Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.14

14 - Hoán vị suy nghĩ

Ngày 4 tháng 10 mưa rào có sấm chớp

Nguyên tắc sát thủ điều thứ bảy: Mặt ngoài sự việc có khi chỉ là lớp áo ngụy trang, mắt của cậu cũng sẽ nói dối, chỉ có chuyển biến phương thức tư duy, xuyên thấu qua hiện tượng nhìn vào bản chất mới có thể biết rõ tất cả.

Y muốn nói cho tôi biết tôi đã sai, nhưng làm sao y biết suy đoán của tôi sai lầm? Tôi chỉ nói cho mình Vân Chiêu, mà Vân Chiêu nói cậu ta không tiết lộ cho ai khác nửa câu, vậy trong đó đến tột cùng đã xảy ra sai lệch thế nào? Y tới cùng dùng phương thức gì để nhìn trộm nhất cử nhất động của tôi?

Tôi cảm giác mình như con vật bị nhốt trong nhà kính, cứ thế bị y trắng trợn dòm ngó! Thật sự vô cùng nhục nhã!! Tôi đã thua liền hai ván, mặc dù biết thân phận thật sự của y, cũng không có cách nào gây khó dễ cho y, thậm chí còn bị y nắm mũi dắt đi?!

Tỉnh táo, tỉnh táo!!

Phẫn nộ sẽ chỉ làm tôi mất đi lý trí, tôi phải tỉnh táo!!

Đúng như lời y nói, tôi phải thay đổi suy nghĩ, một lần nữa xem xét kỹ sự việc này:

Một, quả thực đã xuất hiện một sát thủ liên hoàn mới, mà y tuyệt đối không khoan nhượng cho việc này, nhưng đối phương che giấu quá tốt, ngay cả y cũng không cách nào tìm được hành tung của y, cho nên mới lợi dụng tôi.

Hai, kỳ thật tất cả đều là trò chơi y tự biên tự diễn, là muốn dùng nó để khiến tôi ngã ngựa, để chứng minh sự tồn tại như một vị thần của y.

Mặc kệ y xuất phát từ loại nguyên nhân nào, trò chơi này chỉ vừa mới kéo màn thôi.

Bởi vì sự xuất hiện của tên giết người thứ ba, cả sở cảnh sát như lâm đại địch, trong đó nguyên nhân rất quan trọng là chẳng biết truyền thông nghe được tin đồn từ đâu, bắt đầu ở xung quanh nhà người bị hại và sở cảnh sát bắt gió bắt bóng, hơn nữa trong tin tức đã ám chỉ cảnh sát không hành động, việc này khiến Triệu sở trưởng cực kỳ căm tức, xế chiều hôm đó liền triệu tập cảnh viên ban 1, yêu cầu họ bỏ tất cả công việc trên tay, toàn lực ứng phó phá giải vụ án này, cũng đặt cho hành động trinh phá một cái tên cực kỳ vang dội: "Hành động săn sói".

Ngay khi Triệu sở trưởng ở trong phòng làm việc ban 1 phát biểu diễn thuyết kích tình, Bách Hạo Lâm tại phòng làm việc đã xem xong《 Se7en 》, anh đã đóng cửa mở phim, nhìn chằm chằm hồ sơ vụ án, suy ngẫm.

《 Se7en 》đã cho Bách Hạo Lâm phương hướng tư duy mới -- sát thủ liên hoàn kiểu bắt chước, thế nhưng hành vi của sát thủ đồng thời lại khác với kiểu mẫu hành vi của sát thủ liên hoàn kiểu bắt chước truyền thống.

Sát thủ liên hoàn kiểu bắt chước cực kỳ theo đuổi chi tiết, họ sẽ cố hết sức khai thác tất cả ở kẻ họ bắt chước, nhất là hắn bắt chước một bộ phim, tình tiết miêu tả trong đó cực kỳ tường tận, cung cấp cho hắn tư liệu sống tuyệt hảo, nhưng người bị hại của hắn, phương thức giết người đều hoàn toàn khác với bộ phim, nó không giống của sát thủ liên hoàn kiểu bắt chước gây nên, chẳng lẽ còn là sát thủ liên hoàn kiểu tự yêu?

Nhìn lại hàm nghĩa của bản thân bảy tội lỗi, bảy tội lỗi là do Thiên Chúa Giáo đưa ra, thuộc về phân loại tội ác lớn của nhân loại, chẳng lẽ hung thủ có bối cảnh tôn giáo? Nhưng trong điều tra về người bị hại, người bị hại thứ nhất không thể nói là tham lam, người bị hại thứ hai cũng chưa nói tới lười biếng, người bị hại thứ ba là một viên chức bình thường, từ hiểu biết của những người xung quanh cô ta, cuộc sống đời tư của cô ta cũng không thối nát, càng không hề làm chuyện dâm dục, gán "bảy tội lỗi" lên đầu họ quả thật có chút miễn cưỡng.

Bách Hạo Lâm cảm giác mình đang đi về phía cổ chai, không thoát khỏi được vòng luẩn quẩn trong tư duy, anh cần thêm nhiều ý kiến chuyên môn hơn.

Bách Hạo Lâm suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, bấm gọi cho sư phụ mình:

"Giáo sư Âu Dương phải không? Con là Bách Hạo Lâm."

Âu Dương Cẩn là chuyên gia tâm lý học hàng đầu trong nước, ông từng tham gia nghiên cứu tâm lý học lâm sàng tại đại học Colombia hơn 20 năm, tám năm trước trở lại viện y học trường cao đẳng TMX đảm nhiệm chủ nhiệm khoa tâm lý học, giáo sư tâm lý học lâm sàng và tâm lý học tội phạm, là một trong những người thầy Bách Hạo Lâm tôn kính nhất.

"A ha, Hạo Lâm, thầy nghe nói con đang tư vấn tâm lý tại sở cảnh sát, sao, không dự định làm thẩm phán nữa?" Âu Dương Cẩn vô cùng thích đưa học trò chăm học thích hỏi lại thông minh tiến bộ như Bách Hạo Lâm, nói chuyện với anh cũng không nghiêm túc như với các học sinh khác.

"Bây giờ con có chút mơ màng, có chuyện muốn thỉnh giáo thầy." Bách Hạo Lâm tiến vào chính đề, anh kể lại vắn tắt vụ án, "Dựa vào quan điểm chuyên môn của giáo sư, hành vi của hung thủ có lạ lắm không."

"Tiết học đầu tiên của tâm lý học tội phạm từng nói, hành vi phạm tội chịu chi phối của ý thức phạm tội, trong mắt chúng ta bất kể có bất hợp lý bao nhiêu, trong mắt tội phạm, đều là cử chỉ tất nhiên, hơn nữa con phải nhớ kỹ, không thể cố chấp với học thuật luận kiến, dù sao rất nhiều vụ án đặc biệt, chúng ta không thể đảm bảo tính khách quan của mỗi một vụ án."

"Con biết, nhưng bất kể bắt tay từ phương diện nào, đều cảm thấy hành vi của người này không hợp logic." Bách Hạo Lâm hít một hơi, anh biết giáo sư Âu Dương cũng không thể cho anh sự trợ giúp thực tế, càng không thể nói cho anh biết hung thủ là ai, kỳ thật anh chỉ cần một đối tượng để tỏ bày.

"Con nhớ có một lần thầy giảng cho các con về chứng tổng hợp hình ảnh phản chiếu." Âu Dương Cẩn không trả lời câu hỏi của Bách Hạo Lâm trước.

"Dạ, một loại bệnh tâm thần phân liệt, bệnh nhân giống như có thuật độc tâm, bất kể là nói chuyện, động tác hay phương thức suy nghĩ đều bắt chước người khác, hơn nữa bắt chước trình độ cao đến mức khó có thể tưởng tượng."

"Đúng vậy, khi đó thầy cho các con một bài tập: Tại sao người mắc chứng tổng hợp hình ảnh phản chiếu có thể bắt chước người khác chuẩn xác như thế?" Âu Dương Cẩn dừng một chút, tiếp tục nói, "Đó là vì họ biến mình trở thành kẻ bị bắt chước, phương thức tư duy của họ nhất trí với kẻ bị bắt chước, họ đứng ở góc độ suy nghĩ của đối phương, cho nên họ đã thành lập kiểu mẫu hành vi giống với kẻ bị bắt chước."

Bách Hạo Lâm đã đoán được ông muốn nói gì.

"Hạo Lâm, ở các nước Âu Mỹ, tâm lý học tội phạm phát triển vô cùng hoàn thiện, các nghiên cứu viên từng làm kiểm tra với các nhà đặc tả tội phạm ưu tú nhất và sát thủ liên hoàn thông minh nhất, phát hiện họ có rất nhiều điểm giống nhau -- Bối cảnh gia đình, phương thức phát triển, mô hình tư duy vân vân...Họ giống như Michael và Satan, một ở thiên đường, một rơi vào địa ngục."

"Con nhớ thầy từng nói bản thân sát thủ liên hoàn chính là những nhà phân tích hành vi phạm tội ưu tú nhất." Bách Hạo Lâm hiểu ý của Âu Dương Cẩn.

"Đúng vậy, cho nên con đừng đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ, mà phải đứng ở góc độ của hắn."

"Con hiểu rồi, cám ơn thầy, giáo sư Âu Dương!" Trong lòng Bách Hạo Lâm đã sáng tỏ thông suốt.

"Hạo Lâm, con cũng biết thầy không phải chuyên tâm lý học phạm tội, thầy không biết kiến nghị của thầy có thể giúp được con bao nhiêu, nhưng thầy có một người bạn, tên Hạ Quảng Chung, có lẽ con từng nghe tới ông ta." Âu Dương Cẩn lại nói.

"Con biết, ông ấy từng là nhà đặc tả tội phạm của khoa trợ giúp điều tra FBI, từ rất lâu trước kia ông ấy đã đề nghị thành lập nghiên cứu tâm lý học phạm tội riêng cho chúng ta," Chỉ tiếc tâm lý học phạm tội không được nghị viện quốc dân lúc đó tiếp nhận, cuối cùng không thông qua dự án của ông, "Cũng vì ông ấy kiến nghị với trường cao đẳng TMX, tâm lý học phạm tội mới có thể mở lớp giảng dạy."

"Đúng thế, tháng trước ông ấy về hưu trở về nước, nếu con cần, thầy có thể giúp giới thiệu con gặp mặt." Âu Dương Cẩn nói.

"Dạ, có cơ hội nhất định sẽ gặp, chỉ là bây giờ con còn muốn dựa vào sức lực của mình." Bách Hạo Lâm khéo léo từ chối, nếu là trước kia, anh nhất định sẽ cực kỳ vui được gặp nhân vật cấp ổng tổ của tâm lý học phạm tội trong nước này.

"Được rồi, có chuyện gì con có thể gọi điện cho thầy bất cứ lúc nào."

"Cám ơn thầy, giáo sư Âu Dương!"

Cúp điện thoại, tâm trạng vốn đang rối lọan không chịu nổi của Bách Hạo Lâm đã bình tĩnh hơn nhiều, từ trong lời Âu Dương Cẩn nói, anh cũng ý thức được mình quá để ý tới hành vi phạm tội, mà quên đi phương thức tư duy của hắn.

Bách Hạo Lâm mở ba bộ hồ sơ ra, lần lượt sắp xếp gọn gàng lại tư liệu và ảnh chụp hiện trường bên trong, bản thân thì đứng trước bàn làm việc, một lần nữa xem xét kỹ vụ án mạng liên hoàn này.

Ba nạn nhân cuộc sống không có bất kỳ giao điểm nào bị giết hại bởi phương thức hoàn toàn khác nhau, mối liên hệ duy nhất là tờ giấy họ ngậm trong miệng, tại sao hung thủ phải làm như vậy?

Bách Hạo Lâm nhíu mày, nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ.

Nếu tôi là hung thủ, không, hồi tưởng lại tâm trạng lúc siết chết Từ Đông Bình, mâu thuẫn, mặc dù biết mình không làm sai, nhưng vẫn có chút áy náy, đồng thời cũng e ngại bị cảnh sát phát hiện, cho nên cố hết sức bố trí hiện trường, dùng nó để thoát khỏi điều tra của cảnh sát, mà hắn lại để lại tuyên ngôn của mình, tại sao làm như vậy? Để chứng minh mình thông minh thế nào? Cười nhạo cảnh sát vô năng? Hay muốn thông báo với người trần sự tồn tại của mình? Hoặc tất cả đều có khả năng!

Ai cần cấp bách chứng minh bản thân với người khác như thế? Khi hành vi của hắn không có được hiệu quả mong muốn sẽ có phản ứng gì? Nếu là tôi, khi tôi biết tất cả việc tôi làm đều không thể đạt tới mục tiêu của tôi, tôi sẽ làm thế nào?

Ngay khi Bách Hạo Lâm hoàn toàn hòa mình vào trong vụ án, Triệu sở trưởng đột nhiên đẩy cửa vào:

"Hạo Lâm."

"Triệu sở trưởng." Bách Hạo Lâm mở mắt ra, cũng không ngạc nhiên với sự xuất hiện của hắn.

"Tôi đến nói cho cậu biết một tin tức tốt, trước đó tôi từng đề cập với Tư Mã cảnh giám đặc biệt thuê cậu làm cố vấn tâm lý học của sở cảnh sát chúng ta, chức vị và tiền lương tương đương với cấp cảnh ti, Tư Mã cảnh giám đã đồng ý, chỉ chờ thông qua chương trình đặc biệt, cậu chính là một thành viên chính thức của chúng tôi."

"Cám ơn Triệu sở trưởng."Đối với quyết định của hắn, Bách Hạo Lâm có chút ngoài ý muốn, vì anh chưa từng tỏ ý muốn ở lại sở cảnh sát, phải nói, anh bây giờ không có thời gian suy nghĩ tương lai của mình.

"Vậy, cậu có ý kiến gì về vụ án mạng liên hoàn này không? Câu hỏi của Triệu sở trưởng trở nên đương nhiên.

"Tên tội phạm này đang dự tính làm cho mọi người chú ý, chúng ta nên làm theo khẩu vị của hắn," Bách Hạo Lâm nói, "Nói đặc thù tội phạm này cho truyền thông."

"Đặc thù gì?" Triệu sở trưởng lộ ra vẻ mặt hứng thú.

"Yếu đuối, tự ti, ông ba phải bất luận yêu cầu của ai cũng sẽ không từ chối, gần đầy từng chịu biến cố trọng đại, ví dụ như ly hôn, thất nghiệp, phá sản, hơn nữa năng lực tình dục có vấn đề."

"Làm sao cậu biết năng lực tình dục của hắn có vấn đề?"

"Tôi nói mò đó," Bách Hạo Lâm nhún vai, "Đây là phép khích tướng, sát thủ liên hoàn kiểu tự yêu rất muốn nổi tiếng, nếu truyền thông quần chúng tiến hành công kích trí tuệ, năng lực tình dục của hắn, hắn sẽ chịu không nổi." Nếu tên tội phạm này biết bố trí phòng kín, đương nhiên không phải tên đần độn, đối với một người đàn ông, bị chỉ năng lực tình dục có vấn đề chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã.

"Làm vậy chẳng phải buộc hắn tiếp tục giết người sao?" Triệu sở trưởng nhíu mày hỏi.

"Không, tiếp tục giết người đã không còn thỏa mãn được nhu cầu nội tâm của hắn, có khả năng nhất chính là biện bạch. Ở Mỹ có một vụ án, một tên sát thủ liên hoàn đã sát hại mười một người, sau đó đột nhiên mai danh ẩn tích, rất nhiều nhà xuất bản đều xuất bản sách có liên quan tới hắn, trong đó một quyển có sức ảnh hưởng lớn nhất nói tên sát thủ liên hoàn này sở dĩ biến mất, là vì hắn đã chết. Việc này khiến tên sát nhân rất căm tức, đến nhà xuất bản lý luận, kết quả bị tóm," Bách Hạo Lâm nói, "Tên sát thủ liên hoàn chúng ta gặp được này chưa chắc sẽ tự mình đến trước truyền thông khiếu nại, nhưng rất có khả năng sẽ thông qua điện thoại, bưu kiện liên lạc với sở cảnh sát hoặc truyền thông, hắn làm càng nhiều chuyện, khả năng chúng ta bắt hắn càng lớn."

"Cứ theo lời cậu nói mà lo liệu!" Triệu sở trưởng nhịp tay, "Hạo Lâm, vụ án này cậu hiểu rõ nhất, hy vọng cậu có thể trao đổi nhiều hơn với Trịnh cảnh ti của ban 1, chúng ta cùng nhau vượt qua ải khó."

"Đương nhiên sẽ làm hết sức." Bách Hạo Lâm cười nói.

Triệu sở trưởng đi rồi, Bách Hạo Lâm thu hồi nụ cười trên mặt, anh không biết kiến nghị của mình có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít ra có thể loại bỏ một vài động cơ gây án, đồng thời anh cũng muốn xem phản ứng của Chu Thành Tổ một chút.

Bách Hạo Lâm vừa lật xem tư liệu vụ án, vừa hoán vị suy nghĩ, muốn tìm ra chút manh mối, ngay khi anh suy nghĩ đến nhập thần, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Xin chào." Bách Hạo Lâm nghe điện thoại.

"Bác sĩ Bách, là tôi." Là Dịch Vân Chiêu, "Tôi đang ở nhà trọ của người bị hại thứ ba, vừa mới nghe được chuyện thú vị."

"Chuyện gì?" Đang muốn nói cho cậu ta biết vụ án đã chuyển giao cho ban 1, Bách Hạo Lâm đem lời nuốt trở vào.

"Là bảo vệ, trước đó mặc dù có đồng nghiệp tìm hắn lấy khẩu cung rồi, nhưng khi tôi lại tìm hắn hỏi, phát hiện vẻ mặt hắn khác thường, sau khi hỏi thêm vài lần, nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng."

"Hắn che giấu cái gì?"

"Cô gái kia mặc dù tuyên bố với bên ngoài chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, nhưng có một người đàn ông thường xuyên đưa cô ta về nhà, có đôi khi sẽ ở đến sáng sớm hôm sau mới rời đi, mà buổi tối một ngày trước khi xảy ra vụ án, người đàn ông đó vào khoảng 9h từng xuất hiện, về phần rời đi lúc nào, hắn cũng không chú ý."

"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao hắn không muốn nói cho cảnh sát?"

"Người đàn ông kia từng cho hắn một số tiền, bảo hắn không được nói cho bất cứ ai hắn từng đến đây." Dịch Vân Chiêu bất ngờ nói một cách thâm thúy.

"Cuộc tình vụng trộm sao?" Bách Hạo Lâm lẩm bẩm.

"Tôi đã xem video theo dõi trước kia, mỗi lần khi ra vào, người đàn ông kia đều sẽ cố ý cúi đầu, chỉ có thể phán đoán đại khái hắn cao 1m72 tới 1m75."

"Video theo dõi hôm xảy ra vụ án thì sao?"

"Máy quay theo dõi đã hư mười ngày trước."

Mười ngày trước? Vừa vặn là thời gian xảy ra vụ án thứ nhất? Trùng hợp thế sao?? Bách Hạo Lâm thầm nói.

"Bây giờ nhớ lại vụ án thứ nhất, hình như cũng là mười ngày trước, đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?" Dịch Vân Chiêu nói ra nghi hoặc trong lòng Bách Hạo Lâm.

"Chính xác." Bách Hạo Lâm đòng ý với cái nhìn của cậu ta.

"Không chỉ có thế, tất cả vật phẩm trong phòng người bị hại đều từng bị người ta lau qua, mà hai người bị hại trước lại không có, hung khí của vụ án thứ hai thậm chí còn để lại dấu tay rõ ràng, mặc dù không tìm được kẻ khớp với nó."

Nghe Dịch Vân Chiêu nói xong, trong lòng Bách Hạo Lâm đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, một ý nghĩ phá vỡ tất cả suy đoán của anh!

"Bác sĩ Bách, tôi đang nghĩ, vụ án này có lẽ căn bản không phải án mạng liên hoàn!" Dịch Vân Chiêu nghiêm túc nói.

Bách Hạo Lâm đồng ý với cách nói của Dịch Vân Chiêu, bỏ tờ giấy qua một bên không nói, từ chứng cứ thu được tại hiện trường cùng với bằng chứng phụ của người thân nạn nhân, vụ án đầu tiên tuyệt đối là tự sát, vụ thứ hai là xúc động giết người, không có cân nhắc. Hiện giờ thử nghĩ chút, nếu tờ giấy chỉ là vì vụ án thứ ba mới tồn tại thì sao? Nói cách khác có người cố ý ngụy tạo án mạng liên hoàn, chuyển dời tầm mắt của cảnh sát đến một sát thủ liên hoàn không tồn tại, để che giấu tội án mình phạm phải?!

"Bác sĩ Bách," Dịch Vân Chiêu không chú ý tới tâm trạng phập phồng của Bách Hạo Lâm ở đầu kia điện thoại, cậu ta hít một hơi, nói ra suy nghĩ của mình, "Đây là hồn ma giết người!"

"Hồn ma giết người?!" Lời Dịch Vân Chiêu như hắt xuống một chậu nước lạnh.

"Đúng vậy, tôi đã tra xét thời gian tử vong của người bị hại đầu tiên, ngày đó vừa vặn xuất hiện nguyệt thực!!"

"Chuyện này liên quan gì tới nguyệt thực?" Bách Hạo Lâm bị sét đánh không nhẹ.

"Thời xưa có một cách nói: Người chết ngày nguyệt thực linh hồn sẽ không thể thăng thiên, phải mang theo một linh hồn khác!" Giọng Dịch Vân Chiêu run rẩy, "Có lẽ chúng ta phải tìm một pháp sư siêu độ vong linh!"

"Vân Chiêu, thời gian tử vong của hắn là buổi sáng, mà nguyệt thực đương nhiên chỉ có buổi tối mới xuất hiện, cách nói của anh căn bản không thể thành lập!" Bách Hạo Lâm không muốn thảo luận cùng cậu ta xem thế giới này thật sự có ma quỷ hay không, đánh thẳng vào tử huyệt của cậu ta.

"Phải nói là chúng ta chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy mặt trăng, nó vẫn luôn treo trên không trung mà." Dịch Vân Chiêu không đồng ý.

"Vậy ý của anh là chỉ cần xuất hiện nguyệt thực, ngày đó người chết đều sẽ biến thành hồn ma lưu lạc?" Bách Hạo Lâm hỏi lại.

"Ừ."

"Ngày có nguyệt thực toàn bộ người chết trên thế giới có cả ngàn vạn, làm sao chỉ một mình hắn biến thành hồn ma hại người? Sao những người khác thì quy củ đến Minh phủ?" Bách Hạo Lâm lại hỏi.

Dịch Vân Chiêu im lặng hồi lâu, nói: "Thể trọng của người chết thứ nhất không nhẹ, mặc dù hắn rất cố gắng muốn đi Minh Phủ luân hồi, nhưng cơ thể to béo không cách nào chạy nhanh được, cuối cùng trơ mắt nhìn chuyến xe đến Minh Phủ rời đi, vì không bắt kịp xe, oán niệm trong cơ thể hắn tích tụ, hơn nữa do nguyệt thực, rốt cuộc bộc phát ra.

"Anh đủ rồi!!" Bách Hạo Lâm không ức chế được phẫn nộ của mình.

"Tôi còn tưởng rằng bác sĩ Bách có thể hiểu được suy nghĩ của tôi." Lời nói Dịch Vân Chiêu lộ ra thê lương.

"Vân Chiêu, anh cho rằng có khả năng à? Gì mà trời nguyệt thực sẽ mang đi linh hồn một người, gì mà không bắt kịp chuyến xe đến Minh Phủ, mấy lời chắp vá này, anh có thể thuyết phục được chính mình sao?"

"Vẫn có thể." Dịch Vân Chiêu thật sự cho là thế.

". . ., sau khi anh chuyển được mô hình tư duy của mình đến người thường thì hãy tìm tôi." Bách Hạo Lâm ngay cả tâm trạng tức giận cũng không có, anh nói xong cúp điện thoại.

Bách Hạo Lâm ngồi trên ghế, hít thở sâu, đuổi khó chịu vừa rồi ra khỏi óc, bây giờ anh cần tỉnh táo suy nghĩ một lần nữa.

Hung thủ của vụ án này là ai, trong lòng Bách Hạo Lâm đều đã biết. Hồi tưởng sự khác thường của Chu Thành Tổ, lại ngẫm lại ba vụ án này, Bách Hạo Lâm càng cho rằng khả năng này cực lớn.

Chu Thành Tổ là pháp y, lúc khám xác tại hiện trường, thừa dịp không ai chú ý để vào tờ giấy đã chuẩn bị sẵn trước vào miệng nạn nhân là chuyện dễ dàng, nữ giới kia là hắn giết chết, cho nên mới do Phạm Quốc Mậu đến hiện trường, đó cũng là tại sao thái độ hắn đối với anh chuyển biến lớn 180 độ, bởi vì hắn cần người ngoài chứng minh đây là một vụ án mạng liên hoàn, mà mình lại là lựa chọn tốt nhất!!

Nhưng tại sao hắn không dùng phương pháp quen thuộc của mình? Còn nữa, sát thủ liên hoàn cũng sẽ ngoại tình sao? Có lẽ đây chỉ là bữa cơm lớn hắn cố ý chuẩn bị cho anh?

Điểm đáng ngờ của vụ án vẫn còn rất nhiều, suy luận trước sau khuyết thiếu tính ăn khớp, chung quy cảm thấy chính giữa thiếu một mắc xích rất mấu chốt.

Bách Hạo Lâm cảm thấy chỉ dựa vào mình ở đây suy đoán, không bằng xem Chu Thành Tổ sau khi biết mình đã phát hiện ra quỷ kế của hắn sẽ có phản ứng gì.

Ban giám chứng pháp y.

Vừa vặn Phạm Quốc Mậu vắng mặt, Chu Thành Tổ thì gục xuống bàn viết báo cáo khám xác, hắn thấy Bách Hạo Lâm tới, đứng thẳng dậy:

"Bác sĩ Bách, có tin tức mới sao?"

"Đúng vậy, Triệu sở trưởng vừa nói cho tôi biết, chuẩn bị họp báo phát tin tức." Bách Hạo Lâm vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Chu Thành Tổ.

"Họp báo công bố tin tức? Có đầu mối sao?" Chu Thành Tổ nhướng lông mày lên, dồn vào nhau.

"Không có, chỉ là để chọc giận tội phạm." Bách Hạo nói thật lòng.

"Chọc giận tội phạm?" Chu Thành Tổ mặc dù dùng câu nghi vấn, nhưng lông mày đã giản ra, hiển nhiên anh biết làm như vậy mang ý nghĩa vô ý.

"Có lẽ hắn sẽ tự mình nhảy ra thừa nhận giết người, ai biết được!" Bách Hạo Lâm nhún vai, "Đúng rồi bác sĩ Chu, khi anh khám xác có phát hiện dấu vết xâm hại tình dục không?"

"Xâm hại tình dục? Cậu nói xâm hại tình dục?" Thanh âm Chu Thành Tổ đột ngột nâng cao hai độ.

"Đúng đó, sao vậy?" Bách Hạo Lâm biết mình đã hỏi trúng chỗ hiểm.

"Sao cậu lại nghĩ tới vấn đề này?" Khi Chu Thành Tổ nói chuyện, mười ngón tay đan siết nhau đặt trên đầu gối, tựa hồ muốn cực lực che giấu gì đó.

"Bởi vì tôi nói cho sở trưởng Triệu năng lực tình dục của hung thủ có vấn đề, tôi chỉ muốn xác định tôi có nói đúng không." Bách Hạo Lâm thu vào mắt, nhưng lại không tỏ vẻ gì.

"Không có, tôi đã làm kiểm tra." Chu Thành Tổ nói.

"Hai nạn nhân trước là nam giới, khả năng bị xâm hại tình dục rất nhỏ, tôi muốn biết người bị hại thứ ba." Bách Hạo Lâm nói, "Bác sĩ Phạm không có đây sao? Anh ấy có từng nói tới gì không?"

"Hình như không, cậu ta làm việc rất cẩn thận, nếu có, cậu ta chắc chắn sẽ viết trong báo cáo khám xác, cậu đã xem báo cáo khám xác chưa?" Chu Thành Tổ hỏi lại.

"Trong đó không có viết," Bách Hạo Lâm đã nhận được đáp án mình muốn, "Tôi biết rồi, cám ơn anh, bác sĩ Chu."

Trở lại phòng làm việc của mình, Bách Hạo Lâm hồi tưởng lại trong đầu một lượt những lời nói và động tác vừa nãy của Chu Thành Tổ, hắn có liên quan đến vụ án thứ ba, nếu đây là đang thẩm vấn, hầu như đã có thể nhận định hắn là kẻ tình nghi hàng đầu, nhưng Bách Hạo Lâm còn có chỗ chưa rõ.

Chu Thành Tổ quả thực có khả năng tự biên tự diễn trò hề này để che giấu động cơ giết người chân chính của mình, vậy hắn có phải thật sự là kẻ thần bí không?

Căn cứ theo đặc tả của Bách Hạo Lâm về kẻ thần bí, y đã giết người vô số, tố chất tâm lý rất tốt, tuyệt đối không thể như Chu Thành Tổ khi nãy, một khi mình bị hỏi trúng chỗ hiểm, liền lộ ra vẻ hoảng sợ, hơn nữa tìm mọi cách dời tầm mắt mình đi. Quan trọng hơn cả, sát thủ liên hoàn đều là kẻ có tính cách quái gở, cho dù đã kết hôn, vẫn có khả năng đi ngoại tình sao? Chính vì không cách nào phát tiết tình cảm ứ đọng trong lòng, mới có thể đi giết người, nếu hắn đã có phương thức phát tiết, còn có khả năng trở thành cô hồn lang thang trong đêm tối sao?

Chẳng lẽ Chu Thành Tổ căn bản không phải là kẻ thần bí, là anh đã đoán sai?



Bách Hạo Lâm cảm giác mình lại trở về điểm xuất phát, trong lòng mất mát không cần nói cũng biết, thời gian dài như vậy, anh tưởng rằng đã sắp tiếp xúc được với y, nhưng lại đột nhiên cảm giác họ cách nhau khá xa, mình tựa như đứa trẻ khờ khạo vọng tưởng đuổi bắt ma quỷ, cuối cùng nắm trong tay vĩnh viễn đều là một luồng khói xanh.

Sau khi Triệu sở trưởng tiến hành họp báo tuyên bố tin tức, chỉ trong vòng một ngày, điện thoại đường dây nóng của cảnh sát đã nhận được hơn 100 cuộc gọi tố giác, có tố giác đồng nghiệp, có tố giác bạn học, cũng có tố giác hàng xóm, điều kỳ quái nhất chính là, trong đó có gần 10 người tự xưng những vụ án mạng liên hoàn này là mình gây ra.

Việc này khiến Trịnh cảnh ti ban 1 rất đau đầu, cảnh viên ban 1 phần lớn bị phái ra xem xét hiện trường và cùng tìm kiếm nhân chứng mục kích, các cảnh viên còn lại cơ hồ đều đang xử lý điện thoại đường dây nóng.

"Thế nào?" Trịnh cảnh ti đi tới chỗ một cảnh viên vừa cúp điện thoại, hỏi.

"Phạm vi đặc tả quá rộng, tội phạm tiềm tàng nhiều lắm." Cảnh viên phàn nàn nói.

"Trịnh cảnh ti." Bách Hạo Lâm đi tới ban 1, vừa vặn nhìn thấy Trịnh cảnh ti đen mặt, vẻ mặt như muốn ngốn cả nhân sinh.

"Là cậu, tôi đang muốn tìm cậu." Trịnh cảnh ti không khỏi phân trần mà đi về phía phòng làm việc của mình.

Bách Hạo Lâm biết chắc không có chuyện tốt, đây là lần đầu tiên anh đến phòng làm việc của Trịnh cảnh ti, ấn tượng đầu tiên về ông ta là cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp, khác biệt với phòng làm việc của Lý cảnh ti chính là, nếu trên giá sách ông ta đặt nhiều cúp hơn, trên tường cũng treo đầy bằng khen, mọi thức đặt trên bàn làm việc đều có vẻ gọn gàng ngăn nắp.

"Ngồi." Trịnh cảnh ti vừa nói vừa đưa cho Bách Hạo Lâm một điếu thuốc lá.

"Cám ơn." Bách Hạo Lâm khoát tay từ chối.

"Bác sĩ Bách, cậu mới tốt nghiệp đúng không?" Trịnh cảnh ti đốt cho mình điếu thuốc lá, sau khi hút sâu một hơi, vừa chậm rãi phun ra, vừa ngắm nghía chốt mở bật lửa.

"Đúng vậy." Bách Hạo Lâm từ động tác nhỏ này của Trịnh cảnh ti nhìn ra ông ta ngoài mặt tỉnh táo, trong lòng lại tràn ngập lo âu, ngắm nghía chốt mở bật lửa chỉ là để cho tâm trang được phát tiết thích hợp.

"Cậu học trường cảnh sát?" Trịnh cảnh ti lim dim mắt hỏi.

"Không, trường cao đẳng TMX."

"A, đúng, tôi nghe nói cậu hai bằng thạc sĩ Luật Học và Tâm Lý Học," Trịnh cảnh ti lộ ra vẻ mặt "nhớ ra", "Nói cách khác trước đó cậu căn bản không có kinh nghiệm công tác trinh sát hình sự, đúng không?"

"Có thể nói là vậy." Bách Hạo Lâm đã đoán được ông ta muốn nói gì.

"Nếu như vậy, tôi sẽ bắt đầu nói, có phải cậu nghĩ công tác của cảnh sát rất đơn giản không? Gì mà phân tích hành vi, gì mà đặc tả tâm lý, căn bản không phù hợp tình huống thực tế!! Cậu biết chỉ sáng hôm nay thôi chúng tôi đã nhận được bao nhiêu cuộc gọi tố giác không?" Trịnh cảnh ti cau mày, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, trừng mắt với Bách Hạo Lâm.

"Trịnh cảnh ti, mục đích mở họp báo tin tức là để dẫn kẻ tình nghi ra." Bách Hạo Lâm nói.

"Cậu muốn tìm kẻ tình nghi phạm tội?" Trịnh cảnh ti mở ngăn kéo, đem tài liệu loạn thành một đống bên trong tiện tay vứt ra, "Cậu nhìn xem đây, tự cậu xem đi, ở đây có bao nhiêu là kẻ tình nghi phạm tội của cậu?!"

Bách Hạo Lâm tiếp nhận tài liệu, tâm tư lại không nằm trên đó.

Phòng làm việc của Trịnh cảnh ti cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng ngăn kéo lại lộn xộn, chứng tỏ người này mặc dù có năng lực, nhưng làm việc không kiên định, thích làm màu bên ngoài.

"Tôi có thể lý giải tâm trạng muốn hỗ trợ của cậu, nhưng hiện thực không giống trong sách vở cậu học đâu, tôi không biết cậu thuyết phục Triệu sở trưởng thế nào, tôi chỉ biết một câu nói của cậu đã mang đến rất nhiều quấy nhiễu cho công việc của chúng tôi, cho nên tôi muốn dặn dò cậu, cứ đứng một bên nhìn, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa!" Ngữ khí của Trịnh cảnh ti không cho từ chối.

"Thật sự xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho các anh rồi," Bách Hạo Lâm ôn hòa nhã nhặn nói, "Xuất phát từ hiếu kỳ, tôi muốn hỏi, bây giờ vẫn chưa có đầu mối nào?"

"Không có," Trịnh cảnh ti thấy Bách Hạo Lâm kính cẩn lễ phép tiếp thu toàn bộ chỉ trích của mình đối với anh, cũng hết giận một nửa, "Tất cả cảnh viên đều bận nghe điện thoại, một lần nữa tìm ghi khẩu cung nhân chứng, căn bản không có tiến triển, nếu là bình thường, nói không chừng đã tìm được đầu mối rồi."

"Vậy không bằng cứ làm theo phương pháp bình thường của các anh đi!" Bách Hạo Lâm kiến nghị nói, "Chỉ cần hai cảnh viên nghe điện thoại là được, bận quá không đủ có thể dùng máy trả lời tự động."

"Triệu sở trưởng ngàn căn vạn dặn tôi, bảo tôi nhất định phải theo sát đầu mối này." Trịnh cảnh ti lấy tay ngón tay gõ mặt bàn, nhấn mạnh là Triệu sở trưởng đặc biệt giao cho.

"Chỉ cần có thể bắt được tội phạm, Triệu sở trưởng sẽ không để ý việc nhỏ này."

Trịnh cảnh ti không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

"Tôi lần nữa xin lỗi vì sự chưa chín chắn của mình." Bách Hạo Lâm mỉm cười vươn tay.

Trịnh cảnh ti cũng vươn tay, lần này trên mặt ông ta lộ ra nụ cười hài lòng, thắng lợi.

Trở lại phòng làm việc của mình, Bách Hạo Lâm thu hồi ý cười trong mắt, vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước bàn làm việc, bỏ qua thái độ địch ý của Trịnh cảnh ti sang một bên không nói, anh cũng không ngờ tới cho dù mớm lời cho Triệu sở trưởng, vẫn như cũ gặp phải lực cản lớn như thế, chẳng qua may mà từ Dịch Vân Chiêu lấy được đầu mối tập trung tình nghi trên người Chu Thành Tổ, cho dù không làm theo kế hoạch ban đầu, cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự phát triển của tình hình, ngược lại, anh còn cần ban 1 thêm dầu vào lửa.

Cảnh viên ban 1 hẳn sẽ nhanh chóng phát hiện bảo vệ che giấu việc gì, nói cách khác họ cũng rất nhanh sẽ dời tầm mắt, đến lúc đó Chu Thành Tổ nhất định kinh hoàng thất thố, hắn nhất định sẽ có động tác tiếp theo, đây đúng là cái Bách Hạo Lâm muốn!!

Quả thật không ngoài dự liệu của Bách Hạo Lâm, ngày kế, cảnh sát đã tra được chyện người bị hại thứ ba có cuộc tình vụng trộm, hơn nữa dời mắt tập trung vào người tình nhân của cô ta.

Khi Chu cảnh trưởng ban 1 đến ban Giám chứng pháp y lấy chứng cứ điều tra, Bách Hạo Lâm vừa vặn có ở đó, nói là vừa vặn, kỳ thật là anh cố ý đến ban pháp y, chờ xem kịch vui.

"Bác sĩ Phạm, tôi đã xem báo cáo khám xác này," Chu cảnh trưởng bắt đầu nói, "Trên đó nói người chết gần đây đã từng nạo thai?"

"Đúng vậy, hẳn là 1 tuần trước."

"Nếu là nạo thai ở bệnh viện, bệnh viện sẽ yêu cầu cha mẹ hai bên ký đơn đồng ý, nếu như có thể tìm được bệnh viện nào nạo thai, sẽ có thể tìm được cha của đứa bé là ai," Chu cảnh trưởng nói, "Nhưng chúng tôi đã tìm tất cả bệnh viện của thành phố, cũng không phát hiện ghi chép nhập viện của người chết, cho nên, bác sĩ Phạm, có thể là sẩy thai ngoài ý muốn không?"

"Không có khả năng, người chết tuyệt đối là nạo thai." Phạm Quốc Mậu khẳng định nói.

"Tôi tin trình độ chuyên nghiệp của bác sĩ Phạm, có khả năng là người chết dùng tên giả không? Chu Thành Tổ bên cạnh nói chen vào.

"Nghị viện quốc dân năm ngoái sau khi thông qua 《 Đề án sửa đổi thứ sáu dự luật nhân quyền 》Tất cả bệnh viện đều yêu cầu sao lưu DNA trước khi nạo thai, DNA không có khả năng làm giả." Chu cảnh trưởng phủ nhận.

"Chu cảnh trưởng, các anh đã điều tra được cha đứa bé là ai chưa?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Theo người chứng kiến nói, người này tuổi khoảng 40, thân cao 1m73, để râu dê, mỗi tuần cố định thứ ba và thứ sáu sẽ đến chỗ ở của người chết, trừ việc đó ra, hắn không còn biết thêm gì nữa."

"Có khả năng bản thân hắn là bác sĩ không?" Bách Hạo Lâm nói, "Nếu hắn có bối cảnh y học, chưa chắc sẽ nhờ tay người khác." Chu Thành Tổ không để râu mép, rất có khả năng trước kia hắn cố ý ngụy trang.

"Thế cũng quá. . ." Chu cảnh trưởng lộ ra vẻ mặt buồn nôn.

"Tôi đồng ý cái nhìn của bác sĩ Bách," Phạm Quốc Mậu nói, "Đây là giải thích hợp lý duy nhất hiện nay."

"Được rồi, tôi đi điều tra phạm vi giao tiếp của người chết có bác sĩ hay không."

Sau khi Chu cảnh trưởng rời đi, Bách Hạo Lâm liếc nhìn Chu Thành Tổ đang ngồi trước bàn làm việc, chỉ thấy hắn mang mặt giận hờn, mày nhăn lại, môi mím chặt, tựa hồ đang cực lực đè nén nóng giận trong lòng.

Thình lình, điện thoại trên bàn vang lên, Chu Thành Tổ gần như là nhào qua nghe điện thoại:

"Alo, ban Pháp y, ồ, ở đâu? Được, tôi đến ngay." Sau khi hắn cúp điện thoại nói với Phạm Quốc Mậu, "Bác sĩ Mậu, có án mạng, tôi đi nhé."

"Ừ." Phạm Quốc Mậu lên tiếng.

Đợi Chu Thành Tổ đi rồi, Bách Hạo Lâm hỏi:

"Bác sĩ Phạm và bác sĩ Chu là đồng nghiệp bao lâu rồi?"

"Gần bốn năm rồi, sao vậy?"

"Đồng nghiệp với nhau bốn nam mà còn dùng kính ngữ với nha, dường như bác sĩ Chu hơi khó gần nhỉ."

"Không phải vấn đề ở anh ấy, là tôi," Phạm Quốc Mậu nói, "Tôi không muốn tiếp xúc với người sống, cho nên mới chọn làm pháp y."

"Nói vậy bác sĩ Phạm cũng không phải tốt nghiệp chuyên ngành pháp y?" Bách Hạo Lâm nghe ra manh mối.

"Trước kia tôi là bác sĩ chỉnh hình," Phạm Quốc Mậu có chút giật mình với năng lực quan sát của Bách Hạo Lâm, nhưng vẫn kể chi tiết, "Sau khi xảy ra tai nạn xe, mới chuyển trường bệnh học pháp y."

Bách Hạo Lâm biết vợ của Phạm Quốc Mậu và đứa bé trong bụng chết trong một vụ tai nạn xe, không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh đã hai tiếng trôi qua, khi Chu Thành Tổ đẩy xe đẩy đặt một cái xác mới đi vào ban Pháp Y, ánh mắt của hắn nặng nề, tuyên bố với Phạm Quốc Mậu và Bách Hạo Lâm:

"Lại phát hiện tờ giấy."

"Lần này là gì?" Phạm Quốc Mậu nhíu mày.

"Kiêu ngạo." Chu Thành Tổ đặt xe đẩy bên cạnh bàn giải phẫu, Phạm Quốc Mậu giúp hắn nâng thi thể lên bàn giải phẫu.

Người chết lần này là một học sinh trung học, theo bạn học của cậu  bé nói, khi cậu bé xuống lầu, không cẩn thận trượt chân, từ cầu thang té xuống, phần trước xương sọ bị va chạm, dẫn đến xuất huyết màng cứng mà chết, vốn là vụ án tử vong ngoài ý muốn, nhưng vì sự xuất hiện của tờ giấy, bị xác nhận là vụ án mạng liên hoàn thứ tư.

Chu Thành Tổ và Phạm Quốc Mậu bắt đầu khám nghiệm tử thi, Bách Hạo Lâm thì đứng một bên, mặc dù cảnh tượng máu me đầm đìa này vẫn làm anh có chút khó ở, nhưng so với trước kia, sinh lý và tâm lý đã quen hơn.

"Gãy xương tay." Phạm Quốc Mậu vừa kiểm tra vừa nói.

"Có người đẩy cậu ta?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Không, người ngã cầu thang chết rất dễ tạo thành gãy xương tay, hơn nữa tay đều thường chạm đất trước." Phạm Quốc Mậu nói.

"Nói không sai, hằng năm nhân số từ cầu thang té xuống tạo thành tử vong không hề thua kém tai nạn giao thông." Chu Thành Tổ nói.

"Nói vậy phải là ngoài ý muốn?"

"Có phải ngoài ý muốn hay không cũng không phải do chúng tôi quyết định." Chu Thành Tổ có chút bất mãn với kết luận của Bách Hạo Lâm, "Theo tôi thấy, là cố ý mưu sát ngụy trang thành tai nạn."

Kết luận này quả là khinh suất. Bách Hạo Lâm cười lạnh trong lòng, anh đương nhiên biết đây là Chu Thành Tổ muốn cố ý dời tầm mắt của cảnh sát, đáng tiếc Chu Thành Tổ không hề biết mình đã lọt vào bẫy rập thiết kế tỉ mỉ cho hắn.

Bách Hạo Lâm thừa dịp khi họ đang khám xác, tiện tay lật xem bảng điều phối của Chu Thành Tổ đặt trên bàn, nhớ kỹ tên của tuần cảnh đầu tiên chạy tới hiện trường, sau đó rời khỏi ban Pháp Y.

Bách Hạo Lâm đã tìm được hai gã tuần cảnh trên bảng điều phối, hỏi họ tình hình hiện trường:

"Nói vậy các anh sau khi nghe được đường dây nóng gọi báo thì là người đầu tiên chạy tới hiện trường?"

"Đúng đó, khi ấy chúng tôi vừa vặn đang tuần tra gần trường học."

"Sau khi các anh tới có từng chạm vào thi thể không?" Bách Hạo Lâm lại hỏi.

"Tôi dò mạch đập của cậu ấy, đã chết, sau đó gọi điện thông báo đường dây nóng, nhờ họ phái pháp y tới."

"Nói cách khác các anh không chú ý tới trong miệng người chết có để lại tờ giấy nào không?"

"Chức trách của tuần cảnh là bảo vệ hiện trường, không phải khám nghiệm tử thi." Cảnh viên nhún nhún vai.

"Vậy học sinh ở đây có ai thấy không?" Bách Hạo Lâm tiếp tục hỏi.

"Theo chúng tôi biết, không có. Học sinh bây giờ rất thông minh, chúng biết đụng vào thi thể là không thức thời, cho nên bảo vệ hiện trường rất khá."

"Tình huống này các anh cũng đã nói cho viên pháp y rồi chứ?" Bách Hạo Lâm thử nói.

"Đúng vậy, anh ta hỏi chúng tôi, đương nhiên phải nói cho anh ta."

"Tôi biết rồi, cám ơn các anh." Bách Hạo Lâm thành tâm cám hơn họ.

Rất rõ ràng, đây cũng là Chu Thành Tổ âm thầm đặt tờ giấy vào miệng người bị hại, ngụy trang thành vụ án mạng liên hoàn thứ tư, hòng dời tầm mắt của cảnh sát khỏi người bị hại thứ ba, Bách Hạo Lâm đương nhiên không thể để cho hắn được như ý.

Bách Hạo Lâm đi thẳng tới ban 1.

Bởi vì đã xuất hiện người bị hại mới, tất cả cảnh viên của ban 1 đều bận rộn thu gom tài liệu có liên quan, Trịnh cảnh ti thì mồ hôi đầm đìa ở một bên không ngừng thúc giục họ, nhìn ra được tâm sức của ông ta đã tiều tụy.

"Trịnh cảnh ti," Bách Hạo Lâm đi tới trước mặt Trịnh cảnh ti, "Có thể trò chuyện vài câu không?"

"Bây giờ không được." Trịnh cảnh ti gượng gạo từ chối.

Bách Hạo Lâm đang muốn thuyết phục ông ta, Triệu sở trưởng bước nhanh vào ban 1, còn chưa tới trước mặt hai người, liền lớn tiếng nói:

"Hạo Lâm vừa đúng lúc, hai cậu đi theo tôi." Hắn nói rồi tự đi thẳng vào phòng làm việc Trịnh cảnh ti.

Mặt Trịnh cảnh ti sa sầm, ông ta biết vụ án không có chút tiến triển nào, rồi lại thêm một cái xác, không thể tránh được một trận quở trách.

Không đợi cửa phòng làm việc đóng lại, Triệu sở trưởng đã đặt câu hỏi:

"Hiện giờ có đầu mối gì?"

"Người bị hại của vụ án thứ ba có một tình nhân, trước mắt hắn là kẻ tình nghi lớn nhất." Trịnh cảnh ti nói.

"Đã điều tra được thân phận của hắn chưa? Hắn có liên quan đến ba vụ án còn lại không?" Triệu sở trưởng hỏi.

"Trước mắt còn chưa có chứng cứ xác thực." Mồ hôi trên trán Trịnh cảnh ti thấm từng hạt.

"Phía điện thoại tố giác thì sao?" Sắc mặt Triệu sở trưởng đã bắt đầu khó coi.

"Đều là một ít tin tức vô dụng." Trịnh cảnh ti nói.

"Tôi từ tầng năm xuống đây cũng không phải để nghe cậu nói nhảm!" Triệu sở trưởng đột nhiên giận dữ, "Bây giờ mỗi ngày tôi đều nhận được hơn mười cú điện thoại truy hỏi tình tiết vụ án của các chính khách thành phố, chẳng lẽ tôi phải nói cho họ biết tôi phái nhiều người như vậy tra rõ án này, đến bây giờ vẫn chưa có đầu mối gì?!"

"Triệu sở trưởng, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có đầu mối." Bách Hạo Lâm thấy trong mắt Triệu sở trưởng sắp phun ra lửa, nói.

"Cậu nói xem." Triệu sở trưởng nhìn phía Bách Hạo Lâm, ngữ khí hòa hoãn chút.

"Nhờ có Trịnh cảnh ti và cảnh viên ban 1, giúp tôi loại bỏ khả năng gây án liên hoàn." Bách Hạo Lâm chậm rãi nói.

"Cậu nói gì? Đây không phải án mạng liên hoàn?!" Triệu sở trưởng cho rằng mình nghe lầm, ngay cả Trịnh cảnh ti cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn anh.

"Chúng ta trước không nhìn tờ giấy, chỉ phân tích vụ án thứ nhất, thứ hai và thứ tư thử xem, Trịnh cảnh ti, nhờ anh nói lên ý kiến chuyên môn của mình." Bách Hạo Lâm tạo cơ hội cho Trịnh cảnh ti lấy công chuộc tội.

"Nếu như không có tờ giấy, ba vụ án này đều là chết do tự sát, cố sát và tai nạn cực kỳ đơn giản.

"Kết luận đơn giản nhất thường sẽ chính xác," Bách Hạo Lâm gật đầu nói, "Hung thủ của vụ án thứ ba cố ý tạo thành án mạng liên hoàn để che giấu chân tướng giết người của mình."

"Nhưng làm sao hắn có thể tiếp xúc được với thi thể?" Lời Triệu sở trưởng vừa ra khỏi miệng liền lập tức tỉnh ngộ, "Cậu là nói hung thủ ngay trong sở cảnh sát?!"

"Bất kể chúng ta phân tích hành vi hung thủ thế nào, cũng không hợp logic, trước kia tôi tưởng đây là sát thủ liên hoàn kiểu tự yêu, nhưng hắn cũng không hề biểu hiện dục vọng của bản thân; Tôi cũng từng cân nhắc hung thủ có khả năng mắc bệnh tâm thần phân liệt, nhưng người bệnh tâm thần phân liệt không có khả năng bố trí hiện trường phạm tội tinh diệu như thế -- hiện trường phạm tội của họ phần lớn là lộn xộn. Mà sát thủ liên hoàn giết người chắc chắn có mô hình riêng, nhưng bốn vụ án này lại hoàn toàn không nhìn ra dấu vết là cùng một người phạm án, chỉ vẻn vẹn có tờ giấy này kết nối họ lại, cho nên tôi nghĩ có lẽ không phải cùng một người gây nên, hung thủ chế tạo những vụ án liên hoàn này, kỳ thật chỉ để che giấu mục đích thực sự của mình!"

"Tội lập tức đi thăm dò tất cả nhân viên từng đến hiện trường bốn vụ án này!" Trịnh cảnh ti cảm kích nhìn Bách Hạo Lâm.

"Một người cũng không được bỏ sót!" Triệu sở trưởng dặn dò.

Có phương hướng điều tra mới, các cảnh viên ban 1 bắt đầu bắt tay vào điều tra từng nhân viên của sở cảnh sát từng đến hiện trường, đương nhiên cũng kể cả pháp y.

Chu Thành Tổ và Phạm Quốc Mậu lần lượt bị đưa đến phòng thẩm vấn thứ 5 và thứ 6, Bách Hạo Lâm đứng trước kính của phòng thẩm vấn, nhìn Chu Thành Tổ.

"Ôi chao, lão Chu, các anh điều tra thế nào mà lại tra cả chúng tôi?" Chu Thành Tổ coi như quen biết Chu cảnh trưởng, cười hỏi.

"Chúng tôi phát hiện những vụ án mạng liên hoàn này có thể là để ngụy tạo, cho nên phải loại trừ tất cả nhân viên tham dự bốn vụ án trước," Chu cảnh trưởng vừa nói vừa mở xấp tài liệu, "Bác sĩ Chu, anh còn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên phát hiện tờ giấy không?"

"Tôi nhớ khi tôi đến hiện trường, hiện trường đã được bảo vệ ổn thỏa," Chu Thành Tổ vừa nói, vừa đảo mắt, dường như đang nhớ lại tình hình lúc đó, "Tôi đơn giản xác định nguyên nhân chết, sau đó phát hiện môi hắn hơi hé, trong miệng hình như có thứ gì đó, liền dùng nhiếp gắp ra."

"Vậy vụ thứ hai thì sao?" Chu cảnh trưởng ghi chép lại lời Chu Thành Tổ.

"Cũng gần như vậy, vụ thứ tư tôi trực tiếp kiểm tra miệng người chết trước luôn."

"Anh có từng chú ý khi đó bên cạnh có ai khả nghi không?"

"Không có."

"Cám ơn anh đã hợp tác." Chu cảnh trưởng đứng lên.

Nhìn Chu Thành Tổ rời khỏi phòng thẩm vấn, Bách Hạo Lâm biết cảnh sát tạm thời còn chưa lấy được đầu mối gì từ hắn, dù sao hắn ở sở cảnh sát thời gian dài như vậy, biết phải làm thế nào trả lời câu hỏi của cảnh sát, nói vậy những lời vừa rồi hắn đã sớm nghĩ ra, khi nói chuyện chưa từng có điểm ngừng, cũng có trao đổi ánh mắt với Chu cảnh quan.

Nếu là như thế, chứng cứ của Phạm Quốc Mậu có vẻ sẽ càng quan trọng, bởi vì chỉ có vụ thứ ba là do hắn đến hiện trường và tiến hành khám xác.

Bách Hạo Lâm đi tới trước kính của phòng thẩm vấn thứ sáu, muốn nghe xem hắn nói gì.

"Bác sĩ Phạm, khi anh đến hiện trường có phát hiện thứ gì khác thường không?"

"Cái gối, phía trên có vết bịt rõ ràng, mặt người chết vặn vẹo, hai tay hướng về phía trước, năm ngón tay gấp khúc, dường như muốn bắt lấy gì đó." Phạm Quốc Mậu vừa nói vừa nghiêm túc làm mẫu.

"Tờ giấy phát hiện thế nào?"

"Miệng người chết mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng tờ giấy bên trong."

"Bác sĩ Phạm, chúng tôi đã sắp xếp loại bỏ tình nghi anh, cho nên mời anh từ góc độ chuyên môn nói cho chúng tôi biết, bốn vụ án này có khả năng hoàn toàn không có liên quan gì với nhau không?" Loại bỏ tình nghi Phạm Quốc Mậu, cũng là vì hắn đi đứng bất tiện.

"Tôi vẫn không tin có người có thể dùng thủ pháp hoàn toàn khác nhau gây ra bốn vụ án này lắm," Phạm Quốc Mậu lắc đầu nói, "Giống như anh lời anh nói vừa rồi, khả năng ngụy tạo án mạng lớn hơn."

"Vậy trong khoảng thời gian này, anh có cảm thấy gần đây bác sĩ Chu không giống bình thường không?" Cảnh quan trực tiếp hỏi.

"Tôi và anh ấy bình thường chưa hề tiếp xúc quá nhiều, cho nên gần đây cũng không cảm thấy gì."

"Quan hệ của anh ấy và vợ có tốt không?"

"Không rõ lắm."

"Gần đây khi làm việc anh ta có hay nghe một vài cú điện thoại khả nghi không?"

"Phần lớn là điện thoại công việc, hoặc là vợ anh ấy gọi, tôi không để ý lắm." Phạm Quốc Mậu nói, "Xin lỗi, có lẽ tôi không cung cấp được thông tin gì hữu dụng."

"Cám ơn anh hợp tác, nếu nhớ ra gì, nhờ anh báo ngay cho chúng tôi." Cảnh quan đứng lên, cùng Phạm Quốc Mậu bắt tay.

Bách Hạo Lâm hơi thả lỏng, ban 1 dù sao cũng là ban tinh anh, họ về cơ bản đã nắm giữ trọng điểm của vụ án, Chu Thành Tổ bị đem ra công lý là chuyện sớm muộn, mà Bách Hạo Lâm còn có vấn đề quan tâm hơn.

Hiện tại xem ra, Chu Thành Tổ tám chín phần mười không phải kẻ thần bí, trước đó kẻ thần bí để lại cho anh "Nguyên tắc sát thủ điều thứ bảy" kỳ thật cũng là đang ám chỉ anh đã bị Chu Thành Tổ lợi dụng.

Vậy kẻ thần bí làm sao biết được Chu Thành Tổ là kẻ ngụy tạo? Mà hắn đến tột cùng là ai?

Bách Hạo Lâm nhíu mày, vắt hết óc suy nghĩ, thanh âm của Dịch Vân Chiêu từ phía sau anh vang lên:

"Bác sĩ Bách."

"Hửm?" Bách Hạo Lâm quay đầu lại, "Vân Chiêu, có chuyện gì?"

"Chuyện trước đó. . ." Dịch Vân Chiêu có chút khó mở miệng, mí mắt cậu ta rủ xuống, dường như đang suy nghĩ nên nói thế nào.

"Chuyện gì? Tôi quên mất rồi." Bách Hạo Lâm cười hỏi.

"Hồn ma giết người, bây giờ nhớ lại, tôi mới phát hiện suy nghĩ mình lúc đó buồn cười biết bao." Dịch Vân Chiêu khó xử cười cười, "Cậu đã đúng, phương thức tư duy của tôi có vấn đề, vì chuyện xảy ra trước kia, tôi luôn suy nghĩ những chuyện vượt xa bình thường."

"Vân Chiêu, kỳ thật anh rất thông minh, lực quan sát cũng rất mạnh, lần nào anh cũng có thể đến rất gần chân tướng, những điều này là do thiên phú của anh, chỉ cần tỉnh táo suy nghĩ trước khi đưa ra kết luận," Bách Hạo Lâm nói, "Chẳng qua anh đã biết chỗ mấu chốt, tôi cũng không cần nói nhiều nữa, tôi tin anh nhất định sẽ vượt qua được!"

"Cám ơn." Dịch Vân Chiêu nhẹ giọng nói.

"Không cần khách khí!" Bách Hạo Lâm cười vỗ vai cậu ta.

Lại hai ngày điều tra nữa trôi qua, ban 1 cơ bản đã tập trung tầm mắt vào ba người kể cả Chu Thành Tổ trong đó, cảnh sát đến nhà Chu Thành Tổ hỏi vợ hắn, mặc dù không có thông tin hữu dụng, nhưng Chu Thành Tổ cảm giác được áp lực và sợ hãi trước nay chưa từng có, hiện giờ hắn đã trở nên mẫn cảm và đa nghi hơn.

Tất cả những việc này đều lọt vào mắt Bách Hạo Lâm, anh biết Chu Thành Tổ đã sắp đến bờ vực sụp đổ, để thoát tội, hắn rất có khả năng sẽ lại ngụy tạo một vụ án nữa.

Mà Bách Hạo Lâm đã lật đổ suy luận trước đó của mình, một lần nữa khuếch đại phạm vi tình nghi kẻ thần bí lên cả bộ Chi Viện, Bách Hạo Lâm biết y cũng đang theo dõi Chu Thành Tổ, hiện giờ Chu Thành Tổ vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra.

Sáng sớm hôm nay, vừa mới bảy giờ, điện thoại di động của Bách Hạo Lâm đột ngột vang lên.

Bách Hạo Lâm ngái ngủ mắt nhập nhèm cầm lấy điện thoại di động, phát hiện là sở cảnh sát gọi đến, anh nghe máy:

"Alo?"

"Bác sĩ Bách, lại xuất hiện một cái xác mới!" Là Trịnh cảnh ti gọi tới.

"Tôi tới ngay." Bách Hạo Lâm nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ.

Khi Bách Hạo Lâm chạy tới ban Giám Chứng Pháp Y, Trịnh cảnh ti đã ở đó, Lưu Gia Kiệt vừa khám xác xong:

"Nguyên nhân chết là cắt yết hầu, thủ pháp của hung thủ sạch sẽ gọn gàng, người chết hầu như không cảm giác được đau đớn, trừ lần đó ra, trên người người chết không có vết thương khác."

"Phàm Ăn." Trịnh cảnh ti đọc chữ trên tờ giấy.

"Trịnh cảnh ti, xảy ra chuyện gì?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Sáu giờ sáng nay, phố Bắc Lâu có hai cụ già tập thể dục buổi sáng phát hiện người chết, người chết là một gã lang thang, trước khi chết từng ăn no căng, sau đó bị người ta cắt yết hầu, thời gian tử vong phỏng chừng là khoảng 3 giờ đến 4 giờ sáng."

"Nói cách khác có người mua đồ ăn cho hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý giết hắn?" Bách Hạo Lâm cau mày, trên đời này ai lại gây khó dễ cho kẻ lang thang?

"Trên thực tế, tôi cảm thấy hung thủ có một bối cảnh y học nhất định." Lưu Gia Kiệt chỉ vào vết máu ở phần cổ họng người chết, "Rất nhiều người đều biết cắt yết hầu, nhưng không biết cắt thế nào, nhưng cái này không giống," Gã nói rồi nghiêng đầu người chết qua bên phải, "Các anh nhìn xem, động mạch hoàn toàn lộ ra, hung thủ phải đứng phía sau người chết, gọn gàng dứt khoát một dao cắt lấy, máu căn bản không bắn được tới hắn."

"Ai lại để cho người khác đứng phía sau mình, còn lộ yết hầu ra thế? Hung thủ chắc chắn bỏ thuốc vào thức ăn!" Trịnh cảnh ti kết luận.

"Tôi đã trích máu của người chết đưa đến ban kiểm nghiệm độc lý rồi." Lưu Gia Kiệt nói.

Rời khỏi ban Giám Chứng Pháp Y, sắc mặt Trịnh cảnh ti u ám nói với Bách Hạo Lâm:

"Bác sĩ Bách, ba kẻ tình nghi cũng không hề nhúng chân vào vụ án này, chúng ta đã tìm nhầm người."

Vẻ mặt Bách Hạo Lâm nghiêm trọng, anh không nói gì, nhưng âm thầm phủ nhận cái nhìn của Trịnh cảnh ti:

Không, vụ án này là Chu Thành Tổ làm, hắn đương nhiên không cần tự mình đến hiện trường, làm vậy chỉ là để dời tầm mắt của cảnh sát! Không ngờ hắn để che giấu sự thật phạm tội của mình mà giết một người vô tội!!

Hai nắm tay Bách Hạo Lâm bất giác siết chặt.

Bách Hạo Lâm trở lại phòng làm việc của mình, tung mình lên ghế.

Một người vô tội chết thảm trong tay Chu Thành Tổ, hắn cũng thành công rửa sạch hiềm nghi của mình, có nghĩa là hắn cũng ung dung ngoài vòng pháp luật, có gì khác với đám Bành Đào, Lý Vọng Long, Từ Đông Bình chứ? Tố giác hắn? Hừ, có chứng sao? Bách Hạo Lâm là thạc sĩ Luật Học, anh biết rõ chỉ dựa vào suy đoán không cách nào định tội được!

Mà tất cả những việc này ngọn nguồn do mình khoanh tay đứng nhìn!

Bách Hạo Lâm che mắt, trong đầu không ngừng hiện lên tình hình khi Từ Đông Bình bị giết, trong lòng lại có một loại xúc động muốn dùng phương pháp giống vậy để Chu Thành Tổ nhận trừng phạt thích đáng.

Sự mất tích của Từ Đông Bình mặc dù đã dần lắng lại, gã dần dần cũng bị mọi người quên lãng, nhưng Bách Hạo Lâm lại không quên được cảnh tượng gã trước khi chết, anh hầu như còn có thể cảm giác được sợi dây câu đè siết trên tay, ký ức này rõ ràng cỡ nào, mà cho đến hiện tại, anh cũng không có chút áy náy nào, cho dù bị bắt, Bách Hạo Lâm sẽ không cảm thấy hối hận với quyết định ban đầu của mình, anh rất tin mình không làm sai! Anh chỉ đang thanh lý cặn bã xã hội mà thôi!!

Mặc dù tự nói với mình như vậy, Bách Hạo Lâm lại không hạ quyết tâm được, trong lòng có loại sợ hãi nói không nên lời, sợ bị bắt? Sợ biến thành ác quỷ khát máu giống Lý Vọng Long? Hay lo lắng mình thật sự sẽ như kỳ vọng của kẻ thần bí, hóa thân thành phán quan ngầm không thấy ánh mặt trời như y?

Đúng rồi, nếu kẻ thần bí biết hành vi của Chu Thành Tổ, y sẽ làm gì?

Bách Hạo Lâm tự vấn lòng:

Nếu là tôi, tôi sẽ làm thế nào?

1 nhận xét:

  1. Chứng tổng hợp hình ảnh phản chiếu giống chứng bệnh Uông Lan San trong truyện của Quỷ Cổ Nữ mắc phải ha :3

    Trả lờiXóa