Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018

Nhật Ký Sát Thủ 1.7

Bẫy rập

Ngày 31 tháng 7

Ngày mai sẽ đến sở cảnh sát Bạch Hổ đánh giá tâm lý và tư vấn tâm lý cho các cảnh viên, điều này cũng có nghĩa rằng tôi sẽ chính diện đối chọi với Bành Đào.

Giờ đang là giữa hè, trời nóng hầm hập, cả thành phố này tựa như bị quẳng vào lò lửa, nóng đến mức không còn thiên lý, quả cầu lửa treo trên trời cao phun ra từng luồng hơi bỏng cháy, không khí tràn ngập từng đợt mùi nhựa đường khét lẹt.

Lúc này, ban 5 trinh sát hình sự sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, bầu không khí càng nóng bức khẩn trương, sở trưởng Triệu, Lý cảnh ti và các cảnh viên ban 5 đang mặc cảnh phục phẳng phiu, tay phải ôm lấy nón cảnh sát, đứng thẳng tắp trong hành lang phòng làm việc, khiến nơi này có chút chật chội, cũng dẫn tới ánh mắt hiếu kỳ của các đồng nghiệp phòng ban khác đi ngang qua đây.

Sở trưởng Triệu lên tiếng trước:

"Các vị cảnh viên ban 5, thời gian gần đây xảy ra một việc, một đồng nghiệp cùng chiến đấu với chúng ta đã hi sinh vì nhiệm vụ, tôi biết trong lòng mọi người cũng không dễ chịu, nhưng vì nhân dân, tất cả mọi người đều kiên trì giữ vững vị trí, tôi đại diện cho sở cám ơn mọi người!" Hắn nói xong thì hành lễ trước toàn thể cảnh viên, nói tiếp:

"Tin rằng mọi người cũng biết, cảnh sát là một nghề nguy hiểm, trách nhiệm của chúng ta là bắt phạm nhân, chúng ta toàn tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh của xã hội, học cách tự điều tiết là nhiệm vụ thiết yếu của các bạn, cho nên sở mời tới một bác sĩ tâm lý ưu tú sẽ tư vấn tâm lý cho mọi người," Hắn nói xong giới thiệu với mọi người Bách Hạo Lâm đứng phía sau hắn, "Vị này chính là Bách Hạo Lâm, trước đây đã từng làm việc với mọi người, tin rằng mọi người đều không xa lạ gì, Hạo Lâm, cậu có lời gì muốn nói với mọi người không?"

Bách Hạo Lâm đi về phía trước nửa bước, nhìn quanh hai ba chục tên cảnh viên ở đây, thái độ thành khẩn:

"Cảm tạ sở trưởng Triệu và Lý cảnh ti đã cho tôi cơ hội này! Tôi còn nhớ lần đầu tiên học lớp tâm lý học, giáo sư hỏi tại sao chọn ngành này, có bạn nói: 'Người học tâm lý học có thể nhìn thấu người khác, có thể biết người khác đang nghĩ gì', thật ra mọi người đã thần thánh hóa tâm lý học rồi, tâm lý học chỉ là một môn khoa học nghiên cứu quy tắc hoạt động tâm lý nhân loại, tìm hiểu những quy luật này, có thể dẫn dắt hành vi nhân loại theo hướng lành mạnh hơn.

Thật ra tôi học tâm lý học thuần túy là vì yêu thích, nhưng sau khi Văn Trạch hi sinh vì nhiệm vụ, tôi thường nghĩ, mình có thể làm được gì cho quần thể đặc biệt này đây? Khi mọi người ngủ say, các bạn vẫn phải chạy tới chạy lui một mình trong các hang cùng ngõ hẻm bắt tội phạm; Khi mọi người đang hưởng thụ hạnh phúc ấm êm, các bạn có lẽ đang dốc toàn lực lấy lại công đạo cho người bị hại. Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đối với mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều đã sản sinh chút ảnh hưởng, nếu mọi người bằng lòng, tôi sẵn sàng là người lắng nghe tốt nhất cho các bạn."

"Phòng làm việc của Hạo Lâm tạm thời thiết lập bên cạnh phòng giám chứng pháp y bộ chi viện," Sở trưởng Triệu bổ sung, "Tuy là mọi người tự nguyện, nhưng tôi vẫn hy vọng ai cũng có thể dành thời gian đến chỗ Hạo Lâm ngồi một chút." Hy vọng trong miệng sở trưởng, thực tế không khác gì bắt buộc.

Sau khi tan họp, Lý cảnh ti gọi Bách Hạo Lâm vào phòng làm việc của ông:

"Hạo Lâm, trước đó cậu từng đề cập với tôi có thể đánh giá tâm lý cảnh viên?"

"Đúng thế, đánh giá tâm lý giúp ngài nắm giữ hoạt động tâm lý của họ, nắm giữ hoạt động tâm lý, về căn bản cũng có thể nắm trong tay hoạt động hành vi của họ."

"Vậy phiền cậu rồi." Lý cảnh ti gật đầu nói.

"Xin thứ cho tôi nói thẳng, Lý cảnh ti có nghi ngờ gì không?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Sao nói vậy?" Lý cảnh ti ngạc nhiên nói.

"Đây chính là phạm trù nghề nghiệp của tôi." Bách Hạo Lâm cười cười.

"Vụ án kia thật sự bị cậu nói trúng rồi." Lý cảnh ti cũng không dối gạt anh, "Quả thật nhân viên chấp pháp gây nên."

"Tôi chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi." Bách Hạo Lâm khiêm tốn nói.

Thực vậy, nếu không phải anh trù tính cho Bành Đào và Lý Vọng Long tàn sát lẫn nhau, còn mình lặng lẽ trốn sau theo dõi, anh làm sao biết được? Về phần vết bầm trên mặt Lý Vọng Long, đây chẳng qua là ám thị tâm lý của anh với Lý cảnh ti.

"Để loại trừ có liên quan đến thủ hạ của tôi, tôi cần một bản đánh giá tâm lý tường tận về họ." Lý cảnh ti nói.

"Tôi hiểu rồi." Bách Hạo Lâm đồng ý, nhưng đoán rằng sau lưng hành động này của Lý cảnh ti còn có nguyên nhân khác sâu xa hơn:

Có thể hắn đang nghi ngờ Bành Đào không?

Bách Hạo Lâm rời khỏi phòng làm việc của Lý cảnh ti, vừa đi được vài bước, Bành Đào như từ đất chui ra, đột ngột cản đường anh:

"Tôi nhớ cậu là sinh viên học viện luật, sao giờ biến thành bác sĩ tâm lý rồi?"

"Tôi nói rồi, sở thích thôi," Bách Hạo Lâm sớm biết Bành Đào sẽ hỏi anh, không chút hoang mang nói, "Phòng làm việc của tôi có giấy chứng nhận học vị và giấy phép hành nghề, Bành cảnh quan nếu hứng thú có thể nghiệm chứng."

"Lợi hại vậy sao không mở phòng khám, mà đến sở làm tư vấn tâm lý, có phải đầu óc cậu hỏng rồi không?" Bành Đào hừ lạnh nói.

"Cái chết của Văn Trạch khiến tôi cực kỳ xúc động," Bách Hạo Lâm nhìn thẳng vào mắt Bành Đào, thong thả nói, "Tôi cũng muốn làm chút chuyện cho anh ấy."

"Hà Văn Trạch đã chết lâu vậy rồi cậu giờ mới muốn làm chút chuyện cho hắn??" Bành Đào cười nhạo nói.

"Tôi nghĩ còn chưa muộn." Bách Hạo Lâm nói xong cười với gã, cho dù là cười nhưng lại lạnh như băng, "Bành cảnh quan, tôi xin ở phòng làm việc đợi đại giá của ngài."

"Không dám!" Bành Đào trừng mắt với Bách Hạo Lâm, ánh mắt kia cơ hồ muốn nuốt trọn anh.

Nhìn bóng Bách Hạo Lâm biến mất trong tầm mắt mình, Bành Đào gõ cửa phòng Lý cảnh ti, gã biết mục đích Bách Hạo Lâm tiến vào sở tuyệt không đơn giản, rất có khả năng là tới vì mình, để ngừa vạn nhất, gã phải nhanh chóng chấm dứt vụ án của Lý Vọng Long!

"Vào đi!" Lý cảnh ti đáp.

"Lý cảnh ti, tôi muốn nói chuyện về vụ án của Lý Vọng Long." Bành Đào đẩy cửa vào, ngồi đối diện ông.

"Vụ án có tiến triển gì không?" Lý cảnh ti đang khắc ấn, ông hỏi mà không hề ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thổi vụn dính trên con ấn.

"Chúng tôi đã tra được hung thủ của án giết trẻ em từng có một vị hôn thê, hơn nữa khi Lý Vọng Long chết, cô ta không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường." Gã vừa nói vừa lấy ra tư liệu liên quan.

"Tốt, cậu cứ đặt đó đi." Lý cảnh ti như trước đầu không hề nâng, nói.

"Dạ." Bành Đào thấy dáng vẻ thờ ơ của Lý cảnh ti, trong lòng mừng thầm.

Đợi sau khi Bành Đào đóng cửa, Lý cảnh ti liền buông việc trong tay xuống, lật xem tư liệu của gã, phát hiện cô gái này năm năm trước đã lấy chồng, cũng đã sinh một trai một gái, thử hỏi người như vậy sao có thể là hung thủ? Về phần chứng cứ vắng mặt, trên ghi chép của cô ta nói đêm đó chồng cô ta đi công tác, trong nhà chỉ có cô ta và con, mà thời gian tử vong của Lý Vọng Long là tối khuya, khoảng thời gian kia có bao nhiêu người có được chứng cứ vắng mặt?

"Hoang đường, thật sự quá hoang đường!" Lý cảnh ti nặng nề buông tư liệu xuống, giận dữ nói.

Nhưng ông vẫn như cũ không nghĩ ra động cơ của Bành Đào, hắn đang bảo vệ cho ai? Bành Đào này luôn lấy lợi ích làm đầu, gã nguyện dùng nghề nghiệp cả đời để đặt cược bảo vệ, tuyệt đối là người cực kỳ quan trọng.

"Chẳng lẽ hung thủ là Lý Ưng? Lý Ưng lỡ tay giết hại con mình, cho nên Bành Đào mới hao hết tâm tư che giấu cho lão?" Lý cảnh ti đoán.

Hiện giờ đây là đáp án hợp lý nhất, nhưng không có chứng cứ gì chống đỡ, Lý cảnh ti thở dài, ông biết mình mặt ngoài là cảnh ti phụ trách quản lý ban 5, nhưng đã sớm chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bề ngoài đám bộ hạ kia nhìn như tất cung tất kính với ông đã sớm đứng về phe Bành Đào, ông chỉ là tên tướng không binh, ngay cả người để tin tưởng cũng không có.

Lý cảnh ti tự giễu lắc đầu cười khổ, chữ trên ngọc ấn trong tay ông đã thành hình, là chữ "nhẫn" nhỏ kiểu Triện.

Hai ngày sau, bộ chi viện, phòng làm việc Bách Hạo Lâm.

Chính thức tiến vào phân sở làm đánh giá tâm lý và tư vấn tâm lý cho các cảnh viên đã hai ngày, hai ngày này Bách Hạo Lâm đã tiếp xúc với phần lớn cảnh viên ban 5, chỉ còn lại bốn người kể cả Bành Đào chưa đánh giá mà thôi.

Bách Hạo Lâm dùng ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn, trước khi anh đến đã lường trước không dễ dàng để Bành Đào phối hợp như vậy, cho nên cố ý tiết lộ cho Lý cảnh ti biết do nhân viên chấp pháp gây nên, Lý cảnh ti hiện giờ cũng nghi ngờ Bành Đào, theo lý Bành Đào đến nay không tiếp nhận đánh giá tâm lý, Lý cảnh ti phải dùng hình thức "mệnh lệnh" bắt buộc gã mới đúng, tại sao đến giờ cũng chưa có động tĩnh?

Chẳng lẽ Lý cảnh ti hiện giờ tứ cố vô thân ở phân sở, chức vị cảnh ti cũng tràn ngập nguy cơ, cho nên ông chọn giữ im lặng? Bách Hạo Lâm ngừng động tác ngón tay, thầm nghĩ: Không, chắc là Lý cảnh ti mấy mươi năm qua đã học được trong cao ốc đã bị đục ruỗng này làm cách nào để lo cho bản thân rồi đúng không? Nếu chỉ dùng phương thức giả thiết bức bách Bành Đào, sẽ chỉ khiến gã cảnh giác, Lý cảnh ti tất nhiên sẽ khá cẩn thận, điểm ấy là tôi sơ sót!

Lúc trước Bách Hạo Lâm đã gọi điện nói cho Cung Đình bây giờ mình công vụ quấn thân, tạm không tiện gặp mặt bà ta, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu qua điện thoại, mà Bành Đào hai ngày nay đang "ra sức" điều tra án Lý Vọng Long chết, ít khi về nhà, khiến bà ta càng suy nghĩ lan man, nghi thần nghi quỷ, chỉ cần Bách Hạo Lâm nhấn xuống cái nút này, quả bom sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc kích nổ, phải dùng sự kiện nào đó làm cơ hội, để Lý cảnh ti hoàn toàn nghi ngờ Bành Đào, khiến gã chịu đòn hai mặt, Bành Đào nhất định sẽ tự loạn trận cước.

Kế hoạch này nhìn như đã bố trí thỏa đáng, nhưng chỉ còn chờ cơ hội, bản thân Bách Hạo Lâm không tiện tham gia điều tra, càng không thể chính diện đối chọi cùng Bành Đào lúc này.

Bách Hạo Lâm nặng nề xoa thái dương, suy tư về bước tiếp theo nên đi thế nào, thình lình, cửa phòng bị gõ vang.

"Mời vào." Bách Hạo Lâm thẳng người dậy, ngồi ngay ngắn rồi mới đáp.

Cửa mở, một khuôn mặt xa lại xuất hiện trước mặt Bách Hạo Lâm.



"Xin chào, tôi từ sở Thanh Long điều đến ban 5 trinh sát hình sự tên Dịch Vân Chiêu, Lý cảnh ti bảo tôi tới chỗ anh báo cáo trước." Một cảnh sát trẻ tuổi đứng thẳng tắp ở đó, tuổi của cậu ta xấp xỉ Văn Trạch, ngũ quan đoan chính, giữa đầu lông mày có một luồng khí chất chính nghĩa, lúc này hai chân cậu ta thoải mái đứng thẳng, hai tay thả hai bên chân, thoạt nhìn thẳng tắp cao ngất, lúc nói chuyện cơ thể bất giác nghiêng về phía trước.

"Xin chào, mời ngồi." Bách Hạo Lâm ra hiệu cho cậu ta ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, "Tôi tên Bách Hạo Lâm, gần đây đang làm tư vấn tâm lý cho cảnh viên." Dưới cái nhìn của anh, tư thế đứng của Dịch Vân Chiêu đã bao hàm nhiều loại thông tin:

Tự tin, làm việc cẩn thận chặt chẽ, thích suy nghĩ rồi mới làm, một khi quyết định chuyện gì sẽ làm đến sấm vang gió giật.

"Tư vấn tâm lý?" Dịch Vân Chiếu đầy vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống.

"Cậu tham gia vào ngành cảnh sát bao lâu rồi?" Bách Hạo Lâm mỉm cười hỏi cậu ta, như bạn bè nói chuyện với nhau.

"Một năm rưỡi."

"Trong lúc đó có từng gặp vụ án nào khiến cậu ấn tượng sâu sắc không?"

"Tôi chỉ làm một vụ án, gắn liền cả một năm rưỡi." Dịch Vân Chiêu tự giễu cười cười, dường như đang nói cho Bách Hạo Lâm mình căn bản không phải đang làm cảnh sát.

"Cậu có phiền nếu nói cho tôi biết chi tiết của vụ án đó không?" Bách Hạo Lâm nhìn cậu ta, che giấu không được kinh ngạc trong mắt.

"Phiền," Dịch Vân Chiêu theo bản năng từ chối, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận, dù sao đối phương cũng không biết cậu đã trải qua những gì, lập tức nói, "Anh sẽ không tin đâu, cho tới giờ tôi đều nghĩ đây chẳng qua là một giấc mộng."

"Xem ra là cơ mật quốc gia rồi?" Bách Hạo Lâm chuyển chủ đề, "Cậu làm cảnh sát, người nhà của cậu chắc chắn rất lo lắng cho cậu đúng không?"

"Chút chút." Dịch Vân Chiêu qua loa trả lời.

Tiếp theo Bách Hạo Lâm lại hỏi một ít vấn đề khác, Dịch Vân Chiêu đều lần lượt trả lời, nhưng câu trả lời của cậu ta đều lơ mơ cái nào cũng được, Bách Hạo Lâm không có tiến triển thực tế nào.

Sau khi Dịch Vân Chiêu rời đi, Bách Hạo Lâm thông qua máy tính phân sở cung cấp cho anh tra được tư liệu của Dịch Vân Chiêu.

Như Dịch Vân Chiêu nói, cậu ta một năm rưỡi trước tốt nghiệp trường cảnh sát tiến vào sở Thanh Long, trong lúc này cậu ta đã ba lần bị đình chỉ công tác, về phần vụ án duy nhất cậu ta điều tra, do nửa tháng trước cơ sở dữ liệu bị cháy ngoài ý muốn, các tư liệu liên quan đến vụ án bị xóa sạch trong một bó đuốc, không để lại chút xíu thông tin gì, tức là, chỉ có Dịch Vân Chiêu biết được chuyện gì đã xảy ra.

"Thật thú vị." Bách Hạo Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bị đình chỉ công tác ba lần mà vẫn tra rõ vụ án này, chứng tỏ tên này vừa vào nghề chưa đủ sự dẻo dai siêu phàm nhất định của cảnh sát hai năm; Cơ sở dữ liệu cháy chứng tỏ cậu ta đã phá vụ án này, chỉ tiếc vụ án dính dáng quá nhiều, chính phủ không thể để thế nhân biết được, dùng 'cháy ngoài ý muốn' làm lý do, phá hủy toàn bộ chứng cứ, cũng vì vậy có thể tưởng tượng một người mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát trong lúc điều tra phá án từng gặp được lực cản lớn chừng nào.

Cho nên Dịch Vân Chiêu mới cảnh giác với người khác như thế, cho nên cậu ta mới có thể nói năng thận trọng như thế, cho nên cậu ta mới che giấu bản thân, cho nên cậu ta làm việc mới cẩn thận trăm bề như thế.

Bách Hạo Lâm nhanh chóng đưa ra báo cáo đánh giá tâm lý của Dịch Vân Chiêu.

Cẩn thận, không sợ đắc tội quyền uy, cực giàu tinh thần trọng nghĩa và cảm giác trách nhiệm, là một khối ngọc hiếm có.

Anh vừa viết xong báo cáo thì nhận được điện thoại của Lý cảnh ti:

"Hạo Lâm, Dịch Vân Chiêu mới tới tìm cậu đúng không?"

"Đúng thế, tôi vừa viết xong báo cáo đánh giá của cậu ta, sẽ gửi cho ngài ngay." Bách Hạo Lâm lập tức hiểu được dụng ý của Lý cảnh ti.

"Tôi chờ cậu ở phòng làm việc." Lý cảnh ti cúp điện thoại.

Bách Hạo Lâm sau khi gác điện thoại, khóe miệng khẽ cười, lẩm bẩm:

"Lý cảnh ti cũng suy nghĩ giống tôi sao?"

Phòng làm việc Lý cảnh ti.

Sau khi đọc xong báo cáo của Bách Hạo Lâm, Lý cảnh ti lộ ra nụ cười hài lòng:

"Cậu đánh giá cậu ta rất cao nhỉ!" Lời này không phải giả, báo cáo đánh giá của Bách Hạo Lâm về các cảnh viên khác phần lớn khá xấu, một mặt anh biết những cảnh viên này phần lớn đã bị Bành Đào mua chuộc, một mặt họ cũng đã bị thứ như Bành Đào ăn mòn, đã sớm quên mất lời thề sảng khoái của họ đã xác lập ban đầu khi vào phân sở.

"Phải nói, chỉ cần hướng dẫn thêm chút, cậu ta sẽ là một cảnh sát tương đối tốt đấy." Bách Hạo Lâm khách quan mà nói.

"Nhưng những bình luận về cậu ta ở phân sở Thanh Long không tốt lắm." Lý cảnh ti có chút do dự.

"Nếu Lý cảnh ti không tin, không bằng chúng ta đánh cược nhé?"

"Đánh cược?" Lý cảnh ti không rõ ý này.

"Cho cậu ta một vụ án khó giải quyết, để xem cậu ta xử lý thế nào?" Bách Hạo Lâm đề nghị.

"Nhưng bây giờ vụ án lớn của sở đã phá hết, còn lại chỉ có một vài vụ án nhỏ như cướp bóc, trộm vặt thôi." Lý cảnh ti trầm ngâm nói.

"Tôi trước đó từng là nhân chứng của một vụ án -- Khoảng hai tháng trước, một thám tử bị giết chết trong hẻm nhỏ, vụ án này đến nay chưa phá, không bằng giao vụ án này cho Dịch Vân Chiêu được không?"

"Ừ, cũng tốt," Lý cảnh ti hứng thú đồng ý, "Nếu cậu thua phải mời tôi uống rượu."

"Đương nhiên." Thấy Lý cảnh ti đồng ý, Bách Hạo Lâm lúc này mới nở nụ cười.

Bách Hạo Lâm rời khỏi phòng làm việc của Lý cảnh ti, khi đi ngang qua bàn làm việc của Bành Đào thì liếc nhìn gã một cái, vừa vặn cùng ánh mắt chứa địch ý của Bành Đào chạm nhau, Bách Hạo Lâm dứt khoát ngừng hẳn, đi về hướng gã:

"Bành cảnh trưởng, chẳng biết khi nào được hân hạnh đón ngài đến chỗ tôi uống tách trà đây?" Đầu của anh hơi nghiêng sang trái, dùng khóe mắt nhìn Bành Đào, đồng thời mu bàn tay để sau người, cơ thể hơi nghiêng phía trước, hai chân đứng song song, nhìn như rất lễ phép, nhưng hành vi cơ thể của anh lại cực kỳ khiêu chiến và công kích.

"Có thời gian chắc chắn sẽ đến." Bành Đào vừa nói vừa giả bộ bắt đầu chỉnh sửa lại văn kiện.

"Xin đợi đại giá."

Khi Bách Hạo Lâm rời khỏi ban 5 trinh sát hình sự, chú ý tới Dịch Vân Chiêu đã bị Lý cảnh ti gọi vào phòng làm việc, anh nhìn Bành Đào vẫn còn hồn nhiên chưa biết mình sắp đi đến bước đường cùng, cười lạnh.

Buổi chiều, Bách Hạo Lâm vừa tiễn một cảnh viên đến tư vấn tâm lý, điện thoại liền vang lên:

"Xin chào, phòng tư vấn tâm lý."

"Tiểu Bách, Vân Chiêu đã phá án, cậu đến phòng thẩm vấn đi." Là Lý cảnh ti.

"Nhanh như vậy!!" Bách Hạo Lâm kinh ngạc không thôi, từ khi Dịch Vân Chiêu nhận được vụ án này đến giờ chỉ mới nửa ngày, cậu ta thậm chí còn chưa từng đến hỏi nhân chứng là anh, tuy nói chỉ cần nghiêm túc điều tra, hẳn sẽ rất nhanh liên hệ cái chết của gã trinh thám cùng Bành Đào, nhưng tốc độ này thật sự có thể với vận tốc ánh sáng!

Dịch Vân Chiêu, quả nhiên đáng chờ mong! Bách Hạo Lâm kiềm chế không được kích động trong lòng, xem ra kế hoạch của anh sẽ nhanh chóng có thể áp dụng!

Tầng ba, phòng thẩm vấn.

Khi Bách Hạo Lâm tới, Lý cảnh ti, Bành Đào, Dịch Vân Chiêu và nhân viên siêu thị đều đã đến, Dịch Vân Chiêu thấy người tới đông đủ, đi đến giữa phòng, nói:

"Bây giờ trước khi nói ra tên của phạm nhân, tôi muốn xác nhận với mọi người trước." Dịch Vân Chiêu nhìn phía Bách Hạo Lâm, "Bách tiên sinh, căn cứ vào ghi chép của anh, anh là vào nửa đêm đến siêu thị mua đồ nghe được tiếng súng đúng không?"

"Đúng là như thế." Bách Hạo Lâm gật đầu nói.

"Trong thời gian đó có dừng lại không?" Dịch Vân Chiêu lại hỏi.

"Lúc ấy cũng không ý thức được là tiếng súng, cho nên không có." Bách Hạo Lâm đáp.

"Nhân viên cửa hàng, cậu có nhớ rõ thời gian Bách tiên sinh mua đồ không?" Dịch Vân Chiêu quay về phía nhân viên siêu thị, hỏi.

"Là khoảng 2 giờ 10 phút sáng, có video thời điểm đó làm chứng." Nhân viên cửa hàng từng bị hỏi rất nhiều lần, đối đáp trôi chảy.

"Căn cứ báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, người chết trúng hai phát đạn, một phát ở bụng, một phát khác ở ấn đường." Dịch Vân Chiêu nghĩa chính từ ngôn, "Chứng tỏ hung thủ xúc động giết người, hơn nữa có đồng bọn."

Nghe Dịch Vân Chiêu nói xong, Bành Đào giống như gai đâm, gã mất tự nhiên mà nhúc nhích người.

Tốt lắm, chính là như vậy. Bách Hạo Lâm thấy Bành Đào đã có chút bối rối, âm thầm khen ngợi.

"Mặt khác, tôi ở bộ chi viện điều tra viên đạn có vấn đề, có người đã tráo viên đạn!!"

"Cái gì?!" Lý cảnh ti kinh ngạc kêu một tiếng.

"Hung thủ là ai, tôi đã tính sẵn trong lòng!" Dịch Vân Chiêu nói mà ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người.

Bành Đào mồ hôi đã đổ như mưa, gã không ngờ tên cảnh sát mới tới này lợi hại như vậy, trong thời gian ngắn ngủi thế mà đã tra được tới đầu gã, vạn nhất cậu ta thật sự tìm được chứng cứ rồi, chẳng phải tất cả đều toi đời?

Trải qua thời gian quét nhìn dài dòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên người một người:

"Hung thủ anh đúng chứ? Bách Hạo Lâm!"

"Tôi?" Sét đánh ngang trời, Bách Hạo Lâm như bị một tia sét đánh mạnh trúng.

"Hả?" Lý cảnh ti cũng kinh ngạc không thôi.

"Sau khi cậu giết gã thám tử, mới đến siêu thị mua đồ, dùng làm chứng cứ vắng mặt, sau đó trên đường về lại bắn thêm một phát nữa, việc căn bản là vụ án mạng anh tự biên tự diễn!" Dịch Vân Chiêu một kiếm chỉ thẳng hướng Bách Hạo Lâm.

"Hình như cậu nhầm rồi đấy? Nhân viên cửa hàng cũng có thể chứng minh là sau khi tôi đi mới nghe thấy tiếng súng." Bách Hạo Lâm đối với lời tố cáo của Dịch Vân Chiêu có chút trở tay không kịp, anh không rõ Dịch Vân Chiêu làm sao cho ra được kết luận này.

"Đúng thế, tôi cũng nghe thấy tiếng súng, sau khi Bách tiên sinh rời đi không lâu." Nhân viên cửa hàng cũng làm chứng cho Bách Hạo Lâm.

"Quả nhiên là vậy." Dịch Vân Chiêu nở nụ cười.

"Quả nhiên thế nào?" Lý cảnh ti cũng muốn biết chân tướng.

"Hai người là đồng bọn!!" Dịch Vân Chiêu hai thanh kiếm lần lượt chỉ hướng Bách Hạo Lâm và nhân viên siêu thị.

"A?!!" Sét đánh ngang trời, Bách Hạo Lâm và nhân viên siêu thị như bị toàn bộ sét đánh trúng.

"Khi nãy tôi đã nói, hung thủ có đồng bọn, hai người bày ra vụ án mưu sát, lại dùng thân phận nhân chứng xuất hiện, vốn tưởng rằng có thể lừa gạt cảnh sát!"

"Thì ra là thế, tôi thật sự nhìn lầm các người rồi!" Bành Đào hùa theo bỏ đá xuống giếng.

"Đợi đã," Bách Hạo Lâm cắt ngang dàn hợp xướng kia, "Cậu nói là tôi giết, động cơ của tôi là gì? Tôi giết một thám tử làm gì?"

"Đúng thế! Vân Chiêu, không có chứng cứ đừng nói lung tung." Lý cảnh ti cũng không tin suy đoán của Dịch Vân Chiêu.

"Động cơ là," Dịch Vân Chiêu dừng một chút, lớn tiếng nói, "Thám tử thật ra là cha ruột của anh!!!"

Lời nói của Dịch Vân Chiêu khiến tất cả câm nín há hốc.

"Cha ruột?" Bách Hạo Lâm chẳng biết sao cậu ta cho ra được kết luận này.

"Đúng thế, hắn muốn nhận anh, nhưng anh không cách nào tiếp nhận được sự thật, hai người liền cãi nhau, trong lúc bối rối, anh lấy ra súng lậu vừa mua ngộ sát hắn!" Vẻ mặt Dịch Vân Chiêu tin chắc như tận mắt chứng kiến.

"Cho dù có không tin thế nào, nhiều lắm cũng chỉ là cãi miệng thôi, sao lại thành đánh nhau? Mặt khác, nếu là cha con thất lạc nhiều năm nhận nhau, tại sao lại chọn trong hẻm nhỏ hẻo lánh lúc đêm khuya?" Lý cảnh ti đưa ra nghi vấn đầu tiên.

"Đây là thói quen nghề nghiệp của thám tử mà." Dịch Vân Chiêu khẳng định nói.

"Việc này có liên quan tới thói quen nghề nghiệp sao?" Lý cảnh ti không còn gì để nói.

"Sau khi anh giết người anh liền hối hận, cho nên tráo đổi đạn."

"Nếu như tôi từ thi thể lấy ra đạn, cảnh sát làm sao có thể không phát hiện? Cảnh sát lấy đạn đi, để lại ở phòng vật chứng, tôi làm sao có thể cầm đi được?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Đây là mấu chốt của vụ án này!" Dịch Vân Chiêu lớn tiếng nói, "Vụ án này sở dĩ vẫn chưa thể phá án vì anh đã vận dụng siêu năng lực!!"

"Siêu, siêu siêu năng lực?" Lý cảnh ti thiếu chút nữa bị Dịch Vân Chiêu làm cho sặc chết.

Ký thác hy vọng trên người tên này, tôi thật sự điên rồi! Bách Hạo Lâm nhớ tới đánh giá tâm lý mình làm cho Dịch Vân Chiêu, thực hận không tát mình một cái.

"Nói cho cậu biết một chuyện, hy vọng cậu đừng khó chịu: Cậu nói tôi giết người chết trước, sau đó tìm đến nhân viên cửa hàng, hắn cùng tôi sau khi cùng tôi tới ngõ hẻm, lại bổ thêm một súng, đúng không?" Sau khi Bách Hạo Lâm thấy Dịch Vân Chiêu gật đầu, nói tiếp, "Nhưng trước đó tôi đã từng xem video siêu thị, nhân viên cửa hàng từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi đó! Cảnh sát đã loại trừ cậu ta khỏi hiềm nghi sớm nhất."

"Chẳng lẽ hắn cũng đã vận dụng siêu năng lực?!" Dịch Vân Chiêu nhìn nhân viên cửa hàng.

"Làm sao có thể!!" Lý cảnh ti và nhân viên cửa hàng cùng đồng thanh kêu lên.

"Còn có một việc phải nói cho cậu, hy vọng cậu càng đừng khó chịu: Tôi từng xem tư liệu của thám tử kia, tuổi của hắn là 36, mà tuổi tôi là 24, nếu suy luận của cậu thành lập, tức là nói lúc hắn 12 tuổi đã sinh ra tôi, xin hỏi có khả năng này không?"

"Hả --!" Dịch Vân Chiêu lui về phía sau hai bước, dáng vẻ chịu đả kích sâu sắc.

"A, xem chừng cậu căn bản không hề đọc tư liệu, chỉ tùy tiện đoán thôi đúng không?" Trên mặt Bách Hạo Lâm tuy cười, trong lòng lại sắp tức điên, uổng cho anh coi trọng Dịch Vân Chiêu, biểu hiện của cậu ta làm anh thất vọng cực kỳ.

"Phải đó Tiểu Dịch, tôi thấy cậu như đang chơi xếp hình à, cậu có thật sự điều tra đàng hoàng không vậy?" Bành Đào nhất thời trở giáo cùng hướng.

"Chơi xếp hình có thể mang đến linh cảm cho tôi." Dịch Vân Chiêu nghiêm trang trả lời.

"Linh cảm gì? Cậu cho rằng cậu đang viết tiểu thuyết à! Lát nữa viết bản kiểm điểm cho tôi!!" Lý cảnh ti đã không còn gì để tới cực điểm, ông nói xong giũ áo bỏ đi.

"Ôi." Bành Đào thở dài một tiếng, cũng theo sát Lý cảnh ti rời đi.

Dịch Vân Chiêu suy sụp tựa bên tường, Bách Hạo Lâm nhìn cậu ta một cái, ngay cả lời an ủi cũng nói không nên lời, đang lúc anh chuẩn bị rời đi, Dịch Vân Chiêu đột nhiên nói:

"Bách tiên sinh, đây là một vụ án bình thường đúng chứ?"

"Đúng vậy." Bách Hạo Lâm tức giận nói.

"Tôi hiểu." Dịch Vân Chiêu đứng lên, "Tôi sẽ dùng phương pháp bình thường để phá án!"

Ngay từ đầu đã nên dùng phương pháp bình thường rồi! Thật không biết cái tự tin lạ lùng đó của cậu ta ở đâu ra? Bách Hạo Lâm bất mãn nghĩ, nhưng không hề nói gì, rời khỏi phòng thẩm vấn.

Xem ra không thể trông cậy vào Dịch Vân Chiêu, mặc dù thời cơ chưa chín muồi, nhưng Bách Hạo Lâm đành phải đặt cược một phen, anh trở lại phòng làm việc, bấm gọi cho Cung Đình:

"Phu nhân Cung, xin chào, tôi là bác sĩ Hà, xin lỗi, mấy ngày nay công sự bận rộn, chẳng biết bà và chồng thế nào rồi?"

Cùng lúc đó, ban 5 trinh sát hình sự.

Bành Đào nhớ tới những gì Dịch Vân Chiêu vừa nói, cảm thấy buồn cười, uổng cho gã lo lắng muốn chết, xem ra Dịch Vân Chiêu giống với lời đồn, đầu óc có chút không bình thường.

Bành Đào âm thầm đắc ý, gã đang chuẩn bị hút thuốc, ăn mừng nho nhỏ, điện thoại di động đột ngột vang lên, Bành Đào vừa lấy ra nhìn, thấy là Lý Ưng gọi tới, vội vàng dập tắt điếu thuốc:

"Alo, anh Lý, đã có kẻ tình nghi rồi, dạ, yên tâm đi, em sẽ không để Vọng Long chết không rõ ràng."

Tiếp tục kéo dài như vậy không phải cách, phía Lý Ưng tuy tạm thời đã ổn định, nhưng vụ án chưa trần ai lạc định thì gã sẽ không yên lòng, Bành Đào lấy báo cáo của gã, đi đến phòng làm việc của cảnh ti.

(Tiêu: Trần Ai Lạc Định là thành ngữ biểu thị những chuyện khúc chiết biến hóa đã trải qua rốt cuộc đã có kết quả)

Nhưng còn chưa tới 10 phút, Bành Đào đã ủ rũ từ phòng làm việc Lý cảnh ti đi ra, thỉnh cầu báo cáo bắt giữ kẻ tình nghi lại lần nữa bị Lý cảnh ti bác bỏ, Bành Đào tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bành Đào phiền muộn về chỗ ngồi của mình, nếu là vụ án bình thường, gã còn có biện pháp để cấp cao hơn Lý cảnh ti tăng áp lực hoặc báo cáo vượt cấp, nhưng đây là vụ án của Lý Vọng Long, mà cấp cao của phân sở đều là người của Lý Ưng, họ đều đang nhìn gã chằm chằm, khiến gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Làm sao đây? Phía Lý Ưng thúc giục liên hồi, Lý cảnh ti lại chậm chạp không bật đèn xanh cho gã, Bành Đào lần đầu rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan.

Thật sự không được hay là dùng phương pháp cũ, đánh cho nhận tội? Bành Đào khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: Cứ làm thế đi! Có người tự nhận tội, Lý cảnh ti không muốn kết án cũng không được!

Bành Đào hạ quyết tâm, trước khi rời đi, gã chú ý tới vị trí của Dịch Vân Chiêu phía trên gã, tay trái nâng tay phải, tay phải vuốt cằm, đang nhìn trò xếp hình đã hoàn thành một nửa trên bàn ngẩn người, không nhịn được buồn cười.

. . .

Ngày kế, khoảng 10 giờ sáng, Bành Đào mang theo một người đàn ông nhỏ nhắn mặt đầy bùn đất, tay còn có vết bầm dương dương tự đắc đi tới, hai gã cảnh sát ngồi cạnh cửa thấy gã bắt người về, vội vàng tiến lên đón, áp giải người đi, Bành Đào đi thẳng đến phòng làm việc Lý cảnh ti, khi đi ngang qua bàn làm việc của mình, gã chú ý tới có một bưu kiện đặt trên bàn.

"Anh Bành, sáng nay có một người công ty chuyển phát nhanh gửi tới." Cảnh sát ngồi trước gã nói.

"Ừa, cám ơn." Bành Đào dừng lại, ngẫm nghĩ trong lòng một phen, hình như sẽ không có ai gửi đồ cho gã, gã đầy bụng nghi ngờ mở bưu kiện, khi thấy rõ thứ trong bao, Bành Đào kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Đáy bưu kiện rõ ràng đặt vài bức ảnh và một cái điện thoại di động, những bức ảnh kia chụp hắn cùng Lý Vọng Long ở trong nhà gỗ đánh nhau, trong đó còn có ảnh có thể rõ ràng nhìn thấy khoảnh khắc gã đang đẩy Lý Vọng Long lên tường và cắm cơ thể hắn vào sừng sơn dương đen.

Bành Đào hít một hơi lạnh, gã đã không rảnh để nghĩ xem ảnh là ai gửi cho gã, gã chỉ biết những chứng cứ này cũng đủ để tống gã vào tù, theo đó gã không chỉ thân bại danh liệt, gã cực kỳ rõ ràng, Lý Ưng sẽ tuyệt không dễ dàng buông tha cho gã!

Ngay khi Bành Đào đang đờ đẫn, điện thoại di động trong hộp đột ngột vang lên, gã vội vàng đặt ảnh vào sát người mình, nghe điện thoại:

"Alo?" Thanh âm lại có chút phát run.

"Thấy đồ chưa?" Giọng đối phương rõ ràng có chút kỳ lạ, hẳn đã dùng máy đổi giọng.

"Mày, mày muốn sao?" Bành Đào biết rõ đối phương không giao ảnh cho cảnh sát mà gửi cho gã, rất có khả năng là tống tiền gã.

"Một trăm vạn." Đối phương cũng không quanh co lòng vòng.

"Cái gì?!" Bành Đào cho rằng mình nghe lầm, đồng nghiệp chung quanh nghe tiếng hét của gã đều quay đầu nhìn gã, gã vội vàng đi ra ngoài, cũng đè thấp giọng, "Tôi đâu có nhiều như vậy?"

"Cho mày một ngày để chuẩn bị, địa điểm giao dịch sẽ thông báo sau." Đối phương không cho phân bua mà cúp điện thoại.

"Alo? Alo!" Bành Đào muốn nói gì nữa, nhưng đáp lại gã chỉ có tiếng tít dồn dập.

"Anh Bành, phạm nhân khi nãy. . ." Một cảnh sát đi tới báo cáo Bành Đào.

"Tạm giam 24 giờ trước!" Bành Đào cáu kỉnh phất tay, gã không còn tâm tư quan tâm hắn nữa.

"Dạ." Cảnh sát nọ thấy tâm trạng Bành Đào không tốt, thức thời rời đi.

Bành Đào chưa từng chịu loại vũ nhục này, gã che mặt lại, không muốn cho đồng nghiệp lui tới nhìn thấy lửa giận trên mặt gã, nhưng trong đầu gã lại hiện ra dáng vẻ máu me của Lý Vọng Long, bên tai quanh quẩn tiếng còi xe cảnh sát chói tai.

Không được! Gã không thể cứ nhận thua như thế!! Con đường thăng tiến của gã không thể hủy trên người một kẻ như vậy!!

Bành Đào ép buộc bản thân tỉnh táo lại, suy nghĩ xem đối phương là ai.

Biết thân phận và địa chỉ của gã, chẳng lẽ là người nội bộ? Không, trước đó vì vụ án giết trẻ em gã đã xuất hiện trên TV và báo chí, trên chú thích có viết tên và đơn vị tương ứng của gã, chỉ cần hơi chú ý, ai cũng sẽ biết thân phận của gã; Vậy ai lại đến gần khu nhà gỗ chụp ảnh chứ? Người đi ngang qua? Cũng không có khả năng lắm, công viên rừng rậm quốc gia núi Bình Hổ cực lớn, hơn nữa gã đã phái người lập chướng ngại vật trên đường dẫn đến nhà gỗ, giấu đi con đường ban đầu, người bình thường căn bản không có khả năng tìm tới đó; Có thể là dân xã hội đen vừa vặn ở gần đó làm giao dịch xấu xa gì, vô tình trông thấy?

Chết tiệt, bây giờ nghĩ những thứ này làm gì? Mấu chốt là tóm được nó, giết nó diệt khẩu! Không phải nó muốn tiền sao? Tốt thôi, nó sẽ có mạng lấy, không còn mạng xài!!

Bành Đào nghiến răng "ken két", chỉ hận không thể xé tên tống tiền gã thành mảnh nhỏ.

Ngay khi tâm trạng Bành Đào đang cáu kỉnh cực kỳ, di động của gã không đúng lúc vang lên, là Cung Đình gọi tới, Bành Đào nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên của bà ta thì cáu đến nghẹn thở, gã nghe máy, thái độ cực kỳ khó chịu:

"Chuyện gì?"

"Em định hỏi xem hôm nay anh có về dùng cơm không?" Cung Đình nghe ra gã không hài lòng, nhưng vẫn hỏi.

"Để tính sau đi!" Bành Đào gượng gạo nói rồi cúp điện thoại, nếu không phải bà ta giả vờ nói con trai bị bắt cóc, gã sẽ không giết chết Lý Vọng Long, lại càng không rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan như vậy, với Cung Đình, gã đã sớm không còn tốt tính được nữa.

Nghe đầu kia điện thoại vang lên tiếng tút dài, phổi Cung Đình tức muốn nổ tung, mấy ngày nay gã chẳng hỏi han mình cũng được đi, ngay cả sống chết của con cũng không màng, càng khiến bà ta tức giận là khi gã biết bà ta dối gạt, ngay cả mắng chửi cũng không mắng chửi bà ta một câu, coi như ngay cả mắng bà ta cũng không có hứng thú, nếu không phải nghe lời bác sĩ Hà, muốn hòa hoãn không khí căng thẳng giữa họ, bà ta cũng không thèm gọi điện thoại cho gã, không ngờ thái độ của gã lại lạnh nhạt như thế, lạnh đến mức còn không bằng người xa lạ!!

"Bành Đào à Bành Đào, tôi với ông đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, ông cho dù không nể tình vợ chồng chúng ta, cũng phải nhìn mặt con trai mình chứ?" Tay Cung Đình cầm ống nghe không nhịn được run rẩy, dường như đang muốn bóp nó thành bột.

Sau khi cúp điện thoại, Bành Đào bắt đầu suy nghĩ lại một lần nữa mình phải làm như thế nào.

Nếu muốn dụ đối phương hiện thân chỉ có thể vào lúc gã giao tiền, nói cách khác gã phải lấy được 100 vạn trước, tiền lương của gã dù không cao, nhưng thu nhập ngầm lại không ít, tiền mặt hẳn có thể lấy ra 30 vạn, 70 vạn còn lại có thể lấy khoản vay nhà trước, đúng, cứ làm thế!

Đúng vào giờ khắc này, phòng làm việc Lý cảnh ti, Lý cảnh ti cẩn thận đọc báo cáo Dịch Vân Chiêu đệ trình cho hắn, đọc hai ba lần xong, lại hỏi cậu ta:

"Cậu chắc không?"

"Đúng thế."

"Tôi biết rồi," Vì trò hề trước đó, Lý cảnh ti không dám dễ dàng kết luận, "Vân Chiêu, để tránh đánh cỏ động rắn, trước hết cậu đừng lộ ra."

"Dạ." Dịch Vân Chiêu vuốt cằm.

Đợi sau khi Dịch Vân Chiêu rời đi, Lý cảnh ti lại đọc báo cáo của cậu ta thêm vài lần, sau khi xác định không tìm ra chút sơ hở nào, cầm lấy điện thoại di động:

"Là Từ cảnh ti phòng quản lý súng sao? Tôi là Lý Lập An của ban 5 phòng trinh sát hình sự, tôi muốn hỏi lần kiểm tra súng cảnh viên trước là khi nào? Một tháng trước? Có cảnh viên nào xuất hiện tình trạng thiếu đạn không? Vậy à? Có thể đưa một bản danh sách tới cho tôi không? Tốt, làm phiền anh rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Lý cảnh ti lo lắng chờ đợi, qua 5 phút, hệ thống mail của máy tính bắn lên một cửa sổ nhắc nhở: Bạn có một thư mới, đọc hay không?

Lý cảnh ti mở tệp đính kèm trong thư, tên trong bảng kê không nhiều lắm, ông nhanh chóng đọc một lượt, có chút khó tin, tỉ mỉ đọc lại lần nữa, lẩm bẩm nói:

"Sao có thể như vậy?"

Trên danh sách, rõ ràng viết tên 13 người kể cả sở trưởng Triệu, trong đó không thiếu các quan to trong sở, ví dụ các quan to từ cấp bậc cảnh ti trở lên như Trần cảnh đốc của bộ chi viện, Trương cảnh ti của ban 3 phòng chống ma túy, Từ cảnh ti ban 7 tuần cảnh và Đoạn cảnh đốc bộ hành động đặc biệt, chính vì có nhiều cảnh quan cao cấp như vậy, ban quản lý súng không tiến hành thông báo phê bình họ trước toàn sở như trước đây, sự việc cũng bị ém xuống.

Lý cảnh ti đương nhiên sẽ không cho rằng nội bộ lại có nhiều người đồng thời mất đạn như vậy lại là trùng hợp, ông thấy trên danh sách có một người là cảnh viên ban 5, gọi cậu ta lên hỏi.

Cảnh viên thấy Lý cảnh ti đột nhiên hỏi chuyện mất đạn, lí nha lí nhí kể khoảng nửa tháng trước, mình và mấy người bạn cùng uống rượu say, khi đi trên đường về có người đề nghị đấu súng, ai bắn trúng bình rượu đặt trên đất cách mười thước sẽ thắng.

Lý cảnh ti lại hỏi khi đó có những ai, cảnh viên cũng lần lượt khai hết.

Sau khi ghi nhớ những cái tên này, Lý cảnh ti lại gọi điện thoại cho những người ông quen trên danh sách, lý do của họ không giống nhau, có người nói dùng hỏa dược trong đạn hút thuốc mùi sẽ đậm hơn, liền thử xem; Có người đưa đạn cho người ta mượn làm ảo thuật, đạn cứ thế biến mất; Còn có người nói hắn cũng không biết đạn mất khi nào.

Nhưng khi đó ở đây có một người: Bành Đào!

Lý cảnh ti cầm lấy điện thoại trên bàn:

"Vân Chiêu à? Cứ theo suy nghĩ của cậu mà hành động đi!"

Ngay khi Lý cảnh ti đã tập trung ánh mắt hoài nghi vào Bành Đào, Bành Đào đã chạy về nhà, lúc này vừa vặn Cung Đình đến vườn trẻ đón con, không ở nhà, gã vội vàng lấy sổ tiết kiệm và giấy tờ nhà trong phòng ngủ, chuẩn bị trước khi ngân hàng tan ca đến gom đủ 100 vạn.

Vừa xuống dưới lầu, Cung Đình đã đón con họ về, đứa bé vừa nhìn thấy Bành Đào liền nhào lên, đòi gã ôm, Bành Đào hiếm khi từ chối:

"Ba có việc, con vào nhà trước với mẹ đi."

"Anh đi đâu?" Cung Đình thấy vẻ mặt Bành Đào bối rối, cảnh giác hỏi.

"Bà bớt lo đi!" Bành Đào gượng gạo nói xong đi thẳng.

Cung Đình thầm cảm thấy không ổn, bà ta vội vàng chạy vào nhà, thấy ngăn kéo trong phòng ngủ bị kéo mở, vừa nhìn vào trong, không khỏi hít một hơi lạnh, sổ tiết kiệm và giấy tờ nhà bên trong đều không cánh mà bay!!

Nhìn ngăn kéo trống không, hai vai Cung Đình không nhịn được run rẩy, trong đầu bà ta hiện lên hình ảnh bà ta không muốn xuất hiện, nhưng lại thường xoay quanh trong đầu bà ta nhất, bà ta gần như không kiềm chế được muốn thét lớn, cơ hồ khống chế không được bản thân xúc động muốn ném đồ, muốn giết gã.

Giết gã?! Cung Đình bắt lấy ý niệm chợt lóe qua trong đầu, nhưng bắt được cọng rơm cứu mạng, hoặc như đã tìm được chìa khóa phóng thích ác ma bị giam giữ sâu trong nội tâm bà ta từ trước tới nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét