đấy!" Tần Tư Diệp đã không còn lý do phản bác, chỉ đành nhận thua.

Vở kịch mặc dù kết thúc, nhưng với Bách Hạo Lâm mà nói lại có ý nghĩa phi phàm, anh nhìn Phạm Quốc Mậu sắc mặt vàng vọt, môi trắng bệch, nhưng mạnh mẻ vực dậy tinh thần bên cạnh, thầm nói:

Lần này hãy dùng phương pháp của tôi chứng minh cho anh xem!!

Qua 24 giờ liên tục điều tra thẩm vấn, cảnh viên ban 1 không lấy được đầu mối nào hữu dụng cho vụ án từ miệng Triệu Triều Đức, ngược lại bị gã liên tục không ngừng chửi rủa lên án, mắng nhiếc khiến đau đầu không thôi. Triệu Triều Đức đem tất cả tâm trạng bất mãn với cục cảnh sát phát tiết hết ra. Đầu tiên là từ tai nạn của con trai gã, cảnh sát không làm gì, đến thương nghiệp quốc doanh cấu kết không màng đến an toàn của bách tính, cuối cùng lợi dụng quyền trượng trong tay, tung thuốc không được thông qua kiểm duyệt ra thị trường, rồi đến quan lại bênh quan, từ dục vọng không ngừng nảy sinh tham ô hủ bại. . .Lên tới hội trưởng nghị viện quốc dân, thị trưởng, nhân viên quan trọng của tòa thị chính, xuống đến các cảnh viên trước mắt, tất cả đều là đối tượng cho gã mắng chửi, trong mắt gã, ăn cơm nhà nước không một ai tốt cả!

Những lời này của Triệu Triều Đức dưới cái nhìn của các cảnh viên là vô cớ gây rối, nhưng Bách Hạo Lâm lại cảm giác được trong lời gã nói có vấn đề.

Thời gian tạm giam 24 giờ nhanh chóng trôi qua trong tiếng mắng chửi đã trở nên khàn đặc của Triệu Triều Đức, các cảnh viên lần đầu tiên như tiễn bước ôn thần mà thả gã đi, chỉ dặn dò gã không được rời khỏi thành phố TMX, gọi đến phải đến ngay.

Triệu Triều Đức vừa rời khỏi sở cảnh sát, cảnh viên ban 1 đang chuẩn bị chấm dứt cái cuối tuần tăng ca đầy xui xẻo này, trung tâm chỉ huy lại chuyển đến một vụ án hình sự quan trọng -- Trong một trường chọi chó của Bắc Giao phát hiện một cái xác máu thịt be bét, căn cứ vào vật phẩm riêng bên cạnh thi thể phán đoán, người này là giám đốc điều hành của sở nghiên cứu y dược Bách Nạp Xuyên, Trình Bân!!

Nghe được tin tức này, Bách Hạo Lâm đã một ngày một đêm chưa nghỉ ngơi như sét đánh ngang tai, mệt mỏi của thể xác và tinh thần nhất thời tiêu tán, anh chủ động cùng pháp y Lưu Gia Kiệt trực chủ nhật chạy tới trường chọi chó kia.

Trường chọi chó này nằm ở một khu công nghiệp hẻo lánh của Bắc Giao, là từ một kho hàng bỏ hoang cải biến lại. Cánh cửa sắt cao một thước, rỉ sét loang lổ vây quanh khu vực 10 mét vuông chính giữa làm sân, các khu khác là khán phòng.

Vì chọi chó là một loại hoạt động cờ bạc, sớm bị cục ra lệnh cấm rõ ràng, tuy có kẻ vì tiền tài nguyện chịu nguy hiểm, chỉ khi nào xảy ra vụ án mới người đi nhà trống, cho nên báo án chỉ có người vệ sinh ở đây.

Lúc này, tuần cảnh đã dùng dây cảnh giới cách ly hiện trường phạm tội, vài cảnh viên đang thu gom chứng cứ bốn phía trường chọi chó, làm ghi chép. Bách Hạo Lâm vừa xuống xe, liền nhìn thấy một cảnh viên trẻ tuổi từ trong trường chọi chó chạy như điên ra, vịn chân tường nôn mửa không ngừng.

Bách Hạo Lâm và Lưu Gia Kiệt đi vào trường chọi chó, xuyên qua khán phòng vứt đầy các loại uế vật như thẻ cược, đầu lọc thuốc lá, nước bọt, không khí hít vào trong xoang mũi đều tràn ngập mùi thối riêng của chó và người trộn lẫn, làm người ta tởm lợm.

Nhưng khi nhìn thấy tình hình thi thể, ngay cả Lưu Gia Kiệt cũng bị khiếp sợ, mặc dù trước đó gã đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cảnh tượng kinh dị trước mắt vẫn khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Giữa sân, trên xích sắt vốn dùng để xích chó cột một người —— Nói là người, kỳ thật là một đám xương bị gặm đến mức chỉ còn lại tí máu thịt. Xung quanh hắn là một vũng máu thịt đỏ lớn, nội tạng nát vụn chảy giữa máu tươi, quần áo bị xé nát, có thể thấy được đám cẩu đấu sĩ này từng vì bữa mỹ thực này ra tay tàn nhẫn. Nếu không phải có người đặt vật phẩm của hắn trên một cái bàn bên ngoài, ai cũng không ngờ người này là Trình Bân!

Bách Hạo Lâm từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, anh biết Trình Bân đột ngột bị hại ngay sau khi Nghiêm Túy Giang chết không phải là trùng hợp đơn thuần!!

Bách Hạo Lâm không có hứng thú với cái xác không còn thừa lại bao nhiêu kia, anh bước nhanh đến cảnh viên đang thu gom chứng cứ, dò hỏi:

"Hung thủ để lại gì?"

"Túi công văn và một ít tài liệu của người chết." Cảnh viên đang lấy dấu tay trên túi công văn.

Bách Hạo Lâm từ trong thùng dụng cụ của cảnh viên cầm một bộ găng tay đeo vào sau đó mở ra tài liệu còn chưa kịp bỏ vào túi, phát hiện đây là một xấp photocopy từ một quyển nhật ký!

Bách Hạo Lâm cảm giác xấp photocopy này là hung thủ cố ý để lại hiện trường, anh đọc thật nhanh, càng đọc về sau, càng cảm thấy không đúng. Từ nội dung của nhật ký đến xem, người sở hữu nhật ký không phải Trình Bân, mà là Khiên Chính Đông!!

Tại sao nhật ký của Khiên Chính Đông lại ở trong tay hung thủ? Mang theo câu hỏi này Bách Hạo Lâm tiếp tục xem.

Dần dần, Bách Hạo Lâm từ trong nhật ký đã đọc được một ít thông tin không tầm thường.

Khiên Chính Đông đã tường tận thuật lại trong nhật ký Nghiêm Túy Giang làm thế nào dẫn dắt giới thiệu Trình Bân cho một gã nhân vật lớn quen biết nhau, muốn mượn nhân mạch của nhân vật lớn này giúp cho thuốc mới không hợp quy chuẩn của Bách Nạp Xuyên đưa vào thị trường. Theo như nhu cầu của họ, sau khi đạt thành hiệp nghị, Nghiêm Túy Giang tâm trạng vui vẻ lái xe chuẩn bị chở họ đến một chốn tìm hoa mua vui, nhưng trên đường hắn ngoài ý muốn tông chết Triệu Cương, tông chết người là việc nhỏ, nhưng bị đối thủ biết họ lén gặp mặt sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, cho nên. . .

Bách Hạo Lâm đã không còn quan tâm đến nội dung sau đó nữa, anh nhìn chằm chằm tên "nhân vật lớn" được viết rõ ràng trong nhật ký kia:

Lý Ưng!!

Sau khi trù tính để Lý Vọng Long và Bành Đào tự giết nhau, Bách Hạo Lâm cũng từng nghĩ tới việc trừ bỏ kẻ đầu sỏ Lý Ưng này, nhưng dù sao lão cũng là nhân viên quan trọng của thị chính, bên cạnh luôn có người rào trước đón sau, rất ít khi một mình, đành phải tạm thôi. Mặc dù Bách Hạo Lâm không trông cậy lão có thể tẩy đục về trong, nhưng cảm giác được lão ít nhất đã phải rút ra bài học từ cái chết của con trai mà bớt lại, không ngờ lão lại cấu kết cùng bọn Trình Bân!!

Hồi tưởng lại, ngày hôm qua Triệu Triều Đức cố ý dồn toàn bộ lực chú ý của cảnh sát lên người mình là để tiện cho đồng bọn xuống tay với Trình Bân, ở sở cảnh sát, gã giả vờ cố ý tiết lộ chuyện Lý Ưng và Trình Bân cấu kết, kỳ thật là để công bố việc này với mọi người!

Đúng, Lý Ưng quyền cao chức trọng, bảo vệ bên cạnh cực kỳ nghiêm ngặt, không phải người thường có thể tiếp cận được. Cho nên Triệu Triều Đức ngoài miệng lên án kịch liệt các cảnh viên, thực tế lại ký thác hy vọng duy nhất cho họ, hy vọng cảnh sát có thể đem hành vi của Lý Ưng chiêu cáo thiên hạ!!

Bách Hạo Lâm thừa dịp các cảnh viên bận rộn không để ý đến mình, chụp lại tất cả nội dung của nhật ký vào điện thoại di động xong, lặng lẽ rời đi.

Về đến nhà, Bách Hạo Lâm vừa in những tư liệu trên điện thoại, vừa xem website chính thức của sở nghiên cứu y dược Bách Nạp Xuyên.

Theo giới thiệu trên website, sở nghiên cứu y dược này chủ yếu nghiên cứu thuốc về tinh thần, hơn nữa đối với chứng uất ức, chứng tự bế các loại có vẻ hiệu quả trị liệu, đạt được nhiều hạng mục độc quyền, còn cùng nhiều bệnh viện công lập ký kết hiệp nghị hợp tác trường kỳ vân vân. Có thể nói là hoàn toàn trong sạch.

Để chứng thật những gì Khiên Chính Đông đã nói trong nhật ký, Bách Hạo Lâm bấm gọi điện thoại cho sở trưởng Hạ sở tâm lý trị liệu bệnh viện TMX:

"Chú Hạ à? Con là Hạo Lâm." Quan hệ của Hạ sở trưởng và ba Bách cực kỳ tốt, sau khi ba Bách qua đời, mẹ Bách mắc chứng tự bế thì luôn ở chỗ ông tiếp nhận trị liệu:

"Hạo Lâm à, gần đây rất ít khi thấy con, công việc bề bộn lắm hả?" Hạ sở trưởng đối xử với Bách Hạo Lâm như con trai ruột.

"Dạ, có mấy lần con tới buổi tối, không thể gặp chú. Chú Hạ, tình hình hiện giờ của mẹ con thế nào?" Bách Hạo Lâm bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

"Ôi, vẫn như cũ." Hạ sở trưởng thở dài.

"Chú Hạ, có việc này. . .Con nghe bạn bè nói một sở nghiên cứu y dược tên Bách Nạp Xuyên đã phát hiện một loại thuốc không tệ." Bách Hạo Lâm có chút ấp úng vì anh không muốn tổn thương Hạ sở trưởng.

"Trước đó bọn chú cũng từng thử đưa vào thuốc của công ty đó, nhưng tác dụng phụ quá lớn, đã ngưng dùng." Hạ sở trưởng nói theo sự thật.

"Tác dụng phụ?"

"Ừ, 45% người bệnh sau khi dùng đều xuất hiện các loại triệu chứng váng đầu, mất ngủ, buồn nôn, hôn mê. Chú cho rằng có chút dị thường, hỏi phía Bách Nạp Xuyên, họ cho chú câu trả lời thuyết phục vẫn là chất lượng thuốc không có vấn đề. Xuất phát từ cẩn thận, chú lại đưa thuốc đến chỗ kiểm dược của bệnh viện, kết quả kiểm nghiệm cho thấy thuốc này nếu bệnh nhân bị hen suyễn, động kinh dùng, sẽ tăng thêm triệu chứng thậm chí dẫn đến tử vong."

"Nghiêm trọng như thế? Bách Nạp Xuyên có viết những việc này vào hướng dẫn sử dụng không?"

"Không." Hạ sở trưởng thở dài nói, "Sau đó chú cũng từng báo cáo với ban chấp hành kiểm tra giám sát dược phẩm, nhưng không hề có hồi âm nào."

"Con biết rồi, cám ơn chú, chú Hạ."

"Hạo Lâm, thật ra con đang điều tra Bách Nạp Xuyên đúng không?" Hạ sở trưởng dù sao cũng đã nhìn Bách Hạo Lâm lớn lên, hiểu được ý đồ của anh, "Con à, chú Hạ nhắc nhở con, đừng động vào việc này! Sau lưng nó chắc chắn có một tập đoàn lợi ích vô cùng khổng lồ, không biết có bao nhiêu kẻ tham dự, không phải chỉ dựa vào mình con có thể thay đổi được!"

"Con biết rồi."

"Con hiểu được thì tốt. Chú biết con luôn muốn trở thành thẩm phán giống cha con, nhưng thời đại đã khác rồi, ngày nay đều là những chuyện treo trên tầm với không liên quan tới mình." Hạ sở trưởng thở dài thăm thẳm nói, trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ.

"Dạ." Mặt trái tâm tình của Hạ sở trưởng đã nhiễm sang Bách Hạo Lâm, anh nghĩ tới bọn Bành Đào, Lý Ưng, Lý Vọng Long, Từ Đông Bình, Nghiêm Túy Giang, Trình Bân, lòng tốt giống như đang bị một ngọn lửa vô danh thiêu đốt.

"Không nói những việc này nữa. Hạo Lâm à, có thời gian thì đến thăm mẹ nhiều hơn, cũng mau kiếm một cô bạn gái nhanh nhất có thể, để nhà họ Bách con có thêm một đứa nhóc mập mạp, ha ha!"

"Ha ha." Bách Hạo Lâm cười cười, không tỏ ý kiến gì.

Sau khi cúp điện thoại, Bách Hạo Lâm thu hồi nụ cười trên mặt anh.

—— Quả không ngoài dự đoán, bề ngoài chúng vẻ vang mặt sau lại làm việc dơ bẩn như thế!! Thuốc vốn là để trị bệnh cứu người, nhưng trong tay chúng, lương dược vốn phải chữa bệnh cứu người lại biến thành độc dược hại người!!

Bách Hạo Lâm nhớ rất rõ, sau khi ba anh qua đời, mẹ anh mắc chứng tự bế, anh đã trải qua mỗi ngày như thế nào! Mặc dù ba Bách để lại món tiền bảo hiểm lớn giúp anh không gặp khó khăn tài chính, nhưng anh nhớ rất rõ ràng nội tâm mình đã trải qua giày vò như thế nào!! Nhìn bệnh tình của mẹ anh lúc tốt lúc xấu, anh giống như bị dao đâm vậy, loại đau đớn này đến nay vẫn khắc sâu trong lòng. Mặc dù biết rõ chứng tự bế không phải có thể dựa vào thuốc ngày một, ngày hai là có thể chữa khỏi, nhưng anh vẫn như cũ gửi gắm hy vọng vào những dược phẩm giá cả không hề rẻ này, hy vọng chúng có thể giảm bớt đau đớn của mẹ và anh.

Cho dù là hy vọng nho nhỏ như thế hôm nay cũng đã biến thành xa xỉ vô vọng!

Đây cũng là vì loại quan viên như Lý Ưng dùng chức cao của mình đổi lấy lợi ích tiền tài, lão đã sớm vì lợi quên tâm, chỉ cần lão còn sống một ngày, lão sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, không từ thủ đoạn bòn rút tiền bạc, căn bản mặc kệ người khác sống chết! Người như Lý Ưng sớm đã mất đi giá trị tồn tại trên đời này!

"Bùm!!" Bách Hạo Lâm một quyền đánh mạnh trên bàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng dị thường:

"Chẳng bằng tự tay tôi thanh trừng!!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét