Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 2.15

15 - Đổi khách thành chủ

Ngày 16 tháng 10, trời âm u nhiều mây

Phương hướng điều tra của ban 1 đã cách xa Chu Thành Tổ, hiện giờ hắn tựa như con rùa rụt trong mai, cảnh giác, mẫn cảm, nhưng thường thường sẽ thử thăm dò phía trước, tôi đương nhiên không thể để hắn sống dễ chịu!

Xế chiều hôm qua đến nhà Chu Thành Tổ, dùng chủ đề sở cảnh sát quan tâm cuộc sống gia đình cảnh viên, gặp được vợ hắn, vợ hắn thoạt nhìn tuổi chỉ đầu ba mươi, vóc dáng và dung mạo đều chăm sóc rất khá, quần áo sang đẹp, từ lời lẽ cử chỉ của chị ta không khó để nhìn ra chị ta sinh ra trong gia đình phú quý, e rằng đó cũng là nguyên nhân Chu Thành Tổ có thể lên làm pháp y trưởng và hắn không muốn vợ phát hiện hắn ngoại tình! Thế nhưng, tôi thích gọi nó là "động cơ"!

Chị ta mặc dù biểu hiện yêu mến và tin tưởng Chu Thành Tổ, nhưng trong cuộc chuyện trò 10 phút ngắn ngủi, chị ta luôn theo thói quen kéo tóc, phụ nữ như vậy thường đều khá bướng bỉnh, cũng không phải loại phụ nữ biết chồng ngoại tình còn có thể nén giận; Khi hỏi đến việc có thể chấp nhận tính chất công việc đặc thù của Chu Thành Tổ không, chị ta than phiền sở cảnh sát luôn cho hắn trực ca đêm, có đôi khi ngay cả lễ tết cũng phải tăng ca.

Nhưng theo tôi được biết, ca đêm hầu như do Lưu Gia Kiệt phụ trách, thỉnh thoảng Phạm Quốc Mậu cũng sẽ trực ca đêm, chỉ có Chu Thành Tổ thân là pháp y trưởng thời gian làm việc còn cố định hơn cả cảnh viên bình thường, nhưng trong miệng vợ Chu Thành Tổ, thì lại biến thành thứ ba và thứ sáu đều phải trực ca đêm, nếu ký ức của tôi không có vấn đề, nghi phạm của vụ án thứ ba mỗi thứ ba và thứ sáu đều đến nhà trọ của người bị hại thì phải?

Ha ha, Chu Thành Tổ sau khi biết tôi nghe ngóng được mấy chuyện này, chắc chắn cực kỳ căng thẳng nhỉ?

Hắn có chọn giết tôi không?

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, ban Giám chứng pháp y.

Bách Hạo Lâm như bình thường dùng nghiên cứu tâm lý học pháp y làm lý do đến ban pháp y, vừa vặn gặp được Chu Thành Tổ mới đẩy về một cái xác, Bách Hạo Lâm tiến lên hỏi:

"Bác sĩ Chu, trong miệng người chết có tờ giấy không?"

"Không có, đã mấy ngày rồi không xuất hiện nữa." Chu Thành Tổ nói.

"Thật lạ quá, hắn dùng phương thức cắt yết hầu giết một kẻ lang thang vô tội liền mai danh ẩn tích vậy sao?" Bách Hạo Lâm vừa thì thào tự nói, vừa đi đến bên cạnh Chu Thành Tổ, "Bác sĩ Phạm, anh cảm thấy thế nào?" Anh đột nhiên hỏi Phạm Quốc Mậu đang viết báo cáo khám xác trước bàn làm việc.

Phạm Quốc Mậu dừng bút, suy nghĩ vấn đề của Bách Hạo Lâm một chút, mới nói:

"Có lẽ hắn đã ngừng gây án rồi."

"Tại sao? Cho tới giờ tầm mắt của cảnh sát cũng không dừng lại trên người hắn, hắn rất an toàn, tại sao đột ngột dừng tay?" Bách Hạo Lâm truy hỏi.

"Đã chết? Hoặc là rời khỏi thành phố TMX?" Chu Thành Tổ tiếp lời.

"Hoặc nói, hắn đã đạt được mục đích hắn muốn?" Bách Hạo Lâm nhìn phía Chu Thành Tổ, không e dè chạm mắt với hắn.

Chu Thành Tổ cũng nhìn chằm chằm Bách Hạo Lâm, khuôn mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng con ngươi của hắn thoáng phóng đại, lỗ mũi khẽ hếch, Bách Hạo Lâm nhìn ra hắn đang cực lực áp chế phẫn hận trong lòng.

"Các anh chậm rãi trò chuyện, tôi đi nộp báo cáo khám xác." Phạm Quốc Mậu dường như không phát hiện bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người, cầm báo cáo vừa mới hoàn thành rời khỏi phòng Pháp Y.

"Bác sĩ Bách, tôi nghe vợ tôi nói cậu từng đến tệ xá?" Phạm Quốc Mậu vừa đi, Chu Thành Tổ liền nói trắng ra.

"Đúng thế, quý phu nhân nói cho tôi biết bác sĩ Chu mỗi thứ ba và thứ sáu đều phải trực ca đêm, nhưng trong ấn tượng của tôi, bác sĩ Chu luôn tan ca đúng giờ mà?" Bách Hạo Lâm mỉm cười hỏi lại.

"Chẳng lẽ đàn ông mỗi lần làm gì cũng cần báo cáo với đàn bà?" Chu Thành Tổ khinh miệt nói.

"Đương nhiên không, chẳng qua, nếu tôi nhớ không lầm, ngày người bị hại thứ ba thường gặp tình nhân cũng là thứ ba và thứ sáu, à, bây giờ nhớ lại bác sĩ Chu hình như anh cũng cao 1m73 nhỉ? Tuổi cùng không sai biệt với nghi phạm lắm, đó có thể là trùng hợp không?" Bách Hạo Lâm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và nghi vấn.

"Ha ha ha!" Chu Thành Tổ đột nhiên cất tiếng cười to, "Bác sĩ Bách, sức tưởng tượng của cậu thật sự phong phú quá!"

"Đúng thế, sức tưởng tượng nhỏ nhặt không đáng kể đó của tôi đối mặt với những chuyện bác sĩ Chu làm có vẻ nhỏ bé vô lực nhường nào." Bách Hạo Lâm ác liệt nhìn chằm chằm Chu Thành Tổ.

"Bách Hạo Lâm, cậu có ý gì?" Chu Thành Tổ sa sầm mặt quát hỏi.

"Ông biết tôi có ý gì," Bách Hạo Lâm cười lạnh nói, "Bác sĩ Chu, lưới trời tuy thưa, ông trốn không thoát đâu!"

"Bách Hạo Lâm, nói chuyện phải có căn cứ, đừng tưởng rằng sở trưởng Triệu coi trọng cậu, cậu có thể tùy tiện phỉ báng!" Cơ xung quanh mí mắt và mũi Chu Thành Tổ không ngừng co rút, đã động sát khí.

"Tôi sẽ tìm được chứng cứ." Bách Hạo Lâm lạnh lùng bỏ lại một câu, đi thẳng khỏi ban Pháp Y.

Những lời Bách Hạo Lâm nói khiến Chu Thành Tổ giận không tha thứ được, hắn cắn chặt răng, ức chế suy nghĩ xúc động lao đến bóp chết Bách Hạo Lâm, Chu Thành Tổ dù sao cũng không phải thằng ngốc chỉ biết lấy dao đâm người bỏ chạy, hắn ép mình tỉnh táo, sau khi khóa trái cánh cửa ban Pháp Y, đi tới cạnh máy tính tạo một văn bản Word, ở trên đó đánh ra hai chữ: "Đố kỵ."

Đêm đó, Bách Hạo Lâm thay bộ Tuần Cảnh chỉnh sửa lại xong một phương án học tập thông qua hỏi ý và quan sát thấu thị tâm lý nghi phạm, mới phát hiện đã gần 10 giờ, anh cất kỹ tài liệu, cầm áo khoác rời khỏi tòa nhà sở cảnh sát đã người đi nhà trống.

Bách Hạo Lâm giống như thường ngày đi thang máy tới bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà sở cảnh sát, bởi vì đã tan tầm, bãi đỗ xe chỉ đậu chừng mười chiếc xe cảnh sát và số ít xe riêng còn để lại ở đây, Bách Hạo Lâm đi thẳng đến chỗ đậu xe của mình.

Khi cách xe chỉ còn mười bước, Bách Hạo Lâm lấy ra chìa khóa xe, theo hai tiếng vang "tít tít", khóa xe được bật lên, Bách Hạo Lâm đi qua đó, mở cửa xe.

Ngay một giây trước khi Bách Hạo Lâm muốn lên xe, anh từ kính chiếu hậu trông thấy được Chu Thành Tổ đang đánh về phía mình, trong tay hắn cầm một ống chích!

Bách Hạo Lâm chợt xoay người, tay mắt lanh lẹ ôm lấy cổ tay hắn:

"Bác sĩ Chu, phương thức chào hỏi của anh kích thích quá nhỉ?" Mặt anh mang theo ý cười nhìn hắn, không chút khủng hoảng nào, dường như đã ngờ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây.

Chu Thành Tổ mang găng tay ngoại khoa, ống chích trong tay hắn không có chất lỏng nào, chỉ cần nó đâm vào trong cơ thể Bách Hạo Lâm, hắn sẽ nhanh chóng đẩy không khí bên trong vào, cũng đủ khiến trái tim tắc máu!

"Bách Hạo Lâm, không phải mày chết thì tao vong!" Từ kẽ răng Chu Thành Tổ rít ra hai chữ.

"Bác sĩ Chu, ông có biết ông đã phạm vào một sai lầm lớn không, tôi không phải con gái nhu nhược không hề đề phòng ông, cũng không phải kẻ lang thang tay không tấc sắt!" Bách Hạo Lâm đột ngột đánh tay Chu Thành Tổ vào cửa sổ xe, Chu Thành Tổ chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, ngón tay không nghe sai bảo mà buông lỏng ra, ống chích cũng rơi trên mặt đất, Bách Hạo Lâm không để Chu Thành Tổ có cơ hội phản kích, anh bắt được tóc Chu Thành Tổ kéo xuống, đồng thời đánh đầu gối về phía bụng hắn.

"A!" Chu Thành Tổ dù sao cũng không phải đối thủ của Bách Hạo Lâm, hắn quỳ trên mặt đất, cong người rên rỉ.

"Bác sĩ Chu, kỳ thật ông rất thông minh, ông biết che giấu tội ác như thế nào." Bách Hạo Lâm nửa ngồi xổm trước mặt Chu Thành Tổ, dùng giọng điệu đùa cợt nói, "Chỉ tiếc ông quá dễ kích động! Tôi vốn không có chứng cứ, hiện giờ thì có rồi!"

"Khụ, hộc hộc!" Chu Thành Tổ che bụng, gian nan hít thở, toàn thân hắn run rẩy, cũng không biết là vì đau đớn hay tuyệt vọng.

"Hành vi của ông sớm đã bị tôi nhìn thấu, bây giờ tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại báo cảnh sát, tất cả sẽ kết thúc!" Bãi đỗ xe của sở cảnh sát chỉ cài thiết bị theo dõi ở cửa ra vào, không ai biết nơi này xảy ra chuyện gì.

"Tao quên mất mày học tâm lý học." Chu Thành Tổ căm hận nói.

"Đúng đó, ông quả thực không nên quên."

"Nhưng, mày cũng đã quên tao là pháp y!" Chu Thành Tổ từ trong kẽ răng phun ra vài chữ xong, thình lình, tay trái hắn giương lên, một đám bụi màu trắng từ trong tay hắn vẩy về phía mặt Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm chỉ cảm thấy hoa mắt, anh theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng cơ thể lại không nghe điều khiển té ngồi trên mặt đất.

"Đây là Pentachlorophenol, cũng là một loại thuốc tê tính phân ly, chỉ cần lượng rất ít có thể làm cho cơ thể người ta không bị đại não khống chế, thế nào mùi vị không dễ chịu nhỉ?" Chu Thành Tổ vừa nói, vừa nhặt ống chích trên mặt đất lên.

Bách Hạo Lâm nghiêng ngã chao đảo, tay chân cũng như bị mất đi tri giác.

"Mày biết không? Tao đã bắt đầu thích cảm giác giết người rồi!" Chu Thành Tổ giơ ống chích lên, cười gằn, trong mắt tràn đầy sát ý và phấn khích khó có thể nói rõ.



Ngay khi Chu Thành Tổ muốn đâm ống chích vào cơ thể Bách Hạo Lâm, ngay khi Bách Hạo Lâm đã hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể bó tay chịu chết, một bóng đen như thần giáng xuống chuyển qua phía sau Chu Thành Tổ, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lấy khăn tay che mũi hắn.

Chu Thành Tổ tự cho là đã nắm chắc phần thắng hoàn toàn không ngờ tới nơi này còn có người ngoài, hắn theo bản năng giãy giụa, nhưng hít vào xoang mũi cũng là một luồng mùi gay mũi, ngay khoảnh khắc này, đầu óc hắn nhất thời đình công, ống chích đang muốn đâm vào cơ thể Bách Hạo Lâm theo cánh tay vô lực của hắn buông thỏng xuống, còn hắn thì tê liệt ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Bóng đen đi tới cạnh Bách Hạo Lâm, lấy tay dò mạch đập của anh, sau khi xác định anh chỉ là hôn mê không có trở ngại, đưa anh tính cả Chu Thành Tổ đang hôn mê đồng loạt đỡ lên ghế sau xe Bách Hạo Lâm, lái xe rời khỏi sở cảnh sát.

Kẻ thần bí lái xe của Bách Hạo Lâm đi tới một khu trung tâm thương mại ở thành đông, khu trung tâm thương mại này có 30 tầng, lầu một là ngân hàng, lầu hai đến lầu năm là khu mua bán gia cụ, lầu trên còn có công ty quảng cáo, công ty ngoại thương, công ty trò chơi, sở sự vụ luật sư, công ty xuất bản v..v..., kẻ thần bí thành thạo chạy xe đến con đường riêng đi thông đến kho hàng dưới đất.

Bởi vì cấu tạo phức tạp của trung tâm thương mại và nghiệp vụ lui tới đông đảo, một chiếc xe lạ tiến vào kho hàng ngầm cũng không làm người ta chú ý, huống chi trung tâm thương mại này để tiết kiệm chi phí, không sắp xếp nhân viên bảo vệ tuần tra kho hàng ngầm, chỉ cài đặt một thiết bị theo dõi hiệu suất phân biệt cực thấp lúc chạy lúc không ở cửa ra vào.

Mặc dù thiết bị bảo vệ của kho hàng ngầm không hoàn thiện, nhưng mỗi một khóa cửa của kho hàng đơn lại cực kỳ tiên tiến, chỉ có mật mã tám số đưa vào chính xác mới có thể tiến vào, nếu ba lần không chính xác hoặc thời gian đưa vào vượt quá năm giây, báo động sẽ tự khởi động, máy báo động trực tiếp nối liền với hệ thống phòng trộm cắp của sở cảnh sát Thanh Long, chưa tới 5 phút, sẽ có tuần cảnh tới hiện trường. Trung tâm thương mại khai trương hơn mười năm, chưa phát sinh một vụ án mất trộm này, đó cũng là nguyên nhân trung tâm thương mại không muốn xếp thêm bảo vệ và thiết bị giám thị.

Kẻ thần bí đậu xe ở trước cửa kho hàng nhãn C-137, cửa kho hàng đã mở, sau khi y xác định bốn bề vắng lặng, nâng Bách Hạo Lâm và Chu Thành Tổ đang hôn mê vào kho hàng.

Bố trí trong kho hàng cực kỳ đơn giản, chỉ có mấy thùng giấy lớn viết đồ dùng bách hóa, có lẽ thùng giấy quá nhiều, kho hàng thoạt nhìn không quá mười mét vuông.

Kẻ thần bí đi tới bên trái trước thùng giấy của hàng thứ 4 dãy thứ 2, đem thùng giấy có ký hiệu LOGO trên góc lồi ra bên phải chuyển một vòng.

Chính giữa ba hàng thùng giấy thế mà lại chậm rãi di chuyển về phía sau, mở ra một cánh cửa ngầm.

Bên trong cửa là một căn mật thất, đây đúng là chỗ Bách Hạo Lâm từng đến, cũng tận mắt nhìn thấy kẻ thần bí tự tay đâm tên tội phạm thuốc phiện Viên Kiến!

Kẻ thần bí cực lực kéo dài Chu Thành Tổ tới bên giường phẫu thuật, ngay khi y vừa buộc tay chân Chu Thành Tổ lên giường phẫu thuật, một vật đầu nhọn đặt ở eo y, giọng Bách Hạo Lâm từ sau đầu y truyền đến:

"Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau, đúng không?"

". . ." Động tác của kẻ thần bí ngừng lại, "Cậu không ngất?" Vì mang khẩu trang, hơn nữa y cố ý đè thấp giọng, Bách Hạo Lâm không cách nào nhận ra thân phận thật sự của y.

"Tay hắn đang làm gì, làm sao tôi không nhìn thấy được? Trước khi hắn tung Pentachlorophenol tôi liền ngừng thở." Bách Hạo Lâm lạnh lùng nói, đồng thời di chuyển về phía trái, "Nếu không phải vậy, làm sao anh có thể yên tâm dẫn tôi đến nơi ở của anh?"

"Mục đích của cậu không phải hắn, mà là tôi!" Kẻ thần bí nhất thời hiểu được ý đồ của Bách Hạo Lâm.

"Đừng nghĩ đến chuyện giở trò, đem tay đặt ở chỗ tôi nhìn thấy, chậm rãi xoay người!" Bách Hạo Lâm rút ra giáo huấn lần trước, luôn duy trì khoảng cách nhất định với y.

Kẻ thần bi theo lời giơ tay lên, chậm rãi xoay người.

Bởi vì y mang khẩu trang ngoại khoa và nón phẫu thuật che phần lớn mặt y, chỉ có thể nhìn thấy một đôi con ngươi u ám thâm thúy.

"Gỡ khẩu trang của anh xuống." Bách Hạo Lâm quát, anh đã bày trận chờ đợi, để phòng ngừa kẻ thần bí có bất kỳ phản kháng nào, trong vừa ý lại có chút khẩn trương, anh đoán rằng trong vô số nhân vật khả nghi, duy nhất bị anh tập trung cũng là Chu Thành Tổ giờ phút này bị trói trên giường phẫu thuật.

Tay kẻ thần bí chậm rãi dời tới sau đầu, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, khẩu trang sẽ từ trên mặt y trượt xuống, tất cả bí ẩn đều được tháo gỡ!

Hô hấp của Bách Hạo Lâm gần như sắp đình chỉ, cho dù nhìn thẳng y, anh vẫn như cũ không đoán được thân phật thật sự của kẻ thần bí.

Sẽ là ai đây?

Tim Bách Hạo Lâm nhấc tới cuống họng, mắt cũng không dám có chút buông lỏng.

"Cậu đã chuẩn bị tốt chưa?" Kẻ thần bí nhìn thấu Bách Hạo Lâm căng thẳng, tay y dừng lại, "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tất cả sắp chứng kiến chưa?"

"Tôi đã mất hứng chơi trốn tìm với anh rồi!" Lời của Kẻ thần bí khiến Bách Hạo Lâm càng thêm căng thẳng, sau khi anh xác định y không phải chuẩn bị phản kháng, đáp.

"Vậy cậu đã học được chưa?"

"Học được cái gì? Cái anh gọi là nguyên tắc đó?" Bách Hạo Lâm cười lạnh nói, "Anh thực sự cho rằng tôi sẽ trở nên giống anh?!"

"Cậu thành thật trả lời tôi, sau khi giết Từ Đông Bình, cậu có hối hận không?" Kẻ thần bí hỏi vặn lại.

Bách Hạo Lâm thiếu chút nữa bật thốt lên "Không hối hận", nhưng lý trí của anh nhắc nhở mình không thể rơi vào bẫy của y.

"Không trả lời chính là không hối hận, trong lòng cậu hiểu rất rõ, lại không chịu thừa nhận." Kẻ thần bí tự đáp.

"Im miệng!" Bách Hạo Lâm quát.

"Bách Hạo Lâm, tôi từng điều tra cậu," Kẻ thần bí không để ý tới anh, tiếp tục nói, "Cái chết của lệnh tôn, tôi rất lấy làm tiếc, có lẽ cậu không biết, tất cả những gì cậu làm bây giờ có liên quan đến cái chết thảm của lệnh tôn bảy năm trước!"

Bách Hạo Lâm nghe thấy y đột nhiên đề cập tới cha mình, cơ thể không khỏi run lên, chẳng biết y muốn biểu đạt cái gì.

"Bảy năm trước cậu bao nhiêu tuổi? Mười bảy hay mười tám?" Kẻ thần bí tiếp tục nói, "Tiếp xúc với máu tanh và bạo lực quá sớm sẽ đánh thức ác ma ngủ say trong cơ thể nhân loại, chẳng qua ác ma của cậu bị lương tâm, đạo đức trói buộc thời gian dài, bản thân cậu chính là chuyên gia tâm lý học, chẳng lẽ cậu không muốn phân tích tâm lý mình một chút?"

Bách Hạo Lâm bị y hỏi, chỉ trừng mắt nhìn y.

Kẻ thần bí thấy Bách Hạo Lâm không trả lời, lại chỉ vào Chu Thành Tổ phía sau: "Cậu nhìn lại hắn đi, nói cho tôi biết, chỉ gần đây thôi, cậu có từng nghĩ tới việc giết hắn không?"

Bách Hạo Lâm không nói gì, anh biết anh có thể nói dối, nhưng anh không lừa được chính mình.

"Cậu rất thông minh, tôi nhìn thấy cậu tựa như nhìn thấy bản thân năm đó," Kẻ thần bí nói, "Tôi nằm mơ cũng không ngờ tới có một ngày mình sẽ trở thành một sát thủ liên hoàn! Nhưng tôi tin chắc, tất cả những việc tôi làm đều là chính xác!!"

"Bất kỳ sát thủ liên hoàn nào cũng cho rằng tất cả những gì mình làm đều chính xác!" Bách Hạo Lâm phản bác nói.

"Phải vậy không? Cậu nói cho tôi biết, xã hội chúng ta đang sống, người xấu thật sự phải nhận lấy trừng phạt thích đáng sao? Nếu cậu không muốn trả lời vấn đề này, vậy cậu ngẫm lại Từ Đông Bình, tại sao cậu muốn giết gã?" Câu hỏi của kẻ thần bí khiến Bách Hạo Lâm không cách nào đáp lại, "Chúng ta đều không muốn bị xã hội thối nát này xâm chiếm cắn nuốt lương tri vốn có, nhưng chúng ta không cách nào thay đổi cả xã hội, chỉ có thể dùng phương thức này cứu vớt chính nghĩa đã thiếu mất."

"Đừng tìm lý do đường đường chính chính nữa!!" Bách Hạo Lâm không muốn nghe tiếp nữa, càng không muốn thừa nhận mình đồng ý suy nghĩ của kẻ thần bí, "Giết người chính là giết người, căn bản không khác biệt với những chuyện họ làm!!"

"Cậu cũng đã giết Từ Đông Bình, cậu có muốn tự thú không?" Kẻ thần bí hỏi, "Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có từng hối hận không?!"

Lời kẻ thần bí nói bức bách Bách Hạo Lâm tự hỏi vấn đề anh không muốn suy nghĩ, trong lòng anh đang tranh đấu, đồng thời, anh tự nói với mình y nói đúng; Nhưng một mặt khác, anh lại cho rằng y đang cưỡng từ đoạt lý —— không có bất cứ ai có thể dùng lý do gì dựa vào bất cứ phương thức gì cướp đi tính mạng của anh!

"Chu Thành Tổ, một pháp y," Kẻ thần bí nhìn Bách Hạo Lâm đang tranh đấu, tiếp tục nói, "Không chỉ sửa sai chứng cứ, còn phạm phải hai trọng tội giết người, hắn có ăn năn không? Cậu cũng nghe được những lời cuối cùng hắn nói với cậu rồi chứ? Hắn nói gì nhỉ?" Y dừng vài giây, ra vẻ đột ngột tỉnh ngộ, "Hắn nói 'Tao đã yêu thích cảm giác giết người rồi'. Cậu có nghe thấy chứ?"

Nghe thấy cực kỳ rõ ràng. Bách Hạo Lâm đáp ở trong lòng.

"Cậu từng học tâm lý học phạm tội, cậu nói cho tôi biết xem, nếu hắn không nằm ở đây, có bao nhiêu xác suất hắn sẽ tiếp tục gây án? Khả năng cảnh sát bắt được hắn là bao nhiêu? Cho dù hắn bị bắt, hắn có thể lợi dụng kiến thức y học để gỡ tội cho mình không? Cuối cùng hắn có thể nhận trừng phạt tương ứng không? Hắn một khi khôi phục tự do, có thể rút ra được giáo huấn, không thương tổn người vô tội nữa không??" Kẻ thần bí đặt một chuỗi câu hỏi như pháo liên châu.

Bách Hạo Lâm đau xót rũ mi mắt xuống, anh biết mình không cách nào trả lời mấy vấn đề này, anh đương nhiên biết kết quả cuối cùng, anh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Chu Thành Tổ chắc chắn sẽ trở thành sát thủ liên hoàn mới!! Hắn sẽ không có cảm giác phạm tội nữa, hắn vì truy tìm khoái cảm sẽ tiếp tục giết người, trừ phi có ai ngăn cản hắn, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không dừng tay.

Kẻ thần bí từ trên nét mặt Bách Hạo Lâm đã đọc được đáp án, y thừa dịp anh đang dốc sức suy nghĩ, vừa đưa tay tháo dây buộc khẩu trang sau đầu, vừa nói:

"Nguyên tắc sát thủ điều thứ 8: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đừng ôm ảo tưởng với bất luận kẻ nào, có thể ngăn cản ma quỷ làm ác chỉ có bản thân ma quỷ." Khẩu trang theo tiếng rơi xuống, dung nhan y hoàn toàn lộ ra trước mắt Bách Hạo Lâm.

"!!" Bách Hạo Lâm kinh hoàng, anh nghĩ tới rất nhiều người, duy chỉ loại trừ mình y, mà giờ khắc này đứng trước mặt anh chính là người anh cho rằng tuyệt đối không có khả năng —— Phạm Quốc Mậu!!

"Khiếp sợ lắm hả?" Phạm Quốc Mậu đã dự liệu được phản ứng của Bách Hạo Lâm, "Nguyên tắc sát thủ điều thứ 9: Thợ săn giỏi nhất đều là kẻ ẩn nấp giỏi nhất! Che giấu bản tính của mình có thể che giấu tất cả dấu chân, nhưng sẽ đi đôi với hy hinh bản thân!"

"Anh ——, chân anh là giả vờ?" Bách Hạo Lâm dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Phạm Quốc Mậu từ trên xuống dưới, ngừng mắt trên đùi y.

"Mười hai năm trước, một vụ tai nạn xe đã cướp đi sinh mệnh của vợ và con tôi, tôi cũng chịu trọng thương, ước chừng mất thời gian nửa năm mới hoàn toàn khôi phục." Phạm Quốc Mậu bình tĩnh nói.

"Họ không phải chết ngoài ý muốn sao?" Bách Hạo Lâm không giải thích được, tử vong ngoài ý muốn sao lại kích thích dục vọng giết người?

"Đúng là chết vì tai nạn xe, nhưng không phải ngoài ý muốn, tài xế gây chuyện là bộ trưởng Bộ tài chính, sau sự việc, hắn cho tôi hai trăm vạn, muốn tôi nhân nhượng dàn xếp, tôi tức giận cực kỳ, mấy lần đến sở cảnh sát báo án, đều bị báo là chứng cứ không đủ để lập án. Tôi viết thư cho tòa án, viết thư cho nghị viện quốc dân, viết thư cho tất cả những nơi tôi cho rằng có thể công chính xử lý việc này!! Nhưng tất cả thư của tôi đều biệt tăm biệt tích, lòng tôi đã chết vào lúc ấy!!" Phạm Quốc Mậu lộ ra vẻ mặt chán ghét, "Tôi dùng tiền bảo hiểm của vợ mua kho hàng này hơn nữa cải tạo lại nó. Tròn một năm ngày giỗ vợ con, tôi ở chỗ này giết tên khốn nạn đó!!" Nói đến đây, Phạm Quốc Mậu hít sâu một hơi, lại chậm rãi run rẩy thở ra, "Khi hắn khóc lóc cầu xin tôi bỏ qua cho mạng chó của hắn, tôi không chút do dự kết liễu hắn!! Mặc dù tự tay đâm kẻ thù, nhưng trong lòng tôi đã có sự suy tàn nói không nên lời, đến tột cùng ai phải chịu trách nhiệm cho cái chết của vợ con tôi? Là hắn? Hay là chế độ quan liêu thối nát mà hắn đại diện?! Từ ngày đó, tôi liền quyết định đem mình bước vào con đường máu!"

"11 năm? Có bao nhiêu vong hồn đã chết dưới dao của anh?!" Bách Hạo Lâm kinh hoàng, trước đó anh suy đoán thời gian y giết người là 5 năm, hiện giờ xem ra mình đã đánh giá y quá thấp, cũng sâu sắc khinh thường sự vô năng của cảnh sát!

"Nếu tính cả hắn, có 118 người." Phạm Quốc Mậu bình tĩnh nói, nét mặt không chút tự hào, cũng không có nửa phần khoe khoang, tựa như chỉ đang nói một số liệu bình thường.

Bách Hạo Lâm thì hít một hơi lạnh, 118 người, 11 năm bấy nhiêu người mất tích như vậy, trong đó chắc chắn không ít quan to hiển quý, tại sao cảnh sát lại không phát hiện chút nào??

"Đây là tầm quan trọng của nguyên tắc, nếu cậu không thể nghiêm khắc dựa theo nguyên tắc chấp hành, họ vĩnh viễn cũng không bắt được cậu, không, họ thậm chí căn bản không biết sự tồn tại của cậu!" Đối với việc này, Phạm Quốc Mậu khá tự tin, vì y chính là tấm gương tốt nhất!

Không biết có phải đã hết thuốc không, Chu Thành Tổ tỉnh dậy, có lẽ cảm giác trói buộc của chân tay làm hắn nhanh chóng khôi phục thần trí, hắn dùng hết sức lắc lư, cố gắng giãy khỏi sợi dây trói chặt hắn.

"Đừng uổng phí sức lực nữa." Phạm Quốc Mậu hơi quay đầu lại, dùng khóe mắt liếc nhìn hắn.

"Lão Phạm, cậu làm cái gì vậy?" Chu Thành Tổ kinh hoàng thất thố quát hỏi, hắn nhìn thấy Bách Hạo Lâm đang cầm dao găm quay về phía Phạm Quốc Mậu, vội vàng cầu cứu với anh, "Bác sĩ Bách, cứu tôi với!"

Tiếng kêu cứu của Chu Thành Tổ kéo Bách Hạo Lâm từ khiếp sợ quay về hiện thực, anh nhìn hắn vẻ mặt ảm đạm thê lương, nhưng lại không cách nào sinh ra một chút cảm thông.

"Bây giờ cậu muốn làm gì?" Phạm Quốc Mậu giao quyền lựa chọn cho Bách Hạo Lâm, "Quên đi chuyện trước kia hắn làm, nói đi, giết tôi cứu hắn? Hay cùng tôi biểu dương chính nghĩa, siêu độ cho những vong hồn đã chết trong tay hắn?"

Bách Hạo Lâm không quyết định được chủ kiến, nhưng tay cầm dao găm lại không nhịn được run rẩy.

"Nếu cậu không ra tay, tôi sẽ ra tay." Phạm Quốc Mậu nhìn ra do dự của Bách Hạo Lâm, y xoay người, đi về phía Chu Thành Tổ.

"Mày làm gì đó!" Chu Thành Tổ thấy Phạm Quốc Mậu đi về phía mình, thét chói lói, hắn liều mạng giãy giụa, theo Phạm Quốc Mậu tới gần, Chu Thành Tổ vô thức ngửa về phía sau, chỉ tiếc sau đầu hắn kề sát giường phẫu thuật lạnh lẽo, đã sớm không còn chỗ trốn.

Phạm Quốc Mậu đi tới trước mặt Chu Thành Tổ, từ trong túi áo lấy ra một tờ đơn thuật tội đã đóng dấu xong: "Đây là tội ác mi đã phạm, tự mi nhìn cho kỹ!!" Y nói rồi đặt đơn nhận tội trước mắt cách Chu Thành Tổ nửa mét, để hắn tiện đọc.

Chu Thành Tổ xem thật nhanh, rất nhanh, mặt hắn bắt đầu không ngừng co rút, bởi vì phía trên đã ghi chép động tác và thủ pháp gây án của hắn, quá trình tự thuật chuẩn xác đến mức ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc:

"Mi, mi phát hiện ra khi nào!!"

"Khi xuất hiện cái xác thứ hai." Phạm Quốc Mậu hời hợt nói.

"Từ vụ án thứ hai anh đã phát hiện rồi?" Bách Hạo Lâm ngạc nhiên, "Làm sao anh biết?"

"Nước bọt," Phạm Quốc Mậu quay đầu lại nhìn anh, "Vì cái xác thứ nhất phát hiện sớm, trên tờ giấy không dính bao nhiêu nước bọt thì có thể hiểu được, nhưng cái xác thứ hai là sau khi người bị hại tử vong đã sáu tiếng mới phát hiện, nhưng hàm lượng nước bọt trên tờ giấy vẫn ít đến đáng thương như cũ, đây tuyệt đối không phải hung thủ để vào."

"Làm sao mi biết là ta làm?!" Chu Thành Tổ không ngờ "án mạng liên hoàn" mình tỉ mỉ bày ra sớm đã bị Phạm Quốc Mậu hắn luôn xem thường nhìn thấu, càng làm hắn khó có thể tiếp nhận chính là, mình lại thua trong tay y!

"Mi đã quên chúng ta từng làm việc với nhau bốn năm sao." Phạm Quốc Mậu thu hồi đơn nhận tội, mở ngăn kéo của kệ đựng đồ, lấy ra ống chích, bình thuốc, dao giải phẫu, cưa điện cỡ nhỏ.

"Lão Phạm, tôi biết sai rồi! Tôi biết sai rồi!!" Chu Thành Tổ nhất thời hiểu được Phạm Quốc Mậu muốn làm gì, rốt cuộc gào khóc lên, khóc lóc kể lể khẩn cầu, "Tôi hứa với cậu, tôi đi tự thú!! Tôi đi tự thú!!"

"A!" Phạm Quốc Mậu cười lạnh, "Những lời này của anh tôi đã từng nghe vô số lần, nhưng hiện giờ quyền quyết định không ở tôi, mà là ở bác sĩ Bách." Y nói rồi quay đầu lại nhìn Bách Hạo Lâm, "Sống chết của hắn do cậu quyết định."

"Tôi?!" Bách Hạo Lâm giật mình, lại nhất thời không quyết định được.

Phạm Quốc Mậu gật đầu.

"Bác sĩ Bách, van cầu cậu, giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng quèn của tôi, tôi còn có vợ con!" Chu Thành Tổ chồng chất tất cả vẻ mặt đáng thương trên thế giới lên mặt mình, "Tôi nhất định sẽ ăn năn! Nhất định!! Chuyện tối nay chúng ta coi như chưa từng xảy ra, có được không? Van xin cậu!!"

Bách Hạo Lâm nhìn chằm chằm hắn, thình lình, anh khổ sở cười —— mặc dù Chu Thành Tổ ngoài miệng nói ăn năn, nhưng trong mấy câu ngắn ngủi này, hắn có bốn lần vô thức nhấp miệng, chứng tỏ hắn cũng không hề đồng ý lời mình nói, nói cách khác, nếu thật sự buông tha hắn, hắn chắc chắn vẫn có thể gây hại cho người khác!!

Bách Hạo Lâm không nói gì, anh chậm rãi nhắm mắt lại, lui về sau một bước.

"Có ý gì? Cậu nói gì đi chứ! Nói thả tôi đi! Thả tôi đi!!" Chu Thành Tổ nhìn ra không ổn, hắn vội vàng quát to.

Phạm Quốc Mậu cầm lấy ống chích, đẩy thuốc vào trong cơ thể Chu Thành Tổ, Chu Thành Tổ nhanh chóng an tĩnh lại.

Nhìn Phạm Quốc Mậu đi tới trước thùng gỗ, cầm lấy ống nhựa, trong lòng Bách Hạo Lâm không biết là cảm thụ gì.

Anh biết Chu Thành Tổ đáng chết, anh cũng biết nếu mặc kệ không quan tâm việc này, Chu Thành Tổ nhất định sẽ thương tổn rất nhiều người, anh càng biết Chu Thành Tổ không biết hối cải, chết không đáng tiếc, nhưng anh vẫn như cũ không thể nào khuây khỏa!

Bách Hạo Lâm hiểu rõ mình sở dĩ tự tay loại bỏ Từ Đông Bình, phần lớn là xuất phát từ áy náy với Hà Văn Trạch, có thể nói là có dự mưu mà xúc động giết người, nhưng với Chu Thành Tổ, anh mặc dù ghê tởm cái thứ ấy, nhưng không cách nào tự tay chấm dứt hắn, cũng không muốn điềm nhiên như không nhìn hắn bị cắt thành trăm khối sau đó như rác rưởi vứt vào trong túi nhựa.

Bởi vì tới một mức độ nào đó, Bách Hạo Lâm cho rằng mình cũng có tội, mình không có tư cách phán xét người khác, càng không có tư cách lựa chọn ai đáng chết, ai nên sống!

Bách Hạo Lâm quyết định, một giây trước khi Phạm Quốc Mậu muốn lấy máu Chu Thành Tổ, gọi y lại:

"Chờ chút!!"

"Cậu thay đổi quyết định?" Phạm Quốc Mậu dừng lại.

"Tôi không muốn ở lại đây." Bách Hạo Lâm lạnh nhạt nhìn Phạm Quốc Mậu và Chu Thành Tổ đã hôn mê, "Mặc dù tôi cũng không phản đối lời anh nói, nhưng tôi cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi thành đồng loại của anh!! Nếu anh không định giết tôi, tôi muốn rời đi, về phần chuyện anh cần làm, tôi không muốn xen vào."

Phạm Quốc Mậu nhìn thẳng vào mắt Bách Hạo Lâm, có chút kinh ngạc với quyết định của anh, y vốn tưởng rằng anh sẽ đồng ý với cách làm của mình, không ngờ anh vẫn từ bỏ, nhưng y không tức giận, chỉ nói:

"Tôi hy vọng cậu có thể thành người kế thừa tôi, cũng chỉ có cậu có thể thành người kế thừa tôi, mặc dù cậu bây giờ không đồng ý, tôi vẫn nguyện ý chờ cậu, chỉ là tôi sợ tôi không thể chờ quá lâu." Y nói rồi xoay người, thở dài một hơi, "Ôi ——, Cậu đi đi! Tôi sẽ không làm khó dễ cậu!"

Bách Hạo Lâm nhìn bóng lưng suy tàn của Phạm Quốc Mậu, tự nhiên nảy sinh cảm giác chua xót, anh muốn nói gì đó, lại không biết nói từ đâu.

Bách Hạo Lâm đi về phía cửa sắt, trước khi rời khỏi mật thất, dừng bước, nói:

"Bác sĩ Phạm, án mạng liên hoàn đã khiến cảnh sát sứt đầu mẻ trán, nếu hiện tại Chu Thành Tổ mất tích bí ẩn, chắc chắn sẽ khơi lên sóng to gió lớn, không bằng gậy ông đập lưng ông —— để hắn dùng phương thức 'tự sát' chấm dứt tất cả."

Bách Hạo Lâm nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.

Ngày 18 tháng 10, mưa rào.

Thi thể Chu Thành Tổ được người ta phát hiện trong hồ Đa Bối ở công viên Nam Giao, do pháp y của sở cảnh sát Chu Tước khám nghiệm.

Nguyên nhân chết là đuối nước, vì trong phổi hắn phát hiện lượng lớn nước, căn cứ xét nghiệm, cùng là nước trong hồ, trên người không có vết thương khác, cũng không khám nghiệm ra chất độc. Do đó kết luận khám nghiệm pháp y là tự sát.

Huống chi trong túi áo Chu Thành Tổ phát hiện một túi kín, bên trong là đơn tự khai của hắn và hai tờ giấy viết "đố kỵ", "tức giận". Mặc dù đây đều là đánh máy in ra, nhưng phía trên chỉ có dấu tay của Chu Thành Tổ, cuối cùng cảnh sát nhận định đây là sát thủ liên hoàn của "bảy tội lỗi", do không cách nào thoát khỏi bóng ma giết người, cuối cùng hướng đến tuyệt lộ.

Tôi không nhịn được cảm thấy hiếu kỳ với thủ pháp của Phạm Quốc Mậu, y đến tột cùng đã làm thế nào thần không biết quỷ không hay như vậy?! Nếu không phải đêm đó tôi đã ở đấy, hầu như cũng bị hắn lừa gạt mất —— Không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh y có liên quan đến cái chết của Chu Thành Tổ, sau sự việc y thậm chí cũng chưa hề đụng vào thi thể!!

Chu Thành Tổ mặc dù đã nhận trừng phạt thích đáng, nhưng trận cờ vây giữa tôi và Phạm Quốc Mậu cũng chưa phân thắng bại.

Bởi vì từ trên người y, tôi đã nhìn thấy tương lai của mình.

Thử hỏi, nếu lúc đầu tôi không gặp được y, sau này tôi sẽ biến thành dạng gì? Tôi sẽ thỏa mãn với cảm giác thành tựu của việc tự tay áp dụng đâm giết tội nhân mang đến, sau đó không ngừng hoàn thiện kỹ thuật của mình, đúng vậy, giống như hắn, cuối cùng chậm rãi đi đến vực sâu!!

Bây giờ sự xuất hiện của Phạm Quốc Mậu lại làm cho tôi từ góc độ của người đứng nhìn xem xét cả sự kiện!

Quả thật, họ quả thật đáng chết, nhưng dễ dàng cướp đi sinh mệnh của người khác như thế này thì tôi là thứ gì đây? Chẳng phải tôi sẽ biến thành loại người mà tôi căm ghét nhất đây sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét