Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 31

Chương 31 - Lũ Lớn

Lúc gần tối, một người trong đám thủ vệ thủy lao vào trại lấy thức ăn, hiện tại phụ trách trông coi La Phi tạm thời chỉ còn lại tùy tùng chân có thương tích kia. Cả ngày hôm nay, ngoại trừ thánh nữ và Thủy Di Điệt từng tới thăm phạm nhân ra, không phát sinh bất kỳ tình huống gì đáng cảnh giác, nó khiến những người trông coi vốn trong lòng căng thẳng nhiều ít cũng có chút thả lỏng.

Lúc này La Phi lại đứng dậy, anh từng bước di chuyển đến bên cửa lao, nhìn tên tùy tùng bên ngoài kia, môi thì thào mấp máy không ngớt, dường như muốn nói gì đó. Hành động khác thường này của anh lập tức khiến đối phương chú ý, người nọ nhíu mày, nghi ngờ đi tới trước, cách hàng rào nhìn La Phi.

La Phi trừng mắt, thoạt nhìn đang gấp rút muốn biểu đạt thứ gì đó. Nhưng giọng anh rất thấp, làm người ta khó có thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng, có mấy từ không ngừng lặp lại.

"Nhã Khố Mã. . .Địch Nhĩ Gia. . ."

Không thể nghi ngờ, đây là mấy từ cực kỳ mẫn cảm hiện nay, trong lòng tùy tùng giật bắn, nghiêng người đi, đem lỗ tai kề sát cửa lao, muốn nghe rõ ràng hơn.

Trong ý thức của hắn, La Phi trong thủy lao không thể nào uy hiếp gì được mình. Thực vậy, một người hai tay bị trói ngược phía sau có thể làm gì được chứ?

Thế nhưng, đấm phải của La Phi lại đột nhiên từ khe hở giữa cửa lao vung ra, đánh tới huyệt thái dương của đối phương, vì người nọ đang kề mặt về phía trước, cho nên kẻ đánh lén dễ dàng đánh trúng mục tiêu. Tùy tùng không kịp đề phòng ngay cả một tiếng rên cũng không thể phát ra, yếu ớt té xuống đất.

La Phi từng được huấn luyện đọ sức chuyên nghiệp tại trường Cảnh Sát, anh biết một kích kia của mình ít nhất có thể khiến đối phương hôn mê 10 phút. Thời gian 10 phút với anh mà nói là quá đủ, anh nhanh nhạy nhưng không chút hốt hoảng từ trên người tùy tùng tìm chìa khóa lao, mở cửa lao, sau đó anh kéo người đang bất tỉnh kia vào trong thủy lao, hai bên trao đổi áo ngoài. Tiếp theo anh lại dùng dây trói chân tay đối phương, miệng cũng nhét giẻ, đặt thành tư thế mặt hướng vào trong nằm sấp trên sàn nhà. Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, La Phi lấy loan đao của đối phương, ra khỏi thủy lao, một lần nữa khóa lại cửa lao.

Kỳ thật từ đêm qua sau khi ngồi tù, La Phi đã nghĩ đi nghĩ lại một vấn đề: Lúc Thủy Di Điệt bị giam giữ, cũng từng bị trói tay trói chân, nhưng trên sân thờ cúng, hắn lại có thể đột ngột giãy thoát khỏi trói buộc trên tay, hắn làm sao làm được?

Dưới ám chỉ của Hứa Hiểu Văn, anh rốt cuộc đã tìm được đáp án của vấn đề này: Cá, "Cá Đầu To" biết trèo cây.



Chỉ trong mấy ngày mưa to liên tiếp, khiến mực nước của hồ núi dâng lên, rất nhiều đại thụ vốn sinh trưởng ven hồ bị ngập vào trong hồ. Vì vậy loại cá có tập tính và cấu tạo cơ thể đặc biệt này liền dựa vào giác hút trên đầu, theo thân cây một đường leo lên, cuối cùng như hạt tiêu treo ở đầu cành.

Có vài nhánh cây mọc hướng về phía hồ núi, trùng hợp kéo dài tới trên thủy lao. La Phi nhẫn nhịn, nằm ngửa trên sàn nhà không hề nhúc nhích, lẳng lặng chờ hai ba tiếng sau, rốt cuộc có một con cá xuất hiện ở ngọn cây trên đầu.

Loại cá này nhát gan lại nhạy cảm. La Phi chỉ lớn tiếng ho vài cái, thằng nhóc đã hoảng hốt, từ trên đầu cành bắn xuống. Nó vốn muốn chui vào hồ nước, bỏ trốn mất dạng, nhưng đáng tiếc là, lúc này đây nó lại chỉ có thể rơi trên sàn nhà thủy lao.

La Phi lập tức xoay người qua, ép con cá còn đang giãy giụa mún nhảy trốn tới khi mất đi năng lực hành động, sau đó bắt nó trong tay. Loại cá này đầu mặc dù không lớn, nhưng vây lưng mọc sắc bén mà cứng rắn. La Phi chính là lợi dụng vây lưng như đao này cắt đứt dây trói trên tay, sau đó bắt đầu chờ cơ hội thích hợp thoát ra.

Khi hai tùy tùng tách ra, kẻ trông coi chỉ còn một, cơ hội như vậy rốt cuộc đã đến. La Phi cũng thành công nắm bắt cơ hội, thoát khỏi nhà giam.

Bởi vì mặc phục sức của dân bản xứ, La Phi cúi đầu bước nhanh trong thôn trại, một đường không hề gây nghi ngờ cho thôn dân. Đồng thời bước chân vội vã, tư duy trong đầu anh cũng không hề ngơi nghỉ.

Cục diện vốn phủ đầy sương mù vì vạch trần thân phận "Hậu nhân Lý gia" kia mà đã trở nên rõ ràng hẳn.

Giống với tổ tiên hắn hơn ba trăm năm trước, đây là một thanh niên đầy trí tuệ và sức mạnh, nhưng dường như cũng chính vì thế, một mặt nào đó hắn cũng có rất nhiều chỗ tương tự Lý Định Quốc năm đó.

Cường hãn, nguy hiểm, thần bí.

Với La Phi mà nói, mặc dù anh chưa hiểu rõ lắm vì nguyên nhân gì khiến đối phương cách nửa năm sau khi chuyện xảy ra, lại tới nơi sơn cốc biên thùy này, hơn nữa dùng một loạt những hành vi đáng sợ, nhưng chắc chắn, những hành vi này phải bị ngăn cản, đổ máu phải chấm dứt!

Vì vậy, anh rất muốn biết bước tiếp theo đối phương muốn làm gì, nó mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng với việc có thể khống chế được cục diện hay không.

Bất luận kẻ nào làm bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân. La Phi cũng không có khuynh hướng quy kết những huyết án liên hoàn xảy ra gần đây vào ân oán hơn ba trăm năm trước. Chuyện đã xảy ra nửa năm trước có lẽ càng nên suy xét kỹ hơn.

Giữa thanh niên kia và Nhã Khố Mã, tới cùng từng có cuộc trò chuyện thế nào?

Thanh niên kia tại sao lại trở thành nạn nhân đầu tiên của 'Sức mạnh ác ma'? Những hành động độc ác này có quan hệ thế nào với việc bình máu tới Long Châu, với chứng hoảng sợ ở Long Châu?

Chân tướng cái chết của thánh nữ Nhã Khố Mã rốt cuộc là thế nào?

. . .Vẫn còn nhiều nghi vấn cần lần lượt phá giải lắm. Mà có vài người hiển nhiên đang che giấu một vài sự thật đã xảy ra.

Bây giờ, La Phi muốn điều tra đáp án trong đó. Anh một mạch đi tới ngoài nhà của Tác Đồ Lan. Đại tế ti là một trí giả thích suy nghĩ, vì vậy căn nhà này cũng nằm ở một nơi khá hẻo lánh và u tĩnh trong thôn trại. Nó đã vô tình giúp La Phi thuận tiện hành động hơn.

Cửa nhà khép hờ, La Phi vừa bước vào nhà, sau đó lại nhanh chóng đóng kín cửa. Tác Đồ Lan đang đứng ở cửa sổ trầm tư, nghe thấy tiếng động, ông ta kinh ngạc quay đầu lại. Trong tộc này, ông ta là một người địa vị tôn quý, dù là thủ lĩnh hay thánh nữ đến, cũng sẽ không đường đột xông vào như thế này.

La Phi đi về phía Tác Đồ Lan, anh vuốt tay xuống, tháo khăn trùm màu đen trên đầu ra, đồng thời tay phải duỗi đến bên hông, rút loan đao ra.

Sau khi Tác Đồ Lan nhận ra La Phi, vẻ mặt ngược lại đã khôi phục bình tĩnh. Ông ta nhìn đối phương, khóe miệng thậm chí hiện ra chút ý cười thật nhạt: "La, mời anh thu lại đao trong tay đi, tôi tin anh sẽ không sử dụng thứ này với một ông già đâu."

Phản ứng của Tác Đồ Lan khiến La Phi cũng thả lỏng hơn nhiều, anh cắm loan đao về, áy náy cung kính khom người: "Đại tế ti tôn kính, xin thứ cho tôi vô lễ. Tôi chỉ không chắc được, ngài có địch ý với tôi không. Ngài biết đó, tôi là một người mới trốn khỏi thủy lao, có lẽ không lâu sau, các dũng sĩ trong tộc sẽ lùng bắt tôi khắp nơi."

Trong mắt Tác Đồ Lan chợt lóe tinh quang, đột nhiên hỏi: "Là thánh nữ, hay Thủy Di Điệt giúp anh trốn khỏi thủy lao?"

La Phi không muốn bại lộ mối quan hệ giữa mình và Hứa Hiểu Văn, anh lắc đầu: "Không, tôi không cần ai khác trợ giúp. Tôi chỉ dùng vây lưng của cá đầu to để cắt dây trói, sau đó bắt được chút sai lầm nhỏ của thủ vệ thôi."

Tác Đồ Lan suy nghĩ một chút, đã ít nhiều hiểu ra quá trình trong đó, ông ta thở dài: "Ôi, nhà lao cuối cùng cũng không cách nào vây khốn được giao long. Chẳng qua, La, anh không nên ra ngoài, mặc dù tôi biết người giết Địch Nhĩ Gia không phải anh."

"Ồ?" Chân mày La Phi cau lại, "Ông tin tôi trong sạch?"

"Anh không phải một người ngu xuẩn, không cần phải giết người xong còn cắm dao của mình trên thi thể nạn nhân. Hơn nữa, đối với đường núi trong rừng, Địch Nhĩ Gia quen thuộc hơn anh. Hắn luôn theo dõi anh, làm sao có thể bị anh cắt cổ từ phía sau được chứ?" Tác Đồ Lan trả lời không chút hoang mang.

"Rất hợp lý." La Phi đồng ý gật đầu, "Khi An Mật giam tôi vào thủy lao, tại sao ông không nói ra những lời này?"

"Vì tôi không mong anh tiếp tục xuất hiện trong sơn trại nữa." Tác Đồ Lan nghiêm nghị mà thản nhiên nói, "La, lòng hiếu kỳ của anh quá nặng, có một số việc, anh vốn không nên quan tâm đến."

"Ông là chỉ. . .Chuyện tôi tìm Thủy Di Điệt về?"

"Thủy Di Điệt là một thằng bé trung thành lại dũng cảm, An Mật thủ lĩnh muốn xử tử nó, tôi không đồng ý lắm. Ngày đó nó trốn vào núi, vốn là kết quả tốt nhất rồi. Nhưng anh lại đưa nó về bên thánh nữ." Vẻ mặt Tác Đồ hơi bất lực, "Anh hẳn đã biết, thánh nữ bây giờ không còn là Nhã Khố Mã trước kia. Khi kẻ địch đến, tôi và An Mật đại nhân vất vả lắm mới khiến các tộc nhân dần ly tán lại tin tưởng đoàn kết với nhau, bây giờ Thủy Di Điệt trở về lại chôn xuống nguy cơ ẩn tàng trong cục diện. Phải biết rằng, khi nó và thánh nữ bảo vệ nhau, trong tộc không có bất kỳ sức mạnh gì có thể kìm hãm họ. Nếu có một số việc vì vậy mà tiết lộ ra, tôi quả thực không dám tưởng tượng sẽ nảy sinh hậu quả đáng sợ đến thế nào!"

"Có một số việc?" La Phi nheo mắt, "Là chân tướng cái chết của thánh nữ Nhã Khố Mã đúng không?"

Tác Đồ Lan cảnh giác nhíu mày: "Anh có ý gì?"

"Nhã Khố Mã là theo An Mật và Địch Nhĩ Gia tiến vào 'Hẻm Núi Kinh Hoàng', hơn nữa không còn trở về, thi thể nàng được chôn cất trong sơn động kia. Có lẽ nguyên nhân cái chết của nàng cũng không đơn giản như ông miêu tả với thánh nữ tân nhiệm." La Phi không hề vòng vo, nói thẳng vào chỗ yếu hại của vấn đề.

Tác Đồ Lan hiểu được ẩn ý trong giọng nói của La Phi, ông ta ngạc nhiên nhìn La Phi: "Anh nghi ngờ An Mật đại nhân đã giết Nhã Khố Mã?"

La Phi im lặng không nói.

"Đây thật sự là ý nghĩ đáng sợ!" Tác Đồ Lan thất thanh kêu lên, "Thánh nữ và Thủy Di Điệt, chẳng lẽ họ cũng nghĩ thế?"

"Rất khó cam đoan họ sẽ không nghĩ vậy."

La Phi nhàn nhạt nói nhưng vào tai Tác Đồ Lan lại như quả bom chấn động điếc tai, ông ta mở to hai mắt, khó tin lắc đầu: "Loại nghi ngờ này sinh ra phân tách đáng sợ trong nội bộ bộ lạc!"

"Vậy, mời ông kể chi tiết cho tôi biết, Nhã Khố Mã họ sau khi tới 'Hẻm Núi Kinh Hoàng', rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" La Phi dùng ánh mắt lấp lánh bức người nhìn đối phương, "Nhiều khi, giấu giếm chân tướng ngược lại sẽ mang đến hiệu quả hoàn toàn trái ngược."

"Không, tôi không thể kể cho anh biết. . ." Tác Đồ Lan cố gắng khống chế tâm tình của mình, sắc mặt ông ta đã hơi trắng bệch, "Bí mật này nếu truyền ra, cả bộ lạc, tất cả tộc nhân, ý chí chiến đấu của họ, niềm tin của họ, sẽ sụp đổ hoàn toàn trong nháy mắt."

Nhìn tình thế trước mắt, nếu muốn làm cho đối phương mở miệng, khuyên bảo đơn thuần là vô ích. Phải thành lập một loại tin tưởng và thành ý giữa song phương mới được. Sau một chốc trầm ngâm, La Phi đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: "Thanh niên đánh cắp bình máu kia, cũng chính là người các ông gọi là 'Chu', ông biết thân phận thật sự của cậu ta không?"

Tác Đồ Lan nhìn La Phi, hoang mang lắc đầu.

"'Trăm họ Trung Quốc, xếp hàng sau Chu', ngụ ý là bốn chữ 'Hậu nhân Lý gia', cậu ta là hậu duệ của Lý Định Quốc!"

"Cái gì?" Tác Đồ Lan kinh hãi biến sắc, trong đầu đầy suy nghĩ phức tạp, những bí ẩn đang không ngừng va chạm, tan rã. Một lúc lâu sau, ông ta mới đờ đẫn nói: "Thì ra là cậu ta. . .Đúng thế, đích thật là cậu ta!"

"Bây giờ, cậu ta lại trở về!" La Phi nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, giọng anh nói không lớn, nhưng mang theo một loại khí thế âm vang, "Cậu ta đang trốn trong cánh rừng kia, ở một góc u ám nào đó rình rập chúng ta. Còn nhớ tình hình khi chúng ta ở khu mộ không? Tiếng gào kia của cậu ta, cùng với ánh nhìn tràn ngập thù hận kia. Tôi có một loại cảm giác mãnh liệt, cậu ta đang bày ra thứ gì đó, có chút chuyện đáng sợ sắp xảy ra!"

"Đúng thế." Ngực Tác Đồ Lan phập phồng, "Cậu ta tràn ngập phẫn nộ, cậu ta muốn báo thù. . ."

"Xin tin tưởng tôi, tôi là bạn của các ông." La Phi lúc này chân thành nói, "Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của bộ lạc các ông. . .Tôi chỉ muốn ngăn cản cậu ta, cho nên xin kể lại những chuyện đã xảy ra cho tôi biết, tôi sẽ trợ giúp các ông."

Tác Đồ Lan im lặng hồi lâu, hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng. Trong quá trình đó, La Phi không hề nói gì, anh chỉ dùng ánh mắt trao đổi với đối phương, ánh mắt có chứa ma lực này cuối cùng đã đột phá hàng rào phòng ngự trong lòng đối phương.

Đại tế ti thở dài thật sâu, sau đó ông gian nan, cơ hồ là từ giữa kẽ răng nặng ra một câu: "Nhã Khố Mã. . .Nàng, nàng đã phản bội sứ mạng của thánh nữ, nàng đã bán đứng cả bộ lạc. . ."

Nước mắt vòng quanh khóe mặt ông cụ, ông đau khổ nhắm hai mắt lại.

"Phản bội?" Một vài phỏng đoán ban đầu của La Phi đã được chứng thật, "Cho nên, thánh vật không phải bị trộm đi, mà là bị Nhã Khố Mã đưa cho hậu nhân của Lý Định Quốc?"

"Không chỉ có thế, nàng còn đưa đối phương tới ngôi mộ bị nguyền rủa kia, để thanh niên này đào hài cốt của Lý Định Quốc đi. Mấy trăm năm qua, thánh nữ luôn phụ trách thủ hộ bình máu nhưng lại giao thánh vật niêm phong linh hồn tội lỗi cho hậu duệ của kẻ địch, khiến thành quả và vinh quang của Thánh Chiến năm đó bị hủy hoại trong chốc lát." Nói tới đây, Tác Đồ Lan lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn mà lại khó hiểu, "Thế hệ thánh nữ đều là những cô gái phẩm cách cao quý nhất trong các tộc nhân, tôi thật sự không rõ, tại sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy? Lợi ích và an nguy của cả bộ lạc trong mắt nàng nàng chỉ nhỏ nhặt đến thế sao?"

La Phi cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Đến tột cùng tại sao nàng lại làm như vậy?"

"Ai cũng không giải thích được." Tác Đồ Lan lắc dầu, dừng lại một lát, ông còn nói thêm. "Giải thích có lý nhất, đó là như lời An Mật đại nhân, giữa Nhã Khố Mã và thanh niên kia đã xảy ra quan hệ yêu đương."

"Quan hệ yêu đương?" Suy nghĩ này thật ra La Phi cũng từng nghĩ tới, chẳng qua tinh tế cân nhắc, sẽ cảm thấy có chút gượng ép.

Lại nghe Tác Đồ Lan phân tích nói: "Thanh niên họ Lý kia mặc dù phẩm chất tà ác, nhưng khoảng thời gian hắn ở thôn trại Cáp Ma, lại ngụy trang chính trực, dũng cảm, hơn nữa tràn ngập trí tuệ. Tôi trước đây từng kể, có rất nhiều tộc nhân đều thành bạn tốt của hắn. Căn cứ mật báo của Địch Nhĩ Gia, Nhã Khố Mã cùng người này từng ở riêng với nhau, trong nhà gỗ thánh nữ nán lại suốt một đêm, ngày thứ hai trong mộ táng Lý Định Quốc, cũng thế. Nếu tình huống này là thật, vậy. . .Quả thực có thể xem như vụ bê bối lớn nhất của tộc Cáp Ma mấy trăm năm qua. . ."

La Phi thầm thở dài: "Đúng vậy. Đủ loại dấu hiệu khiến người ta không khỏi suy nghĩ theo hướng kia. Thánh nữ và hậu duệ của kẻ địch tư thông, nếu tình huống này truyền ra, với cảm giác vẻ vang chủng tộc các tộc nhân dựng nên mấy trăm năm qua sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt không thể nghi ngờ! Khó trách An Mật và Tác Đồ Lan lại tính toán mọi cách, soạn nên một kịch nói dối để che đậy sự thật.

Nhưng La Phi vẫn có chút không cam lòng hỏi: "Vậy Nhã Khố Mã giải thích chuyện này cho mình thế nào?"

Tác Đồ Lan thoáng cười khổ: "Nàng nếu có thể giải thích thì tốt rồi. Ngày đó nàng cùng An Mật đại nhân sau khi tới hang núi, thì cứ im lìm đứng đó, mặc cho thủ lĩnh hỏi và đoán thế nào, nàng cũng không trả lời. Nàng dường như đang đợi thanh niên kia, nhưng qua suốt một đêm, cũng không đợi được kết quả gì. Khi nắng mai lại chiếu rọi trên mặt đất, nàng rốt cuộc từ bỏ, lúc này nàng mới mở miệng nói một câu, cũng là câu nói sau cùng của nàng trên đời này."

"Nàng nói gì?"

"Nàng nói: 'Tất cả những việc này đều là mình tôi gây nên, không liên quan tới Thủy Di Điệt. Tôi đã làm chuyện có lỗi với tộc nhân, chỉ có chết mới có thể được giải thoát.' Nói xong những lời này, nàng đột ngột rút loan đao của An Mật đại nhân ra, cứ trên cổ mình." Tác Đồ Lan bất đắc dĩ nói.

"Nàng chết như vậy sao?" La Phi nheo mắt lại, "Nàng tự sát?"

"Đúng vậy." Dường như để lảng tránh thống khổ nào đó, Tác Đồ Lan đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn phương xa dùng thanh âm trầm thấp nói, "Nhã Khố Mã là tôi chăm sóc tới lớn, tôi dạy nàng học Hán ngữ, dạy nàng đủ loại tri thức, kể cho nàng nghe về lịch sử vinh quang của thánh chiến. . .Nàng là một cô gái thông minh hiểu chuyện. Sau khi nàng trở thành thánh nữ, cũng dùng phẩm hạnh của mình giành được kính yêu và tôn trọng của tộc nhân. Nếu không phải sự thật chính xác, tôi thật sự không thể tin nàng lại phạm tội ác nghiêm trọng với bộ lạc như thế. . .Nàng bị người ta lừa, hậu duệ của ác ma kia, hắn sau khi đạt được mục đích riêng, liền vô sỉ bỏ đi. Có thể tưởng tượng, cô gái đáng thương trước khi chết đã đau lòng và tuyệt vọng nhường nào. .. "

La Phi mặc dù chưa từng gặp Nhã Khố Mã, nhưng thông qua miêu tả của Hứa Hiểu Văn cũng có thể lờ mờ nhìn ra vài phần hình dáng của đối phương. Nghĩ đến thánh nữ phong thái trác tuyệt hiện giờ ngay cả hài cốt cũng không biết đang ở đâu, anh nhịn không được cũng bị tâm trạng bi thương của Tác Đồ Lan lây nhiễm.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Tác Đồ Lan quay đầu nhìn về phía La Phi: "Với chuyện này, người phẫn nộ nhất chính là An Mật thủ lĩnh. Mặc dù ngài còn chưa biết thanh niên kia chính là hậu duệ của Lý Định Quốc, nhưng Nhã Khố Mã và đàn ông ngoại tộc sinh ra tư tình, hơn nữa phản bội chủng tộc, việc này với ngài mà nói, là sỉ nhục cực độ. Hôm qua anh lén gặp thánh nữ, là đã phạm đại kỵ của thủ lĩnh. Cho dù không có cái chết bất ngờ của Địch Nhĩ Gia, anh cũng không tránh khỏi tai tương lao tù đâu."

La Phi sửng sốt, lập tức khó xử cười khổ, anh vừa muốn giải thích chút đỉnh, đột nhiên, xa xa từ giữa núi truyền ra một tiếng nổ "Ầm" vang dội. Thanh âm mặc dù không lớn lắm, nhưng rõ ràng có thể nhận ra, tin rằng mọi người trong thôn trại đều có thể nghe thấy. Hiện tượng bất thường này lập tức khiến La Phi cảnh giác, anh giành chạy tới trước cửa sổ, nhìn về phía nguồn gốc của tiếng động.

"Từ Hẻm Núi Kinh Hoàng bên kia truyền đến. . .Là tiếng súng sao?" Tác Đồ Lan lo lắng hỏi, buổi tối lần đầu ông và La Phi gặp mặt, từng được biết qua sự lợi hại của súng.

La Phi lắc đầu, thanh âm này trầm hơn, cũng không giống với tiếng súng. Đó sẽ là tiếng của cái gì nhỉ? Trong lòng anh cảm thấy một loại bất an khó hiểu.

"Là hắn, hắn đang ở đây. . . " La Phi quay đầu nhìn Tác Đồ Lan, "Không thể đợi nữa, tôi phải vào núi tìm hắn."

Tác Đồ Lan có vẻ cực kỳ cẩn thận: "Trời sắp tối rồi, anh lại không quen tình hình trong núi, bây giờ đi sẽ rất nguy hiểm."

Thái độ La Phi kiên quyết: "Không, tôi phải đi. Bó tay chịu chết mới là nguy hiểm thật sự! Ông phải trợ giúp tôi -- Trợ giúp tôi rời khỏi thôn trại."

Tác Đồ Lan rất hiểu ý của hai chữ "trợ giúp" này: La Phi nếu muốn đến "Hẻm Núi Kinh Hoàng", vấn đề đầu tiên phải đối mặt, chính là làm sao tách khỏi đám người truy bắt của An Mật. Là Đại tế ti trong tộc, ông không muốn cãi lại ý nguyện của thủ lĩnh, nhưng giờ phút này cường địch rình rập, nguy cơ trùng trùng, so sánh với an nguy của người toàn tộc, lợi ích nặng nhẹ rõ ngay trước mắt. Sau một thoáng trầm ngâm, Tác Đồ Lan rốt cuộc gật đầu: "Được rồi. Tôi sẽ đưa anh đến con đường núi ngoài thôn trại."

Vài phút sau, hai người mặc phục sức tế ti tộc Cáp Ma từ trong nhà nhỏ đi ra, đi về hướng tây nam của thôn trại. Người đi đầu râu tóc phấp phới, chính là Đại tế ti Tác Đồ Lan; Chàng tria theo sát phía sau ông dường như nhịn không được gió núi ngoài nhà, kéo khăn trùm trên trường bào màu đen quấn kín trên đầu, giữa trời chiều tăm tối, chỉ mơ hồ lộ ra một đôi mắt to đen bóng, người này đương nhiên chính là La Phi mới trốn thoát khỏi thủy lao trước đó không lâu.

Lúc này đã vào giờ cơm tối, theo lý thuyết phần lớn các tộc nhân hẳn phải ở trong nhà mới đúng, nhưng trong thôn trại lại có thể thấy được cảnh tượng thanh niên trai tráng vội vã khắp nơi. Từ trong nghị luận của họ có thể biết được, vì tội phạm quan trọng trong thủy lao trốn thoát, mà Hẻm Núi Kinh Hoàng lại xuất hiện tiếng động lạ, An Mật thủ lĩnh đã truyền xuống, dũng sĩ toàn tộc đều phải đến sân thờ cúng tập hợp, nghe theo mệnh lệnh và điều khiển.

Hai người La Phi không dám dừng lại, vội vàng bước nhanh khỏi thôn trại. Các tộc nhân dọc đường nhìn thấy Tác Đồ Lan, đều nhường đường hành lễ, ai cũng không hề nghi ngờ tế ti theo phía sau là hàng giả. Tới đường núi ngoài thôn, hai người tạm biệt nhau, La Phi đi về hướng Hẻm Núi Kinh Hoàng, còn Tác Đồ Lan thì đến sân thờ cúng, tham gia hội nghị toàn tộc An Mật tổ chức.

Sau khi vào núi, sắc trời liền đen nghịt, chẳng khác gì buổi tối. La Phi khi ở tù, tất cả trang bị trên người kể cả súng ngắn đều bị An Mật lấy sạch. Lúc này anh chỉ có thể đốt cây đuốc mang theo từ chỗ Tác Đồ Lan, nương theo ánh lửa đỏ, lần mò đi trên đường núi.

Cũng may đoạn đường thông đến Hẻm Núi Kinh Hoàng này cũng không quá dốc gập ghềnh, mà La Phi sau khi từng có kinh nghiệm đến hẻm núi, cũng không tính là xa lạ với đường lối nơi này lắm. Anh cơ hồ là một hơi không ngừng nghỉ, đi thẳng tới đích đến của chuyến này: Hang động nơi chôn Lý Định Quốc.

Tiếng nổ nặng nề ngân vàng vừa nãy, hẳn là truyền tới từ trong không gian nhỏ hẹp phong bế. Mặc kệ cân nhắc từ góc độ nào, phản ứng đầu tiên của La Phi là nghĩ tới hang động này. Anh đi tới, lập tức biết suy đoán của mình tám chín phần mười là chuẩn xác.

Bên trong hang tối tăm tĩnh lặng, nhưng có một mùi khói thuốc súng nhàn nhạt đang không ngừng tỏa ra. La Phi đưa cây đuốc sang tay trái, tay phải lấy ra loan đao, cẩn thận tiến vào động.

Bên trọng hang kín không kẽ hở, mùi khói thuốc súng càng nồng nặc. La Phi trước tiên nhanh chóng quét mắt một vòng bốn phía, những chỗ mắt có thể nhìn tới, đều trống không, không hề có ai khác tồn tại. La Phi cắm loan đao về bên hông, nửa ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận tìm tòi dấu vết khả nghi lưu lại trên mặt đất.

Hố đất bị đào kia vẫn còn đó, so với hôm qua cũng không có biến hóa rõ ràng. Mà chỗ cách bên trái hố đất chưa tới một thước, có một tình huống đặc biệt nhanh chóng khiến La Phi chú ý.

Có tờ giấy được đặt dưới một tảng đá nhỏ. Trong hoàn cảnh tối tăm, tờ giấy trắng lóa kia hết sức bắt mắt. La Phi vội vàng cất bước qua đó, cầm tờ giấy kia trong tay. Không ngoài dự liệu của anh, trên giấy quả nhiên viết vài chữ, nhưng những chữ này anh lại không đọc được.

Đúng rồi! Trong lòng La Phi chợt động: Đây là viết bằng ngôn ngữ Cáp Ma! Hắn nghĩ tiếng động tất nhiên sẽ đưa tới người Cáp Ma, cho nên để lại tờ giấy này, hắn muốn nói gì? Có lẽ hắn không ngờ, lại bị mình nhanh chân đến trước nhỉ?

Đây chắc chắn là một đầu mối cực kỳ quan trọng! La Phi gấp tờ giấy lại cất đi, về phần nội dung trên đó, chỉ có chờ sau khi về thôn trại mới tìm Tác Đồ Lan hoặc Hứa Hiểu Văn đọc giúp.

La Phi đột nhiên đè thấp cây đuốc, chiếu vào tay phải của mình, anh phát hiện chỗ ngón tay và mu bàn tay đã xuất hiện một ít vệt đen, anh cũng chà xát hai đầu ngón tay vào nhau, đó là bùn đất trong than, chẳng qua dường như đã bị đốt trụi.

La Phi ý thức được gì đó, hướng mắt về phía mặt đất chỗ tờ giấy vừa rồi. Nơi đó là một mảnh đất khô cằn màu đen, hơn nữa lõm xuống phía dưới, hình thành một cái hố nhỏ. Mặc dù bên trong động vốn đã gập ghềnh, nhưng hố nhỏ này hiển nhiên là vì có chút sức mạnh đặc thù mà tạo thành.

Nơi này từng xảy ra một vụ nổ! La Phi gần như có thể cho ra một kết luận chắc chắn như vậy, nó cũng đã giải thích được nguyên nhân tiếng trầm đục sinh ra vừa rồi.

Lại nhìn sang bên cạnh, một đường đen mảnh từ trong lỗ nhỏ kéo dài ra ngoài, dường như hướng thẳng ra ngoài động. La Phi lấy ngón tay quệt đường đen kia, mặc dù cũng đã bị đốt trụi, nhưng vẫn lưu lại ít độ cứng, vê một đoạn nhỏ để dưới đuốc nhìn kỹ, ngờ ngợ có thể phân biệt được sợi quấn vào nhau, dường như đó là một sợi thừng mỏng dùng vỏ vây bện lại bị đốt trụi.

Vỏ cây cũng không phải thứ dễ cháy, ở đây lại bị đốt thành một đường cháy sém, cảnh này khiến La Phi rất dễ dàng liên tưởng tới đám dầu thắp Bạch Kiếm Ác thu gom trong thôn trại.

Hắn cần dùng dầu thắp ngâm vỏ cây vào, từ đó chế thành dây kích nổ, dùng để châm thuốc nổ.

Vậy, hắn muốn cho nổ cái gì?

Bên trong hang động hiển nhiên không có mục tiêu đáng để cho nổ, hơn nữa, quy mô vụ nổ ban nãy nhỏ như thế, càng không mang ý nghĩa thực tiễn gì. Rất có thể, đây chẳng qua là thí nghiệm mà thôi.

Bây giờ, thí nghiệm chắc chắn đã thành công. Vậy kế tiếp hắn sẽ làm gì?

Khi La Phi bắt đầu suy nghĩ theo hướng này, mồ hôi hột đã thấm dày đặc trên trán anh!

. . .

Khi từ chỗ lấy cơm tối cho lính gác trong thôn trại về thủy lao, phát hiện đồng bọn mình không thấy đâu nữa. Đầu tiên hắn gọi tìm khắp nơi một trận, nhưng mãi không được hồi đáp của đối phương. Sau đó kẻ bị nhốt trong thủy lao giãy giụa lăn dến cạnh cửa, dùng cơ thể đập vào cửa lao phát ra tiếng động, lúc này mới khiến hắn chú ý. Hắn lập tức nhận ra người tay chân bị trói, miệng cũng nhét giẻ này chính là đồng bọn mình đang tìm, mà phạm nhân vốn bị giam giữ lúc này sớm đã biến mất tăm.

Biết tin La Phi chạy trốn, An Mật lập tức tổ chức nhân thủ tiến hành lùng bắt trong thôn trại. Hắn tiến hành đặt trọng điểm quan sát ở khu vực nhà gỗ thánh nữ, nhưng không ngờ La Phi lại trực tiếp đến trụ sở của Đại tế ti. Không lâu sau, từ Hẻm Núi Kinh Hoàng truyền đến tiếng nổ kỳ lạ, hai sự việc bất ngờ liên tiếp xảy ra khiến trong lòng An Mật dâng lên một dự cảm không tốt, hắn lập tức hạ lệnh, triệu tập các tộc nhân đến sân thờ cúng tham gia hội nghị tạm thời.

Thủy Di Điệt trở về, Địch Nhĩ Gia bị hại, Bạch Kiếm Ác bị hại, La Phi chạy trốn, tiếng nổ mạnh thần bí trong Hẻm Núi Kinh Hoàng, những việc này khiến thần kinh của An Mật cả ngày nay luôn bị rơi vào trạng thái căng thẳng. Đối mặt với uy hiếp của ác ma, vận mệnh của cả bộ lạc dường như đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, những gánh nặng này càng đè càng thấp, trừ hắn ra, còn ai có thể đến chống đỡ đây?

An Mật cũng chẳng hề nao núng và sợ hãi. Hắn là thủ lĩnh bộ lạc, là hậu duệ của dũng sĩ A Lực Á vĩ đại, trong cơ thể hắn chảy máu của anh hùng, dòng máu này khiến hắn tin tưởng: Mình sở hữu sức mạnh có thể chiến thắng tất cả địch nhân.

Khác biệt với cuộc thánh chiến hơn ba trăm năm trước chính là, ác ma hôm nay vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, nguy hiểm mà lại giấu giếm tung tích. Nó khiến An Mật không thể xốc lên tinh thần hoàn toàn bất cứ lúc nào: Trận giao tranh này không chỉ có so sánh dũng khí, quan trọng hơn là đối kháng về trí tuệ.

Mà lúc này, một sự việc trong tộc cũng làm hắn không cách nào an tâm. Đầu tiên là Thủy Di Điệt, người này trong lúc vô hình lòng trung thành vô hạn với thánh nữ đã hình thành cục diện khó xử đối lập với mình. Hứa Hiểu Văn vốn dễ dàng khống chế, nhưng sự trở về của Thủy Di Điệt lại khiến sự việc trở nên phức tạp hẳn. Hắn bây giờ chắc chắn đã biết tin cái chết của Nhã Khố Mã, hắn sẽ nghĩ thế nào? Quan trọng hơn, suy nghĩ có hắn có thể ảnh hưởng đến Hứa Hiểu Văn không?

Cân nhắc những vấn đề này, An Mật khó tránh khỏi quy kết một phần tức giận vào La Phi. Chắc chắn, người Hán này trong mấy lần chiến đấu với mình đều cướp được tiên cơ. Hiện tại, anh ta đang ở đâu? An Mật đã không còn nhiều hơi sức để suy nghĩ vấn đề này, đối phó với người kia thật sự quá nan giải. Hắn chỉ có thể lẳng lặng thầm hy vọng: Hy vọng phán đoán của Đại tế ti Tác Đồ Lan là chuẩn xác, La là bạn, chứ không phải kẻ địch.

Mà mặt khác hai người Hán kia hiển nhiên cũng không cách nào khiến người ta yên tâm. Chỉ dựa vào mấy lời dặn của La Phi trước khi vào tù kia cũng đủ khiến An Mật cảnh giác, cũng may hai người kia thoạt nhìn dễ dàng đối phó hơn một tí, An Mật đã phái người đặc trách mời họ đến sân thờ cúng, mượn danh nghĩa 'bảo vệ', thực ra là 'giám thị'.

Thủy Di Điệt và thánh nữ cũng tới. Bên cạnh họ cũng được sắp xếp "hộ vệ", tại thời khắc phi thường này, bất luận chia rẽ và rối loại nào đến từ nội bộ đều chí mạng, An Mật rất rõ ràng điểm này.

Khi Tác Đồ Lan cuối cùng cũng xuất hiện trên sân thờ cúng, tâm trạng An Mật thoáng yên ổn hơn, ông cụ cơ trí này chung quy có thể trợ giúp cho mình lúc mấu chốt. Nhã Khố Mã phản bội và tự sát, việc này với bộ lạc mà nói chắc chắn là một vụ rung chuyển mang sức mạnh hủy diệt, chính Tác Đồ Lan đã mời Hứa Hiểu Văn về, mang đến cơ hội mới cho bộ tộc trong cơn nguy nan. Lúc này đây, hy vọng ông vẫn có thể hiệp trợ cho mình vượt qua cửa ải khó.

Tác Đồ Lan thấy được ánh mắt chờ mong của An Mật, ông đi ra phía trước, hành lễ hỏi: "Đại nhân, ngài hiện giờ có dự định gì không?"

"Chúng ta phải chủ động xuất kích. . ." An Mật dùng giọng điệu hiệp nghị trả lời, "Nhưng không phải bây giờ, tôi muốn đợi đến sau rạng sáng ngày mai, dẫn người lục soát núi."

"Đây là quyết định sáng suốt." Tác Đồ Lan đồng ý gật đầu, "Địch nhân trong chỗ tối là ưu thế hiện tại, nếu chúng ta xuất kích ban đêm, sẽ càng giúp hắn phát huy ưu thế này."

"Nếu Đại tế ti cũng cho là thế, tôi sẽ theo đó mà sắp đặt." An Mật vẫy tay, kêu bốn tùy tùng sang, sau đó hắn dặn dò nói, "Các người truyền mệnh lệnh của ta, tất cả dũng sĩ chia làm hai đội, một đội bây giờ trở về nghỉ ngơi, sáng mai theo ta đến Hẻm Núi Kinh Hoàng lục soát; Đội còn lại phụ trách tuần tra và cảnh giới đêm nay, ở các cửa ngỏ trong thôn trại đều phải để lại lính gác. Các người cũng chia ra hai tốp, bảo vệ thánh nữ, một là đảm bảo an toàn cho nàng, thứ hai, tuyệt đối không thể để cho nàng có bất kỳ tiếp xúc nào với 'La' kia nữa. Nói tới đây, hắn lại nhìn Tác Đồ Lan: "Đại tế ti, ông thấy thế nào?"

Tác Đồ Lan lại nhìn về phía hướng núi rừng phía nam, ông nheo mắt kinh ngạc nói: "Đó là. . .La? Anh ta trở lại?"

An Mật lập tức quay đầu, theo ánh mắt Tác Đồ Lan nhìn qua đó, quả nhiên, một bóng người đang từ trên đường núi chạy vội đến, cây đuốc lập lòe ánh ra khuôn mặt anh, chính là La Phi!

Hứa Hiểu Văn cũng đã chú ý tới cảnh này, thất thanh gọi: "La cảnh quan?" Cách đó không xa Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc trừng to mắt, biểu cảm trên mặt phức tạp, dường như đều ôm tâm sự.

La Phi bước chân gấp gáp, trong ánh nhìn của mọi người, anh nhanh chóng xông vào sân thờ cúng, chỉ thấy anh mồ hôi đầm đìa, quần áo xộc xệch, hơn nữa dính đầy bùn bẩn, hiển nhiên là một mạch liều mạng chạy tới.

Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc nhíu mày, thấp thỏm nhìn nhau. Họ cùng La Phi ở chung thời gian khá dài, mặc dù lúc ở dãy núi Thanh Phong, cũng chưa từng thấy đối phương chật vật như vậy, thì hiện giờ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện kinh khủng gì?

An Mật cũng hoang mang lắc đầu, hắn nhẹ giọng dặn dò tùy tùng bên người: "Bắt hắn lại trước."

Các tùy tùng lĩnh mệnh đi, nhưng lúc này La Phi căn bản đã không cần phải để họ cố sức đi bắt nữa. Anh vứt bỏ cây đuốc, sức cùng lực kiệt ngã bệt xuống đất, gian nan nói: "Mau. . .Mau. . ."

Tác Đồ Lan vẫy tay với các tùy tùng: "Mấy người các ngươi, đỡ anh ta đến đây."

Các tùy tùng đỡ La Phi đến trước mặt, đám người Hứa Hiểu Văn cũng đều xúm lại. Trong lòng cô gái mặc dù tràn ngập sầu lo, nhưng ngại thân phận thánh nữ, lại không tiện biểu đạt, chỉ có thể dùng ánh mắt ân cần gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

La Phi ổn định hơi thở, rốt cuộc có thể nói ra một câu khá đầy đủ: "Mau, mau rời khỏi thôn trại. . .Lên, lên núi đi. . .Mọi người!"

Sắc mặt An Mật nghiêm nghị: "Tại sao?"

"Hắn. . .Hắn muốn cho tổ hồ treo, nhấn chìm thôn trại!"

Do cực độ suy yếu, thanh âm La Phi nói chuyện rất nhỏ, nhưng những lời này lại như sét đánh vang dội bên tai mọi người. Sau một chốc giật mình sửng sốt, Tác Đồ Lan lo lắng nhìn An Mật: "Đại nhân, làm sao bây giờ?"

An Mật im lặng, mặc dù trong lòng hắn cũng như sóng dữ, nhưng thân là thủ lĩnh toàn tộc, càng vào thời khắc này, hắn càng phải gắng giữ tỉnh táo.

"Núi sâu tăm tối, tình hình chưa rõ, tại sao tôi phải tin anh?" Hắn nhìn chằm chằm mắt La Phi, hỏi rõ từng chữ.

"Bản đồ. . .Tấm bản đồ kia. . ." La Phi cật lực nói, thấy đối phương không hiểu, anh lại bổ sung một câu, "Tấm bản đồ trên thi thể Địch Nhĩ Gia!"

An Mật từ trong áo lấy tấm bản đồ kia ra, bày trước mặt La Phi. La Phi chỉ tay về một chỗ trên bản đồ: "Các anh xem. . . chỗ này."

Đó thoạt nhìn là một ký hiệu địa điểm, An Mật nhìn thoáng qua, liền nhận ra nơi này.

"Không sai, đây là hồ treo, nhưng thế thì chứng minh được gì?"

"Đó là dấu hiệu của lửa. . .Nó xuất hiện ở đây, đại biểu không phải hồ nước, mà là thuốc nổ, thuốc nổ mai phục của Lý Định Quốc!" La Phi nuốt nước miếng một cái, dồn dập nói, "Hắn đã tìm được đám thuốc nổ này, hơn nữa đã làm thí nghiệm, dầu thắp này, chính là để làm kíp nổ, hắn. . .Hắn đã đi rồi!"

Nghe đến đó, An Mật không thể nào ngồi yên được nữa, hắn vụt đứng dậy, những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi biến sắc.

"Mau di tản! Nếu không sẽ muộn mất!" La Phi cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân nói ra những lời này.

Nhưng đã muộn. Ngay khi anh vừa dứt lời, từ hướng của hồ treo truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa. Theo tiếng nổ vang dội này, vách đá trên núi nổ tung tóe, hồ treo chứa cả vạn tấn mét khối nước giống như quái thú xổ lồng, rít gào lao xuống vách núi, trong bóng đêm nhấp nhoáng một mảnh sáng trắng khiến tim người ta lạnh lẽo.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đã quên nhúc nhích, họ kinh ngạc nhìn mảnh sáng trắng kia, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng chết chóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét