Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.10

10 - Mê ảnh truy tung

Ngày 24 tháng 8, mưa rào kèm sấm chớp.

Nguyên tắc sát thủ điều thứ nhất: Vĩnh viễn không được quay về hiện trường, bởi vì bạn không biết chờ đợi bạn sẽ là gì đâu.

A, đây là gì thế này?

Nhắc nhở? Trào phúng?

Chữ trên tờ giấy là viết tay, đây chính là sai lầm đầu tiên y phạm phải.

Nét chữ rất công chính, viết rõ ràng, từng chữ riêng biệt, nét chữ mặc dù không cùng kích cỡ, nhưng nói chung có vẻ khá nhỏ, lại cực kỳ có phong cách riêng. Bút tích là biểu lộ tự nhiên của tiềm thức đại não, chữ viết của y đã nói lên con người này không thích giao tiếp, thuộc kiểu lý trí, y xử sự nghiêm túc, có năng lực tư duy logic rất mạnh, suy nghĩ chu đáo, làm việc cẩn thận, cũng có khuynh hướng phân liệt.

Y đã phát hiện thi thể, nhưng không báo cảnh sát, mà chờ tôi trở lại hiện trường, có thể thấy được người đầy kiên nhẫn, cũng khá tự tin với phán đoán của mình.

"Nguyên tắc sát thủ" là đang ám chỉ tôi là một sát thủ sao? Y muốn chơi trò trí tuệ với tôi hay là có ý đồ khác?

Nếu như vì tiền tài, thì sẽ không chỉ dùng cái nón để uy hiếp tôi, mà phải dùng phương thức cấp tiến hơn, ví dụ như ảnh chụp khi tôi giết người, nhưng y không thế, còn "tốt bụng" nhắc nhở tôi không nên trở lại hiện trường?

Tạm thời không nghĩ ra động cơ của đối phương, trước mắt chỉ có thể suy đoán đơn giản ba loại khả năng:

Khả năng một: Y chứng kiến tôi giết người chỉ do tình cờ, nhưng vì y khi đó đang làm chuyện trái pháp luật, để tránh rước phiền toái cho mình, không tiện báo cảnh sát.

Khả năng hai: Chứng kiến tôi giết người tuy là tình cờ, nhưng không nhìn thấy mặt mũi tôi, hơn nữa biển số xe tôi trước khi xảy ra vụ án đã được xử lý, cho nên muốn chơi trò trinh thám với tôi.

Khả năng ba: Y gọi là "Nguyên tắc sát thủ", chứ không phải "Nguyên tắc mưu sát", dùng kiểu giọng điệu phong bế, hơn nữa trong ngôn từ đang ám chỉ kính ý của y, cho nên y nghĩ y đang giúp tôi.

Dù là loại nào cũng không hợp logic -- Nếu như là loại khả năng một, y hoàn toàn có thể tống tiền tôi, nhưng y không làm vậy, thậm chí không để lại chỉ thị tiếp theo; Nếu như là khả năng hai, thông qua câu chữ của y không biểu hiện ý khiêu khích; Loại khả năng ba lớn hơn một chút, nhưng tại sao y phải giúp tôi?

Không nghĩ ra!!!

Dù nói thế nào đi nữa, thi thể của Từ Đông Bình có lẽ y đã xử lý rồi, cho nên đến nay không ai phát hiện.

Không đúng!!

Không đúng không đúng --! !

Hành vi giấu xác của y đã loại trừ loại khả năng một, y để lại tờ giấy, nhưng không đưa gợi ý tiếp theo, là muốn cho thấy y không có địch ý với tôi, đúng vậy, lại xem xét giọng điệu thông qua câu chữ, y nghĩ y không chỉ đang giúp tôi, mà còn đang dạy tôi làm thế nào trở thành một sát thủ thành công??!!

Chẳng lẽ. . .



Khả năng bốn: Đối phương là một sát thủ thật sự, cũng đang nhắm ngay người nào đó trong sòng bạc, nhưng sau khi vô tình chứng kiến được hành động của tôi ở bãi đỗ xe, y bỏ dở kế hoạch của mình, rồi âm thầm quan sát, chờ tôi bỏ đi, dựa vào phương thức quen thuộc của y xử lý thi thể -- Đúng vậy, y xưng là "Nguyên tắc sát thủ", đã nói lên y không chỉ không bị bắt, người bị hại tuyệt đối cũng không ít, trong tâm lý học phạm tội, có một danh hiệu đẫm mùi máu với những kẻ này: Sát thủ liên hoàn!!

Cho nên y mới có thể đoán trước tôi sẽ quay lại, vì bản thân sát thủ liên hoàn chính là thầy phân tích hành vi phạm tội tốt nhất!!

Hiện giờ phải phân tích người này một lần nữa!!

Trong sát thủ liên hoàn chỉ có 3% là nữ giới, hơn nữa động cơ giết người của nữ giới đa phần để phục thù là chính, cho nên kẻ thần bí này chắc chắn là nam giới; Từ kinh nghiệm già dặn của y, hơn nữa có thể độc lập xử lý thi thể Từ Đông Bình, tuổi y hẳn là giữa 25 tuổi đến 45 tuổi; Y giúp tôi vứt xác cho thấy y xử lý thi thể nhất định vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cho nên y chắc chắn có một chiếc xe, vì vậy có thể thấy được, tình hình kinh tế người này khá tốt; Từ hành vi y dùng giọng điệu tiền bối để lại tờ giấy cho tôi đến xem, thời gian giết người hẳn đã khá dài!

Trước mắt cũng chỉ biết có như vậy, để tránh ấn tượng ban đầu dẫn đến phán đoán sai, tạm thời không phân tích dư thừa nữa.

Đối phương nói "điều thứ nhất", chứng tỏ đây chỉ là mở đầu, y chắc chắn sẽ tiếp xúc với tôi, tôi phải chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến!!

Sở cảnh sát Bạch Hổ TMX, phòng làm việc Bách Hạo Lâm

Bộ chi viện đã thành lập một cơ sở dữ liệu tội phạm khá tường tận, trong đó đã sắp xếp chỉnh sửa tất cả các vụ án trong 20 năm qua, có thể thông qua các từ khóa đơn giản tìm ra loại hình vụ án, tư liệu nạn nhân, đặc điểm gây án vân vân, là một hệ thống cực kỳ tiện lợi.

Ngày hôm qua Bách Hạo Lâm cả đêm không ngủ, anh biết mình bây giờ bị rơi vào thế yếu, nếu muốn thay đổi càn khôn, phải bắt được tiên cơ, cho nên anh đã sớm đi tới phòng làm việc, vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát, bắt đầu tra tìm.

Bách Hạo Lâm trước tiên tìm tòi trong từ khóa đưa vào đặc điểm tội phạm: Nam giới, 30 tới 40 tuổi, sát hại trên năm người, có thói quen vứt xác, thời hạn tìm trong năm năm.

Kết quả hiển thị không nhiều lắm, chỉ có 7 vụ, hơn nữa đã phá án, 2 vụ trong đó là thành viên xã hội đen giết người, 3 vụ là cướp của giết người, 2 vụ khác là giết người trả thù, không khớp với phân tích của Bách Hạo Lâm.

Nhìn thấy những kết quả này, Bách Hạo Lâm cười tự giễu:

Dựa vào cách làm việc trước giờ của cảnh sát, họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để kết thúc những vụ án lớn như vậy, cho nên có khả năng kết quả sai lệch.

Để tránh trong đó tồn tại kẻ oan sai án, Bách Hạo Lâm lọc ra tư liệu chi tiết của những vụ án này, để từ trong đó tìm được chứng cứ liên quan đến kẻ thần bí kia, nhưng không may, tình tiết những vụ án này đơn giản, thành viên xã hội đen giết người và cướp của giết người cách thức gây án giống nhau, đều dùng dao đâm người rồi bỏ chạy, cho đến khi bị bắt; Hai vụ giết người trả thù là cùng thương tổn đối tượng trả thù và người nhà họ, cũng không khớp với đặc điểm gây án của kẻ thần bí.

Bách Hạo Lâm xoa thái dương, suy nghĩ lại lần nữa.

Có thể thi thể nạn nhân của y đến nay cũng chưa tìm được không? Nếu y đã đặt ra quy tắc cho mình, chứng tỏ đã từ trong nhiều thực tiễn lọc ra một phương pháp nghiêm ngặt, nhưng y làm những chuyện như vậy căn bản không hề bị cảnh sát phát hiện, mà nạn nhân của y có lẽ cũng không có trong kho hồ sơ tử vong, mà trong kho hồ sơ mất tích?!

Bách Hạo Lâm một lần nữa chọn tìm kiếm những người mất tích trong năm năm gần đây.

Chỉ ba giây, màn hình lại hiện ra một loạt danh sách, phần danh sách này có tổng cộng 475 người.

Nhiều người như vậy đương nhiên không phải đều do kẻ thần bí gây nên, anh phải loại bỏ một phần trong đó.

Đầu tiên, căn cứ vào phân tích của anh về kẻ thần bí xuất hiện ở bãi đỗ xe, y phải có sự chuẩn bị với mục tiêu y xuống tay, vậy từ phân tích tâm lý thói quen sát thủ liên hoàn, đối tượng mưu sát của y hẳn sẽ cố định từ đầu, nếu đối tượng của y rất có khả năng là người ở sòng bạc, vậy đầu tiên nên loại bỏ nữ giới và trẻ con.

Trong danh sách hiện giờ chỉ còn lại 126 người.

Tiếp theo là động cơ, cảnh sát khi phá án, trước hết bắt tay từ động cơ gây án, mất tích cũng không ngoại lệ. Đối với mất tích, cảnh sát sẽ giả định trước là đi lạc, nếu không có dấu hiệu liên quan tới bắt cóc, đại đa số sẽ mặc kệ; Nếu biết được bắt cóc, có thư đe doạ, lại để hung thủ chạy thoát, nạn nhân thì không tìm được, chỉ có thể giả định là mất tích, cho nên sẽ loại trừ những loại mất tích dạng này.

Trong danh sách lại bỏ đi 47 người, còn lại 79 người.

Nhìn danh sách thật dài, Bách Hạo Lâm muốn loại trừ thêm một ít, nhưng bất đắc dĩ anh biết rất ít về kẻ thần bí, nên không có cách nào giảm bớt nhân số trong danh sách nữa.

Ngay khi suy nghĩ của anh rơi vào cổ chai, mặt sau danh sách có một dấu hiệu ※ khiến anh chú ý.

Phía dưới cùng có một chú giải ※: Có tiền án phạm tội.

Tiền án phạm tội?

Bách Hạo Lâm qua sàng lọc, phát hiện trong 79 người có 23 người là loại người này, anh đương nhiên không nghĩ có nhiều người từng ngồi tù mất tích như vậy lại là trùng hợp, xem lại thời gian mất tích của họ, 90% đều vào ban đêm, hiện trường mất tích mặc dù không có chung đặc điểm rõ ràng, nhưng kết hợp với thời gian kẻ thần bí mục kích vào ban đêm, đây không đơn giản là trùng hợp!

Bách Hạo Lâm như đánh hơi được hơi thở ác nghiệt của dã thú, anh ngồi thẳng người, lần lượt xem xét tư liệu của những người này.

Những người này phần lớn phạm tội không nặng, thời gian ngồi tù cũng rất ngắn, chỉ trong khoảng ba tháng tới một năm rưỡi, còn có mười người được phóng thích trước hạn hoặc hoãn thi hành án.

Bách Hạo Lâm lại tra xét tư liệu phạm tội của họ, căn cứ vào tri thức pháp luật chuyên ngành của anh, rất nhanh nhìn ra lỗ hổng, đại đa số những người trong bọn họ mặc dù ngồi tù, nhưng không phải là sự trừng phạt đáng được nhận, hoặc được luật sư bào chữa lách luật, hoặc mua chuộc biện lý như Từ Đông Bình hoặc thẩm phán, mới chạy thoát được nghiêm trị của pháp luật.

Nói cách khác, kẻ thần bí kia nghĩ mình có trách nhiệm và nghĩa vụ áp dụng chế tài tương ứng cho họ!!

"Thật thú vị." Bách Hạo Lâm vuốt cằm, lầm bầm.

Đối với kẻ thần bí, tâm lý học phạm tội đã định nghĩa một danh từ riêng: Sát thủ kiểu Sứ Mạng!

Sát thủ kiểu Sứ Mạng chia làm hai loại, một loại gọi là thiên sứ tử vong, họ giết người là nghĩ mình đang giúp người bị hại giải thoát thống khổ, phổ biến nhất chính là y tá hoặc bác sĩ; Một loại khác gọi là người quét đường xã hội, họ giết những người họ cho rằng có tội, nó khiến họ cảm thấy mình đang làm việc vì xã hội, cũng hợp lý hóa chiều sâu hành vi của mình, người như thế rất nhanh sẽ biến thành cỗ máy giết người, hơn nữa đối với người bị hại không có bất kỳ mặc cảm tội lỗi nào.

Sát thủ kiểu Sứ Mạng thường kèm khuynh hướng bệnh cưỡng bách, sẽ có mô hình giết người cố định, trong mắt họ, giết người thần thánh như nghi thức tôn giáo vậy.

Có những nạn nhân tiềm tàng của kẻ thần bí này, Bách Hạo Lâm lại có thể thu nhỏ phạm vi.

Ngoại trừ người từng ngồi tù ra, kẻ thần bí chắc chắn còn nhằm vào những kẻ không ngồi tù, Bách Hạo Lâm căn cứ vào thời gian mất tích của những người từng ngồi tù này, loại bỏ cả những người mất tích ban ngày.

Danh sách chỉ còn lại 41 người.

Bách Hạo Lâm hít một hơi, bây giờ cuối cùng đã có một chút manh mối.

Anh ấn theo trình tự thời gian mất tích, lọc ra những người trong danh sách mất tích cùng một ngày, cuối cùng trong danh sách để lại 37 người.

37 người!

Mặc dù chưa chắc tất cả đều là nạn nhân của kẻ thần bí, nhưng số liệu này vẫn cực kỳ kinh người, nói cách khác, anh đã gặp một hung phạm trong năm năm giết hại hơn ba mươi người nhưng không bị bất cứ ai phát hiện, không có thi thể, không có chứng cứ, không có bất kỳ ai biết sự hiện hữu của y, đây rất có thể là tên sát thủ liên hoàn hoàn mỹ nhất từ trước tới nay!!

Mà sát thủ liên hoàn này hiện giờ đang nhìn chằm chằm vào mình!!

Bách Hạo Lâm dựa người ra sau, hai tay đan nhau khoanh trước ngực, anh lạnh lùng nhìn danh sách tư liệu trên máy tính, bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Địch trong tối, ta ngoài sáng, tình huống bất lợi, mặc dù bây giờ đủ loại dấu hiệu cho thấy đối phương còn chưa có ác ý với anh, nhưng anh không biết "Cảm giác Sứ Mệnh" của kẻ thần bí khi nào sẽ quấy phá định vị mình thành "người mất tích" tiếp theo, cho nên trước đó anh phải hành động!!

Vậy dùng cái gì làm mồi nhử đây? Thời đại coi trọng vật chất, xa hoa đồi trụy ngày nay, có rất nhiều kẻ là người bị hại tiềm tàng của kẻ thần bí, anh phải làm thế nào mới có thể tập trung tầm mắt y vào một nhân vật mấu chốt riêng biệt, đồng thời có lợi cho mình?

Bách Hạo Lâm nhíu mày, tay phải nâng cằm, tay trái nâng khuỷu tay phải, rơi vào trầm tư.

"Cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Bách Hạo Lâm, anh một lần nữa ngồi thẳng, mày nhíu chặt kéo giãn ra, đáp:

"Mời vào."

Dịch Vân Chiêu đẩy cửa ra, cậu ta đứng cạnh cửa, không hề tiến vào, chỉ nói:

"Có chuyện, tôi nghĩ có lẽ hỏi cậu một chút thì tốt hơn." Tay phải cậu ta dựa vào cánh cửa, tay trái lại để sau lưng.

"Mời vào ngồi đi!" Bách Hạo Lâm đứng lên, nghênh tiếp, anh biết, Dịch Vân Chiêu lúc này đang đứng ở trạng thái bán phòng ngự, nếu mình làm không ổn chút xíu thôi, cậu ta có khả năng sẽ từ bỏ tiếp xúc với mình.

Bách Hạo Lâm đi tới trước mặt Dịch Vân Chiêu, làm một động tác "xin mời", sau khi cậu ta dời về phía trước hai bước, Bách Hạo Lâm vừa thuận tay đóng cửa, vừa ân cần hỏi: "Vết thương của anh không sao chứ?" Anh là chỉ việc Dịch Vân Chiêu đến nhà Bành Đào vừa đúng lúc nhà gã nổ gas, dẫn đến màng tai có chút xuất huyết, trên người nhiều vết thương.

Bách Hạo Lâm đưa Dịch Vân Chiêu tới sofa, mình thì ngồi bên cạnh cậu ta, để kéo gần khoảng cách giữa họ, vì anh cảm thấy Dịch Vân Chiêu chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

"Cám ơn, không sao nữa cả." Dịch Vân Chiêu ngồi xuống, đầu của cậu ta hơi nghiêng sang trái, tự hỏi nên mở miệng thế nào.

"Anh tìm tôi có việc gì không?" Bách Hạo Lâm biết cậu ta đã bỏ phòng ngự, chủ động hỏi.

"Là vầy, trước đó Lý cảnh ti bảo tôi điều tra vụ án cậu làm nhân chứng," Dịch Vân Chiêu nói, "Đã phát hiện một ít chuyện kỳ quái."

"Hả?" Bách Hạo Lâm âm thầm khó hiểu, theo lý thuyết, vụ án này sau khi Bành Đào chết hẳn đã rơi vào cục diện bế tắc, tại sao cậu ta còn điều tra tiếp?

"Là về viên đạn." Dịch Vân Chiêu lại nói.

"Đạn?"

"Ừ, mảnh đạn đường kính 22 đó đã có đầu mối, mảnh đạn mặc dù không có trong kho hệ thống đăng ký đường đạn, nhưng từng xuất hiện trong một vụ án khác." Do đây là hai hệ thống bất đồng, trước đó Hà Văn Trạch chỉ tra xét cái trước, cái sau chưa tra, cho nên không phát hiện.

"Vụ án nào?" Bách Hạo Lâm nghĩ vụ án này nhiều ít có chút liên quan tới mình, nếu không Dịch Vân Chiêu sẽ không khó mở miệng như vậy.

"Mười năm trước một vụ án mạng cướp ngân hàng, khi đó có ba gã tội phạm dùng súng xông vào một ngân hàng đường Đông Khuê, bắn chết sáu người, cướp châu báu giá trị một ngàn vạn trong kho bảo hiểm ngân hàng, về sau bắt được hai kẻ tình nghi trong đó, chúng thẳng thắn khai nhận hành vi phạm tội, nhưng lại từ chối nói ra người cuối cùng và tung tích của châu báu, cuối cùng họ bị phán tử hình, mà chủ thẩm là. . ."

"Cha tôi!" Bách Hạo Lâm vẫn nhớ rõ khoảng thời gian kia cha anh cả ngày không ở nhà, cho dù ở nhà, cũng kể về vụ án này, hơn nữa ông không thể bắt được người thứ ba nên vẫn canh cánh trong lòng, nhưng 10 năm trước súng của vụ án đó hôm nay lại xuất hiện trong vụ án bắn chết thám tử, có nghĩa là người thứ ba chạy thoát khỏi lưới pháp luật cũng tham dự vào kế hoạch sát hại cha anh?!

Cảm xúc Bách Hạo Lâm phập phồng, trước đó vài ngày anh luôn vội vàng chu toàn chuyện đám Bành Đào, vụ án của cha anh mặc dù mãi treo trong tim, nhưng khổ nỗi vẫn không có đầu mối, đành phải gác lại một bên, bây giờ vụ án năm xưa này lại xuất hiện trong tầm mắt anh vào lúc gian nan nhất trong đời anh, càng làm anh trăm mối ngổn ngang.

"Đúng, vì lệnh tôn đã. . ." Dịch Vân Chiêu không tiện nói tiếp, lại chuyển đề tài, "Cho nên tôi muốn hỏi chút xem cậu có biết chuyện liên quan tới vụ án này không, năm đó lệnh tôn có từng nhắc tới đầu mối gì đặc biệt không?"

"Qua những gì anh vừa nói, khoảng thời gian đó ông quả thật thường xuyên nhắc tới vụ án này, cũng áy náy khó buông vì không thể đem người cuối cùng ra công lý, nhưng trong ấn tượng của tôi ông không hề đề cập tới chi tiết vụ án." Bách Hạo Lâm áy náy nói.

"Tôi cũng nghĩ thế, không sao, tôi sẽ bắt tay vào điều tra ở mặt khác, nếu như có thể phá vụ án này, có lẽ vụ án mười năm trước cũng có thể phá." Dịch Vân Chiêu đứng lên, đang muốn cáo từ, lại bị Bách Hạo Lâm gọi lại:

"Sao không thử ở một viên đạn khác? Tôi nghe cảnh quan trước đó phụ trách vụ này từng nói, đạn từng bị người ta đổi, vì vậy bắt tay vào từ đó có lẽ sẽ dễ dàng hơn chăng?" Anh đương nhiên biết việc này đã không thể thực hiện được nữa, cố ý hỏi vậy là muốn biết Dịch Vân Chiêu đã điều tra được đến mức nào rồi.

"Không gạt anh, viên đạn đó rất có khả năng là cố Bành cảnh trưởng đã đổi, về phần động cơ bây giờ đã không thể biết được, đầu mối này đến đó cũng bị chặt đứt." Dịch Vân Chiêu khổ sở cười cười.

"Thì ra là thế." Bách Hạo Lâm khẽ nhướng mày phải.

Dịch Vân Chiêu đi rồi, Bách Hạo Lâm không khỏi bội phục cậu ta.

Mặc dù trước đó suy luận của cậu ta không chuẩn làm anh vô cùng thất vọng với Dịch Vân Chiêu, nhưng hiện giờ xem ra đánh giá tâm lý của anh về cậu ta ngay từ đầu là chính xác, cậu ta không chỉ sau khi Bành Đào chết vì "Tai nạn", đầu mối đứt đoạn, không từ bỏ điều tra, ngược lại còn điều tra càng sâu hơn trước, khiến Bạch Hạo Lâm không thể không thừa nhận, Dịch Vân Chiêu rất có thiên phú!

Nhờ phúc của Dịch Vân Chiêu, đầu mối vốn đứt đoạn bây giờ lại liên kết với nhau, Bách Hạo Lâm mở cơ sở dữ liệu của sở cảnh sát, muốn chính mắt kiểm chứng.

Đúng như dự đoán, Bách Hạo Lâm ở trong kho hồ sơ án chưa phá của sở cảnh sát tìm được tư liệu vụ án cướp ngân hàng 10 năm trước, vì thời điểm đó phương thức điều tra còn ở trạng thái nguyên thủy, cho nên ngoại trừ viên đạn và lời chứng của những người chứng kiến ra, không có đầu mối hữu dụng khác, mà khi ấy bọn cướp mang mặt nạ, miêu tả của người chứng kiến cũng không đáng tin, cho dù tới hiện tại, cũng là không bột đố gột nên hồ.

Bách Hạo Lâm có chút thất vọng thở hắt ra, nhưng nghĩ lại:

Nhưng có thể coi đây là cơ hội đối phó vấn đề lớn trước mắt!!

Bách Hạo Lâm đứng lên, nhẹ nhàng thong thả bước đi trong phòng làm việc.

Bây giờ anh đang ở sở cảnh sát, tin tức gì cũng sẽ nắm được trước tiên, đây là ưu thế của anh, cũng là vũ khí của anh, anh phải lợi dụng tốt ưu thế này, khi cần thiết, còn phải dùng nhan sắc!!

Bách Hạo Lâm sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lượt, đã nghĩ ra kế hoạch dẫn rắn khỏi hang, anh ngồi bên máy tính, tra tìm tất cả tư liệu của án mạng cướp ngân hàng mười năm trước, in ra, đóng lại thành tập, cũng đánh dấu rõ ràng phía trên.

Trước khi tan ca, Bách Hạo Lâm tìm cảnh viên chỗ kiểm nghiệm vân tay bộ Chi Viện xin một ít phấn đen, sau đó mang theo tư liệu vụ cướp kia về nhà.

Bách Hạo Lâm biết dựa vào tờ giấy kẻ bí ẩn để lại cho mình, y chắc chắn cực kỳ hứng thú với anh, hơn nữa, rất có khả năng đã theo dõi anh, cho nên y nhất định biết công việc của anh ở sở cảnh sát, cũng biết nhà anh ở đâu, nhưng hai ngày nay y lại không hề có động thái gì, chứng tỏ y vẫn đang âm thầm quan sát anh, bây giờ Bách Hạo Lâm sẽ cho y cơ hội, tự mở cửa nhà mình cho y!

Đương nhiên, Bách Hạo Lâm không định ở nhà ôm cây đợi thỏ, anh biết kẻ thần bí tuyệt đối sẽ không tiến vào một hoàn cảnh lạ lẫm khi chưa nắm chắc trăm phần trăm, mà bản thân anh càng không có ý định xung đột trực diện với y -- Đây là một trận cờ vây trí tuệ, anh không muốn dùng bạo lực phá hỏng bàn cờ dùng tính mạng, dùng tự do để đặt cược này.

Bách Hạo Lâm về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là đem quyển nhật ký mình vốn khóa trong ngăn kéo giấu vào chính giữa quyển《Pháp Điển 》đã bị khoét rỗng, lại đặt quyển《Pháp Điển 》vào bên trái trong cùng tầng thứ nhất của giá sách -- Đây là vị trí ít ai chú ý tới nhất.

Sau đó Bách Hạo Lâm đặt tư liệu anh mang về lên bàn học, lại đặt thêm một ít luận văn luật học phía trên, chẳng qua những luận văn này hơi để chếch về bên trái, làm người ta có cảm giác cố ý muốn che giấu tài liệu bên dưới.

Mặc dù cũng có thể cài đặt máy quay theo dõi ở nơi kín đáo trong phòng, nhưng Bách Hạo Lâm không muốn làm vậy. Đầu tiên, máy quay gia dụng hiện nay hiệu ứng hình ảnh quá thấp, những chỗ có thể đặt máy quay lại khá xa, cho dù có phần mềm chuyên nghiệp cũng nhìn không rõ lắm; Nói đi cũng phải nói lại, cho dù biết dáng vẻ của kẻ thần bí, cũng nhiều nhất là tố cáo hắn đột nhập nhà phi pháp, không có bất kỳ trợ giúp gì cho hoàn cảnh trước mắt của Bách Hạo Lâm, huống hồ một khi bị đối phương phát hiện mình cố ý làm vậy, chẳng biết sẽ càng gây bất lợi gì cho anh, anh không thể mạo hiểm như vậy!

Sau khi bố trí tất cả, Bách Hạo Lâm nhìn bốn phía trong phòng, sau khi xác định không có sơ suất, mới cầm lấy điện thoại:

"Xin chào, cho hỏi là trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên phải không?"

Ngày kế, Bách Hạo Lâm đúng hẹn đến Trung tâm Cứu trợ Thanh thiếu niên làm một vài hướng dẫn tâm lý vấn đề trẻ em, cũng cho kẻ thần bí thời gian một ngày, để y có cơ hội bước vào bẫy rập anh thiết kế.

8 giờ tối, Bách Hạo Lâm về đến nhà.

Trong nhà tất cả như cũ, không có dấu hiệu đột nhập, Bách Hạo Lâm quan sát từng tấc từng góc trong phòng, không nhìn ra dấu vết nào, chẳng lẽ kẻ thần bí không mắc lừa?

Bách Hạo Lâm bụng đầy nghi vấn đi vào thư phòng, tài liệu vẫn như cũ nằm một góc trên bàn, vị trí giống như khi anh rời đi, không có dấu vết từng bị di chuyển.

Bách Hạo Lâm có chút thấp thỏm, chẳng lẽ mình đoán sai rồi?

Anh có chút mất mát đi tới trước bàn học, khi anh nhìn thấy tài liệu, tâm trạng vốn có chút buồn bực nhất thời quét sạch, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên -- Bách Hạo Lâm nhớ rõ ràng mình trước khi đi đã đặt tài liệu hơi xéo, luận văn trên nó vừa vặn che chữ "Có" hàng cuối cùng và chữ "người" hàng đầu tiên, mà hiện giờ, hai chữ kia lại rõ ràng nhảy vào mắt mình, nói cách khác có người đã động đến tài liệu của anh, chỉ là cực kỳ cẩn thận đem về vị trí cũ!!

Bách Hạo Lâm vội vàng tới trước giá sách, chợt nhìn xuống, sách mặc dù không hề có dấu vết di chuyển, nhưng Bách Hạo Lâm chắc chắn kẻ thần bí đã từng mở cửa kéo.

Cửa kéo của giá sách rất đặc sắc, để không phá hỏng mỹ quan, tay nắm cửa kéo không lồi ra ngoài, mà lõm vào trong, hơn nữa chỗ lõm cực nông, nếu kẻ thần bí đeo găng tay, sẽ phải tháo ra, mới có thể kéo cửa, Bách Hạo Lâm để đảm bảo không sai lệch, ngày hôm qua cũng đã xử lý dấu tay vốn có trên cửa kéo. Nói vậy lúc đầu khi cha của Bách Hạo Lâm đặt làm giá sách này cũng không ngờ tới, thiết kế xảo diệu này hôm nay sẽ vì con ông thay đổi càn khôn!

Bách Hạo Lâm tháo cánh cửa xuống, lấy ra phấn đen mượn ở bộ Chi Viện, dùng phấn nhẹ bôi lên chỗ lõm, một lát sau, một dấu tay rõ ràng xuất hiện trước mắt anh, vì chỗ lõm cực nông, dấu tay chỉ để lại 2/3.

Bách Hạo Lâm lấy nửa mẫu dấu tay này, cẩn thận đặt bên mình. Đây là bước đầu tiên anh nhận biết kẻ thần bí, nếu có thể từ trong hệ thống phân biệt dấu tay của cảnh sát tra được tài liệu về y, với anh sẽ là bước tiến lớn nhất!!

Ngày thứ hai, Bách Hạo Lâm dậy thật sớm, chưa tới 8 giờ, anh đã đến sở cảnh sát, đồng thời sử dụng máy quét hình chuyên nghiệp của bộ Chi Viện nhập nửa mẫu dấu tay kia vào máy tính, bắt đầu tra tìm trong hệ thống phân biệt dấu tay.

Hệ thống phân biệt dấu tay của Sở cảnh sát thành phố TMX cũng không hoàn thiện lắm, chỉ ghi chép lại dấu tay của những kẻ phạm tội từ năm 1986 tới nay có trong hồ sơ mà thôi, đối với thành phố TMX có số dân cư ước chừng một ngàn hai trăm vạn mà nói, chỉ như muối bỏ biển, cho nên Bách Hạo Lâm không ôm hy vọng lớn lắm.

Bách Hạo Lâm vừa chờ đợi kết quả quét hình, vừa sắp xếp lại tư liệu hôm qua đến trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên, qua 5 phút, máy tính phát ra một tiếng "đinh", trên màn ảnh nhảy ra một cửa sổ nhắc nhở, phía trên viết "khớp", Bách Hạo Lâm vội vàng buông việc trong tay, nhấn xem tài liệu khớp.

Chỉ thấy trong tài liệu viết rõ: Trương Huy, nam, sinh ngày 24 tháng 8 năm 1971, . . ., năm 1987 do tụ tập ẩu đả bị phán ba tháng; năm 1988 do cướp giật, cố ý gây thương tích bị phán 6 năm 6 tháng; Tháng 11 năm 1992 do trong tù có biểu hiện tốt, phóng thích trước thời hạn; Năm 1995 do buôn bán thuốc cấm bị bắt, bị phán 2 năm 7 tháng; Tháng 12 năm 1998 do phòng vệ quá mức; gây ra cái chết cho người khác, bị phán ở tù 3 năm 9 tháng, sau đó do biểu hiện trong tù xuất sắc, giảm tội còn 2 năm 4 tháng.

Xem ra người này cả đời đều bận rộn ra ra vào vào nhà giam, song sau khi mãn hạn tù phóng thích vào tháng 3 năm 2001, cảnh sát không còn bất kỳ tư liệu gì của hắn nữa, dường như đã cải tà quy chánh, vấn đề là, người như vậy sẽ trở thành sát thủ kiểu sứ mệnh sao?

Bách Hạo Lâm sờ cằm, tỉ mỉ nghiên cứu tất cả tư liệu liên quan đến Trương Huy -- Cha mẹ hắn lúc hắn 3 tuổi thì ly dị, sau đó do ông bà ngoại nuôi dưỡng, trước năm 18 tuổi từng phạm rất nhiều lỗi, nhưng sau khi thành niên hành vi phạm tội của hắn đã giảm đi rất nhiều, một mặt nào đó có thể nói được hắn ở trong tù đã sâu sắc hối hận tội nghiệt của mình, hơn nữa từ kẻ phạm tội chuyển biến thành kẻ xét xử; Mặt khác cũng có thể chứng minh hắn am hiểu rất rõ cách che giấu chứng cứ phạm tội, càng am hiểu cách chu toàn với cảnh sát; Trong những người mất tích có rất nhiều người có tiền án, mà hắn lại nhiều lần ngồi tù, trong đó e rằng không phải không có liên quan.

Bây giờ Trương Huy làm bảo vệ kiêm nhân viên giữ xe ở một khu giải trí tên Hồng Nguyệt Lượng, năng lực của hắn không cần phải nói, cũng có thể lợi dụng chức vụ để sử dụng xe, vả lại hắn nhiều lần giao thiệp với cảnh sát, cũng có thể học được không ít thủ đoạn phản điều tra, phương diện này đều rất phù hợp với đặc tả nhân cách mà Bách Hạo Lâm viết về kẻ thần bí!

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, chân tướng vẫn chưa biết được, cho nên Bách Hạo Lâm quyết định đổi khách thành chủ, phải gặp người này!

Để tránh đánh cỏ động rắn, Bách Hạo Lâm hẹn vài người bạn đến Hồng Nguyệt Lượng hát Karaoke, anh vừa xuống xe đã nhận ra ngay Trương Huy trong đám nhân viên bảo vệ, hắn đang đứng ở cạnh cửa trò chuyện cùng hai người khác, dường như không hề chú ý tới anh.

Trương Huy thân cao khoảng 1m70, vóc dáng coi như cân xứng, mặt mũi rất bình thường, ngoại trừ để tóc cắt sát chưa đến hai tấc, bóng loáng có thể soi soi gương, nhìn không ra hắn có chỗ nào đặc biệt.

Nếu dấu tay người này xuất hiện trên giá sách nhà mình, Bách Hạo Lâm đương nhiên không dám xem thường, anh giả vờ không biết gì, đưa chìa khóa xe cho một nhân viên đỗ xe khác đang đi về hướng mình, rất tự nhiên hỏi:

"Các cậu bán đến mấy giờ?"

"Quán bar và câu lạc bộ đêm ba giờ sáng đóng cửa, Karaoke mở suốt đêm." Tên bảo vệ kia đáp.

"Cực quá nhỉ, các cậu cũng làm suốt đêm sao?"

"Không, chúng tôi có hai ca, 0 giờ chúng tôi đã tan ca rồi, xin yên tâm, khi ngài về sẽ có người lấy xe cho ngài," Bảo vệ tưởng rằng Bách Hạo Lâm lo không ai phục vụ anh, "Đây là thẻ xe của ngài, mời ngài lấy."

"Ừ, cám ơn." Bách Hạo Lâm nói cám ơn, liếc về phía Trương Huy đang vừa nói vừa cười với đồng nghiệp, vừa quan sát động tác của hắn, vừa nghĩ thầm:

Thời gian làm việc nghỉ ngơi của người này cũng tương xứng với thời gian mất tích của những người mất tích kia. Từ cách hắn nói chuyện với người khác tràn đầy tự tin, khi nói rất thích dùng tay ra hiệu, người này luôn nóng lòng biểu đạt, phát tiết tình cảm của mình, cho nên quên đi cảm thụ của người khác, thuộc kiểu cường thế; Chỉ khi nào người khác bắt đầu nói chuyện, hắn theo thói quen khoanh tay trước ngực, đây là tâm lý phòng ngự, chứng tỏ hắn đang bài xích đối phương, là một người có cảnh giới lòng tham mạnh mẽ, trong lúc cố ý và vô ý, hắn đều xây dựng phòng tuyến với người khác, vĩnh viễn bảo trì khoảng cách thích hợp với người khác.

Chỉ nửa phút này, Bách Hạo Lâm căn bản đã nhận định mình tìm đúng người!

Bách Hạo Lâm đoán chắc thời gian, vào 11h50 từ cửa sau chuồn ra, trốn trong góc tối chờ Trương Huy tan tầm.

Khoảng chừng 0 giờ 1 phút, Trương Huy thay quần áo xong từ cửa chính của Hồng Nguyệt Lượng đi ra, ở bãi đỗ xe lấy xe mô tô của hắn.

Xe của hắn có chút khác với suy đoán của Bách Hạo Lâm, chẳng qua xe mô tô cũng miễn cưỡng có thể làm công cụ chở xác.

Bách Hạo Lâm lặng lẽ bám đuôi Trương Huy.

Trương Huy cũng không đi thẳng về nhà, mà đi sang khu giải trí khác.

Bách Hạo Lâm lại không cho rằng hắn đi làm thêm, nhưng anh cũng không tiện theo dõi quá sát, chỉ có thể ở bên ngoài lẳng lặng chờ, Trương Huy mỗi lần đi vào khoảng 10 phút tới nửa tiếng, liền rời đi.

Ghé qua năm, sáu khu giải trí xong, Trương Huy lúc này mới lái xe mô tô đi về căn nhà ông bà ngoại hắn ở khi còn sống.

Hôm nay không thích hợp ra tay, Bách Hạo Lâm đi theo Trương Huy tới một xã khu cũ ở ngoại ô thành phố, sau khi nhìn thấy đi vào căn nhà bên trái tầng một tòa thứ ba, quan sát chung quanh một lượt, mới rời đi.

Trải qua ba ngày liên tục theo dõi điều tra, Bách Hạo Lâm đã có một hiểu biết khá toàn diện về Trương Huy.

Trương Huy mỗi tháng ngày lẻ thì làm việc từ 4 giờ chiều đến 0 giờ, ngày chẵn thì từ 0 giờ đến 8 giờ sáng; Ban ngày đa số thời gian hắn đều ở nhà ngủ, nhưng mỗi tối đều cố định đến mấy khu giải trí, thời gian đều khoảng từ 10 đến 30 phút; Mà nhà hắn ở là di sản ông bà ngoại để lại cho hắn, đây là một xã khu kiểu rất cũ, không có thiết bị an ninh; Mặt sau nhà hắn ở là một rừng cây nhỏ hoang vu, diện tích không lớn, xuyên qua rừng cây là đường quốc lộ, đường rất hẻo lánh, xe cộ lui tới không nhiều lắm; Quan hệ của Trương Huy và hàng xóm không tốt, có lẽ vì hắn có tiền án, hàng xóm không ai gặp gỡ kết giao.

Nhưng khiến Bách Hạo Lâm khó hiểu chính là, nếu hắn chính là kẻ thần bí, mấy ngày nay chẳng hề có dấu hiệu theo dõi hoặc điều tra mình, hắn đã mất đi hứng thú với mình, hay đã tìm được mục tiêu mới? Hay là hắn đã biết gì đó, hơn nữa vẫn đang chờ đợi?

Trong khoảng thời gian ngắn, Bách Hạo Lâm nghĩ mãi không hiểu.

Cứ thế lại qua hai ngày, Bách Hạo Lâm càng ngày càng không chắc Trương Huy có phải là kẻ thần bí không, mặc dù hắn có rất nhiều chỗ tương xứng với đặc tả kẻ thần bí, nhưng về hành vi lại không phát hiện tung tích có liên quan, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nhưng dấu tay của hắn sao lại xuất hiện trên cửa kéo tủ sách nhà mình?

Bách Hạo Lâm như con chuột bạch lọt vào mê cung, không thoát ra được.

Lại qua hai ngày, cuộc sống vốn dần dần yên ổn như bị ném vào một tảng đá lớn, văng lên ngàn lớp sóng.

Buổi sáng hôm nay, Bách Hạo Lâm đến ban 5 trinh sát hình sự tìm Dịch Vân Chiêu, muốn nghe ngóng xem vụ án cướp của 10 năm trước của cậu ta có đầu mối mới không, lại bị cảnh viên khác báo rằng cậu ta đang xử lý một vụ án mất tích.

Bách Hạo Lâm cũng muốn xem Dịch Vân Chiêu phá án thế nào, anh đến phòng thẩm vấn số 7 tìm cậu ta.

Qua tấm kính đơn chiều, Bách Hạo Lâm nhìn thấy Dịch Vân Chiêu đang ngồi ngay ngắn trước bàn, vừa hỏi người báo án, vừa ghi chép.

"Em phát hiện bạn mất tích khi nào?" Dịch Vân Chiêu hỏi.

"9 giờ sáng nay," Người báo án hẳn là sinh viên đại học, quần áo thời thượng, vẻ mặt hơi lo lắng, "Tiểu Lâm vốn phải đi học, kinh tế xã hội là chương trình học bạn ấy thích nhất, bạn ấy sẽ không trốn tiết, tôi thấy bạn ấy không tới, tưởng rằng bạn ấy khó ở nên đến ký túc xá tìm, mới phát hiện bạn ấy cả đêm chưa về, điện thoại cũng không gọi được."

"Người nhà cô bé đâu?" Dịch Vân Chiêu hỏi.

"Quan hệ của bạn ấy và cha mẹ không tốt, họ cũng không ở vùng này, sau đó tôi từng thử gọi điện, họ nói Tiểu Lâm chưa về nhà, gần đây cũng không gọi điện thoại."

"Lần cuối cùng em gặp bạn ấy là khi nào?"

"Tối qua, sinh nhật một người bạn, chúng tôi đến khu giải trí Hồng Nguyệt Lượng giết thời gian, mọi người rất vui vẻ, uống hơi nhiều tí, khoảng 11 giờ, tôi có chút không chịu nổi sức rượu, cùng ba bạn khác về trước, chỉ còn lại mình Tiểu Lâm."

Hồng Nguyệt Lượng? Nghe được danh từ này từ lời cô bé kia, Bách Hạo Lâm tiến về phía trước nửa bước, tập trung tinh thần nghe họ nói.

"Tại sao bạn ấy không về cùng?" Dịch Vân Chiêu không rõ.

"Lúc khiêu vũ bạn ấy gặp được một anh chàng, cảm giác với anh ta rất tốt, bảo chúng tôi đi trước."

"Hắn tên gì?"

"Không biết, không nhận ra." Cô bé áy náy lắc đầu nói, "Khi ấy đèn quá tối."

"Chẳng lẽ là bọn bắt cóc?" Dịch Vân Chiêu thì thào tự nói.

"Bắt cóc? Đây. . ." Cô gái nghe Dịch Vân Chiêu nói xong, lại càng hoảng sợ, "Không thể nào đâu? Đến nay cũng chưa từng nhận được thư tống tiền hoặc điện thoại kỳ lạ mà? Hơn nữa chúng tôi là sinh viên nghèo, có gì giá trị để bắt cóc?"

"Không, bản thân nhân loại vốn đã có giá trị bắt cóc!" Sắc mặt Dịch Vân Chiêu nặng nề.

"Hả?" Cô gái như nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, "Chẳng lẽ là tập đoàn buôn bán nội tạng? Tôi trên diễn đàn mạng từng đọc chuyện tương tự -- Một vài tập đoàn buôn bán nội tạng phi pháp sẽ bắt cóc thanh niên, sau đó lấy nội tạng khỏe mạnh của họ bán cho chợ đen, chẳng lẽ Tiểu Lâm cũng. . ."

"Sẽ không đơn giản thế thôi đâu!!" Dịch Vân Chiêu cắt ngang suy đoán của cô gái, "Nếu không sai, hẳn là -- "

Cô gái nhìn chằm chằm cậu ta, trên trán thấm ra mồ hôi mịn, hai tay bất giác nắm thành đấm, chờ cậu ta tiếp tục nói.

"Người ngoài hành tinh bắt cóc!" Dịch Vân Chiêu lớn tiếng tuyên bố.

"Người ngoài hành tinh bắt cóc??" Cô gái khó mà tin được.

"Người ngoài hành tinh bắt cóc!!" Dịch Vân Chiêu tỏ vẻ nghiêm túc, tuyệt không như đang đùa.

"Người ngoài hành tinh?! Việc này, sao có thể được?" Cô gái khó xử phủ định.

"Sao không thể?" Dịch Vân Chiêu nói như đúng rồi, "Trên thế giới này còn rất nhiều chuyện khoa học không cách nào giải thích được, ví dụ như sự tồn tại của người ngoài hành tinh!!"

Cô gái trợn to mắt nhìn cậu ta, miệng há thành hình chữ "O", cô ấy không biết tên cảnh sát trẻ tuổi thoạt nhìn ngũ quan đoan chính, vẻ mặt chính khí này đang nói giỡn hay nghiêm túc.

"Vũ trụ có hàng triệu hành tinh, mà tất cả các tinh thể đã cùng tồn tại 130 triệu năm, trong vũ trụ rộng lớn vô ngần, địa cầu thế nào cũng không có khả năng là tinh cầu duy nhất sở hữu sinh mệnh trí tuệ cao! Không những ngày nay, từ thật lâu trước kia đã có những ghi chép về các sinh mệnh sống ngoài địa cầu, ví dụ như kinh thánh  《 Kỷ Sáng Thế 》được gọi là 'Sức mạnh thần ban; Trong viện bảo tàng Ai Cập trên một tờ giấy cỏ gấu Ai Cập cũng đã ghi chép khoảng 1500 năm trước công nguyên, Thutmose đệ tam và thần dân của hắn đã chứng kiến sự xuất hiện của UFO; 《Sơn Hải Kinh 》, 《 sử ký 》, 《 tư trì thông giám 》, 《 tống sử 》 cũng từng có ghi chép cùng loại, ngoài ra còn có 《 tuyết đường mạn ký 》, 《 tân đường thư 》, 《 tấn thư 》. . . ."

"Cái đó --" Cô gái rốt cuộc nhịn không được cắt ngang lời cậu ta thao thao bất tuyệt, "Người ngoài hành tinh gì đó chắc không liên quan đến Tiểu Lâm mất tích đâu?"

"Sao lại không liên quan?" Dịch Vân Chiêu không đồng ý cách nhìn của cô ta, nghiêm mặt nói, "Ngày 19 tháng 5 năm 1961, vợ chồng Betty ở Mỹ sau khi biến mất một thời gian ngắn lại đột ngột xuất hiện, sau khi tiến hành thôi miên và trị liệu tâm lý cho họ, kích thích đoạn ký ức đã biến mất, cũng chính là toàn bộ quá trình bị người ngoài hành tinh bắt cóc; Một cơ quan nghiên cứu UFO từng thông qua phẫu thuật ngoại khoa trên cơ thể người lấy ra ba mươi mảnh kim loại, 11 mảnh trong đó tất nhiên không phải vật chất địa cầu, hơn nữa phần kim loại này được cấy vào cơ thể người, nhưng không hề có vết sẹo nào, đây là kỹ thuật mà nhân loại hoàn toàn không đạt được; Lại kể đến Trung Quốc, năm 1977 một nông dân trong một đêm từ vùng nông thôn nghèo khổ của Giang Tô 'bay' đến Nam Kinh và Thượng Hải, giao thông thời đó không cách nào làm được, hơn nữa có rất nhiều nhân chứng có thể chứng minh tính xác thực của bằng chứng này, về sau đã kiểm tra phát hiện nói dối toàn diện với người này, kết quả kiểm tra cho thấy người này không hề nói sai; Còn năm 1994. . ."

"Nếu thật sự là vậy, thì phải làm sao đây?" Cô gái thấy vẻ mặt Dịch Vân Chiêu trang nghiêm, nói năng trật tự thẳng thắng, có lý có căn cứ, cảm thấy khả năng Tiểu Lâm bị người ngoài hành tinh bắt cóc cực lớn, trong lòng cũng không để ý gì nữa.

"Vân Chiêu." Bách Hạo Lâm ở bên ngoài thật sự nghe không lọt nữa đẩy cửa vào, cắt ngang miệng lưỡi trơn tru, nói năng hùng hồn của Dịch Vân Chiêu.

"Em yên tâm, tôi nhất định tra rõ tới cùng, em về trước đi, có tin tức gì tôi sẽ điện thoại cho em." Vẻ mặt Dịch Vân Chiêu nghiêm túc, tuyệt không giống như đang giỡn.

"Dạ, làm phiền anh." Cô gái thấp thỏm bất an rời đi.

"Vân Chiêu, UFO gì gì đó không hề có căn cứ, bây giờ nói thế với người báo án e rằng không tốt lắm đâu?" Bách Hạo Lâm tốt bụng nhắc nhở, "Hơn nữa đối với hiện tượng người ngoài hành tinh bắt cóc, y học có một tên gọi là sleep paralysis, cũng là bóng đè mà mọi người thường nói, rất nhiều sự kiện tự xưng người hành tinh bắt cóc đều là giả, là chướng ngại giấc ngủ gây ra ký ức giả."

"Không, không đâu, cậu không biết đó thôi, trên đời thật sự tồn tại sự kiện vượt xa người thường!" Dịch Vân Chiêu lắc đầu, kiên định nói.

"Tôi biết có rất nhiều hiện tượng thần bí khoa học ngày nay không cách nào giải thích, nhưng nó cũng không chứng tỏ rằng vụ án này cũng thế," Bách Hạo Lâm biết Dịch Vân Chiêu lại xuất hiện tình trạng lần trước, "Tôi không biết trước kia anh đã trải qua những gì, nhưng là bác sĩ tâm lý. . ."

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì," Dịch Vân Chiêu đột nhiên lạnh lùng cắt lời Bách Hạo Lâm, "Cậu cũng giống những người khác nghĩ tôi bị tâm thần phân liệt đúng không?"

"Chưa nghiêm trọng đến mức tâm thần phân liệt, anh chỉ là có bóng ma tâm lý, hơn nữa giới hạn ở vụ án, cuộc sống, hành vi bình thường hoàn toàn không có vấn đề," Bách Hạo Lâm nhìn vào mắt cậu ta, thành khẩn nói, "Tôi biết nó nhất định có liên quan đến những trải nghiệm của anh trước đây, nếu anh muốn tìm người thổ lộ, tôi là thính giả tốt nhất, có một số việc đừng nén trong lòng, nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều."

"A," Dịch Vân Chiêu cười một tiếng, thu hồi lạnh lùng trong mắt, "Tôi hôm nay nói cho cậu biết, ngày mai cậu sẽ bốc hơi khỏi nhân gian." Cậu ta nói xong thì rời khỏi phòng thẩm vấn.

Bách Hạo Lâm nhìn bóng lưng Dịch Vân Chiêu đi càng lúc càng xa, cũng không có tâm trạng nghe ngóng vụ án 10 năm trước từ cậu ta nữa.

Trở lại phòng làm việc của mình, Bách Hạo Lâm thở dài, một lần nữa sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Cô gái họ Lâm mất tích tại Hồng Nguyệt Lượng, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là trùng hợp, nhưng mấy ngày nay anh đều theo dõi Trương Huy, không hề phát hiện hắn có hành vi vượt rào.

"Chẳng lẽ hắn biết mình theo dõi hắn, cố ý để mình buông lỏng cảnh giác trước, sau đó tối hôm qua sau khi mình rời đi, hắn mới quay lại Hồng Nguyệt Lượng gây án, mượn nó để ra oai phủ đầu mình?!" Bách Hạo Lâm nghĩ đến loại khả năng này, nếu quả thật là vậy, người này quá thông minh!!

Nếu như nói Trương Huy trước kia có thể xem là sát thủ kiểu sứ mạng, vậy hiện giờ hắn lại ra tay với một cô bé vô tội, chứng tỏ hắn đã chuyển biến thành quỷ giết người không có nguyên tắc, Bách Hạo Lâm nghĩ mình có trách nhiệm ngăn cản hắn!!!

Đêm đó, Bách Hạo Lâm đi tới trung tâm giải trí Hồng Nguyệt Lượng chờ đợi, vừa qua nửa đêm, Trương Huy như thường ngày đi vào bãi đỗ xe, lái xe mô tô về nhà.

Bách Hạo Lâm theo sát phía sau, đợi sau khi hắn về nhà, đậu xe sau rừng cây nhỏ ven đường, để ngừa vạn nhất, anh từ cốp phía sau lấy ra biển báo đang sửa xe đặt phía sau, lúc này Bách Hạo Lâm nhìn đồng hồ, 1h32'.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Bách Hạo Lâm đi bộ tiến vào xã khu Trương Huy ở.

Đèn đường kiểu xưa tản ra tàn quang như ánh trời chiều, con muỗi bay lượn dưới ngọn đèn tối mù, va vào bóng đèn nóng hổi. Xa xa thỉnh thoảng sẽ truyền đến một, hai tiếng chó sủa, nhưng rất nhanh lại trở về yên tĩnh. Đêm khuya, tĩnh mịch.

Bách Hạo Lâm bước nhanh vào khu căn hộ Trương Huy ở, đi tới trước cửa, nhưng lại phát hiện cửa khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ.

Chẳng lẽ hắn cũng đã đoán được tôi sẽ đến? Bách Hạo Lâm chần chừ một chút, quyết định không lùi bước.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, "kẹt ---", cánh cửa từ từ mở ra, một luồng sáng ảm đạm từ giữa cánh cửa bắn tới, Bách Hạo Lâm nghiêng người tiến vào.

Trong phòng rất tối, mùi mốc và mùi khói trộn lẫn vào nhau, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, lúc này, buồng trong truyền đến tiếng "Xẹt xẹt" của TV, Bách Hạo Lâm toàn thân đề phòng đi vào buồng trong.

"Loong-coong", trong bóng tối đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, làm Bách Hạo Lâm giật mình suýt nhảy dựng lên, anh nhanh nhạy trốn vào góc tường, đợi một tràng tiếng động đó qua đi, phòng lại rơi vào tĩnh mịch, Bách Hạo Lâm sợ còn chưa nguôi ngừng thở, qua hồi lâu, xác định không có nguy hiểm anh mới tiến lên, nhìn kỹ, hóa ra là đá phải một cái chén không trên mặt đất.

Bách Hạo Lâm không biết thanh âm TV quá lớn nên Trương Huy không nghe được tiếng động, hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại trong phòng không có động tĩnh.

Bách Hạo Lâm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bây giờ nửa đường bỏ cuộc đã có chút muộn, anh kiên trì đến cùng xuyên qua hành lang thật dài, từng bước từng bước di chuyển tới căn phòng trong cùng.

"Xẹt xẹt xẹt ---" Dường như là tiếng mất tín hiệu của TV.

Chẳng lẽ Trương Huy đang ngủ?

Nghi hoặc trong lòng Bách Hạo Lâm theo từng bước anh tới gần càng lúc càng lớn, lại có một âm thanh không ngừng cảnh báo liên tục cho anh:

"Đây nhất định là một cái bẫy, mau rời đi! Mau rời đi!!"

Nhưng Bách Hạo Lâm không kiềm nén được khát vọng đối với chân tướng sâu trong nội tâm, lòng hiếu kỳ không cách nào so sánh khống chế cơ thể không tình nguyện của anh chậm rãi di chuyển, tựa như chỉ cần dò xét sáng tỏ chân tướng, hy sinh tính mạng cũng không sao cả.

Dần dần, đã có thể nhìn trộm được tình hình trong phòng, một cái TV kiểu xưa đang lập lòe màn hình hột trắng đen đối diện cửa phòng, đối diện nó là một cái giường đơn, một đôi chân đàn ông đang bắt chéo để trên giường, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, dường như đang chờ anh.

Sắp thấy kết quả rồi, Bách Hạo Lâm vô cớ căng thẳng.

Anh gắt gao dính vào tường, muốn xác định trong tay hắn có vũ khí hay không, đáng tiếc vách tường đã chặn hơn nửa tầm mắt, không cách nào xem thử.

Nếu hắn thật sự muốn xuống tay với mình, cần gì chờ tới bây giờ? Liều mạng!!

Bách Hạo Lâm ép buộc mình tĩnh tâm lại, anh biết khi chính diện đối mặt với Trương Huy, mình không thể thua khí thế!

Đợi tâm tình dần dần vững vàng, Bách Hạo Lâm lửng thửng đi vào phòng.

Ngay khoảnh khắc Bách Hạo Lâm chuẩn bị nói chuyện, lời nói như xương cá bị kẹt ở yết hầu, cuối cùng phun không ra mà nuốt cũng không trôi, chỉ duy trì động tác há miệng, nhưng một âm cũng phát không ra.

Trên cái giường bẩn thỉu bừa bộn, Trương Huy đang ngồi, khuôn mặt gầy bị đám hột trắng đen của TV chiếu càng tái nhợt hơn, hai đồng tử sớm đã ảm đạm không ánh sáng, chỗ ngực hắn đang cắm một con dao găm.

Bách Hạo Lâm bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, miệng thì thào không ngừng lặp lại:

"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?!!"

Ngay khi Bách Hạo Lâm kinh ngạc vô cùng, cơ hồ không thể suy nghĩ, tiếng còi xe cảnh sát bén nhọn như từ địa ngục chui ra, quanh quẩn trong trời đêm tĩnh lặng.

Cơ thể Bách Hạo Lâm run lên, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt quần áo anh, anh đã không kịp ngẫm nghĩ chuyện gì xảy ra nữa, cấp tốc nhìn quanh bốn phía, không phát hiện chỗ có thể thoát đi, anh biết chưa tới 5 phút nữa cảnh sát sẽ vào nhà, đến lúc đó anh sẽ trở thành tình nghi số một của vụ án, bản thân không cách nào biện hộ!!

Chẳng lẽ tiền đồ, tự do, sinh mệnh mình sẽ bị hủy hoại trong chốc lát?!

Không, chưa tới một khắc cuối cùng tuyệt không bỏ cuộc!! Bách Hạo Lâm tuyệt không thể cho phép mình cứ thế bị đánh bại!!

Bách Hạo Lâm lớn chừng này chưa từng bối rối đến thế, mặc dù năm đó chứng kiến cha anh ngã trong vũng máu, cũng không tuyệt vọng như giờ phút này, hiện giờ anh như một con thú bị nhốt trong phòng đi tán loạn tìm kiếm lối thoát.

May là trời không tuyệt đường người, cửa sổ phòng vệ sinh kiểu mở, Bách Hạo Lâm chống bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy, sau khi nhảy vào bụi cây sau nhà, vừa chạy hai bước chợt nghe được tiếng cảnh sát đá cửa.

Bách Hạo Lâm không dám quay đầu lại, hướng con đường đậu xe vội vã chạy đi, lúc này trong đầu anh lại trống rỗng, chỉ theo bản năng chạy trốn, anh thậm chí có thể cảm giác được tim trong ngực mình sắp nhảy ra, huyết dịch toàn thân đều sôi trào, mỗi một tế bào như muốn nổ tung, nhưng hiện giờ ra ràng là mùa hè, cả cơ thể lại lộ ra một cảm giác mát nói không nên lời.

May mà Bách Hạo Lâm nhiều lần nghiên cứu địa hình, khá quen thuộc với đoạn đường này, anh nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe mình đậu xa xa ven đường, chung quanh không có cảnh sát, Bách Hạo Lâm thở phào, vội vàng tiến bước, nhưng anh chạy đến trước cửa xe, lập tức dừng lại, mỗi một sợi tóc gáy trên người như lâm đại địch mà dựng đứng.

Ở vị trí ngoài cửa sổ xe ghế điều khiển, chẳng biết khi nào đã bị người dán lên tờ giấy ghi chú, phía trên viết rõ ràng:

Nguyên tắc sát thủ điều thứ hai: Vui lòng nhớ nỗi sợ giờ phút này, đồng thời vĩnh viễn đừng để nó phát sinh lần nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét