Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 2.11

11 - Sát Thủ Máu Lạnh

Ngày 4 tháng 9, mưa nhỏ.

Nguyên tắc sát thủ điều thứ hai: Cảm phiền hãy nhớ tới nỗi sợ giờ phút này, hơn nữa vĩnh viễn đừng để nó xảy ra lần nữa.

Giống như y chỉ đang chơi đùa với tôi một cách thiện chí.

Tôi muốn cười, nhưng cười không nổi, ván này tôi đã thua hoàn toàn!

Bây giờ tôi mới hiểu được, Trương Huy căn bản là một con cờ y tỉ mỉ chọn cho tôi, y cố ý để lại dấu tay của gã tại nhà, để tôi tưởng rằng Trương Huy chính là y, sau đó thừa dịp lúc tôi đậu xe giết chết gã rồi thoát khỏi hiện trường, dùng nó để trêu tôi! Hiện giờ y chắc chắn đã hoàn toàn dựa vào một loạt hành động của tôi trước đây để phân tích phương thức tư duy và hành động của tôi, tất cả những việc này đều nằm trong tay y!!

Quá ngu dốt!! Tôi thật sự quá ngu dốt!! Quá ngu dốt!! Quá ngu dốt!!!

Tôi đã hoàn toàn đánh giá thấp người này, hoàn toàn không ngờ y lại làm việc như thế!! Y thật sự quá thông minh!!! Tôi thậm chí phải dùng "thiên tài" để hình dung y!!

So ra, tôi thật sự quá ngốc!! Cứ thế để lại sơ hở rõ ràng như vậy!!

Y nói đúng, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ khoảnh khắc nhục nhã này trong lòng, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không để nó xảy ra lần nữa!!

Sự việc tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy thôi, một ván này y tạm thời dẫn trước, nhưng y càng làm ra nhiều chuyện, thông tin bại lộ cũng sẽ càng nhiều hơn!!

Hiện giờ cần một lần nữa viết đặc tả nhân cách y:

Là người thích đuổi bắt phần tử nguy hiểm từ lâu, chưa bao giờ quan tâm mọi thứ xung quanh, cho nên tính cách y quái gở, không giỏi giao tiếp; Vì "công việc" dài hạn đặc thù này, thể trạng y to lớn, hơn nữa rất chú ý vẻ ngoài của mình, một là sạch sẽ, hai là bình thường, y sẽ tìm mọi cách ẩn mình trong đám đông, cho nên trong hiện thực y rất có khả năng là một người rất bình thường, hơn nữa là người gây cảm giác không tồn tại.

Một dao y đâm vào tim Trương Huy vừa chuẩn lại vừa hiểm, thủ pháp thành thạo, chứng tỏ có khả năng cũng là phương thức giết người thường ngày của y; Trương Huy mở to mắt, cơ thể không có dấu hiệu di chuyển, nói cách khác trước khi bị giết gã không phát hiện có người tiến vào, có khả năng đã bị gây mê.



Y có thể dò được tư liệu của Trương Huy, không, không chỉ Trương Huy, còn có những nạn nhân trước kia chết trong tay y, họ phần lớn đều có tiền án, trước kia tôi tưởng vì Trương Huy cũng từng ngồi tù, hiện giờ từ việc y làm thế nào che giấu hành tung của mình xảo diệu như thế xem ra tuyệt đối không đơn giản!!

Còn nữa, y có thể nắm bắt hướng đi của cảnh sát, hơn nữa khá hiểu rõ thời gian, tốc độ xuất cảnh của sở cảnh sát -- Trong vụ án Trương Huy, sự xuất hiện của cảnh sát là y tỉ mỉ thiết kế cho tôi, nói vậy chính bản thân y khi hành động tuyệt đối không có cảnh này, đúng vậy, nếu tự y ra tay, tôi dám khẳng định, y tuyệt đối không có bất kỳ liên hệ gì cùng cảnh sát!

Việc này đều chứng minh công việc của y có liên quan khá lớn tới sở cảnh sát!

Chẳng lẽ y cũng đang ở sở cảnh sát? Hoặc nói, y chính là một cảnh sát?!

Thể năng, cảm giác trách nhiệm, tinh thần chính nghĩa, lực hành động, những điều này đều là điều kiện cơ bản để trở thành một cảnh viên ưu tú, cũng có thể là vì y tại sở cảnh sát thấy được quá nhiều bất công, thể nghiệm sự bất lực và bất đắc dĩ của quá nhiều cơ chế quan liêu mục nát hiện hữu, cho nên y quyết định mình không cần mượn thân phận cảnh sát nữa, mà hóa thân thành Tu La chuyên quét sạch tội ác !!

Đúng vậy, tôi có thể dò được tư liệu của những người mất tích này và Trương Huy chẳng phải đều là vì tôi đang ở sở cảnh sát sao? Trừ lý do đó ra, không có bất kỳ con đường nào có thể dò được những tài liệu này.

Cùng đạo lý ấy, y muốn thu được những tài liệu này, nhất định cũng cần phải có hoàn cảnh bên ngoài giống tôi -- Cho dù tòa án và viện kiểm sát cũng cần sau khi cảnh sát cung cấp tư liệu mới có tư cách tra cứu, do đó chỉ có ẩn náu ở sở cảnh sát mới có thể dò được những tài liệu này!

Cảnh sát giao thông và cảnh sát phường có loại trừ đầu tiên, cảnh sát tuần tra và cảnh sát hình sự cả thành phố gộp lại ít nhất cũng có sáu, bảy trăm người rồi ấy chứ?

80% Cảnh sát hình sự của sở cảnh sát Bạch Hổ tôi đã tư vấn tâm lý họ, trong đó tuy có vài cảnh viên có chướng ngại nhân cách, nhưng đều không khớp với đặc tả của kẻ thần bí, cơ bản có thể loại trừ, 20% còn lại thì cần bỏ vào danh sách những người tình nghi của tôi!!

Nếu sở cảnh sát Bạch Hổ không điều tra ra, ba sở cảnh sát còn lại cũng cần tiếp tục kiểm chứng, mặc dù là một công trình vĩ đại, nhưng dù sao tôi càng cách y gần hơn một bước rồi!!

Nếu bị đùa giỡn nữa, sẽ gộp cả sự ngưỡng mộ trả lại!!

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, phòng làm việc sở trưởng

Triệu sở trưởng cẩn thận đọc hết báo cáo của Bách Hạo Lâm, gở gọng kính xuống, nói:

"Hạo Lâm, suy nghĩ này của cậu rất tốt, chẳng qua trong sở không có chỗ lớn như vậy để cậu dạy cảnh viên."

"Cảm ơn lời tán thành của Triệu sở trưởng, tôi cũng từng nghĩ, cảnh lực trong sở lớn khoảng hơn 300 người, quả thực không có giảng đường có thể chứa nhiều người như vậy, cho nên tôi chuẩn bị phân bộ môn dạy." Bách Hạo Lâm nói ra suy nghĩ của mình.

"Tốt lắm, nhưng tôi cho rằng sẽ làm phiền cậu quá, cậu vốn chỉ là làm không công." Triệu sở trưởng tràn đầy áy náy nói.

"Triệu sở trưởng nói như vậy khách khí quá, ngài chẳng những không đuổi tôi đi, còn cung cấp một căn phòng làm việc độc lập cho tôi, tôi đã rất cảm kích rồi." Bách Hạo Lâm dùng ánh mắt chân thành nhìn Triệu sở trưởng.

"Thế nhưng tôi không hiểu lắm, cậu vốn làm đánh giá tâm lý và tư vấn tâm lý cho cảnh viên, sao lại nghĩ tới việc dạy cảnh viên phân tích hành vi phạm tội chứ?"

"Tôi từng hỏi một ít cảnh viên, họ ở trường cảnh sát mặc dù cũng từng học tâm lý học phạm tội, nhưng đều quá chung chung, quá lý luận hóa, không liên quan gì mấy đến công việc thực tế, cho nên họ hầu như không vận dụng được ngành học này," Bách Hạo Lâm nói ra một phần suy nghĩ trong lòng, "Thật ra từ lúc chiến tranh thế giới lần hai, Hoa Kỳ cũng đã đẩy tâm lý học phạm tội vào huấn luyện đặc công. Những năm 70 của thế kỷ 20, FBI đã thiết lập khoa trợ giúp điều tra chuyên môn, áp dụng tâm lý học phạm tội vào công tác điều tra hình sự thực tế, hơn nữa còn nhận được thành quả rõ rệt, cho nên tôi hy vọng có thể dùng hết sức mình để cảnh viên của chúng ta cũng sở hữu kỹ năng chuyên nghiệp ở mặt này."

"Cậu nói không sai, Fyodor Dostoyevsky từng nói: Mọi người rất dễ phê phán kẻ ác, nhưng lại quên đi việc hiểu rõ thế giới nội tâm của họ. Tâm lý học phạm tội chính là con đường dò xét thế giới nội tâm vặn vẹo này. Cứ làm theo ý cậu sắp xếp đi!" Triệu sở trưởng lộ ra nụ cười cổ vũ với Bách Hạo Lâm.

"Cám ơn Triệu sở trưởng." Bách Hạo Lâm nói cám ơn, rời khỏi phòng làm việc của hắn.

Bách Hạo Lâm vừa rời đi, Triệu sở trưởng nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi cho người lãnh đạo trực tiếp của mình:

"Tư Mã cảnh giám, tôi là lão Triệu, ha ha, đúng vậy, có chuyện cần báo cáo với ngài. . ." Tư Mã cảnh giám là cảnh giám chuyên phụ trách toàn bộ cảnh sát hình sự của cả thành phố.

Xế chiều hôm đó, phòng trinh sát hình sự số 1.

Do "đề xuất" mang tính ép buộc của Triệu sở trưởng, toàn bộ các hình cảnh phòng trinh sát hình sự ban 1 có mặt.

Phòng trinh sát hình sự ban 1 là phòng tinh anh của sở cảnh sát, chuyên tiếp xúc với những tội phạm hung tàn nhất, rất nhiều quốc gia còn có cách gọi đặc biệt là: Tổ Trọng Án, chỉ vì phân chia đặc thù các ban ngành sở cảnh sát thành phố TMX, cách gọi cũng khác biệt, kỳ thật tính chất giống nhau, ví dụ như vụ án giết trẻ em của Lý Vọng Long, nếu không phải Bành Đào và Lý Ưng nhúng tay, vốn phải do ban 1 phụ trách.

Tinh anh cũng không có nghĩa sẽ hợp tác với Bách Hạo Lâm, trong 20% cảnh viên chưa tới chỗ anh đánh giá tâm lý phần lớn đến từ ban 1.

Lúc này, Bách Hạo Lâm đứng trước máy chiếu, tự giới thiệu đơn giản trước, anh từ vẻ mặt hờ hững và động tác vai kề vai của các cảnh viên nhìn thấu tâm trạng bài xích của họ, Bách Hạo Lâm dửng dưng nói:

"Đầu tuần Bộ Tư Pháp đã chính thức đệ trình với Nghị Viện Quốc Dân quy tắc lập pháp của "Luật Im Lặng", chắc hẳn mọi người cho rằng khó có thể giải thích được đúng không?"

Các cảnh viên lên tiếng phụ họa, một số người buông cánh tay đang khoanh xuống, tháo bỏ phòng ngự.

"Từ thời cuối Xuân Thu khi Lý Khôi lập ra bộ pháp điển đầu tiên 《 Pháp Kinh 》tới nay, các phương thức thẩm vấn của bộ môn Tư Pháp đều dùng 'Thật thà sẽ khoan hồng, chống lại sẽ nghiêm trị' là chính, nếu Nghị viện Quốc dân chính thức tuyên bố phương pháp này thành lập, cột mốc đã kéo dài hơn hai ngàn năm của chế độ tư pháp này sẽ tháo đi thay mới, cũng đồng nghĩa phương pháp phá án truyền thống này sẽ bị đào thải!"

"Nói vậy cậu đồng ý với 《 Luật Im Lặng 》hả?" Có cảnh viên lớn tiếng chất vấn.

"Đây là vấn đề của đám chính khách ngớ ngẩn phải thảo luận, ý kiến của chúng ta căn bản không quan trọng." Bách Hạo Lâm bất đắc dĩ nhún vai.

Các cảnh viên cười ầm, Bách Hạo Lâm đã nói ra tiếng lòng của họ, làm hảo cảm của họ với anh tăng gấp bội.

"Nếu ban hành 《 Luật Im Lặng 》chỉ là vấn đề thời gian, vậy phương thức phá án của chúng ta đang cần có sự thay đổi lớn." Bách Hạo Lâm vừa nói vừa mở tài liệu, đột nhiên anh dừng động tác lật sách của mình, nhìn cảnh viên phía dưới, thành khẩn nói, "Yên tâm, tôi sẽ không bàn luận viển vông về mấy danh từ giải thích máy móc khó hiểu để lãng phí tiền của người nộp thuế, mà sẽ nói cho mọi người làm thế nào vận dụng trực tiếp tâm lý học vào quá trình điều tra phá án, ừm, tôi đã nói rằng mình dạy tâm lý học đúng không?"

"Ha ha." Sự hài hước của Bách Hạo Lâm khiến các cảnh viên thoải mái cười, bầu không khí đã dịu đi nhiều so với lúc bắt đầu.

"Căn cứ số liệu điều tra của Bộ Chi Viện, trong các vụ án hình sự của sở này có 16% là cố ý giết người, 84% là lỡ tay giết người, mọi người đều biết, cố ý giết người và lỡ tay giết người cân nhắc mức hình phạt hoàn toàn khác nhau, rất nhiều phạm nhân cũng vì vậy mà muốn lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, vậy chúng ta phải làm thế nào phán đoán họ có đang nói dối hay không?" Bách Hạo Lâm vừa nói vừa mở máy chiếu, phát phim tư liệu.

Đây là phim ghi hình tòa án điều tra một vụ án mạng gây tiếng vang rất lớn tại thành phố TMX.

Một sinh viên đại học do bị thông báo phải lưu ban, ngay đêm đó đã giết hại thầy chủ nhiệm lớp của hắn, khi ấy điểm tranh luận lớn nhất của vụ án chính là khi sinh viên đại học này giết người có bị rơi vào hỗn loạn tinh thần không, nếu đáp án là có, vậy lượng hình phạt của hắn sẽ giảm rất nhiều so với tội cố ý giết người.

Kiểm sát trưởng vụ án này chính là Từ Đông Bình.

Bách Hạo Lâm bắt đầu phát băng ghi hình.

Trong hình ảnh, Từ Đông Bình đi tới trước mặt bị cáo, hỏi:

"2h30 chiều ngày 13 tháng 4 năm 2005, nạn nhân gọi cậu vào phòng làm việc, nói rằng cậu phải lưu ban, khi ấy có bằng chứng nói cậu không có biểu hiện phản ứng quá khích, mà rất bình tĩnh rời đi, có thật như thế không?"

"Đúng vậy." Bị cáo khi nói cũng không nhìn Từ Đông Bình, mà nhìn tay mình.

Bách Hạo Lâm nhất nút tạm ngừng, hỏi các cảnh viên:

"Mọi người cho rằng lúc này tâm trạng hắn thế nào?"

"Hắn không dám trao đổi mắt với kiểm sát trưởng, chứng tỏ hắn đang nói dối." Có người nói.

"Nói không sai, hắn đích thực đang nói dối. Đồng thời hắn nhìn tay của mình, cho thấy đang tập trung tinh lực ức chế phẫn nộ trong lòng, có khả năng khi ấy hắn thật sự rất bình tĩnh rời đi, trong lòng lại sắp nổi khùng, mặc dù bây giờ nói gì cũng muộn rồi, nhưng e rằng khi đó hắn đã động sát khí rồi." Bách Hạo Lâm giải thích.

Băng ghi hình tiếp tục.

"Trong quá trình thẩm vấn, cậu nói cậu không nhớ rõ buổi tối xảy ra chuyện gì, có thể nói tường tận lại lần nữa không?" Từ Đông Bình hỏi.

"Biết bị lưu ban, tôi về ký túc xá nằm một lát, nhưng trong lòng rất loạn, mơ mơ màng màng hình như thiếp đi, sau đó khi tôi tỉnh táo lại, phát hiện toàn thân đã dính đầy máu, tôi rất sợ, liền giặt sạch quần áo dính máu của mình, ngày thứ hai sau đó cảnh sát liền tới tìm tôi."

Bách Hạo Lâm nhấn nút tạm ngừng, phóng to hình ảnh, chỉ vào chỗ lõm rất nhỏ trên mặt hắn nói: "Đây chứng tỏ hắn đang cắn má trong, cho thấy hắn rất căng thẳng, hơn nữa che giấu một ít chuyện."

Bách Hạo Lâm tiếp tục phát băng.

". . ., cậu giết thầy mình!!" Từ Đông Bình lớn tiếng quát hỏi, "Cậu đâm ông ấy mười một nhát, đây hoàn toàn là một vụ án mạng máu lạnh có dự mưu!!"

"Không phải!! Tôi không có --! ! !" Hắn gào lớn.

Ở đây, Bách Hạo Lâm lại nhấn nút tạm ngừng, phóng to nét mặt hắn, chỉ vào phần mũi nhăn lại của hắn:

"Đây là nét mặt ức thẹn thành giận điển hình, khi thẩm vấn nhìn thấy được nét mặt này các bạn sẽ biết ngay mình đã đánh trúng chỗ hiểm."

Sau khi phân tích xong tư liệu hình ảnh, Bách Hạo Lâm quay về phía các cảnh viên, nửa đùa nửa nghiêm túc nói:

"May là thiên lý rõ ràng, cuối cùng phán cố ý giết người kết thúc vụ án." Anh quét mắt khắp các cảnh viên ở đây, quan sát động tác và nét mặt họ lúc này.

"Nhưng đây là vụ án đã định tội, khi chúng tôi thẩm vấn bình thường nên phán đoán thế nào đây? Ví dụ như khi chúng tôi đang hỏi kẻ tình nghi, làm sao biết hắn có phải đang nói dối hay không?" Một cảnh viên đặt câu hỏi.

"Xin hỏi tối qua cậu đã làm những gì?" Bách Hạo Lâm không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại.

"Tối hôm qua tăng ca đến bảy giờ rưỡi, sau khi tan ca đi ăn tô mì, sau đó đến siêu thị mua vài thứ, về nhà lại dạy con làm bài tập, rồi đọc sách một lát, khoảng 12 giờ ngủ." Viên cảnh sát kia lưu loát nói.

"Tôi không nghe rõ, xin cậu lặp lại lần nữa." Bách Hạo Lâm mỉm cười nói.

Cảnh viên lộ vẻ mặt "bị mắc lừa".

"Đây là tai hại của việc bịa lời nói dối, " Bách Hạo Lâm giải thích, "Lặp đi lặp lại câu hỏi là một trong những kỹ xảo nhìn thấu lời nói dối, nhưng các vụ án hình sự hiện nay càng ngày càng có xu hướng tội phạm trí tuệ cao, tội phạm có dự mưu rất có khả năng từng luyện tập nhiều lần, cho nên quan sát động tác cơ thể, hành vi nét mặt sẽ trở thành căn cứ quan trọng hàng đầu, vì thời gian có hạn, tạm thời không giải thích quá nhiều, các bạn có hứng thú có thể một mình tìm tôi thảo luận. Cuối cùng tôi muốn dùng câu nói của nhà tâm lý học nổi tiếng Sigmund Freud để kết thúc: 'Không ai có thể che giấu bí mật, cho dù đôi môi đóng chặt, đầu ngón tay vẫn có thể nói, từng lỗ chân lông đều đã tiết lộ bí mật.'" Nói xong, anh hướng về phía mọi người cong lưng, để cảm tạ họ đã dành thời gian quý giá.

Các cảnh viên Ban 1 cho Bách Hạo Lâm tràn vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Bách Hạo Lâm xóa bỏ toàn bộ tên các cảnh viên ban 1 trên bảng liệt kê của anh.

Bách Hạo Lâm cố ý sử dụng vụ án của Từ Đông Bình phụ trách chính là muốn xem phản ứng của họ, anh tin nếu kẻ thần bí nằm trong đó, nhất định sẽ có động tác rất nhỏ, nhưng anh không phát hiện người có hành vi khác thường trong đó, cho nên loại bỏ toàn bộ họ.

Bách Hạo Lâm xoa huyệt thái dương, anh biết đây là một biện pháp ngốc, nhưng bây giờ không còn phương pháp tốt hơn.

Có danh tiếng truyền thụ của cảnh viên Ban 1, các buổi lên lớp kế tiếp sẽ dễ dàng hơn, các cảnh viên cũng đều rất phối hợp, Bách Hạo Lâm dùng thời gian hai ngày rưỡi, đã rà soát hết một lượt tất cả các bộ phận sở cảnh sát Bạch Hổ, đáng tiếc là không hề có tiến triển mang tính thực chất là bao về thân phận của kẻ thần bí.

Chiều ngày hôm nay lúc gần tan ca, Bách Hạo Lâm nhận được điện thoại của Triệu sở trưởng:

"Hạo Lâm, không ít cảnh viên có phản ứng rất tốt với bài giảng của cậu đó."

"Cám ơn Triệu sở trưởng khích lệ, kỳ thật là mọi người tâng bốc thôi." Bách Hạo Lâm khiêm nhường nói.

"Tôi báo việc này cho Tư Mã cảnh giám, ông ấy cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của cậu, cho nên muốn phiền cậu đến sở cảnh sát Chu Tước, Thanh Long và Huyền Vũ giảng dạy giống vậy."

"Không thành vấn đề, rất vui được giúp các anh." Bách Hạo Lâm cười nói.

"Về mặt chi phí không cần lo lắng, cậu suy nghĩ của sở cảnh sát như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để cậu làm không công." Triệu sở trưởng nói.

Sau khi nói tạ ơn Triệu sở trưởng, cúp điện thoại, Bách Hạo Lâm cười khẽ một tiếng.

Lúc đầu anh tìm Triệu sở trưởng đưa ra ý này, mục đích đầu tiên là muốn mượn quyền uy của ông ta bức bách cảnh viên tham gia, mục đích thứ hai là dùng ông ta làm đòn bẩy -- Bản thân Bách Hạo Lâm cũng không tiện trực tiếp liên lạc với sở trưởng của ba sở cảnh sát kia lắm, tự ông ta nói là tốt nhất -- Từ vụ án giết trẻ em của Lý Vọng Long, Triệu sở trưởng liên tiếp nhận được phỏng vấn, có thể thấy người này cực thích khoe khoang, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện công tích của mình với cấp trên, bây giờ đã là cục diện song thắng.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.

"Mời vào."

Một cảnh viên cầm một xấp văn kiện đẩy cửa vào:

"Xin chào, bác sĩ Bách, tôi là Trần Hạo của Ban Số 2, gần đây nhận được một vụ án khó giải quyết, muốn nghe chút ý kiến chuyên môn của cậu." Huy hiệu trên vai hắn cho thấy hắn là một cảnh trưởng.

"Chưa đến mức ý kiến, chỉ là một vài kiến nghị thôi." Bách Hạo Lâm làm một động tác "mời ngồi".

"Là thế này, 1h46' rạng sáng ngày 9 tháng 4, chúng tôi nhận được một cú điện thoại báo án nặc danh, nói số 268 phố Đông Bích xảy ra một vụ án mạng." Hắn nói rồi đưa tư liệu vụ án cho Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm tiếp nhận, mở tài liệu, thấy ảnh chỗ xã khu của Trương Huy.

Đây là mục đích thứ ba Bách Hạo Lâm sắp xếp giảng dạy, nếu mình chủ động tham gia vụ án của Trương Huy, bản thân mình chính là một chuyện rất khả nghi, cho nên anh khéo léo lợi dụng tri thức chuyên ngành của mình chinh phục các cảnh viên phá án, để họ chủ động tìm mình xin giúp đỡ.

"Điện thoại báo án nặc danh?" Bách Hạo Lâm lặp lại, "Có thể cho tôi mượn nghe tư liệu ghi âm lúc đó không?"

"Đương nhiên là được," Trần Hạo thấy Bách Hạo Lâm hứng thú, như gặp được cứu tinh, "Nhưng mà tôi đã cùng các tổ viên nghe nhiều lần, không hề phát hiện được gì." Nói thì nói thế thôi, nhưng hắn vẫn lấy ra CD kẹp trong đống tài liệu giao cho Bách Hạo Lâm.

Ghi âm rất ngắn.

"Xin chào, đây là 110, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?"

"Tôi nhìn thấy một kẻ khả nghi vào nhà hàng xóm." Là giọng một người đàn ông, nhưng giọng cực kỳ mềm nhẹ, nghe ra được gã cố ý đè thấp giọng.

"Xin hỏi địa chỉ của ngài là gì?"

"Số 101 tòa 3 số 268 đường Đông Bích." Người nọ nói xong liền cúp điện thoại.

"Ghi âm quá ngắn." Bách Hạo Lâm áy náy nói, "Các anh có giao cho phòng kiểm nghiệm âm ảnh phân tích chưa? Ví dụ như âm nền, nơi phát ra cuộc điện thoại vv...?"

"Có, cuộc điện thoại gọi từ một buồng điện thoại công cộng cách xã khu này không xa, chúng tôi cũng đi tìm chuyên viên giám thính, nhưng học nói không cách nào thông qua tiếng nói này để phán đoán thân phận."

"Về cái xác thì sao?" Bách Hạo Lâm lật đến báo cáo pháp y.

"Nguyên nhân chết rất đơn giản, vật nhọn đâm vào tim dẫn đến tử vong, trên hung khí chỉ phát hiện dấu tay của nạn nhân."

"Kiểm nghiệm chất độc thì sao?" Bách Hạo Lâm lại hỏi.

"Kiểm nghiệm độc?" Trần Hạo lặp lại lần nữa, không biết vì sao Bách Hạo Lâm đặt câu hỏi như thế.

"Anh xem tư thế của người này, hoàn toàn không có dấu hiệu di chuyển, dưới tình huống bình thường, có thể phán đoán là tự sát, nhưng người bình thường sẽ chọn mổ bụng, cho dù muốn giảm bớt đau đớn trực tiếp đâm vào tim, dưới tiền đề không có bất cứ tri thức y học nào, rất khó đâm chuẩn như vậy. Còn nữa, anh xem tay người này, hai tay hoàn toàn mở ra, đặt hai bên người, nếu là tự sát, hai tay phải nắm vào trong mới đúng, cho nên tôi cho rằng có khả năng người này bị người ta đánh thuốc, sau đó mới bị giết." Bách Hạo Lâm nói.

"Tôi lập tức đi tìm pháp y!" Nghe Bách Hạo Lâm nói xong, Trần Hạo như trong mộng tỉnh dậy.

"Không biết các anh có kẻ tình nghi chưa?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Người chết từng ngồi tù nhiều lần, mặt ngoài thì nghiêm túc làm việc, thực tế gần đây buôn bán thuốc phiện kiếm sống, cho nên kẻ tình nghi rất nhiều." Trần Hạo nói.

Buôn bán thuốc phiện? Khó trách mỗi ngày hắn đều phải đến nhiều khu giải trí như vậy, hóa ra là đi giao dịch. Bách Hạo Lâm thầm nghĩ, nhưng anh không tỏ vẻ gì:

"Nếu có thể, cho tôi mượn đọc kỹ hơn không? Có lẽ có thể loại bỏ một ít kẻ tình nghi."

"Đương nhiên!" Trần Hạo sảng khoái đồng ý.

Trần Hạo đi rồi, Bách Hạo Lâm lúc này mới nhìn thẳng vào người đàn ông từng được mình định nghĩa là kẻ địch số một này.

Cảnh sát nhận được cuộc gọi nặc danh vào 1h46, thời gian tuần cảnh gần nhất chạy tới hiện trường là 1h54', Bách Hạo Lâm nhớ rõ ràng khi mình dừng xe là 1h32', đi bộ đến chỗ ở của Trương Huy ước chừng cần 12, 13 phút, nói cách khác, kẻ thần bí sau khi chắc chắn mình đi vào bẫy mới gọi báo cảnh sát.

Tư liệu hữu dụng ở hiện trường không nhiều lắm, chủ yếu còn vì trong nhà Trương Huy quá mức bẩn thỉu lộn xộn, thế nhưng cảnh sát cũng đã chú ý tới cánh cửa sổ Bách Hạo Lâm thoát đi, may mà anh mang găng tay, cảnh sát cũng không thu được dấu tay, nhưng dưới cửa sổ đã phát hiện một dấu chân, phán đoán sơ bộ là nam giới cao khoảng 1m77 đến 1m81, mà Bách Hạo Lâm chính là cao 1m79.

Việc này mặc dù cũng không thể chứng minh Bách Hạo Lâm ở đó lúc ấy, nhưng làm anh có chút chột dạ.

Trước mắt cảnh sát tập trung kẻ tình nghi vào sáu gã tội phạm ma túy có giao dịch thuốc phiện với Trương Huy và hai gã bạn tù của hắn, khi xảy ra vụ án, họ không có chứng cứ vắng mặt hiện trường.

Xem xong báo cáo điều tra cực ngắn gọn của cảnh sát, Bách Hạo Lâm dựa ra sau.

Vì vậy có thể thấy được kẻ thần bí đặt bẫy anh, đồng thời cũng để lại đường lui cho anh.

"A, thật biết điều." Bách Hạo Lâm cười gằn nói.

Cho tới nay anh đều xem kẻ thần bí là địch, hiện giờ y lại một lần nữa dùng hành động chứng tỏ: Tôi không có địch ý với cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết làm thế nào trở thành một sát thủ thành công!

Đáng tiếc Bách Hạo Lâm không dự định trở thành sát thủ, hiện giờ sự tồn tại của kẻ thần bí đã cấu thành uy hiếp khá lớn với anh, huống chi hiện giờ Từ Đông Bình đã mất tích gần một tháng, người nhà của gã đã báo cảnh sát, vì người mất tích chính là kiểm sát trưởng nổi tiếng ở thành phố này, cảnh sát cũng vô cùng để tâm, khiến thần kinh Bách Hạo Lâm mỗi ngày đều căng chặt, anh không biết kẻ thần bí một ngày nào đó có thể dùng thư nặc danh tố cáo mình không, mặc dù cảnh sát không có chứng cứ, cũng đủ hỏng bét, cho nên anh tuyệt không thể bó tay chịu chết!!

Bách Hạo Lâm từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ da đen, trên đó ghi chép danh sách các cảnh viên anh cho rằng khá khả nghi, anh muốn tìm họ tâm sự lần nữa, có lẽ sẽ nhìn ra chút manh mối.

Bách Hạo Lâm chuẩn bị tới ban số 3, vừa rời khỏi phòng làm việc, liền nhìn thấy Dịch Vân Chiêu quanh quẩn phía trước, cậu ta thong thả bước, đầu rủ xuống, tay trái nâng tay phải, ngón giữa tay phải và ngón trỏ không ngừng chạm môi, thoạt nhìn do dự không yên.

"Vân Chiêu." Bách Hạo Lâm chào hỏi cậu ta.

"Á, bác sĩ Bách." Dịch Vân Chiêu vừa nghe tiếng Bách Hạo Lâm, nhất thời đứng nghiêm, cậu ta nhìn anh một cái, lại nhanh chóng dời mắt, sau đó cười với anh, nói là cười, kỳ thật cũng chỉ là tác động kéo khóe miệng, trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Bách Hạo Lâm đã từ ngôn ngữ cơ thể của Dịch Vân Chiêu cảm giác được cậu ta nhìn thấy mình cảm thấy có chút khó xử, anh cũng không muốn làm khó cậu ta, cũng cười với cậu ta, rất tự nhiên đi qua người cậu ta, anh vừa đi hai bước, Dịch Vân Chiêu đột nhiên gọi anh lại:

"Ấy --, bác sĩ Bách."

"Gọi Hạo Lâm là được rồi." Bách Hạo Lâm biết Dịch Vân Chiêu nói năng khách khí là còn cảnh giác với mình.

"Chuyện ngày đó, xin lỗi." Dịch Vân Chiêu khẽ cắn môi dưới, mí mắt rủ xuống.

"Ngày đó?" Chuyện gì?" Bách Hạo Lâm hỏi lại.

"Vừa mới nhận được điện thoại báo mất tích của cô bé kia mấy ngày trước, cô ấy nói bạn học 'mất tích' của cô ấy đã trở lại, hóa ra đêm đó khi cô ấy chuẩn bị rời khỏi Hồng Nguyệt Lượng, nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, đối phương tự xưng là một công ty chuyển phát nhanh, nói cô ấy trúng thưởng, phần thưởng là chuyến du lịch Thái Lan ba ngày." Dịch Vân Chiêu nói.

"Thế không phải rất tốt sao, tại sao nói kỳ lạ?" Bách Hạo Lâm không rõ.

"Mấu chốt là cô ấy không hề tham gia hoạt động trúng thưởng nào. Cô bé kia nói với đối phương họ nhầm rồi, nhưng đối phương nói họ đã tìm suốt một ngày, hơn nữa cách thời gian máy bay cất cánh chỉ còn hai tiếng, nếu tặng không được ông chủ sẽ mắng họ, tóm lại khuyên cô ấy nhận phần thưởng vốn không thuộc về cô ấy, cô bé lo khi ấy đêm đã khuya, không gọi điện cho bạn bè và người nhà, cũng không kịp lấy quần áo, sau khi lấy tiền từ ATM lên máy bay trước, sáng hôm nay mới từ Thái Lan trở về."

"Quả thật có chút kỳ lạ, chẳng qua bình an trở về là tốt rồi." Bách Hạo Lâm ngoài miệng mặc dù nói vậy, trong lòng lại không hề nghĩ vậy, vì thật sự quá trùng hợp!!

Nếu không phải nghe được cô ta mất tích, anh sẽ không tìm được Trương Huy nhanh như vậy, mà hiện giờ anh mới phát hiện sự mất tích của cô gái đúng là một trò hề! Không, đây căn bản có lẽ do kẻ thần bí tỉ mỉ bày ra, vụ án mất tích này nhìn như có chút quái dị, nhưng không có bất cứ ai bị thương lại đẩy anh về phía vực sâu đen tối hơn.

"Những lời tôi đã nói ngày đó, hy vọng bác sĩ Bách bỏ qua cho." Dịch Vân Chiêu tràn đầy xin lỗi nói.

"Tôi đã quên rồi," Bách Hạo Lâm cười vỗ vai Dịch Vân Chiêu, nói, "Đừng tự tạo áp lực quá."

Mặc dù mức độ không lớn, nhưng Dịch Vân Chiêu đã khẽ gật đầu.

Một tuần kế tiếp, Bách Hạo Lâm bôn ba qua lại bốn sở cảnh sát lớn, trong lúc truyền dạy tâm lý học phạm tội cho các cảnh viên, anh nói năng hài hước, giảng dạy chuyên nghiệp và phân tích vụ án sống động được phần lớn các cảnh viên hoan nghênh. Lúc giảng dạy, anh cũng quan sát đến vẻ mặt, động tác các cảnh viên, đã loại trừ được 96% cảnh viên.

Cùng lúc đó, báo cáo phân tích độc lý của Trương Huy đã có, trong cơ thể hắn phát hiện Scopolamine.

Dược phẩm hóa học Scopolamine để trị say xe, có tác dụng gây mê, một giọt cũng có thể làm người ta ngã xuống, cũng chính vì sự tồn tại mang tính phổ biến này, cảnh sát không cách nào từ đó tìm được nhiều đầu mối hơn, vụ án lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc.

Những đầu mối nhìn như vô dụng trong mắt những cảnh sát này, lại làm cho Bách Hạo Lâm càng hiểu rõ hơn về kẻ bí ẩn!

Scopolamine đích thật là dược phẩm hóa học phổ biến, sự xuất hiện của nó cũng chứng tỏ kẻ thần bí có trình độ hiểu biết hóa học hoặc y học rất cao, có lẽ là người chuyên nghiệp.

Trong sở cảnh sát loại người chuyên nghiệp này cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn ở bộ Chi Viện.

Bộ Chi Viện!

Bách Hạo Lâm hít một hơi lạnh, anh thế mà quên mất Bộ Chi Viện!!

Cảnh viên của bộ Chi Viện xem như hiệp cảnh, không giống với cảnh sát truyền thống, họ không ra ngoài làm việc, chỉ ở làm việc bên trong, làm một ít công tác kiểm nghiệm nhìn như đơn giản, nhưng lại cực kỳ chuyên nghiệp, cho nên Bách Hạo Lâm khi đánh giá tâm lý và giảng dạy tâm lý học phạm tội không đưa họ vào đó, mà kẻ thần bí rất có khả năng trốn ở bộ Chi Viện!!

Bách Hạo Lâm thầm than mình quá sơ suất.

Đáng ăn mừng chính là nhân số của bộ Chi Viện không nhiều lắm, huống chi Bách Hạo Lâm lúc trước đã phân tích hành vi của kẻ thần bí, có thể loại trừ cảnh viên nữ giới và nam giới khá trẻ tuổi, tính cách vô cùng cở mở cũng không có xe riêng.

Còn lại 22 người, mà vì Bách Hạo Lâm quên mất nhóm người này, biết rất ít về họ, không thể dễ dàng loại trừ bất kỳ ai.

Bách Hạo Lâm nhíu mày, hai bàn tay đan nhau, ngón cái chống hàm, ngón trỏ kề sát chóp mũi, một lát sau, anh bình thường trở lại, vỗ nhẹ mặt bàn, thấp giọng lẩm bẩm:

"Nếu Muhammad không chịu lên núi, sao không để cho núi tự mình đi tới trước mặt Mohammad?"

Trải qua bốn ngày điều tra tường tận, Bách Hạo Lâm cuối cùng tập trung mục tiêu trên cảnh viên tên Tăng Tường Bân ở bộ Chi Viện sở cảnh sát Huyền Vũ.

Tăng Tường Bân khoảng 30 - 32 tuổi, chưa lập gia đình, tốt nghiệp chuyên ngành hóa học đại học nổi tiếng khu vực, sau đó tiến vào bộ Chi Viện sở cảnh sát, chủ yếu phụ trách xử lý và phân tích nguyên tố vi lượng xuất hiện trong chứng cứ, bình thường ít nói kiệm lời, cho dù đồng nghiệp làm việc cùng hắn 8 năm cũng biết rất ít về hắn, các phương diện đều phù hợp với đặc tả nhân cách của kẻ thần bí.

Bách Hạo Lâm từng chủ động tiếp xúc với Tăng Tường Bân, phản ứng của hắn cực kỳ lạnh nhạt, cơ hồ có thể dùng trốn tránh để hình dung.

Xem ra kẻ thần bí đích thật là một kẻ chấp hành thích nấp trong bóng tối, hắn không thích trao đổi với ai, căn cứ đặc điểm tính cách của hắn, liên tiếp bại lui sẽ chỉ làm hắn thừa cơ lợi dụng, nhưng nếu chủ động xuất kích, hắn ngược lại sẽ cố kỵ.

Cho nên Bách Hạo Lâm quyết định đêm nay quyết định thắng bại!!

Bách Hạo Lâm kết thúc bài giảng của ban số 7 tuần cảnh sở cảnh sát Huyền Vũ lúc 4h30 chiều, anh và các cảnh viên tán gẫu một lát thì đứng dậy cáo từ, không giống với bình thường ở chỗ, lần này anh không đi về như bình thường, mà đi vào tòa nhà mua sắm bên cạnh sở cảnh sát, lái chiếc ô tô mình thuê ra, đậu bên đường lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng 6h30, Tăng Tường Bân lái chiếc xe cũ của hắn rời khỏi sở cảnh sát, Bách Hạo Lâm theo sát phía sau.

Tăng Tường Bân cũng không phát hiện có người theo dõi hắn, lái xe tới một ngôi trường tiểu học cách trung tâm thành phố khác xa, lúc này đã hơn 8h tối, sắc trời đã tối, học sinh và các giáo viên đều đã tan học về nhà, trường học rộng lớn chỉ còn lại một ông già canh cửa hơn sáu mươi tuổi.

Tăng Tường Bân đi tới phòng bảo vệ, muốn gọi ông cụ canh cửa, xuyên qua cửa sổ phòng bảo vệ lại nhìn thấy ông ta uống say như chết, đành phải tự mở cánh cửa nhỏ không khóa bên cạnh trường, tiến vào trường học.

Sau khi Tăng Tường Bân tiến vào, Bách Hạo Lâm cũng tới bên cửa sổ phòng bảo vệ, khẽ cười với ông cụ đang ôm vỏ chai rượu ngáy pho pho bên trong, xem ra ông ta rất hưởng thụ rượu ngon mình tặng ông ta, đương nhiên, ông ta cũng không biết là người phương nào tặng.

Bách Hạo Lâm nhìn quanh một chút, sau khi xác định không có ai, cũng nghiêng người tiến vào trường học.

Trong trường học buổi tối im ắng, sức sống trong sân trường dường như cũng đã đi về cùng đám học trò, không có tiếng ồn ào náo nhiệt ban ngày, quái dị đến mức như thôn ma pháp sư ở trong đồng thoại.

Lúc này, một cụm mây đen chậm rãi lướt qua, che chắn ánh trăng, bóng đêm hoàn toàn ôm trọn sân trường vào lòng, đám cây nhỏ lũ trẻ tự tay gieo trồng xung quanh trường như cảm ứng được bầu không khí quỷ dị lẩn khuất giữa màn đêm thâm trầm này, cây con nhỏ bé đều rung lên, như đám tay khô vung vẫy trong bóng đêm. Đám động vật lũ trẻ nuôi dường như cũng đánh hơi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí ngột ngạt, bất an xao động trong lồng.

Một bóng đen chậm rãi di chuyển về phía dãy nhà học, bước chân hắn mạnh mẽ, tiếng bước chân lại cực kỳ nhẹ nhàng, ngay khi hắn vừa xuyên qua rừng cây nhỏ, bước lên cầu thang của dãy nhà học, Bách Hạo Lâm đột ngột từ chỗ tối hiện ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh úp về phía hắn.

Bóng đen vội vàng lách sang phải, lui về sau một bước, nhưng không đợi y đứng vững, liền cảm giác được phía sau thắt lưng bị đánh trúng, y bị đau, lảo đảo một cái. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bách Hạo Lâm túm lấy áo y, kéo về phía sau, không cho y té ngã, cũng hung hăng đẩy y lên tường, anh dùng khuỷu tay phải kề chặt phần cổ họng y, tay trái bắt lấy cổ tay phải y, đồng thời sử dụng hai chân khóa cứng chân y, để y không thể động đậy.

"Rốt cuộc đã gặp mặt." Xuyên qua ánh sáng mờ mịt, Bách Hạo Lâm mơ hồ nhìn thấy đối phương mang mặt nạ trượt tuyết màu đen, không cách nào nhìn được mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt y đen nhánh như đêm.

Tăng Tường Bân chỉ là mồi Bách Hạo Lâm dùng để câu đối phương ra, anh làm đối phương cho rằng mình ngắm vào Tăng Tường Bân, dẫn y đến đây, sau đó thừa dịp y chưa chuẩn bị bắt y.

Đối phương không nói gì, phản ứng không kịch liệt như Bách Hạo Lâm tưởng tượng, chẳng qua nhìn y, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

"Tôi biết tôi chắc chắn đã từng gặp anh, nếu không anh sẽ không mang mặt nạ!!" Hai Bách Hạo Lâm trừng trừng theo dõi y, nói, "Chúng ta khó có khi gần đến thế, anh ít nhất phải nói chút gì đi chứ?"

"Ưm." Đối phương chỉ nặng nề lên tiếng.

"Anh không nói lời nào cũng vô dụng, anh đã thua." Bách Hạo Lâm nói rồi đưa tay gỡ mặt nạ trượt tuyết của y xuống.

"Nguyên tắc sát thủ điều thứ ba: Vĩnh viễn đừng đánh giá thấp đối thủ của bạn." Người nọ đã nói chuyện, giọng bị y cố ý đè thấp, nghe không ra là người thế nào.

Bách Hạo Lâm còn chưa ngẫm ra được ý trong lời y nói, chỗ eo phải đột nhiên cảm thấy đau đơn rất nhỏ, anh vừa cúi đầu nhìn, chẳng biết khi nào, tay trái đối phương đã cầm một ống chích, kim tiêm đã đâm vào eo mình, lúc này y đang thong thả chậm rãi đẩy nước thuốc trong ống tiêm vào trong cơ thể anh.

Không xong!! Bách Hạo Lâm thầm quát to một tiếng, miệng còn chưa kịp hô lên, trước mắt đã đất trời chao đảo.

Đối phương nhanh tay lẹ mắt đỡ được Bách Hạo Lâm ngã xuống, lại nghe trong dãy nhà truyền đến tiếng bước chân dồn dập, y nhanh chóng kéo anh tới sau bồn hoa, giấu đi.

Một lát sau, Tăng Tường Bân vui vẻ từ trong dãy nhà đi ra, trong lòng hắn ôm một con mèo.

Đây là con mèo hắn nuôi đã năm năm, cũng là người thân duy nhất của hắn, tối qua nó bị lạc đường, khiến hắn sốt ruột vô cùng, may mà xế chiều hôm nay một người tốt bụng đã gọi điện nói cho hắn biết bé mèo bị học sinh trường này nhặt được, nuôi trong khu sinh vật của dãy phòng học nào đó, hắn lần lượt tìm kiếm từng dãy một, thật vất vả mới tìm được nó.

Sau khi Tăng Tường Bân đi xa, bóng đen mang theo Bách Hạo Lâm thần không biết quỷ không hay mà đi.

. . .

Chẳng biết qua bao lâu, Bách Hạo Lâm chậm rãi tỉnh dậy, trong mắt một mảnh mờ mịt, chỉ có thể mơ màng nhìn thấy phía trước có một bóng người, anh cật lực nhớ lại, ký ức chậm rãi sống dậy trong sợ hãi:

Anh bị kẻ thần bí bắt được rồi!!

Bách Hạo Lâm giống như bị tạt nước lạnh lên mặt, hoàn toàn tỉnh táo lại anh ý thức được tình cảnh cực kỳ nguy hiểm của mình.

Giờ phút này anh bị trói trên một cái ghế, cổ, eo, hai tay và hai chân đều bị trói chặt, anh dùng sức lúc lắc, cái ghế không hề nhúc nhích, xem ra đã bị cố định trên mặt đất.

Phía trước Bách Hạo Lâm, là một cái giường phẫu thuật dựng đứng, một người bị trói trên đó, hai mắt hắn nhắm nghiền, dường như còn chưa tỉnh lại.

Bách Hạo Lâm nhận ra người này, hắn tên Viên Kiến, là nguồn cấp thuốc phiện của Trương Huy, cũng là một trong những kẻ tình nghi quan trọng của cảnh sát trong vụ án Trương Huy, từng bị Trần Hạo mang về sở cảnh sát tra hỏi, lúc ấy mình chỉ đứng sau mặt kính nhìn hắn, đương nhiên, anh biết hắn không phải hung thủ, chẳng qua anh không rõ kẻ thần bí trói hắn ở chỗ này có mục đích gì.

Lại nhìn quanh bốn phía, Bách Hạo Lâm phát hiện họ đang ở trong một mật thất, bên trong ánh đèn sáng tỏ, cửa ra duy nhất là một cánh cửa bằng inox bên trái, bốn phía kín không kẽ hở, nơi này không có cửa sổ chỉ có một lỗ thông gió cực nhỏ trên trần nhà, thế nên một luồng mùi chất tẩy rửa gay mũi quanh quẩn thật lâu trong không khí mãi không tan, càng không cần phải nói bên trong ngột ngạt như lồng hấp.

Thiết kế trong mật thất cực kỳ đơn giản, ngoại trừ giường phẫu thuật và cái ghế trói họ ra, bên cạnh giường đặt một thùng sắt, bên thùng sắt đặt một cái vòi, qua bên trái là một kệ để đồ cao một mét sát tường; Bên tường bên phải có một rãnh nước lớn; Sườn đông bắc mật thất chất đống mấy hộp giấy, mơ hồ nhìn thấy phía trên viết trừ nọc độc, thuốc vệ sinh, thuốc tẩy, vật phẩm bao tay y tế các loại, sườn tây nam thì đặt túi rác đen chưa qua sử dụng.

Theo cửa sắt "soạt --" một tiếng mở ra, kẻ thần bí đi vào mật thất, lúc này y mặc đồ phẫu thuật ngoại khoa, mang găng tay chuyên dụng ngoại khoa, mặt cũng được mặt nạ màu đen che chắn kín kẽ, chỉ lộ ra hai tròng mắt đen nhánh như đêm.

"Anh muốn làm gì??!!" Bách Hạo Lâm gào lớn, anh gần như có thể dự cảm kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

"Đừng kích động, nếu tôi muốn giết cậu, cậu đã không sống đến bây giờ." Giọng của kẻ thần bí nghe quái gở, hẳn là cố ý dùng máy biến giọng.

"Anh đến tột cùng muốn làm gì?" Bách Hạo Lâm từ trong cổ họng nặn ra câu hỏi quanh quẩn trong lòng anh đã lâu.

Kẻ thần bí không trả lời, y đi đến kệ để đồ, vừa từ trong ngăn kéo bên dưới lấy ra dao phẫu thuật, cưa điện cỡ nhỏ đặt bên cạnh bàn phẫu thuật bên cạnh, vừa dùng ngữ khí bình thản nói:

"Cậu là người đầu tiên tiếp cận được tôi như thế, tôi là nói, người còn sống."

Bách Hạo Lâm trừng mắt với y, chờ y tiếp tục nói xong.

"Đêm hôm đó, tôi đã nhìn thấy cậu giết Từ Đông Bình, tôi hưng phấn không biết bao nhiêu." Y nói xong nhìn phía Bách Hạo Lâm, trong mắt lại là ý cười y không cách nào kiềm được.

"Hưng phấn?!"

"Hẳn là cậu cũng từng nghĩ đến, tôi xuất hiện ở đó không phải trùng hợp."

"Chẳng lẽ, mục tiêu lúc đó của anh cũng là Từ Đông Bình?" Bách Hạo Lâm vốn tưởng y vì sao lại ở đó, nhưng thật không ngờ họ lại có cùng một mục tiêu.

"Nhưng cậu quá non nớt, phải nói, cậu quá thiếu kinh nghiệm," Y không trả lời rõ ràng, cũng là ngầm thừa nhận, "Hơn nữa cậu đã phạm vào một sai lầm chí mạng đủ khiến cậu bị rơi vào tội tử hình."

"Cho nên anh 'tốt bụng' thay tôi xử lý thi thể?" Bách Hạo Lâm đã đoán được đại khái.

"Không có thi thể cũng chỉ có thể định là án mất tích, vụ án như vậy cuối cùng đều sẽ bị bỏ mặc."

"Đây là con đường sinh tồn của anh?" Bách Hạo Lâm cực kỳ khinh thường.

"Trương Huy là một ngoại lệ, nó chỉ là thứ tôi đưa cậu luyện thử." Y không để ý tới châm chọc khiêu khích của Bách Hạo Lâm, sau khi chuẩn bị xong dụng cụ, y lại lấy ra một ống tiêm và nước thuốc, rút nước thuốc ra.

"Đúng thế, để tôi bước vào bẫy của anh nhanh nhất có thể, anh thậm chí còn trù tính để một cô gái vô tội mất tích." Ngữ khí của Bách Hạo Lâm tràn ngập trào phúng.

"Tôi sẽ không kéo người không liên quan vào," Y ngừng động tác trong tay, nghiêm túc nói, "Tôi chỉ có thể nói đó là trùng hợp. Einstein từng nói: Trùng hợp là phương thức Thượng Đế lặng lẽ điều khiển thế giới này. Có chuyện là do trời định, tựa như tôi phát hiện ra cậu!"

"Ha!" Bách Hạo Lâm cười giễu cợt.

"Tôi đã có thành ý với cậu như thế, không cần phải nói dối cậu việc nhỏ nhặt đó." Y nói xong đâm kim tiêm vào da Viên Kiến, đẩy nước thuốc vào mạch máu hắn.

"Thành ý? Vậy tháo mặt nạ của anh ra đi?" Bách Hạo Lâm cười lạnh nói.

"Tới lúc thích hợp rồi, tôi tự nhiên sẽ tháo ra." Y chậm rãi nói, tựa như chỉ là một ông thầy kiên nhẫn trả lời các câu hỏi xảo quyệt của học sinh.

"Ưm --" Viên Kiến phát ra một tiếng rên, cắt ngang đối thoại của hai người.

"Tôi cho hắn dùng Suxamethonium chloride," Y tiếp tục nói với Bách Hạo Lâm, "Đây là một loại thuốc gây tê, cũng là thuốc ức chế thần kinh cơ thể, nó có thể khiến cơ thể tạm thời bị rơi vào trạng thái tê liệt, nhưng sẽ làm ý thức con người vô cùng tỉnh táo. Thuốc này có thể nhanh chóng trao đổi chất trong cơ thể, kiểm tra xác không ra, thế nhưng phải thông qua tiêm mới có hiệu quả."

"Anh không cần nói cho tôi biết!!!" Bạch Hạo Lâm gào lên.

"Sau này nó cũng có ích cho cậu." Y nói đầy ẩn ý liếc nhìn Bách Hạo Lâm.

Sau khi Viên Kiến bừng tỉnh phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, đứng trước mặt mình là một người mặc đồ như bác sĩ ngoại khoa, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng mình bị đưa đến bệnh viện, nhưng hắn lại nói không ra lời, chỉ biết trừng mắt nhìn Bách Hạo Lâm và kẻ thần bí, hít thở dồn dập, khuôn mặt vì sợ hãi bị ép đến đỏ bừng, trán nổi gân xanh, hắn dường như đã hiểu được tình cảnh của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm kẻ thần bí sợ hãi lại hung ác, tựa như đang cảnh cáo y đừng làm càn.

"Cậu từng học y, có thường thức cơ bản với cơ thể người," Kẻ thần bí nói, "Cho nên tôi chỉ nói một lần." Trong ngữ khí của y không cho đường thương lượng.

Kẻ thần bí đẩy giường phẫu thuật dựng đứng, từ trái đi tới phải, Viên Kiến bị đặt chổng ngược, hắn hoảng sợ khẽ đảo mắt, miệng phát ra tiếng nức nở, tựa hồ đang cầu cứu, lại tựa hồ đang van xin, nhưng kẻ thần bí lại để ngoài tai, nói:

"Làm như vậy là để lấy máu, nếu cậu không sợ phiền tẩy rửa, một dao cắt cổ họng hắn cũng được." Y nói rồi cầm lấy vòi trong thùng gỗ, đem mũi nhọn rỗng ruột hung hăng đâm vào động mạch chủ của Viên Kiến.

Viên Kiến căn bản ngay cả cơ hội xin tha cũng không có, cơ mặt từ từ vặn vẹo, biến dạng trong đau khổ, đồng thời máu tươi nóng hổi theo vòi chảy vào trong thùng.

"Anh thật sự cho rằng tôi sẽ trở nên giống anh?!" Bách Hạo Lâm rít gào, anh ra sức giãy giụa, chỉ hận không thể xông lên hung hăng cho y một đấm, thế nhưng bất đắc dĩ cơ thể anh đã bị trói chặt, làm anh không thể động đậy.

"Tiện thể nói một chút, nếu gặp tình huống như tối nay cậu tập kích tôi, mà trong tay không có ống tiêm, có một phương pháp rất đơn giản." Kẻ thần bí không để ý tới kháng nghị của Bách Hạo Lâm, y vươn hai ngón tay cái, "Có thể dùng ngón tay chặn động mạch cổ và tĩnh mạch cổ, như vậy có thể chặt đứt cấp máu của đại não, chỉ cần vài giây sẽ đẩy người ta vào hôn mê, hơn nữa vết thương sau vài giây sẽ biến mất."

Hai đấm tay Bách Hạo Lâm chẳng biết đã siết chặt đến mức nào, toàn thân anh run rẩy, ngọn lửa giận dữ hừng hực trong mắt đủ để thôn tính tất cả.

"Gần xong rồi," Kẻ thần bí tự nói một mình, y gỡ vòi cắm vào cổ Viên Kiến xuống, thả giường phẫu thuật về ngang, đầu Viên Kiến xoay sang một bên, hai mắt trợn tròn, cũng đã mất đi tiếng động, "Bây giờ là phần gian nan nhất, nếu cậu muốn nôn có thể nói cho tôi biết."

"Tên biến thái này ——! ! !" Bách Hạo Lâm gần như hét ầm lên, anh tựa như một con thú hoang nổi điên, chỉ muốn cởi bỏ gông xiềng trên người anh, anh sẽ cắn xé tất cả trước mắt anh thành mảnh nhỏ!!

"Tôi muốn sửa lại chút," Kẻ thần bí nói rồi cầm lấy cưa điện, "Đây không phải sở thích của tôi, chỉ là để sinh tồn."

Cưa điện phát ra tiếng "Tu tu ——" chói tai, kẻ thần bí nhanh chóng lăn lưỡi cưa nhắm ngay cổ Viên Kiến, chỉ nghe được một tiếng dị "Tu —— Kịch ——" đầu của Viên Kiến đã chuyển nhà.

Kẻ thần bí vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt không có phấn khích, dường như đã chết lặng.

Động tác của y thành thạo, vứt thủ cấp của Viên Kiến vào túi rác đã chuẩn bị sẵn, tiếp theo lại cưa xuống hai tay hắn, sau khi cắt chúng thành ba khúc để cùng chỗ với thủ cấp, sau đó buộc miệng túi lại, để sang bên, y vừa làm vừa giải thích:

"Túi rác là thứ bình thường nhất, dùng nó chứa xác có thể tránh cho cảnh sát truy xét đến người đặc biệt."

Kẻ thần bí để cưa điện sang bên, cầm lấy dao phẫu thuật sắc bén cắt một chữ "Y" lên thi thể, sau đó lật da sang một bên, lấy ra nội tạng, cuối cùng lại dùng cưa điện cắt cơ thể thành năm phần.

Trong khoảng thời gian này Bách Hạo Lâm đã ói ba lần, mọi thứ trong bụng đều như bị móc ra, trong cổ họng, trong miệng đều là vị chua của dịch dạ dày, Bách Hạo Lâm chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người như bay bổng ngoài không gian hư ảo, chung quanh anh chỉ có bảy tám khúc thi thể của Viên Kiến.

"Cuối cùng là vứt xác." Kẻ thần bí lần lượt cất các khối xác vào ba túi rác đen, bắt đầu tiến hành tẩy rửa, trước hết y rót máu trong thùng vào rãnh nước, rồi tẩy rửa thùng sắt và vòi, lấy một nắm thuốc tẩy rắc vào thùng và vòi, "Vứt xác có thể rất đơn giản, cũng có thể rất khó khăn, mấu chốt là cậu xử lý thi thể như thế nào, nói vậy, nước và lửa là biện pháp tốt nhất, đương nhiên còn có thể dùng sức mạnh của nước, vật phẩm hóa học mang tính ăn mòn mạnh như axit, nhưng chúng đều quá khó thu mua, số lượng nhiều ngược lại sẽ làm người ta chú ý, cá nhân tôi không đề cử."

Y thấy Bách Hạo Lâm đã có chút mất nước, rót cho anh ly nước, đưa đến bên miệng anh, Bách Hạo Lâm hơi quay đầu, cự tuyệt, y cũng không ép buộc, tiếp tục nói:

"Phổ biến nhất là đào một cái hố chôn xác hoặc tùy tiện tìm một chỗ vứt đi, nhưng làm vậy cực kỳ không an toàn, một là thi thể sẽ để lại rất nhiều thông tin cá nhân của cậu, hai là sớm bị người ta phát hiện, khả năng cậu bị chộp sẽ càng lớn, cho nên cá nhân tôi cũng không đề cử, về phần mình ——" Y kéo dài giọng, dường như đang suy nghĩ nên nói thế nào, "Tạm thời giữ bí mật, phương pháp của tôi cậu chưa chắc dùng được. Tôi chỉ dạy cậu một ít thường thức cơ bản, chủ yếu còn dựa vào cậu tự cân nhắc." Giọng điệu y quả thực giống hệ thầy giáo dạy nghề.

"Ha, ha ha ha. . ." Bách Hạo Lâm đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười lại có vẻ hơi uể oải.

"Cười cái gì?"

"Ngươi là tên cuồng sát túng dục máu lạnh tâm thần biến thái điển hình!! Ngươi cho rằng việc ngươi làm đều là chuyện chính xác, nhưng bản thân ngươi có khác gì những kẻ ngươi giết đâu!!"

Kẻ thần bí không nói gì, tựa hồ đang đợi anh nói xong.

"Ngươi cho rằng ngươi đang làm việc vì thế giới, cho nên ngươi quen thói độc lại độc vãng, nhưng ngươi có bạn bè không? Có người yêu không? Bắt đầu từ lúc nào, người bên cạnh ngươi càng ngày càng ít?" Bách Hạo Lâm trừng mắt nhìn y, trong mắt phun ra ngọn lửa giận gần như sắp chôn vùi y, mỗi câu mỗi chữ từ miệng anh phóng ra, "Trong mắt ta, ngươi và họ căn bản không khác biệt!! Giống nhau đến đáng chết!!!"

Kẻ thần bí nhìn anh, nghe anh nói xong lại không nói lời nào, con ngươi thâm thúy kia của y chiếu rọi khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ và căm ghét của Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của kẻ thần bí, theo lý thuyết y phải giận không thể kiềm được bắt đầu phản bác mình, nhưng y lại không hề nói gì.

Hai người cứ thế giằng co.

Cũng không biết qua bao lâu, kẻ thần bí mở miệng trước:

"Tôi tôn trọng pháp luật, nhưng pháp luật không phải chính nghĩa," Y vừa nói vừa từ trên kệ đồ lấy ra ống tiêm và nước thuốc mới, "Chính nghĩa có đôi khi cũng cần hy sinh," Y đâm kim tiêm vào cánh tay Bách Hạo Lâm.

Hình ảnh kẻ thần bí trong mắt Bách Hạo Lâm bắt đầu chia lìa thành hai, ba, cuối cùng mờ mịt thành một cụm. Bách Hạo Lâm lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo, nhưng cảm thấy như say, cơ thể bắt đầu lung lay chao đảo.

. . .

"!!" Bách Hạo Lâm đột ngột mở to mắt, nhưng lại nhìn thấy trần nhà tuyết trắng mình thấy mỗi sáng tỉnh lại.

Anh ở nhà? Anh ở nhà? Là đang mơ sao?

Bách Hạo Lâm ngồi dậy, sau khi xác định mình ở nhà, anh mới thở phào một hơi, hiện giờ anh chỉ cảm thấy đầu vừa nặng vừa đau, khó chịu như say rượu.

Anh cố sức nhớ lại, nhớ lại chuyện gì xảy ra:

Tôi để dụ y, cố ý lợi dụng Tăng Tường Bân dẫn y tới một khu nhà tiểu học, sau đó, sau đó. . .tôi bị y bắt được?

Tuy là nhớ như vậy, Bách Hạo Lâm vẫn có chút không tự tin, bởi vì anh chỉ có thể láng máng nhớ lại những mẩu ký ức vụn vặt, điều này làm cho ký ức anh thoạt nhìn quá mịt mù, thật giống như một cơn ác mộng.

Tuy nói là mơ, nhưng cảnh tượng đáng sợ cắt rời cơ thể người trong mật thất lại quá rõ ràng, đầu óc Bách Hạo Lâm như máy chiếu bị hỏng, không ngừng phát đi phát lại hình ảnh này, bên tai còn quanh quẩn lời nói của kẻ thần bí, xoang mũi anh tựa hồ cũng ngửi được mùi máu tươi tanh nồng, miệng tràn ngập vị chua của dịch dạ dày.

Bách Hạo Lâm lắc đầu, quẳng hình ảnh máu me chỉ xuất hiện trong phim ảnh kia ra sau óc, anh nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định mình hiện đang ở nhà lần nữa, tự nói với bản thân:

Nhất định là mơ, nếu không sao y có thể dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy? Nếu như là sự thật, sao mình lại không nhớ tình hình rõ ràng hơn? Mình chỉ đang nằm mơ, nhất định là nằm mơ!!

Sau khi nói với bản thân mấy lần, Bách Hạo Lâm mới hơi an tâm một chút, anh đi vào nhà tắm, muốn cho suy nghĩ tỉnh táo hơn.

Nhưng khoảnh khắc ngay khi Bách Hạo Lâm bước vào phòng tắm, máu toàn thân anh lại đông cứng trong nháy mắt, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khắp người lạnh lẽo, hít thở vốn vững vàng mang theo âm rung trầm trọng, ngay cả mũi chân cũng bắt đầu run rẩy.

Chỉ thấy một tờ giấy dán trên mặt kính phòng tắm, phía trên viết:

Nguyên tắc sát thủ điều thứ tư: Không có xác, không có mưu sát, bừng tỉnh tất cả như mơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét