Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

Hẻm Núi Kinh Hoàng 25

Chương 25 - Kẻ trộm bình máu

Câu chuyện mặc dù đã kể xong, nhưng tâm trạng của mỗi người vẫn phập phồng bất ổn, rơi vào trầm tư im lặng trong cơn mưa phùn lất phất. Một lúc lâu sau, mới nghe Chu Lập Vĩ nói: "Ôi, không ngờ bình máu nho nhỏ sau lưng này, lại ẩn giấu một đoạn lịch sử kinh tâm động phách, rung động tâm can như vậy." Hắn luôn khịt mũi khó chịu với thuyết pháp "Ác ma", "Lời nguyền", nhưng lời cảm khái này là xuất phát từ thành tâm.

"Do đó các bạn nên biết, thánh vật này đối với bộ lạc chúng tôi mà nói, là thứ quan trọng nhường nào." An Mật trầm giọng thở dài, vừa nói, vừa dùng ánh mắt đen bóng nhìn La Phi.

La Phi biết đối phương lại nhớ tới sai lầm của mình phá vỡ bình máu, dưới bầu không khí loại này, khó tránh khỏi có chút khó xử, anh sờ mũi, nhân tiện chuyển chủ đề: "Đúng, cực kỳ quan trọng. . .Chẳng qua, thứ quan trọng như vậy, đến tột cùng sao bị người thanh niên kia trộm đi được?"

Nhắc đến kẻ đó, An Mật lập tức tỏ vẻ tức giận vô cùng, hắn cắn răng, gân xanh trên trán cũng nảy lên: "Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này, hắn đã lợi dụng sự hiếu khách và lương thiện của tộc nhân Cáp Ma, hắn đã lừa gạt chúng tôi!"

"Lừa gạt?"

"Đúng." Tác Đồ Lan thấy tâm trạng An Mật kích động, tiếp lời nói, "Chí ít ngay từ đầu, hắn đã tự đóng giả thành bạn của tộc Cáp Ma."

"Đóng giả thế nào?" La Phi thoạt nhìn muốn truy hỏi đến cùng rồi.

"Đó là vào một năm trước, hắn đột nhiên xuất hiện trong thôn trại của bộ lạc chúng tôi. Hắn đến một mình, hơn nữa mang theo một vài lễ vật rất thú vị hiến cho An Mật đại nhân. Tộc Cáp Ma chúng tôi xưa nay hoan nghênh khách nhân phương xa. Buổi tối đó, An Mật đại nhân ngay tại nhà này bày tiệc rượu, nhiệt tình chiêu đãi hắn."

"Hắn là kiểu người thế nào?" La Phi đột nhiên ngắt lời hỏi một câu như vậy, anh tin, là một trí giả lớn tuổi, bản lĩnh nhìn người của Tác Đồ Lan phải rất chuẩn.

Tác Đồ Lan nheo mắt im lặng, tựa hồ đang tìm từ thích hợp trong lòng, sau một lát, hắn khẽ lắc đầu nói: "Đó là một gã cực kỳ lợi hại."

Lời nói mặc dù đơn giản, nhưng ý tứ bao hàm trong đó không hề đơn giản. Trong lòng La Phi giật nảy: Có thể khiến Tác Đồ Lan nói ra hai chữ "lợi hại", sẽ không phải là nhân vật tầm thường. Anh nghĩ vậy, lại quay đầu nhìn An Mật, chỉ thấy sắc mặt đối phương tái mét, mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng không có ý mở miệng phản bác, xem ra cũng ngầm thừa nhận đánh giá này của Tác Đồ Lan.

Lại nghe Tác Đồ Lan nói tiếp: "Ngày đó uống rượu, hắn có vẻ cực kỳ hào sảng, chuyện trò vui vẻ, chẳng chút câu nệ. Có lẽ chính vì điểm này, chúng tôi khi đó liền xem hắn thành bạn tốt. Dưới cái nhìn của tộc nhân Cáp Ma chúng tôi, người có thể ngồi cùng nhau thoải mái chè chén, trong lòng sẽ không giấu kế hoạch xấu xa hại người."

La Phi gật đầu: "Những lời này, chỉ có thể có đạo lý nhất định. . .Các anh không hỏi tại sao hắn đến đây à?"

"Đương nhiên hỏi, hơn nữa tôi còn nhìn vào mắt hắn hỏi." Tác Đồ Lan nghiêm túc nói, "Một người nói dối bằng miệng cực kỳ dễ dàng, nhưng mắt muốn nói dối lại rất khó. Hắn khi ấy chẳng chút né tránh ánh mắt tôi, cho nên câu trả lời của hắn có lẽ không phải nói dối. Hắn nói, hắn là vì truyền thuyết 'Thánh Chiến' và bí mật của 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' mà đến."



"Các anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Hắn là ai, tại sao lại cảm thấy hứng thú với những vấn đề này?"

"Hắn nói hắn là một nhà thám hiểm, trời sinh là một người sống để tìm kiếm bí mật. Về tên của hắn, hắn chỉ trả lời rằng: Trăm họ Trung Quốc, xếp hàng thay Chu."

La Phi và hai người Chu Lập Vĩ, Nhạc Đông Bắc không nhịn được nhìn nhau vài lần. Tám chữ này họ từng nghe Nhạc Đông Bắc đề cập tới ở Long Châu, xem ra người thanh niên này luôn có thói quen giới thiệu mình như vậy với người ngoài.

"Tên họ một người kỳ thật là thứ không quan trọng, quan trọng là những chuyện hắn đã làm." Tác Đồ Lan thấy vẻ mặt ba người La Phi kinh ngạc, lúc này thong thả nói, "Cho nên chúng tôi cũng không hỏi sâu hơn, chỉ dựa theo thói quen của tộc nhân Cáp Ma chúng tôi, gọi hắn là 'Chu', Về sau tôi kể lại cho Chu nghe một lượt về cố sự Thánh Chiến, giống như vừa rồi đã kể cho các cậu nghe. Hắn có vẻ vô cùng hứng thú, không hề chớp mắt đối mặt với tôi, dường như hắn không chỉ đang nghe, mà còn đang nhìn gì đó."

"Nhìn gì đó?" La Phi nhíu mày, nhẹ giọng lặp lại.

"Đúng, là đang nhìn vào linh hồn tôi! Ánh mắt kia cực kỳ sắc bén. Nếu lúc tôi đang kể chuyện có chỗ giấu giếm hoặc lừa hắn, nhất định không cách nào qua được mắt hắn."

"Với một người khách mà nói, như thế có chút thất lễ. Các anh không giận sao?"

"Không." Tác Đồ Lan thản nhiên nói, "Thánh Chiến là đoạn lịch sử vinh quang nhất của tộc Cáp Ma, chúng tôi cực kỳ nguyện ý kể cho người khác nghe, vì vậy căn bản không giấu giếm. Người lắng nghe càng chuyên chú nghiêm túc, người kể ngược lại sẽ càng vui vẻ. Bây giờ ngẫm lại, Chu dường như đã lợi dụng tâm lý này của chúng tôi, ngay từ đầu đã giành được hảo cảm của chúng tôi."

La Phi lắc đầu: "Đó cũng chưa chắc là cố ý gây nên. Nếu hắn đã xa xôi ngàn dặm mà đến, nhất định là có hứng thú rất lớn với chuyện này. Chẳng qua. . .Nếu thật như lời hắn nói, chỉ để vạch trần chút bí mật này sao?"

"Rất rõ ràng, hắn chính là vì lấy thánh vật của tộc Cáp Ma!" An Mật nặng nề  "hừ" một tiếng, "Nếu không, sau khi đã biết về Thánh Chiến, hắn nên rời đi rồi, sao cứ ở mãi trong thôn trại thời gian dài như vậy!"

"Vậy à? Hắn ở lại bao lâu?"

"Chừng ba bốn tháng."

"Vậy cũng lâu thật đấy!" La Phi tỏ vẻ kinh ngạc, "Hắn làm những gì khi ở đây?"

Tác Đồ Lan trả lời: "Hắn thường đến 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' kia. Nán lại cả ngày, cụ thể làm những gì chúng tôi không biết, vì hắn luôn tới lui một mình."

"Tôi thấy chỉ là ngụy trang của hắn thôi, hắn đang trì hoãn thời gian, chờ cơ hội." An Mật lạnh lùng nói, "Càng về sau, hắn đã thuần thục nắm giữ ngôn ngữ của tộc Cáp Ma, hơn nữa thành bạn tốt của Thủy Di Điệt. Đáng tiếc, chúng tôi chẳng hề sinh ra chút cảnh giác nào."

"Thủy Di Điệt?" Đó là một cái tên mới xuất hiện, La Phi lập tức truy hỏi, "Là ai?"

An Mật im bặt không đáp, dường như không muốn đề cập tới người này. Tác Đồ Lan khẽ thở dài một tiếng, giải thích: "Hắn là vệ sĩ của thánh nữ. Vốn phải là chàng trai dũng cảm nhất, trung thành nhất trong tộc Cáp Ma, ai có thể ngờ được, hắn thế mà lại phạm phải tội ác đáng sợ như thế."

La Phi đọc ra ẩn ý trong giọng nói đối phương, ánh mắt chợt lóe: "Là hắn trợ giúp Chu trộm bình máu?"

Tác Đồ Lan nhắm mắt lại, lẳng lặng gật đầu. Nhìn ra được, ông ta cảm thấy cực kỳ đau lòng đối với sự phản bội của Thủy Di Điệt.

"Tại sao hắn phải làm vậy?" Trong lòng La Phi cực kỳ kinh ngạc, bật thốt lên. Thật vậy, nếu là vệ sĩ của thánh nữ, vậy hắn muốn trộm bình máu sẽ rất dễ dàng. Nhưng mà, hắn có lý do gì phản bội cả bộ lạc, bán đứng thánh vật chí cao vô thượng cho người ngoài? Chỉ vì hắn và "Chu" là bạn tốt? Đây hiển nhiên là giải thích không hợp lý.

Tác Đồ Lan bất đắc dĩ lắc đầu: "Đến giờ tôi cũng không rõ. Tôi hỏi Thủy Di Điệt đâu chỉ trăm lần? Hắn vẫn cự tuyệt không trả lời, nhiều nhất chỉ nói, tất cả đều là sai lầm của hắn, hắn nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt gì."

"Người này bây giờ đang ở đâu?" La Phi nhạy cảm đánh hơi được mùi khả nghi.

"Nhốt trong thủy lao."

"Tôi muốn đi gặp hắn." La Phi thẳng thắn bộc trực nói, "Càng nhanh càng tốt."

Tác Đồ Lan không đáp lời, ngược lại nhìn về phía An Mật, hiển nhiên, về chuyện này hắn không làm chủ được.

Sau một hồi im lặng, An Mật rốt cuộc mở miệng: "Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cách làm của Thủy Di Điệt đã vũ nhục danh hiệu dũng sĩ, hắn là nỗi sỉ nhục của tộc Cáp Ma. Người như vậy vốn không có tư cách gặp mặt chư vị, hắn phải vĩnh viễn sống trong bóng tối. Thế nhưng, nếu tất cả mọi người là vì đối phó với ác ma hiện thân trở lại, vậy, để chúng tôi dẫn đến gặp kẻ đã bán linh hồn cho ác ma này vậy."

Nói xong, An Mật đã dẫn đầu đứng dậy, đi về phía cửa sân.

"Chư vị, xin mời!" Tác Đồ Lan dẫn đám người La Phi, theo sát phía sau An Mật. Ngoài cửa bốn tùy từng đang chờ rất cơ trí, thấy thủ lĩnh muốn ra ngoài, lập tức lấy đuốc, chia làm hai bên chiếu sáng dẫn đường.

Đoàn người băng qua cơn mưa phùn rả rít, đi về hướng bắc, không lâu sau, chỉ thấy phía trước lấp lánh ánh nước, hóa ra đã đến bên hồ núi. Lập tức mọi người lại dọc theo bờ hồ vòng đến hướng tây. Lúc này đêm đã dần khuya, nhà của trại dân ven đường hơn phân nửa đã tắt đèn, xung quanh một vùng im ắng.

Càng đi về phía trước, nhà cửa ven đường càng thưa thớt lác đác hơn. Xem ra là đang đi ra ngoài rào trại? La Phi đang suy tính trong lòng, chợt thấy cách đó không xa ánh lửa chập chờn, chiếu ra một dãy nhà chi chít.

Căn nhà này tổng cộng có bảy tám phòng, đều xây trong nước cách bờ không xa, phần dưới dùng gỗ đen thô to làm cọc, khiến chủ thể của nhà treo phía trên mặt nước. Mỗi một gian nhà đều cắm đuốc, ánh lửa theo gió lập lòe bất định, ngược lại lộ ra một bầu không khí quỷ dị âm u.

Mọi người không ngừng bước, nháy mắt đã đến gần ngay trước mắt. Một người đàn ông từ giữa ánh lửa đi ra, hành lễ với An Mật và Tác Đồ Lan, sau đó lại nói một câu thổ ngữ Cáp Ma, La Phi mặc dù nghe không hiểu, nhưng đại khái cũng đoán được là câu thỉnh an vấn an các loại.

Người đàn ông kia thoạt nhìn ba mươi, thân hình cao lớn khỏe mạnh, nét mặt hung dữ. Hắn vừa thành thạo vấn an, vừa trộm đánh giá đám người La Phi, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức bị che giấu đi.

An Mật liến thoắng nói một tràn, đoán chừng là đang giới thiệu thân phận và mục đích đến của mọi người. Giọng hắn dù không lớn, cũng đã phá tan yên tĩnh vốn có. Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đã bị quấy nhiễu, đột nhiên phát ra một tiếng kêu khóc thê lương.

Tiếng kêu gào này mang theo một loại hàn ý rét lạnh, chui thẳng vào tim mọi người. La Phi bỗng dưng hoảng hốt, tâm tư bị mang về Côn Minh vài tuần trước, mang về đến hành lang âm u ở bệnh viện tâm thần kia.

Thanh âm này tương tự như tiếng kêu gào của người đàn ông trẻ tuổi khi ấy! Cũng tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi! Mà vào lúc này nơi này, tình hình dường như còn quái dị phức tạp hơn.

Bởi vì thanh âm kia chưa ngừng, lại có một tiếng kêu gào khác vang lên, sau đó liên tiếp không ngừng, lại có ba bốn người đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương. Hồ núi vốn yên tĩnh thoáng cái tựa như rơi vào địa ngục trần gian.

Đám người La Phi đều biến sắc, lúc này lại nghe An Mật lạnh lùng nói: "Những người này là do bị ác ma dọa điên, họ bị giam trong những căn phòng này."

La Phi và Chu Lập Vĩ nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ: Đây chính là "Chứng hoảng sợ" xuất hiện ở Long Châu! Hóa ra cũng bộc phát trong tộc Cáp Ma, xem ra bệnh này nguồn gốc xuất phát từ phụ cận "Hẻm Núi Kinh Hoàng", điểm này quả quyết chắc chắn.

"Những người này bị dọa điên khi nào?" La Phi lập tức quay đầu, nhìn An Mật hỏi.

"Chính là mấy ngày sau khi mất trộm bình máu, sức mạnh ác ma bắt đầu hồi phục trong Hẻm Núi Kinh Hoàng." Vẻ mặt An Mật nghiêm trọng trả lời, "Họ đều tiến vào Hẻm Núi Kinh Hoàng khi đang săn thú, bị ác ma cướp mất linh hồn."

La Phi lẳng lặng gật đầu, như thế xem ra, tộc nhân Cáp Ma và người thanh niên trong bệnh viện tâm thần Côn Minh cũng đều là nạn nhân, anh thoáng trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: "Chỉ là mấy ngày sau khi mất trộm bình máu sao? Thời gian hơn nửa năm sau đó chưa từng xảy ra chuyện gì nữa?"

"Về sau không ai dám đi tới Hẻm Núi Kinh Hoàng nữa. Mà tộc chúng tôi có rất nhiều dũng sĩ thủ vệ thôn trại như Địch Nhĩ Gia, ác ma cũng không dám dễ dàng xâm phạm vào thổ địa của chúng tôi." Lúc An Mật nói những lời này, ánh mắt đảo qua người đàn ông cao lớn trước mặt, tràn ngập ý tán thưởng và khen ngợi. Người đàn ông cũng tự hào mà ưỡn ngực, xem ra, hắn chính là "Dũng sĩ" Địch Nhĩ Gia được đề cập đến rồi.

"Thủy Di Điệt kia cũng bị giam ở đây?" La Phi đoán.

An Mật gật đầu, nói câu gì đó với Địch Nhĩ Gia. Địch Nhĩ Gia dạ một tiếng, sau đó dẫn mọi người đi về phía dãy nhà gỗ kia. Thông qua một đoạn cầu tàu treo, họ đi tới trước hành lang nhà gỗ.

"Nơi này là thủy lao của tộc Cáp Ma, trước kia chiến tranh, dùng để giam giữ kẻ địch làm tù binh. Xây trên nước, có thể phòng ngừa kẻ địch cứu hoặc tù nhân chạy thoát. Hiện giờ, trong phòng giam lại đều là tộc dân của bộ lạc chúng tôi." Khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Tác Đồ Lan bùi ngùi, trong giọng nói có chút ít bi thương.

Nhà gỗ từng phòng nối liền nhau, không có cửa sổ, thế nhưng trước cửa phòng đều là kiểu lưới rào, như vậy trong phòng sẽ không quá mức ngột ngạt, người trông coi cũng có thể giám thị tình hình trong phòng bất kỳ lúc nào. Đám người La Phi đi theo Địch Nhĩ Gia đi vào sâu bên trong dãy phòng nọ, dọc đường không tránh khỏi phải nhìn trộm những căn phòng băng qua vài lần, chỉ thấy dưới ánh lửa đỏ bập bùng, những khuôn mặt do sợ hãi mà vặn vẹo, mà tiếng kêu thảm thiết sợ hãi vẫn không ngừng truyền ra.

La Phi nhíu mày, đoạn trải nghiệm kinh hoàng của mình khi trưa còn sót lại trong lòng, nhớ đến vẫn có một loại cảm giác khiến người ta khó thở.

Rất nhanh, đoàn người đã đi tới cuối hành lang. Gian phòng cuối cùng ở đây lại tách rời khỏi tổng thể, không nối liền với những nhà gỗ lân cận, hơn nữa kết cấu của nó cũng không giống với các phòng khác. Bốn phía của nó không có vách tường, tất cả đều là từ từng cây cột gỗ thô đóng dính lên rào lưới. Thậm chí ngay cả trần nhà cũng bị hàng rào lưới thay vào đó. Thà nói nó là một căn phòng, còn không bằng nói là một "Cái lồng" thì chuẩn xác hơn.

Mọi người lần lượt dừng bước, Nhạc Đông Bắc vuốt cái đầu trơn bóng của mình, "hắc hắc" cười khan hai tiếng, bắt chuyện nói: "Nhà tù này thật đặc biệt nhỉ."

"Nó chuyên dùng để giam những người phạm tội ác cực lớn. Cho họ cả ngày bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt, gió dập mưa vùi, muỗi rắn cắn đốt, mặc dù còn sống, nhưng phải nhận đau đớn còn đáng sợ hơn cả cái chết." An Mật cắn răng nói ra những lời này. Hai mắt hắn trợn tròn, nhìn chằm chằm vào một người trong "cái lồng", ánh mắt tựa hồ muốn tóe lửa, có thể thấy được nỗi căm hận với kẻ đó.

Đám người La Phi cũng theo tầm mắt của An Mật nhìn qua, chỉ thấy người trong "lồng" đang cuộn người nằm vật trong góc, đầu đụng sàn, không hề nhúc nhích, giống như người chết vậy. Do ánh sáng mờ tối, khoảng cách lại khá xa, cho nên nhìn không rõ thân hình tướng mạo của gã.

Đích Nhĩ Gia gân cổ gọi hai tiếng, mặc dù hắn nói ngôn ngữ Cáp Ma, nhưng La Phi rõ ràng nhận ra được phát âm giống với Hán ngữ của từ "Thủy Di Điệt", hẳn là đang gọi tên của "người trong lồng", người nọ lại lờ đi.

Địch Nhĩ Gia dùng ngôn ngữ Cáp Ma mắng, vẻ mặt dữ tợn, giọng điệu hung ác. Tác Đồ Lan đột nhiên trừng mắt với hắn, trong ánh mắt có chút ý quở trách, Địch Nhĩ Gia vội vàng dừng miệng, vẻ mặt khó xử. Tác Đồ Lan quay đầu, nhìn Thủy Di Điệt nằm trong lồng, đầu tiên là thở dài, sau đó phun ra một đoạn thổ ngữ Cáp Ma, ngữ điệu lại nhu hòa hơn nhiều.

Lần này Thủy Di Điệt có phản ứng, gã ngẩng đầu ra ngoài lồng sắt vài lần, sau đó bắt đầu cọ quậy người, dường như muốn ngồi dậy, thế nhưng động tác của gã vừa thong thả vừa quái dị, sau khi giãy giụa một hồi, mới đẩy nổi nửa người trên lên, hình thành tư thế quỳ trên đất. Sau đó gã lảo đảo, cơ hồ đã hao hết sức lực toàn thân, rốt cuộc hoàn toàn đứng dậy, lảo đảo đi đến cạnh cửa nhà giam chỗ mọi người.

Trong quá trình gã dần dần bước đến, La Phi chăm chú nhìn, cẩn thận đánh giá vệ sĩ thánh nữ đã phản bội cả "bộ lạc" này. Chỉ thấy gã áo quần lam lũ, toàn thân dơ bẩn lầy lội, tóc tai râu ria đều để rất dài, đã rất khó nhận ra khuôn mặt vốn có và tuổi thực tế. Do trường kỳ bị hành hạ thống khổ, thân hình gã cực kỳ gầy gò, sắc mặt cũng tiều tụy không chịu nổi.

Gã gian nan từng bước một cơ hồ là lết tới cạnh cửa, cách mọi người chỉ một hàng rào gỗ. Hành động của gã trì trệ vụng về, không chỉ vì thể lực của gã đã cực độ suy yếu, nguyên nhân quan trọng hơn là do hai tay gã đã bị trói chặt sau người, trên chân cũng buộc dây trói, chỉ để lại khoảng cách có thể bước nửa bước.

Bị giam trong thủy lao còn phải chịu trói buộc như thế, quả thực đã không còn chút tự do nào. La Phi nhịn không được khẽ lắc đầu. Tác Đồ Lan tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của anh, nhẹ giọng nói: "Nếu muốn đối phó mãnh hổ, phải dùng xiềng xích kiên cố nhất mới được."

Nương theo tiếng nói Tác Đồ Lan, Thủy Di Điệt chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn những người khách cách cánh cửa. Trong khoảnh cùng mắt gã chạm nhau, La Phi đã hoàn toàn lĩnh hội được ý câu Tác Đồ Lan nói vừa rồi: Đây chính là một nhân vật cực kỳ lợi lại.

Mặc dù chịu đủ hành hạ, tình trạng cơ thể đã đến bờ vực sụp đổ, hơn nữa bị vững vàng trói buộc, nhưng hai mắt người này lại vẫn sáng rõ, chớp động hào quang sắc bén. Ngoại trừ tộc nhân của mình ra, Bạch Kiếm Ác là gã quen, ba người La Phi là khách hoàn toàn xa lạ. Tầm mắt gã dừng lại trên ba người này, tràn ngập cảnh giác và hứng thú xem xét.

"Những người này là dũng sĩ tộc Hán đến từ phương xa, họ là bạn của tộc nhân Cáp Ma. Ác ma đã tàn sát bừa bãi đến thổ địa của họ, ba tùy tùng của Bạch trại chủ cũng đã bị ác ma sát hại. Ngươi còn chưa tỉnh ngộ với tội ác mình đã phạm sao?" Tác Đồ Lan dùng ngôn ngữ tộc Cáp Ma nói với Thủy Di Điệt, giọng điệu ông ta trầm thấp, nhưng cũng không nghiêm khắc, trong đó thành phần dạy dỗ khuyên răn dường như nhiều hơn.

Hai mắt Thủy Di Điệt thoáng co rút, trên mặt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, thì thào tự nói: "Ác ma? Ác ma thật sự đã xuất hiện?"

Tác Đồ Lan chỉ vị khách đứng bên cạnh mình, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hẳn: "La và Chu đến từ Long Châu xa xôi. Thánh vật ở đó bị đánh phá! Rất nhiều người bị hại giống trong bộ lạc chúng ta, bị ác ma dọa điên, thậm chí hù chết! Hơn nữa ác ma một mạch đi theo họ, có lẽ rất nhanh sẽ lại xuất hiện ở thôn trại."

"Chu?" Xưng hô quen thuộc này gợi lên một đoạn hồi ức nào đó của Thủy Di Điệt, ánh mắt gã sáng ngời, lập tức theo ngón tay Tác Đồ Lan nhìn về phía Chu Lập Vĩ, song gã nhanh chóng thất vọng lắc đầu, hiển nhiên, đối phương không phải người gã muốn gặp. Sau đó gã lại hơi quay đầu, nhìn mặt La Phi. Người này với Thủy Di Điệt mà nói vẫn là kẻ xa lạ, nhưng người này lại mang một loại khí chất thần bí, khí chất này trong nháy mắt đã khuấy động tâm linh gã.

Khí chất rất khó miêu tả, bạn thậm chí không thể nào nói rõ nó từ đâu đến. Từ đôi mắt sáng ngời kia? Từ khóe miệng cười nhạt tràn ngập thành ý? Hay từ vẻ tự tin trấn định trên khuôn mặt anh? Tóm lại, đối phương mặc dù không nói gì, nhưng có thể hiểu rõ ràng tin tức được truyền lại: Đến đây đi, nói cho tôi biết bí mật trong lòng cậu, chỉ có tôi mới có thể tháo gỡ tất cả hoang mang của cậu.

Thủy Di Điệt sinh ra hứng thú với người thanh niên dị tộc này, gã mở miệng, dùng giọng khàn khàn hỏi: "La? Vì sao ngươi đến đây?"

Tác Đồ Lan lập tức truyền đạt lời gã cho La Phi.

"Cậu ta có thể nghe hiểu Hán Ngữ không?" La Phi thấy đối phương có ý nguyện trao đổi với mình, trong lòng vui vẻ, đương nhiên, anh càng hy vọng song phương có thể trực tiếp đối thoại hơn.

Nhưng câu trả lời của Tác Đồ Lan khiến anh tiếc nuối: "Không, quy củ truyền thống của tộc Cáp Ma, tất cả vệ sĩ thánh nữ đều bị nghiêm cấm học Hán ngữ."

La Phi bất đắc dĩ bĩu môi, quy củ này thật quả là có chút kỳ lạ. Đã thế, anh đành phải tiếp tục cầu trợ Tác Đồ Lan: "Xin ông hỏi cậu ta giúp tôi, 'Chu' kia tại sao muốn trộm bình máu, còn cậu ta tại sao lại giúp người này?"

Tác Đồ Lan phiên dịch những lời này thành tiếng Cáp Ma, song từ vẻ mặt của hắn có thể thấy được, bản thân hắn không ôm hy vọng quá lớn câu hỏi này sẽ được trả lời.

Thủy Di Điệt nhanh chóng cho ra câu trả lời của mình.

"Cậu ta nói thế nào?" La Phi sốt ruột hỏi. "Cậu ta thừa nhận là mình đã trộm thánh vật bên cạnh thánh nữ, giao cho người thanh niên kia. Nhưng nguyên nhân trong đó, sau khi cậu ta nhìn thấy thánh nữ, mới có thể kể lại cho mình nàng nghe thôi."

An Mật luôn xanh mặt đứng một bên, lúc này không đợi Tác Đồ Lan nói dứt lời, đã giận không kềm được quát mắng: "Ngươi đã phạm tội ác không thể tha thứ, thật sự nếu không hối cải, chắc chắn đã bị trừng phạt nghiêm khắc nhất của bản tộc!"

Thủy Di Điệt hơi cúi người, hành lễ với An Mật, sau đó ung dung đáp lời: "Thủ lĩnh An Mật đại nhân tôn kính, tôi cam tâm tình nguyện tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào, nhưng dựa theo tộc quy anh hùng A Lực Á và Hách Lạp Y vĩ đại truyền xuống, vệ sĩ thánh nữ chỉ nghe mệnh lệnh từ chính thánh nữ, cũng chí có thánh nữ mới có thể tiến hành trừng phạt tương ứng với hắn."

An Mật nheo mắt, nghiến răng, hiển nhiên đã cực giận. Một lát sau, hắn mới âm trầm cười lạnh: "Ngươi ỷ vào tộc quy bảo hộ, cả gan làm loạn như thế. Được lắm! Được lắm! Ngươi không phải luôn muốn gặp thánh nữ sao? Ngày mai ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, ta muốn nhìn thử, nàng sẽ xử kẻ phản đồ đã bán đứng bộ lạc như ngươi thế nào!"

Thủy Di Điệt nhướng mày, mặt lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời kinh ngạc kêu lên thất thanh: "Thánh nữ? Nàng đã bình phục sao?"

An Mật "hừ" một tiếng, từ trong kẽ răng nói: "Ngươi chết tâm đi, thánh nữ chắc chắn không tha thứ cho ngươi!"

La Phi bàng quan nhìn trận đấu này của An Mật và Thủy Di Điệt, đồng thời từ miệng Tác Đồ Lan biết được nội dung đối thoại giữa hai người, sau đó anh khá khó hiểu hỏi một câu: "Thánh nữ chưa từng lại đây thăm cậu ta sao?"

Tác Đồ Lan thoáng sửng sốt, vẻ mặt chợt có chút khó xử, không chờ ông ta mở miệng, An Mật đã cướp lời: "Sau khi mất thánh vật, thánh nữ liền đổ bệnh không dậy nổi, đã nằm trên giường nghỉ ngơi gần nửa năm. Hai ngày nay vừa mới hồi phục lại chút."

"Hóa ra là vậy." La Phi gật đầu, lại nhìn về phía Thủy Di Điệt trong lồng, "Vậy vài bí ẩn trong đó, xem ra phải do thánh nữ ra mặt mới có thể tháo gỡ."

"Tối mai, thánh nữ sẽ lộ diện." An Mật rất rõ ràng ý trong lời La Phi nói, "Tộc nhân của chúng tôi đã lâu lắm rồi chưa gặp thánh nữ. Đến lúc đó, tôi sẽ giải Thủy Di Điệt sang đây, để gã đối mặt với xét xử của thánh nữ."

"Vậy thì tốt quá." La Phi lộ ra vẻ hài lòng, dù sao, chờ một ngày cũng không tính là quá lâu.

Một cơn gió núi lạnh lẽo thổi qua, mưa chợt to hơn. Hạt mưa rơi trên mái nhà bằng gỗ xung quanh, bắt đầu phát ra tiếng vang liên tiếp dày đặc.

An Mật nhìn lên trời, vẻ mặt có chút chán nản. Có lẽ hắn lại nhớ tới trong cơn mưa to mấy trăm năm trước, "Ác ma" suýt nữa đã thực hiện được âm mưu đáng sợ kia chăng?

Thủy Di Điệt cũng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn. Đỉnh đầu gã không có mái che mưa, rất nhanh toàn thân đã ướt sũng.

Tác Đồ Lan khẽ ho nhẹ, nói với An Mật: "Đại Nhân, trở về thôi."

An Mật gật đầu, sau đó nhìn đám người La Phi: "Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho các anh. Các anh hiện giờ có dự định gì không?"

Trong lòng La Phi đã sớm có dự tính, lúc này thuận thế nói ra: "Ngày mai chúng tôi muốn đến 'Hẻm Núi Kinh Hoàng' xem chút, hy vọng An Mật đại nhân có thể tìm cho chúng tôi một người dẫn đường quen thuộc đường sá.

"Đến 'Hẻm Núi Kinh Hoàng'? Vậy không ai thích hợp hơn Địch Nhĩ Gia đâu." An Mật trầm ngâm chốc lát, lại bổ sung một câu, "Tác Đồ Lan đại tế ti, ông mang hai dũng sĩ nữa, cùng nhau đi nhé. Ác ma nếu ở ngay gần đó, hiện giờ đến nơi đó, vẫn cẩn thận chút thì tốt hơn."

Tác Đồ Lan vịn ngực khom lưng: "Tuân theo ý kiến của đại nhân."

An Mật không nói gì nữa, một mình đi khỏi thủy lao, mọi người đuổi theo sau. Địch Nhĩ Gia sau khi hành lễ, lại không đi theo tiễn. Vì mưa lớn, bước chân đoàn người rất nhanh, chưa đến một lúc, đã đi đến ngoài hồ núi, dãy phòng giam âm trầm u ám kia đã bị bỏ lại phía sau màn mưa.

Thình lình, một chuỗi tiếng gào khàn khàn từ trong thủy lao truyền đến, ngờ ngợ phân biệt được chính là thanh âm Thủy Di Điệt.

An Mật dừng bước, như là sửng sốt, nhưng hắn chỉ quay đầu lại liếc nhìn một cái, lại cất bước đi.

"Thủy Di Điệt? Cậu ta nói gì thế?" La Phi có chút tò mò hỏi.

Tác Đồ Lan im lặng lắc đầu, theo sát An Mật, không trả lời.

"Hắn muốn An Mật thả hắn, để hắn bảo vệ thánh nữ, đối kháng ác ma." Bạch Kiếm Ác lúc này đi tới bên cạnh La Phi, giải đáp nghi hoặc của đối phương, sau đó nhìn bóng lưng của An Mật và Tác Đồ Lan, thâm thúy nói, "Nhưng hiện giờ, hiển nhiên đã không còn ai tin hắn nữa."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét