Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 1.8

8- Quyết Đấu

Ngày 4 tháng 8 trời âm u nhiều mây

Mặc dù có chút chênh lệch với kế hoạch của tôi, nhưng hôm nay cuối cùng tôi sẽ chấm dứt hết thảy!

"Reng reng reng", tiếng chuông chói tai khiến Bành Đào sốt ruột bất an cả đêm không ngủ, đang suýt ngủ gật trên ghế ngồi trong xe toát mồ hôi lạnh, gã vội vàng lấy ra điện thoại di động đối phương cho gã, còn chưa đưa đến bên miệng đã nhấn xuống nút nghe:

"Alo. . ."

"8h20, đến buồng điện thoại công cộng phía bắc quảng trường Thần Tinh phố Bắc Liễu, chờ ngươi tới rồi, ta sẽ chỉ thị tiếp cho ngươi." Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

Bành Đào nhìn đồng hồ, chỉ có 10 phút, gã vội vàng khởi động ô tô chạy về hướng quảng trường Thần Tinh.

Nếu như là bình thường, trong 10 phút rất dễ dàng chạy tới đó, nhưng hiện giờ đang giờ cao điểm, trên đường xe cộ chen chúc, vừa đi chưa bao xa, xe của gã đã bị kẹp giữa đường cái, tiến thoái lưỡng nan.

Thời gian tích tắc tích tắc từng giây trôi qua, Bành Đào cáu kỉnh ấn kèn, nhưng như trước không thay đổi được hiện trạng giao thông ùn tắc.

Còn có 3 phút nữa, cách quảng trường Thần Tinh chừng 500m.

"Mẹ nó!" Bành Đào mắng, gã cũng không quan tâm được nhiều, dứt khoát lấy túi đen rồi chạy về hướng quảng trường, gã lo lắng vạn nhất mình đến muộn, đối phương lợi dụng việc này nhận định gã không có thành ý, hủy bỏ giao dịch, phát tán những bức ảnh kia, đến lúc đó tất cả đều toi đời!

500 mét này còn dài hơn so với bất kỳ con đường nào Bành Đào từng chạy mấy mươi năm nay, gã tựa như con chuột không ngừng trốn chạy trong trục lăn, con đường phía trước vĩnh viễn không có đích đến. Theo thời gian từng chút một trôi qua, mỗi một tế bào trên cơ thể gã như muốn nhảy ra khỏi cơ thể gã, cuối cùng Bành Đào đúng 8h20 tới quảng trường Thần Tinh, chân của gã còn chưa dừng hẳn, chợt nghe được buồng điện thoại công cộng cách phía trước hai mươi mét vang lên.

Bành Đào phi nước đại qua đó, không để ý đến mình còn thở hổn hển liền nghe điện thoại, nhưng không đợi gã lên tiếng, đối phương đã nói:

"Phía trước có một trạm xe buýt, ngươi lên chuyến xe số BUS49204, phía dưới vị trí ngồi sát cửa sổ bên phải hàng thứ ba có chỉ thị." Hắn vừa dứt lời, điện thoại đã bị vô tình cắt ngang.

Bành Đào ngay cả thời gian mắng người cũng không có, mang theo túi đen đi thẳng đến trạm xe buýt.

Người trước trạm xe buýt di chuyển như sóng triều, dòng xe cộ nối đuôi nhau ra vào, Bành Đào căng thẳng nhìn khắp nơi, trong bảy, tám chiếc xe buýt tìm kiếm chiếc xe buýt kia.

Biển số xe ở phần đuôi xe, không dễ phân biệt như số chuyến tàu, nhất là hiện giờ dòng người lại đông nhất.

Trải qua một phen giày vò, Bành Đào rốt cuộc tìm được chiếc xe đối phương chỉ định, nhưng khi gã đang muốn bước lên, xe buýt đã đóng cửa lại, mặc cho Bành Đào ở phía sau cố hết sức gào rát cổ, như trước tuyệt tình chạy đi.

Bành Đào không còn hơi để mắng nữa, gã nhìn quanh quất, muốn tìm TAXI chạy theo sau, nhưng giờ này làm sao có thể dễ dàng gọi được xe trống? Hơn nữa gã không bắt kịp xe buýt, đồ rất có khả năng sẽ bị những người khác phát hiện, nếu bị người ta biết giao dịch của họ, tình cảnh của gã sẽ càng nguy hiểm!!

Không còn cách nào, chỉ có thể theo sau, hiện giờ kẹt xe dữ dội, nếu đi đường tắt, có lẽ có thể chạy tới kịp lúc xe buýt vào trạm!

Bành Đào đã không còn thời gian oán giận nữa, gã mang theo cái túi đen tiếp tục chạy đi, vừa chạy vừa dùng ngôn ngữ ác độc nhất ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông kẻ tống tiền gã, nếu bây giờ đối phương đứng ở trước mặt gã, gã chắc chắn sẽ một quyền đánh bay hắn khỏi hệ ngân hà!

Đây có thể nói là đoạn đường gian nan nhất của Bành Đào, túi đen chứa một trăm vạn không hề nhẹ, tay gã đã bị cứa tróc một lớp da, hai chân cũng đau nhức dữ dội, có nhiều lần, đầu óc gã đã phát ra hiệu lệnh khiến cơ thể gã cứ thế nằm bẹp trên đất nghỉ ngơi cho thỏa, nhưng tế bào toàn thân gã đều hô to với gã: "Không được!!", gã không muốn cuộc sống cẩm y ngọc thực của mình bị tàn nhẫn vẽ lên dấu chấm hết.

Bành Đào dùng hết sức mình cắn chặt răng, rốt cuộc gần tới 9h đã đuổi theo kịp chiếc xe buýt kia, khi gã thở hồng hộc bò lên xe buýt, toàn bộ mọi người trên xe dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn gã.

Bành Đào đã không còn quan tâm nữa, gã vạch đám người trên xe ra, đi thẳng đến vị trí cửa sổ bên phải hàng thứ ba, quả nhiên dưới ghế ngồi tìm được một cái điện thoại di động dùng băng dính dán vào.

Đối phương dường như còn chưa gọi điện thoại tới, việc này khiến Bành Đào thở phào nhẹ nhỏm, nhưng gã còn chưa kịp thở lấy hơi, điện thoại di động liền vang lên, gã vội vàng luống cuống bấm nghe, tiếng mắng đã nghẹn thật lâu đang muốn vuột miệng văng ra, lại bị đối phương cắt ngang:

"Chúng tôi đã xác định thành ý giao dịch của Bành cảnh trưởng, bây giờ hạn cho ngươi trong vòng 5 phút đến dưới tượng kỵ sĩ của trung tâm thương nghiệp."

"Con mẹ mày có làm cho xong luôn chưa?!" Bành Đào nổi giận, gã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng chịu loại vũ nhục này.

"Đến hay không đến, tùy ngươi chọn." Đối phương lạnh lùng buông một câu rồi cúp điện thoại.



Bành Đào phẫn nộ hung hăng ném điện thoại di động xuống đất, lại bồi thêm mấy cú liên hoàn cước, giẫm nó đến nát bấy, nhưng dù cho gã tức giận bao nhiêu, cũng không khỏi trái lời hắn, sau khi phát tiết lên điện thoại di động, gã lại xuống xe trong ánh mắt kinh dị của mọi người, kéo lên cơ thể mệt mỏi không chịu nổi tiếp tục chạy đến điểm đến kế tiếp.

Bành Đào thở hồng hộc chạy tới địa điểm giao dịch mà đối phương chỉ định, chân của gã còn chưa đứng vững, đã cảm thấy có người đang kéo nhẹ áo gã, vừa xoay người nhìn, không ngờ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi, nó đang dùng đôi mắt to tràn ngập ngây thơ nhìn gã.

"Biến đi!" Bành Đào mất kiễn nhẫn gầm nhẹ.

"Có người bảo con đưa cho chú." Đứa bé không để ý tới Bành Đào, lấy ra một tờ giấy đưa cho gã.

Không cần nghĩ, Bành Đào cũng biết đứa bé bị người ta sai khiến, gã vừa chạm vào tờ giấy, đứa bé kia liền như thỏ khôn chạy biến, Bành Đào cũng mặc kệ chẳng đuổi theo, mở tờ giấy, chỉ thấy phía trên viết:

Để đảm bảo chắc chắn trên người ngươi không cài thiết bị nghe trộm, cởi hết quần áo của ngươi vứt vào thùng rác bên cạnh!

"Mẹ nó, mày sẽ không chết tử tế đâu --! ! !" Từ sáng sớm đến giờ những tiếng gào rống của Bành Đào đã từ bị vũ nhục hóa thành thê lương, làm giật mình những người xung quanh quay đầu nhìn gã.

"Mẹ nó đừng để tao tìm được mày, ông đây sẽ lột da mày, rút gân mày!" Bành Đào miệng nói hùng hùng hổ hổ, rồi lại vẫn phải nhất nhất nghe theo, gã nhìn xung quanh có thể rất nhiều người cuống quýt dừng bước, dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn gã, liền trợn mắt nhìn lại, "Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn đòn phải không!!"

Bành Đào bỏ huy hiệu cảnh sát và súng bỏ vào túi đen, trên người cởi chỉ còn lại một cái quần lót, vứt quần áo vào thùng rác, sau đó đứng dưới tượng đồng chờ chỉ thị kế tiếp của đối phương.

30 giây, 1 phút, 2 phút, 5 phút, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ngay khi Bành Đào mang đầy bụng nghi ngờ, chẳng biết trong hồ lô của đối phương chứa cái gì, hai gã tuần cảnh đã đi về phía gã:

"Anh ở đây làm gì?"

"Không làm gì cả." Bành Đào tức giận nói, bây giờ gã đương nhiên không muốn để họ biết thân phận của gã, nếu không truyền tới sở, mặt mũi gã còn lại gì nữa.

"Lấy chứng minh thư ra." Tuần cảnh bên phải dùng ánh mắt nhìn biến thái nhìn gã.

"Anh thấy tôi ăn mặc vậy làm gì có chỗ nào để giấy tờ!" Bành Đào vốn đã lửa giận đầy bụng, bây giờ không còn kiềm chế được nữa.

"Không có chỗ để? Trong túi của anh là cái gì!" Tuần cảnh bên trái nói xong thì cướp lấy túi trong tay gã.

"Anh muốn gì!" Bành Đào vội vàng bảo vệ túi trong tay.

Lúc này đã có rất đông người tầng tầng lớp lớp vây quanh xem náo nhiệt, họ đều dùng ánh mắt có chút hả hê nhìn Bành Đào, có người còn vung tay múa chân với gã. Có người xem đông đảo, tuần cảnh đương nhiên không thể mất uy phong, tuần cảnh bên phải thấy Bành Đào không có ý phối hợp, móc cảnh côn bên hông ra, nhắm ngay cánh tay gã hung hăng đánh một cái:

"Ít nói nhảm!"

"Bốp" một tiếng giòn vang, Bành Đào bị đau, túi đen trong tay rơi xuống, tuần cảnh bên trái tay mắt lanh lẹ tiếp được, mở phecmơtuya, khi hắn nhìn thấy rõ ràng bên trong để tiền đầy túi, trên đống tiền còn có huy hiệu cảnh sát, súng, quả thực bị dọa sợ, hắn vốn tưởng rằng Bành Đào là kẻ điên, không ngờ lại là loại tình huống làm họ cực kỳ khó xử.

"Anh đang làm gì vậy?" Họ tưởng rằng Bành Đào có lẽ đang chấp hành nhiệm vụ gì đó.

"Pháp luật nào quy định không cho mang tiền ra đường?" Bành Đào đang nổi nóng, buột miệng nói ra, cũng chặt đứt đường lui của mình.

Hai người rất ăn ý nhìn nhau, một người mang Bành Đào đi, người còn lại thì xua tan đám đông, cuối cùng Bành Đào và cả túi đen đều bị họ đưa hết lên xe cảnh sát.

Nhìn xe cảnh sát biến mất ở góc đường trong tiếng hú chói tai, Bách Hạo Lâm trà trộn trong đám đông vây xem gỡ nón trùm trên đầu xuống, lấy điện thoại di động ra:

"Xin chào, cho hỏi là Tăng cảnh đốc của sở Chu Tước phải không? Tôi là Bách Hạo Lâm ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho ngài,. . ., đúng vậy, chính là cha tôi, là thế này, tôi đang làm điều tra học thuật về phân tích tâm thần cho tội phạm, nếu có thể, mong quý sở tập hợp một ít tư liệu, . . ., thật cám ơn ngài, vậy lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, Bách Hạo Lâm lúc này mới lộ ra nụ cười nhạt, tất cả đều đã nắm trong tay.

Một giờ sau, sở Chu Tước thành phố TMX.

Bách Hạo Lâm tìm được Tăng cảnh đốc bộ hành chính phân sở Chu Tước trò chuyện đôi câu, Tăng cảnh đốc liền chủ động tiến vào chính đề:

"Hạo Lâm, cậu cần số liệu về mặt nào?" Hắn từng chịu ơn của bố Bách, với con trai độc nhất của ông đương nhiên cũng nguyện ý chăm sóc nhiều hơn.

"Tăng cảnh đốc hẳn còn nhớ rõ, hai năm trước có một gã điên chém bị thương bảy thị dân vô tội giữa phố đông người, hai người trong đó vì thương thế quá nặng tử vong tại chỗ, tòa án cuối cùng phán xử người này tử hình, lúc ấy vụ án này gây xôn xao rất lớn, tất cả mọi người đều thảo luận phạm nhân khi phạm tội trạng thái tinh thần có đáp ứng không để căn cứ theo đó cân nhắc mức hình phạt, và nếu bệnh nhân tâm thần không cách nào khống chế hành vi của mình gây thương tích cho người khác, đến tột cùng do ai chịu trách nhiệm."

"Ừ." Tăng cảnh đốc gật đầu.

"Mặc dù xu hướng chính của truyền thông đều đứng ở góc độ chủ nghĩa nhân đạo phản đối dùng hình pháp nặng với bệnh nhân tâm thần, nhưng phần lớn nhân viên chấp pháp đều lo lắng một khi mở ra tiền lệ sẽ có người dùng 'bệnh tâm thần' để thoát khỏi chế tài của pháp luật, kỳ thật về sau đã có một vài vụ án làm như vậy."

"Chính xác, dù sao bất kể là pháp luật hay kỹ thuật hình sự, chúng ta đều có rất nhiều chỗ không quen, từ lâu đều dùng phán đoán chủ quan của quan tòa làm căn cứ xét xử cuối cùng, bản thân việc này chính là biểu hiện của pháp chế không kiện toàn." Tăng cảnh đốc đồng ý với cái nhìn của Bách Hạo Lâm.

"Chỉnh sửa hiến pháp cần rất nhiều lý luận và thực tiễn chống đỡ, cho nên phải xin Tăng cảnh đốc hỗ trợ sắp xếp cho tôi gặp mặt một vài tội phạm hành vi dị thường," Bách Hạo Lâm không đợi Tăng cảnh đốc trả lời, lập tức nói, "Đương nhiên, tôi rất tôn trọng riêng tư của phạm nhân, sẽ không lưu lại tư liệu hình ảnh, trên tài liệu nghiên cứu cũng sẽ không lưu lại thông tin thật của phạm nhân."

"Việc này không khó, tôi có thể sắp xếp cho cậu đến gặp mặt một mình cùng phạm nhân tại phòng tạm giam, bên trong không có hệ thống theo dõi." Tăng cảnh đốc rất tự nhiên làm theo lời Bách Hạo Lâm.

"Cám ơn ngài." Bách Hạo Lâm cảm kích nói.

Dưới sự sắp xếp của Tăng cảnh đốc, Bách Hạo Lâm gặp vài tên tội phạm trong phòng tạm giam, nhưng trong đó không có Bành Đào, sau khi hỏi đến phạm nhân thứ tư, Bách Hạo Lâm hỏi cảnh viên gác ngoài phòng tạm giam:

"Xin hỏi gần đây các anh có bắt được phạm nhân nào hành vi khá dị thường không?"

Cảnh viên đã bị Tăng cảnh đốc nhắc nhở phải tận lực thỏa mãn yêu cầu của Bách Hạo Lâm, đương nhiên dốc hết sức mình giúp anh:

"Sáng nay thật ra mới bắt vào một người," Hắn vừa tra tư liệu vừa nói, "Nhưng mà hắn có chút đặc biệt, là một cảnh viên."

"Vì nguyên nhân gì?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Vi phạm thuần phong mỹ tục." Sau khi vào đây không nói một câu, vốn tưởng hắn sẽ báo ngay về sở thuộc quyền của mình, nhưng hắn lại từ chối."

"Chọn hắn đi." Bách Hạo Lâm biết người này chính là Bành Đào.

10 phút sau, Bách Hạo Lâm tại phòng tạm giam gặp được Bành Đào mặt mũi tiều tụy, khi gã nhìn thấy Bách Hạo Lâm ngồi đó, càng giật mình không khép nổi miệng, gã mặc dù không biết cả ngày xui xẻo nhất đời mình này toàn bộ đều do Bách Hạo Lâm một tay bày ra, nhưng cũng biết anh xuất hiện ở đây không hề đơn giản.

"Thật bất ngờ quá nhỉ, Bành cảnh trưởng." Bách Hạo Lâm đợi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, mỉm cười với gã nói, trong nụ cười cò thêm vài phần ý tứ châm chọc.

"Hừ, sao cậu ở đây?" Bành Đào ngồi đối diện Bách Hạo Lâm, lời nói đương nhiên không mấy tốt đẹp.

"Tôi nghe nói Bành cảnh trưởng không chỉ thoát y ở nơi đông người, lại còn cầm khoản tiền lớn trăm vạn, chẳng biết Bành cảnh trưởng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ nho nhỏ của tôi không?" Bách Hạo Lâm cười nói.

"Liên quan gì đến mày, cút!" Bành Đào tâm tình vốn đã cáu kỉnh, nào còn chịu được sự trào phúng này của Bách Hạo Lâm.

"Bành cảnh trưởng, tôi là tới giúp ông, ông nói vậy có không hợp tình hợp lý lắm không?" Bách Hạo Lâm phớt lờ gã, tiếp tục nói, "Huống hồ --, ông cũng nên biết được tội nghiệt của ông không phải tiền là có thể giải quyết đâu."

"Cậu có ý gì?" Bành Đào mơ hồ cảm thấy anh đang ám chỉ gì đó.

"Bành cảnh trưởng là người thông minh," Bách Hạo Lâm thản nhiên vênh váo nói, "Nếu không Văn Trạch và Tiểu Dục -- đứa bé vốn được cứu ra kia cũng sẽ không chết trên tay ông!" Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn gã, ánh mắt như mũi dao nhọn muốn đâm thủng cơ thể Bành Đào.

"!!" Bành Đào ngẩn ra, gã không ngờ Bách Hạo Lâm lại nói trắng ra như thế, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra cách nói thế nào giải vây cho mình, gã gượng gạo dời ghế về phía sau, cơ thể cũng không khỏi dựa sát ra sau, "Mày, mày có chứng cứ gì?"

"Ông dời ghế về phía sau chứng tỏ lời nói của tôi khiến ông bất an, ông muốn giữ khoảng cách với tôi để bảo vệ bí mật nhỏ đáng thương của ông." Bách Hạo Lâm cười nhạt nói, trong phòng này không có máy theo dõi, không có người ngoài, càng không có kính một chiều, anh không sợ nói trắng ra, đây cũng là nguyên nhân anh chọn để Bành Đào bị sở Chu Tước bắt giữ.

Bành Đào không biết Bách Hạo Lâm đã biết được bao nhiêu, càng không biết anh muốn thế nào, gã chỉ có thể nói năng thận trọng, nhưng mồ hôi mịn lại thấm ra từ trán gã, lông tơ sau lưng dựng đứng, như lâm đại địch.

Bách Hạo Lâm tiếp tục nói: "Tôi biết ông chỉ là kẻ chấp hành, rất nhiều chuyện không hề liên quan tới ông, nếu ông nói toàn bộ cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không kể lại cho người thứ ba những gì tôi biết."

"Ha ha, Bách Hạo Lâm, mày cho rằng sẽ hù được tao?" Bành Đào ngửa mặt lên trời cười nói.

"Đúng, nếu Lý Ưng vẫn là chỗ dựa vững chắc của ông, tôi đương nhiên không gì được ông, nhưng nếu lão biết được con trai bảo bối của lão thật ra là bị ông giết, sẽ thế nào đây?" Bách Hạo Lâm không chút hoang mang lấy di động ra, đưa bức ảnh trên điện thoại di động cho gã xem.

"Mày!!!" Bành Đào hét lớn, "Hóa ra là mày!!! Tất cả những việc này là kế hoạch của mày!!!!!" Gã muốn nhào qua cướp điện thoại di động của anh, nhưng tay của gã bị khóa trái trên ghế dựa phía sau, mặc gã giãy giụa thế nào, cũng không đụng được tí ti nào tới Bách Hạo Lâm.

"Đúng, đích thật là tôi trói Lý Vọng Long ở nhà gỗ, là tôi đặt con dao đầy máu heo vào trong tay hắn để ông cho rằng con ông đã bị giết hại, là tôi trốn trong chỗ tối chụp lại tất cả tình hình ông sát hại Lý Vọng Long, tất cả những việc này đều là tôi làm, nhưng chớ quên, tôi cũng là người duy nhất có thể giúp ông," Bách Hạo Lâm không nhanh không chậm bỏ lại điện thoại di động vào túi, "Ông không thấy lạ vì sao tôi lại tới sở Bạch Hổ làm đánh giá tâm lý cho cảnh viên, bây giờ vì sao lại xuất hiện ở đây sao? Tôi có thể dùng việc trạng thái tinh thần ông không tốt để làm lý do thay ông bớt tội, cũng có thể lập tức giao cho ông những chứng cứ liên quan đến mạng sống của ông đây, khoản giao dịch này rất lời nhỉ, ông cứ từ từ suy nghĩ."

"Mày muốn biết gì?" Từ trong cổ họng Bành Đào nặn ra giọng điệu quái dị, như dã thú gào thét khi rơi vào bẫy của thợ săn.

"Tất cả!" Bách Hạo Lâm nói rõ từng câu từng chữ.

"Ha ha ha!" Bành Đào đột nhiên cười ha hả, "Bách Hạo Lâm, mày thật ngây thơ, mày cho rằng như vậy có thể khiến tao nói ra tất cả?"

Bách Hạo Lâm nghiêng đầu nhìn gã, chờ gã đưa ra điều kiện.

"Tao ở quan trường nhiều năm như vậy, không học được gì chỉ học được một chuyện: Trên thế giới này tao chỉ có thể tin vào bản thân!" Bành Đào rướn cổ lên muốn tới gần Bách Hạo Lâm, mặt lại vì quá kích động, quá phẫn nộ, quá khiếp sợ mà đỏ bừng, "Tao bây giờ chỉ có thể nói cho mày biết, cái chết của Hà Văn Trạch không phải một mình tao làm, đứa bé kia cũng không phải tao giết, còn có một người mày không tưởng được đâu, về phần những thứ khác, chờ sau khi tao rời đi, tao sẽ nói cho mày biết! Đương nhiên, mày phải nghĩ ra một lý do tốt để giúp tao ra khỏi đây, tao cũng không muốn trên hồ sơ của tao có bất kỳ vết nhơ nào!"

"A." Bách Hạo Lâm cười một tiếng, căn cứ đánh giá tâm lý của anh về Bành Đào, đây đã là toàn bộ giới hạn của gã, chờ sau khi cứu gã ra khỏi đây, gã sẽ không thực hiện lời hứa nói cho mình chân tướng, mà sẽ nghĩ tất cả biện pháp che giấu chứng cứ, biện pháp trực tiếp nhất chính là giết anh, đúng như lời gã nói: Trên đời này gã chỉ tin tưởng vào bản thân gã.

Mặc dù biết rõ như thế, nhưng Bách Hạo Lâm cũng không phản bác, càng không ép buộc gã, mà đồng ý yêu cầu của gã:

"Thành giao."

Bách Hạo Lâm dựa theo ước định, dùng tình trạng tinh thần không tốt làm lý do thay Bành Đào biện hộ, hơn nữa tội Bành Đào phạm vốn rất nhỏ, phía phân sở Chu Tước vào ngay chiều hôm đó đã cho phép thả Bành Đào.

Bành Đào cầm lấy túi đen và trăm vạn tiền mặt bên trong của mình ra khỏi phân sở Chu Tước, gã vốn tưởng rằng Bách Hạo Lâm sẽ chờ mình, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu, gã bây giờ không có tâm trạng quay lại sở Bạch Hổ, cũng không có nơi nào khác để đi, đành phải về nhà trước.

Khu chung cư Thượng Phẩm Nhất Thành, đường Nam Liễu thành phố TMX, nhà Bành Đào.

Bành Đào mệt mỏi về đến nhà, vứt túi đen chứa đầy tiền lên sàn, sau đó kiệt sức ngồi trên sofa.

Cung Đình trong phòng nghe thấy động tĩnh, đi tới phòng khác, thấy Bành Đào trở lại, khẽ hít một hơi:

"Anh đã đi đâu?"

"Bà đừng quan tâm." Bành Đào nhíu mày, không muốn phản ứng bà ta.

Cung Đình im lặng không nói, bà ta đi vào bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Bành Đào:

"Bên ngoài trời nóng, ông uống nước giải nhiệt."

Bành Đào tức giận liếc bà ta, nhưng gã bị giam lâu như vậy một ngụm nước cũng chưa hề được uống, quả thực khát lắm, liền nhận lấy, vặn mở nắp, ừng ực ừng ực rót vào miệng hơn nửa chai.

Thấy Bành Đào uống nước xong, Cung Đình âm thầm thở phào, bà ta như thường ngày, nói:

"Tôi đi đánh bài với đám bà Trần, ông mấy ngày nay mệt mỏi rồi, ngủ một giấc đi, lát nữa tôi gọi điện thoại cho ông, tối nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm một bữa."

"Ừm --" Bành Đào cũng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt dường như không mở ra nổi, gã mơ màng đáp, sau đó ngã trên sofa, bắt đầu ngáy pho pho.

Sau khi thấy Bành Đào ngủ say, Cung Đình không rời đi ngay, mà vào phòng bếp, mở nút ga.

Cùng lúc đó, sở Bạch Hổ thành phố TMX, ban 5 trinh sát hình sự, phòng làm việc Lý cảnh ti.

Lý cảnh ti cẩn thận xem xét báo cáo của Dịch Vân Chiêu cảm thấy không có chỗ nào không ổn, mới nói:

"Bảo Bành Đào trở lại hợp tác điều tra đi!"

Dịch Vân Chiêu trước đã định vị chất đồng vị chì của súng, lại thông qua chứng từ của Bách Hạo Lâm, Bành Đào mất đạn, sau khi tập trung tất cả các tình nghi lên người gã, lúc này mới để trình báo cáo cho Lý cảnh ti, mà lần này, cậu ta không để cho Lý cảnh ti thất vọng.

"Dạ."

Dịch Vân Chiêu cố gắng gọi cho Bành Đào, nhưng gã tắt điện thoại, cậu ta đành phải lái xe đến nhà Bành Đào, muốn từ người nhà gã tìm hiểu tình huống.

20 phút sau, Dịch Vân Chiêu cùng một cảnh viên khác đi tới đường Nam Liễu, căn cứ vào tư liệu của Bành Đào ở sở tìm được tiểu khu gã ở, họ đi thang máy tới tầng 27 khu chung cư Thượng Phẩm Nhất Thành, đi về phía phòng 2709.

Hai người vừa ra khỏi thang máy, thình lình, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trong hành lang, cũng ngay thời khắc đó, một ngọn lửa từ trong một cánh cửa phun ra, cuối cùng đẩy bay cửa sắt, hơn mười tấm thủy tinh của hành lang chấn nát bấy, "Xoảng" một tiếng rơi lả tả.

Dịch Vân Chiêu theo bản năng bảo vệ đầu, tai lại bị ù, dưới lầu máy chống trộm của ô tô không ngừng reo ầm ĩ nhưng cậu ta chỉ nghe được lúc gần lúc xa, cậu ta lờ mờ nhìn phía trước, hai chân lại không nghe lời mà lảo đảo.

Dịch Vân Chiêu vịn lấy vách tường, không để ý mặt và tay mình bị không ít mảnh vụn thủy tinh ghim vào, hỏi cảnh viên té trên đất cách đó không xa:

"Cậu không sao chứ?"

Cảnh viên phất tay về phía cậu ta, tỏ vẻ mình khá ổn, chỉ là cơ thể hắn đang không ngừng run rẩy.

Dịch Vân Chiêu vừa lấy ra di động gọi điện cầu trợ, vừa tập tễnh đi về phía căn nhà xảy ra sự cố, vừa đi được hai bước, cậu ta nhìn thấy cánh cửa sắt vặn vẹo nằm trên mặt đất, cửa bị đốt đen nhánh, nhưng ngờ ngợ có thể nhìn thấy số 2709 lồi ra.

Trong đầu Dịch Vân Chiêu rối thành một đống, một mặt là vụ nổ tới quá đột ngột, hai là cậu ta không biết có phải Bành Đào sợ tội nên đã tự sát không?

Ngã tư này cách khu chung cư cao cấp kia không xa, Bách Hạo Lâm ngồi trong xe nhìn không ít người hiếu kỳ chạy tới nơi xảy ra sự cố, khởi động ô tô, lái xe rời đi.

Anh biết, đây không phải là tai nạn, mà là một tay Cung Đình bày ra, không, thà nói là Cung Đình, không bằng nói là chính anh.

Bách Hạo Lâm tiếp cận Cung Đình không chỉ vì hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Bành Đào -- Bày trí của viện tư vấn có thể nói là đo ni đóng tấc cho bà ta -- Màu vàng mặc dù có thể làm tâm trạng người ta khoan khoái, nhưng cũng có thể tạo thành tâm trạng không ổn định; Tủ màu đen đóng kín lần nào cũng đều chiếm hơn phân nửa tầm mắt của Cung Đình, màu đen có thể khiến người ta sinh ra cảm giác buồn bực, mọi việc cứ thế. . .Tất cả của tất cả những việc này đều là để chặt đứt đường lùi của Bành Đào.

Bách Hạo Lâm không chỉ lợi dụng tâm lý ám thị không ngừng làm sâu thêm nghi ngờ và lòng căm hận của Cung Đình với Bành Đào, còn lợi dụng bà ta trù tính cho Bành Đào và Lý Vọng Long tự giết lẫn nhau, cuối cùng đẩy gã về tuyệt lộ.

Đây mặc dù không phải ý định ban đầu của Bách Hạo Lâm —— Vốn dĩ anh định mượn tay Dịch Vân Chiêu, cùng Cung Đình trong ngoài giáp công bức Bành Đào lộ ra dấu vết, cuối cùng dùng tội mưu sát bắt giữ gã, để gã bị pháp luật nghiêm trị, nhưng anh cuối cùng phải thay đổi cách làm của mình, mặc dù kết cục chết do tai nạn có chút tiện nghi cho Bành Đào.

Khóe miệng Bách Hạo Lâm không nhịn được nổi lên nụ cười nhàn nhạt, tựa như khi còn bé thi đậu thành tích tốt nhận được lời khen của cha làm anh mừng rỡ, anh biết mình đã loại trừ một con cổ trùng bao bọc bởi vỏ ngoài xinh đẹp, để ngừa nó gặm nhắm thêm nhiều sinh mệnh hơn nữa, đồng thời anh cũng biết rõ rằng đây chỉ là khởi đầu.

Nhật ký ngày 5 tháng 8

Bành Đào nói cho tôi biết kẻ sát hại Văn Trạch còn một người mà tôi sẽ không tưởng được, người đó là ai?

Bây giờ nhớ lại, ngày trước tôi và Văn Trạch không hề lộ ra chút sơ hở, thân phận của cậu ấy luôn giấu kín, vấn đề đã xuất hiện lúc nào?

Là sau khi tôi tiếp xúc cùng Từ Đông Bình?

Không, trong 1 tuần sau khi tiếp xúc với hắn đều bình an vô sự, mà sau khi hắn đệ trình kế hoạch bảo vệ nhân chứng của tôi, sự việc mới bắt đầu chuyển biến —— bắt đầu là tôi bị tập kích, từ đó về sau, tôi liền cắt đứt liên lạc với Văn Trạch, nhưng không bao lâu thì cậu ta xảy ra chuyện, việc này rất có khả năng là thủ đoạn của chúng cố ý tách chúng tôi ra!

Từ sau khi Văn Trạch chết không lâu, phòng vật chứng bị một ngọn lửa vô danh đốt trụi, cả vụ án bị buộc phải ngừng trệ, trong đó chắc chắn có sự liên quan rất lớn.

Vậy ai là người mà tôi không tưởng được? Từ Đông Bình? Thẩm phán? Hay người trong pháp viện kia?

Nếu là "người không tưởng được", vậy đầu tiên sẽ là người tôi tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa là người có liên quan đến vụ án này. . .

Là Từ Đông Bình sao?

Cẩn thận nhớ lại tình hình khi bị tập kích, hai gã tội phạm kia mỗi một nhát dao đều chí mạng, nếu không phải Từ Đông Bình kịp thời chạy tới, tôi đã sớm mất mạng, trong này có bao nhiêu trùng hợp? Bao nhiêu dự mưu?

Nếu Từ Đông Bình thật sự chung đường với chúng, vậy sự kiện bị tập kích chỉ là ép buộc với thủ đoạn tôi áp dụng bảo vệ nhân chứng, nếu là để tách tôi và Văn Trạch, vậy tại sao họ không dứt khoát giết tôi chấm dứt hậu hoạn luôn? Họ đang chờ gì?

Hoặc nói, họ đang chờ mong gì ở tôi?

Mặc dù tạm thời chưa biết nguyên nhân, nhưng tôi sẽ không để họ thất vọng!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét