Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 28

Chương 28 - Chuyện xưa người cũ

Bởi vì mắc bệnh, nửa năm không lộ diện, thánh nữ rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trước mặt tộc nhân vào đêm nay. Đây vốn phải là một chuyện phấn chấn lòng người, nhưng tình hình hiện trường đã có phát triển ngoài dự đoán của mọi người. Thủy Di Điệt lẽ ra phải là vệ sĩ thánh nữ trung thành nhất, dũng mãnh nhất lại chỉa binh khí về phía An Mật và Nhã Khố Mã, hơn nữa thành công bỏ trốn, chạy vào trong núi. Nó không chỉ khiến uy nghiêm của thủ lĩnh và thánh nữ bị khiêu chiến nghiêm trọng, còn bao phủ lên tim mỗi tộc nhân một bóng ma khủng hoảng bất an.

Gió đêm dần lớn, có vài ngọn đuốc không biết đã cạn nhiên liệu hay không thắng nổi sức gió, ngọn lửa dần dần suy tàn, sau khi đau khổ tranh đấu chập chờn một phen, rốt cuộc mai một trong bóng đêm lạnh lẽo.

"An Mật đại nhân, có cần đuổi theo không?" Có tùy tùng nhìn hướng Thủy Di Điệt biến mất hỏi.

Sắc mặt An Mật tái mét: "Đuổi không kịp đâu. . .Huống chi, chỉ dựa vào các ngươi, đuổi theo có ích gì?"

Các tùy tùng xấu hổ cúi đầu. Lúc này, Nhã Khố Mã dưới sự dìu đỡ của Địch Nhĩ Gia đã về tới trước tế đài, An Mật tiến lên đón, ân cần hỏi: "Thánh nữ tôn kính, nàng có bị thương không?"

Nhã Khố Mã khẽ lắc đầu: "Ta không sao." Mặc dù nàng cố hết sức tỏ ra vẻ điềm nhiên như không, nhưng cách đó không xa La Phi vẫn nhạy cảm từ trong ánh mắt tóm được một tia hoảng sợ.

Thần sắc An Mật thoáng dịu đi đôi chút, nói với Địch Nhĩ Gia: "Ngươi bảo vệ thánh nữ về nghỉ ngơi trước đi."

Địch Nhĩ Gia nhận lệnh, khi hai người đang muốn rời đi, chợt nghe thanh âm của La Phi vang lên: "Xin chờ một chút!"

Nhã Khố Mã theo tiếng dừng bước, quay đầu hờ hững nhìn La Phi. An Mật ở bên cạnh thì nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "La? Có chuyện gì?"

"Tôi muốn nói mấy câu với thánh nữ. Hoặc nói, là có một chút vấn đề muốn hỏi." La Phi vừa nói, vừa tiến lên, nhìn chằm chằm vào mắt Nhã Khố Mã, tựa hồ muốn nhìn ra thêm gì đó.

"Xin lỗi, tôi mệt chết được -- Tôi phải trở về." Nhã Khố Mã dùng Hán ngữ lưu loát trả lời, nàng cũng không hề lảng tránh ánh mắt La Phi.

"La, dưới trường hợp này, hành động của cậu cực kỳ vô lễ đó!" An Mật chắn ngang trước mặt La Phi, giọng điệu nghiêm khắc nói, "Mời cậu lui về!"

La Phi làm vẻ mặt xin lỗi, không tiếp tục tiến lên trước nữa. Anh đưa mắt nhìn Nhã Khố Mã đi về hướng giữa trại, trong lòng đã có vài phần đáp án.



"Hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người trở về đi. Thánh nữ ở bên chúng ta, Thần Minh ở bên chúng ta!" An Mật nói xong những lời này với các tộc nhân của mình, lại nhìn Tác Đồ Lan, "Đại tế ti, xin đến phòng của tôi một chút, tôi có chuyện thương lượng với ông."

Tác Đồ Lan hành lễ, đi theo An Mật cùng các tùy tùng của hắn. Những tộc nhân khác sau khi đợi thủ lĩnh đi xa, lúc này mới đều tự tản ra. Trong đó không tránh được có hai ba nhóm, đè thấp giọng nghị luận.

"Thầy Chu, anh còn nhớ Hứa Hiểu Văn không?" La Phi hỏi Chu Lập Vĩ.

"Có ấn tượng." Chu Lập Vĩ trầm ngâm chốc lát, "Phương diện này dường như có chút huyền cơ khó có thể nắm bắt. . ."

"Hứa Hiểu Văn? Các anh đang nói gì đấy?" Nhạc Đông Bắc gãi cái đỉnh đầu trụi lủi, sốt ruột hỏi, "Mau nói cho tôi biết đi, giống tôi biết gì nói đấy nè, đừng có giấu giếm!"

La Phi phất tay với Chu Lập Vĩ: "Anh giải thích với cậu ta chút đi." Sau đó anh chui vào đám người Cáp Ma đang tản đi, sau khi đuổi gấp vài bước, chạy tới bên cạnh một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông kia chính là Mông Sa từng đến huyện Mãnh Tịch, nhìn thấy La Phi đến, hắn chủ động dừng bước, rất lễ phép chào: "La, chào anh!"

La Phi không rảnh chào hỏi, đi thẳng vào đề: "Vừa rồi, khi thánh nữ tháo khăn che mặt, anh có thấy rõ không?"

"Có." Mông Sa vẻ mặt thành kính, "Thánh nữ vĩ đại, chính nàng đã cứu vớt tôi về từ bờ vực tử vong!"

"Anh chắc chắn nàng chính là thánh nữ của các anh? Trước kia anh chắc cũng từng gặp thánh nữ rồi đúng không?"

"Đương nhiên!" Mông Sa không chút do dự trả lời," Tất cả tộc nhân chúng tôi đều từng gặp. Từ ngày nàng bắt đầu trở thành thánh nữ, dung mạo tôn quý kia của nàng đã vĩnh viễn khắc vào đầu chúng tôi."

"Thánh nữ có thể nào từng rời khỏi thôn trại Cáp Ma không?" La Phi không hề dừng lại, tiếp tục hỏi, "Hơn nữa là đi thời gian dài?"

"Làm sao được?" Mông Sa trắng mắt liếc La Phi, dường như có chút không vui lắm, "Thánh nữ vĩnh viễn ở bên các tộc nhân. Khi nàng chưa ngã bệnh, nàng sẽ thường xuyên xuất hiện trong thôn trại, chia sẻ sung sướng và đau khổ của tộc nhân."

"Vậy à? Ừ. . .ừ. .. " La Phi trầm ngâm chốc lát, lại nhớ đến một việc khác, "Hẻm Núi Kinh Hoàng bên kia có một sơn động, bên trong chôn hài cốt của Lý Định Quốc, chuyện này có bao nhiêu người biết?"

"Mọi người đều biết." Mông Sa nói đến vấn đề này, trên mặt đột nhiên xuất hiện một ít thần sắc kỳ quái, hắn kéo La Phi sang một bên, hạ giọng nói bổ sung, "Hơn nữa, ngay nửa năm trước, ngôi mộ kia đã trống không rồi."

"Nửa năm trước?" La Phi kinh ngạc nhìn đối phương. Sơn động kia sáng nay anh vừa mới đi qua, hiện trường còn lưu lại hố đất hình người, rất hiển nhiên là vừa bị đào lên, chắc chắn không phải nửa năm trước được.

Nhưng cách nói của Mông Sa lại không giống như đang nói dối, thấy La Phi dường như không tin, hắn lại trịnh trọng kể chuyện lạ: "Có người đến 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' săn thú, để tránh mưa chạy vào động trú, kết quả phát hiện chuyện kỳ quái: Đất trong mộ bị xới lên, hài cốt bên trong cũng không thấy nữa. An Mật đại nhân sau khi biết, liền cấm tộc nhân đến sơn động kia. Sau đó chưa được mấy ngày, liền liên tiếp xảy ra chuyện tộc nhân bị ác ma dọa, thánh nữ ngã bệnh, tin đồn thánh vật bị mất dần lan ra. Chính bởi sự tình này, tôi và một ít tộc nhân mới phải rời khỏi thôn trại, chạy trốn ra khỏi núi đấy."

Thế thì lạ thật! La Phi nhíu mày suy tư, chẳng lẽ ngôi mộ kia không chỉ bị đào ra một lần? Nhưng là vì sao chứ?

Một lát sau, La Phi vẫn không tìm được bất kỳ đầu mối nào, anh chỉ có thể tạm thời gác lại vấn đề này, đem điểm quan tâm xoay lại mục tiêu quan trọng hơn kia.

"Tôi muốn đến bái kiến thánh nữ vĩ đại, anh có biết bây giờ nàng đang ở đâu không?" Anh nhìn Mông Sa nói.

Mông Sa sảng khoái cười: "Vậy anh cứ đi theo tôi, tôi phụ trách dẫn anh đến nơi ở của thánh nữ."

Một lúc sau, La Phi đi theo Mông Sa băng qua giữa thôn trại, lại đi tới bên cạnh hồ núi kia. Đây là phần bên rìa của thôn trại, một vách núi dốc đứng đột ngột từ mặt đất mọc lên ở chỗ này, cùng nước hồ liền nhau, kẹp ra một con đường, thánh nữ ở ngôi nhà gỗ nhỏ ngay cuối con đường này, nơi đó bây giờ vẫn có ánh sáng, xem ra thánh nữ còn chưa an giấc.

"La, anh tự qua đó đi. Bây giờ đã trễ thế này, không biết thánh nữ còn chịu gặp anh không." Mông Sa chỉ vào nhà gỗ kia nói.

"Nằm trong sơn trại, nhưng có thể độc hưởng thanh tĩnh, đây quả đúng là một chỗ không tồi." La Phi than thở một câu.

"Một mặt giáp núi, một mặt giáp nước, vệ sĩ thánh nữ thì canh giữ ở nhà gỗ chếch phía trước, cho nên nơi này cũng là chỗ an toàn nhất trong cả sơn trại." Mông Sa bổ sung nói.

La Phi nghĩ tới một vấn đề: "Trong nửa năm thánh nữ bị bệnh, cho tới giờ chưa từng có ai tới thăm nàng sao?"

Mông Sa lắc đầu: "Tộc nhân bình thường không được phép. Thời gian trước đây, để thánh nữ an tâm tu dưỡng, chỉ có An Mật đại nhân và Đại tế ti Tác Đồ Lan mới được đến nhà gỗ, chăm sóc bệnh tình của thánh nữ."

"Ừ, tôi hiểu rồi." La Phi không nói thêm gì nữa, anh chào tạm biệt Mông Sa, một mình dọc theo con đường giữa non nước kia đi về phía nhà nhỏ.

Địch Nhĩ Gia cầm đuốc trong tay, đang canh gác ở cửa nhà gỗ, đây là ngày đầu tiên gã chính thức trở thành vệ sĩ thánh nữ. Gã chờ mong đến ngày này đã lâu lắm rồi, hôm nay, gã rốt cuộc có thể thực hiện giấc mơ của mình.

Nhưng ngày đầu tiên Địch Nhĩ Gia biểu diễn hiển nhiên không thành công, hắn thế mà bị một người bị trói tay trói chân cướp đi loan đao, mà thanh đao này sau đó còn kề trên cổ thánh nữ! Với vệ sĩ thánh nữ mà nói, chắc chắn vô cùng nhục nhã khó có thể dễ dàng tha thứ.

Thủy Di Điệt, lại là Thủy Di Điệt! Trong lòng Địch Nhĩ Gia oán hận nguyền rủa, thù mới nợ cũ này, một ngày nào đó ta sẽ tính rõ với ngươi!

Không thể phủ nhận, Thủy Di Điệt là một đối thủ đáng sợ, từ một năm trước khi tất cả dũng sĩ Cáp Ma tranh chức vệ sĩ thánh nữ, Địch Nhĩ Gia từng lĩnh giáo sự lợi hại của hắn. Một phen tỉ thí đó từng khiến gã tâm tro ý lạnh, cơ hồ muốn rời khỏi mảnh đất chứa đầy giấc mơ của mình.

Trên thực tế, gã đã thu dọn hành lý, đi tới trại Di Hoằng. Nhưng sau đó lại xảy ra một màn cải biến vận mệnh của gã, cuối cùng khiến gã có thể đứng ở vị trí này hôm nay.

Gã vĩnh viễn không quên được câu nói kia.

"Địch Nhĩ Gia, ngươi là một dũng sĩ, dũng sĩ vĩnh viễn đừng bao giờ cúi đầu trước thất bại!"

Người nói những lời này, chính là trại chủ Di Hoằng trại, Bạch Kiếm Ác.

Gã cũng nhớ rõ dáng vẻ ủ rủ chán nản của mình khi ấy: "Không, ta nghĩ ta sẽ không có cơ hội đó nữa. Thủy Di Điệt, hắn là chiến sĩ trăm năm khó gặp của tộc Cáp Ma, ta không chiến thắng hắn được, hơn nữa, thánh nữ cũng rất thích hắn."

"Chẳng lẽ nhất định phải dùng võ lực chiến thắng hắn sao? Có nhiều lúc, chúng ta cần mưu kế. Ông trời sẽ coi trọng những người kiên nhẫn bền bỉ, mang đến cho họ vận may không tưởng." Trong ánh mắt Bạch Kiếm Ác chớp động quang mang mê hoặc, "Bây giờ, vận may của ngươi đã bắt đầu, vì chúng ta đều sẽ thành bạn bè ủng hộ ngươi."

Phía sau Bạch Kiếm Ác, có Tiết Minh Hoa, Ngô Quần và Triệu Lập Văn đứng, những người này đều là nhân vật nổi danh hiển hách của trại Di Hoằng.

Địch Nhĩ Gia đã động lòng rồi, bắt đầu từ ngày đó, gã bước lên một con đường khác đi tới giấc mơ của mình.

. . .

Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ cắt ngang hồi ức của Địch Nhĩ Gia. Gã cảnh giác mở to hai mắt nhìn, thấy La Phi đang đi về hướng này.

Người này rốt cuộc là ai? Ánh mắt anh ta luôn sắc bén như thế, tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả bí mật che giấu dưới đáy lòng bạn. Anh ta là kẻ địch sao? Nhưng anh ta đến cùng Bạch trại chủ mà? Chẳng lẽ chuyện kia đã xuất hiện tình huống gì?

Trong lúc tâm tư Địch Nhĩ Gia đang hỗn loạn, La Phi đã đi tới trước mặt gã. Mặc dù không muốn đối mặt với người này lắm, Địch Nhĩ Gia vẫn xốc lại tinh thần, ưỡn ngực quát hỏi: "Đứng lại, anh tới đây làm gì?"

La Phi nhíu mày, nhớ tới vệ sĩ thánh nữ tuyệt đối không hiểu Hán ngữ, nên trao đổi với gã thế nào đây? Đang do dự, chợt nghe "kẹt" một tiếng, cánh cửa nhà gỗ nhỏ mở ra từ bên trong. Nhã Khố Mã chân thành đi tới ngoài cửa, nói câu gì đó với Địch Nhĩ Gia. Địch Nhĩ Gia lập tức cung kính lui sang một bên.

"La cảnh quan, mời vào đi." Nhã Khố Mã nhìn La Phi, trong đôi mắt sóng sánh chớp động, nàng dùng Hán ngữ thuần chuẩn nói, "Tôi biết anh sẽ đến, cho nên tôi luôn chờ anh."

Thanh âm này quen thuộc đến thế, trong lòng La Phi tâm tư sục sôi, nhưng trên mặt chẳng để lộ tí sắc thái nào. Anh đi theo sau Nhã Khố Mã, vào căn nhà gỗ kia.

Nhà gỗ không lớn, bày biện trong phòng cũng rất đơn giản, ngoại trừ giường bàn tủ thiết yếu ra, không còn thứ gì dư thừa. Chếch về hướng mặt hồ, mở ra một cánh cửa sổ, dưới song cửa sổ treo một chuỗi hoa trắng nõn. La Phi không biết tên loài hoa này, nhưng có thể cảm giác được một mùi thơm thấm vào ruột gan đang theo gió bay vào phòng, khiến cho sơn cốc tịch mịch hẻo lánh này cuối cùng cũng có vài phần hơi hướng dịu dàng.

Trên cái bàn vuông trước cửa sổ bày một ngọn đèn. Thánh nữ đi lên trước vặn ngọn đèn đến mức sáng nhất, sau đó chỉ chiếc ghế bên cạnh bàn: "La cảnh quan, mời ngồi."

La Phi theo ngọn đèn đỏ mờ xem xét mọi nơi. Anh chú ý chiếc giường nhỏ cách đó không xa, xung quanh bốn chân gỗ của giường đều rắc một ít bột phấn.

"Xem ra cô vẫn chưa quen với cuộc sống nơi này." Anh vừa ngồi, vừa nói.

"Vậy sao?" Thánh nữ nhíu mày, ngồi xuống đối diện La Phi.

La Phi lấy tay chỉ bột phấn dưới chân giường: "Đó là lưu huỳnh đúng không? Tộc nhân Cáp Ma sống lâu trong rừng không sử dụng mấy thứ này, trên thực tế thỉnh thoảng vài có trùng nhỏ bò đến cũng sẽ không gây ra thương tổn gì cho con người đâu."

"Anh nói không sai. Thế nhưng với tôi mà nói, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Lúc ngủ nếu có con nào sáu chân bò qua mặt anh, loại cảm giác đó đương nhiên không hay chút nào."

La Phi chuyển mắt qua, nhìn người phụ nữ cách đó không xa, sau phút im lặng ngắn ngủi, anh mở miệng mói: "Tôi đến tột cùng nên xưng hô với cô thế nào đây? Hứa Hiểu Văn, Nhã Khố Mã, hay thánh nữ tôn kính?"

"Tôi là Hứa Hiểu Văn." Thánh nữ hồi đáp, "Khi ở Côn Minh, chúng ta đã từng gặp mặt. Về phần Nhã Khố Mã, chị ấy là chị gái sinh đôi của tôi."

"Chị em sinh đôi?" Đáp án này đã giải thích không ít mê hoặc trong lòng La Phi, anh cúi đầu, tốn một ít thờ gian một lần nữa chỉnh lý lại, sau đó anh hỏi, "Vậy cô giả mạo cô ấy? Chị gái của cô. . .Cô ta bị gì?"

Trong mắt Hứa Hiểu Văn hiện lên một tia ưu thương: "Chị ấy nửa năm trước, đã qua đời."

Việc này trùng khớp với suy đoán của La Phi, kỳ thật anh chú ý hơn cả chính là một vấn đề ngay sát sau đó: "Cô ấy chết như thế nào?"

"Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm." Hứa Hiểu Văn nhìn La Phi cười khổ, "Anh chắc chắn nghĩ rằng tôi biết rất nhiều bí mật, nhưng trên thực tế, những thứ tôi có thể biết còn không nhiều bằng anh. Tôi mời anh vào phòng, là hy vọng anh có thể giải đáp một ít hoang mang. Tôi không ngờ anh cũng tới sơn cốc này, cám ơn trời đất, cuối cùng anh có thể giúp tôi rồi."

La Phi bị lời Hứa Hiểu Văn nói làm cho hồ đồ, anh nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương: "Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi cần cô đem đầu đuôi ngọn nguồn những chuyện cô biết kể hết cho tôi, được chứ?"

"Vừa rồi ở giữa sân thờ cúng, tôi giả vờ không nhận ra anh, là vì không thể để cho các tộc nhân nhìn ra sơ hở. Hiện giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, tôi không có gì giấu giếm cả." Hứa Hiểu Văn thản nhiên nghênh đón ánh mắt của La Phi, "Nhưng mà, tôi quả thật không có nhiều thứ để kể cho anh lắm, tôi tới sơn cốc còn chưa đến một tuần, mà trước đó, tôi đã hơn mười năm không bước vào thôn trại này rồi."

"Cái gì?" Hơn mười năm không về, vậy cơ hồ đã là một người ngoài quê rồi, việc này có chút ngoài dự liệu của La Phi, anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Trong thời gian dài như vậy, cô cùng tộc Cáp Ma có liên lạc gì không?"

"Đại tế ti Tác Đồ Lan sẽ đến thăm tôi. Nhưng mà bình thường mấy năm mới đến một lần." Để nói rõ ràng mọi chuyện, Hứa Hiểu Văn bắt đầu giải thích tường tận một ít tình hình của mình, "Có lẽ tôi có thể tự xưng là một đứa trẻ bất hạnh. Mẹ của tôi khi sinh hai chị em chúng tôi vì sinh khó mà chết, tới năm tôi ba tuổi, cha tôi lại vì bệnh qua đời, để lại tôi và chị tôi, thành một đôi cô nhi."

La Phi không nói gì, nhưng anh thông qua ánh mắt truyền lại cảm thông và quan tâm của mình, Hứa Hiểu Văn hiển nhiên cảm nhận được tình cảm của đối phương, cô vui mừng mỉm cười, tiếp tục nói: "Là thánh nữ tiền nhiệm đã nhận nuôi chúng tôi. Trong trí nhớ của tôi, nàng là một cô gái hiền lành dịu dàng, chăm sóc chúng tôi như mẹ ruột. Khi chúng tôi vừa được sáu tuổi, nàng quyết định từ trong chúng tôi chọn ra một người kế thừa nàng."

"Thật đáng tiếc, cô không được chọn?" La Phi xòe tay.

"Tiếc? Không, anh lầm rồi, anh không biết. . ." Hứa Hiểu Văn trịnh trọng nhìn La Phi, "Là chị của tôi chủ động gánh chịu phần cực khổ đó."

"Cực khổ?" La Phi quả thực không biết, địa vị thánh nữ trong tộc Cáp Ma được tôn sùng quá rõ ràng, chẳng lẽ lại là một loại cực khổ sao?

"Đúng thế. Mặc dù tôi không biết cực khổ đó là gì, nhưng nó nhất định có tồn tại." Hứa Hiểu Văn dời mắt ra ngoài cửa sổ, tâm tư bay xa, yếu ớt nói, "Mãi cho tới hôm ấy, tôi còn nhớ rõ tình hình lúc đó. Đó cũng là một buổi tối, ngay trong căn nhà này, thánh nữ đã gọi hai chúng tôi vào bên cạnh nàng. . ."

La Phi im lặng lắng nghe, giữa bầu không khí yên tĩnh này, thời không tựa hồ lại xoay về mười mấy năm trước, một màn từng xảy ra kia lại tái hiện:

Thánh nữ đã già, tóc mai của nàng đã có thể nhìn thấy vài sợi tóc bạc. Đứng trước mặt nàng là một đôi nữ đồng xinh xắn đáng yêu, trong mắt họ lấp lánh ánh sáng ngây thơ, hiển nhiên tại thời khắc ấy, họ không hề biết vận mệnh sau này mình sẽ gặp phải.

"Các con, các con hiện giờ có một cơ hội lựa chọn." Trong ánh mắt thánh nữ xen lận thương yêu và bất đắc dĩ, "Ta sẽ bồi dưỡng một trong hai đứa thành thánh nữ sau này, hai đứa, ai bằng lòng?"

Hai đứa trẻ không trả lời, họ chỉ mở to mắt, "Thánh nữ", có nghĩa là gì nhỉ?

Thánh nữ thở dài: "Các con cần suy nghĩ kỹ. Người được chọn, sẽ gánh chịu cực khổ rất lớn, cực khổ này sẽ làm bạn với con cả đời, hơn nữa trong tay con tiếp tục kế thừa."

Bọn trẻ có lẽ không hiểu rõ được hàm nghĩa trong lời nói này, nhưng vẻ trang trọng trên mặt thánh nữ đã nói cho họ biết: Được chọn, sẽ là một chuyện không tốt.

Tốt, không tốt, đây là chính là cách nhìn đơn giản tồn tại trong lòng trẻ con.

"Để con ạ, con là chị." Nhã Khố Mã nghiêm túc nói, mặc dù nàng tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết, chị là phải chăm sóc em.

Thánh nữ vui mừng nở nụ cười, bà xoa đầu Nhã Khố Mã, khen một câu: "Bé ngoan." Sau đó bà lại nhìn đứa em đứng một bên, nói: "Ta sẽ cố gắng cho con cuộc sống tốt nhất, để bồi thường sự hy sinh của chị gái con cho tộc nhân. Con sẽ không bao giờ trở lại thôn trại này nữa, nhưng hy vọng con vĩnh viễn không quên chị gái con."

Hứa Hiểu Văn lúc nhỏ nhìn thánh nữ, lại nhìn Nhã Khố Mã, sau đó cái hiểu cái không gật đầu.

. . .

"Nói vậy, về sau cô liền rời khỏi thôn trại Cáp Ma?" La Phi căn cứ vào lời kể của Hứa Hiểu Văn suy đoán.

"Đúng vậy, Đại tế ti Tác Đồ Lan dẫn tôi đến Côn Minh." Hứa Hiểu Văn thu ánh mắt từ trong bóng đêm xa xôi về, "Nơi đó có một học giả, ông ấy chuyên nghiên cứu tập tục dân tộc thiểu số Vân Nam, cũng là bạn của tộc nhân Cáp Ma. Đại tế ti giao tôi cho học giả này, tôi trở thành con gái nuôi trong nhà họ. Ba mẹ nuôi rất tốt với tôi, tôi đã được nhận nền giáo dục tốt đẹp, học đại học. Tôi đã sống rất hạnh phúc, dần dần sau khi lớn lên, tôi bắt đầu hiểu được đây đều là chị tôi dùng đau khổ của mình để đổi lấy cho tôi. Tôi cũng sẽ thường nhớ về thôn trại, nhớ thánh nữ và chị, nhưng khi Đại tế ti đến thăm tôi, luôn mang đến lời nhắn của thánh nữ, bảo tôi không cần về. Mãi đến hai tuần trước, lần cuối cùng ông ấy đến, thái độ đã có biến hóa hoàn toàn khác biệt."

"Hai tuần trước? Vậy, là sau chuyện chúng ta đi Côn Minh?"

Hứa Hiểu Văn gật đầu: "Đúng thế, ngày thứ ba sau khi các anh rời khỏi Côn Minh. Đại tế ti đã đến tìm tôi, ánh mắt ông đầy bi thương, nói cho tôi biết nửa năm qua trong trại xảy ra một ít biến cố, cần tôi mau quay về."

"Cụ thể ông ấy đã nói thế nào?"

"Ông ấy nói thánh vật trong tộc đã bị trộm, ác ma đã giãy thoát khỏi trói buộc, ở trong tộc tác ác, hơn nữa còn hại chết cả Nhã Khố Mã." Hứa Hiểu Văn dừng lại một lát, lại tăng giọng, "THế nhưng đây còn chưa phải chuyện nghiêm trọng nhất, đáng sợ hơn nữa là trụ cột tinh thần của các tộc nhân đã sinh ra dao động, trong trại lòng người hoảng sợ, thậm chí có vài người đã trốn khỏi núi."

La Phi khẽ thở dài một hơi: "Cho nên Tác Đồ Lan cần cô trở về, đảm đương vị trí thánh nữ, dựa vào nó lần nữa khích lệ dũng khí các tộc nhân chống lại 'Ác Ma'?"

Hứa Hiểu Văn im lặng chốc lát, hỏi lại: "Anh không hiểu đúng không? Tôi là một người từng được giáo dục cao cấp, sao lại tin vào cách nói 'Ác Ma' này nọ?"

La Phi không trả lời, chỉ hiếu kỳ nhìn đối phương, lại nghe Hứa Hiểu Văn tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng không tin. Tôi về đây, chỉ là vì các tộc nhân cần tôi, chị tôi đã dâng lên sinh mạng, tôi cũng phải vì các tộc nhân làm thứ gì đó. Mặc dù tôi không biết 'Ác Ma' rốt cuộc là gì, nhưng tôi tin, các chiến sĩ tộc Cáp Mã dũng cảm, chỉ cần trụ cột tinh thần của họ không sụp đổ, kẻ địch có hung ác mấy cũng sẽ bị họ đánh bại."

Hứa Hiểu Văn khi nói những lời này, tình cảm tha thiết thành kính, La Phi bị cô rung động, trong ánh mắt toát ra một tia khen ngợi thú vị. Sau đó anh lại nhớ ra hỏi một câu: "Cô rời khỏi thôn trại từ nhỏ như vậy, cô biết được bao nhiêu về truyền thuyết 'Ác Ma'?"

"Trước đây gần như không biết gì cả. Khi tôi ở đây, thánh nữ chưa từng kể cho chúng tôi về chuyện 'Thánh Chiến' và 'Ác Ma', tôi bây giờ biết được đều là Đại tế ti Tác Đồ Lan vừa kể cho tôi." Câu trả lời của Hứa Hiểu Văn nhiều ít có chút ngoài dự liệu của La Phi, cô ta còn giải thích: "Cho nên khi bệnh nhân Côn Minh kia nói ra 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' và 'Ác Ma', tôi khi ấy cũng không hiểu rõ nó có nghĩa gì lắm."

"Nhưng hắn đã hô lên tên của Nhã Khố Mã mà?" La Phi có chút kinh ngạc, "Cô khi ấy không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Hứa Hiểu Văn lắc đầu: "Tôi chỉ biết nhũ danh của chị tôi."

Trong lòng La Phi thư thái: Không sai, khi chị em họ chia lìa, vừa mới sáu tuổi, bình thường đều chỉ gọi là chị em, không biết đại danh của nhau cũng là bình thường. Sau đó anh tiếp tục hỏi: "Cô trở về thôn trại lâu chưa?"

Hứa Hiểu Văn tính toán một chút, trả lời: "Đây đã là ngày thứ tám rồi thì phải? Mấy ngày nay, Đại tế ti đều dạy tôi một ít lễ nghi của thánh nữ, đều là để đêm nay khi tôi gặp mặt các tộc nhân không đến mức làm lộ."

"Khí độ của cô quả thật đã không còn giống với lúc còn là sinh viên ở Côn Minh nữa." La Phi vừa cười vừa nói, "Thế nhưng cô còn chưa tự tin với bản thân lắm, cho nên mới phải mang mạng che mặt kia?"

Hứa Hiểu Văn cũng cười, xem như chấp nhận suy đoán của La Phi.

Chẳng qua bầu không khí thoải mái này nhanh chóng bị một vấn đề La Phi đưa ra phá tan: "Tại sao cô muốn giết chết Thủy Di Điệt?"

Hứa Hiểu Văn thoáng cười khổ: "Đó cũng không phải ý nguyện của tôi, trước đó, tôi thậm chí còn chưa từng gặp người này. Chỉ là An Mật thủ lĩnh và Đại tế ti Tác Đồ Lan nói cho tôi biết nếu làm vậy, họ nói, chính Thủy Di Điệt cùng một người đàn ông tộc Hán cấu kết trong ngoài, đánh cắp thánh vật, khiến Ác Ma sống lại. Chị của tôi khi đến "Hẻm Núi Kinh Hoàng', muốn tìm thánh vật về, bị Ác Ma sát hại."

"'Người đàn ông tộc Hán' mà cô vừa nói chính là người trong bệnh viện tâm thần Côn Minh." La Phi giải thích.

"Vậy sao?" Hứa Hiểu Văn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, "Khó trách hắn lại nói ra những lời này, cái gọi là 'Ác Ma', chắc chắn có liên quan tới hắn. Người này, hắn rốt cuộc đã làm gì?"

"Đây là vấn đề mấu chốt nhất hiện giờ." La Phi lấy ngón tay khẽ gõ mặt bàn, trầm ngâm nói, "Người đàn ông kia đã điên rồi, Nhã Khố Mã cũng đã chết, vậy người có khả năng hiểu rõ nội tình nhất, chỉ còn lại có Thủy Di Điệt. May mà các cô hôm nay không thể giết được hắn."

Hứa Hiểu Văn có vẻ hơi khó xử: "Đúng thế, hành động của chúng tôi có chút lỗ mãng. . .Tôi nhận định hắn hại chết chị tôi, cho nên trong lòng có có ấn tượng thù hận. Nhưng bây giờ, cảm giác của tôi đã có chút biến hóa. . ."

"Tại sao?" La Phi hào hứng nhìn đối phương.

"Khi tôi ở trên tế đàn nhìn thẳng vào hắn, tôi không quên được ánh mắt hắn, đầy ân cần và trung thành, tôi tin loại tình cảm này phát ra từ nội tâm, không thể nào giả tạo. Cho dù tôi đã tuyên bố trừng phạt hắn, tình cảm ấy vẫn không hề biến hóa."

Ánh mắt La Phi chợt lóe: "Nhưng về sau hắn lại gác đao lên cổ cô."

Hứa Hiểu Văn cực kỳ chắc chắn trả lời: "Đó là vì hắn đã nhìn ra, tôi không phải Nhã Khố Mã thật sự."

La Phi tua lại tình hình lúc đó một lượt trong đầu, sau đó anh gật đầu: "Đúng thế. Hắn dường như đã nhắc tới 'Cực khổ truyền thừa của thánh nữ', mà cô không thể đưa ra câu trả lời chính xác. Tôi sẵn lòng tin tưởng vào trực giác của một cô gái. . .Như vậy xem ra, khả năng Thủy Di Điệt không lớn lắm."

"Cho nên cái chết của chị tôi, kể cả thánh vật bị mất, phương diện này chắc chắn có ẩn tình." Nói tới đây, Hứa Hiểu Văn nhìn La Phi chời đợi, "Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi phá giải bí mật trong đó. Anh có năng lực như thế, hơn nữa, anh cũng là một người đáng tin cậy."

Trong lòng La Phi khẽ động, ánh mắt đối phương mang đến cho anh một loại cảm giác đặc biệt, cảm giác này khi ở Côn Minh đã từng xuất hiện, đó là một loại ăn ý như từng quen biết. Mặc dù chỉ là lần gặp mặt thứ hai, nhưng cô gái này dường như đã hiểu anh rất rõ.

"Tại sao?" La Phi rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Đối với chủng tộc của cô mà nói, tôi chỉ là một người ngoài. Chúng ta cũng tiếp xúc với nhau rất ít, tại sao cô lại. . .Tin tưởng tôi như thế?"

"Tôi biết một vài câu chuyện về anh." Trên mặt Hứa Hiểu Văn lộ ra dáng cười dí dỏm đắc ý, vào giờ khắc này, cô lại quay về là cô sinh viên đại học trẻ tuổi hoạt bát kia, "Mặc dù anh thoạt nhìn lầm lì, nhưng tâm địa anh lại rất tốt, hơn nữa, anh hay giúp người khác điều tra những bí mật che giấu đã lâu."

"Câu chuyện về tôi?" La Phi càng hoang mang hơn, "Cô đang chỉ cái gì?"

"Có người anh hẳn là nhớ rõ." Hứa Hiểu Văn mở to hai mắt, sau đó nói ra một cái tên, "Mông Thiếu Huy."

"Mông Thiếu Huy?" La Phi bỗng dưng ngẩn ra, "Cô quen cậu ta?"

"Cậu ấy từng mở triển lãm tranh ở Côn Minh, tôi bị bức vẽ của cậu ta rung động." Hứa Hiểu Văn đưa tay nâng cằm mình, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa lập lòe giữa đèn dầu, sâu kín nói, "Trong bức vẽ đó để lộ ra tình yêu và nỗi nhớ làm người ta xem qua khó mà quên được, với mẹ, với em, còn có người yêu của anh ta. Nó gợi lên tình cảm đối với quê hương của tôi, cho nên chúng tôi cùng nhau trò chuyện thật lâu, anh ấy kể cho tôi nghe về trải nghiệm của các anh trên đảo Minh Trạch."

"Tình yêu và nỗi nhớ. . ." Tâm tư của La Phi cũng bị kéo về, anh cũng từng thấy bức vẽ của Mông Thiếu Huy, nhưng trong bức vẽ kia lại chỉ có bi thương và tuyệt vọng.

Một lát sau, anh hỏi: "Cô có từng thấy một bức họa thế này chưa? Mẹ ôm con sơ sinh cùng một đứa bé đứa giữa biển nước vô tận. . ."

"Tôi biết bức vẽ đó, nhưng tôi chưa nhìn thấy." Hứa Hiểu Văn trả lời, "Chính anh ấy đã nói, sẽ không mở bức vẽ kia ra nữa."

La Phi nở nụ cười thư thái, khóe miệng lộ ra hai đường rãnh thật sâu: "Vậy cậu ấy bây giờ hẳn là rất tốt rồi."

"Cậu ấy đang du lịch các nước, dự định mở triển lãm tranh lưu động. Đương nhiên, mỗi thành phố cậu ấy đi qua, mục đích quan trọng hơn là để tìm một người. Cũng không biết bây giờ cậu ấy đã tìm được chưa?" Hứa Hiểu Văn ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn La Phi, "Có lẽ cậu ấy sẽ cầu trợ anh một lần nữa đó."

Trong lòng La Phi run lên, né tránh ánh mắt của đối phương. Anh biết quá rõ người Hứa Hiểu Văn nói là ai, anh cũng biết, Mông Thiếu Huy vĩnh viễn tìm kiếm không có kết quả.

Không có kết quả dù sao cũng đỡ hơn so với một kết quả tàn khốc đúng không?

La Phi không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: "Vậy bây giờ, mấu chốt của vấn đề chính là phải tìm được Thủy Di Điệt."

"Hơn nữa phải là trước khi thủ lĩnh An Mật tìm được hắn." Vẻ mặt Hứa Hiểu Văn cũng trở nên nghiêm túc hẳn, "Anh biết đó, An Mật họ một lòng muốn đẩy Thủy Di Điệt vào chỗ chết. Họ nhận định Thủy Di Điệt phản bội chủng tộc, hơn nữa, nếu hắn còn sống, thân phận của tôi sẽ theo đó mà có thể bại lộ."

La Phi vuốt cằm mình, rơi vào trầm tư một lúc lâu. Khi anh ngẩng đầu lại, trong ánh mắt đã có thêm vài phần trầm ổn và tự tin.

"Muốn tìm được Thủy Di Điệt có lẽ không khó. Chẳng qua. . ." Anh nhìn Hứa Hiểu Văn, "Cô biết viết văn tự Cáp Ma không?"

"Biết chứ."

"Vậy thì tốt rồi!" La Phi vỗ tay, "Tôi cần cô viết một tờ ghi chú đặc xá cho Thủy Di Điệt."

"Đặc xá Thủy Di Điệt?" Hứa Hiểu Văn do dự nói, "Tôi có quyền hạn này sao?"

"Đương nhiên là có!" La Phi trả lời cực kỳ khẳng định, "Đừng quên, thân phận của cô bây giờ không phải Hứa Hiểu Văn, mà là thánh nữ Nhã Khố Mã tôn kính."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét