Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 29

Chương 29 - Ngồi Tù

Đêm đã khuya, trong núi rừng đen nghịt, thỉnh thoảng truyền đến thú rú trùng kêu, càng khiến bầu không khí tăng thêm vài phần quỷ quyệt âm u.

La Phi một mình đi trong con đường núi dẫn đến Hẻm Núi Kinh Hoàng. Bởi vì không quen địa hình, mặc dù có đèn pin chiếu sáng, bước tiến của anh vẫn có vẻ vô cùng gian nan. Rừng rậm um tùm sâu thẳm, đường đi khúc chiết, cùng với "Ác Ma" thần bí rất có khả năng đang trốn sâu trong bóng tối kia, đấy chắc chắn là những thứ khiến đoạn lữ đồ này tràn ngập nguy hiểm không thể lường trước. La Phi chỉ có thể xốc lại trăm phần trăm tinh thần, mắt, mũi, miệng, tai, tất cả hệ thống cảm quan đều rơi vào trạng thái làm việc linh mẫn tột cùng, mặc dù đang trong đêm tối lạnh lẽo, nhưng mồ hôi sớm đã ướt đẫm cả vạt áo anh.

Sở dĩ La Phi không tìm ai khác cùng anh đồng hành, vì mục đích chuyến đi này của anh là để tìm kiếm Thủy Di Điệt đang lẩn trốn vào núi. Đối với một người thân đang trong hoàn cảnh lưu vong mà nói, tâm lý cảnh giới của hắn chắc chắn cực kỳ cao. Dưới tình huống như vậy, bất kỳ sự xuất hiện của một nhân vật dư thừa nào cũng có thể khiến đối phương hốt hoảng, từ đó phá hỏng kế hoạch La Phi đã chuẩn bị.

Qua một phen trèo đèo lội suối gian khổ, La Phi rốt cuộc đã tới đích -- Hang núi có ngôi mộ Lý Định Quốc. Anh nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi khôi phục thể lực, lúc này mới bật đèn pin, cẩn thận bước chậm vào trong hang.

Bên trong hang yên tĩnh im ắng, tràn ngập hơi thở chết chóc khiến người ta hít thở không thông. Hơn ba trăm năm qua, "Ác Ma" Lý Định Quốc khiến tộc nhân Cáp Ma nghe thấy liền biến sắc mặc dù táng thân nơi này, nhưng linh hồn hắn đã bị nguyền rủa không hề được ngủ yên.

La Phi chiếu chùm sáng xuống đất, sau một lúc tìm tòi, anh liền phát hiện: Hố mộ bị móc ra kia tình hình vẫn giống với lúc trước, không có biến hóa quá lớn. Nhưng bùn đất xung quanh hố mộ lại xuất hiện một loạt các dấu chân khác, những dâu chân này nhỏ hơn dấu chân "Nike" bên cạnh một tí, đế giày nhìn không rõ hoa văn, hẳn là loại giày đế vải tộc nhân Cáp Ma thường mang.

Trong lòng La Phi vui vẻ: Thủy Di Điệt đã tới nơi này! Xem ra phán đoán của mình không sai!



. . .

Nửa năm trước, ngôi mộ Lý Định Quốc đã bị đào bới, hài cốt cũng không thấy bóng dáng, sự việc này đã sớm lưu truyền trong thôn trại Cáp Ma, hẳn là ai cũng biết.

Nhưng hố đất trước mắt này tại sao lại như vừa bị đào ra không lâu chứ?

La Phi và đám người Tác Đồ Lan khi tìm tòi ở Hẻm Núi Kinh Hoàng, hai tùy tùng của An Mật vẫn luôn như hình với bóng, chưa bao giờ tách khỏi những người khác nửa bước, vì sao khi mọi người vào hang, họ lại bị Tác Đồ Lan cẩn thận giữ lại ngoài hang? Chẳng lẽ trong hang ẩn chứa bí mật gì? Bí mật này Tác Đồ Lan biết, Địch Nhĩ Gia tiến vào trong hang hẳn là cũng biết, nhưng ngay cả tùy tùng bên cạnh An Mật cũng phải giấu giếm, quan hệ thiệt hơn trong đó không hề bình thường.

Đây sẽ là dạng bí mật gì?

Hứa Hiểu Văn giả mạo Nhã Khố Mã, vô luận ngụy trang thế nào, trong cuộc sống thường ngày chung quy sẽ lộ ra sơ hở thế này thế kia. Sơ hở này có thể giấu giếm được người khác, nhưng tuyệt đối không thể gạt được cận vệ. Dưới tình huống như vậy, Địch Nhĩ Gia đột nhiên trở thành vệ sĩ thánh nữ tân nhiệm, nó mang ý nghĩa gì đây?

Nửa năm trước, bình máu mất trộm, mộ táng Lý Định Quốc bị đào lên, "Sức mạnh của Ác Ma" tái hiện tại khu vực Hẻm Núi Kinh Hoàng. Nhã Khố Mã vì đuổi theo lấy lại bình máu, đến Hẻm Núi Kinh Hoàng trước, kết quả bị "Ác Ma" xuống tay. Tin nàng chết bị An Mật và Tác Đồ Lan che giấu, hiển nhiên, thi thể của Nhã Khố Mã cũng không mang về sơn trại an táng. Khả năng lớn nhất, là tìm một chỗ an toàn, tuyệt đối sẽ không bị ai quấy rầy gần đây chôn cất.

. . .

Những ý trên, La Phi vừa nãy ở nhà gỗ thánh nữ khi trầm tư đã suy nghĩ ra. Căn cứ vào suy nghĩ này, anh rất dễ dàng cho ra kết luận sau: Nửa năm qua, được an táng trong sơn động không phải là Lý Định Quốc, mà là thánh nữ Nhã Khố Mã đã chết. Bí mật này, trong cả tộc Cáp Ma, rất có khả năng chỉ có ba người An Mật, Tác Đồ Lan và Địch Nhĩ Gia biết. Cho nên khi Tác Đồ Lan và Địch Nhĩ Gia nhìn thấy mộ táng bị đào lên, mới có thể kinh ngạc và bối rối như thế.

Liên hệ với ý nghĩa ban đầu của hang núi này, còn có thể tiến thêm một bước suy đoán nữa: Có lẽ Nhã Khố Mã chết ngay trong hang núi này, nửa năm trước ở chỗ này, chắc chắn từng xảy ra chuyện khác thường.

Đứng ở góc độ của Thủy Di Điệt suy đoán, sau khi phát hiện thánh nữ bị giả mạo, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là thăm dò đầu mối, tìm kiếm Nhã Khố Mã chân chính, là một trong các đương sự trực tiếp nhất trong đợt biến cố nửa năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua địa điểm quan trọng như hang núi này.

Bây giờ, dấu chân đã chứng minh Thủy Di Điệt quả thực đã tới đây. La Phi ngồi xổm, lấy ngón tay nhẹ nhàng quẹt lên một ít bùn đất trên dấu chân, xúc cảm lành lạnh -- vết nước kẻ vào hang mang theo còn chưa khô hết.

Trong lòng La Phi chợt động: Hắn vẫn chưa đi xa, hẳn là ngay gần đây thôi! Rừng rậm mênh mông, bóng tối khôn cùng, nếu muốn tìm được hắn hiển nhiên không có khả năng, phương pháp duy nhất, chỉ có để hắn tự đi ra.

La Phi ra khỏi hang, đi tới bãi đất trống. Nơi này là một bệ thềm nhô ra trên ngọn núi, năm đó Lý Định Quốc chính là đứng trên bệ này, chỉ huy hơn trăm trận đấu lớn lớn nhỏ nhỏ. Ai có thể ngờ đến, mấy trăm năm sau ngay tại nơi này sẽ lại trở thành một sân khấu vui buồn ly hợp.

La Phi đối mặt với dãy núi mênh mông, hít một hơi thật sâu, đột ngột gào to một tiếng: "Nhã Khố Mã -- "

Tiếng thét này cắt ngang bóng đêm yên tĩnh, quanh quẩn giữa sơn cốc tối tăm liên miên, hồi lâu chưa dứt. Nếu có ai ẩn núp chung quanh, thanh âm kia chắc chắn có thể chấn động màng tai của hắn. La Phi lại đi về phía trước hai bước, thẳng đến bên mép bệ thềm, sau đó anh đưa đèn pin dựng đứng bên chân, cột sáng hướng lên trên, chiếu vào người anh. Giữa thế giới tối đen này, nơi anh đứng lập tức thành chốn bắt mắt nhất.

La Phi giang hai tay, nâng ngang hai bên người, anh muốn làm cho cả Hẻm Núi Kinh Hoàng đều có thể nhìn thấy, mình đang ở một mình, tay không tấc sắt đứng bên vách núi, bất luận kẻ nào đến đây vào lúc này, anh cũng không có năng lực tạo thành thương tổn gì cho đối phương.

Một lát sau, nương theo một loạt tiếng động rất nhỏ, một bóng người từ trong rừng rậm gần hang núi chui ra. La Phi dùng chân đá vào đèn pin, chuyển cột sáng qua, bóng đêm được chiếu sáng: Người tới chính là Thủy Di Điệt. Chỉ thấy hắn cầm loan đao, vẫn duy trì tư thế cảnh giới cực độ, từng bước đi về phía mình, trên mặt lại mang theo vẻ kinh ngạc và hoang mang.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, rốt cuộc Thủy Di Điệt cũng đã thấy rõ mặt mũi La Phi, gã ngạc nhiên buột miệng nói: "La?"

La Phi mỉm cười gật đầu, nâng hai tay qua đầu, ý bảo mình không hề có địch ý.

Thủy Di Điệt dừng lại cách La Phi khoảng ba bước, hắn để đao ngang ngực, hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"

La Phi mặc dù không hiểu ngôn ngữ Cáp Ma, nhưng không khó để đoán ý đối phương, anh không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng phun ra cái tên kia: "Nhã Khố Mã."

Thủy Di Điệt ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt La Phi, tràn ngập ý hỏi dò.

La Phi chậm rãi đưa tay phải tới trước mặt Thủy Di Điệt, trong lòng bàn tay anh là một tờ giấy ghi chú, đây là do anh gợi ý cho Hứa Hiểu Văn dùng chữ Cáp Ma viết ra trong nhà gỗ.

Thủy Di Điệt nhận giấy ghi chú, khi đang muốn đọc qua, chợt thấy thân hình La Phi di chuyển, hắn bỗng nhiên cảnh giác, tay phải ra đao như điện, gác ngay trên cổ La Phi. La Phi vội vàng dùng tay chỉ đèn pin trên mặt đất, đợi địch ý của đối phương hơi tiêu tan, anh khom lưng xuống, lấy đèn pin lên, chiếu cột sáng vào tờ giấy.

Tay trái Thủy Di Điệt mở tờ giấy, loan đao tay phải vẫn không rời chỗ hiểm trên cổ La Phi. Trong khi dùng dư quang giám thị đối phương, hắn bắt đầu đọc nội dung trên tờ giấy kia.

"Thủy Di Điệt: Thánh nữ Nhã Khố Mã đã chết. Tôi là em gái sinh đôi của nàng, cũng là thánh nữ tân nhiệm. Đối với nguyên nhân cái chết của Nhã Khố Mã và chân tướng việc 'Ác Ma' tác quái, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh. Trước đây tôi có chút hiểu lầm với anh, nhưng hôm nay trên sân thờ cúng, tôi đã thấy được sự trung thành và dũng cảm của anh, xin anh về giúp tôi, hoàn thành sứ mạng vệ sĩ thánh nữ mà anh nên đảm đương. Tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh. La là bạn của tôi, anh ấy sẽ dẫn anh đến gặp tôi."

Cơ thể Thủy Di Điệt run nhẹ, nước mắt tràn khỏi khóe: "Thánh nữ tôn kính. . .Nhã Khố Mã, nàng. . .Nàng thật sự đã chết sao?"

La Phi vươn một tay, khoát lên vai Thủy Di Điệt. Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với La Phi, đối phương mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt kia lại bao hàm rất nhiều từ ngữ không cách nào biểu đạt: An ủi, tin tưởng và dũng khí đối diện với kẻ thù chung.

Đây thật là một người đàn ông kỳ quái, ánh mắt của hắn dường như chứa đựng ma lực nào đó, có thể trực tiếp nảy sinh trao đổi tâm linh với người khác. Thủy Di Điệt nghĩ thế, tay nắm đao chậm rãi thả lỏng.

Hai người đàn ông ngay dưới loại trạng thái này nhìn nhau. Sau một lát, La Phi phát tan im lặng trước, dùng ngôn ngữ tộc Cáp Ma nói: "Chúng tôi cần sự trợ giúp của cậu."

Những lời này là do La Phi trước khi đi đã học từ Hứa Hiểu Văn. Anh nói rất chậm, phát âm cũng không chuẩn lắm, nhưng mang theo một loại cảm tình chân thành không thể nghi ngờ. Thủy Di Điệt bị những lời này hoàn toàn đả động, hắn thu hồi loan đao, sau đó gật đầu với La Phi.

La Phi cũng gật đầu hồi đáp, lập tức anh cất bước, đi về phía thôn trại ở hướng đông bắc. Thủy Di Điệt theo sát phía sau anh, vì đối phó với kẻ địch chung, họ đã đến với nhau. Dũng sĩ tộc Cáp Ma không lâu trước vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, giao vận mệnh của mình cho một kẻ ngoại tộc không quen biết, giờ khắc này đã định trước người kia sẽ trở thành nhân vật chính trong một lượt chuyện mới giữa cuộc luân hồi của số mệnh kia.

Khi thôn trại tại chân núi lại xuất hiện trước mắt hai người, đã là qua rạng sáng. Mà giờ khắc này, cửa thôn trại xuất hiện một ít tình trạng bất thường.

Hơn mười ngọn đuốc chiếu sáng bóng đêm yên tĩnh. An Mật, Tác Đồ Lan, Chu Lập Vĩ, Nhạc Đông Bắc, Bạch Kiếm Ác, Hứa Hiểu Văn, họ đều đứng trên con đường duy nhất thông đường núi và thôn trại, tựa hồ đang đợi gì đó. Phía sau họ, là một đám dũng sĩ Cáp Ma đeo dao tài giỏi.

Xa xa nhìn trận thế này, Thủy Di Điệt khó tránh khỏi có chút nghi ngờ, hắn chậm rãi dừng bước, hơn nữa đưa tay kéo La Phi lại.

La Phi cũng có chút khó hiểu, căn cứ vào ước định trước đó, Hứa Hiểu Văn không nên nói tin tức mình đi tìm Thủy Di Điệt cho người khác biết chứ. Sao lại xuất hiện cục diện trước mắt đây?

Sau một thoáng lo lắng, La Phi ra hiệu cho Thủy Di Điệt, ý bảo hắn tạm thời đứng tại chỗ chờ, sau đó anh một mình đi về hướng cửa thôn trại đèn đuốc sáng rực.

Sau khi tầm nhìn rõ ràng, La Phi chui khỏi rừng. An Mật biến sắc, hắn vung tay lên, các dũng sĩ phía sau lập tức ùa lên, bao vây La Phi chính giữa.

La Phi bình tĩnh như thường, đợi An Mật vào giữa vòng người, anh mới tỉnh rụi nói: "Thánh nữ đã đặc xá Thủy Di Điệt, anh không có quyền thương tổn hắn nữa."

"Thủy Di Điệt?" An Mật nhíu mày, "Anh đã tìm được hắn sao?"

La Phi quay đầu chỉ rừng rậm đen kịt: "Cậu ta đang nhìn chúng ta, chẳng qua, tôi tin các anh không thể nào bắt được cậu ta đâu."

Nghe thấy lời này, An Mật lập tức đi về phía rừng hai bước, sau đó dùng tiếng Cáp Ma quát lớn: "Thủy Di Điệt, thánh nữ đã đặc xá ngươi, ngươi đã khôi phục thân phận vệ sĩ thánh nữ, không ai trong chúng ta khống chế được ngươi. Ra khỏi rừng đi, đừng trốn nữa!"

Lời nói đã truyền tới tai Thủy Di Điệt, trong lòng hắn vui vẻ, biết An Mật mặc dù rất nhiều thành kiến với mình, nhưng đối phương là một người cực kỳ giữ lời, hiện tại làm trò trước mặt nhiều người nói ra những lời này, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Lập tức, hắn không hề do dự cắm loan đoan bên hông, sửa sang lại vạt áo, xoải bước ra khỏi rừng rậm. Rất nhanh, hắn liền đi tới trước mặt mọi người.

Những dũng sĩ cầm đao này lại vẫn bao vây làm thành một vòng, chẳng dám lơi lỏng chút nào. Thủy Di Điệt hành lễ với An Mật, nói: "An Mật đại nhân, nơi này bây giờ đã không còn kẻ địch, xin nói họ thu đao lại đi."

An Mật lạnh lùng liếc Thủy Di Điệt: "Việc này không cần ngươi quan tâm, mời thực hiện tốt chức trách của ngươi, vệ sĩ thánh nữ!"

Thủy Di Điệt khom người lui ra, sau đó hắn đi tới bên cạnh Hứa Hiểu Văn, quỳ một gối xuống.

Hứa Hiểu Văn vội vàng đỡ đối phương lên: "Không cần quá đa lễ." Sau đó nàng ân cần kéo tay trái Thủy Di Điệt, trên ngón trỏ bị đứt dính đầy bùn, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, mơ hồ vẫn có máu chảy ra.

Hứa Hiểu Văn dùng ống tay áo trắng muốt của mình lau sạch miệng vết thương, lại xé xuống một mảnh vải, cẩn thận băng bó cho đối phương, đồng thời nói: "Tạm thời cứ vậy đi, trở về sẽ tìm thảo dược chữa lành cho ngươi. Chúng ta đều tin lòng trung thành của ngươi, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa."

Trong lòng Thủy Di Điệt nóng lên, nghẹn ngào nói: "Thánh nữ tôn kính. . . Thủy Di Điệt cả đời đều là vệ sĩ trung thành nhất của ngài."

Hứa Hiểu Văn mỉm cười, không nhắc lại, sau đó cô quay đầu, nhìn về phía La Phi cách đó không xa, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.

La Phi lúc này cũng cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, anh đưa mắt nhìn quanh, không chỉ có Hứa Hiểu Văn, Tác Đồ Lan, Chu Lập Vĩ, Nhạc Đông Bắc, Bạch Kiếm Ác đang nhìn mình, họ hoặc cảnh giác, hoặc kinh ngạc, hoặc nghi ngờ, vẻ mặt rất khác nhau.

Trong lòng La Phi thoáng sợ hãi, lập tức hiểu ra: Chẳng lẽ những dũng sĩ Cáp Ma cầm đao này là chĩa vào mình?

Quả nhiên, An Mật thong thả bước tới trước mặt La Phi, vẻ mặt hắn bình tĩnh, từ trong ngực lấy ra một vật phẩm, sau khi trải rộng hỏi: "La, anh có thể nói cho tôi biết đây là cái gì không?"

La Phi tập trung nhìn lại, chỉ thấy đó là một vật phẩm bằng da trong trắng lộ vàng, thứ cùng loại anh không lâu trước đây anh từng nhìn thấy ở Di Hoằng trại, cho nên lập tức buột miệng: "Bản đồ da dê?"

"Nói chính xác hơn, là bản đồ da dê vẽ khu vực Hẻm Núi Kinh Hoàng." Thủy Di Điệt vừa nói, vừa trải rộng bản đồ trên tay, để La Phi nhìn rõ. Từ nội dung trên bản đồ cho thấy quả nhiên là địa hình sơn mạch của khu vực Hẻm Núi Kinh Hoàng, một ít địa điểm quan trọng còn đặc biệt đánh dấu. Những chỗ trống trên bản đồ còn có rất nhiều số liệu và ký hiệu kỳ quái, xếp thành một mảng lớn chi chít, nhất thời La Phi cũng không cách nào phân biệt được ý nghĩa trong đó.

"Mấy thứ này có nghĩa là gì?" La Phi nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

"Anh không biết?" An Mật nhìn chằm chằm vào mắt La Phi, "Tấm bản đồ này không phải anh mang đến sao?"

"Tôi mang đến?" Mặc dù La Phi có thông minh mấy, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút hoang mang.

An Mật im lặng chốc lát, sau đó lại lấy ra một món đồ khác đưa tới trước mặt La Phi: "Anh nhìn lại xem, nhận ra không?"

Một con dao găm sắc bén kích cỡ hơn 20cm. La Phi đương nhiên nhận ra, đây là món đồ anh mua bên ngoài cửa hàng vật dụng ở Long Châu trước khi xuất phát.

"Đây là dao leo núi của tôi." La Phi bình tĩnh nói, đồng thời trong đầu anh đã nổi lên đừng đợt hàn ý.

Trên lưỡi dao đang dính đầy vết máu còn chưa khô hoàn toàn, nổi bật dưới ánh đuốc chập chờn, tản ra ánh sáng âm lãnh quỷ dị.

"Địch Nhĩ Gia đã chết." Trong ánh mắt An Mật lóe ra ngọn lửa phẫn nộ, "Có người đã cắt động mạch cổ hắn, còn cắm con dao này trên cổ họng gã."

"Anh cho rằng tôi giết hắn?" La Phi bình tĩnh hỏi lại, "Nhưng các người đều thấy đó, tôi vừa mới từ Hẻm Núi Kinh Hoàng trở về."

"Khi anh đang nói chuyện với thánh nữ, Địch Nhĩ Gia liền tới đây báo tôi. Là tôi bảo hắn âm thầm theo dõi anh, nhưng sau khi hắn đi theo anh ra khỏi sơn trại, thì không trở về nữa. Tôi lại phái hai tùy tùng ra ngoài tìm, một giờ trước, họ phát hiện thi thể Địch Nhĩ Gia trên đường núi cách nơi này không xa. Hung thủ còn phủ tấm bản đồ này trên thi thể hắn." An Mật tập trung nhìn La Phi, lạnh lùng nói, "Ban đầu, tôi chỉ cho rằng anh đã nhúng tay vào một ít chuyện vốn không phải việc của mình, hiện giờ xem ra, tình huống còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều."

Là một cảnh sát hình sự, La Phi đương nhiên hiểu được tình thế lúc này bất lợi cho mình cỡ nào. Thế nhưng, từ sau khi tới sơn trại Cáp Ma, con dao này vẫn một mực nằm trong túi du lịch của anh, là ai đã lấy nó?

Có người cố ý muốn hãm hại mình, chọn thủ đoạn giá họa ti tiện nhất! Quá nhiều giải thích vô ích chỉ mang đến hiệu quả trái ngược, La Phi vì vậy đón ánh mắt An Mật, thản nhiên nói: "Tôi chỉ muốn nói hai câu: Tôi không giết Địch Nhĩ Gia; Anh hiện giờ chuẩn bị làm gì đây?"

Dáng vẻ trấn định bình tĩnh của đối phương hiển nhiên đã nảy sinh ảnh hưởng tới An Mật, địch ý của hắn thoáng lui dần. Sau một hồi trầm ngâm, hắn nói: "Tôi sẽ giam anh vào thủy lao, cho đến khi tôi điều tra ra hung thủ sát hại Địch Nhĩ Gia —— Có thể là anh, có thể không phải anh. Trước đó, anh sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng mà, anh cũng đã mất đi tự do hành động."

La Phi gật đầu, anh biết, lời từ miệng An Mật nói ra, sẽ không cho phép sửa đổi.

"Không, An Mật đại nhân, người không thể làm vậy." Hứa Hiểu Văn ở một bên cầu tình cho La Phi, "Xin tin tôi, anh ta là bạn của tộc nhân Cáp Ma chúng ta."

"Thánh nữ tôn kính." Mặt An Mật lạnh lùng nói, "Nàng có thể quyết định sinh tử của Thủy Di Điệt, nhưng nàng không có quyền ngăn cản ta xử trí người này. Ta là thủ lĩnh của tộc Cáp Ma, ta phải chịu trách nhiệm an nguy cho toàn thể tộc nhân."

Hứa Hiểu Văn cắn môi, còn muốn nói gì đó, lại bị La Phi dùng ánh mắt ngăn cả. Rồi anh lập tức nhìn An Mật, thoải mái cười: "An Mật đại nhân,mặc dù tôi biết mình trong sạch. Nhưng tôi cũng sẽ không vì quyết định của anh mà tức giận. Trên thực tế, nếu tôi bị rơi vào vị trí của anh, tôi cũng sẽ chọn cách tương tự —— trước khi anh đưa tôi vào thủy lao, tôi muốn nói mấy câu với các bạn mình, được chứ?"

An Mật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng hắn lại nói: "Các anh không thể ra khỏi vòng tròn này."

La Phi chậm rãi bước tới trước mặt đám người Chu Lập Vĩ, ba người Hán cùng anh tiến vào thôn trại Cáp Ma lúc này biểu cảm trên mặt họ nhiều ít cũng có chút gượng gạo.

Thịt béo trên mặt Nhạc Đông Bắc rúm ró, nặn ra một nụ cười khó xử: "La cảnh quan. . . Sao, sao có thể như vậy?"

Bạch Kiếm Ác khẽ thở dài: "Tôi tin Địch Nhĩ Gia không phải anh giết."

Chu Lập Vĩ không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn La Phi, tựa hồ đang đợi đối phương nói gì đó trước.

Ánh mắt La Phi theo thứ tự đảo qua mặt ba người, sau đó anh nói rõ từng chữ: "Trong các anh có người hãm hại tôi.

Nhạc Đông Bắc cuống quít xua tay: "Không, chắc chắn không phải tôi làm."

"Tôi muốn biết, sau khi từ sân thờ cúng trở về, trong các anh có ai từng bỏ đi một mình không?"

"Tôi từng đi thăm mấy người bạn." Bạch Kiếm Ác trả lời đầu tiên không chút hoang mang, "Nhưng tôi cũng chưa hề rời khỏi thôn trại, các bạn của tôi có thể chứng minh."

"Vậy cũng không thể cam đoan tất cả thời gian anh đều ở cùng các bạn mình." Nhạc Đông Bắc liếc Bạch Kiếm Ác, sau đó lại quay đầu trừng Chu Lập Vĩ, "Anh sau đó cũng rời khỏi phòng, anh đi đâu?"

"Tôi ra ngoài dạo loanh quanh một vòng." Chu Lập Vĩ không khách khí hừ một tiếng, "Nói thật, tôi chỉ không muốn ở chung một phòng với anh thôi. Hơn nữa, tôi cũng không đi xa, trong lúc đó tôi có trở về một lần, khi ấy anh cũng không có trong phòng."

"Tôi, tôi chỉ đi nhà xí một lần, trừ lần đó ra, chỗ nào cũng không đi!" Nhạc Đông Bắc có chút khó xử giải thích cho mình.

"Nói vậy, ba người đều không ở cùng nhau?" La Phi nhíu mày, không ngờ tình huống lại phức tạp như thế. Sau một hồi cúi đầu trầm tư, anh lại trịnh trọng nói: "Ba người sau này cũng không thể ở chung nữa."

"Cái gì?" Đám người Chu Lập Vĩ nhìn nhau, hiển nhiên không rõ ý của La Phi.

"Tôi là chỉ ban đêm khi ngủ." La Phi giải thích, "Nếu không, trong các anh có người sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

Chu Lập Vĩ cảnh giác nheo mắt: "Ý của anh là, kẻ hãm hại anh còn có thể hạ độc thủ với những người khác?"

La Phi gật đầu: "Trên thực tế, sau khi phát hiện thi thể của Lưu Vân, tôi cũng đã khẳng định trong chúng ta có một phần tử nguy hiểm. Bởi vì Lưu Vân khi còn sống rất muốn nói cho tôi biết gì đó, nhưng hắn lại nhất quyết phải hẹn tôi ra gặp một mình. Cho nên từ đó về sau, tôi luôn duy trì cảnh giác trăm phần trăm, khiến đối phương không cách nào xuống tay. Nhưng tôi sắp bị giam vào thủy lao rồi, nó có lẽ cũng là hiệu quả đối phương hy vọng đạt được không chừng?"

Ý nghĩa trong lời La Phi nói vô cùng rõ ràng, ba người Chu Lập Vĩ nhất thời đều im lìm, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá lẫn nhau.

"Chúng tôi càng không nên tách ra mới đúng chứ?" Nhạc Đông Bắc đột nhiên nói, "Tách ra ngược lại sẽ đơn lẻ, chẳng lẽ một mình hắn có thể đồng thời đối phó hai người sao?"

La Phi im lặng chốc lát, sau đó anh lắc đầu: "Không, vẫn là tách ra tốt hơn, các anh đều tự cẩn thận đi thôi."

"Tại sao?" Chu Lập Vĩ cũng khó hiểu hỏi.

"Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không giấu giếm gì nữa." La Phi đột nhiên ném ánh mắt lấp lánh về phía Bạch Kiếm Ác, "Bạch trại chủ, nếu có chỗ hiểu lầm và mạo phạm, hy vọng anh bỏ qua cho."

Lông mày Bạch Kiếm Ác khẽ nhảy lên: "La cảnh quan, xin nói thẳng."

"Vấn đề của Lưu Vẫn vẫn đáng để tiến hành suy nghĩ sâu xa hơn. Trong trại Di Hoằng, tại sao hắn lại nhìn trước ngó sau như thế?" La Phi lướt nhìn Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc, "Cho dù một người trong các anh có vấn đề, hắn cũng hoàn toàn có thể công khai đứng ra chỉ nhận, tại sao phải lén lút hẹn tôi gặp mặt một mình chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thầm nghĩ dến một loại giải thích: Bí mật hắn biết còn có thể đụng chạm đến thế lực khổng lồ hơn nữa, ít nhất khi trong trại Di Hoằng, là như thế."

Bạch Kiếm Ác thoáng sửng sốt, sau đó "Hắc" một tiếng cười lạnh: "La cảnh quan, anh đây là đang nghi ngờ tôi?"

"Chỉ là nghi ngờ, cho nên tôi vẫn chưa làm rõ tình huống này. Nhưng hiện giờ, không nói ra không được. Nếu sự việc này không liên quan tới anh, sau này tôi sẽ chân thành xin lỗi anh. Thế nhưng ——" La Phi chuyển giọng, "Nếu tôi đoán chính xác, ba người các anh tuyệt đối không thể ở cùng nhau."

Đạo lý trong đó vô cùng đơn giản: Kẻ vô tội duy nhất đang đối mặt với hai kẻ địch nguy hiểm!

"Được rồi, đây là những gì tôi muốn nói, các anh tự giải quyết cho tốt đi!" Ánh mắt La Phi lại một lần nữa đảo qua mặt ba người, giọng điệu của anh mềm rắn đều có, là nhắc nhở cho kẻ vô tội đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, cũng là cảnh cáo tới phần tử nguy hiểm giấu giếm.

Anh đã rất rõ ràng, nếu trong Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc có người bị bất trắc, vậy hung thủ thực tế cũng đã tự làm bại lộ thân phận của mình.

Nói xong những lời này, anh xoay người: "An Mật đại nhân, mời anh động thủ đi, tôi sẽ không phản kháng vô nghĩa gì đâu."

An Mật phất tay, bốn tùy tùng cầm dây trói đi tới La Phi.

La Phi nhịn không được cười khổ, anh thật sự không ngờ, mình làm cảnh sát hơn mười năm, hôm nay lại phải nếm thử tư vị ngồi tù.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét