Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

Sưu Quỷ Thực Lục 116

116,

Dương Song Song tiếp lời nói: "Em dùng lịch vạn niên lần lượt tra xét thời gian Lục Sắc, Cố Chí Hào và Thư Đào bị hại, Lục Sắc chết vào ngày 13 tháng 7, hoàng lịch là ngày giáp tháng quý vị năm canh dần; Cố Chí Hào chết vào ngày 21 tháng 8, hoàng lịch là ngày quý mão tháng giáp thân; Thư Đào bị hại ngày 28 tháng 9, hoàng lịch là ngày tân tị tháng ất dậu... Tên của những phá thiên can địa chi này, thật sự đọc trẹo miệng!"

Thầy Phùng nói: "Vậy thì thế nào? Nghe ra chỉ là ba thời gian ngẫu nhiên, bình thường."

Tôi hơi thất vọng nói: "Thật không có một chỗ nào đặc thù sao?"

Dương Song Song nói: "Thầy Phùng, trên hoàng lịch thiên can địa chi tổng cộng 60 tổ hợp, dùng vòng tuần hoàn mỗi 60 năm, mỗi sáu mươi tháng, mỗi sáu mươi ngày làm cơ sở vòng lặp..."

Thầy Phùng cười lạnh nói: "Cám ơn giáo trình nhập môn cơ sở hoàng lịch của cô giáo Dương, có biết ta là 'Lão Hoàng Lịch' trong truyền thuyết không?"

"Lão ngài kiên nhẫn chút có được không?" Tôi nói.

Dương Song Song còn nói: "Chính vì ngài là 'Lão Hoàng Lịch', bọn em hy vọng thầy có thể nhớ lại một chút, trong lịch sử có ngày nào đặc biệt, có thể trùng hợp với những ngày này, từ đó tìm chút liên hệ."

Thầy Phùng lắc đầu nói: "Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ! Đầu tiên, những ngày trùng hợp với những thiên can địa chi này có rất nhiều, tiếp theo, chuyện đã xảy ra ở những ngày này, chẳng biết lại có bao nhiêu, làm sao tìm liên hệ?"

Tôi nói: "Việc này em cũng thay thầy nghĩ rồi, bọn em đương nhiên phải giới hạn phạm vi tìm tòi. Nếu mỗi người ứng cử đều có vị tổ tiên tương ứng từng làm Sưu Quỷ Sử trong lịch sử, vậy chúng ta có thể bắt tay từ những Sưu Quỷ Sử đã tạ thế này. Nhìn từ trước mắt, chỉ cần bắt tay từ ba vị Sưu Quỷ Sử này, Lục Sắc tương ứng với vị võ sĩ Mông Cổ, Cố Chí Hào tương ứng với mỹ nữ mặc kimono, Thư Đào tương ứng với ông chú râu mép. Ba người này, đều là Sưu Quỷ Sử thầy tự mình phụ trách "rút" ra, cho nên thầy nhất định biết họ. Xin thầy nhớ lại xem, có thời gian nào liên quan tới họ, có thể tương ứng với tử kỳ của mấy người ứng cử này?"

Tôi không bao giờ ngờ tới, kiến nghị này, đã mang đến cho tôi một khoảng thời gian im lặng dài dòng buồn chán nhất.

Thầy Phùng không nói được một lời chậm rãi đi lại trong phòng học, tay ông, nhẹ nhàng phất qua tiêu bản xương khô bên bục giảng, ánh mắt của ông, si ngốc mà nhìn bộ thi thể nằm ngang trên bàn học.

Một lúc lâu, lúc ông mở miệng lần nữa, lại là một câu nói khiến tôi bất ngờ: "Xem ra, trước kia ta nhìn lầm trò rồi."

Tôi cảnh giác nói: "Thầy...Thầy có ý gì? Lầm...Lầm thế nào? Nhìn lầm em thành anh đẹp trai hả?"

"Lần trước sau khi gặp mặt, ấn tượng của ta với trò luôn là... Mặc dù nói năng cử chỉ mạnh mẽ, nhưng tâm tư khá đơn giản, hiện tại xem ra, ta đã đánh giá thấp tri thức của trò."

Trong lòng tôi sung sướng, lộ nguyên hình: "Không sao, thừa nhận sai lầm là trẻ...ông ngoan."

Thầy Phùng trừng mắt nhìn tôi, nói: "Sau khi ta tỉ mỉ nhớ lại... Kỳ thật có vài ngày tháng, ta không cần tỉ mỉ mới có thể nhớ lại, bởi vì nó đã khắc sâu vào đầu ta." Ông dừng lại, khép hờ hai mắt.

Tôi dịu dàng nói: "Wow, Mông đại tướng quân hóa ra còn có một mặt thanh niên tri thức."

Đột nhiên thầy Phùng mở mắt ra, một chút tri thức cũng không có trừng mắt liếc tôi, nói: "Cô gái mặc kimono trò nói kia, kỳ thật là một vị Sưu Quỷ Sử gần nhất."

"Hóa ra là một người bạn Nhật Bản."

"Không, là lai giữa hai dòng máu Trung Nhật, mẹ là người Nhật Bản, cha là người Trung Quốc, bà ấy tên là Hà Linh Tử." Thầy Phùng nhìn chằm chằm mặt tôi, dường như đang xem phản ứng của tôi.

Tôi nói: "Nghe có vẻ là một cái tên rất quen thuộc..."

Dương Song Song lại kinh ngạc kêu lên: "Hà Linh Tử! Thật sự là Hà Linh Tử sao?"

Thầy Phùng hỏi: "Trò còn quen Hà Linh Tử nào khác?"

Dương Song Song túm cánh tay tôi nói: "Thật là Hà Linh Tử kia á! Trong cuốn tiểu thuyết 《 Nỗi Đau Của Đom Đóm 》từng nhắc đến, tiểu cô Âu Dương San của cậu đã ở trong quyển sách kia, chẳng lẽ cậu chưa từng đọc?"

"Tớ đọc rồi, chỉ là đã quên mà thôi, chính là nữ thích khách có công năng đặc dị kia sao?"

Dương Song Song gật đầu nói: "Đúng thế, cha của bà từng tham gia Trung Quốc đồng minh hội, hình như đã hy sinh vào lần khởi nghĩa thứ mấy đó, khi còn bé Hà Linh Tử theo mẹ sống tại Nhật Bản, sau khi lớn lên tham gia kháng Nhật. Trong một lần hành thích nhân viên quan trọng trong quân đội Nhật thất bại, bà bị bắt vào phòng thí nghiệm đặc biệt quân đội Nhật tương tự bộ đội 731, bị quân Nhật giải phẫu sống..." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Dương Song Song nhỏ không thể nghe thấy, cơ thể không ngừng run rẩy.

Mặc dù từng xem quyển tiểu thuyết này, tôi nhớ lại tình tiết ấy, tim vẫn lạnh lẽo một trận.

Thầy Phùng thở dài một tiếng nói: "Tính ra, cha của bà ta là Hà Khởi Xương, là chiến hữu của ta ở Trung Quốc đồng minh hội..."

Tôi đột ngột ngắt lời: "Không phải chứ, Hà Linh Tử nếu là Sưu Quỷ Sử, làm sao lại dễ dàng bị bắt được, còn bị giải phẫu?"

Thầy Phùng lắc đầu nói: "Thần thông và pháp lực của Sưu Quỷ Sử, chủ yếu ở Âm Linh Giới. Bọn họ ở nhân gian, trừ phi tự tu luyện thành cao thủ võ lâm hoặc là ma pháp sư, còn lại không chỗ nào siêu phàm hơn nữa. Lại nói Hà Linh Tử, ở nhân gian cũng coi như rất khó lường rồi, chẳng những võ công tinh thục, hơn nữa đã luyện được dị năng đoán trước thế sự nhân tâm. Chẳng qua, Sưu Quỷ Sử lợi hại mấy, cũng không tài nào chống cự được oai của súng đạn và người đông thế mạnh. Tin rằng nếu Hà Linh Tử một mực người khôn giữ mình, đương nhiên có thể né qua đại nạn, nhưng thân là Sưu Quỷ Sử, quan trọng hơn chính là phụ tá chính nghĩa, cho nên Hà Linh Tử vì nghiệp lớn cứu nước, chịu nguy hiểm, coi như đã tròn nghĩa vụ Sưu Quỷ Sử rồi."

"Vậy bà ấy...Sao lại là tổ tiên của Cố Chí Hào chứ? Cũng không phải cùng họ..." Tôi liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt khó mà tin nổi trên mặt thầy Phùng, hình như đang nói: Hóa ra trò còn ngốc hơn so với trong tưởng tượng của ta, vội vàng nói, "Đương nhiên, con cháu chưa chắc nhất định phải cùng họ, hơn nữa từ họ mẹ..."

Trên mặt thầy Phùng là vẻ mặt "Cám ơn trời đất, trò còn chưa ngốc đến mức ấy", nói: "Tiểu cô của Hà Linh Tử, cũng chính là em gái của Hà Khởi Xương, gả vào một gia đình họ Cố, đây là nguồn cội với Cố Chí Hào. Kỳ thật, Hà gia cũng là một thế gia rất có quỷ duyên, bắt đầu từ thời Đường đã từng có không ít nhân sĩ có thể giao tiếp cùng thần quỷ tiên ma... Lạc đề quá rồi, ta muốn nói là, Hà Linh tử là qua đời năm 1950..."

Dương Song Song ngắt lời nói: "Thầy đang nói đùa đó à! Nếu câu chuyện trong quyển tiểu thuyết《 Nỗi Đau Của Đom Đóm 》kia là thật, thế thì Hà Linh Tử phải chết vào thời kháng Nhật, tại phòng thí nghiệm đặc biệt của quân Nhật kia, chuyện của những năm ba mươi, bốn mươi, làm sao đến 1950? Đã giải phóng cả rồi!"

"Các trò hãy nghe ta nói hết đã! Hà Linh Tử đích thật chết trong phòng thí nghiệm ngầm của quân Nhật kia, hơn nữa đích thật là bị hại năm 1939. Nhưng các trò đã quên một chuyện rất quan trọng: Hà Linh Tử là một Sưu Quỷ Sử. Thân xác Sưu Quỷ Sử sau khi bị hại ở nhân gian, linh phách này vẫn còn đầy đủ pháp lực cực lớn, có thể gánh vác trách nhiệm của Sưu Quỷ Sử ở Âm Linh Giới, diệt trừ ác quỷ tà ma, thậm chí, làm đủ kỳ hạn trăm năm, vẫn có thể thu được Vĩnh Sinh. Khuyết điểm duy nhất là, Sưu Quỷ Sử bị hại ở nhân gian không cách nào trở về nhân gian nữa. Hồn của Hà Linh Tử sau khi tiến vào Âm Linh Giới, vẫn làm Sưu Quỷ Sử 11 năm, thì bị hại lần nữa. Cho nên làm Sưu Quỷ Sử như Hà Linh Tử, tử kỳ chân chính, là 11 năm sau, vừa vặn là ngày 3 tháng 9 năm 1950."

Tôi lẩm nhẩm tử kỳ của Hà Linh Tử: "Ngày 3 tháng 9 năm 1950, vừa vặn là 60 năm trước! 60 năm một giáp!"

Dương Song Song càng kích động nói: "Cố Chí Hào bị hại là tháng 8, tử kỳ của Hà Linh Tử là đầu tháng 9, chẳng lẽ..."

Thầy Phùng gật đầu nói: "Các trò đã đoán đúng, ngày 3 tháng 9 năm 1950, ngày Quý Mão tháng Giáp Thân năm Canh Dần, cùng ngày Cố Chí Hào bị hại, vừa vặn kém một luân hồi, nói cách khác, tử kỳ của Hà Linh Tử, cùng tử kỳ của Cố Chí Hào, năm, tháng, ngày của thiên can địa chi hoàn toàn trùng khớp!"

Tôi hỏi: "Vậy tổ tiên của Lục Sắc thì sao? Tổ tiên của Thư Đào thì sao? Tử kỳ của họ..."

Thầy Phùng nói: "Ta nào nhớ được nhiều như vậy? Tử kỳ của Hà Linh Tử sở dĩ ta nhớ kỹ, là vì dù sao cô ta cũng là con gái của cố nhân, hơn nữa ở nhân gian bị chết thảm thiết như thế! Chẳng qua, tử kỳ của các Sưu Quỷ Sử còn lại, đại khại đều ở ba trăm năm trước..."

" Ba trăm năm vừa vặn là năm giáp!" Tôi buột miệng nói ra.

"Không sai, họ đều là Sưu Quỷ Sử thu được Vĩnh Sinh, nguyên nhân duy nhất họ bị hại, chính là trận đại loạn ba trăm năm trước..." Ông dừng lại một chút, hình như muốn cẩn thận nói tiếp, "Các trò đã biết, chính là trận hạo kiếp có liên quan đến Âu Dương Cẩn kia. Hơn nữa ta nhớ rõ, em trai của cặp Lục Gia Song Hùng đích thật là bị hại đầu tiên, sau đó là tổ tiên của Thư Đào, thằng nhóc râu ria tên Thư Khuông kia.

"Nhưng mà, ta nhớ rõ nhất chính là tử kỳ của người kia..." Ông ấy liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức hiểu được ông ấy đang nói ai.

"Là Âu Dương Cẩn chứ gì." Tôi lạnh lùng nói.,

"Âu Dương Cẩn chết vào ngày 29 tháng 6 năm 1711 dương lịch, dùng thiên can địa chi mà nói, là ngày Nhâm Dần tháng Giáp Ngọ năm Tân Mão." Ánh mắt của thầy Phùng vẫn chiếu trên mặt tôi, như đang nhìn một loại người chết nhiều nhất ông từng gặp.

Tôi cố gắng duy trình bình thản tỉnh táo: "Ngày 16 tháng 6 năm 2011, cũng là ngày Nhâm Dần tháng Giáp Ngọ năm Tân Mão. NGÀY CHẾT CỦA TÔI!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét