Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

Nhật ký sát thủ 1.6

6 - Bố Cục

Ngày 28 tháng 7

Hôm nay là 10 ngày kỵ của Văn Trạch, tôi sẽ nhanh chóng dâng cho anh phần tế phẩm đầu tiên.

Ngoài cụm biệt thự Tây Giao thành phố TMX

Bách Hạo Lâm ngồi trong xe, không hề nhúc nhích nhìn nghiêng về phía cánh cổng cụm biệt thự đối diện.

Đây đã là ngày thứ ba anh thủ tại chỗ này, căn cứ vào phân tích tâm lý của anh về Lý Vọng Long, hắn gần đây chắc chắn sẽ lại ra tay -- Văn Trạch đã chết, bản thân anh thì kêu trời trời không đáp, hắn chắc chắn sẽ cho rằng sự việc đã lắng lại, hơn nữa hắn đè nén xúc động giết người trong lòng mình đã hơn một tháng, hẳn đã sớm không kịp đợi nữa rồi nhỉ?

Khoảng 3 giờ chiều, xe của Lý Vọng Long lái khỏi cổng biệt thự, Bách Hạo Lâm theo sát phía sau.

Thời gian vườn trẻ tan học buổi chiều thường đều vào khoảng 3 giờ rưỡi, nếu phụ huynh không có thời gian đón con, vườn trẻ sẽ tạm thời trông đến 5 giờ rưỡi, hiện tại ra ngoài lúc này, vừa vặn có thể thừa dịp giờ cao điểm vườn trẻ trả học sinh, thầy cô bận rộn không trông nổi, thừa loạn bắt cóc con nít.

Đúng như dự đoán, xe của Lý Vọng Long đậu bên ngoài một nhà trẻ tên Thiên Sứ, hắn xuống xe, lẫn vào trong đám phụ huynh đang chờ vườn trẻ mở cửa đón con.

Bách Hạo Lâm đậu xe ở phố đối diện, bấm 110, rất nhanh, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nữ:

"Xin chào, đây là 110, tôi có thể giúp gì được ngài."

"Lúc trước tôi đã đánh mất một chiếc SUV, bây giờ tôi đang ở phụ cận vườn trẻ Thiên Sứ số 45 đường Đông Vĩ nhìn thấy một chiếc xe rất giống của tôi, phiền các cô phái tuần cảnh đến xem một chút." Bách Hạo Lâm kéo giọng, để cho giọng mình nghe trầm, khàn hơn.

"Xin ngài cho biết số báo động."

"Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua đây thì nhìn thấy, lúc ra cửa không ghi lại số báo động, chuỗi số đó thật sự quá dài," Bách Hạo Lâm tràn ngập áy náy nói, "Hay là tôi lập tức trở về lấy, có thể phiền cô phái người xem trước được không?"

"Tôi sẽ mời tuần cảnh phụ cận hiệp tra trước, xin ngài cứ ở yên đó."

"Tốt, cám ơn."

Cúp điện thoại, Bách Hạo Lâm ngồi trong xe chờ xem kịch vui.

Khoảng chừng 5 phút sau, một tuần cảnh lái một chiếc mô tô cảnh sát chạy tới, sau khi hắn xuống xe đi một vòng quanh chiếc SUV, cẩn thận xem xét, Lý Vọng Long đứng trước cửa vườn trẻ chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào, thấy thế hơi khẩn trương, hắn đi qua đó còn chưa nói gì, tuần cảnh đã chú ý tới vẻ mặt khác thường của hắn, hỏi:

"Xe này của anh?"

"Của tôi."

"Có người báo cảnh sát nói xe này giống chiếc ngài ấy bị mất, để loại trừ hiềm nghi anh mua xe lậu, xin mời anh xuất trình giấy tờ liên quan."

"Xe này là tôi tự mua!" Lý Vọng Long nổi giận.

"Vậy xin mời xuất trình giấy tờ." Tuần cảnh trừng trắng mắt với Lý Vọng Long, giọng điệu càng thêm cứng rắn.

"Mày là người của khâu nào? Tao dựa vào cái gì phải đưa giấy tờ cho mày xem?" Lý Vọng Long từ nhỏ đã lớn lên trong tiếng a dua nịnh hót, chưa từng chịu cơn cáu gắt vô lối này, huống chi dưới cái nhìn của hắn, rõ ràng tuần cảnh này đang cố ý gây khó dễ cho hắn.

"Nếu anh không phối hợp, tôi có thể dùng tội cản trở công vụ để tạm giam anh." Tuần cảnh cũng phát hỏa.

"Tốt thôi, mày chờ đó!" Lý Vọng Long tức giận lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Đào: "Anh Bành, tôi là Vọng Long, bây giờ tôi đang ở số 45 đường Đông Vĩ gặp chút phiền toái, anh tới giúp tôi xử lý đi."

Chuyện của Lý Vọng Long chẳng phải là chuyện của Lý Ưng sao? Chưa tới 10 phút, Bành Đào đã chạy tới, mặc dù đường Đông Vĩ không thuộc quản hạt của sở cảnh sát Bạch Hổ, nhưng nội bộ cảnh sát có một quy tắc ngầm, chỉ cần có nhân sĩ nội bộ ra trận, tình hình chung đều sẽ mở một mặt lưới, sau khi Bành Đào đến, tuần cảnh cũng không làm khó Lý Vọng Long nữa, nhanh chóng rời đi.

(Tiêu: thành ngữ Mở Một Mặt Lưới được dùng để chỉ lòng thương xót, khoan hồng độ lượng của một người, bằng việc giúp người phạm lỗi có một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình, xuất phát từ điển cố Thương Thang nói với người đàn ông bắt chim rằng cách làm của ông ta quá tàn nhẫn vì ông không tha cho con chim nào thoát được dưới tấm lưới của mình, và rằng ông nên để lại ít nhất một mặt lưới mở.)

Tuần cảnh đi rồi, Bành Đào lúc này mới chú ý tới trang phục Lý Vọng Long không bình thường, hơn nữa sau lưng hắn là một khu nhà trẻ, có vết xe đổ, Bành Đào cảnh giác hỏi:

"Vọng Long, cậu làm gì ở đây?"

"Không có gì, chỉ ngao du khắp nơi thôi." Lý Vọng Long mặt không đổi sắc.

"À, đi dạo tới vườn trẻ," Bành Đào không vạch trần thẳng mặt hắn, "Sự việc vừa mới lắng xuống không lâu, động tác quá nhanh sẽ không tốt đâu?"

Lý Vọng Long cười lạnh: "Tôi đi đây, chuyện vừa rồi tôi sẽ nói cho ba tôi, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho anh."

Lý Vọng Long lái chiếc SUV của hắn rời đi xong, Bành Đào lúc này mới lộ ra vẻ bất mãn.

Bách Hạo Lâm thấy hai người mỗi người đi một ngã, lấy di động ra, gọi đến điện thoại của Cung Đình:

"Phu nhân Cung phải không? Chào bà, tôi là bác sĩ Hà, chiều thứ năm tôi có việc, có thể đổi thời gian hội chẩn sang ngày mai không? Ừm, được, hai giờ chiều ngày mai tôi chờ bà ở phòng khám, tạm biệt."

Chiều ngày kế, viện tư vấn tâm lý.

Bách Hạo Lâm như trước sau khi nghe một đống lớn nghi ngờ Bành Đào bất trung của Cung Đình, nói:

"Phu nhân Cung, bà có từng thử bắt tay vào từ phía con bà để chữa trị mối quan hệ giữa hai người chưa?"

"Đương nhiên từng thử, chúng tôi thỉnh thoảng còn mang con đến ngoại ô du lịch, nhưng cũng chỉ trước mặt con bầu không khí giữa chúng tôi mới có thể tạm hòa dịu." Cung Đình lắc đầu cười khổ.

"Có thể vì quý phủ trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải biến cố trọng đại, chồng bà cảm thấy hạnh phúc tới quá dễ dàng, đương nhiên sẽ không quý trọng." Bách Hạo Lâm trầm ngâm nói.

"Bây giờ tôi phải làm sao?" Cung Đình vội vàng hỏi.

"Việc này --" Bách Hạo Lâm kéo dài giọng, "Tôi sẽ không đưa kiến nghị phi pháp cho bà. Nhưng mà tôi từng nghe kể về một vụ án, tương tự với tình hình của quý phủ, hai vợ chồng đã được rất nhiều cố vấn hôn nhân tư vấn nhưng không chuyển biến tốt đẹp, về sau cô vợ dứt khoát bày ra vụ bắt cóc con mình, sau đó cùng chồng tìm kiếm ba ngày ba đêm, hai người trong mấy ngày đó nâng đỡ nhau, đến khi đứa con an toàn trở về, ông chồng phát giác cô vợ và con mình mới là bảo tàng cả đời của hắn, liền chặt đứt liên lạc với cô gái mình ngoại tình."

"Chồng của cô ta biết cô ta làm vậy không?" Cung Đình dường như thấy được hy vọng, vội hỏi.

"Tôi cũng không biết, tôi nghĩ cho dù anh chồng biết cũng sẽ tha thứ cho vợ." Bách Hạo Lâm nhún vai, tựa hồ thật sự chỉ đang kể một câu chuyện cũ.

Cung Đình khẽ cắn môi dưới, hai tay đặt trên đầu gối hơi siết, hai mí mắt rũ xuống, như có điều suy nghĩ.

Bách Hạo Lâm nhìn bà ta, hé miệng cười khẽ, nhưng không nói lời nào.

Cung Đình sau khi rời khỏi viện tư vấn tâm lý, một mực suy xét câu nói cuối cùng của Bách Hạo Lâm.

Bắt cóc con mình? Không, việc này với bà mà nói là không được, bản thân Bành Đào là cảnh sát, một khi bị điều tra ra, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, không bằng lừa ông ấy? Giả vờ như con bị bắt?

Đúng! "Trò đùa" giữa hai vợ chồng không thể cấu thành phạm tội, chỉ cần nói với giáo viên vườn trẻ, họ hẳn có thể phối hợp với mình nói dối thiện ý!

Cung Đình hạ quyết tâm, bước nhanh về phía vườn trẻ con mình học.

Ban 5 trinh sát hình sự, sở cảnh sát Bạch Hổ TMX

Bành Đào buông cốc cafe đã uống cạn xuống, duỗi lưng uể oải, ánh mắt rơi xuống đống tài liệu chất hỗn độn trên bàn, khẽ thở dài, bắt đầu chỉnh sửa lại tài liệu đáng lẽ đã phải chỉnh sửa từ một tháng trước.

"Lão Bành, mấy ngày nữa sẽ có một người mới đến bổ khuyết vào chỗ trống của Văn Trạch, cần gì anh tự sửa nữa?" Cảnh viên ngồi hàng trước gã nhắc nhở.

"Nói đến gã mới ấy à," Cảnh viên ngồi xéo phía trước xoay người lại, nói với họ, "Tôi nghe bạn ở sở cảnh sát Thanh Long nói, đầu óc hắn hình như có chút không bình thường."

"Không bình thường thế nào?" Cảnh viên hàng trước ngạc nhiên nói.

"Nghe nói có chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt."

"Có lầm không? Chỗ chúng ta là sở cảnh sát, đâu phải bệnh viện tâm thần, người sở cảnh sát Thanh Long không cần thì điều đến sở chúng ta à?" Tên còn lại bên cạnh nghe được họ nói chuyện, nói xen vào.

"Được rồi, trước khi người ta tới đừng nói mò." Bành Đào chặn lại nói, họ cũng đành hậm hực ngậm miệng.

Bành Đào hít một hơi, tiếp tục chỉnh sửa lại tài liệu, nếu là bình thường, gã đã sớm tìm người hẹn đi chơi, nhưng hôm qua sau khi gã nhìn thấy Lý Vọng Long lại xuất hiện ở vườn trẻ, tâm tình tụt hứng, dự định gì cũng mất cả.

Dưới đủ kiểu nhàm chán, Bành Đào bắt đầu lần lượt sắp xếp các vụ án đã phá hoạch, gã xử lý phần lớn là một vài vụ án nhỏ, khi gã chỉnh sửa đến một vụ, một túi văn kiện thật dày tiến vào tầm mắt gã, đây là vụ án của Lý Vọng Long.

Bành Đào do dự một chút, mở túi văn kiện ra, cho tới bây giờ, gã mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào vụ đại án mình tự lo liệu này.

Trong túi văn kiện chứa rất nhiều ảnh, phản ánh chân thật tình hình lúc đó, Bành Đào lật xem ảnh, nhìn thấy trên những khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, hồn nhiên dính đầy máu đen bẩn thỉu, nhìn cơ thể non nớt của chúng không còn trọn vẹn đầy đủ, nhìn tròng mắt vốn phải sáng ngời trong suốt của chúng bị người ta đặt trong bình thủy tinh, trong lòng Bành Đào có tư vị nói không nên lời.

Trước ngày hôm nay, Bành Đào chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của việc mình thả Lý Vọng Long sẽ thế nào, khi đó trong đầu gã chỉ có công danh lợi lộc, lương tâm, lòng trách nhiệm gì đó đã sớm bị gã quẳng sau đầu, nhưng hiện giờ, nhìn bọn nhỏ xấp xỉ tuổi con gã, vốn phải hưởng thụ tuổi thơ, hôm nay lại bị Lý Vọng Long dùng thủ pháp biến thái, tàn bạo đến cùng cực sát hại.

Bành Đạo chợt cảm thấy sợ hãi, nếu Lý Vọng Long thương tổn con gã, gã sẽ có tâm tình thế nào? Trong thế giới của gã, con trai chính là tất cả của gã, hiện giờ tất cả những điều gã làm đều là để con gã sau này có thể có cuộc sống thật tốt, gã hy vọng cuộc sống của nó tốt đẹp, hy vọng nó có thể phát triển khỏe mạnh, gã tin mỗi một người làm cha mẹ đều hy vọng như thế, kể cả những bậc cha mẹ có con bị hại này.

Mặc dù giấc mộng đơn giản là thế, lại bị ma trảo của Lý Vọng Long xé nát, hắn thậm chí không cảm thấy mình đã làm gì sai, càng đáng sợ là hắn căn bản không có ý định thu tay!!

Bành Đào không còn dám xem tiếp nữa, gã nhanh chóng xếp lại túi văn kiện, vội vàng bỏ vào ngăn tủ "Đã phá án", dường như muốn trốn tránh vấn đề gã đã biết rõ đáp án.

Ngay khi tâm tình Bành Đào phiền muộn không thôi, di động của gã vang lên, màn hình điện thoại cho thấy là Cung Đình gọi, Bành Đào vứt điện thoại lên bàn làm việc, không muốn để ý tới.

Điện thoại di động chấp nhất thực hiện chức trách của nó, vang lên chừng 3 phút, khiến Bành Đào thật sự phiền lòng, lúc đang chuẩn bị tắt máy, điện thoại di động đột nhiên không vang nữa, ngay sau đó gã nhận được một tin nhắn:

"Con mất tích rồi!"

Vốn đã cực kỳ bực mình Bành Đào chợt giật bắn, vội vàng bấm nút gọi lại cho Cung Đình, nghe bà nhận điện thoại, phủ đầu là một loạt chất vấn:

"Xảy ra chuyện gì!! Bà làm cái gì thế? Không phải bảo bà trông con sao?"

"Tôi, tôi không biết. . ." Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của Cung Đình, "Xế chiều tôi đón con, giáo viên nói đã có người đón con đi rồi."

"Là ai! Mẹ nó, dám động thổ trên đầu Thái Tuế!!" Bành Đào mắng, nhưng trong lòng có một loại dự cảm cực kỳ không rõ.

"Anh Bành, sao vậy?" Cảnh sát phía trước nghe thấy Bành Đào quát mắng, hỏi.

Bành Đào đang muốn bật thốt lên nói đầu đuôi sự việc, nhưng lời đến bên miệng, lại miễn cưỡng nuốt trở vào, gã chợt nhớ tới ngày hôm qua Lý Vọng Long chờ trước cửa một vườn trẻ, gã đương nhiên biết hắn muốn làm gì, cũng rõ ràng hắn là hạng người nào, chẳng lẽ là hắn?!

Nếu như quả thực là Lý Vọng Long bắt con mình, ngược lại không thể lộ ra, dù sao án giết trẻ đã cáo phá, nếu truyền ra ngoài, không chỉ có Lý Ưng phải chịu liên can, quan trọng hơn là chức quan của mình cũng khó giữ được, e rằng ngay cả tính mạng cũng đáng quan ngại!

Bành Đào trấn tĩnh lại, nói với cảnh viên:

"Không có gì, con anh đánh nhau với mấy đứa khác, mặt bị cào rách, anh về xem sao."

Bành Đào sau khi rời khỏi sở cảnh sát, gấp gáp chạy về nhà, gã vừa mới tiến tới cửa chính, còn chưa kịp mở miệng, Cung Đình thấy gã liền khóc như mưa, thấy bà khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, Bành Đào mềm lòng, giọng cũng dịu đi một ít:

"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

"Chiều, chiều em đi đón con, giáo viên lại nói, lại nói có người đã đón con đi mất rồi." Cung Đình ngừng khóc, nức nở nói.

"Là ai?"

"Không rõ lắm, hình như là một nam thanh niên, lúc ấy vừa vặn là giờ cao điểm đưa đón, các giáo viên cũng bận rộn quá chừng." Cung Đình nhớ lại chuyện biến thái giết hại trẻ em trước đó TV đưa tin, theo đó soạn nên.

Chẳng lẽ thật sự là Lý Vọng Long?! Trong lòng Bành Đào "lộp bộp" một cái, gã không khỏi nhớ tới thảm trạng của những đứa bé rơi vào tay hắn, trong lòng càng lo lắng, gã giận dữ đứng dậy, bấm gọi điện thoại cho Lý Vọng Long.

"Tút ----, tút ----, tút ----" một tràng tiếng máy chờ, sau tiết tít thong thả, điện thoại di động của Lý Vọng Long chuyển đến  hộp thư thoại.

Bành Đào lộ vẻ căm hận, lao vụt ra khỏi nhà, "Ầm" một tiếng đóng cửa thật mạnh, chỉ để lại Cung Đình đang lo ngại:

"Sao, sao. . ." Bà ta vốn tưởng rằng Bành Đào sẽ như những ông chồng bình thường an ủi bà, cùng bà chung thuyền tát nước, cùng nhau vượt qua ải khó, nhưng gã nán lại nhà chưa đến 5 phút đã nghênh ngang bỏ đi, là đi đâu? Đi tìm tình nhân của gã? Chẳng lẽ đã không còn con nữa, gã ngay cả nhìn bà một tí cũng không muốn liếc mắt sao?

Cung Đình ngồi phịch trên sofa, nước mắt lã chã rơi xuống, chẳng lẽ ngày xưa ân ái của họ, hôm nay đã đi vào cùng đường mạt lộ? Kế tiếp gã sẽ làm gì? Đưa đơn ly hôn cho bà?!

Đầu óc Cung Đình hiện ra một màn bà không muốn nhìn thấy nhất, cũng không muốn tiếp nhận nhất, bà đột nhiên cắn tay mình, không để cho mình khóc thành tiếng, miệng lại phát ra tiếng nức nở khó nghe, giống như con sư tử cái đang bảo vệ con mình.

Công viên rừng rậm quốc gia núi Bình Hổ thành phố TMX

Bành Đào lái xe vào con đường nhỏ duy nhất dẫn tới nhà gỗ, đường mới đi một nửa, lại phát hiện phía trước bị một đống đá lớn ngăn cản, gã lúc này mới nhớ mình đã dặn dò thủ hạ đặt chướng ngại vật trên đường, để ngừa có người xông lầm tới.

"Chết tiệt!" Bành Đào thấp giọng nguyền rủa, đành phải dừng lại đi bộ.

Bây giờ đã 7 giờ tối, ánh chiều tà đang lặng lẽ từ trút bỏ mảnh đất chưa từng bị người chinh phục này, màn đêm dần lan tràn, Bành Đào lấy súng ra, bước nhanh về phía nhà gỗ.

Đi bộ khoảng 10 phút, đối với Bành Đào mà nói còn dài hơn cả chạy marathon, gã một mực suy nghĩ nếu Lý Vọng Long thật sự bắt con gã thì làm sao đây? Nếu hắn thật sự đã dùng nó để cử hành nghi thức đáng sợ kia của hắn thì. . .

Trước mắt Bành Đào hiện ra hình ảnh Lý Vọng Long giơ cao con dao quái dị kia muốn đâm mũi dao nhọn vào trong ngực đứa bé.

Không --! ! ! ! Trong lòng Bành Đào gào thét, cũng bất chấp con đường gập ghềnh dưới chân, chạy nhanh hơn.

Rốt cuộc có thể nhìn thấy ngọn đèn mờ mịt phía trước, cách nhà gỗ còn chưa tới trăm mét, nhưng trong lòng Bành Đào càng thấp thỏm, gã thật sự rất sợ, rất sợ chứng kiến cái chết thảm của con mình, chạm đến thi thể lạnh giá của nó.

Lý Vọng Long, nếu mày dám thương tổn con tao, tao nhất định sẽ không cho mày chết tử tế!!! Bành Đào hung hăng thề.

Nhà gỗ đã gần ngay trước mắt, ánh đỏ yêu dị xuyên thấu qua khe cửa tràn ra, Bành Đào gần như tiến lên không chút do dự phá cửa gỗ.

Chốt cửa gỗ không hề khóa, bởi vì dùng sức quá mạnh, Bành Đào lảo đảo cả người, nhưng gã nhanh chóng đứng thẳng lại, phát hiện Lý Vọng Long đang nằm trên mặt đất, trên tay phải của hắn còn cầm một con dao dính đầy máu tươi, trong phòng chỉ có bóng dáng của đứa bé là không thấy đâu, Bành Đào không biết có phải Lý Vọng Long đang giở trò gian trá không, gã đi qua đó, nặng nề đá hắn.

Lý Vọng Long mở mắt, thấy Bành Đào đang dùng súng chỉa vào mình, nhất thời tức giận:

"Mẹ nó mày có ý gì??"

"Lời này hẳn là tao hỏi mày mới đúng, mày làm gì con tao rồi?"

"Con mày cái gì?" Lý Vọng Long đứng lên, nhìn Bành Đào hầm hầm, như nạn nhân là hắn chứ không phải Bành Đào.

"Bớt giả bộ! Đứa bé bị bắt có chiều nay!!" Bành Đào cả giận nói, "Tao nói cho mày biết, nếu mày dám tổn thương đến một sợi lông của nó, mày sẽ chết khó coi lắm đó!!"

"Hừ!" Lý Vọng Long cười lạnh nói, "Mày cho rằng mày là ai? Mày chỉ là một con chó bên cạnh cha tao!! Dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bổn thiếu gia, nói thật cho mày biết, đứa bé kia đã bị tao băm thành mảnh nhỏ rồi!"

"Mày!" Bành Đào chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, gã cầm báng súng hung hăng bạt vào tai Lý Vọng Long một cái.

Lý Vọng Long không ngờ Bành Đào thật sự dám động thủ với mình, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, dường như cả xương cũng bị vỡ mất rồi, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu lễ ngộ bậc này, hơn nữa còn là Bành Đào ngày thường cúi đầu khom lưng, a dua nịnh hót mình!!

"Mẹ nó mày chán sống rồi!!" Lý Vọng Long rít gào đâm đầu về phía Bành Đào, ôm chặt lấy eo gã, xô gã về phía tường gỗ.

Bành Đào lấy khuỷu tay hung hăng nện vào lưng Lý Vọng Long, nhưng vẫn không thể làm hắn dừng lại, gã túm tóc Lý Vọng Long kéo lên, đồng thời nâng đầu gối đánh úp về phía bụng hắn.

Lý Vọng Long dù sao chỉ là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, nào chịu được mấy cú ra thúc nặng nề của Bành Đào, hắn buông lỏng tay, ngã nhào trên đất, Bành Đào thấy hắn liều mạng như vậy, càng thêm chắc chắn con mình bị hắn bắt cóc, cũng càng thêm chắc chắn con mình đã chịu độc thủ bi thảm! Gã dùng sức đá Lý Vọng Long, Lý Vọng Long "hộc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng miệng vẫn không chút dịu đi:

"Bành, Bành Đào, mày là thằng cẩu tạp chủng! Cha tao mà biết, mẹ nó mày sẽ không có kết cục tốt!!"

"Bây giờ người không có kết cục tốt là mày!!" Bành Đào hổn hển rống giận, "Mẹ nó mày căn bản không phải người!! Mày ngay cả trẻ con cũng không tha!!"

"Ha, tao không phải người? Vậy mày là người?" Lý Vọng Long cười nhạo nói, "Tao còn phải cám ơn mày, nếu không nhờ mày, tao đã sớm ngồi tù, mày cầm bao nhiêu chỗ tốt từ cha tao rồi?"

Bành Đào không muốn nghe tiếp nữa, gã túm lấy Lý Vọng Long, tay trái xách áo hắn, vung tay phải xuống đánh vào bụng Lý Vọng Long, Lý Vọng Long chẳng còn tí sức nào chống trả, chỉ phải từng bước lui về sau, mà Bành Đào từng bước ép sát, đấm tay gã như tảng đá nổi điên, đánh vào người hắn như mưa trút, mãi đến khi đẩy ngã hắn lên tường, mãi đến khi miệng Lý Vọng Long phun máu tươi.



Nhìn máu tươi từ miệng Lý Vọng Long phun ra, Bành Đào lúc này mới cảm thấy sợ hãi, gã buông lỏng tay, lui về sau hai bước, Lý Vọng Long co quắp té trên mặt đất, nằm trên đất chỉ có thở ra, không hít vào nổi, Bành Đào đang muốn mắng hắn giả chết, thình lình phát hiện đỉnh sừng sơn dương đen treo trên tường đang rỏ máu tươi.

Bành Đào cảm thấy tóc gáy dựng đứng, vội vàng xem xét thương thế của Lý Vọng Long.

Chỉ thấy lưng áo Lý Vọng Long thấm ra máu, vết thương không sâu, không thương tổn vào nơi yếu hại, nhưng máu đang không ngừng chảy ra ngoài, Bành Đào sợ đến mức ngã ngồi trên đất, cơ thể nhất thời thấm vào cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Mình làm hắn bị thương? Nếu bây giờ đưa đến bệnh viện hẳn còn kịp, nhưng mà, nhưng mà hắn là con trai bảo bối của Lý Ưng đấy! Nếu Lý Ưng biết mình làm con lão bị thương, vậy vậy. . .

Bành Đào cuống cuồng, gã thậm chí không dám tưởng tượng kết quả sau này của mình, gã lo lắng đi qua đi lại giữa căn nhà gỗ, trong đầu lại một mảnh hỗn loạn, thứ duy nhất có thể nghĩ đến là thảm trạng mình phơi thây trên phố!

Không được! Không thể để cho người ta điều tra được gã từng đến đây!

Bành Đào vội vàng dùng tay áo lau những thứ mình từng chạm vào trong nhà gỗ, muốn xóa đi toàn bộ chứng cứ mình từng đến đây.

"Ưm. . ." Lý Vọng Long phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, hắn đau đến suýt ngất xỉu.

"Mày hại con tao, bây giờ một mạng đền một mạng!" Bành Đào nhìn Lý Vọng Long nằm trên mặt đất, thở như tằm nhả tơ, trong lòng vừa hận vừa sợ.

"Ta,  ta. . ." Lý Vọng Long dường như muốn nói gì đó, nhưng nói không nên lời.

"Báo ứng! Đây đều là báo ứng của mày!!" Bành Đào căm hận liếc hắn, đóng cửa nhà gỗ, bỏ lại Lý Vọng Long chỉ còn lại nửa cái mạng, dưới sự yểm hộ của bóng đêm, lặng lẽ rời đi.

Lý Vọng Long đau đớn muốn chết, hắn muốn lấy điện thoại ra gọi cầu cứu, lại phát hiện điện thoại di động của mình chẳng biết đã đi đâu mất, cơ thể như bị tháo nước, hắn nghe được thanh âm Bành Đào giẫm lên lá khô đi xa, vô cùng tuyệt vọng.

Chỗ này là Lý Vọng Long tự mình chọn, hắn cực kỳ rõ ràng công viên rừng rậm quốc gia núi Bình Hổ chiếm diện tích rộng lớn, hiếm có người ra vào, mà nơi này từng xảy ra chuyện kinh dị kia, càng khó có ai bén mảng tới, Bành Đào sợ quyền thế của cha hắn, đương nhiên sẽ không tự đánh tự khai, cho nên hy vọng sống còn của hắn có thể nói là cực kỳ nhỏ.

Lý Vọng Long từ bỏ cầu cứu, chỗ đau trên người xé rách thần kinh vốn đã rất yếu ớt của hắn, hắn nằm trên đất, ở trong lòng cầu khẩn đại ma vương có thể vận dụng ma lực cứu sống hắn, nhưng ý thức của hắn đang dần rời xa, như những hạt bụi bồng bềnh trong vũ trụ.

Không biết qua bao lâu, chỉ nghe "Két ----" một tiếng, cửa nhà gỗ từ từ mở ra, tiếp theo một loạt tiếng bước chân cực nhẹ, tiếng bước chân đi tới trước mặt Lý Vọng Long cách một thước dừng lại.

Lý Vọng Long tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, hắn cố sức mở mắt ra, muốn thấy rõ người đến là ai, nhưng chỉ nhìn được một bóng đen mơ hồ, hắn vươn tay, từ trong miệng phát ra thanh âm mập mờ không rõ:

"Cứu, cứu mạng, cứu mạng. . ."

Người nọ không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào hắn.

"Mau, mau giúp tôi, giúp tôi gọi điện." Có lẽ thấy được hy vọng, Lý Vọng Long cực lực duy trì đầu óc tỉnh táo, hắn gian nan giật giật người, cái bóng mơ hồ trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn -- Người nọ mặc một cái áo khoác màu đen, mang nón trùm, làm hắn không nhìn rõ mặt mũi.

Đối phương cũng không có ý định giúp hắn, chỉ đứng đó, lạnh mắt bàng quan.

"Con mẹ nó mày gọi điện mau!" Lý Vọng Long gào thét, nhưng thanh âm từ miệng hắn thở ra vẫn mềm yếu vô lực như thế, lúc này sinh mệnh hắn đã đến bờ vực.

Người nọ vẫn không hề nói chuyện, y ngồi xổm xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra một xấp ảnh, lần lượt xếp chúng trước mặt Lý Vọng Long, Lý Vọng Long thuận mắt nhìn lại, bỗng chốc phát hiện hơn mười bức ảnh kia đều là những cảnh tượng ghê người trong nhà gỗ trước kia -- Trên giá gỗ đặt những bình thủy tinh chứa nhãn cầu, thánh giá bị máu tươi nhuộm đỏ, tầng hầm chất đầy thi thể thối rữa của trẻ em bị hại và khuôn mặt vô cùng dữ tợn, tà ác của hắn!!

Lý Vọng Long luống cuống, hắn đã biết đối phương không phải đến giúp mình

"Mày, mày muốn gì?" Hắn muốn dời người về phía sau, nhưng lại như bị đông cứng, nhúc nhích không được.

Người nọ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lẽo đến buốt xương:

"Mày biết tên của chúng không?"

"Cái, cái gì?" Lý Vọng Long không hiểu được ý của y.

"Đám trẻ này, mày biết tên của chúng không?" Người nọ lặp lại lần nữa.

"Chúng, chúng là, là tế phẩm, tế phẩm tao hiến cho Satan đại ma vương, tế phẩm cũng có tên?" Lý Vọng Long gian nan nói, nhưng cho dù là hiện tại, trên mặt hắn vẫn không che giấu được sự sùng bái với ác ma, hắn nói một cách gian nan dùng mặt chấm đất chống đỡ, muốn nâng người, nhưng cánh tay không ngừng phát run, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.

"Đáng tiếc Ma Vương của mày lại không hề lo cho mày." Người nọ cười lạnh.

"Chủ nhân sẽ không vứt bỏ ta, ta là quản gia của ngài, ta vì ngài đến trái đất hiến tế. . ." Lý Vọng Long cảm giác được sinh mệnh đang rời bỏ, hắn dùng hết sức lực toàn thân xoay người, nhìn đôi tròng mắt tối tăm của con dê đen trên đỉnh đầu đang dõi theo hắn, tựa như đang tuyên đọc bản án tử vong cho hắn!

Người nọ không để ý đến mấy câu nói điên khùng của Lý Vọng Long, y thu hồi những bức ảnh, chuẩn bị rời đi, Lý Vọng Long lại đột nhiên phát ra tiếng gào quái dị:

"Tao biết rồi!" Lý Vọng Long kinh ngạc quay đầu, nhìn y, "Ngài đã chọn mày!! Ngài đã chọn mày!!"

Người nọ dừng chân, nhưng không quay đầu lại.

"Chủ nhân của tao sắp giáng thế, đến lúc đó, Thiên Chúa và những kẻ biện hộ cho hắn đều sẽ bị lửa địa ngục thiêu đốt, xương cốt chúng sẽ tản mát ở tận cùng địa ngục, bị ác quỷ cắn nuốt! Mà mày!" Hắn trừng mắt, dường như muốn nhìn thấu linh hồn y, nhưng lại không ngăn được cơ thể đang từ từ rét run, môi càng không ngừng run rẩy: "Mà mày chính là người tiên phong dẫn dắt Satan đến trái đất!! Nhìn xem!! Dưới chân mày, máu tươi nhuộm đỏ! Phía sau mày, bóng tối thôn tính bóng tối! Đúng vậy!! Mày đang bước lên một con đường tăm tối từ máu tươi và xương đắp, mày cũng sẽ giống tao mà thôi, tay đầy máu tanh, cuối cùng có một ngày, mày sẽ khát cầu khoái cảm giết chóc, bởi vì, mày chính là hóa thân của ma quỷ!!"

Đây dường như là hồi quang phản chiếu.

Đối phương nghe xong lời của hắn thì xoay người, chậm rãi đi về phía hắn, nói rõ từng câu từng chữ:

"Từ ma quỷ này đến từ Do Thái, nó chỉ đại biểu cho những người phản đối. Quỷ satan phản đối cái gọi là giáo hội thần thánh và các tín đồ đạo đức và giáo lý giả dối," Y nhìn chằm chằm khuôn mặt đã trở nên trắng bệch của Lý Vọng Long, Lý Vọng Long thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng cơn rét lạnh nói không nên lời trong mắt y, "Nếu satan có thể giúp tao lột xuống mặt nạ dối trá giả vờ chính nghĩa của những người như cha mày, tao nguyện ý trở thành kẻ tiên phong của hắn."

Lý Vọng Long trừng to mắt, ngay khi hắn vừa tắt thở, mới nhìn rõ tướng mạo người này, hình ảnh dừng trong mắt hắn là khuôn mặt của Bách Hạo Lâm!! Hắn dùng bàn tay dính đầy máu tươi run rẩy chỉ về phía mũi anh, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng sức lực của hắn dường như đã bị rút cạn, cánh tay và cái đầu nửa nâng đột ngột hạ xuống, ngã vào vũng máu, im lìm.

Nhìn Lý Vọng Long chết trước mắt mình, Bách Hạo Lâm không cảm thấy chút tội lỗi nào, tiếp tục dùng giọng điệu bình thản thấp giọng lẩm bẩm:

"Một tác giả người Anh tên Joseph Conrad từng nói: Tin tưởng rằng căn nguyên tội ác siêu tự nhiên là không cần thiết, bởi vì bản thân nhân loại có thể làm bất cứ điều tà ác gì." Anh vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra điện thoại di động của Lý Vọng Long, bấm nút gọi cho Lý Ưng, rất nhanh, thanh âm của Lý Ưng từ ống nghe truyền đến:

"Alo? Alo?? Alo??"

Bách Hạo Lâm không nói gì, anh đặt điện thoại di động xuống đất, lặng lẽ rời đi.

Nhà Bành Đào, khu nhà trọ cao cấp bậc nhất thành phố, đường Nam Liễu, thành phố TMX.

Bành Đào về đến nhà đã là rạng sáng, Cung Đình không ở nhà, gã cũng không có tâm tình truy tìm tung tích của bà ta liền ném mình lên giường, nhưng vừa nhắm mắt lại liền thấy tử trạng của Lý Vọng Long, gã lắc lắc đầu, trấn an bản thân:

Ta làm như vậy không chỉ là đang báo thù cho con trai, quan trọng hơn là sau này hắn sẽ không bao giờ gây hại cho bất kỳ ai nữa!

Liên tục tự nói với bản thân như vậy, trong lòng Bành Đào đã khá hơn nhiều, có lẽ quá mệt mỏi, ngay khi gã mơ mơ màng màng sắp ngủ, thình lình, điện thoại như quỷ mị vang lên.

Bành Đào lập tức bừng tỉnh, toát mồ hôi lạnh --  Ai lại gọi điện vào nửa đêm canh ba thế này? Chẳng lẽ là Lý Vọng Long tìm mình đòi mạng? Không không không, đừng suy nghĩ bậy bạ!!

Bành Đào ổn định tinh thần, đứng dậy đi tới bên máy điện thoại, không vội vã nghe máy, mà nhìn màn hình điện thoại trước, phía trên hiển thị số di động của Lý Ưng, gã càng sợ đến mất hồn mất vía, chẳng lẽ lão đã biết mình hại chết con lão?

Không, không đâu! Không nhanh vậy đâu! Tạm thời chưa nói chỗ đó xa xôi, cho dù phát hiện thi thể Lý Vọng Long, cũng không có chứng cứ chứng minh gã đã hại chết hắn! Chắc chắn có chuyện khác! Đúng, nếu mình không nghe máy, ngược lại có vẻ khả nghi.

Bành Đào bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, gã nghe máy, cố ý dùng thanh âm hàm hồ không rõ, giống như chưa tỉnh ngủ nói:

"Ai đó? Trễ vậy rồi."

"Tôi là Lý Ưng." Giọng nói chứa tức giận của Lý Ưng từ đầu kia điện thoại truyền đến.

"Anh Lý, là anh à!" Bành Đào cố ý để cho giọng nói nghe rõ ràng hơn, cũng tăng thêm vài phần nịnh nọt.

"Vọng Long đã xảy ra chuyện!"

"Hả!" Bành Đào kêu sợ hãi một tiếng, nhưng gã kinh ngạc không phải vì cái chết của Lý Vọng Long, mà là Lý Ưng sao lại biết nhanh như vậy, gã không biết có phải lão đang thử mình không, lại càng không biết giờ phút này nên đáp lại thế nào.

"Nó bị người ta hại chết rồi!" Lý Ưng phẫn nộ rít gào, "Tôi mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, nhất định phải tìm ra hung thủ giết hại nó cho tôi!! Tôi muốn bầm thây vạn đoạn hắn!!"

"Sao, sao lại xảy ra chuyện? Ai, ai phát hiện ra?" Lưỡi của Bành Đào bắt đầu líu lại.

"Nó gọi điện thoại cho tôi, nhưng không nói gì, tôi lo nó xảy ra chuyện, bảo người tra xét vị trí điện thoại di động của, lại tra được là từ phía núi Bình Hổ gọi tới, tôi sợ nó lại gây họa, chạy vào đó, lại phát hiện nó đã bị giết!" Lý Ưng mặc dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng Lý Vọng Long dù sao cũng là con trai độc nhất của lão, bi thương nhiều, nhưng càng làm lão tức giận nhiều hơn chính là có người dám động thổ trên đầu Thái Tuế! "Tôi sẽ không để yên đâu, ba ngày, cho cậu ba ngày, cậu phải tìm ra hung thủ cho tôi!!"

"Dạ, dạ, em nhất định cố hết sức." Bành Đào ngoài miệng mặc dù đáp lời, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, mình khi ấy thế mà quên xem trong túi Lý Vọng Long có điện thoại di động không, bây giờ thì hay rồi, kế hoạch đã bị xáo trộn toàn bộ, hay là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách? Nhưng nếu bây giờ gã bỏ đi, chẳng phải là sợ tội bỏ trốn sao? Huống chi gã có trốn được không? Chẳng lẽ vốn nên hưởng thụ vinh hoa phúc quý mà giờ mình lại cả đời làm đào phạm?

Đương nhiên không! Bành Đào hiểu rất rõ lỗ hổng của ngành cảnh sát, vụ án như vậy tám chín phần mười đều không phá được, đến lúc đó sẽ tìm một kẻ xem như bia đỡ đạn.

Nhưng trước đó phải tiêu trừ động cơ của mình đã, không thể để cho ai biết con trai mình bị Lý Vọng Long hại chết! Nhất định phải tạo chung lời khai với Cung Đình trước!

Bành Đào hạ quyết tâm, bấm điện thoại gọi bà ta, lại nghe được trong phòng ngủ truyền đến tiếng kêu của điện thoại.

Bà ấy đi đâu rồi? Bành Đào vội vàng xem xét điện thoại trong nhà, lại phát hiện mình đi rồi không có ai gọi tới, nhưng Cung Đình thì gọi điện đến nhà mẹ đẻ.

"Chẳng lẽ bà ấy quay về chỗ cha mẹ?" Bành Đào không để ý hiện giờ đã nửa đêm, bấm gọi điện thoại nhà cha mẹ Cung Đình.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nghe máy.

"Ai đấy?" Nghe điện thoại là ông Cung, giọng ông trong điện thoại hơi hờn giận.

"Ba, là con, Tiểu Đình ở chỗ ba à?" Bành Đào vội hỏi.

"Ừ, đều ở đây cả." Ông Cung đáp lới.

"Đều ở?" Bành Đào giật mình nói, tựa hỏi ý trong lời ông ấy nói.

"Mẹ con nó đều ở đây." Ông Cung tưởng rằng Bành Đào không nghe rõ, bổ sung nói.

"Con của con cũng ở đó?!" Bành Đào vừa mừng vừa sợ.

"Ừ, chiều nay Tiểu Đình đưa nó tới, nói để nó ở lại đây vài ngày, tối nó cũng tới luôn, vợ chồng tụi bây lại cãi nhau à?"

"Chiều nay Tiểu Đình đưa cháu về???" Bành Đào gần như không thể tin được vào tai mình, chẳng lẽ con không hề bị bắt cóc, mà là Cung Đình chẳng biết xuất phát từ mục đích gì đã đặt bẫy?!

"Đúng thế, Tiểu Đình không nói cho con biết?" Ông Cung cũng khó hiểu.

Bành Đào không trả lời vấn đề của ông Cung liền cực kỳ vô lễ cúp điện thoại, bây giờ trong đầu gã rối nùi, nếu Lý Vọng Long không bắt cóc con gã, vậy vậy. . .

Bành Đào toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mình giết sai người??

Không đúng, không đúng! Bành Đào ngẫm lại từ đầu, để mạch suy nghĩ rõ ràng.

Con căn bản không bị bắt cóc, mà Cung Đình cố ý đưa về nhà mẹ đẻ, vậy mình đã đổ oan cho Lý Vọng Long? ! Vậy tại sao hắn không nghe điện thoại của mình? Tại sao ở đâu không ở lại ở trong nhà gỗ, tay lại cầm dao dính máu, còn nữa, khi mình chất vấn hắn, tại sao hắn không phủ nhận?!

Tất cả những trùng hợp này gần như quỷ dị, thật giống như có một bàn tay tàng hình đẩy gã tiến vào vực sâu hắc ám.

Quan trọng nhất là, bây giờ mình phải làm gì đây?

Mặc kệ Lý Vọng Long có bắt cóc con gã hay không, dù sao bây giờ người đã chết, chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó, song làm gã vạn phần vui mừng chính là, con không sao cả, mà mình cũng không còn động cơ thương tổn Lý Vọng Long nữa, dưới sự hướng dẫn của gã, vụ án này chắc chắn sẽ dùng kết quả tất cả mọi người đều hài lòng để kết án.

Mặc dù tự an ủi như vậy, nhưng trong lòng Bành Đào vẫn vạn phần không yên, gã nằm trên giường trăn trở không ngủ được, cả sự kiện càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, mình thế mà lại ma xui quỷ khiến giết Lý Vọng Long? Hồi tưởng lại tình hình lúc đó, một luồng khí lạnh từ gang bàn chân gã lủi lên, gã cảm thấy có một ánh mắt mang theo sát khí đang từ phía sau nhìn chằm chằm, nhưng khi gã quay đầu lại, phía sau chỉ có một vùng tối mịt.

Ngày kế, sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX.

Còn chưa tới tám giờ, Bành Đào đã sớm đi tới sở cảnh sát, tối qua gã cả đêm không ngủ, chỉ cần gã vừa nhắm mắt lại, đầy đầu óc đều là dáng vẻ Lý Vọng Long máu chảy đầy mặt.

Bành Đào nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, phỏng chừng hiện giờ bộ chi viện cũng không có ai, gã pha cho mình một tách cafe, ngồi trên ghế, chờ thời gian thong thả trôi qua, trong lòng gã lo lắng, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn, chỉ hận không thể khiến thời gian trôi qua nhanh hơn chút.

Thật vất vả tới đúng 8 giờ, Bành Đào rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi về phía bộ chi viện.

Bành Đào vừa rời đi, Bách Hạo Lâm liền từ trong thang máy đi ra, thẳng đến phòng làm việc của Lý cảnh ti.

Lúc này cảnh viên của bộ Chi Viện còn chưa đông lắm, tất cả mọi người vội vàng thay quần áo, pha trà, mở máy tính, không ai chú ý tới Bành Đào, Bành Đào cũng không chào hỏi họ, đi đến chỗ kiểm nghiệm vật chứng.

Đám vật chứng chứa trong túi thu gom được từ chỗ nhà gỗ, đặt trong một cái hộp viết tên Lý Vọng Long, Bành Đào rất dễ dàng tìm được, thứ bên trong không có bao nhiêu, chỉ có một bộ quần áo dính máu và báo cáo pháp y.

Bành Đào cầm lấy báo cáo pháp y, lật xem, phía trên chỉ viết trên người nạn nhân có bao nhiêu vết bầm, khi còn sống từng cùng người vật lộn, nguyên nhân chết là mất máu quá nhiều.

Nhìn những thứ này, Bành Đào không khỏi hít một hơi lạnh.

"Ố, Lão Bành, sao anh lại tới đây?" Cảnh quan phòng vật chứng thấy Bành Đào đang đọc báo cáo pháp y ngẩn người, gọi.

"Tôi nghe nói Lý Vọng Long đã chết, tới xem thử các cậu đã điều tra được gì chưa." Bành Đào thả báo cáo lại trong hộp.

"Chưa tra được gì cả, song khả năng báo thù là chính."

"Có kẻ tình nghi chưa?"

"Anh còn nhớ trước đó chuyện Lý Vọng Long làm chứng không?" Cảnh quan nói, "Chúng tôi nghi ngờ đồng bọn của sát thủ trước kia làm."

"Rất có khả năng!" Nghe xong lời hắn, Bành Đào thoáng thở phào nhẹ nhỏm, quả không ngoài dự tính của gã, cảnh sát không tra được đầu mối hữu dụng, chỉ cần gã thêm chút gợi ý, tầm mắt cảnh sát căn bản sẽ không dừng trên người gã, "Vụ án trước là tôi nhận, tôi có nghĩa vụ phụ trách tới cùng."

"Ha, tôi biết anh sẽ nói vậy mà, cho nên sau khi thức cả đêm tới 4 giờ sáng nay chỉnh sửa mọi thứ lại xong đã đặt tới phòng làm việc của cảnh ti anh rồi, chỉ chờ ông ấy ký tên, anh có thể tiếp nhận," Cảnh quan cười nói, "Cha của người chết là Lý Ưng, nếu anh có thể tra được hung thủ, đây chính là nhân tình to lớn đó!"

"Tôi chỉ làm hết chức trách của mình thôi!" Bành Đào cười cười, rời khỏi bộ chi viện.

Lúc này, phòng làm việc Lý cảnh ti.

Lý cảnh ti cũng như thường ngày, đến sở cảnh sát sớm hơn giờ làm việc 10 phút, hắn vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Bách Hạo Lâm đang ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc chờ hắn, thấy hắn tới, đứng dậy, nho nhã lễ độ nói:

"Lý cảnh ti, xin chào, tôi là Bách Hạo Lâm, học sinh học viện Luật TMX, khoảng thời gian trước từng học tập một thời gian ngắn tại ban 5."

"Nhớ rồi nhớ rồi." Lý cảnh ti làm một động tác "mời ngồi", "Lần này tìm tôi muốn gặp Triệu sở trưởng sao?"

"Không phải, tôi tới giúp Lý cảnh ti." Bách Hạo Lâm mỉm cười nói.

"Giúp tôi?" Lý cảnh ti chẳng hiểu ra sao.

"Ừ, kỳ thật tôi đang đồng thời học pháp luật, với tâm lý học có hiểu sơ một ít, tôi từng xem một ít điều tra đánh giá tâm lý nước ngoài, trong ngành nghề nguy hiểm cao này, nếu bên cạnh có đồng nghiệp hi sinh vì nhiệm vụ, đều là bất lợi cho cả tập thể -- Lòng người tan rã, ai cũng cảm thấy bất an, mà tôi từng được Lý cảnh ti chăm sóc, không có gì báo đáp, bây giờ muốn thừa cơ hội này góp chút sức mọn." Ánh mắt Bách Hạo Lâm nhìn Lý cảnh ti đầy thành khẩn.

"Ý của cậu là. . ." Lý cảnh ti chưa hiểu ý Bách Hạo Lâm.

"Tôi có thể làm một hướng dẫn tâm lý và đánh giá tâm lý đơn giản cho các cảnh viên ban 5." Bách Hạo Lâm lại bổ sung, "Tôi đã nghe ngóng rồi, sở cảnh sát bây giờ chưa có bác sĩ tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, nếu không chê, tôi rất vui được phục vụ mọi người."

"Chuyên ngành của cậu không phải luật sao?" Lý cảnh ti rất hứng thú với đề nghị của Bách Hạo Lâm.

"Đúng thế," Bách Hạo Lâm vừa đáp lời, vừa từ trong túi lấy ra hai tờ giấy chứng nhận, "Học vị hai bằng thạc sĩ Luật học và Tâm Lý học, tâm lý học chuyên tâm lý học xã hội và tâm lý học phạm tội."

Lý cảnh ti tiếp nhận bằng của Bách Hạo Lâm, lấy mắt kính ra, cẩn thận xem xét:

"Không đơn giản à, anh bạn trẻ, đề nghị của cậu tôi sẽ báo cáo lại với sở trưởng Triệu, đợi sau khi sở trưởng Triệu trả lời, tôi sẽ thông báo cho cậu."

"Đây là tài liệu phân tích của tôi, nếu có thể, xin mời Lý cảnh ti gửi chung cho sở trưởng Triệu." Bách Hạo Lâm nói xong lại từ trong túi lấy ra vài tờ văn kiện tư liệu được đóng với nhau ngay ngắn đưa lên hai tay.

"Tốt tốt, nhưng mà tôi có chút tò mò, chẳng phải cậu muốn làm thẩm phán sao? Học tâm lý học làm gì?"

"Trong quá trình thẩm vấn tại tòa, tâm lý học cũng có thể có công dụng riêng, hơn nữa cuộc sống học sinh nhàn rỗi, tôi không làm gì nên đi học một ít." Bách Hạo Lâm khiêm tốn nói.

"Khó có được người ham học như cậu, tôi sẽ tìm sở trưởng Triệu ngay, cậu ngồi chờ trước." Ấn tượng của Lý cảnh ti về Bách Hạo Lâm không tồi, cũng vui vẻ hỗ trợ.

"Cám ơn Lý cảnh ti."

Lý cảnh ti đi rồi, Bách Hạo Lâm khẽ thở phào, phản ứng của Lý cảnh ti giống như anh đã đoán, mặc dù họ trước đó không tiếp xúc nhiều, nhưng anh đã sớm nhìn thấu tâm lý của ông ta từ cách bố trí phòng làm việc của ông ta:

Lý cảnh thời trẻ là một cảnh thám rất tài giỏi, nhưng tới thời trung niên thì không thành công nữa, sở trưởng Triệu trẻ tuổi hơn ông ta nhiều, thế mà đã quanh vinh thăng tới chức sở trưởng, tuổi tác của ông ta đã gần về hưu, nhưng chỉ là một cảnh ti nho nhỏ. Lý cảnh ti cũng không phải không đủ năng lực, mà là không muốn cùng người ta thông đồng làm bậy, mới không nhận được sự trọng dụng, ông ta cũng đã nhìn thấu tất cả những việc này, trở nên không màng thế sự.

Sở thích hứng thú của Lý cảnh ti rất rộng, năng lực tiếp nhận cái mới cũng rất mạnh, ông ta còn có lòng trách nhiệm rất mạnh, có cơ hội ông ta nhất định sẽ bằng lòng vì cảnh đội xuất lực, cho nên mình đưa đề nghị đánh giá tâm lý cho các cảnh viên giúp ông ta, ông ta sẽ không từ chối.

Bách Hạo Lâm chờ đến mức nhàm chán, anh chú ý tới trên bàn làm việc sạch sẽ, gọn gàng của Lý cảnh ti đặt một túi văn kiện, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Bách Hạo Lâm thuận tay cầm lên lật xem.

Khi anh nhìn thấy trang đầu tiên, liền không nhịn được cười:

"Lần này động tác của cảnh sát thật nhanh nhỉ."

Bách Hạo Lâm vừa đọc vài tờ, Bành Đào đã đi vào phòng làm việc của Lý cảnh ti, gã vừa thấy Bách Hạo Lâm, mặt lập tức sa sầm:

"Sao cậu lại ở đây?"

"Từng được các anh chăm sóc, đặc biệt đến chào hỏi." Bách Hạo Lâm lễ phép trả lời, nhưng hai nắm tay lại khẽ siết.

"Sao cậu lại tùy tiện lật xem hồ sơ cơ mật!!" Bành Đào thấy trên tay Bách Hạo Lâm đang cầm vụ án của Lý Vọng Long, chột dạ quát nói.

"Trên đây không có viết hai chữ cơ mật." Bách Hạo Lâm nhướng mày, công khai chất vấn Bành Đào.

"Sao chỉ có mình cậu? Lý cảnh ti đâu?" Bành Đào cực kỳ bất mãn.

"Không biết nữa, cần tôi truyền lời cho Bành cảnh trưởng không?" Bách Hạo Lâm vứt văn kiện lại trên bàn, chờ Bành Đào tự cầm lấy.

"Không cần!" Bành Đào giận hờn nói, gã cầm văn kiện đi ra.

Khóe miệng Bách Hạo Lâm nổi lên nụ cười thản nhiên, anh đương nhiên không muốn Bành Đào ở đây, cho nên mới cố ý nói vậy.

Qua chừng 15 phút, Lý cảnh ti trở lại, cũng mang đến tin tức tốt:

"Sở trưởng Triệu đã đồng ý."

"Vậy tôi về trước chuẩn bị, ngày mai báo danh với ngài?"

"Tốt, cực cho cậu rồi."

"Lý cảnh ti khách khí quá," Bách Hạo Lâm cáo từ rời đi, nhưng anh đi tới cạnh cửa, ngừng bước:

"À còn. . Lý cảnh ti, có chuyện tôi không biết có nên nói không."

"Chuyện gì?"

"Vô cùng xin lỗi, vừa nãy tôi nhất thời tò mò, lật xem văn kiện trên bàn ngài." Bách Hạo Lâm tràn đầy áy náy nói.

"À?" Lý cảnh ti quét mắt một lượt, không phát hiện bóng dáng văn kiện.

"Bành cảnh trưởng đã mang đi, nhưng mà tôi chú ý tới một chi tiết bên trong, có lẽ. . ." Bách Hạo Lâm tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

"Cậu cứ nói đừng ngại." Lý cảnh ti đứng thẳng người dậy.

"Vụ án đó hung thủ có thể là nhân viên chấp pháp." Bách Hạo Lâm nói thẳng không kiêng kị.

Nghe Bách Hạo Lâm nói, Lý cảnh ti khó tránh khỏi giật mình: "Làm sao cậu biết?"

"Trên báo cáo nói khắp phòng đều có dấu vết bị lau chùi, mà kết quả khám nghiệm xác cho thấy, người chết mất máu quá nhiều mà chết, hung khí là sừng trên đầu con sơn dương đen treo trên tường, thi thể còn có nhiều vết bầm, có thể thấy người chết từng xảy ra đánh nhau với người khác, ngoài ý muốn bị đẩy lên tường, phía sau lưng bị sừng đâm trúng, nói cách khác đây thuộc loại phạm tội kiểu xúc động," Bách Hạo Lâm nói, "Mà tội phạm kiểu xúc động làm việc không có thứ tự, phản ứng trực tiếp đơn giản nhất của họ là đào tẩu, nhưng hung thủ vụ án này lại không thế, cực kỳ tỉnh táo xóa đi dấu tay, hắn rất có khả năng có trình độ hiểu biết khá về chương trình công tác của cảnh sát."

"Nhưng không thể chỉ thông qua việc hung thủ xóa dấu tay mà nhận định là nhân viên chấp pháp chứ?" Lý cảnh ti không đồng ý với cái nhìn của Bách Hạo Lâm lắm.

"Quả là thế, ngoại trừ nhân viên chấp pháp ra, còn có người từng bị bắt giữ và một vài người suy nghĩ tỉnh táo, trí tuệ khá cao sẽ làm vậy, mà người chết Lý Vọng Long từng là nhân chứng của cảnh sát, vậy động cơ của đối phương là gì?"

"Báo thù cho hung thủ của vụ án trẻ em kia?"

"Theo động cơ đầu tiên loại trừ loại người thứ ba. Tôi thấy trên tin tức nói hung thủ án giết trẻ em bảy năm trước rời khỏi thành phố TMX, gần đây mới quay về, hắn khi đó chưa bị truy nã, nếu đi thời gian lâu như vậy không quay về, chứng tỏ thành phố này không còn thứ hắn lưu luyến, người vì hắn báo thù có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa tôi nghĩ xã hội đen có nghĩa khí mấy, cũng sẽ không vì một người chết mà tự tìm phiền phức đâu đúng không?"

"Ừ ——" Lý cảnh ti cảm thấy lời Bách Hạo Lâm không phải không có lý, nhưng ông ta vẫn không rõ vì sao anh cho rằng là nhân viên chấp pháp làm, "Nói đến động cơ, nhân viên chấp pháp chẳng phải càng không có động cơ sao?"

"Lý cảnh ti, có thể cho tôi mượn súng dùng chút không?"

"Súng?" Lý cảnh ti bụng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn đưa súng cho Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm cầm nòng súng, chỉ vào báng súng nói:

"Tôi nhìn thấy ảnh mặt người chết, trên mặt có một vết thương hình chữ nhật, hầu như trùng khớp với báng súng này, dân xã hội đen đương nhiên cũng có khả năng mua súng lậu, nhưng họ không có động cơ, cho nên tôi kết luận là nhân viên chấp pháp, có lẽ lý do vẫn còn chút miễn cưỡng, cũng không có chứng cứ, chỉ có thể chờ kết quả từ Bành cảnh quan." Bách Hạo Lâm vừa tự giễu nói, vừa hai tay trao lại súng cho Lý cảnh ti.

"Ừ, lời cậu nói rất có đạo lý, tôi sẽ nghiêm túc xem xét." Lý cảnh ti gật đầu nói.

Sau khi Bách Hạo Lâm rời đi, Lý cảnh ti gọi Bành Đào tới, từ trong tay gã lấy lại hồ sơ, sau khi xem cẩn thận một lượt, ông ta hỏi:

"Tiểu Bành, cậu có ý kiến gì về vụ án này không?"

"Chắc là báo thù." Bành Đào khẳng định nói.

"Báo thù?" Lý cảnh ti lấy ra ảnh đặc tả mặt người chết, cẩn thận xem xét, lại tỉnh bơ tiếp tục hỏi, "Tại sao thấy vậy?"

"Động cơ, Lý Vọng Long từng là nhân chứng quan trọng của án giết trẻ em, nếu không phải hắn báo cảnh sát, chẳng biết hung thủ kia sẽ còn giết hại bao nhiêu đứa trẻ, có thể là thân nhân, bạn bè của hung thủ hận hắn thấu xương, nên khử hắn."

"Nhưng báo cáo khám nghiệm xác nói người chết là giết người ngoài ý muốn," Lý cảnh ti trầm ngâm. Ông từng làm cảnh thám, đương nhiên rõ ràng giết người có dự mưu luôn rất nhanh, chuẩn, ác, sẽ không gấp gáp vậy.

"Cho nên tôi phán đoán vóc dáng hung thủ thường không cao, từ sức lực còn không đủ để có ưu thế áp đảo." Bành Đào cố ý nặn hình tượng hung thủ trái ngược với mình.

"Người chết là công tử của Lý Ưng, ngày thường cẩm y ngọc thực, thể trạng vốn bình thường, đàn ông bình thường rất dễ dàng chế phục hắn trong thời gian ngắn, mà trên người nạn nhân có nhiều vết bầm, trước khi chết hẳn đã xảy ra một trận đánh nhau, có thể thấy sức hai người tương đương, vậy theo ý cậu, chẳng lẽ hung thủ là con gái?" Lý cảnh ti thử hỏi dò.

"Lý cảnh ti quả nhiên tuệ nhãn, tôi sẽ thăm dò bạn bè nữ của hung thủ án giết trẻ em ngay." Bành Đào không thể chờ được mà rời đi.

Lý cảnh ti không ngăn gã, ông từ ngắn kéo lấy ra kính phóng đại, lại lấy ra báng súng so sánh, càng xem càng cảm thấy vết thương trên mặt Lý Vọng Long quả thực cực kỳ trùng khớp với báng súng, tựa hồ còn có thể thấy loáng thoáng hoa văn trên báng súng.

Lý cảnh ti ngạc nhiên lắm, cũng thầm than Bách Hạo Lâm tinh tế, ông cũng có chung cái nhìn với anh:

"Chậc, chẳng lẽ thật sự là nhân viên chấp pháp gây nên?" Ông nhìn phía cửa, hồi tưởng lại những lời Bành Đào vừa nói với ông.

Năng lực làm việc của Bành Đào mặc dù không mạnh lắm, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, suy đoán sai rõ ràng kia không nên từ miệng gã nói ra, huống chi đối phương chính là con trai của Lý Ưng gã thường lui tới mật thiết, gã chắc hẳn càng phải dốc cạn sức để tìm hung phạm mới phải, chẳng lẽ có ẩn tình khác trong đó?

Lý cảnh ti thấy lạ, rồi lại không nghĩ ra nguyên cớ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét