Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 30

Chương 30 - Manh mối xuất hiện

Sắc trời vừa tờ mờ sáng, phần lớn người trong thôn trại vẫn còn đang trong giấc mộng. Có một người lúc này lại lén lút ra khỏi trại, đi trên con đường núi thông đến "Hẻm Núi Kinh Hoàng". Người này thân hình cao gầy, mày rậm mắt ưng, chính là trại chủ Di Hoằng, hậu nhân của Bạch Văn Tuyển, Bạch Kiếm Ác. Hắn xoải đôi chân dài, mỗi một bước đều rất rộng, tựa hồ đang lo lắng muốn chạy tới đâu đó.

Giữa bình minh tĩnh lặng, hắn rất nhanh đã tìm được địa điểm ngày hôm qua: Cây có cành bị chém đứt đặt ngang trên đất, đây chính là ám hiệu gặp mặt của hắn và bóng đen thần bí kia ước định.

Bạch Kiếm Ác đặt hai bình gốm lớn mang theo trong tay xuống đất, sau đó lẳng lặng chờ đợi, không lâu sau, bóng đen kia liền xuất hiện trước mặt hắn.

"Thứ ta muốn. . .Đều đã chuẩn bị xong rồi?" Bóng đen nhìn hai bình gốm kia, u ám hỏi.

Bạch Kiếm Ác cung kính lùi sang một bên: "Đúng thế."

Bóng đen mở miệng dán của bình gốm ra xem xét, sau đó hắn hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Ngươi có thể trung tâm như thế, có lẽ. . .Ta sẽ cân nhắc đặc xá cho tội lỗi của Bạch gia các ngươi đã phạm."

Bạch Kiếm Ác như được đại ân, lạy sấp trên mặt đất ướt lạnh, một lúc lâu sau, khi hắn ngẩng đầu dậy, bóng đen và bình gốm đều đã không còn thấy bóng dáng nữa.

"Để những thứ chết tiệt này chấm dứt sớm một chút đi, ta cũng không còn muốn gì nữa, chỉ cần có thể bình an vượt qua một cửa này, dù cho nửa đời sau làm dân miền núi bình thường cũng được." Hắn vừa nghĩ thế, vừa đứng dậy, đi về phía con đường về xuống núi.

Chờ đợi hơn 300 năm, cuối cùng lại biến thành một vòng luân hồi như ác mộng, đây đúng là kết quả khiến người ta thất vọng. Căn cứ theo tổ huấn, các thế hệ Bạch gia ở ẩn chốn thâm sơn này, truy tìm "Sức mạnh ác ma" thần bí, nghe nói sức mạnh ấy có thể thao túng linh hồn con người, giao sức mạnh cho kẻ sở hữu mang đến quyền lực và tài phú vô hạn. Hôm nay, suối nguồn của sức mạnh này rốt cuộc đã bị phá giải, cố gắng của hơn mười thế hệ đã có đáp án trong tay Bạch Kiếm Ác, nhưng tất cả lại vì sự xuất hiện của "hắn" mà trở nên vô nghĩa hoàn toàn.

Bạch Kiếm Ác không muốn dùng hai chữ "trùng hợp" để giải thích mấy vấn đề này, hắn thà tin rằng đây là một vòng luân hồi, hơn ba trăm năm trước, khi tổ tiên Bạch Văn Tuyển của hắn tự tay mở màn vạch trần ân oán, điềm báo trước quyết định kết cục của câu chuyện đã sớm được chôn giấu kỹ rồi.

Chấm dứt đi, mặc kệ "hắn" còn muốn làm gì nữa, cứ để hắn làm là xong.

Đáng tiếc, một người vĩnh viễn không cách nào biết vận mệnh sẽ đưa mình đi về hướng nào. Đối với Bạch Kiếm Ác mà nói, hắn thậm chí không ngờ được rằng sẽ gặp Chu Lập Vĩ trên đường núi.



Chu Lập Vĩ chắp tay sau lưng đứng trên con đường duy nhất thông với thôn trại, vẻ mặt nghiêm nghị, chờ Bạch Kiếm Ác đi tới trước mặt, hắn lạnh lùng hỏi: "Anh vào núi làm gì?"

"Tôi đi gặp 'hắn'." Bạch Kiếm Ác im lặng một lát, thành thật trả lời, "Tôi phải đi làm theo lời 'hắn' nói."

"Anh đã hoàn toàn nghe lệnh của 'hắn'?" Chu Lập Vĩ không giấu được tức giận trong lòng, "Sao anh ngu xuẩn thế? Nó sẽ phá hủy tất cả chúng ta! Anh về phe tôi đi, chúng ta nghĩ biện pháp giết chết 'hắn'!"

"Giết 'hắn'?" Bạch Kiếm Ác hừ cười một tiếng, "Rừng rậm là vương quốc của hắn, dựa vào hai chúng ta có thể làm được sao? Hắn đã rơi vào địa ngục kinh hoàng, nhưng lại sống dậy như kỳ tích, đây là ý trời, là ông trời cho hắn về báo thù, một câu chuyện hơn ba trăm năm, ông trời cũng muốn nhìn thấy kết cục rồi! Nghe tôi, hành động sáng suốt nhất của anh bây giờ là lẳng lặng đứng sang một bên, để tất cả những việc này không còn liên quan đến anh nữa."

"Không liên quan đến tôi? Sao có thể!" Chu Lập Vĩ nặng nề hít một hơi, "La Phi kia, anh ta có khứu giác và sức quan sát kinh người, anh ta theo đầu mối 'hắn' để lại, phát hiện tất cả bí mật, anh ta sẽ cho rằng tất cả những việc này không liên quan tới tôi sao?"

"Một kẻ đã bị giam vào thủy lao còn có thể làm được gì?" Bạch Kiếm Ác nhìn Chu Lập Vĩ, "Hơn nữa, anh cho rằng giết chết 'Hắn' là có thể che giấu được bí mật này? Sự thật lại hoàn toàn trái ngược."

Khóe mắt Chu Lập Vĩ hạ xuống: "Anh có ý gì?"

"'Hắn' đã viết những thứ mình biết thành tài liệu, nếu 'hắn' có gì bất trắc, tài liệu này sẽ được công khai." Bạch Kiếm Ác nghiêm nghị nói, "Cho nên, lựa chọn duy nhất của chúng ta, đó là giúp 'hắn' hoàn thành tâm nguyện, để hy vọng có thể giành được lòng thương xót của 'hắn'."

"Làm sao. . ." Sắc mặt Chu Lập Vĩ trở nên trắng bệch, "'Hắn'. . .'hắn' đã biết mối quan hệ giữa chúng ta?"

"Anh không cần căng thẳng như vậy." Bạch Kiếm Ác nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Chu Lập Vĩ, dường như cảm thấy có chút buồn cười, hắn vỗ vai đối phương, trấn an nói, "Anh ngẫm lại, nếu 'Hắn' đã biết, lúc ở Thanh Phong khẩu, 'Hắn' sẽ bỏ qua cho anh được sao?"

"Vậy thì tốt. . ." Vẻ mặt Chu Lập Vĩ thoáng thả lỏng chút, sau đó hắn lại lộ ra nụ cười cảm kích với Bạch Kiếm Ác.

. . .

Cùng lúc đó, La Phi đang bị giam trong căn phòng thủy lao trước đây Thủy Di Điệt từng ở. Như chúng ta đã từng nói trước đó, nó không thể xem như một căn phòng giam, gọi nó là "cái lồng" có lẽ sẽ thích hợp hơn.

Trần nhà và bốn phía đều dùng cọc gỗ đóng thành, không hề có công hiệu chắn gió che mưa. La Phi bị trói gô hai tay nằm vật trên sàn nhà lạnh buốt, vừa mở mắt, liền nhìn thấy ngoài cái lồng cành cây của gốc đại thụ bên hồ kéo dài trên đỉnh đầu khẽ đong đưa.

Dưới hoàn cảnh thế này, chỉ ở đây một đêm, La Phi đã chịu đủ cực khổ. Có thể tưởng tượng, Thủy Di Điệt bị nhốt ở đây nửa năm, đối với thể xác và tinh thần mà nói, sẽ là một loại hành hạ đến nhường nào. Mà hắn có thể tiếp tục kiên trì, hơn nữa nắm bắt cơ hội trốn thoát, dũng khí và nghị lực đó quả thật khiến người khâm phục.

Ngoài ra La Phi cảm thấy khá vui mừng chính là dù hành động của anh đã không còn tự do, cơ thể nhận đủ loại thống khổ, nhưng đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo, năng lực tư duy của anh không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Anh vừa từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh lại, giờ phút này anh đang tập trung toàn bộ tinh thần, chỉnh sửa lại đầu mối suy nghĩ trong đầu.

Từ khi tiến vào "Hẻm Núi Kinh Hoàng" tới nay, rất nhiều sợi manh mối và dấu vết xuất hiện hỗn loạn, quá khứ, hiện tại . . .Lịch sử, truyền thuyết, hiện thực. . .Bạn dường như có thể lấy ra một hai sợi đầu mối trong đó, nhưng bất đắc dĩ là khi bạn đứng ở góc độ tổng thể quan sát lần nữa, lại không cách nào tìm ra một giải thích thống nhất, hợp logic.

Còn thiếu một nút thắt, đây là nút thắt quan trọng, có nó, tất cả các nhánh sẽ bện thành một tấm lưới kín, tấm lưới này sẽ gắt gao trói lấy những lời đồn đại hoang đường này, giúp mọi người nhìn được chân tướng trong đó.

La Phi đã thấy được nút thắt kia, nhưng nó lại bị một đám sương mù bao lấy, làm anh không cách nào phân tích rõ manh mối. Bao nhiêu lần, anh từng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại đoạn ký ức hốt hoảng  khi ở Thanh Phong khẩu. Ánh mắt anh xuyên qua tầng sương đen, đối mặt với đôi mắt che kín tơ máu kia, anh muốn thấy rõ diện mục của đối phương.

"Hắn" là ai? "Hắn" rốt cuộc muốn làm gì?

Đây là nút thắt kia! Cũng là tiêu điểu tất cả bí ẩn trước mắt.

La Phi mơ hồ cảm thấy, một sự kiện quan trọng thật sự đang sắp xảy ra. Ở thời điểm mấu chốt, mình lại bị giam trong thủy lao, đây chắc chắn là một bất ngờ cực kỳ khó xử.

Phải thừa nhận, đây là do anh đã xem thường đối thủ ẩn núp bên cạnh mình. Đúng vậy, anh đã cảm giác được khái quát về đối phương, bắt được hình dáng thật của họ chỉ là vấn đề thời gian, cho nên anh đã buông lỏng, anh cũng hy vọng sự buông lỏng của mình có thể làm đối phương sinh ra lơ là, do đó càng lộ rõ đuôi của họ hơn. Không ngờ đối phương lại đột nhiên triển khai phản kích.

Trước khi bị giải vào thủy lao, La Phi đã nhận được sự chấp thuận của An Mật, đi kiểm tra sơ lược thi thể Địch Nhĩ Gia. Đầu người chết hơi lệch sang trái, vết thương chí mạng ở bên phải cổ.

Có thể tưởng tượng, khi Địch Nhĩ Gia đi theo mình vào núi, hung thủ từ phía sau lén lút ụp tới, tay trái ôm lấy đầu người chết, lòng bàn tay che miệng mũi gã, dao sắc trong tay phải thuận thế xẹt qua, động tác gọn gàng, dứt khoát, hạ dao chuẩn xác, một kích lấy mạng, người chết thậm chí ngay cả cơ hội thét lên cũng không có.

Địch Nhĩ Gia cũng là dũng sĩ hàng đầu của tộc Cáp Ma, nếu muốn làm được như vậy với gã, không phải chuyện đơn giản. Trong ba người kia, dường như chỉ có Bạch Kiếm Ác mới có năng lực như thế?

Đúng, với hành tung ngày hôm qua mà nói, Bạch Kiếm Ác quả thật khả nghi nhất. Trước sau khi bái kiến thánh nữ ở sân thờ cúng, hắn đều nói phải đến "thăm mấy người bạn", cách nói này hiển nhiên không làm người ta tin lắm, vậy, đến tột cùng hắn đã đi đâu làm gì?

La Phi nghiền ngẫm qua lại mấy câu hỏi này trong đầu, mãi đến gần giữa trưa, Hứa Hiểu Văn và Thủy Di Điệt đến mới cắt đứt suy nghĩ của anh.

Hai tùy tùng của An Mật phụ trách nhiệm vụ trông coi thủy lao, một người trong đó trên người còn treo huy chương, nhìn thấy Thủy Di Điệt, sắc mặt họ khó tránh khỏi có chút oán hận và khó xử, chẳng qua đối phương đã khôi phục thân phận vệ sĩ thánh nữ, không còn yếu thế nữa.

Trái lại Thủy Di Điệt vô cùng rộng lượng, hắn dẫn đầu hành lễ, thân thiện nói: "Hai vị dũng sĩ vì an nguy của tộc nhân, nhận hết vất vả, tôi thay mặt thánh nữ cảm tạ các anh."

Ngôn ngữ của hắn cực kỳ chân thành, dường như đã hoàn toàn quên mất đêm qua đối phương muốn lấy mạng mình.

Hành động này chắc chắn đã cho đối phương đủ mặt mũi, vẻ mặt hai tùy tùng kai lập tức dịu hơn nhiều, họ hoàn lễ, sau đó cung kính nói với Hứa Hiểu Văn: "Thánh nữ tôn kính, chúng tôi phụng mệnh của An Mật đại nhân trông coi phạm nhân ở đây, tuyệt không thể xảy ra bất kỳ sai lầm gì."

"La là bạn của chúng ta, anh ấy trong sạch, An Mật đại nhân sớm muộn cũng sẽ thả anh ấy." Hứa Hiểu Văn liếc nhìn hai người, nhàn nhạt nói, "Thế nhưng ta cũng sẽ không làm khó hai người, ta chỉ tới tặng cho anh ấy ít thức ăn."

Hai tùy tùng thở phào nhẹ nhõm, họ nhường sang một bên, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cái giỏ trong tay Thủy Di Điệt, duy trì mười phần cảnh giác.

La Phi nghe thấy bên ngoài nói chuyện, anh loạng choạng đứng lên, đi tới bên rào lưới, vui mừng nói: "Các bạn tới rồi."

"Tôi mang cho anh chút thức ăn." Hứa Hiểu Văn thay đổi Hán ngữ, thanh âm cũng nhu hòa hơn nhiều, "Vốn nên tới sớm hơn, chẳng qua sáng nay, trong trại lại xảy ra chuyện -- Một người bạn của anh đã chết."

"Ai?" Trong lòng La Phi co thắt, trước khi anh đi tù đã nói với ba người kia rõ ràng như thế, sao còn để có người gặp bất trắc?

Hứa Hiểu Văn nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Bạch Kiếm Ác."

La Phi đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng kịp. Đúng rồi, đúng rồi, đây đúng là hiệu quả mà mình muốn. Bạch Kiếm Ác đã bắt đầu bại lộ, cho nên tên còn lại kia liền giết hắn diệt khẩu. Mình ngàn tính vạn toán, thầm muốn bảo vệ kẻ vô tội duy nhất kia, lại không phòng được đối phương tự giải quyết nội bộ.

La Phi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại hỏi: "Hiện trường ở đâu, cô có nhìn thấy không? Tình huống thế nào?"

Hứa Hiểu Văn gật đầu "ừ" một tiếng, sau đó cô nhìn Thủy Di Điệt bên cạnh. Người nọ hiểu ý, từ trong giỏ mang sang một cái chén nung, trong chén chứa đầy loại thịt vừa hầm chín, vẫn còn nóng hổi tỏa khói. La Phi từ tối qua vẫn chưa ăn gì, lúc này lập tức cảm thấy bụng đói vang.

Hứa Hiểu Văn nhận chén nung, sau đó chớp đôi mắt to nhìn La Phi: "La cảnh quan, xin thứ cho tôi không thể nào tháo dây trói trên tay anh. Vậy. . .Để tôi đút anh, được chứ?"

Trong lòng La Phi rung động, bất giác né tránh ánh mắt đối phương. Chẳng qua tình hình lúc này quả thật không còn cách nào khác, anh chỉ có thể gật đầu.

Hứa Hiểu Văn cười xán lạn, dùng tay phải gắp một miếng thịt, từ khe hở giữa lưới rào duỗi vào, đồng thời nói: "Tôi sẽ nói tường tận tất cả tình hình cho anh biết, anh không cần nói gì cả, chỉ lắng nghe là được. Nhiệm vụ hiện giờ của anh, chính là ăn nhiều một chút, chỉ có ăn no, có tinh thần, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh, giúp chúng tôi đối phó đám người xấu này."

Trong ngôn ngữ và thần thái của cô tràn ngập quan tâm và tin tưởng chân thành, thân ở cảnh ngộ như thế, lời nói này khẳng định đã chạm đến tận đáy lòng La Phi, một tình cảm ấm áp kỳ diệu dâng lên lan tỏa toàn thân anh.

La Phi hé miệng, đón lấy miếng thịt đưa tới, trong lúc gần gũi khó tránh khỏi có chút tiếp xúc với ngón tay trắng nõn của đối phương. Trong khoảnh khắc ấy, hai người hiển nhiên đều có phản ứng mẫn cảm. Mặt Hứa Hiểu Văn hơi đỏ lên, vừa rút tay lại, vừa nói: "Bạch Kiếm Ác. . .Thi thể của Bạch Kiếm Ác được phát hiện trên đường núi cách trại không xa. Gần ngực hắn bị đâm một dao, thế nhưng dao kia cũng không khiến hắn chết ngay, hắn chạy vào núi khoảng hơn mười mét, trong lúc đó máu tươi đã tưới đầy mặt đất."

Lời nói Hứa Hiểu Văn mặc dù cố ý dời sức chú ý, nhưng La Phi vẫn lập tức tập trung tinh thần, chuyên tâm nghe cô kể lại. Khi anh lại dùng miệng đón lấy miếng thịt đối phương gắp cho, đã hoàn toàn trở thành một loại động tác vô thức, giữa song phương cũng không còn cảm giác khó xử gì.

Lại nghe Hứa Hiểu Văn tiếp tục nói: "Có rất nhiều tộc nhân báo cáo, tối qua sau khi tản ra từ sân thờ cúng, Bạch Kiếm Kiếm Ác đã qua nhà họ, hơn nữa khi đến mỗi một nhà, hắn đều xin một ít dầu thắp đèn."

"Dầu thắp đèn?" La Phi ậm ừ không rõ phun ra hai chữ này, anh vừa ngậm một miếng thịt trong miệng, còn chưa kịp nhai.

"Đúng thế, dầu thắp này mỗi người đều được thêm một phần, số lượng không hề thiếu đâu." Hứa Hiểu Văn hơi nghiêng đầu, "Không biết hắn muốn nhiều dầu như vậy làm gì?"

La Phi nhai nhanh hai ba cái, nuốt xuống cả nửa miếng thịt kia, dành trống miệng hỏi: "Các cô có đến chỗ ở của hắn thăm dò không?"

Hứa Hiểu Văn từ trong tay Thủy Di Điệt tiếp nhận một ấm trà, duỗi vào lao, vừa đút La Phi uống nước, vừa trả lời: "An Mật họ đã cẩn thận xem xét, nhưng không tìm được số dầu thắp đó. Sáng sớm hôm nay, có tộc nhân đã nhìn thấy Bạch Kiếm Ác mang hai bình gốm ra khỏi trại, mà sau đó hắn lại chết trên đường núi, chẳng lẽ số dầu thắp này đã bị hắn đưa vào rừng sao?"

"Có tìm được hai bình gốm kia trong rừng không?"

"Ít nhất thì gần chỗ cái xác không có, An Mật vẫn đang dẫn người lùng sục khắp nơi, không biết có phát hiện gì nữa không." Hứa Hiểu Văn luân phiên đưa vào nước và thịt, cẩn thận hầu hạ La Phi ăn uống.

"Chẳng lẽ là bị 'hắn' mang đi rồi?" La Phi sau một hồi trầm ngâm, lầm bầm một câu.

Hứa Hiểu Văn cũng không rõ 'hắn' mà La Phi chỉ là ai, cô trừng mắt, dựa theo suy nghĩ của mình hỏi: "Mang đi dầu thắp và giết chết Bạch Kiếm Ác có phải cùng một người không?"

"Vết thương duy nhất là ở gần ngực -- kẻ hành thích quen biết hắn, đã hạ thủ lúc hắn không phòng bị; Một dao kia không thể lấy mạng ngay lập tức -- Thủ pháp của kẻ giết người không hề thành thạo; Sau khi Bạch Kiếm Ác bị thương chạy trốn vào sâu trong rừng -- hung thủ hẳn là đến từ phía sơn trại. .. " La Phi lần lượt phân tích, "Từ tình huống này xem ra, sẽ không phải là tên kia làm, ngược lại là. . ."

"Là ai?"

La Phi lại lắc đầu, ngừng lời. Trong lòng anh mặc dù đã đưa ra đáp án, nhưng trước khi nắm chắc mười phần, anh không quen cẩu thả nói ra.

Hứa Hiểu Văn thấy anh như thế, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, đợi La Phi ăn xong chén thịt, cô lấy khăn lau tay, sau đó từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, vừa đưa vào trong lưới rào, vừa nói: "Đây là thứ ngày tôi tới trại, khi quét dọn nhà gỗ từ trong ngăn kéo bàn tìm thấy. Vốn tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nghe Thủy Di Diệt kể về lai lịch tờ giấy này, tôi lại cảm thấy có chút kỳ lạ."

La Phi quét mắt nhìn tờ giấy kia, mày anh lập tức mẫn cảm nhướng lên. Tờ giấy kia mặc dù đã lộ vẻ cũ kỹ, nhưng tám chữ Hán viết phía trên lại rõ ràng: Trăm họ Trung Quốc, xếp hàng thay Chu.

Đây đúng là lời bên miệng của thanh niên trong bệnh viện tâm thần kia hay nói.

"Tờ giấy này có lai lịch kỳ lạ gì?" La Phi có chút sốt ruột hỏi.

"Theo Thủy Di Điệt nói, tình hình là thế này: Người lấy đi bình máu kia trà trộn và trại gần nửa năm, đã quen biết với không ít người, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng gặp thánh nữ Nhã Khố Mã. Đó là vì chị tôi thường ngày ru rú trong nhà, ngay cả tộc nhân bình thường cũng hiếm khi nhìn thấy chị ấy, đừng nói chi là đàn ông ngoại tộc. Nửa năm trước, người này lại đột nhiên van cầu được gặp thánh nữ, chị tôi từ chối hắn. Vì vậy hắn viết tờ giấy này, nhờ Thủy Di Điệt truyền vào. Kỳ lạ là, chị của tôi sau khi nhìn thấy tờ giấy, thái độ đại biến, lập tức để Thủy Di Điệt đưa người này đến nhà gỗ. Chính vì như thế, mới xảy ra một loạt những chuyện về sau."

Nghe xong đoạn thuật lại của Hứa Hiểu Văn, tim La Phi nhịn không được điên cuồng đập. "Trăm họ Trung Quốc, xếp hàng thay Chu", thanh niên kai dùng tám chữ này làm giới thiệu cho mình, khiến người ta nghe luôn thấy có chút là lạ. La Phi không chỉ một lần chú ý đến vấn đề này, nhưng trước kia cũng không nghĩ sâu hơn. Hiện giờ xem ra, trong tám chữ này hiển nhiên ẩn chứa ẩn ý cực kỳ sâu sắc, mới có thể rung động Nhã Khố Mã xưa nay thanh cao thánh khiết như thế.

Ánh mắt La Phi nhìn thẳng vào tờ giấy kia thật lâu, đồng thời trong lòng lẩm nhẩm nhiều lần nội dung trong đó. Đầu óc anh xoay tròn thật nhanh, thình lình, dường như có một luồng sáng từ phía chân trời xa xôi bắn tới, thoáng cái xua tan đi đám sương đặc đã chắn trước mặt anh mấy ngày qua.

Anh gần như không nhịn được hưng phấn kêu to!

Nút thắt! Anh rốt cuộc đã thấy được chân tướng của nút thắt kia rồi.

Hứa Hiểu Văn đã chú ý tới biến hóa trên nét mặt của La Phi, mở to hai mắt hỏi: "Sao vậy? Anh có phát hiện gì à?"

"Là hắn, hóa ra là hắn!" La Phi thử dùng nút thắt này xâu chuỗi các đầu mối lại, rất nhiều nghi vấn đều có thể giải đáp được, anh kiên định gật đầu, "Là hắn, nhất định là hắn!"

"Là ai vậy?" Hứa Hiểu Văn hận không thể bay vào não La Phi ngay lập tức, để xem người này rốt cuộc đang nghĩ gì.

"Ai sẽ cảm thấy hứng thú với truyền thuyết của Lý Định Quốc đến nhường ấy, để giải câu chuyện xưa đó, bỏ thời gian dài xâm nhập rừng sâu? Ai sẽ suy nghĩ tìm cách, chẳng những đánh cắp bình máu, còn đào ngôi mộ lên, lấy đi hài cốt của Lý Định Quốc? Ai sẽ hiểu rõ bí mật của tượng Thần Mưa, nắm giữ quyền uy khiến Bạch Kiếm Ác không cách nào phản kháng? Ai có thể bảo lưu di vật của Lý Định Quốc, thậm chí là tờ giấy riêng tư thế này? Lại có ai sẽ vướng mắc quấy rầy không bỏ, trở thành bóng ma mà trại Di Hoằng và tộc Cáp Ma không xua đi được?" La Phi quăng ra liên tiếp câu hỏi, sau đó hất miệng về phía tờ giấy kia, "Tất cả đáp án, ngay trên tám chữ này."

"Anh nói là thanh niên kia?" Hứa Hiểu Văn cầm tờ giấy lại trước mặt mình, chăm chú nhìn, "Hắn họ Chu sao?. . .Chẳng lẽ. . .Hắn có quan hệ gì với Chu Lập Vĩ kia?"

"Không." La Phi lắc đầu, "Hắn không phải họ Chu. Đó là một gã thông minh, hắn chơi chữ, che giấu thân phận của mình, rồi lại có thể làm cho người có lòng nhìn ra được manh mối trong đó."

"Trăm họ Trung Quốc, xếp hàng thay Chu. . ." Hứa Hiểu Văn vắt óc suy nghĩ chốc lát, sau đó cô bất đắc dĩ bĩu môi, dùng ánh mắt cầu trợ nhìn trừng trừng La Phi, xem ra đã hoàn toàn bỏ cuộc.

"Nếu chỉ là họ Chu, tại sao phải nói 'Xếp hàng thay Chu' chứ? Mấu chốt của những lời này, ngay hai chữ 'Xếp hàng'. . .Cô ngẫm lại đi, trăm học Trung Quốc, 'Chu' xếp hàng thế nào?"

"Xếp hàng trong trăm họ Trung Quốc?" Hứa Hiểu Văn hơi nhíu mày, theo thứ tự sắp xếp từ khi bắt đầu của những họ này, "Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương. . . 'Chu' xếp sau 'Lý', là thứ năm. . ."

Ánh mắt La Phi đột nhiên lóe lên, Hứa Hiểu Văn mẫn cảm dừng miệng, nhớ lại những gì mình vừa nói, rất nhanh cô đã phát hiện, đáp an ngay trong đó!

"Sau Lý?" Hứa Hiểu Văn không cách nào khống chế được cảm giác kích động đột ngột này, cô xúc động kêu to thành tiếng, "Trời ạ, hắn là hậu nhân của Lý Định Quốc?!"

Cách đó không xa, Thủy Di Điệt và hai tùy tùng đều bị tiếng kêu của cô làm giật mình, kinh ngạc đứa mắt nhìn chằm chằm cô. Hứa Hiểu Văn vội vàng giả vờ điềm nhiên như không, cũng may mấy người kia không hiểu Hán ngữ, bí mật động trời này cũng không vì vậy mà bị tiết lộ.

"Đúng thế." La Phi lúc này gật đầu tán thành, "Tám chữ 'Trăm họ Trung Quốc, xếp hàng thay Chu' này che giấu, chính là ý 'Hậu nhân của Lý gia'."

"Chẳng lẽ tất cả đều là hắn làm? Hắn muốn báo thù cho tổ tiên mình sao? Vậy thì tại sao hắn lại là người đầu tiên bị dọa điên? Hơn nữa, tinh thần hắn đã bất thường, đang bị nhốt trong bệnh viện Côn Minh, những chuyện xảy ra sau đó, sao lại có liên quan tới hắn chứ?" Trong lòng Hứa Hiểu Văn có bao nhiêu nghi vấn chất chứa đều trút ra hết.

Có vài câu hỏi hiện giờ La Phi cũng chưa thể hoàn toàn thông suốt, anh trầm tư một lát, đi tới đi lui nói: "Nếu đã xác định thân phận của hắn, vậy những chuyện xảy ra sau này, tập trung mục tiêu trên người hắn, suy nghĩ chắc chắn sẽ lý trí nhất, hợp logic nhất. . .Chúng ta khi gặp mặt tại Côn Minh, hắn là người điên, nhưng cũng không thể chứng minh hắn bây giờ vẫn là người điên; Khi ấy hắn bị giam giữ, cũng không thể chứng minh hiện giờ hắn vẫn bị giam. . . Ít nhất, chúng ta biết, loại bệnh này không phải là tuyệt đối hết thuốc chữa."

"Đúng vậy, Chu Lập Vĩ kia cũng có thuốc có thể chữa bệnh." Hứa Hiểu Văn nhớ lại tình hình khi ở bệnh viện tâm thần Côn Minh, "Mà khi đó anh ta kiên quyết phản đối dùng thuốc kia lên người bệnh nhân, nói là vi phạm đạo đức nghề nghiệp các thứ."

Chính xác, chính là dưới tình huống như vậy, La Phi mới muốn thông qua internet tìm gia đình của bệnh nhân, để trị liệu mang tính thí nghiệm có thể được áp dụng, không ngờ mạng lại dẫn tới Nhạc Đông Bắc, từ đó đưa mọi người vào hành trình đến biên giới Vân Nam.

"Chu Lập Vĩ chắc chắn không tiến hành trị liệu cho bệnh nhân kia, tôi và anh ta trong thời gian đó luôn duy trì liên lạc chặt chẽ. Chẳng qua. . . Bình thuốc anh ta mang theo bên người kia lại bị đánh mất, chẳng lẽ mất ở Côn Minh?" La Phi thóang nghĩ một lát, sau đó đem suy nghĩ kéo về, chuyển hướng sang một ít vấn đề quan trọng hơn, "Được rồi, không nói việc này nữa. Cô còn chưa nói cho tôi biết, hậu nhân của Lý Định Quốc kia, anh ta và Nhã Khố Mã sau khi gặp mặt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ừm, việc này đều là tôi nghe được từ Thủy Di Điệt. Thế nhưng, tôi tin anh ta sẽ không nói dối tôi." Hứa Hiểu Văn vừa nói, vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh, vệ sĩ của cô đang đứng thẳng tắp ở đó, mặc dù thân hình không cao, nhưng mang theo một loại khí chất uy phong lẫm liệt, mà trên mặt thì tràn ngập trung thành.

Ánh mắt La Phi cũng xẹt qua người Thủy Di Điệt, sau đó anh gật đầu, tán thành sự tin tưởng của Hứa Hiểu Văn. Hứa Hiểu Văn cười đắc ý như trẻ con, bắt đầu kể về chuyện xảy ra nửa năm trước: "Thanh niên kia sau khi được đưa đến nhà gỗ của thánh nữ, Nhã Khố Bảo để Thủy Di Điệt chờ ngoài nhà, mình thì cùng người đó nói chuyện rất lâu. Họ nói chuyện từ tối mãi cho tới sắc trời ửng sáng, Thủy Di Điệt mặc dù không biết nội dung cuộc nói chuyện này, nhưng từ một vài chi tiết, hắn vẫn cảm giác được cuộc gặp mặt này chắc chắn mang ý nghĩa không tầm thường."

"Nói cụ thể hơn, chi tiết hơn?" Dưới cái nhìn của La Phi, chi tiết thường là thứ có thể để lộ ra bản chất sực việc nhất.

"Thanh niên kia khi ra khỏi nhà gỗ, dáng vẻ như sự việc cực kỳ nghiêm trọng, tâm sự nặng nề. Trước khi đi, hắn hành lễ thật sâu với nhà gỗ, trong nét mặt tràn ngập tôn kính và cảm kích, khóe mắt hắn thậm chí lóe ra ánh lệ. Thủy Di Điệt nói, anh ta và người đó xem như sống chung không tồi, mà trước đây, cũng chưa từng thấy qua người này có biểu hiện như vậy."

"Ừ." La Phi trầm ngâm chốc lát, "Sau đó thế nào?"

"Thanh niên kia đi rồi, Nhã Khố Mã gọi Thủy Di Điệt vào phòng, bảo anh ta chuẩn bị một chút, tối ngày thứ hai sẽ đến Hẻm Núi Kinh Hoàng một chuyến."

"Có phải đến hang núi, chỗ ngôi mộ Lý Định Quốc không?" La Phi nheo mắt hỏi.

"Không sai chút nào." Hứa Hiểu Văn bội phục liếc nhìn La Phi, "Anh chắc hẳn cũng đoán được, lúc vào đó còn có cả thanh niên kia. Họ đợi đến đêm khuya sau khi vắng người, mới lặng lẽ xuất phát, dường như không muốn để ai khác biết chuyện này. Sau khi tới hang núi đó, Nhã Khố Mã tiếp tục cho Thủy Di Điệt chờ bên ngoài, mình thì cùng thanh niên kia tiến vào trong hang, nán đó chừng cả đêm. Tới sáng sớm hôm sau, Nhã Khố Mã một mình đi ra, thanh niên kia lại vẫn ở trong hang. Sau đó Nhã Khố Mã liền đi cùng Thủy Di Điệt một đường chạy về sơn trại trước khi các tộc nhân rời giường. Cả ngày hôm đó, Nhã Khố Mã đều có vẻ tâm thần bất ổn, nàng cứ lo lắng mà trông ra ngoài cửa sổ, dường như đang đợi gì đó."

"Người nàng đợi trở về?" La Phi đoán.

"Tôi và Thủy Di Điệt cũng đều nghĩ thế." Hứa Hiểu Văn gật đầu nói, "Nhưng thanh niên kia lại không hề xuất hiện. Tới buổi chiều, có tộc nhân đến 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' săn thú, mang về một vài tin đồn không hay. Lời đồn nói ngôi mộ Lý Định Quốc xuất hiện một cái hố to, hài cốt bên trong chẳng biết đã biến đi đâu."

"Ồ, hôm đó trời mưa đúng không?"

"Trời mưa? Chuyện này mà anh cũng biết?" Hứa Hiểu Văn có vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Thủy Di Điệt cũng không kể cho tôi tường tận đến thế."

La Phi "hà" cười: "Đây không phải do tôi suy luận ra. Tôi chỉ từng nghe nói, người săn thú kia vì tránh mưa nên vào hang động, lúc này mới phát hiện bí mật mộ bị đào lên. Được rồi, cô kể tiếp đi."

Hứa Hiểu Văn làm một vẻ mặt thoải mái, tiếp tục nói: "Sau khi nghe lời đồn đó, Nhã Khố Mã có vẻ cực kỳ lo lắng, thậm chí có chút cảm giác không biết phải làm sao. Sau đó, nàng rốt cuộc nhịn không được hỏi Thủy Di Điệt: 'Nghe nói anh và thanh niên kia có giao tình, anh cảm thấy người này thế nào?' Thủy Di Điệt trả lời: 'Anh ta là một Hán tử dũng cảm thành tín, nếu anh ta đã hứa với ngài chuyện gì, anh ta chắc chắn sẽ làm được.' Thủy Di Điệt nói thế, mặc dù có ý trấn an chủ nhân, nhưng quả thật cũng là xuất phát từ nội tâm."

"Đây là một đánh giá rất cao đấy." La Phi hơi kinh ngạc quét nhìn Thủy Di Điệt.

Hứa Hiểu Văn khẽ thở dài: "Có lẽ anh ấy đã nhìn lầm người rồi. . .Vì chị tôi cuối cùng không đợi được người đó. Đến tối, An Mật mang theo Địch Nhĩ Gia đến nhà gỗ, hỏi Nhã Khố Mã tung tích của thánh vật."

"Địch Nhĩ Gia này rốt cuộc là nhân vật thế nào trong tộc? Dường như An Mật cực kỳ coi trọng hắn?"

"Hắn từng cạnh tranh với Thủy Di Điệt chức vệ sĩ thánh nữ, mặc dù thất bại, nhưng vẫn không cam lòng. Thủy Di Điệt cho rằng lần đó chính người này đã bán đứng Nhã Khố Mã, do đó chiếm được tín nhiệm của An Mật."

"Bán đứng, nói thế là sao?"

"Anh nghĩ đi, Nhã Khố Mã và thanh niên kia gặp mặt, kể cả trước đó đến 'Hẻm Núi Kinh Hoàng', đều tiến hành trong hoàn cảnh bí mật. Cho dù vấn đề mộ Lý Định Quốc bị phát hiện, cũng không lý gì đi hoài nghi thánh nữ. Nhưng An Mật vừa vào nhà, đã trực tiếp đề nghị muốn xem xét thánh vật, chắc chắn có người đã tiết lộ tin tức. Thủy Di Điệt cho rằng, tám chín phần mười là Địch Nhĩ Gia gây nên."

La Phi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Khó trách tối qua ở sân thờ cúng, Thủy Di Điệt vừa thấy Địch Nhĩ Gia hai mắt liền đỏ lên, ra tay không chút lưu tình. Sau đó anh lại hỏi: "Khi đó có phải Nhã Khố Mã đã giao thánh vật cho thanh niên kia không."

"Đúng thế." Ánh mắt Hứa Hiểu Văn lộ vẻ bi thương, "Vì chị tôi đối mặt với chất vấn của An Mật, lại không đưa ra được thánh vật. Sau đó chị ấy không còn cách nào, đành phải mang theo An Mật và Địch Nhĩ Gia tới hang động kia. Lúc đó, chị ấy để Thủy Di Điệt ở lại thôn trại, hơn nữa còn ký gởi anh ta vài thứ."

"Thứ gì?"

"Gian khổ truyền thế' của thánh nữ."

"Gian khổ truyền thế?" Đây không phải lần đầu La Phi nghe thấy những từ này, anh nhíu mày, "Đó rốt cuộc là gì?"

Hứa Hiểu Văn lắc đầu: "Tôi không biết, thậm chí cả Thủy Di Điệt cũng không biết. Nhã Khố Mã bảo An Mật và Địch Nhĩ Gia tạm thời lánh đi, sau đó giao một bức thư niên đại rất xưa tận tay Thủy Di Điệt. Cái gọi là 'Gian khổ truyền thừa' đều ghi trong phong thư này. Nhã Khố Mã bảo Thủy Di Điệt, nhất định phải bảo vệ tốt lá thư này, cho đến khi mình bình an trở về mới đưa lại; Mà nếu nàng không về được, Thủy Di Điệt phải cam đoan giao tận tay lá thư này cho thánh nữ kế nhiệm. Ngoài ra, kể cả thủ lĩnh và đại tế ti bất cứ ai cũng không được đọc nội dung trong thư, việc này liên quan đến vận mệnh của cả bộ lạc, không phải chuyện đùa."

"Quan trọng đến vậy?"

"Đúng thế, cực kỳ quan trọng." Hứa Hiểu Văn cười khổ, chỉ Thủy Di Điệt bên cạnh, "Bây giờ anh hẳn đã hiểu, ngày hôm qua tại sao anh ấy lại biết tôi là 'Nhã Khố Mã' giả."

Đúng, Nhã Khố Mã giao thứ quan trọng như vậy cho Thủy Di Điệt, còn chưa thu hồi, sao lại xử tử đối phương được chứ?

"Bức thư này hiện giờ đang ở chỗ cô sao?" La Phi nhìn Hứa Hiểu Văn hỏi.

Hứa Hiểu Văn gật đầu: "Thủy Di Điệt sáng nay đã giao cho tôi."

"Cô đã đọc chưa?"

"Vẫn chưa." Im lặng một lát, Hứa Hiểu Văn xa xôi nói, "Nếu chị tôi để lại: Thánh nữ đọc thư, gian khổ của cả bộ lạc đặt trên người mình nàng. Tôi còn chưa biết mình có năng lực gánh vác hay không."

Trong lòng La Phi xúc động: Đúng, trước đó không lâu, cô vẫn là một sinh viên đại học trong xã hội hiện đại, một cô gái xinh đẹp hoạt bát, tiền đồ chói lọi, muốn cô đột ngột đối mặt với biến cố như vậy, gánh vác một thứ không thể biết trước, đúng là có chút làm khó rồi.

Nghĩ tới đây, La Phi chủ động chuyển chủ đề: "Sau khi Nhã Khố Mã họ đi Hẻm Núi Kinh Hoàng, lại xảy ra chuyện gì nữa?"

"Sau khi họ đi, Thủy Di Điệt liền tìm một chỗ bí mật giấu bức thư đi, sau đó lo lắng chờ chủ nhân của mình. Anh ta đợi suốt một đêm, đến lúc hừng đông, chờ về lại là An Mật, Tác Đồ Lan và Địch Nhĩ Gia. Vẻ mặt An Mật đau thương, không hề giải thích, liền hạ lệnh các tùy tùng trói Thủy Di Điệt lại, nhốt vào thủy lao. Chuyện sau đó anh cũng biết rồi, 'Hẻm núi kinh hoàng' xuất hiện bóng ma thần bí, không ít tộc nhân bị hù chết, dọa điên. Thánh vật cứ thế mất tích, mà thánh nữ —— chị tôi Nhã Khố Mã —— Cũng bị 'ác ma' kia hại chết, chẳng qua tộc nhân không hề biết tin tức này, họ chỉ nghe nói thánh nữ mắc bệnh nặng. Đương nhiên, về nguyên nhân cái chết của chị tôi, đây chỉ là cách nói của An Mật và Tác Đồ Lan."

"Cô đang hoài nghi điều gì?" La Phi nhạy cảm tóm được ẩn ý trong câu nói sau cùng của đối phương, thử hỏi dò một câu.

Hứa Hiểu Văn hỏi ngược lại: "Anh thấy sao?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó, mặc dù song phương không hề nói rõ, nhưng họ đã đọc được suy nghĩ trong lòng đối phương.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, La Phi mở miệng trước hết: "Mặc kệ thế nào, cô phải vững vàng, không được hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ xem ra, tình thế dường như còn phức tạp hơn tôi dự tính ban đầu. Mặc dù có Thủy Di Điệt bảo vệ cô. . ."

La Phi không nói hết lời, nhưng ánh mắt của anh đã chứng minh tất cả, một loại ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng.

Hứa Hiểu Văn cắn môi: "Tôi biết, tôi sẽ chờ anh ra. . .Tôi cần anh giúp." Nói tới đây, ánh mắt của cô lóe lên, giọng điệu trở nên có chút thần bí, "Anh chắc chắn có thể ra được. Thủy Di Điệt bảo tôi cho anh biết, trên cây này có một loại cá, mùi vị cực kỳ ngon. . ."

"Cá?" La Phi bỗng sửng sốt, anh ngẩng đầu, quét mắt một vòng xung quanh, lập tức hiểu ý cười, "Đúng, cá, tôi biết rồi. . ."

Hứa Hiểu Văn gật đầu, không nói thêm gì nữa, cùng Thủy Di Điệt xoay người rời đi.

Hai người trông coi kia một mực nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đám người Hứa Hiểu Văn, thần kinh họ cuối cùng có thể thả lỏng một chút. Dưới mắt của họ, Hứa Hiểu Văn chỉ đưa tới một ít thức ăn, không hề làm gì nguy hại đến sự an toàn của thủy lao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét